Quận Chúa Xin Hãy Tự Trọng!

Chương 7: Phần 7



Tạ Du nói: "Tạ mỗ đã đoạt mất con mồi của người, nếu Quận chúa không chê, có thể nhận lấy chiến lợi phẩm này không?"

Thật lòng mà nói, tuy từ lần đầu gặp hắn, ta đã buông lời nói đùa, bảo Hách Liên Chương sau khi làm hoàng đế hãy ban hắn cho ta, nhưng thực tế những lần giao tiếp giữa ta và hắn không nhiều.

Lúc còn theo học ở Quốc Tử Học do bị ràng buộc bởi thân phận và lập trường, cuộc đọ sức giữa ta và hắn chỉ giới hạn trong việc tranh giành vị trí nhất nhì trong các kỳ thi. Theo năm tháng trôi qua, một thế giới rộng lớn hơn đã mở ra trước mặt, chờ đợi Tạ Du đi chinh phục và khám phá.

Ta bị giam trong thâm cung, ngay cả tin tức về hắn cũng chỉ được nghe từ miệng Hách Liên Chương. Không ngờ đây lại là lần đầu tiên chúng ta có cuộc trò chuyện đàng hoàng. Ta thầm chửi cái xã hội phong kiến ăn thịt người này, cũng chẳng đắn đo từ chối nhiều, dứt khoát nhận luôn.

Nhờ phúc của lão ca ta, giờ đây mỗi khi nhìn thấy Tạ Du, ấn tượng đầu tiên của ta chính là "ba vạn tinh binh mất ngủ".

Mà từ xưa đến nay, kỳ săn b.ắ.n mùa thu luôn mang tính chất kép vừa là trò chơi vừa là diễn tập quân sự, đặc biệt là những cuộc săn b.ắ.n quy mô lớn như thế này.

Theo thông lệ, "ba vạn tinh binh mất ngủ" này chắc chắn sẽ tham gia diễn tập quân sự và săn bắn, việc Tạ Du lúc này có thời gian nhàn rỗi đi săn cùng đám công tử quý tộc, chỉ có thể nói thân phận của hắn hiện tại thực sự rất khó xử.

Ba vạn tinh binh chưa giao nộp, dù lão cữu 'hời' của ta có hồ đồ đến đâu cũng phải kìm hãm hắn.

Quyền lực hoàng gia! Ta thầm than thở, nhưng trên mặt vẫn không để lộ, dịu dàng trò chuyện với Ngụy Viễn bên cạnh. Dù sao việc Ngụy Viễn mời ta đi săn chỉ là giả, mượn cơ hội này để trao đổi với ta mới là thật. Ta cũng chính thức gặp mặt những người trong giới quý tộc này.

Những thiếu nam thiếu nữ này đang độ xuân thì, lúc này mặc trang phục người Hồ, không ai là không tràn đầy sức sống, ta thích cái không khí này.

Người cuối cùng đến thi lễ với ta là tôn nữ của Chu Thái phó, không kiêu ngạo không siểm nịnh, toàn thân toát ra khí chất trí thức, thậm chí còn lấn át cả khuôn mặt mềm mại tinh tế của nàng ấy.

Chu Chỉ Dung mỉm cười với ta: "Những năm qua vẫn luôn nghe tổ phụ nhắc đến tài danh của Trường Lạc Quận chúa, hôm nay cuối cùng cũng được diện kiến tôn nhan."



"Đâu có tài danh gì đâu?" Ta thuần túy chỉ chiếm được cái lợi thế của việc xuyên không, về mặt học vấn thật sự thì chắc chắn không thể sánh bằng những người được dạy dỗ đàng hoàng trong các gia tộc thi thư như Chu Chỉ Dung.

Ta tinh nghịch nháy mắt: "Có khi Chu Thái phó vì thấy ta là Quận chúa nên bất đắc dĩ phải lừa các ngươi đấy."

Mọi người đều cười ồ lên, Ngụy Viễn cười to nhất: "Quận chúa quả nhiên như điện hạ đã nói, dí dỏm dễ gần."

Ta nhướng mày: "Lời này không chừng cũng là hắn vì là hoàng huynh của ta nên lừa ngươi thôi."

Lần này ngay cả Tạ Du cũng cười, mỹ nam lạnh lùng khi cười thật sự rất đẹp, vẻ nghiêm nghị giữa đôi mày như tan chảy, lúc này mới thấy được tuổi thật của hắn. Phải rồi, hai mươi tuổi, nếu đặt ở thời hiện đại vẫn còn là một chàng trai trẻ!

Ngụy Viễn kêu lên: "Doãn Chấp, ngươi vừa cười kìa!"

Tạ Du nhanh chóng trở lại vẻ mặt vô cảm: "Ngươi nhìn nhầm rồi."

Mọi người đều cười ồ lên, trời cao gió lộng, ta đứng giữa đám đông, đường hoàng nhìn hắn. Đúng lúc ánh mắt Tạ Du giao nhau với ta, ta khẽ mỉm cười với hắn. Hắn dường như sững người trong chốc lát, mím môi.

Thật đáng yêu, ta xấu xa suy nghĩ, hóa ra vẫn là một chàng trai ngầu lòi tương phản.

12

Những thiếu nam thiếu nữ tham gia săn b.ắ.n đều có cộng sự quen thuộc. Sau khi lên ngựa, họ nhanh chóng tách thành từng nhóm, lần lượt tiến vào rừng rậm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.