Quận Chúa Xin Hãy Tự Trọng!

Chương 25: Phần 25



Thật kỳ lạ, rõ ràng trong lễ cưới chúng ta đã hoàn thành "sinh mệnh đại hòa hợp", đã hòa hợp như nước với sữa, vậy mà Tạ Du vẫn không thể thích ứng với những cử chỉ thân mật.

Nhưng cũng chẳng sao cả, ta nhắm mắt lại nghĩ, phá vỡ được phòng tuyến trong lòng của người như hắn mới là điều thú vị nhất.

32

Sau hai canh giờ ngồi xe ngựa, cuối cùng bọn ta cũng đến được thư trai.

Có thể thấy Tạ Du rất yêu thích nơi này, từ trong nhà ra ngoài sân đều có dấu vết được chăm sóc tỉ mỉ. Ta đoán hắn đã dành toàn bộ thời gian rảnh ở đây.

Sau khi nghỉ ngơi, ta và Tạ Du dạo bước trên con đường nhỏ trong thôn. Lúc này ta nắm tay hắn không còn cảm thấy kháng cự như trước nữa.

Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm tươi mát của cỏ cây hoang dã. Xa xa, khói bếp từ thôn làng lan tỏa, tiếng trâu rống vọng lại.

Ta bắt đầu trò chuyện với Tạ Du. Do tính hạn chế của thời đại, các văn nhân sĩ tử thời xưa đều có một khuyết điểm chung - chỉ nói chuyện gia đình, tuyệt đối không có sự giao lưu về tinh thần với thê tử.

Một phần vì bọn họ kiêu ngạo cho rằng nữ tử bất tài, cho rằng nữ nhi gia kiến thức hạn hẹp; phần khác, phái nữ bị khuôn phép cũng không thể đạt đến trình độ giao lưu tinh thần.

Vì thế trên đường về, Tạ Du đột nhiên im lặng một lúc rồi nói: "Đây là lần đầu tiên ta trò chuyện với một người nữ tử như vậy."

"Hãy quen dần đi, ở bên ta, sau này còn nhiều lần đầu tiên nữa." Ta đột ngột chuyển chủ đề: "Chàng có từng trò chuyện như vậy với người trong lòng mình không?"

Tạ Du nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, sắc mặt không thay đổi, nhìn ta một cái rồi lắc đầu: "Ngoài những cuộc đối thoại khám bệnh khi bị thương, ta và nàng ấy không có giao tiếp nào khác."

Ta không bình luận gì, cười nói: "Vậy chàng thấy hôn sự này tốt chứ?"

Tối hôm đó, bọn ta ăn đồ nướng trong đình viện. Cá do nông dân gần đó mang đến. Dưới bầu trời đêm vang tiếng ve kêu, Tạ Du ngồi xếp bằng trên bồ đoàn nướng cá cho ta.



"Cuối cùng cũng được ăn cá nướng của Tạ công tử." Ta cố ý thở dài: "Thật không dễ dàng gì!"

Tạ Du đã quen với việc ta trêu chọc, vẫn điềm nhiên nói: "Sau này muốn ăn, ta sẽ nướng cho nàng."


Ta quay đầu nhìn khuôn mặt nghiêng tập trung của hắn, nghĩ thầm, tiến bộ nhanh quá!

Mới ngày thứ hai thôi!

Lòng ta lại bắt đầu ngứa ngáy, hỏi: "Chàng đã từng nướng cho người trong lòng chàng chưa?"

Lửa than bật lên tiếng tách, Tạ Du nhạt giọng nói không, một lúc sau lại nói: "Ta và nàng ấy không có bất cứ điều gì quá giới hạn, nàng ấy thậm chí còn không biết tâm ý của ta."

Điều này ta tin, trong thời đại này, e rằng ngay cả khi chữa thương cũng không được ở riêng. Nhưng mà, ta nhìn đường nét cứng rắn lạnh lùng dưới hàm Tạ Du, biết hắn lại không vui rồi.

Ta cười cười, cúi người "chụt" một cái hôn lên má hắn. Tạ công tử suýt ngã ngồi xuống đất. Hắn quay sang nhìn ta, ánh lửa chiếu vào đôi mắt sáng ngời làm chúng trở nên long lanh, mang theo vẻ kinh ngạc và sửng sốt.

Ta bật cười: "Chàng phải quen dần đi!"

33

Trước khi gả cho Tạ Du, ta đã biết hắn chưa từng có mối quan hệ thân mật với phái nữ nào. Điều này khiến ta rất hứng thú với việc xâm nhập không gian riêng tư và phá vỡ ranh giới cá nhân của hắn.

Ví dụ như sau khi rửa mặt đánh răng rồi lên giường, ta cuộn tròn trong lòng hắn đọc sách. Tạ Du sẽ nhíu mày, lúc này cần cọ cọ vào cổ hắn, sau vài lần cọ Tạ Du sẽ thở dài, đặt tay lên eo ta. Thói quen này chỉ cần bảy ngày để hình thành. Đến ngày thứ tám, khi ta lên giường, Tạ Du thậm chí rất tự nhiên dang tay ra, đợi ta cuộn vào lòng tìm được vị trí thoải mái trên n.g.ự.c hắn rồi mới ôm chặt ta.

Hoặc như thỉnh thoảng nhắc đến người trong lòng hắn, khi hắn mặt không cảm xúc tỏa khí lạnh thì ôm eo hắn nũng nịu. Tạ Du sẽ theo phản xạ cứng người một chút, sau đó từ từ thả lỏng, lúc này cần nhìn hắn với vẻ mặt ấm ức đáng thương, mềm giọng nói ta ghen mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.