Quận Chúa Sủng Thê

Chương 72: Tự sát [Bảo Hòa, sao con phải khổ như vậy?]



Chính Duẫn Đế nhận được tin liền vội vàng đến Hinh Cung. Thái y đã đến trước một bước, lúc này đang băng bó cổ tay cho Trình Lân. Trên mặt đất vẫn còn vương vãi vết máu, nhìn thấy cũng làm người ta giật mình.

“Thái y, tình hình của Bảo Hòa ra sao?”

Còn băng bó vết thương thì chứng tỏ người vẫn còn sống, cuối cùng Chính Duẫn Đế cũng không vội.

“Bẩm hoàng thượng, may là phát hiện sớm, Bảo Hòa công chúa không có gì đáng ngại. Dưỡng thương nhiều sẽ khỏe lại. Vi thần sẽ kê một đơn thuốc bổ huyết dưỡng khí.” Thái y nói xong liền đi kê một đơn thuốc.

Chính Duẫn Đế đi đến trước giường, nhìn Trình Lân với đôi gò má gầy guộc tái nhợt, trái tim đau nhói:

“Bảo Hòa, sao con phải khổ như vậy?”

Trình Lân nằm trên giường, yếu ớt nói: “Phụ hoàng, nhi thần lấy máu của mình trả lại cho Phụng An, có thể xem là nhi thần chuộc lỗi không? Như vậy nhi thần có phải cũng không cần xuất giá không?” Nàng ta dùng bàn tay không bị thương bắt lấy vạt áo của Chính Duẫn Đế: “Phụ hoàng, nhi thần không muốn xuất giá! Chết cũng không muốn xuất giá!”

Chính Duẫn Đế thật sự khó xử, nhìn nữ nhi bướng bỉnh như vậy, hắn sợ tiếp tục cố chấp sẽ bức tử nữ nhi của mình. Cho dù trong hoàng cung có thể phái người trông chừng Trình Lân, không cho nàng có cơ hội tự sát nhưng gả đi rồi thì sao? Hắn sợ kiệu hoa chưa chạm đất, Trình Lân đã tự sát.

“Bảo Hòa, trước hết con hãy dưỡng thương cho tốt, chuyện này trẫm sẽ cân nhắc.” Đây lần đầu tiên trong khoảng thời gian dài, trong đầu Chính Duẫn Đế có ý buông tha.

Ngày hôm đó, Chính Duẫn Đế ở lại Hinh Cung với Trình Lân, mãi cho đến ăn trưa mới rời đi.

Lúc Chính Duẫn Đế đã rời đi, Trình Lân vịn cổ tay:

“Đau muốn chết! Chẳng phải các người nói chỉ đau thoáng qua thôi sao?”

Hai cung nữ thân cận của nàng ta lập tức tới gần nói:

“Công chúa, tuy rằng đau nhưng rốt cuộc hoàng thượng cũng buông tha. Một đao này của ngài có giá trị.”

Trình Lân gật đầu, cho dù thế nào nàng cũng sẽ không rời khỏi hoàng cung, cho dù phải xuất giá cũng tuyệt đối không gả khỏi kinh thành. Cho dù thiếu niên tài giỏi khôi ngô của Minh Tịch không ở kinh thành thì sớm muộn gì cũng phải tới kinh thành, trời cao hoàng đế ở xa, xuất giá rời xa kinh thành thì ngày tháng trải qua có gì tốt đẹp?

Chính Duẫn Đế đến điện Chiêu Dương thương lượng với hoàng hậu chuyện Bảo Hòa công chúa xuất giá. Hoàng hậu bị Trình Lân dày vò đến phiền muộn. Nhưng lời của Chính Duẫn Đế không thể không tiếp, nàng nói:

“Hoàng thượng không cần hỏi ý kiến của nô tỳ, chuyện này dù sao ngài vẫn nên hỏi Dung Nhi và Tần gia. Nếu họ đồng ý, nô tỳ tuyệt đối không có ý kiến.”

Sao Chính Duẫn Đế lại không biết đạo lý này? Hắn chỉ là không muốn đi đụng vào cái đinh của trưởng công chúa.

Hoàng hậu lắc đầu:

“Hoàng thượng, ngài đã công khai ban chiếu chỉ, chẳng lẽ muốn thu hồi?”

Quân bất hí ngôn*!

*Quân bất hí ngôn: Quân vương không nói chơi

“Nhưng Bảo Hòa...” Chính Duẫn Đế không muốn bức tử nữ nhi của mình.

Hoàng hậu thở dài, cũng không nói gì thêm nữa. Trình Lân được cưng chiều sinh ra kiêu ngạo, cũng Chính Duẫn Đế chiều thành. Có công chúa nào dám thách thức hoàng thượng? Lần này nếu Trình Lân được theo ý nguyện sẽ mở ra tiền lệ, sau này ai không được như ý thì đều lấy tự sát ra uy hiếp, hậu cung còn quản được không? Phi tần tự sát cũng là tội lớn, lẽ nào công chúa thì được?

“Tìm người khuyên nhủ Bảo Hòa.”

Hiển nhiên, Chính Duẫn Đế cũng đã suy xét khía cạnh này. Hắn biết mỗi ngày hoàng hậu đều phải xử lý rất nhiều việc, muốn tìm người ở cùng Trình Lân khuyên giải cũng phải đợi vài ngày.

“Để Ngọc Thiến đi đi.” Lần trước Tần Tê mất tích, biểu hiện của Trình Yên cực kỳ xuất sắc. Tuy rằng nàng không tìm được Tần Tê, chí ít cũng bỏ rất nhiều công sức, đừng nói hoàng hậu, ngay cả trưởng công chúa sau đó cũng khen không dứt lời về biểu hiện ngày đó của Trình Yên. Đều được Phi Diệp Tân dạy dỗ, hoàng hậu tin rằng Trình Yên sẽ không thua kém Cố Ly quá nhiều.

Chính Duẫn Đế không có ý kiến. Dù sao người có thể đi khuyên nhủ thì Trình Lân là tốt nhất.

Khang viên.

Sau khi trưởng công chúa rời đi, Tần Tê lo lắng Cố Ly còn đang chịu đựng phản ứng của thuốc nên đỏ mặt đưa ra giải pháp giúp Cố Ly.

Cố Ly nhìn gương mặt nhỏ nhắn mê người kia, nhưng chỉ hôn lên trán nàng:

“Ngoan, ta không sao.”

Tần Tê chớp chớp, mở to mắt nhìn Cố Ly, bỗng dưng ôm lấy Cố Ly chủ động dâng hiến bản thân:

“Nhưng Tê Tê muốn Ly tỷ tỷ.”

“Khụ...” Cố Ly bị sặc nước miếng của mình. Mỗi ngày các nàng hở một chút là nói mấy lời hạ lưu thế này thì sớm muộn gì cũng bị người xung quanh ghét bỏ. Ngươi xem Tiểu Mễ và Hồng Mễ trở về Khang Viên đều không còn đứng trong phòng của các nàng.

Đại Mễ trải qua tịnh dưỡng, tuy vẫn chưa năng động như trước nhưng nói chuyện thì không thành vấn đề, nhìn thấy Tiểu Mễ và Hồng Mễ đồng loạt đi vào liền cười nói:

“Các chủ tử lại đóng cửa?”

Hồng Mễ luôn nhanh mồm nhanh miệng, thở dài một cách khoa trương rồi nói:

“Cũng may hai vị chủ tử không cần ở bên hầu hạ, nếu không thật sự sẽ dạy hư chúng ta.”

Tiểu Mễ trêu ghẹo:

“Ngươi ước mà? Cả ngày chủ tử chủ tử, gọi vui vẻ như vậy. Ta không tin ngươi không muốn dính người hầu hạ.”

“Nha đầu lắm miệng!”

Hồng Mễ mắng một câu rồi tự bật cười. Chủ tử nhà mình soái như vậy, ai không thích chứ?

Lúc họ đang đùa giỡn, Hương Mễ đi vào. Đầu nàng đầy mồ hôi, vừa vào liền tự rót cho mình một chén trà rồi uống một hơi:

“Mệt muốn chết.”

Tiểu Mễ hỏi:

“Tỷ tỷ, kiểm kê xong rồi sao?”

Gần đây, Hương Mễ cùng với người ở tiền vệ kiểm kê đồ thuộc sở hữu của Cố Ly và Tần Tê trong kho phòng. Đồ của Cố Ly còn đỡ, đều là được ban tặng gần đây, sổ sách đều qua tay Hương Mễ, chí ít đều có ấn tượng. Tần Tê từ khi sinh ra đến bây giờ đã mười mấy năm, mặc dù có ghi trong sổ sách nhưng lần lượt truyền tay kiểm kê cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Trưởng công chúa cũng điều người giúp đỡ Hương Mễ kiểm kê, nhưng xét cho cùng thì trong Khang viên quan hệ giữa Cố Ly và Tần Tê ít ngăn cấm cho nên nha hoàn được lựa chọn kín miệng, nhân số cũng không đủ. Mấy ngày này bận rộn cả ngày, hôm nay rốt cuộc cũng có chút mặt mũi.

“Còn một chút nữa, nhưng ổn lắm rồi.” Hương Mễ vừa rót một chén trà vừa hỏi: “Đại Mễ sao rồi?”

Đại Mễ:

“Ta không sao. Ta mạng lớn, thái y nói chỉ cần tịnh dưỡng cho tốt, qua hai tháng là có thể xuống giường đi lại rồi.”

“Vẫn phải cẩn thận.” Hương Mễ uống xong trà lại ra ngoài.

Giang Mễ bùi ngùi:

“Hương Mễ tỷ tỷ quá khổ cực, từ khi đảm nhận quản gia của Khang Viên thì chưa từng rảnh rỗi.”

Hương Mễ là người trưởng công chúa bồi dưỡng để trở thành quản sự cô cô. Mỗi ngày ngoại trừ công việc của Khang Viên thì còn phải thường xuyên theo trưởng công chúa học tập quản lý. Hai vị chủ tử của Khang Viên đều không biết quản lý cho nên việc của nàng cũng nhiều hơn người khác. Hơn nữa, khoảng thời gian này được ban tặng rất nhiều, để sắp xếp các vật phẩm này cũng cực kỳ bận rộn. Nhưng Hương Mễ hiểu rõ, đây là ban thưởng vì mặt mũi của trưởng công chúa, nàng phải làm tốt hơn, phải xuất sắc hơn.

Buổi chiều hôm sau, Cố Ly dẫn theo Hồng Mễ đến Túy Tiên Lâu. Hôm nay Tần Tê lại mệt mỏi rồi, còn về phần nguyên nhân, các ngươi cũng hiểu.

Vẫn là Tiểu Dịch đến đưa tin, hắn nói:

“Đại lão gia Cố gia có thể muốn mạng người.”

Cố Ly nhíu mày:

“Muốn giết người mua kẻ khác là được, hà tất phải đến chỗ đó?”

Tiểu Dịch tiếp tục nói: “Loại giết người này rất khó để điều tra.” Hắn dừng lại, dường như cho Cố Ly thời gian suy tính, nhìn thấy Cố Ly nhìn chằm chằm mình, lúc này mới nói tiếp: “Sáng hôm nay nhị tiểu thư Cố gia đến phủ Thụy Vương, trước bữa trưa mới trở về, còn lại không có tin tức.”

Cố Ly tiện tay thưởng cho hắn một lượng bạc, Tiểu Dịch vui mừng hớn hở rời đi. Cố Ly không vội trở về, nàng vừa uống trà vừa nghĩ mục đích của Cố Hạo Chi mua thuốc là gì? Tất nhiên là muốn giết người, chỉ là giết ai? Cố Ly không cho rằng sau nhiều chuyện xảy ra thì vào lúc này Cố Hạo Chi sẽ không ngu ngốc đến mức hạ độc nàng. Vậy độc đó muốn giết ai? Nàng nghĩ không ra liền muốn đến Cố gia nghe trộm. Nghĩ tới nghĩ lui làm gì, tóm lại sẽ không hạ độc hại nàng.

Nàng dẫn theo Hồng Mễ trở về phủ trưởng công chúa, nhận lấy thiếp mời của Cố gia. Đại thọ sáu mươi sáu tuổi của lão phu nhân Cố gia, muốn mời khách dự tiệc, mời Cố Ly trở về Cố gia chúc thọ tổ mẫu.

Cố Ly nhìn thiếp mời, nàng cảm thấy đang bẫy nàng. Yến tiệc sẽ diễn ra vào ba ngày sau, nàng rất có hứng thú xem thử Cố Chi Hạo sẽ sắp đặt gì cho mình.

“Chẳng phải lão phu nhân Cố gia đã liệt giường sao? Còn muốn đãi tiệc?” Tần Tê lắc lư thiếp mời: “Muội luôn cảm thấy không yên lòng về người của Cố gia.”

Nhìn đi, ngay cả con thỏ nhỏ cũng cảm giác được, âm mưu của người Cố gia e là thành dương mưu* rồi.

*Âm mưu: mưu tính trong tối, dương mưu: mưu tính ngoài sáng.

“Ly tỷ tỷ phải cẩn thận nha, dù sao Tê Tê cũng sẽ đi chung với tỷ.” Tần Tê lão luyện vỗ vai Cố Ly, dáng vẻ "Muội sẽ bảo vệ tỷ".

Cố Ly nhướng mày, con thỏ nhỏ của nàng sao lại đáng yêu vậy chứ? Muốn ức hiếp quá đi thôi!

.........

Lục Thượng trờ về phủ Trung Đức Hầu, mời đại phu cũng không rõ được hắn bị thương chỗ nào. Ba ngày sau, Lục Thượng hoàn toàn không xuống giường được, cả ngày nằm liệt trên giường, tính tình cũng gắt gỏng hơn. Mỗi ngày không đập đồ thì đánh người, làm cho nha hoàn gia đinh bên cạnh cũng không dám tới gần.

Trung Đức Hầu Lục Hâm bắt đầu chất vấn nguyên nhân nhưng Lục Thượng vẫn không nói sự thật. Sau này, Lục Hâm bắt gia đinh đi theo Lục Thượng tra khảo, cuối cùng cũng hỏi được sự thật. Lục Hâm tức giận chỉ tay vào Lục Thượng nhưng nửa ngày không nói được một câu.

“Người đâu, đưa thế tử ra hậu viện, để đại công chúa xử lý!” Lục Hâm không phải chỉ có một nhi tử, hắn tội gì phải tức giận với đứa con này. Chuyện xưa của hoàng thất hắn không có hứng quan tâm, hắn chỉ thầm nghĩ trải qua năm tháng tốt đẹp của cuộc đời mình thôi.

Tĩnh Tâm công chúa Trình Đình vẫn luôn ở hậu viện Hầu phủ, nhiều năm không ra khỏi Hầu phủ dù nửa bước. Thậm chí ngay cả tiền viện cũng không đi, cho nên lúc Lục Thượng bị người đưa đến hậu viện, nàng ta giật mình hỏi:

“Thượng Nhi, sao con lại ra nông nỗi này?”

Lục Thượng biết rõ ân oán nắm đó cho nên không muốn nhiều lời về chuyện Cố Ly với mẫu thân, lần này hắn cũng hết cách mới nói ra:

“Mẫu thân, nhi tử bị Toại An quận chúa làm cho tê liệt.”

Trình Đình chỉ có một nhi tử, nghe thấy lời này giống như ngũ lôi giáng xuống. Ban đầu nàng ta cho rằng Lục Thượng bị thương mới được người dìu vào, không ngờ là liệt? Nửa đời sau của nhi tử chỉ nằm trên giường sao?

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Con mau nói ra!”

Đến lúc này, Lục Thượng không dám giấu, chỉ đành đem đầu đuôi ngọn nguồn sự việc nói ra, nhưng hắn không dám nói bản thân hạ thuốc với Cố Ly, chỉ nói mình nhìn Cố Ly vài lần đã bị Cố Ly đả thương.

Trình Đình luôn biết thân phận mình, hết sức hạn chế tiếp xúc với người của hoàng thất, càng sẽ không xuất hiện trước mặt Trình Dong để người ta chán ghét, nhưng giờ đây đứa con duy nhất bị Cố Ly làm bị thương thế này, nàng đương nhiên không thể thờ ơ.

“Thượng Nhi, con đừng sợ, mẫu thân sẽ đi đòi lại công bằng cho con!”

Phủ trưởng công chúa.

Trưởng công chúa nghe nói Tĩnh Tâm đại công chúa Trình Đình cầu kiến, vui vẻ hỏi:

“Nàng ta thật sự ra khỏi cửa sao?”

Trình Đình đi vào hành lễ:

“Tĩnh Tâm tham kiến tỷ tỷ.”

“Miễn lễ.” Trưởng công chúa ngồi xuống, dặn dò mọi người đứng canh bên ngoài: “Muội muội hiếm khi ra ngoài, chẳng hay có chuyện gì?”

Trình Đình:

“Tỷ tỷ, mấy hôm trước nhi tử của ta bị Toại An quận chúa gây thương tích. Hôm nay, muội muội tới là muốn hỏi tình huống cụ thể.”

Trưởng công chúa nhướng mày:

“Thì ra là hưng sư vấn tội?”

“Muội không dám.” Trình Đình cúi đầu: “Muội chỉ tới hỏi tình hình, nhi tử của muội bị thương nghiêm trọng, nói cũng không thể nói rõ ràng, là mẫu thân muội rất đau lòng. Nếu có chỗ nào mạo phạm tỷ tỷ, hi vọng tỷ tỷ không lấy đó làm phiền lòng.”

Trưởng công chúa cười lạnh: “Muội muội nói đúng, con là cục thịt rớt ra từ trên người mẫu thân, con ai ai chẳng thương?” Lời của nàng ý tứ quá rõ ràng.

Trình Đình không nói thêm. Năm ấy trưởng công chúa sau khi phát hiện Viêm độc trong người truyền qua Tần Tê, khi đó dù không xuất phủ nàng cũng biết trưởng công chúa sụp đổ đến mức nào. Nếu không phải phò mã Tần Văn Bác ngày đêm trông nom không rời, Trình Dong và Tần Tê đã sớm không còn.

“Muội muội, nếu muốn gặp Ly Nhi tất nhiên không thành vấn đề nhưng trước khi gặp, ta muốn hỏi ngươi, con ngươi hạ thuốc với Ly Nhi, là người dạy sao?” Lời của Trình Đình nói khiến trưởng công chúa không khỏi nghĩ đến năm ấy mình và Tần Tê bị dằn vặt.

“Thuốc?” Trình Đình ngỡ ngàng.

Trưởng công chúa cười nói: “Muội muội không biết sao? Con ngoan của ngươi trước đó phái người theo dõi Ly Nhi, bị Ly Nhi dạy dỗ, lần này lại dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này. Nếu không phải Ly Nhi võ công cao cường thì e là lúc này con ngoan của ngươi đã được như ý. Ta thật không nghĩ đến đường đường thế tử hầu môn theo đuổi không được thì dùng hạ sách này. Trung Đức Hầu phủ các ngươi gia giáo quá!” trưởng công chúa thở dài lắc đầu một cách khoa trương.

Trình Đình nhíu mày: “Tỷ tỷ, con của ta mặc dù không phải người tài nhưng cũng là người có phép tắc. Hắn không thể nào dùng thủ đoạn này, hắn không có gan đó.” Lục Thượng ở trước mặt nàng ta luôn biết phép tắc, tuy thỉnh thoảng cũng làm nũng, thể hiện chút không trưởng thành nhưng về nhân phẩm nàng tin tưởng con mình.

“Muội muội không biết con mình đến mức nào rồi. Lục thế tử luôn quyến luyến khóm hoa, cũng truyền khắp nơi trong kinh thành. Ngay cả ta cũng nghe nói, muội muội còn nói hắn biết phép tắc?” Trưởng công chúa khinh thường, lời này không phải giả, Lục Thương là khách quen của thanh lâu nhạc phường, cả ngày lăn lộn với đám nữ nhân yêu thích son phấn.

“Tỷ tỷ, hôm nay ta chỉ cầu một sự thật, là lỗi của con ta ta tuyệt đối không dễ dàng với hắn. Tỷ tỷ nói lời thật thì hà tất phải châm chọc khiêu khích?”

Trình Đình cũng không phải người tính tình tốt đẹp gì, năm ấy Quý phi được sủng ái, nàng ta cũng được nuông chiều tùy hứng. Chỉ là một khi thất thế, lúc này mới phải cụp đuôi làm người.

Trưởng công chúa nhìn móng tay vừa cắt tỉa gọn của mình, nghe xong lời của Trình Đình cũng không tức giận:

“Sự thật ta đã nói, muội muội không tin ta cũng hết cách.”

Trình Đình:

“Ta muốn gặp Toại An quận chúa, chính tai nghe nàng nói ra tình hình thực tế.”

Rốt cuộc trưởng công chúa cũng thu lại vẻ cười đùa:

“Muội muội à, ngươi có lẽ không nghe rõ lời ta. Lục Thượng hạ thuốc với Ly Nhi, hắn muốn làm gì còn cần ta nói rõ sao? Ngươi để một cô nương nhà lành nói với ngươi những lời này? Nàng nói sao đây? Ngươi chẳng khác gì nhi tử của mình chẳng biết liêm sỉ?”

Trình Đình chợt đứng lên:

“Tỷ tỷ, hôm nay muội muội tới không phải để nghe tỷ chỉ trích nhi tử của ta!”

Trưởng công chúa cười lạnh lùng:

“Đã làm sai còn không cho người ta nói, nhiều năm qua muội muội chẳng thay đổi gì cả!”

Trình Đình mím môi, sắc mặt trắng hơn:

“Bất luận ra sao, Toại An quận chúa làm con ta bị thương, chuyện này ta sẽ không bỏ qua.”

“Thì sao? Muội muội muốn đến chỗ hoàng huynh cáo trạng sao?” Trưởng công chúa không chút sợ hãi, cười cực kỳ kiêu ngạo.

Đi cáo trạng? Trình Đình sống đến tuổi này sẽ không tiếp tục ngây thơ. Chính Duẫn Đế là vậy, Trình Dong cũng vậy, ai không mong ngón mình chết sớm? Nàng đi cáo trạng cũng chẳng có kết quả gì hay ho, nói không chừng còn dẫn tới bị khiển trách một phen. Nghĩ lại nếu năm ấy huynh trưởng của mình trở thành người kế nghiệp thì giờ đây thân phận của chính mình là Trình Dong hiện tại, đâu phải người tới đây để nhìn người ta châm chọc khiêu khích? Nàng cũng chỉ âm thầm thở dài trong lòng.

Một bước sai vạn lối tắc.

Trình Đình cứ như vậy mà rời khỏi, ngay cả câu chào xã giao cũng không nói. Trưởng công chúa bĩu môi, cảm thấy nhàm chán, cứ như vậy mà đi chẳng thú vị gì.

Lúc Giang Mễ đi ngang qua tiền viện liền nghe thấy chuyện này, lập tức trở về Khang viên bẩm báo Cố Ly và Tần Tê, Tần Tê nói:

“Liệt thật à? Như vậy cho hắn đàng hoàng lại.”

Cố Ly nhún vài, ai biết được.

Hai người cũng không để chuyện này ở trong lòng. Hôm nay Cố Ly hứa với Tần Tê cùng nàng luyện tập "Lưu Ly dạ". Từ sau khi Tần Tê khỏe hơn liền không chịu nằm trên giường, nghĩ tới đàn tranh đã lâu không được sờ, tay nàng lại ngứa ngấy.

Hai người người khảy người đàn, từ khúc đã thuộc lòng, chỉ là tiết tấu vẫn chưa ăn ý. Tiết tấu tỳ bà của Cố Ly hơi mạnh mẽ, trái ngược với đàn tranh hơi yếu của Tần Tê.

“Tê Tê quá yếu.” Tần Tê thở dài, chỉ có hợp tấu với cao thủ như Cố Ly, nàng mới thấy sự chênh lệch của mình.

“Từ từ sẽ được.” Thật ra, Cố Ly đã cố hết sức phối hợp với Tần Tê, trình độ giữa hai người không quá chênh lệch nhưng phối hợp lại vẫn có vấn đề.

Tần Tê không phải là người háo thắng so đo, nàng vẫn thản nhiên chấp nhận sự chênh lệch này, đồng thời nàng vẫn cố gắng để nâng cao bản thân, về khía cạnh khác, nàng càng thêm sùng bái Cố Ly.

Hai người hợp tấu đến trưa. Cố Ly nắm tay Tần Tê, giúp nàng xoa bóp xong mới để nàng đi ăn. Tần Tê cảm thấy tay mình lành lạnh, thoải mái đến nheo cả mắt:

“Ly tỷ tỷ đối xử với Tê Tê quá tốt.”

Tần Tê theo thói quen gắp đồ ăn cho Cố Ly:

“Khi nào Ly tỷ tỷ dẫn muội về thư viện Phi Diệp Tân?”

Cố Ly cười nói:

“Sao đây, muội không chờ nổi?”

“Dạ, Tê Tê muốn đi xem.” Hầu như mỗi ngày Tần Tê đều chờ mong, đối với một người chưa từng đi xa nhà như nàng, đó là nơi có sức mê hoặc rất lớn.

“Nếu như không có gì, chờ muội khỏe lại chúng ta sẽ đi.” Cố Ly cũng nhớ các sư phó và bằng hữu trong thư viện.

“Tuyệt tuyệt!” Tần Tê rất vui vẻ.

“Chuyện gì mà con vui như vậy?” Trưởng công chúa từ ngoài cửa đi vào. Cố Ly và Tần Tê vội đứng dậy hành lễ.

“Ngồi xuống ăn cơm đi.” trưởng công chúa để hai người ngồi xuống, nói: “Vừa nói chuyện gì?”

Tần Tê:

“Con muốn theo Ly tỷ tỷ quay về thư viện Phi Diệp Tân. Mẫu thân, người nói có được không?”

Trưởng công chúa nhìn gương mặt hưng phấn của nữ nhi mình, tuy lo lắng nhưng vẫn gật đầu:

“Sau khi thành gia lập thất, không cần chuyện gì cũng hỏi mẫu thân, con có thể tử đúng không? Chỉ cần nàng đồng ý là được.”

Lời này... Cố Ly nghe thấy không khỏi đỏ mặt:

“Mẫu thân, con...”

Trưởng công chúa vẫy tay: “Con không cần giải thích. Ta biết con thật tâm với Tê Tê, chỉ cần nàng ở cùng con, đi đâu ta cũng không lo lắng.” Nàng lại nhìn Tần Tê, lời nói sâu xa: “Nữ nhi lớn rồi không thể mãi ở cạnh ta, nên để nàng đi xem trời đất bên ngoài.”

“Mẫu thân...” Lời này vừa dứt Tần Tê liền đau lòng, bản thân cũng biết từ khi sinh ra mẫu thân không thời khắc nào lơ là nàng, rất sợ nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Tuy rằng sau này cũng để nàng ra ngoài đi dạo trong thành ngoài thành nhưng vẫn lo lắng. Bản thân có thể lớn được như bây giờ, mẫu thân đã hao tổn rất nhiều tâm huyết!

“Mẫu thân, Tê Tê sẽ rất hạnh phúc.” Đây là điều duy nhất nàng có thể an ủi mẫu thân.

“Ngoan, Tê Tê của ta hạnh phúc thì ta vui vẻ rồi.” Trưởng công chúa xoa đầu nữ nhi.

Cố Ly ở bên cạnh lặng lẽ ăn, hình ảnh này nàng chỉ cần xem là được, nếu như đổi lại Tần Tê là mình, nàng cảm thấy nàng chịu không nổi. Đúng là nàng chỉ thích hợp theo một người không đáng tin như sư phụ. Ôi! Bức tranh toàn cảnh khi nàng còn nhỏ đều méo mó!

Tần Tê hỏi:

“Mẫu thân, nghe nói người của phủ Trung Đức Hầu đã đến?”

Trưởng công chúa đến đây chính là vì muốn nói chuyện này:

“Là Trình Đình tự mình tới. Nàng ta đã hai mươi năm không ra cửa, lần này tự mình đến có thể thấy Lục Thượng bị thương không nhẹ. Nhưng là do hắn gieo gió gặt bảo, chúng ta cũng không cần áy náy. Về phần Trình Đình, ngược lại ta muốn xem nàng ta có thể làm gì.”

......

Cố gia, tuy rằng lão phu nhân bị liệt giường nhưng đại thọ sáu mươi sáu tuổi vẫn được làm rất náo nhiệt. Chỉ là Cố gia không có chủ mẫu đương gia, ít nhiều khiến người ta thấy thất lễ. Nhị phu nhân của Cố gia hôm nay cố hết sức để ra vẻ, đón khách tiễn khách tận tình, hơn nữa còn dắt mối tơ hồng cho Cố Huyên. Chỉ là Cố Huyên không dám tin lời nhị thẩm, nghe thì nghe chứ không có phản ứng gì. Nhị phu nhân nghĩ Cố Huyên không đồng ý nên cũng không đi sâu. Dù sao phụ mẫu của Cố Huyên vẫn còn, nàng không cần hao tổn tâm tư. Tam tiểu thư Cố Thiên tháng sau xuất giá rồi, chuyện của nữ nhi của nàng nàng bận bán sống bán chết.

Buổi chiều Cố Ly và Tần Tê đến. Nhị phu nhân cực kỳ nhiệt tình dẫn hai người vào hậu viện. Lúc này Cố Ly mới phát hiện nơi bày tiệc chính là Thanh Tuyết Uyển nơi nàng từng ở. Nơi này rất gần Hoa Vinh Trai của lão phu nhân, cũng chấp nhận được.

“Ở đây quận chúa đều quen thuộc, ta xin cáo lui.” Đứng ở cửa viện, nhị phu nhân cười nói.

“Nhị thẩm có việc cứ đi, đều là người trong nhà, không cần khách sáo.” Cố Ly không có ấn tượng gì với vị nhị phu nhân này, tất nhiên sẽ không làm khó.

Nhị phu nhân đi rồi, Tần Tê nhỏ giọng nói: “Ly tỷ tỷ, bọn họ chiếm viện của tỷ như vậy sao?” Thấy Cố Ly không còn ở Cố gia, nhưng vẫn là nữ nhi của Cố gia, Lang Sương Cư của Cố Nhân vẫn giữ đấy thôi.

“Quan hệ đến mức này rồi, bọn họ làm vậy có thể hiểu được. Dù sao ta cũng không trở về, viện này họ làm sao đó là chuyện của họ.” Cố Ly chưa từng nghĩ sẽ để ý điều này.

Có điều các vị phu nhân tiểu thư đến dự tiệc lại không nghĩ như vậy. Họ biết viện này là của Cố Ly, cũng nhìn ra Cố gia để Cố Ly khó xử. Đương nhiên, cũng sẽ có người cảm thấy Cố gia không có quy tắc, nói chung ngay khi nhìn thấy Cố Ly, mọi người đều không nhịn được bắt đầu xì xào bàn tán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.