“Chúng ta đi càng nhanh càng tốt, tránh đả thảo kinh xà đám người Mạc Lăng Thiên.” Tề Ngôn nhắc nhở.
”Đã biết, xuất phát thôi.”
Thổ Châu, Đại Tề
Cuối cùng đoàn người Bảo Bảo đã bình an vượt qua hai thành trì của Đại Mạc.
”Kẹt” Tiếng cửa mở ra thu hút sự chú ý của đám nam nhân.
”Đúng là y phục của nam nhân mặc trông thoải mái hơn nhiều.” Bảo Bảo cười tủm tỉm phẩy phẩy quạt.
Đám người kinh ngạc nhìn Bảo Bảo, bình thường mặc nữ trang đã đẹp câu hồn
rồi giờ mặc nam trang lại càng thêm quyến rũ. Tiểu công tử khuôn mặt
trái xoan, đôi mắt to tròn lấp lánh như biết cười, sóng mũi cao, đôi môi đỏ mộng như trái táo đỏ. Cả thân màu trắng thêu Mạn Châu Sa Hoa bằng
chỉ đỏ càng tôn lên làn da trắng nõn nà. Thắt lưng lụa đỏ đính hồng
thạch, treo một thanh khoá trường mệnh. Bên người đeo thêm một bao nhỏ
màu trắng đựng đồ lặt vặt.
Chưa kịp để bọn họ bình tĩnh lại thì thấy một bóng dáng lại đẩy cửa bước vào.
Bảo Bảo ngây ngốc si mê nhìn nam nhân vừa bước vào.
Đám người Tề Bạch cũng phải há hốc mồm kinh diễm bởi nhan sắc yêu nghiệt
này huống chi Bảo Bảo chỉ là Tiểu cô nương mười lăm tuổi.
Tề Đế
tháo xuống cẩm bào màu đỏ thường mặc để tránh gây chú ý. Thay một thân
cẩm bào màu đen bằng gấm Giang Nam, vạt áo thêu cây tre bằng chỉ bạc.
Thắt lưng lụa đen thêu bạch hổ, lưng giắt ngọc bội khắc hoa văn thần
thú. Tề Ngôn không hổ là cái giá treo đồ, cả người cán xứng lại cao một
mét tám tám mặc màu gì cũng đẹp. Nhưng màu đen càng tôn thêm khí phách
uy nghiêm của bậc vương giả. Đôi mắt phượng lạnh lùng miệt thị chúng
sinh, đôi mày rậm, sóng mũi cao ráo cùng đôi môi bạc lãnh tình, mỗi khi
bạc môi mím lại khí thế không giận mà uy phát ra càng dữ dội.
”Khụ khụ” Bảo Bảo đỏ mặt ho nhẹ che giấu sự luống cuống của mình.
Tiếng ho của Bảo Bảo làm cho đám người Tề Bạch hồi thần.
”Chủ thượng, Nguyệt cô nươ...”
”Gọi sai rồi, là Nguyệt gia mới đúng.” Bảo Bảo sửa lại.
”Chủ thượng, Nguyệt gia. Thổ châu là nơi phức tạp nhất Đại Tề, cường đạo thổ phỉ, gian thương hay các ân oán giang hồ đều có cho dù là vương tôn đại thần đều không dám với tay tới nơi này nên chúng ta nhất định phải cẩn
thận.” Tề Bạch thận trọng nói.
”Nha, không ngờ cũng có nơi khiến cho Tề Bạch ngươi phải sợ hãi.” Bảo Bảo rung đùi cười nhạo.
”Ngươi vừa không có nội lực lại thêm chút võ công mèo cào của mình lát nữa dọc đường đi ngươi nên im miệng tránh trêu trọc phiền toái tìm tới cửa.” Tề Ngôn nhíu mày nhắc nhở.
”Gia mới không sợ, gia mặc dù không có
nội lực như có y thuật, hừ.” Bảo Bảo không phục phản bác. Nhưng khi gặp
hoạ nàng mới hối hận vì không nghe lời nhắc nhở của Tề Ngôn.