Quận Chúa Xin Hãy Tự Trọng!

Chương 30: Phần 30



"Thích." Ta theo thói quen cọ vào cổ hắn, hôn lên yết hầu hắn, bày tỏ cảm xúc một cách thẳng thắn: "Vốn dĩ ta đã rất thích chuỗi ngọc này rồi, nhưng vì là chàng tặng nên càng thích hơn."

Tạ Du ôm chặt ta, áp sát vào ta, thở ra một tiếng thở dài khó nhận thấy.

Tiểu tử này lại đang mừng thầm rồi.

Huân hương lợn lờ, ta nghịch chuỗi châu trong tay, hắn mân mê tay ta, bầu không khí lúc này vô cùng lãng mạn.

Một lúc sau Tạ Du lên tiếng: "Năm ngày nữa thuộc hạ của ta tổ chức hôn lễ, sau khi tan làm ta phải đi uống rượu mừng, nàng không cần đợi ta, ngủ sớm đi."

Ta im lặng một lúc, hỏi: "Là thuộc hạ cưới người trong lòng của chàng phải không?"

Bầu không khí ấm áp lập tức lạnh đi.

39

Tạ Du ngừng vuốt ve tay ta, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng như lúc mới gặp, mang theo chút áp bức: "Nàng đọc trộm thư của ta."

Ta rời khỏi vòng tay hắn, ngồi đối diện với hắn: "Chẳng phải chàng cũng giấu ta sao?"

Ta cười khẩy: "Sao thế, người trong lòng sắp xuất giá rồi, vội vàng đi gặp nàng ấy lần cuối à?"



"Đi dự hôn lễ chỉ vì bọn họ đều là thuộc hạ của ta." Không khí xung quanh Tạ Du càng thêm nặng nề: "Quận chúa, sao nàng cứ nhắc đến nàng ấy?"

Ta bị tiếng "Quận chúa" của hắn chọc giận hoàn toàn, ngẩng mắt nhìn hắn: "Bởi vì chàng quan tâm đến nàng ấy!"

Tạ Du sửng sốt, cơn giận dữ tan biến khi nhìn thấy ánh nước trong mắt ta, ta ném chuỗi ngọc vào lòng hắn, tiếng ngọc va chạm, kèm theo giọt nước mắt của ta.

Ta liếc nhìn hắn một cái, quay người bỏ đi.

Bọn thị nữ sợ hãi cúi đầu, chỉ có thị nữ thân cận từ trong cung đi theo ta vào nội thất.

Nàng ấy dịu dàng cầm khăn lau nước mắt cho ta, ta hít hít mũi: "Đừng lau nữa, tổng cộng cũng chẳng ép ra được mấy giọt nước mắt."

Nàng ấy bất đắc dĩ cười, màn khóc của ta là từ nhỏ đã được luyện tập với lão già tiên đế, chú trọng đến việc khóc mà vẫn đẹp, châu rơi đứt đoạn.

"Quận chúa vẫn hơi nóng vội." Nàng ấy nói: "Theo nô tỳ thấy, Tạ công tử không hẳn có bao nhiêu tình ý với vị cô nương đó, chỉ là đang ở trong cuộc, chính bản thân cũng không nhìn rõ mà thôi."

"Ta biết." Ta cầm lấy khăn lụa đắp lên mắt: "Hai tháng rồi, cũng nên cho một liều thuốc mạnh rồi."

Như ta dự đoán, ta và Tạ Du rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh.



Đêm đó hắn ngủ ở thư phòng, vốn nói đêm nay cảnh đẹp, định đến thủy tạ câu cá, cũng không thành.

Nhiệt tình và yêu thương cho đi như không cần tiền cũng nên thu lại một chút.

Chỉ là sau hai tháng lại ngủ một mình, vẫn hơi không quen.

Ta bắt đầu đi sớm về trễ để kiểm tra và tuần tra tửu lầu, cố ý tránh gặp Tạ Du khi hắn tan làm. Cho đến ngày thứ năm, gã sai vặt thân cận của Tạ Du đến truyền lời, mời ta cùng hắn đi dự hôn yến.

Khi ta trang điểm xong thì Tạ Du đã đợi trong xe ngựa từ lâu, lúc lên xe ánh mắt bọn ta chạm nhau, ta nhìn vài giây rồi dời mắt đi, ngồi về phía bên kia xe.

Cả đường đi không ai nói gì, yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng thở, xuống xe Tạ Du đỡ ta một cái, nhưng không buông tay, ta cúi đầu nhìn, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết gạt tay hắn ra.

Lồng n.g.ự.c Tạ Du phập phồng dữ dội trong giây lát, ngón tay vô thức co lại, như thể lưu luyến chút hơi ấm đó.

Trong hoàn cảnh này, ta và Tạ Du không thể ngồi ăn tiệc, đến chỉ để cho có mặt thể hiện sự coi trọng, huống chi tân nương tử không tiếp khách ngoài, ta đi một vòng rồi lên xe ngựa về, ngay cả mặt người trong lòng Tạ Du cũng không thấy.

Ta đợi nửa canh giờ, Tạ Du lên xe, một mùi rượu nồng nặc ập vào mặt, ta nhíu mày.

Vẻ mặt Tạ Du tỉnh táo, thấy ta nhíu mày liền khẽ xin lỗi: "Đều là đồng liêu thuộc hạ của ta, không thể từ chối rượu."

Ta không nói gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.