”Quận chúa, người đừng chạy nữa, mau uống thuốc” Như Ý bưng chén thuốc chạy theo sau.
”Ha ha, không khí bên ngoài thực tốt, đâu như trong phòng. Bản quận chúa
chẳng qua bị cảm mạo nhỏ, mà mọi người lại nhốt ta trong phòng mấy ngày
liền”
”Vậy sao, cảm mạo nhỏ hả? Nếu vậy thì chép một trăm lần nữ tắc đi” Tần Đế hừ lạnh nói.
”Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng”
”Phụ hoàng, người ta vừa mới hết bệnh, đừng bắt con chép mấy thứ vô bổ đó mà” Bảo Bảo nhào vào lòng Tần Đế làm nũng.
”Vậy thì khỏi chép” Nàng biết ngay mà, chiêu này thực hữu dụng. Nhưng chưa
vui vẻ bao lâu thì Tần Đế bệ hạ dội cho nàng một gáo nước lạnh “ Với
điều kiện con uống hết chén thuốc này”
Nàng nhăn mặt “ Không thể thương lượng ư?”
”ừm”
Nàng chán ghét nhìn chén thuốc, sau đó dứt khoát bóp mũi đổ vào họng. " Thực đáng ghét, tại sao cổ đại lại không có thuốc viên như hiện đại cơ chứ "
Nàng lật ngược cái chén quơ quơ trước mặt Tần Đế. Ngài bật cười nhét miếng
mức đường vào miệng nàng “ Được rồi, chúng ta đến Từ Ninh cung bồi tổ
mẫu nào”
”Được ạ”
Tiểu quận chúa chính là Mạch Bảo Bảo,
sau khi cân nhắc nhiều lần, nàng quyết định thực hiện cuộc sống sâu gạo, ước mơ nhiều năm ở hiện đại của nàng.
Buổi sáng ăn cơm cùng phụ hoàng, sau đó đến Từ Ninh cung thỉnh an tổ mẫu cùng người dùng bữa trưa.
Tối đến Ngự Thư phòng cùng phụ hoàng hồi Nguyệt Bảo cung.
Đến tuổi vào tiểu học, nàng sẽ xin phụ hoàng cho nàng đi học binh pháp,
cách bày bình bố trận cùng võ nghệ phòng thân. Nàng thứ gì cũng không
biết nên phải thực cố gắng học.
Đề phòng chiến loạn xảy ra bất
ngờ. Nàng chỉ muốn bảo vệ gia đình nhỏ của mình, tổ mẫu phụ hoàng luôn
yêu thương bảo vệ nàng. Cho dù không bảo vệ được chỉ mong mình không
phải là gánh nặng của phụ hoàng.
Nếu như kiếp trước nàng là
đặc công hay sát thủ thì hay biết mấy. Đáng tiếc nàng chỉ là một người
không chí hướng lại lười biếng chỉ mong có ngày xuyên không.
Ước mơ đã được thực hiện nhưng không dễ như tưởng tượng.