Thấy đám sát thủ sắp
đuổi tới, Tề Ngôn ôm lấy Bảo Bảo vận khinh công về phía ngoại ô Thổ
Châu. Hai người Tề Bạch Tiểu Hắc theo sau hộ tống.
Ngoại ô Thổ Châu
”Không xong rồi, đằng trước có mai phục.” Tiểu Hắc nhìn về phía trước hô to.
”Là người quen cũ.” Tề Ngôn nhìn bóng dáng cầm đầu phía trước.
”Haha, Đại hoàng huynh không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay.” Một giọng nói âm dương quái khí vang lên.
”Quả nhiên nhị hoàng đệ ngươi vẫn chưa chết.” Tề Ngôn cao ngạo nhìn về nam nhân phía trước.
Bảo Bảo đầy sát khí nhìn tên nam nhân này, hắn chính là kẻ đã hại chết Đại
Hắc. Nàng nhất định sẽ khiến hắn sống không bằng chết.
”Nhị vương gia quả là cao tay, ẩn mình trong vỏ bọc phế vật hơn hai mươi năm, lợi
dụng ả Hoạ Nguyệt đối phó chủ thượng.” Tề Bạch mỉa mai.
”Đại
hoàng huynh ngươi sinh ra đã ngậm thìa vàng, ai kêu ngươi chui ra từ
bụng hoàng hậu chứ, nữ nhân duy nhất mà phụ hoàng yêu. Ông ta chỉ xem
một mình ngươi là con. Còn bọn ta chỉ là cỏ rác, ông ta để mặc ta bị nô
tài khi dễ, mẫu phi đày vào lãnh cung ta tấn sống không bằng chết, mẫu
tộc không còn ai sống sót chỉ vì mẫu phi hạ độc mẫu hậu ngươi. “ Hắn oán hận nói.
”Ngươi xem có phải trời cũng giúp ta hay không? Trong
mắt đại hoàng huynh không chứa bất kì ai nhưng lại thương yêu biểu muội
Hoạ Nguyệt. Ta chỉ dụ dỗ ả vài câu vậy mà ả ta sẵn sàng từ bỏ hậu vị mà
ngươi đã dọn sẵn đường cho ả. Hahaha” nhị vương gia cười điên cuồng.
”Ngươi chỉ là một kẻ đáng thương.” Bảo Bảo câu dài thời gian.