Đúng thật là không thể giấu được đôi mắt tinh tế của An Phong, Thiên Lâm công chúa mỉm cười thắp một ngọn nến nhỏ thả tiếp xuống dòng sông một hoa đăng. Hoa đăng trôi theo dòng nước như cuốn đi tất cả những nỗi buồn của người thả. Dương An Phong bất giác ngâm lên một bài thơ
" Vĩ Điệp chờ Lãng Tình
Như ta đang chờ nàng
Nghìn năm vẫn một lòng
Chỉ tiếc không tương phùng?"
Thiên Lâm càng nghe càng thấy bản thân giống với Vĩ Điệp trong bài thơ. Chờ đợi Lãng Tình hoa đến một nghìn năm cuối cùng cũng chẳng tương phùng. Cũng giống như nàng chờ đợi Dương An Phong động tình, chờ đến cuối cùng Dương An Phong lại đi thành hôn với Di Tuệ quận chúa. Xuất hiện trong cuộc sống của nhau cùng một lúc, chỉ tiếc không là của nhau mãi mãi.
Sáng hôm sau, Hoàng Thượng thượng triều thảo luận về hôn sự của Dương An Phong và Di Tuệ quận chúa, các quan đại thần cùng Hoàng thân quốc thích đều có đủ chỉ thiếu mỗi Di Tuệ quận chúa bướng bỉnh chẳng chịu thay y phục đến đại diện. Hoàng Thượng Vương Di Vũ nhíu mày
" Thiên Lâm.. con mau đi tìm Hoàng cô của con đến đây cho trẫm"
" Hoàng Thượng, để thần đi tìm nàng ấy.." An Phong lại tìm được một nguyên do đi chọc giận D Tuệ liền cuối nhẹ người khẩn xin Hoàng Thượng
" Trẫm ân chuẩn" Hoàng thượng thở dài một tiếng, mặc dù là vua của một nước nhưng vẫn là hoàng huynh của Di Tuệ làm sao không biết được tính khí của nàng nên liền để Dương An Phong đến Thiên Minh cung để tìm quận chúa
" Đứa con này thực sự bao giờ mới chịu lớn đây" Hoàng thái hậu ngồi trên ghế lắc đầu
Dương An Phong từng bước một tiến vào Thiên Minh cung, một tay đẩy cửa bước vào liền thấy nữ nhân xinh đẹp kia đang cuộn mình trong chiếc chăn ấm không chịu thay y phục. Dương An Phong đặt thanh kiếm lên bàn, bước qua giường kéo chăn ra khỏi người Di Tuệ nhếch môi
" Vẫn chưa được Dương An Phong ta rước về phủ đã muốn làm người của ta đến như vậy rồi sao?"
" Nói bừa.. Ai muốn làm người của ngươi chứ" Di Tuệ vẫn giữ nguyên tư thế quay mặt vào tường đáp lại lời của An Phong.
" Hảo! Không trêu hoa ghẹo nguyệt với người nữa.. Dù sao đi nữa người cũng sắp trở thành Dương phu nhân của ta, từ từ trở thành người của ta cũng không sao.. Bây giờ thì mau thay y phục đến đại điện..." Dương An Phong bước sang chiếc bàn tròn rót một tách trà
" Không đi!!!" Di Tuệ hét lớn ngồi bật dậy " Ta nói cho ngươi biết, cả đời này cho dù ta có chịu gả cho ngươi đi chăng nữa thì Vương Di Tuệ ta cũng sẽ không động lòng với ngươi"
Dương An Phong càng nghe càng muốn trêu đùa với nữ nhân đẹp như tiên nữ hạ phàm kia một chút. Nàng đứng dậy bước đến giường ép vai Di Tuệ xuống giường, thượng trên người nàng lấy một chân đặt giữa hai chân nàng nhếch môi " Nếu không động lòng, thì đành động tình trước vậy"
Di Tuệ nhíu mày ngượng đến khuôn mặt đỏ như quả cà chua liền quay sang hướng khác tránh đi đôi mắt gợϊ ȶìиɦ kia của Dương An Phong. Bây giờ Di Tuệ mới biết Dương An Phong không chỉ biết võ, giỏi văn còn biết cả gợϊ ȶìиɦ là như thế nào. Nàng bĩu môi đẩy Dương An Phong dậy
" Ngươi tốt nhất là đừng động vào bổn quận chúa.. nếu không ta sẽ..."
" Một kiếm gϊếŧ chết ta đúng không?" Dương An Phong biết rất rõ câu sau của Di Tuệ quận chúa là gì liền mở miệng chặn lời nàng. Một tay nâng khuôn mặt thanh tú kia lên " Ta không muốn để Hoàng Thượng chờ lâu... người mau thay y phục.. Người đừng nghĩ mình là quận chúa của Vương triều thì có thể kháng chỉ, Hoàng Thượng đã ban hôn thì nhất định phải tuân theo"
Di Tuệ nhíu mày, lần này muốn trốn cũng chẳng thể trốn. Nàng gạt tay An Phong xuống đi vào trong thay một bộ y phục, tiến đến bàn trang điểm ngồi xuống, điểm cho mình một vài nét nhẹ trên khuôn mặt, An Phong nhìn nữ nhân trong gương kia quả thật rất xinh đẹp, không cần son phấn cũng trở nên hút hồn người khác.
" Ngươi nhìn cái gì?" Di Tuệ sớm phát hiện người đang đứng kia liên tục nhìn mình không chớp mắt liền thấy khó chịu lên tiếng cáu gắt.
" Dương An Phong nhà người đừng mơ tưởng sẽ rước được bổn quận chúa về phủ ngươi... Ta đường đường là quận chúa thì làm sao chịu gả cho một nữ tướng như ngươi?" Có lẽ nàng đã quá mạnh miệng khi nói ra những lời đó.
Dương An Phong nhếch môi tiến đến vài bước, đặt hai tay lên vai Di Tuệ, cuối đầu ghé sát tai nàng cảnh cáo" Kháng chỉ chính là khi quân.. mà Hoàng thân quốc thích khi quân chính là chém đầu... Ta không muốn quận chúa vì ta mà mất mạng.. Dương An Phong ta sẽ rất đau lòng"
" Làm càng" Di Tuệ xoay qua vô tình đúng lúc Dương An Phong quay sang. Hai đôi mắt mở to nhìn nhau... Mùi vị này thật khác lạ, có một chút vị ngọt lại có một chút vị nồng nàn khó tả, tạo cho người khác một kɦoáı ƈảʍ khác lạ...
" Người đừng vì thích ta mà hôn ta đến say đắm thế chứ"
====================================