Quận Chúa Truy Phu

Chương 17: Bái sư học nghệ



Sáng sớm hôm sau

Cả kinh thành náo loạn vì thánh chỉ vừa mới ban xuống. Cửu tộc Lăng thừa tướng một đêm bị giết vì tội tiết lộ quân cơ mười sáu năm trước cho quân địch khiến chủ soái Hộ quốc vương gia Tần Hoành, quân sư Hộ quốc vương phi Ninh Tích cùng toàn quân người tử trận người trọng thương.

Cùng Lăng quý phi nữ nhi ruột thịt sinh nghiệp chủng Ngũ công chúa Tần Lệ.

Thông đồng man di muốn tạo phản.

Bao nhiêu tội danh chém cửu tộc cũng không đủ.

Lăng quý phi bị phế, chém ngay tại Vinh Hoa cung.

Trục xuất tên Ngũ công chúa Tần Lệ ra khỏi gia phả hoàng gia.

Triều đình được thanh lọc sạch sẽ. Kinh thành ba ngày tắm máu gian thần phản quốc.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------Dưỡng Tâm Điện

”Phụ hoàng, nhi thần muốn về biên cương.” Tứ hoàng tử gác chân lên ghế ngồi chống cầm nhai táo.

”Phụ hoàng, nếu ca muốn đi cho dù người dùng chín con trâu cũng không kéo nổi huynh ấy đâu.” Bảo Bảo phụ hoạ.

”Vậy thì Diệp Nhi con quyết định việc Chi Nhi về biên cương đi.” Tần Đế quyết định giao việc này cho trưởng tử quyết định.

”Vậy thì để đệ ấy đi đi.” Diệp thái tử quá hiểu rõ tính cách này của đệ đệ mình mà. Đệ ấy chỉ thích nơi phóng khoáng tự do không gò bó như thảo nguyên ở biên cương thôi.

”Tạ ơn đại ca.” Tứ hoàng tử lập tức bật dậy ôm quyền cảm tạ.

Thái tử bật cười đấm nhẹ vào vàng Tứ hoàng tử.

”Phụ hoàng, con muốn đến Thiên sơn bái Vô Tình đại sư học nghệ.” Bảo Bảo cầu xin Tần Đế.

Nghe thấy yêu cầu của Bảo Bảo, ba nam nhân nhíu nhíu mày.

”Bảo Bảo nói cho phụ hoàng biết tại sao con muốn bái Vô Tình đại sư học nghệ?”

”Con muốn học binh pháp, cách bày binh bố trận bảo vệ tổ mẫu phụ hoàng và các ca ca.”

Ba đại nam nhân nghe thấy câu trả lời của Bảo Bảo mà ấm lòng.

”Được, trẫm đáp ứng. Nhưng con phải hứa với trẫm phải bảo vệ bản thân thật tốt.”

”Được” Bảo Bảo vui vẻ đáp.

”Nghe nói Vô Tình đại sư xưa nay chỉ nhận người có duyên làm đồ đệ.” Diệp thái tử suy tư.

”Ca, biết đâu muội là người có duyên đó thì sao.”

”Khi nào con đi?”

”Ngày mai con đi ạ.”

”Nhanh vậy sao? Diệp Nhi Chi Nhi hộ tống Bảo Bảo đến Thiên Sơn.” Tần Đế yêu thương xoa xoa đầu Bảo Bảo.

”Vâng ạ”

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------

Ban đêm

Nguyệt Bảo cung

Phụ tử bốn người ngồi trên bãi cỏ trước hiên ngắm sao.

”Trẫm nhớ lúc trước, Bảo Bảo của phụ hoàng nhỏ xíu xiu. Mà giờ đã sáu tuổi rồi cơ.”

”Dù con lớn cỡ nào, con vẫn là Bảo Bảo nhỏ xíu của phụ hoàng.” Bảo Bảo sụt sịt ôm lấy hông Tần Đế.

”Con nhớ lúc trước có một bánh bao nhỏ luôn bám đuôi con đòi đi đánh nhau có đấy.”

”Tiểu Tứ ca mới là kẻ bám đuôi.” Bảo Bảo không phục phản bác.

”Nguyệt Bảo trưởng thành rồi, muội muội ngốc của ca biết bảo vệ người khác rồi. Ca thật tự hào.” Thái tử nhìn muội muội bé nhỏ của mình.

”Chẳng qua Bảo Bảo đến Thiên Sơn bái sư học nghệ, các người cũng đừng ra vẻ sinh ly tử biệt nữa. Con đói rồi.”

”Ha ha” Bầu không khí cảm động đã bị Tiểu Bảo Bảo chọc cho buồn cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.