Quận Chúa Sủng Thê

Chương 62: Đầu mối [Chuyện xảy ra khi nào?]



Cung Thừa Đức bị phong tỏa, người của cục Cung Chính đã đến, bắt đầu tìm kiếm manh mối. Hoàng hậu tìm đến Lưu Cung Chính, âm thầm nói cho nàng biết chuyện Phụng An quận chúa Tần Tê mất tích, để nàng cùng đi tìm, đồng thời ưu tiên tìm kiếm Tần Tê.

Lưu Cung Chính nghe xong trong lòng rất kinh ngạc. Nàng ở trong cung nhiều năm, sao lại không rõ tầm quan trọng của Phụng An quận chúa đối với hoàng thượng hoàng hậu. Công chúa hòa thân mất tích cũng không quan trọng bằng. Bản thân Lưu Cung Chính cũng biết chuyện này lớn tới mức nào. Nếu hoàn thành, chính mình sẽ lập công lớn, nhưng nếu Phụng An quận chúa xảy ra chuyện gì, nàng e đầu cũng không giữ được.

Bầu không khí vui mừng trong hoàng cung không còn sót lại chút gì. Các nữ quyến ai ai cũng mở to mắt, lo sợ người biến mất tiếp theo sẽ là mình.

Cố Ly an ủi trưởng công chúa:

“Mẫu thân, ngài đừng lo lắng, Tê Tê nhất định sẽ không sao.”

Trưởng công chúa gật đầu, chuyện xảy ra cho tới bây giờ, nàng có nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể ở trong lòng khẩn cầu ông trời, dù có gì cũng đừng để nữ nhi của nàng gặp chuyện không may!

“Mẫu thân, con muốn đi tìm Tê Tê.” Cố Ly không yên lòng giao việc này cho bất kỳ ai, nàng nhất định phải tự mình đi tìm Tần Tê.

Trưởng công chúa là người thông minh, ngay lập tức liền hiểu lời của Cố Ly. Nàng lấy một lệnh bài trong người đặt vào tay Cố Ly:

“Có lệnh bài này, con có thể tự do đi lại trong cung. Đi đi, mang Tê Tê trở về, đừng làm ta thất vọng.”

Cố Ly nhận lấy lệnh bài, nhét vào trong lòng, chờ trưởng công chúa báo với hoàng hậu. Dù sao nàng cũng không muốn gây ra động tĩnh quá lớn ở nơi này. Hoàng hậu nghe xong lời của trưởng công chúa liền nhìn về phía Cố Ly gật đầu.

Cố Ly xoay người rời đi, tới cửa nàng đưa lệnh bài ra, quả nhiên thủ vệ của thái giám liền cho đi. Cố Ly đi tới phòng nghỉ ở bên cạnh, cẩn thận tìm manh mối. Vừa đi vào nàng liền phát hiện một hạt châu lấp lánh ở một gốc cây, chính là hạt châu hôm nay Tần Tê dùng sáu hạt sâu lại. Loại hạt châu này là Lăng Quốc đưa tới, Chính Duẫn Đế chỉ thưởng cho mình Tần Tê.

Cũng ngay sau đó, Cố Ly nhìn thấy mấy hạt còn lại nằm trên cỏ, rõ ràng chuỗi hạt của Tần Tê bị đứt ở đây. Nhưng chuỗi hạt làm từ dây kim tuyến không thể tự nhiên đứt được. Nghĩ như vậy, Cố Ly càng thêm lo lắng. Tần Tê đã từng giãy dụa kịch liệt nhưng vẫn bị mang đi.

“Tê Tê...” Cố Ly ngẩng đầu nhìn xung quanh, bất chợt nhìn thấy trên tường phía đông cung có một chút vải màu tím. Nàng bay người lên tường gỡ xuống, vừa nhìn liền nhận ra là y phục của Tần Tê. Xem ra người bị mang đi từ nơi này. Cố Ly thầm đoán trong lòng, cũng dọc theo tường bay ra ngoài.

Phía sau mấy tòa cung điện, chính là cung Thừa Đức của Đoan Vương.

Trong cung Thừa Đức, Lưu Cung Chính từng gặp qua Cố Ly nên chào hỏi:

“Toại An quận chúa... đang tìm Phụng An quận chúa?”

Cố Ly gật đầu:

“Cung Chính đại nhân, nếu có manh mối gì vui lòng chỉ giáo.”

Lưu Cung Chính cúi người hành lễ.

“Tất nhiên rồi.”

Cố Ly đi vào trong tẩm điện, nàng dám kết luận Tần Tê biến mất có liên quan đến Giang Niệm Vi, cho nên tìm được Giang Niệm Vi sẽ tìm được Tần Tê. Ba người rời đi nhất định sẽ lưu lại dấu vết.

Lưu Cung Chính theo vào nói:

“Vừa rồi cấp dưới có phát hiện trà trong chén trà không bình thường. Tìm thấy y nghiệm qua, có bỏ thêm thuốc mê.”

“Thuốc mê?” Cố Ly nhíu mày, nhìn chằm chằm chén trà trên bàn: “Giang Niệm Vi bị chuốc thuốc mê rồi mang đi?”

Lưu Cung Chính cũng không dám gọi thẳng đại danh của Vương phi như Cố Ly:

“Vi thần cho rằng có khả năng này.”

“Nhưng tại sao ngay cả hai cung nữ cũng mang đi?”

Cố Ly nghĩ không ra, hai cung nữ đến từ Lăng Quốc có lợi ích gì? Hơn nữa, cũng không thấy Đại Mễ. Cho dù mang Tần Tê hay Giang Niệm Vi thì đều không cần thiết mang theo cung nữ bên người. Như vậy chỉ có một mục đích, chính là tránh để những người này để lộ tin tức, nhưng mang theo nhiều người, hành động nhất định bị hạn chế.

Lúc này có tiểu thái giám vào thông báo, kiểm tra qua số lượng người bên yến tiệc, phát hiện Diệu Song quận chúa Trình Vân cũng không thấy.

Cố Ly và Lưu Cung Chính nhìn nhau, họ đều ý thức được chuyện này ngày càng phức tạp.

“Diệu Song nếu như có kế hoạch gì, nhất định sẽ không bỏ rơi phụ thân của mình.” Ngoài cửa, Ngọc Thiến công chúa Trình Yên đi tới, hoàng hậu ôm kỳ vọng với nàng, ở thời điểm này để cho nàng đến hỗ trợ. Dù sao cũng là hậu cung, các hoàng tử không tiện xen vào. Cố Ly là người ngoài, không quen chuyện trong cung. Lưu Cung Chính lại là nữ quan, đối mặt với đông đảo chủ tử khó tránh khỏi phải xin chỉ thị, như vậy thì làm lỡ thời gian: “Ta đã sắp xếp thủ hạ ở chỗ thúc phụ bị giam cầm, khi Diệu Song lộ diện tự nhiên sẽ bắt được người.”

“Nếu nàng không lộ diện thì sao?” Cố Ly hỏi.

Trình Yên lắc đầu:

“Vậy cho thấy nàng cũng là người bị hại.“.

Cố Ly vẫn nhíu mày, phá án theo cách kéo tơ lột kén* không phù hợp với nàng. Nếu có đại sư tỷ Dịch Già Thần Nhứ ở đây thì tốt quá rồi.

*Kéo tơ lột kén /抽丝剥茧/: Nghĩa đen: khi kéo tơ, phải kéo hết tơ mới thấy được con tằm bên trong. Nghĩa bóng: chỉ công việc phải làm từ từ, mở ra từng tầng từng lớp mới thấy được bản chất bên trong.

Trình Yên thấy Cố Ly cứ nhíu mày, không nói lời nào, rõ ràng tâm tư đang bay xa.

“Sư tỷ, ngươi đang nghĩ gì?”

Cố Ly thở dài:

“Không có gì, chỉ là nghĩ đến đại sư tỷ.”

Trình Yên mím môi:

“Người xuất thân từ Phi Diệp Tân không chỉ có mình tỷ.”

Cố Ly nhìn nàng, không biết ý nàng là gì.

“Ta ở đây. Lần này ta giúp tỷ tìm Phụng An, tỷ giúp ta tìm Hi La công chúa và Diệu Song, tỷ thấy sao?”

Nàng đã chịu nhận hoàng hậu sai khiến thì có nghĩa là nàng chuẩn bị thuận theo ý hoàng hậu trở thành công chúa có thể trợ tá tân quân tương lai, như vậy chuyện lần này nàng phải làm ra kết quả.

“Chỉ cần có thể tìm được Tê Tê, sao cũng được.” Cố Ly nói xong, phớt lờ vẻ mặt ghen tị rõ ràng của Trình Yên, ánh mắt của nàng đặt trên giường.

Trên giường trong tẩm điện đầy táo đỏ đậu phộng với ý nghĩa tốt là sớm sinh quý tử. Trong đó còn kèm thêm ít cánh hoa tươi. Trừ những thứ đó ra, trên giường còn có một khay đựng đồ thêu thùa, bên trong đều là kim chỉ bình thường. Những thứ này trên giường cưới thì hơi kỳ lạ nhưng cũng dễ hiểu, dù sao những vật dụng này nữ tử thường dùng.

Cố Ly cầm lấy khay đựng, tỉ mỉ dùng kim cậy thứ gì đó đính bẩn từ trong khe hở ra sau đó đặt lên trên tờ giấy, cùng Trình Yên và Lưu Cung Chính quan sát.

Cố Ly hỏi:

“Đây là gì?”

Lưu Cung Chính dùng tay quét một chút, xoa nắn, đưa lên chóp mũi ngửi:

“Hình như là y phục dính dầu mỡ, có mùi khói lửa.”

“Y phục dính dầu mỡ?” Trình Yên lặp lại: “Ngự thiện phòng?” Nhắc tới quần áo dính dầu mỡ tự nhiên nghĩ tới chỗ nấu nướng, trong cung chỉ có thể nghĩ đến ngự thiện phòng.

“Ngự thiện phòng?” Cố Ly không quá quen thuộc những chỗ này trong cung.

Ngược lại, Trình Yên khá âm hiểu:

“Hôm nay đại hôn của tứ hoàng huynh. Người ra người vào ngự thiện phòng hay bên yến tiệc cũng không làm người ta hoài nghi. Còn nữa... mỗi ngày ngự thiện phòng phải vận chuyển đồ thừa xuất cung.”

Nói tới đây còn có gì không hiểu nữa. Người của ngự thiện phòng hoàn toàn có thể cải trang những người mất tích chà trộn vào trong xe đồ thừa ra khỏi cung.

Cố Ly vừa nghĩ đến đây liền hỏi rõ phương hướng của ngự thiện phòng, lập tức chạy đến đó.

“Nè!” Trình Yên lo lắng nếu để Cố Ly một mình đến đó, nàng quay qua nói với Lưu Chính Cung: “Mời Lưu Cung Chính bẩm báo lại cho mẫu hậu ta biết những phát hiện ở nơi này, xin ngài ấy hạ lệnh phong tỏa cửa cung, bất luận là người hay đồ vật đều ngăn lại không thể xuất cung.”

“Vi thần tuân mệnh.” Lưu Cung Chính cúi người nói. Chờ nàng ngẩng đầu lên liền thấy hoa cả mắt, Trình Yên nghiêng người đuổi theo Cố Ly.

Ngự thiện phòng.

Cố Ly đi vào, ngay lập tức bị chặn hỏi. Nàng đưa lệnh bài của trưởng công chúa ra, những người này không cần phải nhiều lời. Cố Ly đặc biệt tìm chỗ nhiều dầu mỡ nhất để kiểm tra. Đồng thời ánh mắt âm thầm liếc nhìn phản ứng của mọi người trong ngự thiện phòng.

Cũng không quá lâu để cho nàng tìm được chỗ có vết tích dầu mỡ được lau chùi. Nàng đưa tay quét lên rồi đặt ở chóp mũi ngửi thử, giống như vết tích trước đó nàng phát hiện. Nàng ngước mắt lên, một cung nữ len lén nhìn chằm chằm nàng liền quay đầu nhìn chỗ khác.

Cố Ly đi thẳng về phía người đó, người đó định trốn nhưng đã bị Cố Ly nắm lấy đầu vai:

“Ngươi biết được chuyện gì?”

Cung nữ hoảng sợ la lớn.

“Quận chúa... nô tỳ không biết gì cả!”

Cố Ly không thay đổi sắc mặt, toàn bộ biểu cảm trên gương mặt cương cứng.

“Ta hỏi một lần nữa, ngươi biết được chuyện gì?”

Cả người cung nữ run lên bần bật:

“Quận chúa tha mạng! Quận chúa tha máng Nô tỳ thật sự không biết gì cả.”

Hàn băng chân khí đã bắt đầu tụ trên tay Cố Ly. Lúc này nàng chỉ lo lắng an toàn của Tần Tê, để tranh thủ thời gian, nàng không ngại sử dụng chút thủ đoạn khá tàn khốc. Vì nàng chưa bao giờ là người tốt.

“Sư tỷ!” Trình Yên chạy tới, vừa nhìn thấy sắc mặt Cố Ly liền biết sư tỷ muốn ra tay tàn nhẫn. Nàng đi tới kéo tay Cố Ly: “Giao cho ta.”

Cố Ly nhìn nàng, thu tay:

“Mau lên.”

Khóe miệng Trình Yên giật giật, vị sư tỷ này không hề xem nàng là công chúa, giọng điệu này là ra lệnh.

“Quản sự, cung nữ này tên gì?” Quản sự của ngự thiện phòng nhìn thấy Trình Yên cũng tới, nghe hỏi liền trả lời:

“Bẩm công chúa, cung nữ này là Mộng Như, người cũ của ngự thiện phòng.”

“Đi tra rõ người nhà của cung nữ này.”

Quản sự vội vàng nghe theo, sai người đi thăm dò.

Cung nữ Mộng Như càng khó coi hơn so với lúc bị Cố Ly bắt.

“Công chúa! Công chúa ngài tha mạng! Dù nô tỳ phạm sai cũng không liên quan đến người nhà nô tỳ!”

Nàng ta quỳ xuống đất không ngừng dập đầu.

“Ta không nói phí lời với ngươi, nói ra những điều ngươi biết, nếu không ta ra tay với người nhà của ngươi.”

Trình Yên híp mắt nhìn. Phép tắc trong cung Cố Ly không hiểu, nàng thì ngược lại. Những cung nữ này nếu dám phạm sai, hơn một nửa là đã cược mạng sống rồi. Bởi vậy dùng tính mạng uy hiếp nàng ta là vô dụng, dùng mạng người nhà mới uy hiếp được.

Mộng Như chỉ dập đầu cầu xin, dập đến trên đầu đổ máu nhưng vẫn cứ như vậy xin tha chứ không nói gì khác. Trình Yên bày ra vẻ mặt trách trời thương người: “Là ngươi không muốn người nhà sống, đừng trách người khác.” Lúc này, cung nữ của nàng đã chạy đến, nàng dặn dò: “Thanh Ba, ngươi đi bẩm báo phụ hoàng, cung nữ này tham gia mưu hại người của hoàng thất, đây là tội giết cửu tộc. Xin phụ hoàng hạ chỉ điều tra.”

Cung nữ Thanh Ba gật đầu, xoay người vừa định rời đi thì nghe Mộng Như kêu lên đầy thê lương: “Công chúa, nô tỳ có tối Cầu người tha mạng!” Nàng ngẩng mặt, trên đầu đều là máu tươi. Rất nhiều cung nữ thái giám ở bên cạnh cũng không chịu nổi, đành cúi đầu. Cố Ly và Trình Yên vẫn không lay động.

Trình Yên:

“Nói đi.”

“Là...” Lời còn chưa nói ra khỏi miệng thì có một phi tiêu ở phía sau phóng tới. Nàng ta đưa lưng về phía phi tiêu, căn bản không kịp né. Trình Yên cũng không có phòng bị, muốn ra tay đỡ nhưng không kịp, cũng may còn có Cố Ly ở đây. Cố Ly cũng không phòng bị nhưng trong tay nàng đúng lúc xuất ra Thanh Ba do hoàng hậu ban thưởng. Nhìn thấy phi tiêu bay tới, nàng không hề nghĩ ngợi phóng Thương Ba trong tay, đánh rớt phi tiêu, đồng thời cơ thể nàng đã bay đến đám người kia, chuẩn xác bắt lấy tên thái giám được bố trí để giết người diệt khẩu.

Tên thái giám thấy sự tình bị bại lộ, biết mình không thoát được nên cũng không trốn không tránh, dứt khoát cắn lưỡi tự sát. Cố Ly ra tay nhanh đến mức người ta khó có thể tưởng tượng, một tay bắt lấy cằm tên thái giám, hàn băng chân khí tràn ra, ngay lúc đó tên thái giám cảm giác đầu óc tê cứng, miệng tê dại, không có cách nào cử động. Cố Ly sợ hắn còn chiêu thức tự sát khác nên trực tiếp điểm huyệt hắn.

Mộng Như há hốc miệng, nàng không ngờ sẽ có người muốn giết nàng. Lúc này cũng hiểu rõ người kia đến bịt miệng, cho nên không do dự thêm nữa:

“Công chúa, quận chúa, nô tỳ nhận tội, là cung nữ thuộc hạ của Bảo Hòa công chúa sai nô tỳ thừa lúc đến cung Thừa Đức đưa điểm tâm liền mang theo khay kim chỉ.”

“Bảo Hòa?” Trình Yên nhíu mày, nhìn thấy Cố Ly, nàng liền nhặt Thương Ba đi tới đưa cho Cố Ly.

Cố Ly nhận lấy đoản kiếm, lại hỏi:

“Trong khay kim chỉ còn có gì nữa không?”

Dường như Mộng Như cũng không nhớ rõ, lúc này cẩn thận nhớ lại một chút:

“Hình như còn có một chìa khóa.”

“Chìa khóa?” Cố Ly và Trình Yên đồng thanh hỏi lại.

Mộng Như chỉ biết có vậy, hỏi nhiều cũng không moi được gì. Trình Yên gọi người của Cung Chính Cục đến dẫn đi.

“Chìa khóa để làm gì?” Cố Ly hỏi.

Trình Yên nhíu mày: “Chỉ có Bảo Hòa biết, nhưng...” nhìn thấy Cố Ly nhìn mình, nàng thở dài nói: “Bảo Hòa là công chúa được phụ hoàng sủng ái nhất, Muốn hỏi nàng đâu có dễ. Nếu nàng chịu nói thì đỡ, nếu không chịu... thẳng thắn nói ra, ta cũng hết cách.”

Cố Ly nghĩ:

“Ngươi đi hỏi Bảo Hòa công chúa, ta về hỏi trưởng công chúa xem có manh mối khác không.”

Hai người ngay lập tức chia nhau hành sự. Lúc này trưởng công chúa đang ở điện Chiêu Dương cùng hoàng hậu. Cố Ly ở ngoài cung cầu kiến, cung nữ không thông báo mà trực tiếp dẫn vào, rõ ràng là có mệnh lệnh của hoàng hậu.

“Ly Nhi, sao rồi? Có tin tức của Tê Tê không?” Trưởng công chúa vừa nhìn thấy Cố Ly đến liền đi ra kéo tay nàng hỏi.

“Mẫu thân, Tê Tê mất tích rất có thể liên quan đến Giang Niệm Vi. Giờ tra được trước đó Bảo Hòa công chúa sai một cung nữ của ngự thiện phòng đưa chìa khóa đến cho Giang Niệm Vi.” Cố Ly nói xong lời này mới tham kiến hoàng hậu.

“Chìa khóa gì?” Trưởng công chúa nhìn về phía hoàng hậu.

Hoàng hậu cũng lộ ra vẻ trầm tư.

Cố Ly liền biết hai người này cũng đã nghĩ ra điều gì đó:

“Hoàng hậu nương nương, mẫu thân các ngài biết chuyện gì sao?”

Hoàng hậu nói:

“Thật ra ở trong cung Thừa Đức có một đường hầm. Bổn cung nên sớm nghĩ đến chủ tớ ba người Hi La công chúa sống sờ sờ, sao có thể nói biến mất là biến mất. Chẳng lẽ đi vào địa đạo?”

Cố Ly cũng không để ý nhiều như vậy, vào lúc này cũng không đoái hoài đến lễ nghĩ, xen lời: “Lẽ nào chìa khóa chính là chìa khóa kia? Đường hầm thông với đường nào?” Về việc tại sao trong hoàng cung có đường hầm họ không quá hiếu kỳ.

“Đường hầm này đã gần hai mươi năm không sử dụng. Chìa khóa luôn do hoàng thượng tự mình bảo quản.” Hoàng hậu nói đến đây, chợt ý thức được gì đó: “Lẽ nào Bảo Hòa cùng nàng...”

“Hoàng hậu nương nương, cửa đường hầm nằm ở đâu?” Cố Ly một lần nữa cắt lời hoàng hậu.

“Dưới bàn thờ Phật ở Phật đường hậu viện.” Hoàng hậu vừa nói xong, Cố Ly đã rời khỏi đại điện.

Trưởng công chúa nhìn thân ảnh của Cố Ly lướt đi như gió, nàng lắc đầu, quay sang nhìn hoàng hậu:

“Hoàng tẩu, chúng ta nên đi hỏi Bảo Hòa chút chuyện, đúng không?”

Hoàng hậu sai cung nữ đi mời hoàng thượng cùng Bảo Hòa đến. Đồng thời thông báo cho thủ lĩnh thị vệ trong cung, canh giữ nghiêm các cửa cung, nhất là cửa đông hoàng cung.

Lại nói về Cố Ly, nàng dùng tốc độ nhanh nhất đến cung Thừa Đức. Dọc đường có đại nội thị vệ thấy nàng bay trên nóc đều kinh hãi, thật sự tốc độ quá nhanh. Mỗi thị vệ đều nghĩ, nếu như là thích khách, mình có ngăn cản được không? Có thể đuổi theo kịp không?

Lưu Cung Chính đã bẩm báo tình hình với hoàng hậu, một lần nữa trở về đây. Nhìn thấy Cố Ly từ trên nóc nhảy xuống càng hoảng sợ:

“Quận chúa thân thủ quá tốt.”

Cố Ly chỉ chắp tay xem như hoàn lễ, người lướt qua đi đến phật đường hậu điện. Lưu Cung Chính cảm nhận được khác thường, lập tức dẫn theo cung nữ thủ hạ chạy tới hậu điện.

Vào phật đường liền nhìn thấy Cố Ly giở bàn thờ Phật lên. Lưu Cung Chính vội vàng chắp tay trước ngực, trong lòng mặc niệm:

“Phật tổ đừng trách! Phật tổ đừng trách!”

Quả nhiên, dưới bàn thờ Phật hiện ra một cửa sắt, rõ ràng là một cửa vào. Cửa sắt có khóa cài lại nhưng đã không còn khóa. Cố Ly đưa tay nhấc cửa lên, cửa vẫn không dịch chuyển, nàng thử vài lần đều không có kết quả. Sức lực của Cố Ly không nhỏ, lại không di chuyển được chút nào, có thể thấy được bên trong còn có một then cửa.

“Mau đi tìm chùy sắt đến.” Lưu Cung Chính dặn dò.

Lưu Cung Chính vừa dứt lời đã thấy hàn quang lóe lên, trong tay Cố Ly đã xuất hiện Thanh Y kiếm, cổ tay nàng phất lên, Thanh Y kiếm thẳng tắp đâm vào khe hở cửa sắt, "rắc rắc", then cửa bên trong đã gãy, Cố Ly đưa tay nhắc cửa sắc lên, một đường hầm tối ôm hiện ra.

Lưu Cung Chính cùng thủ hạ nhìn thấy đều sững sờ, Cố Ly xoay người cầm lấy một ngọn nến từ bàn thờ xốc xếch rồi nhún người nhảy vào.

“Ối! Quận chúa!” Lưu Cung Chính hoàn toàn không có cách nào theo kịp suy nghĩ và hành động của bị quận chúa này. Cứ như vậy nhảy xuống? Lỡ đâu bên dưới có cơ quan thì khác nào đi chịu chết? Hơn nữa, ở dưới sâu thế nào?

“Mau mau! Đi bẩm báo tình huống bên này với hoàng hậu nương nương, xin điều thị vệ qua đây.”

Đây không phải là chuyện một đám cung nữ có thể làm.

Lúc Cố Ly nhảy xuống, Thanh Y Kiếm vẫn hướng xuống dưới, đến khi đầu kiếm chạm đất nàng liền mượn lực lộn một vòng về trước, giảm lực hạ xuống, bình yên chạm đất.

Nàng lấy chiết hỏa tử trong người ra, đốt nến. Lúc này mới nhìn rõ đường hầm không quá rộng rãi. Khi nãy nếu nàng xoay người một chút nữa rất có thể sẽ đụng phải vật cản.

Đường hầm rất đơn giản, chỉ có một con đường, Cố Ly một tay cầm nến, một tay cầm Thanh Y kiếm đi về phía trước.

Đường trước mặt lại rất chật hẹp nhưng Cố Ly vẫn đi như bay, sau đó nàng nhanh chóng đi đến đầu bên kia đường hầm, ở đó có thang để đi lên. Nàng thổi tắt ngọn nến, dọc theo thang bò lên, mặt trên cũng là cửa sắt, lần này lại không khóa, chỉ cần đẩy ra. Khi nhìn thấy phía trên không có gì, nàng mới nhảy ra ngoài.

Sau khi lên trên, nàng phát hiện ở đây vẫn là một tòa cung điện. Nàng nhìn khắp nơi vài lần mới nhận ra là tẩm cung trước khi trưởng công chúa xuất cung, Tử Lam cung.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cố Ly có chút mơ hồ nhưng ngay sau đó nàng nhìn thấy hạt châu của Tần Tê trên tảng đá dưới đất, điều này cho thấy nàng đã điều tra đúng phương hướng. Cố Ly hít sâu một hơi, tiếp tục tìm kiếm.

Tử Lam cung là tẩm cung của trưởng công chúa. Trưởng công chúa cùng Tần Tê không ở hoàng cung thì nơi này bỏ trống. Lúc này ngay cả một người để hỏi cũng không có. Cố Ly đi không xa thì chính là vách tường của Tử Lam Cung. Lúc này nàng mới phát hiện Tử Lam cung sát với tường hoàng cung. Nơi này rất hẻo lánh. Nàng xoay người ra khỏi Tử Lam cung, đi tới chân tường hoàng cung. Thủ vệ của hoàng cung nhìn thấy nàng liền đến tra hỏi. Cố Ly nói tên mình, đưa ra lệnh bài của trưởng công chúa, thủ vệ liền hành lễ.

“Ở đây các người tuần tra bao lâu một lần?” Cố Ly hỏi.

Thủ vệ nói:

“Bẩm quận chúa, nơi này là phạm vi cung nội uyển, chúng thần mỗi ngày nửa canh giờ đi tuần tra một lần. Nhưng hôm nay trong cung xảy ra chuyện, chúng thần đều ở cửa cung canh gác, cho nên nơi này...”

“Cho nên nơi này không có người tuần tra đúng không?” Cố Ly cũng không có ý hưng sư vấn tội*. Việc này không do nàng quản lý, nàng chỉ muốn biết rõ tình hình để có phán đoán chính xác.

*Nnghĩa đen là phát động quân đội để hỏi tội/ chỉ tội đối phương; còn cách dùng chung thì để chỉ việc hỏi tội/trách hỏi ai đó

Thủ vệ không lên tiếng.

Cố Ly nhìn vách tường cao thật cao kia, nàng tự hỏi tuy bằng khinh công có thể nhảy từ dưới lên nhưng khá tốn sức lực. Nàng lui về sau mấy bước sau đó nhảy vọt lên trước, chỉ mấy bước đạp lên tường hướng lên trên, cuối cùng đứng ở đầu tường.

Mấy thủ vệ kia ngửa đầu nhìn, há hốc mồm.

Cố Ly ở trên tường đi lại không hề tốn sức. Đi được một đoạn nàng phát hiện ở trên đầu tường có vết tích của sợi dây lưu lại, thì ra là dùng dây đu xuống. Hôm nay thủ vệ tuần tra ở cửa cung tạo điều kiện cho họ leo tường.

Nàng cũng từ chỗ đó leo xuống, điều này dẫn tới sự chú ý của thủ vệ hoàng cung. Lúc này một nhóm thủ vệ tuần tra ở ngoài tường đến tra hỏi. Chờ rõ ràng thân phận của nàng liền định rời đi lại bị Cố Ly gọi lại.

“Các ngươi có chú ý tới sợi dây này không?”

Tiểu đội trưởng thủ vệ suy nghĩ một lúc mới nói:

“Bẩm, không có. Lần trước chúng thần đi tuần tra thì không có nó.”

“Chắc chắn?” Cố Ly nhướng mày.

Tên này không dám chắc chắn, cùng thủ hạ suy nghĩ cuối cùng họ cảm thấy lần trước không nhìn thấy sợi dây này. Bất quá họ tuần tra luôn chú ý người, không quá chú ý đồ trên mặt đất.

Đúng là lãng phí thời gian! Cố Ly nhịn không được oán giận trong lòng.

“Ta nghĩ tới một chuyện.” Có một thủ vệ nói.

Đội trưởng giục:

“Ngươi mau nói.”

“Lần trước ta thay ca ta nghe lão Đỗ nói, bọn họ thấy người khả nghi ở bên kia, tìm nửa ngày lại không phát hiện gì nên tiếp tục tuần tra.” Người này nói.

“Chuyện xảy ra khi nào?” Cố Ly hỏi.

Người này suy nghĩ, nói ra thời gian. Cố Ly đối chiếu trong lòng, đúng là không lâu sau khi Tần Tê và Giang Niệm Vi mất tích. “Đa tạ.” Cố Ly chắp tay nói, sau đó tiếp tục điều tra.

“Đa tạ... đa tạ...” Tiểu đội trưởng thủ vệ bất giác làm theo. Lại nghĩ, đâu có quận chúa nào lại hành lễ như vậy? Đây là lễ nghi của giang hồ sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.