Quân Có Bệnh Không

Chương 14



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuối cùng lúc tấu chương được trình lên, Tô Thế Dự không đề cập đến Sở Minh Duẫn, cũng không miêu tả Hoài Nam vương.

Hoài Nam vương đích xác là chư hầu có thế lực rất lớn, Giang Nam là vùng đất màu mỡ, hắn ở đất phong phô trương thanh thế còn hơn cả hoàng thất, làm người ương ngạnh hung hăng, thủ hạ vũ khí tinh xảo. Lại không biết lời Đàm Kính nói là thật hay là giả, cho dù xác thực là như vậy, chỉ bằng vào lời nói một bên của Đàm Kính cũng không cách nào đem hắn lật đổ, thay vì hiện tại đả thảo kinh xà, không bằng từ từ mưu tính.

Lý Duyên Trinh tại thời điểm hạ triều sai người gọi Tô Thế Dự đến ngự thư phòng.

Lúc y đến Sở Minh Duẫn cũng ở đây, hắn vừa mới trình lên một quyển địa đồ, xoay chuyển con ngươi nhìn thấy y liền nở nụ cười, Tô Thế Dự sóng lớn không sợ mà nhìn thẳng hắn liếc mắt một cái, gật đầu lên tiếng chào.

“Tấu chương trẫm xem rồi, bất quá đối với Đàm Kính xử trí có phải là quá nặng?” Lý Duyên Trinh nói.

“Dựa theo luật pháp ngoại trừ xử trảm tịch biên gia sản còn phải xét tội thân quyến liên đới, cách chức cửu tộc, ba đời không được vào triều làm quan. Thần đã xem xét tình hình cụ thể mới sắp xếp.” Tô Thế Dự bình tĩnh trả lời.

“Sự tình của Đàm Kính cùng thê tử hắn mấy ngày nay trẫm cũng có nghe thấy, si tình như vậy, không bằng đổi thành biếm chức lưu đày, lưu lại một mệnh.” Lý Duyên Trinh nói.

“Đàm Kính phạm chính là trọng tội, xử lý qua loa sao đủ để hậu nhân kinh sợ?” Tô Thế Dự nhấc mắt nhìn về phía hắn.

“Hắn chung quy cũng là người đáng thương.” Lý Duyên Trinh thở dài.

“Lê dân bách tính vô tội chết ở dưới tay thủ hạ Đàm Kính, có người nào không phải người đáng thương?” Tô Thế Dự bình tĩnh nói, “Làm người theo cảm tính, cuối cùng đều là sai rồi. Ngự Sử đài thẩm tra xử lí vô số tội phạm, từng người đều có nỗi khổ riêng. Nếu như tất cả đều đáng thương, kia làm sao uy hiếp, lại làm sao an ổn quốc gia?”

“… Tô ái khanh vẫn là cố chấp như vậy.” Lý Duyên Trinh bất đắc dĩ nói.

“Bệ hạ, ” Tô Thế Dự nói, “Ngài đây là vì trọng phạm triều đình mà cầu xin sao?”

“… Trẫm duy chỉ không chịu được điểm này của ngươi.” Lý Duyên Trinh nghẹn lời nghiêng đầu đi không nhìn y nữa, ánh mắt thuận thế rơi vào trên người Sở Minh Duẫn vẫn luôn đứng ở một bên thủy chung một bộ không liên quan đến mình, “Đúng rồi. Sở ái khanh, ngươi thấy thế nào?”

Sở Minh Duẫn không nhanh không chậm thi lễ một cái, không để ý tới ánh mắt ra hiệu của Lý Duyên Trinh, trái lại nói: “Thần cho là Tô đại nhân nói rất có lý.”

Tô Thế Dự ngoài ý muốn nhìn về phía hắn.

Sở Minh Duẫn hời hợt tiếp tục nói: “Pháp tôn sư nghiêm, ở chỗ chấp hành.”

Vụ án Đàm Kính không tái suy xét. Ngày kế liền diễu phố thị chúng, Tây thành xử chém.

Đàm Kính quỳ gối trên pháp trường, đưa mắt nhìn bốn phía, lưu quang vừa vặn, vạn vật phồn vinh. Hắn đảo qua từng bộ mặt bách tính phẫn nộ dưới đài, đáy lòng ngoài ý muốn thản nhiên bình tĩnh, bốn phía huyên náo như vậy, tiếng chửi rủa theo gió thổi qua bên người, hắn lại nửa điểm âm thanh cũng không nghe được. Thời điểm hắn bước lên con đường không lối về, đã nghĩ tới ngày này.

Hắn cúi đầu, nhớ tới mười năm gian khổ đèn sách, nhớ tới quan bào gia thân (Áo quan từng mặc trên người), nhớ tới cùng bằng hữu uống trà bàn luận chuyện trên trời dưới biển, nhớ tới chính mình thoả thuê mãn nguyện, nhớ tới… bên cạnh ao sen nữ tử một đôi mắt sáng trong liếc nhìn.

“A Tú, ” hắn không tự chủ siết chặt quyền, giọng nói đã sớm khàn khàn thấp giọng thì thào: “… Đừng sợ.”

Chỉ còn ngươi một người sống trên cõi đời này, đừng sợ.

Ngươi bây giờ si ngốc như vậy, nhất định ít ngày nữa đã có thể quên ta.

Đừng sợ.

Tỳ nữ dẫn vị phu nhân đã hôn mê ngủ thiếp đi hai ngày ngồi xuống, sơn hào hải vị bày xếp đầy bàn, tỳ nữ múc chén canh đặt ở trước mặt nàng, “Phu nhân, dùng cơm đi.”

A Tú chỉ nhìn chằm chằm chỗ trống đối diện, nghiêng đầu nhìn tỳ nữ, “A Kính?”

“Không phải đã nói với người rồi sao, đại nhân không trở lại, phu nhân chính mình dùng cơm đi.” Tỳ nữ nói.

“A Kính…” A Tú ngơ ngác nhìn chằm chằm chỗ trống kia.

Tỳ nữ đem chén canh kia đến phía trước đẩy một cái, nhìn nàng nói: “Phu nhân nếu muốn gặp đại nhân, liền nhanh đem cái này uống đi.”

Nàng giống như không nghe thấy, lầm bầm gọi A Kính.

Tỳ nữ hướng ra phía ngoài ngắm nhìn trời, trong lòng tính toán canh giờ, không khỏi có chút sốt ruột, quay đầu nhìn kẻ si ngốc cố chấp không chịu động kia, dứt khoát một tay đè xuống bả vai của nàng, một tay bưng chén lên.

“A Kính, A Kính…”Kẻ si ngốc quay qua nhìn mặt nàng, bỗng nhiên đưa tay nắm lấy ống tay áo của nàng. Tỳ nữ trong lúc hoảng hốt nhìn thấy trong mắt nàng hiện lên bi thương, liền ngây ngẩn cả người. A Tú buông nàng ra, nắm chặt lồng ngực mình, thở gấp gáp hai cái, lần nữa ngẩng đầu ánh mắt trong veo nổi lên thủy quang, dần dần ngưng tụ thành nước mắt, dọc theo hai gò má chảy xuống, “A Kính…”

“… A Kính, A Kính!” Tiếng nói của nàng bị nghẹn ngào đánh nát, một lần lại một lần gọi tên Đàm Kính, tâm tình càng ngày càng kích động.

Tỳ nữ trong tâm có hơi không đành lòng, cắn răng đem âm thanh thả xuống nhu hòa: “Phu nhân muốn gặp đại nhân sao?”

A Tú thân thể không nhịn được mà run rẩy, nàng nhìn chằm chằm tỳ nữ, tỳ nữ đem bát đưa tới trên tay nàng: “Uống đi, uống nữa, là có thể nhìn thấy hắn.”

A Tú chậm chạp đưa mắt chuyển qua cái chén trong tay nâng lên, xoạch một tiếng, nước mắt rơi vào bên trong chén canh.

“Giờ ngọ đã đến!” Tên đao phủ oai lệ quát một tiếng, “Hành hình!”

Phất tay quăng lệnh, dao cầu sáng loáng rơi xuống, thi thể nặng nề ngã trên mặt đất, huyết dịch đỏ đậm tràn qua tấm gỗ nâu, cuộn lên bụi bặm.

Tô Thế Dự thu hồi tầm mắt nhìn về phía chân trời, quay đầu nhìn Đỗ Việt chạy tới.

Đỗ Việt ở trước mặt y miễn cưỡng ngưng lại bước chân, thở hổn hển nói: “Biểu ca… Huynh tìm đệ có việc gì?”

“Ừm, ” Tô Thế Dự nói, vén rèm xe lên xe ngựa, nhìn Đỗ Việt đi theo chui vào sau tiếp tục nói: “Có bệnh nhân muốn tìm đệ, hôm nay đệ trước tiên theo ta đến phủ Đàm Kính xem tình hình một chút, sau đó trở lại quý phủ hội chẩn.”

“Đàm Kính?” Đỗ Việt gian nan suy nghĩ một chút, “Là cái người hôm nay bị xử tử?”

“Đúng vậy.”

“Biểu ca, huynh ngay cả tịch biên gia sản cũng tự mình đi sao?” Đỗ Việt kính nể mà nhìn Tô Thế Dự, “Không trách Tần Chiêu nói huynh cả ngày đều bận rộn, không cho đệ đến tìm huynh chơi.”

“Hôm nay vừa vặn có chút nhàn rỗi thôi.” Tô Thế Dự suy nghĩ một chút, lại nói, “Ta thường ngày cũng không phải đặc biệt bận rộn, đệ bất cứ lúc nào muốn đến đều có thể, không cần nghe hắn.”

Xe ngựa không lâu lắm liền tới nơi, quan binh đã sớm đem nơi này vây lại. Tô Thế Dự vừa xuống xe, quan Hình bộ phụ trách tịch biên gia sản liền cuống quýt tiến lên nghênh đón.

“Làm sao vậy?”

“Chuyện này…” Quan viên lau mồ hôi trên trán, “Đàm Kính phu nhân đã chết.”

Trong phòng không một bóng người, nữ tử phủ phục ở trên bàn, bên môi chảy ra một vệt đỏ sẫm huyết sắc, thi thể đã sớm lạnh.

Tô Thế Dự sắc mặt thâm trầm, không nói một lời quan sát gian phòng, quan viên ở bên cạnh nói liên miên phân trần cho bản thân, nói là lúc tới nơi đã thành như vậy.

Đỗ Việt nhíu mày chuyển một vòng, ánh mắt cuối cùng rơi xuống cái bát trong tay A Tú, y tiến lên dùng đầu ngón tay dính một chút tàn canh ngửi một cái, nhất thời bừng tỉnh, y đang muốn gọi Tô Thế Dự, tầm nhìn lơ đãng quét qua mặt A Tú đột nhiên dừng lại. Đỗ Việt cúi người để sát vào, tỉ mỉ quan sát.

Sắc mặt nàng xanh xao tiều tụy, mơ hồ hiện ra chút u ám, bàn tay đặt trên bàn gầy gò đến mức khớp xương lởm chởm.

“Biểu ca.” Đỗ Việt đến gần.

“Nàng là bị giết bằng thuốc độc?” Tô Thế Dự hỏi.

Đỗ Việt gật gật đầu, lại nói: “Biểu ca, huynh có thể hỏi một chút nàng lúc thường uống thuốc là nơi nào đưa đến, đệ nghĩ muốn xem một chút.”

Bên trong tiểu quỹ (tủ thuốc) bày đầy bình sứ, nhưng tất cả đều trống không, Đỗ Việt lần lượt mở từng cái ra nhìn, rốt cục ở bên trong góc bình nhỏ đổ ra một chút vụn phấn màu đen, y nghiêm túc nghiên cứu trong chốc lát, sắc mặt dần dần có vẻ ngưng trọng.

“Thuốc này có vấn đề sao?” Tô Thế Dự hỏi.

Đỗ Việt đầy mặt rối rắm nhìn y liếc mắt một cái, Tô Thế Dự quay đầu lại ra lệnh người phía sau tất cả lui ra, lúc này mới tiếp tục nói: “Có chuyện nói thẳng là được rồi.”

“Vật này… Cũng xem như là thuốc, nhưng nếu như trong bình tất cả đều là thứ này, theo như phân lượng nhìn được thì chính là độc.”

“…” Tô Thế Dự thử lý giải lời của y.

“Ai, thực ra thì đây chính là cây anh túc*, ở nơi này của chúng ta đặc biệt ít, ta cũng chỉ mới gặp qua ở chỗ sư phụ mấy lần,còn nghe nói vô cùng quý!” Đỗ Việt nói, “Khá là giống ngũ thạch tán**, dùng nhiều sẽ khiến cho tinh thần trở nên hoảng loạn, hơn nữa sẽ trở thành con nghiện, không ăn sẽ nổi điên. Huynh trên đường có đề cập với đệ bộ dạng phát bệnh của vị phu nhân này, phỏng chừng không phải là có bệnh gì, mà là bởi cái này.”

Tô Thế Dự mâu sắc thu liễm, chậm rãi nói: “Ý của đệ là, nàng cũng không có bệnh, mà là có người mượn sự si ngốc bất lực của nàng, đem độc nói thành thuốc, nhờ vào đó tới khống chế Đàm Kính?”

“A?” Đỗ Việt gãi đầu một cái, “Đệ không nghĩ nhiều như thế, bất quá biểu ca đã nói như vậy, vậy khẳng định chính là như vậy.”

“Cây anh túc trong lời đệ nói, có thể sống ở Hoài Nam sao?” Tô Thế Dự hỏi.

“Phía Nam nhiều độc vật, vật này trên căn bản chính là xuất phát từ nơi đó.”

Tô Thế Dự nghe vậy trầm mặc một lúc lâu, nhớ tới dáng dấp của Đàm Kính ở trong ngục khi nhắc đến thê tử mình, bỗng nhiên cười nhẹ, lại tựa như than thở:

“Ngu ngốc không ai bằng.”

Tác giả có lời muốn nói:

Có thể nhìn thấy cây anh túc các ngươi khỏi suy diễn… Nhưng thực sự là từ Tần triều đã bắt đầu có chế phẩm từ cây anh túc, bắt nguồn từ lịch sử xa xưa.

Ngũ thạch tán ở thời kì Ngụy Tấn đặc biệt lưu hành, văn nhân đều yêu thích, cùng băng độc không kém bao nhiêu đâu.

Ừm.. Chúc dùng bữa vui vẻ =v=

Editor có vài lời muốn nói:

* Cây anh túc hay cògọi là cây thuốc phiện, thẩu, trẩu (người Tày gọi là cây nàng tiên), là loài thực vật có tên khoa học là Papaver somniferum L., thuộc họ Anh túc (Papaveraceae). Được xem là cây dược liệu quý. Trong y học dùng cho giảm đau tốt nhất trong các loại dược liệu cả Đông lẫn Tây y. Chiết suất của cây này làm gây nghiện nặng. Ngành y học khuyến cáo không nên dùng trong các trường hợp thông thường, phải có sự chỉ định chi tiết và giám sát trực tiếp của bác sĩ. Việc lạm dụng quá mức có thể gây nghiện. Chính phủ Việt Nam đã cấm trồng cây này, lập một đơn vị phòng chống ma túy kiểm soát; thuốc phiện và các chất được tinh chiết từ nó, và các chất gây nghiện khác như cần sa..v.v.



Nguồn: Wikipedia

**Ngũ thạch tán còn gọi là “Hàn thực tán”, là một loại thuốc Đông y, thành phần chủ yếu là thạch nhũ, thạch anh tím, thạch anh trắng, thạch lưu hoàng, xích thạch, vốn dùng để trị liệu bệnh thương hàn, các loại đá được tán nhỏ, hợp thành thang thuốc. Thực tế, uống ngũ thạch tán lâu ngày, không thấy công dụng trường thọ lại còn bị trúng độc, nhiều người đã tổn thọ, chết sớm.

Bonus thêm cho các thím hình cánh đồng anh túc nè. Người ta thường nói vật càng đẹp thì càng độc, chả hiểu sao tui thấy hoa này nó đẹp ghê á, đây tui chỉ lấy màu đỏ thui; còn có màu trắng, tím, cam, vàng, lam nữa kìa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.