Quận Chúa Sủng Thê

Chương 80: Ngục tối [Ngài tra được gì]



Địa điểm Giang Phong Mẫn nói tên là Điện Cam Xương, ở bên ngoài là một tế đàn của hoàng thất, hoàng đế Lăng Quốc thờ cúng vì sơn hà xã tắc, nhưng trên thực tế cất giấu một ngục tối.

Cố Ly tìm được điện Cam Xương, dựa theo chỉ dẫn của Giang Phong Mẫn tìm thấy cửa hầm bí mật trên tường ở hậu điện. Nàng đẩy thử, không nhúc nhích, không còn cách nào, nàng chỉ đành ẩn thân há miệng chờ sung.

Có lẽ trước đó vận may của Cố Ly đã dùng hết. Lần này nàng chờ rất lâu vẫn không thấy có người ra vào. Nàng nghĩ có phải sư phụ không đáng tin của mình nhớ nhầm không? Ở đây không còn lối vào nào khác sao? Hay có mấy cái?

Khi mặt trời dần ngả về tây, khi chiếc bụng đói của nàng kêu vang, rốt cuộc cũng nhìn thấy một người lén lút đi vào hậu điện. Nàng cẩn thận ẩn mình, kết quả nhìn một hồi người này không đi qua hướng bên này mà vào trong hậu điện.

Ồ? Cố Ly cảm thấy kì lạ, không lễ không mừng năm mới, người này tới đây thì rất kì lạ, còn vào hậu điện? Nàng núp ở ngoài cửa sổ của hậu điện, phá một lỗ nhỏ trên cửa số giấy nhìn vào trong. Kết quả dù vội vàng nhưng người kia đã biến mất.

Cố Ly muốn hộc máu, sư phụ của nàng quả là chẳng đáng tin, nói cho nàng cửa vào hầm ngục ở tường hậu viện, kết quả người ta từ bên trong hậu điện đi vào! Bản thân chờ lâu như vậy có khác gì kẻ ngốc?

Nàng nhìn bốn bề vắng lặng, cũng theo vào hậu điện. Dựa theo tốc độ biến mất người kia sau khi vào hậu điện, nàng cảm thấy cửa vào chắc hẳn không xa. Trong lúc đang tìm, nàng nghe thấy có tiếng cơ quan chuyển động, nàng không chút do dự, lập tức bay người nằm úp sấp trên trần nhà. Nàng vừa nằm xong liền thấy trên vách tường xuất hiện một cái cửa, có hai người đồng thời bước ra, cũng chính là người vừa rồi đi vào. Sau khi hai người đi ra, một đế cắm nến ở bên cạnh chuyển động, cửa khép lại, một lần nữa trở lại dáng vẻ ban đầu.

Hai người kia cũng không nói gì, chỉ đồng thời đi ra ngoài. Cố Ly chờ họ rời đi rồi, nàng nhảy xuống, xoay giá cắm nến một vòng, quả nhiên, cửa vừa rồi lại hiện ra. Nàng lách người đi vào. Lúc vừa mới đi vào, mắt chưa thích ứng được ánh sáng yếu ớt bên trong. Nàng dựa vào vách tường, đứng yên để thích ứng. Sau đó mới phát hiện ở đây cũng không phải tối om. Trên vách tường có ngọn đèn leo lét. Tay nàng dường như chạm phải cái gì đó nhô ra, trong đầu nàng chợt lóe lên, nắm lấy thứ nhô ra xoay tròn, cửa vào một lần nữa khép lại.

Xung quanh thoáng chốc yên tĩnh, chỉ có ngọn đèn trên vách thỉnh thoảng phát ra tiếng cháy tí tách. Phía trước có một lối đi kéo dài xuống dưới, cũng không hẹp, xem ra thời gian xây dựng công trình không hề nhỏ. Mỗi đoạn đường cách nhau một khoảng sẽ đặt một ngọn đèn để chiếu sáng. Cố Ly dọc theo con đường duy nhất đó đi xuống, càng đi về trước đường càng trống trải, dần dần xuất hiện lối rẽ riêng biệt. Giang Phong Mẫn nói gặp lối rẽ không nên rẽ mà tiếp tục đi thẳng một đường. Tuy nàng cảm thấy ngay cả cửa vào sư phụ cũng tính sai thì lời này có đáng tin hay không vẫn chưa xác định, nhưng dựa vào sự tôn kính của nàng dành cho sư phụ, nàng vẫn đi thẳng.

Đi về trước được một đoạn, chung quy cũng không chạm mặt ai. Xem ra nơi này thường ngày có rất ít người lui tới. Nhưng đi thêm về phía trước đã có thể nghe thấy âm thanh, dường như không giống tiếng người kêu cứu. Cố Ly bước nhanh hơn, cũng cố che giấu bản thân. Lại đi một đoạn không xa, phía trước là một khoảng trống trải, nàng nhìn hai bên, không có người qua lại. Nàng men theo âm thanh kia rẽ qua khúc cua, lúc này nhìn thấy một loạt phòng giam. Tất cả tù nhân bên trong mặt mũi tóc tai đều nhếch nhác. Trước mặt nhiều người như vậy, nàng không tiện hiện thân, vẫn núp trong bóng tối quan sát những tù nhân này, nàng không biết được ai trong số họ.

Nàng cũng không muốn bị đám tù nhân nhìn thấy, vì vậy xoay người đi theo hướng ngược lại, bèn phát hiện bên này xuất hiện một con đường. Nàng nhanh chóng bước theo con đường đó, cũng nhanh chóng nhìn thấy loạt phòng giam. Bất quá ở đây yên tĩnh hơn rất nhiều, rất nhiều phòng giam còn trống. Nàng đồng thời ẩn mình ở một nơi bí mật gần đó quan sát, nhìn thấy có một người ngồi trong phòng giam là nam nhân trẻ tuổi.

Nàng cẩn thận đến gần, nam nhân đó cảm nhận được có người tới gần, hắn ngẩng đầu lên. Nương theo ánh đèn lờ mờ trong phòng giam, Cố Ly nhìn thấy rõ được người này là Giang Việt Hiên. Nàng nhíu mày, Giang Việt Hiên thật sự bị nhốt.

Giang Việt Hiên cũng nhận ra Cố Ly. Hắn mở to mắt, dường như có nhiều lời muốn nói nhưng lại do dự, không tiện mở miệng. Hắn đưa tay mò dưới cái đệm mình đang ngồi, lấy ra một cái túi nhỏ, vung tay ném cho Cố Ly.

Cố Ly giơ tay nhận lấy, cũng không nhìn xem là gì, lập tức nhét vào trong lồng ngực. Sau đó tiếp tục nhìn Giang Việt Hiên, muốn xem xem hắn còn lời gì muốn nói. Giang Việt Hiên chỉ lắc đầu, xua tay với nàng, ra dấu cho nàng mau rời khỏi.

Cố Ly đã biết được nơi này, sau này có đến cũng vậy. Nàng cũng không nghĩ tới sẽ cứu Giang Việt Hiên ra ngoài, vì vậy xoay người lui vào trong. Suốt đường chính trở về, Cố Ly khi đi ra lối rẽ đều không nhịn được rẽ vào, chỉ thấy đi đến đâu cũng là loạt phòng giam. Ở đây đúng là hầm giam, ngoại trừ phòng giam thì cũng chẳng có gì. Nàng sợ đánh cỏ động rắn nên chỉ đành lui ra ngoài trước. Nàng vừa ra khỏi ngục giam liền thấy hai người vừa ra ngoài đã quay trở lại. Nàng chỉ đành nằm úp sấp trên trần nhà một lần nữa, chờ hai người kia vào trong mới lui ra.

Nàng trở về quán trọ, Vệ Tử Việt vẫn chưa trở về. Nàng thuê một phòng, đi vào lấy túi nhỏ Giang Việt Hiên đưa cho mình ra xem, vừa mở ra liền nhìn thấy bên trong có vài tờ giấy, bên trên viết ra nhiều chuyện.

Hóa ra từ lúc Giang Việt Hiên trở về Lăng Quốc liền bị bắt. Tội danh là không có thánh chỉ nhưng lại một mình rời khỏi kinh thành. Hoàng đế Lăng Quốc khi xưa từ núi xác biển máu mới leo lên được ngôi vị hoàng đế, cực kỳ phòng bị với huynh đệ con cháu của mình. Giang Việt Hiên có tài nhưng tài năng quá mức, đã sớm khiến cho phụ hoàng của hắn đề phòng. Hết lần này tới lần khác vẫn lén ra khỏi thành, tuy không gây ra phiền phức nhưng đối với hoàng đế Lăng Quốc mà nói, kẻ bướng bỉnh khó thuần này là đại kỵ. Vì thế hắn cố ý ban bố chiếu lệnh, hễ là vương hầu hoàng tử đều phải ở trong kinh thành, không có thánh chỉ một mình ra khỏi thành sẽ thuộc kháng chỉ, lúc đó sẽ luận tội. Tất cả mọi người đều rõ ý của hoàng đế, ra sức không làm những chuyện hoàng đế đa tâm. Duy chỉ có Giang Việt Hiên vẫn làm theo ý mình. Thánh chỉ vừa ban ra hắn nghiêm túc làm theo một thời gian, nhưng sau đó lại theo đoàn sứ giả Lăng Quốc đi đến Minh Tịch.

Hoàng đế nổi giận, sau đó hắn vừa trở về liền tống vào nhà giam. Lúc đó Vệ Hàm Kỳ đã đến Lăng Quốc, hoàng đế cảm thấy hoàng tử phi tốt như vậy ban cho Giang Việt Hiên thì thật lãng phí, liền muốn thay đổi, chỉ hôn Vệ Hàm Kỳ cho tứ hoàng tử Giang Việt Thành. Vệ Hàm Kỳ xuất thân võ gia, vì Giang Việt Hiên mới đồng ý hòa thân, sao có thể đồng ý chuyện vô lý này. Hoàng đế Lăng Quốc ban đầu còn phái người kiên nhẫn khuyên bảo, sau đó thì trực tiếp giam lỏng Vệ Hàm Kỳ. Vệ Hàm Kỳ thân là trưởng nữ gia tộc, cũng trải qua việc đời. Đối mặt với cục diện bất lợi, càng ra sức hư tình giả ý với quân thần Lăng Quốc, mặt khác âm thầm sai người quay về Minh Tịch báo tin cầu viện. Chỉ là người đưa tin trên đường vô tình làm rơi thư xuống nước, tuy đã nhặt lên liền nhưng chữ trong thư vẫn có nét mực bị nhòe, khó đọc ra. Người của Vệ gia sớm có thành kiến với Giang Việt Hiên, vừa thấy trong thư Vệ Hàm Kỳ nói bị giam lỏng liền nghĩ sang ý Giang Việt Hiên giam lỏng Vệ Hàm Kỳ, cũng là họ sốt ruột cứu người, vốn chẳng nghiên cứu tỉ mỉ những dòng chữ nhòe mực trong thư nói gì.

Vệ Hàm Kỳ từng một lần chạy trốn, đáng tiếc nàng mới tới Lăng Quốc, vốn không quen thuộc địa hình, nhanh chóng bị bắt lại. Hoàng đế Lăng Quốc sợ chuyện này làm lớn ra sẽ khiến hai nước giao tranh, chỉ đành thỏa hiệp, để Giang Việt Hiên và Vệ Hàm Kỳ thành thân. Chỉ là trong khi hai người đã thành thân vẫn bị giam lỏng. Tuy Vệ Hàm Kỳ gặp biến cố lớn nhưng nàng vẫn kiên định tin tưởng. Nàng không hối hận đã hòa thân, chỉ cần được ở cùng Giang Việt Hiên, dù cho bị giam lỏng nàng cũng không hối hận.

Giang Việt Hiên không đành lòng để thê tử cùng mình chịu khổ, trong tay hắn dù sao cũng có vài người. Sắp xếp tâm phúc nghĩ cách đưa Vệ Hàm Kỳ đi. Người đưa đi rồi, hắn lại không biết Vệ Hàm Kỳ vừa trốn ra thành đã bị ngăn lại, sau đó bị giam lỏng trong biệt viện trong núi.

Cố Ly nhìn những tờ giấy mỏng của Giang Việt Hiên, không khỏi lắc đầu thở dài. Thảo nào Chưởng Viện nói, nam nhân ngay cả thê tử của mình cũng không bảo vệ được, cần hắn có lợi ích gì? Xem như hai người họ tình cảm bền chặt hơn vàng nhưng đáng tiếc Giang Việt Hiên vẫn không quá trưởng thành. Nam nhân như vậy, khó để nàng có thiện cảm.

Dù hiểu được chân tướng, cũng không có lợi ích gì đối với việc nàng cứu Vệ Hàm Kỳ, vẫn chưa tìm được tung tích của Vệ Tử Việt. Cố Ly phiền não đi tới đi lui trong phòng. Sau đó, nàng nghe thấy tiếng bụng mình réo. Lúc này nàng mới nhớ sau khi ăn điểm tâm mình vẫn chưa ăn gì khác.

Nàng vội xuống lầu gọi món, vừa định dặn dò tiểu nhị bưng lên phòng cho nàng thì đã nhìn thấy Giang Phòng Mẫn chậm rãi đi tới. Tiểu nhị vẫn chờ Cố Ly dặn dò, Cố Ly nói thêm:

“Cho thêm hai món.”

Hai người tìm một cái bàn trống ngồi xuống, Giang Phong Mẫn hỏi ngay:

“Con tra được gì?”

Cố Ly nhíu mày:

“Giang Việt Hiên đúng là ở trong phòng giam. Hắn cho con mấy tờ giấy nói rõ tình cảnh trước mắt, Bất quá con không xác định được thuốc giải là thật hay giả, cả tung tích của Vệ Tử Việt.”

Giang Phong Mẫn vui cười hớn hở:

“Cho nên ta tới rồi.”

Cố Ly nhìn sư phụ, tiếp tục nhíu mày.

“Khụ...” Giang Phong Mẫn lúng túng ho khan: “Con quên ta là người Lăng Quốc à?”

Cố Ly vừa gắp thức ăn cho sư phụ vừa nói:

“Đệ tử không quên. Nhưng ngài đã nói cả đời không qua lại với người của hoàng tộc Lăng Quốc.”

Giang Phong Mẫn:

“Người ta biết không chỉ họ Giang.”

Cái này Cố Ly hiểu, ý Giang Phong Mẫn chính là sư phụ có giao thiệp ở Lăng Quốc:

“Vậy làm phiền sư phụ.”

“Đêm nay con nghỉ ngơi cho tốt. Phía con thỏ nhỏ không cần lo, Chưởng Viện ở cùng nàng.”

Lúc đầu Cố Ly không lo lắng, nhưng nghe Tần Tê ở cùng Chưởng Viện, nàng không lo mới lạ.

“Nàng ấy sẽ không ăn con thỏ nhỏ nhà con đâu!” Giang Phong Mẫn nhìn không nói nữa, cái vẻ mặt đề phòng là sao đây? “Nàng lớn tuổi, Thần Như và Hàm U cả ngày bận bịu chuyện thư viện, không có thời gian ở cùng nàng, nàng có chút cô quạnh thôi.”

Cố Ly không tin lời biện minh này. Chưởng Viện cô quạnh? Cả ngày ở cùng sư phụ nhà mình, có cơ hội cô quạnh sao?

“Nói chung cơm nước xong con cứ về phòng. Trên người không có thương tích gì chứ?” Người khác không đau lòng nhưng Giang Phong Mẫn đau lòng, đây là đồ đệ của nàng!

Cố Ly gật đầu, nhìn Giang Phong Mẫn cơm nước xong liền đứng dậy rời đi. Đi rất thong thả, dường như ở nơi này không gợi lại những ký ức đau thương.

Cố Ly ăn xong trở về phòng, nghe theo lời dặn dò của Giang Phong Mẫn đi nghỉ ngơi, không nghĩ gì cả, chỉ duy nhất... nhớ Tần Tê. Trong lòng thiếu đi một lò lửa nhỏ nên cảm thấy hơi lạnh.

Bên kia, Chưởng Viện đưa Tần Tê vào trong phòng mình. Tần Tê luôn vừa kính vừa sợ Chưởng Viện. Nàng nhìn gương mặt xinh đẹp của Chưởng Viện, cảm thấy xinh đẹp tựa như thần tiên trên trời. Nhưng mỗi khi Chưởng Viện nhìn qua, nàng liền cúi đầu giả vờ nhìn những thứ khác, không dám đối diện với Chưởng Viện.

Chưởng Viện tựa lưng trên ghế, lười biếng ngoắc ngoắc tay:

“Con thỏ nhỏ, qua đây.”

Tần Tê lập tức đi đến bên cạnh Chưởng Viện, ngồi trên ghế nhỏ, bộ dạng lắng nghe lời dạy bảo.

“Mấy tháng nay Ly Nhi ở Minh Tịch có tốt không?”

Tần Tê cau mày, vấn đề này làm sao trả lời đây? Thật ra thời gian Ly tỷ tỷ ở Minh Tịch tất nhiên tốt rồi, nhưng chuyện Cố gia ồn ào như vậy vẫn khiến Ly tỷ tỷ không vui.

“Khó trả lời sao?” Chưởng Viện nhướng mày: “Vậy xem ra là không tốt lắm.”

“Cũng không phải vậy! Ly tỷ tỷ ngoại trừ ở chung với người Cố gia thì đều rất vui vẻ.”

“Người của Cố gia? Bây giờ người của Cố gia ra sao?” Chưởng Viện hỏi cực kỳ không có ý tốt.

Tần Tê tổng kết:

“Có người chết, có người bị bệnh, có người bị lưu đày.”

Chưởng Viện gật đầu: “Đây mới là người của Phi Diệp Tân khi ra ngoài. mình không vui thì khiến cho người chọc đến mình càng không vui hơn.” Nàng nhìn Tần Tê, cười hỏi: “Có chuyện vui vẻ không?”

“Dạ có.” Tần Tê lập tức trả lời.

Chưởng Viện chợt có hứng thú nghe chút chuyện:

“Kể ta nghe.”

Tần Tê cũng nghe lời, hơn nữa nàng đều nhớ mỗi chuyện xảy ra khi nàng gặp Cố Ly, vì vậy hai người một người nói một người nghe, ở chung cực kỳ hòa hợp.

...

Ở bên này, Cố Ly ngủ một giấc không ổn lắm, bởi vì bên cạnh không có Tần Tê. Khi nàng tỉnh lại trời vừa sáng, trong quán trọ vẫn còn yên tĩnh. Nàng xoay người ngồi dậy, bắt đầu luyện công, mãi đến khi trời sáng hẳn, tiểu nhị mang nước rửa mặt đến, nàng mới ngừng luyện công. Sau đó rửa mặt xuống lầu ăn điểm tâm, đúng như dự đoán nhìn thấy được sư phụ nhà mình chậm rãi đi tới. Người không biết còn cho rằng vị này chuyên đến cửa ăn chực.

“Vệ Tử Việt đã trở về nhà Hùng tổng quản. Thuốc giải là thật. Có lẽ chờ con trở về đại tiểu thư Vệ gia sẽ tỉnh lại. Hắc y nhân kia là tâm phúc của Giang Việt Hiên, phụng mệnh Giang Việt Hiên đến đưa thuốc giải cứu mạng đại tiểu thư Vệ gia. Vệ Tử Việt đuổi theo người ta không buông, người ta sợ kinh động người của hoàng đế Lăng Quốc nên đành bắt Vệ Tử Việt trước, bây giờ đã nói ra sự thật, cũng đã thả người.” Giang Phong Mẫn cầm bánh bao vừa ăn vừa nói.

Cố Ly hiện ra vẻ mặt sùng bái:

“Sư phụ, ngài quá tài giỏi!”

Giang Phong Mẫn cứ thấy nét mặt Cố Ly không được tự nhiên, cứ sao sao đó: “Sau này con ít học biểu cảm của con thỏ nhỏ, vi sư trông con từ nhỏ, đã quen dáng vẻ chết người kia. Xoay người đã bày ra biểu cảm phong phú như vậy làm vi sư sợ.”

Cố Ly và Tần Tê ở chung lâu ngày, bất giác đồng hóa lẫn nhau, chỉ là hai người cũng không ý thức được.

Cố Ly sửng sốt, đưa tay sờ sờ mặt mình. Giang Phong Mẫn nhìn cái vẻ mặt ngây thơ này, cười nói:

“Ôi, nhìn cái bộ dạng ngốc nghếch của con kìa!”

Cố Ly chỉ đành đổi chủ đề:

“Sư phụ, ngài đã biết mục đích thật sự của màn giằng co này của người Lăng Quốc phải không?”

Giang Phong Mẫn lắc đầu:

“Ta vốn không biết nhưng Chưởng Viện biết, cho nên mới phái ta tìm con.”

Cố Ly vừa nghe Chưởng Viện biết, hiển nhiên đáng tin:

“Mục đích là gì?”

Giang Phong Mẫn:

“Nàng nói mục đích lần này của Lăng Quốc là vì ta.”

“Phụt...” Cố Ly suýt phun ngụm cháo ra ngoài, nàng vội dùng tay che lại, lúc này không màng hình tượng: “Mục đích là ngài thì dây dưa với Minh Tịch làm gì? Minh Tịch đâu có liên hệ với ngài.”

“Nhưng Minh Tịch có liên quan con.” Giang Phong Mẫn không còn cười nữa, giọng còn rất nghiêm túc.

“Con?” Cố Ly hoàn toàn ngỡ ngàng. Một hồi là sư phụ, một hồi lại là nàng. Đây quả thật là những gì Chưởng Viện phân tích được sao, Chưởng Viện đem một chuyện rất đơn giản dùng một cách phức tạp để nói ra. Đương nhiên, cũng có thể do đầu óc nàng thiếu thông minh, nếu là đại sư tỷ Dịch Già Thần Như có lẽ vừa nghe đã hiểu: “Sư phụ à, hai sư trò chúng ta nói chuyện đơn giản thôi, được không?”

Giang Phong Mẫn gật đầu, bản thân cũng cho là vậy. Mấy lời này nói thì có vẻ sâu xa khó hiểu nhưng thực tế là mệt muốn chết. Ngoài trừ để người khác nghe không hiểu thì có gì hay ho?

“Ý của Chưởng Viện là Lăng Quốc muốn từ chỗ ta lấy được phương pháp hóa giải căn bệnh kỳ quái của hoàng thất nhưng bọn họ biết chắc ta sẽ không đưa, cho nên đánh chủ ý lên người con. Bọn họ dây dưa lâu như vậy không phải đã kéo con tới Lăng Quốc sao? Chỉ cần bắt được con uy hiếp ta, bọn họ cảm thấy ta sẽ nghe lời.”

Cố Ly sau khi nghe xong liền bội phục, hoàng đế Lăng Quốc lại nảy ra một sự hiểu lầm này? Bắt nàng uy hiếp sư phụ? Ái chà, người Lăng Quốc nghĩ sư phụ quá đơn giản rồi, cho dù mình thật sự bị bắt, sư phụ cũng không chịu bị uy hiếp. Hơn nữa Lăng Quốc cần sư phụ nói ra cách hóa giải căn bệnh thì lợi dụng Vệ Hàm Kỳ của Minh Tịch, sau đó dụ nàng tới? Ở đây có liên quan gì?

Cố Ly nghiêm túc nói:

“Đệ tử chưa hiểu.”

“Hoàng đế Lăng Quốc biết ta ở Phi Diệp Tân, nhưng Chưởng Viện trấn ở đó, họ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhiều năm qua, bọn họ chỉ đành không ngừng thu thập tin tức của ta, hi vọng có thể trước khi ta chết ép ta giao ra phương pháp hóa giải. Lần này con xuống núi đến Minh Tịch, họ đã sớm để ý. Nhưng dù sao bên kia cũng là Minh Tịch, họ không tiện ra tay, hơn nữa Giang Niệm Vi tìm đến con thỏ nhỏ của con, lúc này họ mới đưa ra cuộc hòa thân này. Nếu không tại sao hòa thân giữa hai nước phải gả đi một công chúa nhưng muốn cưới về một quận chúa? Thật ra, cưới về ai cũng không sao, bọn họ sẽ có có cách dụ con tới.” Hiếm khi Giang Phong Mẫn kiên trì cẩn thận giải thích như vậy.

Cố Ly cảm thấy mình không dễ bị bắt như vậy:

“Xem ra thuận theo lời này, họ dụ con tới Lăng Quốc thì nắm chắc nhất định bắt được con để uy hiếp sư phụ?”

Giang Phong Mẫn giơ tay gõ đầu Cố Ly:

“Kiêu ngạo phải không? Con cho rằng ngoại trừ ta và Chưởng Viện thì không ai xử lý được con? Nói cho con biết, đêm đó có cao thủ trong biệt viện trong núi. Nếu như không phải vi sư thay con giải quyết, con nghĩ mình dễ dàng cứu được đại tiểu thư Vệ gia? Nằm mơ đi con.”

“Cao thủ gì?” Trước đó Cố Ly vẫn còn đang nghĩ về chuyện cao thủ, chẳng lẽ có thật sao?

Giang Phong Mẫn chỉ nói ra tên này, những thứ khác không cần nàng giải thích:

“"Tham Dương Kiếm"-Liễu Khắc Hàn.”

Liễu Khắc Hàn là một nhân vật lớn, có tiếng trong giang hồ, Cố Ly tất nhiên nghe qua. Nghe kể Tham Dương Kiếm của hắn thâm sâu khó lường, lấy kiếm pháp quỷ dị độc ác để phát triển. Lúc còn rất nhỏ Cố Ly nghe Giang Phong Mẫn nói qua võ công của người này, khi đó Liễu Khắc Hàn còn là một thiếu niên, bây giờ chắc đã trung niên. Mặt khác, Liễu Khắc Hàn người cũng như tên, luyện nội lực chí dương chí cương, loại võ công chuyên khắc chế hàn băng chân khí. Tất nhiên, võ công tương sinh tương khắc lẫn nhau. Hàn băng chân khí đương nhiên cũng khắc chế nội lực của Liễu Khắc Hàn, cho nên nếu như Liễu Khắc Hàn đụng Cố Ly. Đại khái Cố Ly sẽ gặp phiền phức, mà Liễu Khắc Hàn gặp Giang Phong Mẫn thì người gặp phiền phức chính là Liễu Khắc Hàn.

Cố Ly:

“Sư phụ, ngài giết hắn?”

“Ta và hắn vốn không thù không oán. Nhưng hắn còn sống chung quy sẽ gây bất lợi cho con. Quan trọng là võ công của con còn kém như vậy, ta không giết hắn thì phải làm sao?” Giang Phong Mẫn không chút trách nhiệm, đem tất cả tội danh giết người đổ lên đầu Cố Ly.

Cố Ly vặn cổ, hình như mình... không kém đến vậy nhỉ? Đáng tiếc, người trước mặt nàng là Giang Phong Mẫn, trong mắt Giang Phong Mẫn thì có mấy ai võ công được đâu:

“Sư phụ, bước tiếp theo chúng ta định làm gì?”

Giang Phong Mẫn "hừ" một tiếng, nói:

“Đó là chuyện của con. Ta và Chưởng Viện đi ra ngoài chơi... không phải, chúng ta đi ra ngoài làm việc, giải quyết xong rắc rối của con, chúng ta vẫn phải tiếp tục làm công chuyện của chúng ta.”

Cố Ly sát tới sư phụ của mình: “Con phải dẫn theo Tê Tê về thư viện thì sao? Sư phụ không về sao? Ai sẽ chủ trì Huyết Tằm sư phó nhận đồ đệ?” Nghi thức thu nhận đồ đệ nhập thất của thư viện Phi Diệp Tân cực kỳ trang trọng, không thể so sánh với đệ tử bình thường trong kỳ thi vào thư viện hàng năm.

“Để Thần Như và Hàm U chủ trì thì xong rồi. Dù sao sớm muộn gì các nàng cũng tiếp nhận chức vị Chưởng Viện. Nhiều năm qua trước khi Dịch Già Thần Như đảm nhận chức Chưởng Viện, nàng và Chưởng Viện hầu như không có thời gian ra ngoài du ngoạn, nhiều năm biết bao tiếc nuối, không thể chỉ vài ngày là có thể bù đắp được.

Lời của Cố Ly nghe sao có ý uy hiếp.

“Được rồi, hiếm khi ra ngoài, sư phụ chơi vui vẻ. Con sẽ không nói cho đại sư tỷ biết.”

Giang Phong Mẫn lại giơ tay muốn đánh người. Cố Ly đâu dễ bị đánh nhiều lần, nàng rụt đầu trốn qua bên cạnh.

Giang Phong Mẫn hỏi:

“Nghe bảo phía Minh Tịch đã chuẩn bị hôn lễ cho các con?”

Cố Ly đỏ mặt: “Dạ, đại khái thì trở về sẽ thành thân.” Nàng ngước nhìn sư phụ nuôi mình từ nhỏ đến lớn, mặc dù nói hơn một nửa thời gian vị này đều không đáng tin nhưng bảo vệ và dạy dỗ mình điều này không thể nghi ngờ: “Sư phụ, ngài sẽ đến dự hôn lễ của con chứ?”

Cố Ly bất ngờ nghiêm túc hỏi làm cho Giang Phong Mẫn không thích ứng được bầu không khí này, nàng gãi đầu:

“Ly Nhi, con là đồ đệ ta xem trọng nhất, ta nhất định sẽ đến hôn lễ.”

Cố Ly nhướng mày, sát đầu tới lần nữa:

“Lời này nếu để Tĩnh Tô sư tỷ nghe được sẽ oán giận ngài bất công nha.”

Giang Phong Mẫn giơ tay, lần này Cố Ly cũng không trốn, nàng cũng không dùng lực, chỉ xoa đầu Cố Ly:

“Người như Tĩnh Tô dã tâm quá lớn. Nàng không giống con, con muốn cuộc sống an nhàn bình yên, nàng chỉ muốn khuấy gió chọc trời, ngồi lên trên thiên hạ. Yêu thương này của vi sư nàng không quan tâm. Nói ra, nàng cũng đã lâu không có tin truyền về Phi Diệp Tân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.