Quận Chúa Xin Hãy Tự Trọng!

Chương 6: Phần 6



Đúng lúc ta định giương cung ngắm b.ắ.n lần nữa, một mũi tên xé gió lao đến, bay vụt qua bên cạnh con ngựa ta đang cưỡi, trúng thẳng vào cổ họng con hươu.

Sức mạnh lớn đến nỗi như xuyên mây phá mưa, con hươu bị ghim c.h.ế.t vào thân cây to, cây to đến mức hai người ôm không xuể, cành lá rung động dữ dội, mũi tên rung lên văng vẳng tiếng ngân nga.

Ta tức đến bật cười, dám cướp con mồi từ tay ta, người này diễn trò phô trương quá.

Lão tử ghét nhất mấy kẻ thích tỏ vẻ.

10

Tiếng vó ngựa vang lên phía sau, có vẻ không ít người đang đến.

Ta xoay người lại, nhìn thấy một nam nhân cưỡi bạch mã oai phong đang dẫn đầu đoàn người. Đám thị vệ cấm vệ quân bên cạnh lập tức chắn trước mặt ta. Nam nhân kia ghìm cương, tuấn mã ngoan ngoãn dừng bước, cử chỉ vô cùng điềm đạm thuần thục.

Nam nhân phi thân xuống ngựa, ta nhận ra khuôn mặt đã trưởng thành của Tạ Du. Lông mày như vẽ, đôi mắt tựa sao băng, dung mạo như ngọc như vàng, phong thái tao nhã. So với vị quý công tử thanh nhã trong ký ức, sau khi trải qua chiến hỏa rèn luyện, giờ đây khí chất lạnh lùng sắc bén, hoàn toàn là một nam nhân trưởng thành. Như một thanh chiến đao đã nếm m.á.u đang thu liễm khí thế vậy.

Lúc này Tạ Du với bờ vai rộng eo thon, thân khoác áo ngắn đỏ thẫm, tay áo thêu kim ngọc ôm sát, ngọc bội leng keng theo bước chân, đúng là dáng vẻ ngọc thụ lâm phong.

Được rồi, ta thầm nghĩ, nếu là ngươi thì cứ thoải mái tỏ vẻ đi! Dù sao nguyên tắc của ta cũng chạy theo nhan sắc mà thôi.

Tạ Du chắp tay thi lễ, giọng trầm thấp, thái độ xa cách: "Tạ Du bái kiến Quận chúa, vô ý mạo phạm, mong Quận chúa thứ tội."


Hắn không báo chức quan, xem ra lão cữu 'hời' của ta vẫn đang đau đầu không biết đặt hắn ở vị trí nào.

Ta lại cảm thán, chẳng trách khi còn nhỏ lần đầu gặp mặt đã bị hắn mê hoặc đến mất phương hướng, khí chất này, nhan sắc này, kinh thành làm sao tìm được người thứ hai? Cũng chẳng trách sau khi Tạ Du hồi kinh, bao nhiêu quý nữ danh môn đều dán mắt vào, quả thật là một miếng bánh thơm ngon!



Phía sau Tạ Du còn có một nhóm công tử thế gia và nữ quyến cùng đi săn. Kẻ nhát gan bị đám cấm vệ sau lưng ta làm cho khiếp sợ, kẻ gan dạ đã lén lút nhìn về phía này.

Ta ở lâu trong thâm cung, lão cữu cữu 'hời' lại có ý giam lỏng ta, những năm qua hình tượng của ta được quảng bá rầm rộ, đối với bọn họ mà nói, ta quả thật rất thần bí.

Ta xuống ngựa, dịu dàng nói: "Không sao, chỉ là đi săn giải trí mà thôi."

Nói ra những lời này ngay cả ta cũng muốn cười, bao năm sống cuộc đời quý nữ vẫn để lại dấu ấn trên người ta, diễn sao thì ta vẫn diễn được.

Một nam tử đứng sau Tạ Du tiến lên thi lễ với ta: "Vũ Lâm Hữu Vệ Tri Sự Ngụy Viễn bái kiến Quận chúa."

Ta gật đầu đáp lễ: "Lâu rồi không gặp, Ngụy Tri Sự."

Ngụy Viễn làm thư đồng cho Hách Liên Chương nhiều năm, sớm đã là con kiến trên cùng một sợi dây thừng, đối với ta hắn ta quen thuộc hơn người khác, vì vậy ngỏ ý mời: "Nếu Quận chúa không chê, hay là đồng hành đi săn với chúng ta luôn?"

Nhờ phúc của mẫu thân, ta có được khuôn mặt mỹ nhân, cụ thể mỹ đến mức nào ư?

Khi ta vừa xuyên đến đây vì quá nhàm chán, chẳng có việc gì làm nên cứ ngắm mình trong gương đồng. Ngay cả lúc còn là một cục mỡ nhỏ cũng có thể thấy được vẻ đẹp như hoa quỳnh rơi tuyết, huống chi là bây giờ đã trưởng thành.

Hách Liên Chương từng cảm thán, may mà hoàng đế thật sự là cữu cữu của ta, nếu không với tính cách của phụ hoàng hắn, rất có thể ta đã phải làm tiểu mẫu của hắn rồi.

Ta khẽ mỉm cười, không ngoài dự đoán đã nghe thấy những tiếng kinh hô bị kìm nén: "Vậy ta đành phải làm phiền rồi."

11

Người hầu đã xử lý xong con hươu mà Tạ Du săn được, tiến lên hỏi ý, có lẽ đang phân vân về quyền sở hữu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.