Quận Chúa Sủng Thê

Chương 89: Mưu phản [Ly tỷ tỷ...]



Thủ lĩnh cấm quân bị mai phục, cấm quân loạn hết cả lên. Có tướng lĩnh khác gấp rút tập hợp đội ngũ, cuối cùng cũng tạm thời khống chế được cục diện. Chỉ là thủ lĩnh chưa kịp giao phó câu nào đã bị độc chết.

Huyết Tằm sau khi dùng một mũi tên đã thuận lợi thành công thì nhanh chóng thu hồi nỏ, tránh sự chú ý của người khác. Lúc này thuận theo cảnh hỗn loạn đám người chạy loạn xạ, nàng chạy đến đâu liền ném một ống trúc nhỏ đến đó. Ống trúc nhỏ bị đám người hỗn loạn này đá tới đá lui, ngay cả Huyết Tằm cũng không biết vừa rồi mình đá đi đâu.

Huyết Tằm chạy ra ngoài đội hình, xoay người hướng về nóc của tửu lâu thủ thế, sau đó bản thân rúc lên mái hiên của tửu lâu, dán người đứng sát tường. Tiếng tỳ bà trong tay Văn Huyền Ca chợt cao vút lên, dẫn tới đám người cấm quân một lần nữa ngẩng đầu, nhìn thấy trăng sáng trên cao, một nữ tử mặc thanh y đứng giữa không trung lướt qua, chiết phiến trong tay khẽ phất, một ít bột kim sắc phát sáng rắc xuống, như thiên nữ rải hoa có một không hai.

Cấm quân phía dưới đều choáng váng, khóe môi Huyết Tằm cong lên, nàng móc một chiết hỏa tử trong lòng ra, thổi lên sau đó ném vào trong đám người kia. Nàng đạp tường vài cái rồi lắc người bay lên nóc của tửu lâu. Vừa đứng vững trên nóc thì thấy bóng người mặc đồ thanh sắc vụt qua, Ân Phát Liệu một lần nữa đáp xuống, mà đám binh sĩ phía dưới dính bột kim sắc đều đang bốc cháy.

Huyết Tằm nhìn đám người bốc cháy bên dưới, trong ánh mắt đầy hưng phấn tàn bạo:

“Chiêu "Vẩy mực đỏ xanh" này ta chưa từng thấy qua.”

Chiết phiến trong tay Ân Phán Liễu mở ra phe phẩy, phong thái tự do dứt khoát: “Đã lâu không có người dám ở trước mặt Chưởng Viện tìm đường chết như vậy.” Chiêu thức kia uy lực rất lớn, một khi sử dụng thì thương vong rất lớn. Chưởng Viện trấn giữ thư viện Phi Diệp Tân, các môn phái giang hồ cũng chưa từng được mở mang tầm mắt.

Trong ánh lửa, "Thập diện mai phục" đã được tấu xong. Tiếng tỳ bà của Văn Huyền Ca vẫn chưa dứt, một khúc ai oán thê lương quanh quẩn trên bầu trời đêm của con đường Bình An: Khúc tử vong-Thu hồn.

Ngọn lửa bên dưới không quá lớn, tốc độ cháy lan không đáng sợ như cháy tự nhiên. Thậm chí ngọn lửa này vốn không lan ra. Chỉ những chỗ dính phải thứ bột kia mới có thể cháy, không dính thì cho dù vật dễ cháy cũng sẽ không bắt lửa. Đám binh sĩ bị cháy nằm khắp mặt đất, tiếng kêu rên từng hồi vang vọng, cũng có người lấy nước giếng đến, hi vọng có thể dập lửa thế nhưng chẳng có tác dụng.

Bỗng có một tiếng nổ tung, đầu một tên sĩ binh bị nổ banh mất. Cảnh tượng càng thêm hỗn loạn, ngay sau đó, người thứ hai, thứ ba, thứ tư... càng ngày càng nhiều ống trúc bắt đầu nổ, lực sát thương kinh người.

Ở bên kia, trên nóc nhà trên đường phố, Chưởng Viện và Giang Phong Mẫn nhìn thảm kịch phía dưới, trên mặt đều hờ hững như nhau. Xương chất thành mồ, máu chảy khắp nơi, giết chóc hơn nữa các nàng đều đã thấy qua, hai nàng từng từ trong núi thây biển máu bước ra, tâm đã sớm tê cứng.

Chờ thêm một nén nhang, đám binh sĩ phía bên dưới hoàn toàn đại loạn. Thảm trạng như vậy đối với cấm quân mà nói quả thật chưa từng thấy qua. Bọn họ là binh sĩ đóng giữ kinh thành, hầu như chưa từng trải qua chiến đấu, chưa từng nhìn thấy cảnh tượng rửa tội bằng máu và lửa, rất nhiều người bắt đầu nôn mửa.

Chưởng Viện:

“Cũng không tệ lắm.”

Giang Phong Mẫn từ nóc nhà nhảy xuống, đáp xuống mặt đất tràn ngập hài cốt. Vung tay hàn băng chân khí tập hợp đủ ngay sau đó lại tung ra một chưởng... ngọn lửa bên dưới được dập tắt hơn một nửa. Bột Ân Phán Liễu rắc không sợ lửa không sợ gió, cực kỳ khó diệt. Cách tốt nhất là làm giảm nhiệt độ, sau khi nhiệt độ xuống thấp nhất thì ngọn lửa dĩ nhiên dễ dập tắt.

Sau khi Ân Phán Liễu vào thư viện Phi Diệp Tân cũng từng dựa vào hàn băng chân khí của Giang Phong Mẫn nghiên cứu rất lâu, mới đưa ra loại bột cải tiến này, khi gặp hàn băng sẽ bị tiêu diệt.

Lửa đã tắt, có gió thổi qua, trên đường tràn ngập mùi của thi thể cháy xém. Tướng lĩnh cấm quản chỉ còn vài người còn sống, lại hoàn toàn không dám ra lệnh. Binh sĩ sống sót sau tai nạn nhìn cảnh tượng trước mắt, không ai dám lên tiếng, thậm chí không ai dám nhúc nhích. Bọn họ ngay cả thở cũng trở nên cẩn trọng, rất sợ phát ra chút âm thanh sẽ kinh động đến mấy vị la sát kia.

Thân ảnh bạch sắc vụt qua, giống như ma quỷ đáp xuống mặt đất cháy đen. Dung nhan lạnh như băng của Chưởng Viện ở dưới ánh trăng càng thêm lạnh lùng, nhưng khó có thể che giấu được sự mỹ lệ khiến người ta lưu luyến dời ánh mắt. Rất nhiều binh sẽ dụi dụi hai mắt, vị này là Hằng Nga trong cung trăng sao?

“Phạm thượng làm loạn là tội gì, các ngươi hiểu rõ. Huynh đệ nối khố của các ngươi đã đi trước một bước, chúng ta không thể bên nặng bên nhẹ đúng không?” Giọng nàng như trăng sáng soi chiếu xuyên qua sự im lặng xung quanh.

Các binh sĩ bắt đầu lui về phía sau, trên mặt mỗi người đều viết hai chữ "Sợ hãi". Trước mặt bất quá chỉ là mấy nữ tử, nhìn có vẻ nhu nhược lại vô cùng xinh đẹp. Dù cho cấm quân bên này tổn thất mấy trăm người nhưng đối với ba vạn binh của cấm quân mà nói, hoàn toàn không thấm vào đâu. Thế nhưng mấy trăm người này chết quá thảm, chỉ cần nghĩ tới mình cũng có thể biến thành như vậy, nỗi sợ hãi trong lòng họ đã chiến thắng mọi thứ.

Chết, có khi không đáng sợ, nhưng nỗi sợ trước khi chết lại khiến người ta khó mà chịu được.

Không khí dường như đọng lại.

“Ta cho các ngươi một con đường sống.” Chưởng Viện nói chuyện vẫn luôn ngạo nghễ: “Trước hừng đông phải dọn dẹp đám phản loạn, bắt được chúng thì có thể sống.” Nàng ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên bầu trời: “Khi hừng đông, ngoại trừ những người lập công, còn lại sẽ luận tội mưu phản, giết ngay tại chỗ!” Tiếng của nàng không lớn nhưng tất cả binh sĩ ở đây đều nghe thấy rõ ràng.

Nhóm người đầu tiền đều im lặng, ngay sau đó có người hô to:

“Ta bắt được giáo úy đại nhân! Ta lập công!”

Mọi người giống thoáng chốc bừng tĩnh, đều đi bắt tướng lĩnh, rất nhanh các tướng lĩnh đều bị bắt. Đám đông người chưa lập công nhận được dẫn dắt liền vội vàng tạo thành tiểu đội, đi bắt các tướng lĩnh ở nơi khác trong thành, cũng có người hướng về Cửu Môn kinh thành, chuẩn bị đi bắt binh sĩ thủ vệ nơi đó.

Chưởng Viện ngẩng đầu nhìn về phía ba người ở trên nóc nhà, vẫy tay, ra hiệu có thể rút lui. Nàng xoay người nhìn ngọn đèn sáng rực của hoàng cung ở cuối con đường Bình An.

“Để xem Ly Nhi có bắt được Trình Kiệt hay không.”

Trong hoàng cung, Cố Ly và Tần Tê vừa vào cung thì nghe nói Thụy Vương đang uy hiếp Chính Duẫn Đế, giờ hai người đang ở trong ngự thư phòng. Bên ngoài mặc dù có rất nhiều đại nội thị vệ vây bắt nhưng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hoàng hậu cũng ở bên ngoài ngự thư phòng, Võ Hiền phi cũng có mặt, ra sức khuyên nhủ Thụy Vương thả Chính Duẫn Đế, không nên làm chuyện điên rồ. Đáng tiếc Thụy Vương ngay cả lời cũng không nói. Hoàng hậu biết dùng sống chết của Võ Hiền phi ra uy hiếp cũng không có tác dụng. Thụy Vương đi tới bước này thì chuyện gì cũng có thể làm được.

Tần Tê nghe nói hoàng đế cữu cữu bị bắt, nàng gấp đến độ sắp khóc, nàng cầm tay Cố Ly:

“Ly tỷ tỷ, tỷ hãy nghĩ cách cứu hoàng đế cữu cữu đi!”

Cố Ly tham kiến hoàng hậu sau đó nói:

“Nương nương, ta có thể vào nói chuyện với Thụy Vương không, sau đó tìm cơ hội cứu hoàng thượng ra.”

Hoàng hậu nhíu mày:

“Toại An, ngươi có thể vào ngự thư phòng hay không mấu chốt không nằm ở bổn cung, mà ở Thụy Vương.”

Cố Ly đi đến trước cửa ngự thư phòng, cao giọng nói:

“Thụy Vương, ta là Cố Ly, có thể vào nói vài lời với ngài không?”

Cố Ly đợi một lúc, bên trong không có tiếng. Ngay khi nàng định hỏi lại lần nữa thì nghe Thụy Vương ở bên trong nói:

“Ngươi vào đi.”

Tần Tê nắm tay áo của Cố Ly, mặt đầy lo lắng:

“Ly tỷ tỷ...”

Cố Ly ôm nàng, cười nói:

“Yên tâm, ta sẽ cứu hoàng thượng ra.”

Tần Tê ra sức lắc đầu:

“Muội lo lắng cho tỷ.”

“Ta không sao.” Ngay trước mặt đông đảo cung nữ thái giám, đại nội thị vệ, hoàng hậu lẫn phi tần, Cố Ly cúi đầu hôn lên trán Tần Tê: “Chờ ta.”

Tần Tê mím môi, kiên định gật đầu:

“Tỷ phải cẩn thận nha.”

Cố Ly đi vào ngự thư phòng. Trình Kiệt đang yên vị trên long ỷ. Chính Duẫn Đế nằm trên trường kỷ ở bên cạnh, có vẻ đang hôn mê. Trên tay phải của Trình Kiệt có một chủy thủ, lúc nào cũng chĩa vào yết hầu của Chính Duẫn Đế.

Trình Kiệt nhìn thấy ánh mắt của Cố Ly luôn hướng về Chính Duẫn Đế bèn giải thích:

“Phụ hoàng cứ tìm cách trốn chạy nên ta đánh phụ hoàng ngất đi.”

Cố Ly thu hồi ánh mắt, một lần nữa nhìn Trình Kiệt:

“Thụy Vương, làm thế nào ngài mới chịu thả hoàng thượng?”

Trình Kiệt nhìn nữ tử quá mức xinh đẹp trước mặt, biểu cảm giọng nói đều rất bình tĩnh, điều đó hấp dẫn hắn. Đúng, hắn cần chính là nữ nhân gặp nguy không loạn, trước sau đều có thể trở thành hậu thuẫn vững chắc cho hắn.

Trình Kiệt nói:

“Ly biểu muội, ngươi có biết tâm ý của bổn vương. Bổn vương biết năng lực của ngươi, chỉ cần ngươi và ta liên thủ, có được giang sơn Minh Tịch chẳng phải dễ như trở bàn tay?”

Cố Ly gật đầu:

“Vương gia nói đúng. Nhưng ta cần giang sơn Minh Tịch làm gì?”

Trình Kiệt dường như không nghĩ Cố Ly sẽ nói như vậy:

“Ta đã sớm nhìn ra ngươi không có dã tâm. Ly biểu muội, ta biết danh phận Trắc phi không xứng với ngươi, thậm chí danh phận Chính phi cũng vậy. Không sao, ngươi gả cho ta, ta phong ngươi làm hoàng hậu.”

Cố Ly bật cười:

“Vương gia, đừng nói đến chuyện ta đã thành thân rồi. Cho dù chưa, ngài cũng đừng quên, hoàng hậu là do hoàng thượng phong, mà ngài chỉ là hoàng tử, còn sắp trở thành hoàng tử phạm nhân.”

“Sao bổn vương lại trở thành phạm nhân?” Trình Kiệt tràn đầy tự tin: “Trong kinh thành có ba vạn cấm quân bức vua thoái vị. Bổn vương chỉ chờ tới lúc bọn họ đánh vào hoàng cung thì giang sơn này là của bổn vương.”

“Vương gia, ngài đã quên ta vừa thành thân, rất nhiều sư phụ ở thư viện Phi Diệp Tân đến, trước mắt họ vẫn còn ở kinh thành nhỉ?” Cố Ly thật lòng nhắc nhở.

“Thì sao?”

Trình Kiệt biết mấy nữ nhân ở Phi Diệp Tân rất lợi hại cho nên lần này hắn mới trực tiếp vận dụng toàn bộ ba vạn cấm quân. Ba vạn người đánh thẳng vào cho dù họ lợi hại cũng tuyệt đối không phải là đối thủ.

Cố Ly lắc đầu: “Vương gia hoàn toàn chẳng biết gì về Chưởng Viện và sư phụ của ta! Sự tàn nhẫn trong các nàng trổi dậy thì ba vạn quân của ngài cũng không đủ giết các nàng, cho nên bây giờ vương gia không nên trông chờ vào lòng trung thành của ba vạn cấm quân thì hơn. Bằng không ta không dám cam đoan, ngày mai kinh thành có bị máu tươi bao phủ hay không.” Sư phụ nhà nàng là La Sát tướng quân có tiếng, không phải có danh không có thực. Ba vạn có là gì, năm ấy sự phụ dẫn đầu mười vạn đại quân đánh với mười hai vạn quân địch, trực tiếp tiêu diệt toàn bộ quân của đối phương. Sư phụ luôn nói mình sát nghiệt quá nặng, nàng không hi vọng Cố Ly cũng trở thành như vậy, cho nên mới trì hoãn không dạy Can Toàn Linh Thương cho nàng.

Thụy Vương nhíu mày:

“Ngươi đang sợ ta.”

Nhất định là như vậy.

“Vương gia, ta đến thành cũng từng nói: ta không thích uy hiếp người. Nếu ngài chịu xuất cung đi xem thử thì sẽ hiểu điều ta nói là thật.”

Cố Ly nói nhiều lời với Trình Kiệt chẳng qua là đang tìm cơ hội cứu Chính Duẫn Đế. Nàng bước về trước không ngờ Chính Duẫn Đế vẫn hôn mê. Nếu Chính Duẫn Đế tỉnh táo thì nàng thu hút sự chú ý của Trình Kiệt, Chính Duẫn Đế sẽ có thể chạy trốn. Nàng ra tay ngăn cản Trình Kiệt, Chính Duẫn Đế cũng trốn được. Nhưng bây giờ Chính Duẫn Đế hôn mê, hoàn toàn dựa vào một mình nàng. Một nam tử trưởng thành không phải như Tần Tê muốn ôm là ôm, muốn xách là xách.

“Bổn vương không đi. Ngươi nói thật hay giả, chờ đến hừng đông sẽ biết.” Thụy Vương ngồi yên: “Ly biểu muội, ngay cả mẫu phi bổn vương cũng không gặp, chỉ gặp ngươi, ngươi nên hiểu tâm ý của bổn vương.”

Cố Ly rất bội phục loại người ở thời điểm quan trọng giữa sống và chết mà vẫn còn tâm trạng nói lời tình ái: “Vương gia quả là tỉnh táo, chỉ là có điều ta không hiểu, tại sao ngài muốn mưu phản?” Nàng cũng hết cách, chỉ đành tiếp tục nói chuyện với Trình Kiệt, tìm kiếm cơ hội dời sự chú ý của Trình Kiệt.

Trình Kiệt suy nghĩ một chút, nói:

“Ngươi có biết năm ấy các thúc bá năm ấy tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với phụ hoàng bây giờ thảm thế nào không? Cho dù không chết cũng ở trong vòng cấm cả đời. Đó là sự tàn khốc của cuộc chiến tranh vị. Bổn vương muốn làm hoàng thượng, phụ hoàng lại nhắm vào tam đệ. Ngươi nói bổn vương phải làm sao? Bổn vương khổ tâm tổ chức lâu như vậy, vốn không phải ra tay vào ngày hôm nay. Nhưng các ngươi phát hiện bổn vương bí mật chế tạo binh khí, phụ hoàng sẽ không bỏ qua cho bổn vương. Bổn vương chỉ đành chọn hôm nay ra tay.”

Hắn nhìn Cố Ly, nói tiếp:

“Là các ngươi ép bổn vương ra tay. Nếu như các ngươi không xen vào chuyện của người khác, bổn vương hoàn toàn có thể chờ thêm nhiều năm.”

“Chờ ngươi đủ lông đủ cánh, không ai có thể chống lại ngươi sao?” Cố Ly thở dài: “Chưởng Viện đã đưa ra hứa hẹn, chúng ta nhất định phải thực hiện lời hứa đó. Không thừa dịp hiện tại ép ngươi ra tay thì còn chờ tới bao giờ?” Cố Ly định đi về trước, tới gần án thư của hoàng thượng, lại bị Trình Kiệt ngăn cản. Nàng chỉ đành đứng lại, tiếp tục nói: “Ta và Tê Tê thành thân rồi, cũng xem là một nửa người trong hoàng thất. Ta sẽ không để vương gia mưu phản thành công.”

Lúc nói những lời này bàn tay sau lưng nàng đã xuất hiện một tầng băng mỏng. Trình Kiệt cảm giác được nhiệt độ xung quanh thay đổi, hắn cảm thấy nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn Cố Ly, còn chưa thấy rõ người thì tay phải cầm chủy thủ của hắn đã đau đớn, ngay lập tức chủy thủ rớt xuống đất. Trên cổ tay phải của hắn bất ngờ có một miếng băng mỏng cắm vào. Miếng băng mỏng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể liền nhanh chóng tan chảy, máu tươi chảy ra.

Trình Kiệt còn muốn giãy giụa, Cố Ly đã ra tay nhanh như chóp điểm huyệt hắn. Hắn thật sự cho rằng không để nàng đến gần thì không có chuyện gì sao? Nàng là đệ tử chân truyền của Giang Phong Mẫn, tất nhiên đã luyện thành Trích lá nhặt hoa.

Cửa ngự thư phòng bị mở ra, đám người hoàng hậu nhìn thấy Cố Ly đứng sau cửa vẻ mặt đều hiện ra vẻ bất ngờ. Cố Ly nghiêng người, để đại nội thị vệ lũ lượt chạy vào trong cứu Chính Duẫn Đế, bắt giữ Trình Kiệt. Nàng nghênh đón Tần Tê nhào tới, xoa đầu Tần Tê nói:

“Muội xem, ta không sao.”

Tần Tê kích động gật đầu: “Tỷ không sao thì tốt rồi.” Nàng đứng bên ngoài lo muốn chết.

....

Phải nói người nhàn nhã nhất kể ra là Dịch Già Thần Như và Cảnh Hàm U ở lại canh giữ phủ trưởng công chúa. Cấm quân ngoại trừ đám chủ lực đi đánh hoàng cung thì một số còn lại đến tấn công phủ An Quốc Công. Trình Kiệt thật sự kiêng kỵ Tần Văn Uyên, dự định nhân lúc hỗn loạn giết chết Tần Văn Uyên, đương nhiên, nếu tiện thể giết chết Tần Văn Bác càng tốt.

Dịch Già Thần Nhứ và Cảnh Hàm U đều ngồi trên nóc nhà, thuận tiện quan sát tình hình quân địch. Trong viện, Hồng Mễ và Tiểu Mễ mỗi người cầm theo một cái rổ đựng lạc đặt dưới đất:

“Hai vị tiểu thư, lạc các ngươi cần đều chuẩn bị xong.”

Cảnh Hàm Y nhảy xuống cầm theo hai rổ lạc bay lên nóc nhà. Hai người mỗi người một rổ, nhìn thấy người tấn công phủ An Quốc Công liền dùng lạc làm ám khí. Cảnh Hàm U cũng biết Trích lá nhặt hoa, uy lực của một hạt lạc cũng không thua gì một cục đá. Trực tiếp xuyên thủng người đám binh sĩ. Dịch Già Thần Như không biết Trích lá nhặt hoa nhưng võ công của nàng là một trình độ khác, cũng có gì quá khác biệt, dù sao chỉ là giết người thì giết thế nào chẳng phải cũng là giết sao? Người chết là được.

Sau khi một nhóm binh sĩ ngã xuống, trước cửa phủ An Quốc Công xuất hiện một đồi thi thể cao ngất. Có tướng lĩnh hạ lệnh bắn cung, kết quả binh sĩ chưa kịp giương cung đã bị bắn chết. Một rổ lạc dùng hết, bên kia Hồng Mễ và Tiểu Mễ đã mang đến vài rổ nữa. Cứ như vậy, mãi cho đến khi đám binh sĩ còn lại muốn lập công cứu mạng mình đến bắt đám người này trói lại.

Dịch Già Thần Nhứ nhìn thấy đám binh sĩ cấm quân ở ngoài thành đánh nhau, nàng lắc đầu:

“Nói tàn nhẫn vẫn là sư phụ tàn nhẫn nhất. Đánh vào mặt tư tưởng này! Nắm giữ sợi dây lòng người ra đùa giỡn, ta và nàng cộng lại cũng kém.”

Lời này Cảnh Hàm U không dám gật đầu bừa:

“Ta cảm thấy nàng cũng không kém xa lắm.”

“Hữm?” Dịch Già Thần Nhứ nhướng mày.

Cảnh Hàm U mượn cơ hội này biểu lộ lòng trung:

“Nàng xem tâm của ta không phải nằm trong tay nàng sao?”

Dịch Già Thần Như một lần nữa nhướng này, đôi con ngươi dập dờn như sóng nước chớp chớp, cực kỳ quyến rũ, chỉ cần nhìn đã khiến lòng Cảnh Hàm U ngứa ngáy.

Lúc hừng đông, bá tánh trong kinh thành chỉ thấy vết tích thiêu đốt trên con đường Bình An trước cửa hoàng cung, máu tươi thi thể đều không còn nhìn thấy nữa. Những binh sĩ không bắt được kẻ làm phản được phân chia quét dọn chiến trường để có được cơ hội sống. Những người này xử lý rất sạch sẽ, ngay cả máu cũng không thấy. Chính Duẫn Đế đứng trên thành hoàng cung nhìn cảnh tượng này gật đầu. Đây mới là phong thái làm việc của Chưởng Viện mà hắn biết. Nhiều năm không ở địa vị cao nhưng người có năng lực trong tay Chưởng Viện không hề suy giảm.

Thánh chỉ đã ban, ngoại trừ tướng lĩnh cấm quân riêng biệt đồng mưu mưu phản thì những người còn lại chỉ nghe lệnh hành sự, không biết chuyện nên không trách tội. Thụy Vương Trình Kiệt cấu kết cấm quân, chế tạo vũ khí riêng, bắt cóc quân phụ*, ý đồ mưu phản, truất khỏi hoàng tộc, cách chức làm thứ dân, cả đời ở trong vòng cấm, thê thiếp cũng đi theo.

*Quân phụ: quân trong quân vương, phụ là cha/ba. Ý là vua cha

Chính Duẫn Đế dùng năm ngày để xử lý xong đại án mưu lần này. Đến khi hắn muốn thiết yến cảm tạ người của Phi Diệp Tân thì lại nghe trưởng công chúa nói Cố Ly và Tần Tê đã cùng họ trở về thư viện Phi Diệp Tân.

Chuyện thành phất áo rời đi, công và danh như gió như mây.

.....

“Ly tỷ tỷ...”

Trên đường trở về, vừa đặt chân vào quán trọ, Tần Tê liền túm lấy Cố Ly, dùng mặt cọ vào lồng ngực Cố Ly:

“Người ta muốn dụi vào lồng ngực tỷ. Ngực Ly tỷ tỷ rất là mềm, dụi dễ chịu nhất.”

Cố Ly cam chịu nhìn con thỏ nhỏ bị các sư phụ thay nhau chuốc say, bèn để mặc nàng cọ tới cọ lui:

“Lần sau muội đừng uống rượu với các ngài ấy, họ đa mưu túc trí, con thỏ nhỏ như muội rất dễ dụ, đem muội đi bán muội còn giúp người ta kiếm tiền.”

Tối nay Cố Ly cũng uống không ít, vừa đỡ Tần Tê đề phòng nàng ấy ngã sấp xuống vừa luyên thuyên.

“Văn sư phó nói sẽ dạy muội đàn tranh.” Tần Tê cảm thấy người ta đã nói như vậy thì uống một ly là cần thiết.

“Muội phải nhớ bị các sư phó nhìn trúng cũng không nhất định là chuyện tốt. Cách các nàng dạy mặc dù có ích nhưng chẳng mấy ai chịu được. Tê Tê, muội muốn học nhiều như vậy để làm gì?”

Cố Ly đã trải qua kinh nghiệm máu và nước mắt! Ban đầu bản thân được hai vị sư phụ giành nhau tranh cướp, trong khoảng thời gian dài nàng phải đi theo Giang Phong Mẫn học võ công, rồi theo Văn Huyền Ca đàn tỳ bà. Mỗi ngày hầu như thời gian ngủ cũng không có.

“Không phải đâu!” Tần Tê nắm lấy vạt áo của Cố Ly, nhón chân lên hôn môi Cố Ly: “Ly tỷ tỷ, Tê Tê rất thích tỷ.” Mặc dù Tần Tê uống say nhưng cũng không quên nói lời âu yếm mà mỗi ngày đều muốn nói.

Cố Ly xoay người, trực tiếp ép Tần Tê lên tường, cúi đầu hôn lên chiếc miệng nhỏ nhắn mang theo hơi rượu kia.

...

Dịch Già Thần Như và Cảnh Hàm U vừa dạo một vòng trở về. Hai người họ từ sau khi trở lại Phi Diệp Tân đã bắt đầu tiếp quản công việc hàng ngày của thư viện, có rất ít thời gian ra ngoài đi dạo. Lần này dù sao không vội, xe ngựa đi cũng không nhanh, mỗi ngày đều có rất thời gian ra ngoài đi dạo.

Cảnh Hàm U ngẩng đầu nhìn bóng hai người quấn lấy nhau bị ánh nến chiếu lên cửa sổ, nàng kéo kéo ống tay áo Thần Nhứ, chỉ chỉ lên lầu trên. Dịch Già Thần Nhứ nhìn thấy cảnh đó bèn nói:

“Con thỏ nhỏ rất đơn thuần. Các vị sư phó nói vài câu nàng liền uống. Lần này hay rồi, đêm nay Tiểu Ly có thể tha cho muội ấy sao?”

Cảnh Hàm U nhỏ giọng thì thầm:

“Thường ngày con thỏ nhỏ nhà người ta rất chủ động.”

Dịch Già Thần Như quay mặt sang chỗ khác, giả vờ không nghe thấy. Cảnh Hàm U há để nàng giả ngốc:

“Sư tỷ...”

Hai chữ "sư tỷ" này làm cho Dịch Già Thần Nhứ nổi da gà:

“Nàng bớt lại.”

Ngoài miệng tuy cự tuyệt nhưng khóe môi trên gương mặt giả vờ nghiêm túc kia lại giương lên, trong ánh mắt lạnh lùng lại hiện ra vẻ dịu dàng, đều khiến cho Cảnh Hàm U có cơ hội được một tấc lại tiến thêm một tấc.

Dịch Già Thần Như và Cảnh Hàm U bước vào phòng. Chưởng Viện và Giang Phong Mẫn đúng lúc đi ra.

Mặt Chưởng Viện có vẻ phiền muộn:

“Đêm nay quán trọ không thể ở.”

Giang Phong Mẫn nhịn cười rất là cực khổ. Đám đông chuốc say con thỏ nhỏ, con thỏ nhỏ bị Cố Ly ôm về phòng. Sau đó Chưởng Viện và Giang Phong Mẫn ở đối diện nghe thấy những âm thanh khiến người ta đỏ mặt tía tai. Tuy nói quan hệ giữa họ không có gì e ngại nhưng cứ phải nghe những âm thanh đó thì thật sự xấu hổ, đúng không? Chưởng Viện tức cành hông lại không tiện thể hiện ra, chỉ đành tìm quán trọ khác.

Lúc tắm rửa xong, Chưởng Viện lau tóc, nhìn thấy Giang Phong Mẫn nằm trên giường nhìn nàng. Ánh mắt giống như thiên hỏa trong núi băng, từng chút phát cháy, có thể lan ra cả thiên hạ.

Chưởng Viện hơi do dự. Giang Phong Mẫn đã đứng lên nhận lấy khăn trong tay nàng, giúp nàng lau tóc:

“Khi đó ta từng hứa cả đời sẽ ở bên nàng, dù lên tận trời xanh hay tận cùng hoàng tuyền, sinh tử không rời.”

Chưởng Viện cúi đầu nhìn tay mình:

“Cho tới bây giờ, nàng chưa có nuốt lời.”

“Sao ta dám nuốt lời?” Giang Phong Mẫn bật cười. Nàng cúi đầu ngửi mùi hương thơm ngát từ tóc Chưởng Viện, nhịn không được hôn một cái. Chưởng Viện ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đầy khát vọng của nàng, rốt cuộc cũng cười nói: “Ái khanh, tối nay thị tẩm được không?”

“Tuân lệnh bệ hạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.