*Lễ lại mặt là gì? Lễ lại mặt là buổi lễ diễn ra sau khi tổ chức đám cưới. Trong lễ này, hai vợ chồng sẽ đem lễ vật về gia đình nhà gái để cúng gia tiên cũng như thăm hỏi bố mẹ vợ. Lễ lại mặt có thể xem là một phong tục tốt đẹp của Việt Nam, bắt nguồn từ tình tình yêu thương của gia đình nhà chồng với con dâu.
—-----
Phủ Trung Đức Hầu.
Bóng đêm ảm đạm, ánh trăng như ẩn như hiện trong các tầng mây.
Trình Đình sắc mặt tái nhợt nhìn nữ tử áo lam trước mặt:
“Ta không đến phủ An Quốc Công gây chuyện, ngươi còn muốn thế nào?”
Nữ tử áo lam xoay người, ánh nến chiếu lên gương mặt thanh nhã của nàng, chính là Dịch Già Thần Nhứ:
“Tĩnh Tâm đại công chúa, hôm qua là đại hôn của sư muội ta, được ngươi phối hợp ta thay mặt thư viện Phi Diệp Tân đến bày tỏ lòng biết ơn. Nhưng chuyện ngươi và Thụy Vương cấu kết bất cứ lúc nào ta cũng có thể nói cho hoàng thượng Minh Tịch. Ta biết ngươi không sợ chết nhưng nhi tử của ngươi thì sao? Ngươi thành thật một chút, người của thư viện chúng ta có thể trị hết thương cho nhi tử của ngươi, để hắn một lần nữa đứng lên lại.”
“Thật sao?”
Trình Đình kích động hỏi, nàng ta đã mời thái y đến xem qua, thái y đều nói không có cách, lẽ nào người của thư viện có cách chữa trị cho Lục Thượng?
“Thật hay giả ngươi cũng không cần suy nghĩ. Điều ngài nên nghĩ là có chấp nhận đề nghị của ta hay không.” Dịch Già Thần Như siết chặt tay, trong tay nàng chính là Liệt Thiên kiếm.
Trình Đình cũng chú ý tới kiếm trong tay nàng:
“Ta không có lựa chọn đúng không?”
Dịch Già Thần Nhứ lắc đầu”
“Ta không tuyệt tình như vậy. Sống hay chết ngươi vẫn có thể lựa chọn.”
Trình Đình gật đầu:
“Ta hứa với người, chỉ cần làm cho con ta một lần nữa đứng lên, bất cứ điều gì ta cũng đồng ý.”
Dịch Già Thần Nhứ đi về trước, dưới ánh đèn dầu càng khiến cho lập thể trên gương mặt nàng sinh động hơn: “Ta biết trong tay ngươi có thứ, chỉ cần ngươi không lấy ra mưu phản, Phi Diệp Tân sẽ không động đến ngươi.” Giọng Dịch Già Thần Như trầm thấp, nghiêm túc cảnh cáo.
Trình Đình lạnh lùng cười:
“Ta nghe nói thư viện Phi Diệp Tân là một thế giới tách biệt, không ngờ cũng chỉ là tay sai của triều đình!”
“Ngươi không cần khích ta, bảo vệ Trình gia và Tần gia là lời hứa của Phi Diệp Tân.”
Chưởng Viện thay thư viện đưa ra hứa hẹn thì tuyệt đối không để bất kỳ kẻ nào phá hoại. Chỉ là Trình Đình lại muốn đến phá hủy hôn lễ của Cố Ly và Tần Tê. Cảnh Hàm U bắt giữ Lục Thượng, lúc này mới khiến cho Trình Đình "nghe lời".
“Ta sẽ không liên thủ với Thụy Vương, như vậy được chưa?” Trình Đình không cam lòng nhưng chỉ có thể cúi đầu.
“Tĩnh Tâm đại công chúa, ngươi có mối thù lớn với hoàng thượng Minh Tịch và trưởng công chúa nhưng có thể sống tới bây giờ có thể thấy ngươi là người thông minh. Người thông minh không cần làm những chuyện điên dại. Đừng tưởng rằng sau khi chúng ta trở về Phi Diệp Tân thì núi cao đường xa ngoài tầm tay với Minh Tịch. Thư viện Phi Diệp Tân muốn hôm nay giết ngươi thì sẽ không ai có thể để ngươi sống đến ngày mai.” Dịch Già Thần Nhứ vung tay, Cảnh Hàm U xuất hiện không chút tiếng động, trực tiếp vứt Lục Thượng xuống đất.
“Thượng Nhi!”
Trình Đình ngay lập tức nhào đến kiểm tra tình trạng của nhi tử.
“Vừa giải huyệt đạo của hắn, nghỉ ngơi một lát là có thể hoạt động bình thường.”-người nói chuyện là Cảnh Hàm U.
Dịch Già Thần Như nhìn hai mẫu tử dưới đất này, xoay người rời đi. Cảnh Hàm U vẫn theo sát phía sau.
“Tại sao phải chữa lành cho Lục Thượng? Hắn chẳng phải người tốt lành gì.”
Ra khỏi Trung Đức Hầu phủ, Cảnh Hàm U bất mãn với lần này.
Dịch Già Thần Như phân tích:
“Trước mắt phải trấn tĩnh Trình Đình. Trong tay nàng có gia sản lớn của quý phi-mẫu thân-nàng ta năm ấy để lại. Tuy rằng bản thân nàng ta không có gì nhưng để gia sản này lọt vào tay trình Kiệt sẽ tạo thành mối nguy cho Minh Tịch. Từ trước đến nay, sư phụ không nói hai lời, ngài ấy đã nói thì làm sao cho phép những chuyện vả mặt này xảy ra?”
Ý đồ của Trình Đình là phá hoại hôn lễ của Cố Ly và Tần Tê, đã sắp xếp xong người nhân lúc đêm khuya châm lửa phủ trưởng công chúa và phủ An Quốc Công, kết quả người vừa phái đi liền phát hiện Lục Thượng luôn ở cạnh mình dưỡng thương đã biến mất. Tìm khắp hậu viện cũng chỉ tìm được tờ giấy: Đừng hành động thiếu suy nghĩ. Trình Đình tuyệt đối không đùa giỡn với tính mạng của Lục Thượng, lúc nàng mới rút người về.
“Thần Nhứ, sau khi rời khỏi Minh Tịch, sư phụ có trở về Phi Diệp Tân không?”
Cảnh Hàm U nhìn đường phố dài vắng vẻ không bóng người trước mặt, cảm thấy nếu được cùng Thần Nhứ cứ đi tiếp như vậy cũng là hài lòng.
“Khó nói.”
Bàn tay Dịch Già Thần Nhứ chợt cử động, Cảnh Hàm U liền chú ý tới. Cùng lúc đó, vài đường sáng kéo đến, Dịch Già Thần Nhứ không hành động, người hành động là Cảnh Hàm U. Thanh hồng kiếm vừa ra khỏi vỏ, mấy đường sáng trong nháy mắt đã bị hạ. Cảnh Hàm Y đã thấy người đánh lén nhưng không đuổi theo.
Dịch Già Thần Nhứ cười nói:
“Lần này không tệ nha, một mũi ám khí cũng không lọt qua được.”
Nên biết với võ công của hai người, né ám khí rất đơn giản nhưng muốn đỡ toàn bộ ám khí không tạo thành nguy hiểm cho người phía sau thì có chút miễn cưỡng. Điều đó yêu cầu phải có công lực, đại khái chỉ có người như Giang Phong Mẫn chuyên bảo hộ Chưởng Viện suốt hai mươi năm. Chỉ là xem ra, Cảnh Hàm U đang có ý bộc lộ theo hướng đó. Rõ ràng võ công của người sau lưng không thua kém mình nhưng muốn đỡ tất cả mọi công kích, dành sự bảo vệ tốt nhất cho người ở sau lưng.
“Chung quy có tiến bộ nha.” Cảnh Hàm U quay đầu nói, lại có mấy mũi ám khí bay tới. Dịch Già Thần Nhứ nhướng mày đầy hứng thú, cũng không lên tiếng nhắc nhở. Thanh Hồng kiếm trong tay Cảnh Hàm U vung lên, ám khí một lần nữa rơi xuống đất. Chỉ là lần này Cảnh Hàm U không giống trước đó, nàng nhặt mấy mũi ám khí dưới đất lên, là chông sắt, nàng vung tay tung ra, sử dụng tuyệt kỹ ám khí của Giang Phong Mẫn-Trích lá nhặt hoa. Đám người trên nóc nhà xa gần đều rớt xuống, chúng không dám ở lại, đỡ nhau khập khễnh chạy đi.
Hai người không có đuổi theo, Cảnh Hàm U nhìn theo bóng chúng chạy đi xa, hỏi:
“Nàng biết là ai?”
“Chúng ta cản đường ai, tất nhiên là người đó phái đến. Nhưng những người này rõ ràng đã nghiên cứu trước khi hành động. Nếu đối phương không ra tay tận diệt, chúng ta cũng không đuổi cùng giết tận.”
Dịch Già Thần Nhứ nắm tay Cảnh Hàm U tiếp tục đi về phía trước.
“Sư tỷ...”
Cảnh Hàm U được voi đòi tiên, nhanh chóng kéo Dịch Già Thần Như vào trong lòng.
“Lo bước đi kìa.”
Dịch Già Thần Nhứ nghiêng đầu nhìn nàng mang ý cảnh cáo, chỉ là ánh nhìn này, lộ ra dưới ánh trăng vô cùng câu người.
Khang Viên.
Cố Ly nhìn căn phòng trong viện trước sau tối om, cau mày.
“Ly tỷ tỷ, tỷ lo lắng điều gì?”
Tần Tê từ phía sau ôm lấy eo nhỏ của Cố Ly, nàng áp gò má của mình lên lưng Cố Ly, cảm giác rất an tâm.
“Hai vị sư tỷ không ở trong phòng.”
Cố Ly xoay người ôm lại Tần Tê.
“Tỷ lo lắng cho các nàng sao? Võ công của các nàng rất cao.”
Tần Tê cảm thấy khó hiểu. Tuy nàng chưa từng nhìn thấy Dịch Già Thần Nhứ và Cảnh Hàm U ra tay nhưng nàng cảm thấy là sư tỷ của Cố Ly, lại là đệ tử của Chưởng Viện thì võ công dù có thế nào cũng không thua kém.
“Ta không lo lắng về võ công của các nàng. Ta lo lắng các nàng bôn ba vì chúng ta, còn chúng ta lại ở đây ăn không ngồi rồi.”
Cố Ly vén tóc Tần Tê, xúc cảm như tơ lụa làm người ta mê muội.
“Ừm, sư phụ sư tỷ đều tốt.”
Tần Tê rất cảm động. Nàng cảm thấy các nữ tử trong thư viện dù sở hữu tính cách khác nhau: có hiền hòa, có phúc hắc, có kỳ lạ nhưng đối với chuyện đại hôn của các nàng lần này, họ đều ra sức đồng thời làm hết khả năng để giúp đỡ.
“Chúng ta đều là người một nhà.”
Giọng Cố Ly đầy ấm áp. Nàng nhớ từ nhỏ đã lớn lên trong thư viện, sư phụ thường xuyên không đáng tin cho nên các sư phụ các sư tỷ đều giúp chăm sóc nàng. Nàng bị sư phụ bỏ trong núi, là Văn sư phụ lén giấu trong y phục cho nàng hai cái bánh. Nàng bị sư phụ bắt luyện công dưới trời nắng gắt, là Ân sư phụ nói muốn vẽ nên ra sức thay nàng che nắng. Nói chung, mặc cho những đệ tử khác nghĩ sao về thư viện, đối với Cố Ly mà nói các sư phụ các sư tỷ tỷ đều là người một nhà. Dù tính nàng lãnh đạm tình cảm nhưng thư viện xảy ra chuyện nàng tuyệt đối sẽ không ngồi yên không quan tâm vì thư viện là nhà của nàng, người trong thư viện là người thân của nàng.
“Ly tỷ tỷ, chờ khi các sư phụ quay trở về thư viện, chúng ta cùng về được không?”
Mấy ngày nay Tần Tê ở chung với các vị này liền có tình cảm, hơn nữa nàng hiếu kỳ về Phi Diệp Tân, nàng sắp chờ không kịp muốn đến Phi Diệp Tân xem thử.
“Tất nhiên được rồi, nhưng đại sư tỷ cho thư viện nghỉ một tháng, ta thấy các vị sư phụ có lẽ không nóng lòng trở về đâu.”
Đôi con ngươi của Tần Tê chuyển động vòng vo:
“Nếu các nàng không nóng lòng trở về, ngày mai mời các nàng đến lâm viên hoàng thất ngoài thành dạo chơi, các nàng ở lâu, muội vẫn chưa tiếp đãi tốt.”
Cố Ly bắt lấy chiếc cằm xinh xắn của Tần Tê:
“Tê Tê, bây giờ vẫn còn tân hôn, muội quên rồi à?”
“Dạ?” Tần Tê cảm thấy khó hiểu. Tân hôn thì sao? Nàng chợt nhớ ra, ba ngày trước lại mặt không được tùy tiện đi lung tung. Nhưng lại mặt không phải quay về đây, không phải là gặp phụ mẫu mình, có khác biệt gì sao.
Cố Ly cúi đầu cắn tai Tần Tê:
“Tân hôn muội nên cùng ta trao đổi tình cảm nhiều hơn mới phải.”
Lỗ tai Tần Tê rất mẫn cảm, Cố Ly thổi hơi nóng vào làm cho cơ thế nàng nhũn ra. Nếu không có Cố Ly ôm eo nàng thì ngay cả đứng nàng cũng không còn sức:
“Ly tỷ tỷ quá xấu tính!”
“Hũm?” Cố Ly dùng giọng mũi lên tiếng, kiểu khống chế được bộc lộ trong vô thức khiến cho Tần Tê cam tâm tình nguyện phục tùng.
“Được rồi, Tê Tê nghe theo Ly tỷ tỷ.”
Tần Tê cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ ngẩng lên nhìn Cố Ly, vẻ xấu hổ e thẹn cực mê người.
Đương nhiên Cố Ly không để bản thân chịu thiệt, nàng dứt khoát đóng cửa ôm Tần Tê đặt lên giường. Tần Tê cười khanh khách, lăn qua lăn lại trên giường, nhanh chóng cuộn mình thành quả cầu. Chăn cuộn lên người, chỉ lộ gương mặt nhỏ ra. Nhìn Cố Ly từng bước đến gần, trái tim nàng đập liên hồi. Dù cho nàng cùng Cố Ly âu yếm bao nhiêu lần, nàng vẫn cảm giác như lần đầu rung động vậy.
Cố Ly ngồi ở mép giường, đè Tần Tê xuống giường, sau đó kéo chăn xuống, để lộ cơ thể mềm mại của Tần Tê. Tay Cố Ly dừng lại ở vạt áo của Tần Tê, ánh mắt của hai người đều đặt vào bàn tay đó. Tần Tê ngưng thở, nàng chờ Cố Ly kéo mở dây lưng. Lúc này Cố Ly lại rút tay về.
“Ly tỷ tỷ?” Tần Tê cảm thấy khó hiểu.
“Ngoan, tự mình cởi cho ta xem.”
Không thể không nói, từ sau khi người của thư viện đến, Cố Ly đã bộc lộ tính phúc hắc.
Mặt Tần Tê đỏ đến sắp nhỏ ra máu. Nàng không mặt dày đến mức tự mình biểu diễn màn cởi sạch y phục cho Cố Ly xem.
“Ngượng lắm.”
“Cũng không phải chưa từng thấy qua.”
Cố Ly kéo màn lụa che giường xuống. Ánh nến trên bàn xuyên qua lớp lụa mỏng trở nên mập mờ, càng làm cho bên trong trở nên mơ hồ, không chân thật.
Không gian khép kín như thế này tạo cảm giác an toàn cho Tần Tê. Ở trong đây chỉ có nàng và Cố Ly. Trước mặt Cố Ly, nàng có thể phô ra cơ thể mình, tuy vẫn hơi ngượng ngùng. Nàng đưa tay chậm rãi kéo vạt áo, áo mỏng bên trong ngay lập tức tuột xuống, lộ ra chiếc yếm uyên ương màu hồng cùng làn da trắng nõn. Cố Ly nhìn cảnh đẹp trước mặt, nhịn không được nuốt nước miếng.
“Không được, Ly tỷ tỷ cũng phải cởi.”
Tần Tê chợt nhào tới làm nũng. Đương nhiên Cố Ly để tùy theo nàng.
“Rốt cuộc chúng ta ai ăn ai?” Hơi thở của Cố Ly hơi loạn.
“Đều nghe theo Ly tỷ tỷ.”
Suy cho cùng thì Tần Tê vẫn ngoan ngoãn làm, ngay cả chuyện này cũng để Cố Ly định đoạt. Lời của nàng vừa ra khỏi miệng thì ngay lập tức bị Cố Ly ép ngã xuống giường. Tần Tê đưa tay che miệng mình, không để mình lộ ra những âm thanh quá lớn.
Đêm xuân đáng giá nghìn vàng, hai người luyến tiếc lãng phí thời gian.
Phía đông vừa hửng sáng, Cố Ly chậm rãi mở mắt. Nhìn thấy sắc trời vẫn chưa sáng tỏ, nàng cúi đầu nhìn Tần Tê trong vòng tay mình ngủ rất ngon, khóe miệng còn nở nụ cười thỏa mãn và ngọt ngào. Cố Ly nhịn không được đưa tay vuốt ve gò má trắng mịn của nàng, xúc cảm đều rất mịn màng.
Ngày thứ ba sau khi thành thân, chính là ngày trở về nhà thân mẫu. Cố Ly và Tần Tê đến tiền viện khấu đầu lạy ta trưởng công chúa và Tần Văn Bác, tuy nói trước đó một ngày đều đã làm nhưng trưởng công chúa vẫn chuẩn bị lễ vật. Sau khi trải qua các quy tắc, trưởng công chúa nhìn sắc mặt khá mệt mỏi của Tần Tê liền lắc đầu nói:
“Các con còn trẻ, tuy tân hôn nhưng cũng phải chú ý sức khỏe.”
Tần Tê liếc nhìn Cố Lộ, lộ ra vẻ xấu hổ nhưng nụ cười hạnh phúc:
“Mẫu thân, con biết rồi.”
Làm mẫu thân, có gì vui vẻ bằng việc nữ nhi của mình hạnh phúc sau khi thành thân? Trưởng công chúa mỉm cười, sai người chuẩn bị ít thuốc bổ để tẩm bổ cho hai người:
“Chờ đồ bổ hầm xong, các con ăn một chút.”
Cố Ly vẫn còn nghĩ tới chuyện tối qua hai sư tỷ đến khuya mới trở về, nàng trò chuyện cùng trưởng công chúa và Tần Văn Bác một lúc rồi đi tìm Dịch Già Thần Nhứ và Cảnh Hàm U.
Dịch Già Thần Như dựa lên trường kỷ kế bên cửa sổ xem sách, Cảnh Hàm Y ở bên cạnh lai khuấy một chén cháo. Sau khi Cố Ly vào cửa, đã nhìn thấy Cảnh Hàm U đút từng miếng từng miếng cháo cho Dịch Già Thần Nhứ ăn/
Vào cửa rồi, bước chân của Cố Ly trở nên do dự, nàng không biết lúc này mình đến có thích hợp không. Lúc đang do dự, hai người trong phòng đã nhìn thấy nàng, Cảnh Hàm U đặt chén cháo xuống, gọi nàng đến ngồi.
Cố Ly đi vào, nói:
“Hai sư tỷ đang...”
Dịch Già Thần Nhứ liếc mắt nhìn Cảnh Hàm U, Cảnh Hàm U cười nói:
“Sư tỷ không có khẩu vị, ta đang dỗ nàng ấy ăn.”
Lời này đương nhiên Cố Ly tin tưởng. Nhưng là người từng trải, nàng nhìn ra được nụ cười tươi của Cảnh Hàm U giống như đang cho mèo ăn no.
“Tiểu Ly, muội tới có chuyện gì không?” Dịch Già Thần mặc kệ Cảnh Hàm Y, quay sang hỏi Cố Ly.
“À... tối qua muội thấy đã khuya nhưng hai tỷ chưa trở về, muội hơi lo lắng.” Cố Ly thành thật nói.
Dịch Già Thần Như vừa nghe liền ném một ánh mắt về phía Cảnh Hàm Y, bản thân tựa đầu qua một bên không nói. Nàng rất mệt, tối hôm qua chẳng biết Cảnh Hàm U nổi điên gì, đòi hỏi vô độ, bây giờ thắt lưng của nàng còn rất ê ẩm.
Cảnh Hàm U nhận được ánh mắt của Dịch Già Thần Nhứ nên giải thích:
“Chúng ta đến phủ Trung Đức Hầu, cảnh cáo Trình Đình.”
Cố Ly cảm thấy chỉ một Trình Đình nhưng hai vị sư tỷ phải ra tay, Trình Đình có mặt mũi lớn vậy sao?
Cảnh Hàm U hắng giọng, nghiêm mặt nói: “Trong tay Trình Đình có không ít gia sản, hơn nữa ả ta đã cấu kết với Trình Kiệt. Nếu ả ta dùng gia sản đó giúp đỡ Trình Kiệt, ở trong kinh thành này làm loạn, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.” Chỉ khi ở trước mặt Dịch Già Thần Như thì Cảnh Hàm U mới lúng túng, còn những thời điểm khác lại là một người rất đáng tin cậy. Đặc biệt khi nàng ở Lịch Quốc nắm giữ đội kỵ binh Phi Vân bốn ngàn người bảo vệ xung quanh kinh thành, nàng hoàn toàn thấu hiểu chuyện bên trong.
“Cho nên hai tỷ đi cảnh cáo Trình Đình. Nhưng vẫn không thể khiến Thụy Vương ngừng tay. Vì sao không cảnh cáo Thụy Vương?” Cố Ly cảm thấy đây mới là cách giải quyết nhanh nhất. Tất nhiên nàng không nghi ngờ cách làm của hai vị sư tỷ.
Cảnh Hàm U liếc nhìn Dịch Già Thần Như sau đó mới nói:
“Tiểu Ly, muội không được quên thân phận của Trình Kiệt. Hắn là hoàng tử, không thể sánh với Trình Đình. Trình Đình sống hay chết hoàng đế Minh Tịch không quan tâm. Nhưng tội danh mưu phản xuất hiện cho dù thật hay giả thì hoàng đế đều xem là thật và xử lý. Nhưng Trình Kiệt thì không được, hắn muốn tranh ngôi vị hoàng đế, quyền lực cám dỗ làm mở đôi mắt người ta. Cảnh cáo hắn sẽ không nghe, cho dù đi nói cho hoàng đế biết cũng rất khó nhận được hiệu quả liền.”
Cố Ly cảm giác mình đoán được đáp án:
“Cho nên?”
“Cho nên phải dẫn rắn ra khỏi hang.” Cảnh Hàm U nở nụ cười, nụ cười xấu xa không gì bằng.
Cố Ly cũng nhìn Dịch Già Thần Nhứ, quả nhiên không có đại sư tỷ, Hàm U sư tỷ mới thật sự trở nên ghê gớm. Đại sư tỷ ra tay một cái, Hàm U sư tỷ liền lúng túng. Đây gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!
Cố Ly hỏi:
“Chuyện này có nên nói cho hoàng thượng biết không?”
“Muội muốn hắn biết gì? Nhi tử của hắn làm phản? Chứng cứ đâu?” Cảnh Hàm U lắc đầu: “Hoàng thượng sẽ cho rằng muội gây rối cuộc chiến tranh trữ vị.” Nàng vỗ vai Cố Ly: “Tiểu Ly, chuyện này muội không cần xen vào, dù sao chúng ta còn ở đây vài ngày, sẽ nghĩ cách giải quyết.”
Cố Ly hoàn toàn không biết Hàm U sư tỷ giải quyết như thế nào nhưng rốt cuộc nàng cũng tìm được cảm giác an tâm từ thư viện. Mọi việc đều có sư phụ sư tỷ chỉ đạo và quyết định, không bao giờ cần mình phí đầu óc suy nghĩ.
Đồ đệ Chưởng Viện và Giang Phong Mẫn bồi dưỡng ra rất khác nhau. Chưởng Viện ngang dọc thiên hạ, đệ tử dạy dỗ ra dù là Cảnh Hàm U cũng hơn hẳn người trong thiên hạ, càng đứng nói đến đại sư tỷ Dịch Già Thần Như người sẽ nối nghiệp Chưởng Viện. Mà đệ tử được sư phụ nàng Giang Phong Mẫn dạy dỗ ra hầu như đều là cấp bậc chân tay. Võ công rất cao nhưng không quen phân tích thế cục, phán đoán so sánh. Đồng môn của nàng Phùng Tĩnh Tô sư tỷ tuy giỏi tính kế nhưng để nắm bắt triều chính thì nàng cảm thấy vẫn còn chưa đủ, cho nên đối với cục diện của Vân Quốc trước mắt nàng cảm thấy nhất định có người trợ giúp Phùng Tĩnh Tô mới có thể giúp nàng tạo được cục diện tốt như vậy.
...
Cố Ly đi rồi, Tần Văn Bác cũng đến phủ An Quốc Công xử lý triều chính với đại ca Tần Văn Uyên. Trưởng công chúa nắm tay nữ nhi hỏi:
“Tê Tê, thành thân rồi con có cảm giác thế nào?”
Tần Tê gãi đầu: “Không có cảm giác gì ạ.” Ngoại trừ hôn lễ và quá nhiều sổ sách ra thì nàng cảm thấy không có gì khác.
“Xem ra như thế này con mới hạnh phúc nhất.” Trưởng công chúa vui mừng: “Nữ nhi bình thường khi xuất gia, đến phu gia* phải cẩn thận dè dặt, hiếu kính công bà**, hầu hạ phu quân, sinh con dưỡng cái, những điều này đều là nữ tử nên làm.”
*Phu gia: nhà chồng
**Công bà: Ba mẹ chồng
Tần Tê hỏi:
“Mẫu thân, ngài cũng làm vậy sao?”
“Thân phận của ta khá đặc thù, hoàng huynh ra sắc lệnh xây dựng phủ trưởng cho nên ta không cần mỗi ngày đi thỉnh an tổ mẫu của con. Phụ thân con là thứ tử* không thừa kế tước vị, ta cũng không cần quản cho nên sống thư giãn hơn. Cũng không tốt như con, ngay cả nhà cũng không đổi, phụ mẫu công bà đều là chúng ta, cũng không cần lo lắng vấn đề hợp hay không. Ly Nhi thật tâm thương yêu con, tương lai con đi theo nàng đến bất kỳ nơi nào ta cũng yên tâm.” Trưởng công chúa thương tiếc nữ nhi chưa bao giờ đi xa, cũng không muốn cả đời nàng chỉ quanh quẩn ở nơi này, có đi nhiều càng tốt.
*Thứ tử: Con thứ trong nhà
“Mẫu thân.” Tần Tê nghe xong lời của trưởng công chúa, nàng rất cảm động, ôm cánh tay trưởng công chúa, vành mắt đỏ lên: “Tê Tê và Ly tỷ tỷ ở bên nhau rất rất vui vẻ. Ngài đừng lo, đó là hạnh phúc của Tê Tê.”
“Sao có thể không lo lắng?” Trưởng công chúa giơ tay vén tóc nữ nhi ra sau tai” “Nuôi con một trăm tuổi, lo lắng chín mươi chín. Cho dù biết con hạnh phúc và vui vẻ, mẫu thân cũng sẽ lo lắng. Nhưng ta biết không thể vì lo lắng mà bẻ gãy đôi cánh của con. Tê Tê, người được Phi Diệp Tân dạy dỗ đều nữ tử làm chủ thiên hạ. Mẫu thân chỉ hi vọng con bình an vui vẻ, thiên hạ cũng được, một tấc vuông cũng được, chỉ cần con vui vẻ, mẫu thân an tâm.”
Những lời này bày tỏ tình yêu vô bờ của một người làm mẫu thân với nữ nhi của mình. Trưởng công chúa biết Tần Tê nhất định sẽ theo Cố Ly trở về Phi Diệp Tân, tuy nàng không nỡ buông nhưng vẫn sẽ ủng hộ. Bắt đầu từ ngày Tần Tê thành thân, người Tần Tê muốn dựa vào liền từ phụ mẫu trở thành Cố Ly.
...
Cố Ly mới từ phòng của hai vị sư tỷ bước ra liền nhìn thấy Ân Phán Liễu vẫy tay với nàng, nàng đi tới hành lễ:
“Ân sư phó.”
“Ly Nhi, ở đây ta rảnh rỗi vẽ tranh cho vui, tặng con và quận chúa giải sầu.” Ân Phán Liễu nói năng nhẹ nhàng nhưng đại sư thi họa nổi danh khắp thiên hạ mỗi tác phẩm đâu phải chỉ tùy ý mang ra giải sầu.
Cố Ly cảm tạ Ân Phán Liễu, nhận lấy bức tranh sau đó mở ra xem, rõ ràng là ngày đại hôn mặc hỉ phục, ngài ấy đi ngang lúc các nàng trang điểm chải đầu. Tổng thể bức tranh lấy màu đỏ làm chủ đạp nhưng màu đỏ này rất trang nghiêm, không chói mắt. Thể hiện Cố Ly rực rỡ tuyệt mỹ, Tần Tê xinh đẹp động lòng người.
“Ân sư phó, Tê Tê thấy sẽ rất vui vẻ.”
Ân Phán Liễu gật đầu, cũng không giữ Cố Ly lại lâu, nàng xoay người trở về phòng. Văn Huyền Ca đang chỉnh dây đàn tranh, nhướng mắt hỏi:
“Liễu Nhi, nàng không thể vẽ cho ta một bức tranh sao? Ta cầu nàng nhiều năm rồi.”
“Nàng còn gọi lung tung thì cả đời này sẽ không vẽ cho nàng.”
Văn Huyền Ca bĩu môi: “Chỉ biết uy hiếp ta.” Nàng đã chỉnh dây xong, tiện tay lướt thử, một chuỗi âm thanh tuyệt vời: “Ta đàn cho nàng nghe một khúc.” Cũng không quan tâm Ân Phán Liễu có đồng ý hay không, nàng vẫn đàn.
Từ khúc này chính là "Dương liễu xuân ý" do chính Văn Huyền Ca viết. Ân Phán Liễu nghe ra được tình ý bên trong, nàng không thể hiện ra nhưng trong lòng rất rõ. Chỉ là nàng vẫn giả vờ như không nghe ra gì, đi đến bên bàn và bắt đầu chuẩn bị vẽ tranh.
Văn Huyền Ca thấy dáng vẻ không động lòng của Ân Phán Liễu, thất vọng đàn xong âm cuối cùng.