Dương An Phong trở về đến phủ tướng quân thì trời cũng sập tối, hôm nay trời chẳng xuất hiện những vì tinh tú lấp lánh, cũng chẳng thấy ánh trăng khuyết mình ẩn vào trong mây đâu cả. Bầu trời đêm hôm nay như mang riêng cho mình một tâm sự, hay chính là trời hôm nay thấu hiểu tâm can của An Phong?
An Phong ngân lên đoạn nhạc " Bút mực tình yêu", tất cả như hòa vào nó, một cái nhẹ nhàng tựa mây trôi. Di Tuệ trong Thiên Minh cung nghe thấy tiếng sáo liền biết ngay chính là Dương An Phong. Khắp chốn hoàng cung này Dương An Phong là người duy nhất thổi sáo đến động lòng người đến vậy, dĩ nhiên Di Tuệ quận chúa tất nhiên cũng động lòng với tiếng sáo ấy.
" Quận chúa... Ta thấy người dường như rất thích nghe Dương tướng quân thổi sáo... Vậy tại sao lúc nào cũng tỏ ra ghét hắn như thế" cận thần Hà Khiết đứng bên cạnh sớm phát hiện ra điều đó liền mở miệng, chất giọng lạnh lùng kéo nàng rời khỏi điệu nhạc du dương êm ái
Nhắc đến tên Dương An Phong đấy làm Di Tuệ mất hết cả hứng với sáo tấu. Nàng nhâm nhi tách trà trên tay, trong đáy mắt lóe lên tin tức giận. Nàng đến giờ vẫn không thể nguôi ngoai cơn giận ấy, hắn to gan cầu xin biểu ca của nàng gả nàng cho hắn, nhưng điều đấy có là gì khi Hoàng Thượng lại đồng ý gả nàng cho hắn nếu hắn dẹp loạn được quân Triệu đang phản loạn nơi biên ải.
" Ta chính là tức giận hắn tại sao cứ muốn đeo bám ta" Di Tuệ nhíu mày liên tục ngắt hái mấy lá cây Đinh Hương trên bàn bĩu môi " Ta một chút tình cảm với hắn cũng chả có"
" Nhưng theo ta nhìn thấy, người thực sự rất ân sủng Dương tướng quân... Nếu không tại sao người không một kiếm gϊếŧ chết hắn? Di Tuệ quận chúa mà Hà Khiết ta biết đến không thích dây dưa như thế" Hà Khiết một lần đánh trúng tim đen của người kia, lời của Hà Khiết nói không hề sai, nàng không hiểu được vì sao đối với Dương An Phong thực sự không thể xuống tay, thậm chí làm hắn bị thương thôi cũng không thể.
" Ta...." Không biết phải trả lời như thế nào là phải tình phải lí, cũng không biết phải nêu ra lí do gì để biện hộ cho việc làm này. Từ nhỏ đến lớn, nàng muốn gϊếŧ ai là gϊếŧ, tính tình ngang bướng, cương ngạnh không sợ trời, không sợ đất tại sao lại vì một nữ tướng mà dây dưa không dứt " Tại sao hôm nay tên đầu đất nhà ngươi lại hỏi nhiều đến thế?" Nàng tìm cách để né tránh câu hỏi khó trả lời kia từ " tên đầu đất" Hà Khiết
" Chỉ là ta quan tâm quận chúa một chút thôi... Nếu không có gì nữa người nên nghỉ ngơi sớm đi" Hà Khiết lạnh lùng bước ra ngoài khép cửa lại. Tại sao cùng nhau trưởng thành, cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, trải qua thời xuân xanh tươi đẹp nhưng Dương An Phong lại có thể có được những gì Hà Khiết không có, Dương An Phong có tài cán gì hơn Hà Khiết cô? Có chăng chỉ là Dương An Phong chính là nữ tử của Dương Gia. À không, trong mắt Hà Khiết hắn còn có cả trái tim của Di Tuệ quận chúa, bởi Hạ Khiết biết rất rõ Di Tuệ bề ngoài ghét bỏ Dương An Phong như vậy nhưng thực ra trong lòng lại rất quan tâm đến hắn ta.
Hạ Khiết trở về ngự phòng, bước đến một tủ sách lớn, cầm lấy quyển binh pháp Tôn Tử ra khỏi tủ sách, một mật thất liền được mở ra, nàng bước vào bên trong, là một căn phòng nhỏ, với một chiếc bàn và một chiếc tủ gỗ lớn, Hà Khiết tiến đến chiếc tủ gỗ lớn, lấy ra một chiếc hộp nhỏ, trong đó có một con dao nhỏ khắc hình con rắn hổ mang và một phần của bức họa đồ.
Đây chính là một phần tư của bức họa Đồ Long Minh Họa, nếu tìm được ba phần của bức họa ghép lại sẽ tìm được nơi cất giữ thanh bảo kiếm thống trị thiên hạ. Thân phận của Hà Khiết không hề đơn giản, nàng chính là nữ tử của Hà gia, mang trên vai gánh nặng phục thù cho gia tộc.
" Không lâu nữa quân phản tặc sẽ đánh chiếm ngoại thành, đó chính là cơ hội duy nhất để báo thù... Để ta xem, Dương An Phong ngươi lần này làm sao có thể cứu được Vương triều"
Lúc này, Dương An Phong cùng một số thị vệ tuần tra quanh hoàng cung vô tình trong thấy Thiên Lâm công chúa đang thả hoa đăng trên sông Vĩ Điệp liền mỉm cười bước sang
" Thiên Lâm công chúa, người có tâm sự sao?"
" An Phong a~ Làm sao ngươi có thể biết được ?" Thiên Lâm cười tít mắt hỏi
" Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần người có tâm sự đều ra đây thả hoa đăng không phải sao?"
==============