Quân Có Bệnh Không

Chương 11



Nghiêm Diệp đi theo Tần Chiêu tiến vào phủ Thái úy, một đường xuyên qua dãy hành lang đỏ thắm đi về phía thư phòng. Hắn dọc theo đường đi thầm tán thưởng phong thái của quý phủ, thăm dò vài câu, thế nhưng nam tử hắc y kia cũng chỉ cho hắn cái bóng lưng, cùng vài tiếng cực lãnh đạm ‘Ừm’, thực sự là không có gì khác, hắn hậm hực mà im lặng, theo Tần Chiêu dừng bước, nhìn cánh cửa thư phòng từ từ mở ra liền vội vã sửa sang lại biểu tình.

Sở Minh Duẫn đang đề bút ở trên địa đồ phác hoạ cái gì đó, nghe thấy tiếng bước chân bèn ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái trông thấy là Nghiêm Diệp, “Ngươi lại tới đây làm cái gì?”

Nghiêm Diệp cúi đầu thi lễ, cười đáp nói: “Hạ quan biết được đại nhân đang hỏi thăm tin tức Trần lão thượng thư, trùng hợp có biết rõ đôi chút, nên vội vàng đến nói cho đại nhân.”

Sở Minh Duẫn gác lại bút, tựa lưng vào ghế dựa phía sau, “Ngươi biết gia nhân (người nhà) Trần Huyền Văn ở đâu?”

“Chỉ là nghe ngóng được một ít, ” Nghiêm Diệp nói, “Trước đó vài ngày hạ quan đi sứ ở Lâm An, có gặp qua quận trưởng (người đứng đầu một quận), hắn nói Trần lão thượng thư chẳng biết vì sao bỗng nhiên tìm tới hắn cầu hỗ trợ, ở ngoài thành Lâm An đặt mua sở trạch (dinh thự), ngay cả quản gia cũng đưa qua. Trần lão thượng thư không chịu nhiều lời, hắn cũng không tiện hỏi đến, nhưng là không qua mấy ngày, tòa nhà kia đột nhiên nửa đêm bốc cháy, thời điểm hắn phái người chạy tới đã bị thiêu rụi không còn gì.”

“Nửa đêm bốc cháy?” Sở Minh Duẫn đuôi lông mày hơi nhíu lại.

“Đúng vậy. Vụ án này quận trưởng nào dám chậm trễ, hắn phái người đi thăm dò nhiều lần, không phát hiện ra dấu vết có người phóng hỏa, cho nên có thể là do ánh nến trong nhà nên mới xảy ra chuyện.”

“A, ” Sở Minh Duẫn cười lạnh, “Nếu như để  hắn tra ra kẻ phóng hỏa, cũng thật mất hết mặt mũi đi giết cả một nhà Trần Huyền Văn.”

Xác thực có không ít người chỉ điều tra qua cho xong chuyện, ngữ khí Sở Minh Duẫn quá mức trào phúng, thái dương Nghiêm Diệp không khỏi hơi rịn ra mồ hôi lạnh, không dám nhìn hắn, cười theo nói: “Đại nhân nói đúng lắm.”

“Ý của ngươi là, một nhà Trần Huyền Văn tất cả đều bị thiêu thành tro?”

“Chuyện này… E rằng không nhất định.” Nghiêm Diệp do do dự dự nói.

“Hả?” Sở Minh Duẫn nhìn hắn.

Nghiêm Diệp không nhịn được nhấc tay áo lau đi mồ hôi lạnh, thấp thỏm nói: “Kia, đây cũng chỉ là suy đoán của quận trưởng, hạ quan chẳng qua chỉ là chuyển lời, cũng không rõ ràng lắm.”

Sở Minh Duẫn nở nụ cười, chậm rãi nói: “Ngươi sợ ta như vậy làm cái gì?”

“Sao lại thế.” Nghiêm Diệp cười cười, lá gan tăng lên tiếp tục nói: “Có người nói nửa đêm hôm đó nhìn thấy một mã xa dừng lại ở bên kia đường, tựa hồ là cứu được một người, rất có thể là nhi tử độc tôn của Trần lão thượng thư, nhưng trời quá tối, không thấy rõ ràng lắm.”

Sở Minh Duẫn thu liễm thần sắc, nhìn về phía Tần Chiêu. Tần Chiêu chống lại tầm mắt của hắn trong lòng thông suốt, gật gật đầu, dự định chờ Nghiêm Diệp đi liền phái người đến Lâm An một chuyến.

Những gì Nghiêm Diệp nên nói đã nói xong, nhưng hắn cũng không tính cứ như vậy rời đi, trái lại cười nói: “Đại nhân đối với chuyện Trần lão thượng thư quan tâm như vậy, thật là có chuyện gì? Hạ quan tuy rằng vô năng, nhưng nói không chừng cũng có thể vì đại nhân phân ưu một phần.”

Sở Minh Duẫn liếc mắt nhìn hắn, tự nhiên rõ ràng hắn muốn nhân cơ hội này nịnh nọt vài câu, vì vậy thuận miệng nói: “Cũng không có việc gì, chỉ là nghe nói tôn tử Trần Huyền Văn dáng dấp không tệ lắm.”

“…” Nghiêm Diệp nhớ tới nam nhân trước mắt này là người yêu thích nam phong, lời nói trước kia chuẩn bị tốt lập tức đều nghẹn trở lại, đành phải ngượng ngùng cười gượng.

Sở Minh Duẫn mạn bất kinh tâm nói: “Đúng rồi, ngươi cứ như vậy đến quý phủ của ta, không sợ bị Tô Thế Dự phát hiện?”

“Đại nhân yên tâm, ” Nghiêm Diệp vội vàng nói, “Ngự Sử đại phu lúc này không ở Ngự Sử đài, y chân trước vừa đi ra ngoài ta chân sau cũng đi ra.”

“Ồ?” Sở Minh Duẫn có chút hứng thú, “Tô Thế Dự đi đâu vậy?”

“Có người kết tội Công bộ Thượng thư Đàm Kính buôn bán tư lợi, vận chuyển hỏa dược. Ngài nên biết, bây giờ sổ sách ở Ngự Sử đài đều phải qua mắt Tô đại nhân. Chuyện này nghiêm trọng, nếu là giả, mệnh quan triều đình sẽ bị chụp lên cái ô thật lớn nói Ngự Sử đài làm việc không thỏa đáng; nếu là thật, sợ là trực tiếp đưa lên sổ sách cho Hoàng đế sẽ đả thảo kinh xà, Tô đại nhân trước tiên phải đem sổ sách che đậy, theo tính tình của y, hạ quan phỏng chừng là y muốn đích thân đi thăm dò.”

Sở Minh Duẫn sắc mặt lạnh lùng, “Kết tội Đàm Kính vận chuyển hỏa dược?”

Tần Chiêu thần sắc cũng có biến hóa, nhìn chằm chằm Nghiêm Diệp chờ hắn nói tiếp.

“Vâng, ” Nghiêm Diệp đối với phản ứng của hắn không tìm được manh mối, tiếp tục nói: “Đàm thượng thư buôn bán tư lợi cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, ban đầu vẫn còn thu liễm, chúng ta cũng ngầm hiểu ý cho qua. Nhưng hắn lúc này không biết là bị gì, vận chuyển cả mấy thuyền hỏa dược lớn tiến vào.”

Sở Minh Duẫn đầu ngón tay điểm nhẹ trên án thư, ánh mắt chìm nổi bất định.

Hắn cùng Đàm Kính đàm sinh ý về khối hỏa dược kia sớm đã thanh toán xong, Phía Tây ngoại ô oanh tạc, lũ bất ngờ đến vừa đúng lúc chôn sạch dấu vết, sự tình vốn đã xong rồi, thế nhưng Đàm Kính hôm nay lại muốn vận chuyển nhiều hỏa dược như thế làm gì? Lẽ nào trong kinh còn có người muốn động thủ?

Hắn bất động thanh sắc nói: “Đích thân điều tra, Tô Thế Dự là muốn dùng biện pháp gì để điều tra?”

Nghiêm Diệp suy nghĩ một chút nói: “Sổ sách kết tội kia lúc hạ quan đưa tới cũng có liếc mắt nhìn qua, tựa hồ là người thân cận bên cạnh Đàm thượng thư ghi chép, nói là kho hàng ở phía Tây thị có các hạng khoản của hắn và tất cả mọi người, Tô đại nhân có thể là muốn đi bắt hạng khoản kia.”

Sở Minh Duẫn trở tay khép lại bản đồ, đứng dậy sửa lại áo choàng một chút, mở miệng nói: “Được rồi, ngươi trở về đi.”

“Cái gì?” Nghiêm Diệp kinh ngạc mà nhìn hắn.

Sở Minh Duẫn nghiêng khóe mắt nhìn hắn, “Còn muốn chờ ta tiễn ngươi?”

“Không dám không dám.” Nghiêm Diệp đè thanh nói, “Chẳng qua… Ý của đại nhân là như thế nào?”

“Đột nhiên có chút nhớ nhung Tô Thế Dự, ta đi gặp y một chút.” Sở Minh Duẫn nói.

“… A?”

Không phải là lúc lâm triều các ngươi vừa mới gặp nhau?

Sở Minh Duẫn không nhịn được liếc nhìn hắn một cái, Nghiêm Diệp vội vàng mở miệng khước từ, thức thời chính mình rời đi. Sở Minh Duẫn cùng Tần Chiêu liếc mắt nhìn nhau, ra khỏi phủ xoay người lên ngựa, trực tiếp đến thành phía Tây.

Cùng Đàm Kính giao nhận hỏa dược là Tần Chiêu, tự nhiên hắn nhận ra địa phương kia, kho hàng kia nằm giáp giới phía Tây thành Trường An, xa xa nhìn lại cỏ dại hỗn tạp sinh trưởng, thưa thớt đổ nát, như là nơi không người bỏ hoang đã lâu, nhưng bọn họ biết, ở bên trong đề phòng nghiêm ngặt như thế nào.

Tần Chiêu hiển nhiên nói muốn đi vào, bị Sở Minh Duẫn một câu ‘Ngươi ứng phó được Tô Thế Dự?’ chặn trở lại. Sở Minh Duẫn hỏi rõ bố cục trong kho hàng cùng vị trí phòng thu chi, dặn dò Tần Chiêu mang theo ảnh vệ ẩn nấp tại bốn phía che đậy thân ảnh đề phòng Tô Thế Dự rời đi trước một bước, sau đó mũi chân điểm một chút, lắc mình lách người vào bên trong tường.

Trong kho hàng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của tuần vệ tình cờ đi qua. Sở Minh Duẫn không phí chút khí lực lẻn vào phòng thu chi, phía trên ngăn kéo gỗ còn hoàn hảo treo một cái khóa đồng, Sở Minh Duẫn quan sát một chút, dứt khoát bẻ gãy thanh ngang ném vào một bên, ngăn kéo mở ra, bên trong rỗng tuếch.

Vẫn là bị Tô Thế Dự giành trước một bước.

Sở Minh Duẫn ngồi thẳng lên nhu nhu mi tâm, ra khỏi phòng thu chi, hơi suy nghĩ một chút, quay người đi về phía kho hàng. Không đến trăm bước, hắn mơ hồ nhận ra có khí tức người, khẽ nhếch môi nở nụ cười, đi theo.

Tô Thế Dự đẩy cánh cửa kho hàng, bước chân chợt dừng lại, đột nhiên xoay người. Mũi kiếm giấu trong tay áo lóe ra một đạo hàn mang, nhưng giữa đường lại bị người chặn lấy nắm chặt cổ tay, một khuôn mặt miễn cưỡng xem như là quen biết, cách mũi kiếm không quá nửa tấc lộ ra nụ cười, “Yêu, Tô đại nhân.”

Tô Thế Dự hơi có chút ngoài ý muốn, “… Sở đại nhân?” Y rút tay về, đem kiếm áp trở về lòng bàn tay, hàn mang tự nhiên biến mất, cũng không thả xuống đề phòng, “Người vừa mới đi theo phía sau ta là ngươi?”

“Ngoại trừ ta, ngươi còn muốn thấy ai?” Sở Minh Duẫn cười đến mặt mày cong cong.

“Sở đại nhân tại sao lại xuất hiện ở đây?” Tô Thế Dự hỏi.

“Còn không phải là vì ngươi?” Sở Minh Duẫn nhìn y, cố ý thở dài, chậm rãi nói: “Lúc trước ở trên đường lơ đãng thoáng nhìn thấy thân ảnh Tô đại nhân, chưa kịp tới chào hỏi người đã không thấy đâu, ta không thể làm gì khác hơn là đuổi theo. Ta tìm ngươi khổ cực như vậy, còn muốn nhân cơ hội này có thể nói với ngươi thêm mấy câu, không nghĩ lại khiến ngươi đề phòng thành như vậy.” Hắn dừng một chút, ý cười càng sâu, “Lúc nãy nếu ta chậm một chút, chỉ sợ một kiếm kia đã xuyên qua trán.”

“Ngươi quá khiêm tốn. Sở đại nhân là người từng trải qua chiến trường sát phạt, ta chỉ dùng một chút kỹ xảo tự vệ, ngươi cản đến sóng lớn còn không sợ, cần gì phải nói nếu như.” Tô Thế Dự đạm thanh cười nói, đem lưỡi kiếm thu hồi trong tay áo, “Bất quá, Sở đại nhân đuổi theo như thế, chỉ vì muốn cùng ta nói thêm vài câu? Nghe thật không giống tác phong làm việc của ngươi.”

“Ta nhớ ngươi, tìm cơ hội thân cận với ngươi, không phải chuyện đương nhiên sao?”

“…” Tô Thế Dự cau mày, không nhịn được nói: “Sở đại nhân… Ta là một nam tử, ngươi đùa giỡn như vậy không cảm thấy kỳ quặc sao?”

Sở Minh Duẫn đuôi lông mày hơi nhíu lại, trong lời nói mang theo ý cười, “Ta cảm thấy rất tốt, còn nữa tấm lòng của ta một mảnh chân thành, lời nói ra đều tự tận đáy lòng, như vậy làm sao có thể tính là điều…”

“Là ta lỡ lời, ” Tô Thế Dự giơ tay đánh gãy lời hắn, không thể làm gì khác hơn là xoay người đi vào kho hàng, chỉ là lúc nghe thấy tiếng bước chân đi theo phía sau, Tô Thế Dự giật giật khóe môi cuối cùng không nhịn được, nhẹ thở dài ra hai chữ, “Oan gia.”

“Đúng rồi, ” Tô Thế Dự đột nhiên hỏi, “Vết thương trên vai Sở đại nhân như thế nào?”

“Đã sớm không có gì đáng ngại, ” Sở Minh Duẫn đem cửa phòng kho hàng đóng lại, xoay người lại cười tủm tỉm nhìn y, “Ngươi có muốn tới sờ thử một chút không?”

Tô Thế Dự quay đầu, ánh mắt đảo qua bả vai hắn, lại rơi vào trên mặt hắn, bỗng nhiên nở nụ cười, nói: “Không cần, xem ra thương tổn trên da thịt đối với Sở đại nhân mà nói, quả thật không tính là cái gì.”

Dù sao da mặt cũng có thể có dày thành như vậy.

Sở Minh Duẫn thần xui quỷ khiến nghe hiểu ý tại ngôn ngoại trong lời nói Tô Thế Dự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.