Quân Có Bệnh Không

Chương 16



Nắng chiều tàn quang bị bóng tối nuốt chửng sau ngọn núi cao, bóng đêm phủ kín nhân gian, trăng sáng rực rỡ, chiếu vào một phương rừng trúc xào xạc ở vùng ngoại ô thành Trường An. Trúc ảnh lay động, u tĩnh quỷ dị một chỗ, mơ hồ có thanh âm nhỏ nhặt phiêu tán ở trong gió.

“Tô đại nhân, ta đột nhiên cảm thấy ngươi không phải đến tra xét sòng bạc.”

“Sao lại nói như vậy?”

“Nhìn tình hình bốn bề vắng lặng này, thấy thế nào cũng giống như ban đêm lén lút hẹn hò. Ngươi không ngại thẳng thắn một chút, hẳn là đã động tâm, dự định đối với ta làm những gì?”

“… Ta có thể làm những gì?”

Sở Minh Duẫn khép lại vạt áo, dĩ nhiên đem cây mộc phiến cầm ở trong tay, tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Thế Dự nói: “Có thể làm hiển nhiên rất nhiều đi, không bằng chúng ta hảo hảo thương lượng một chút. Ta có thể dạy cho ngươi một thân xiêm y này làm sao thoát tương đối nhanh, ngươi cũng có thể nói cho ta biết ngươi yêu thích loại nào…”

“Sở đại nhân, ” Tô Thế Dự bỗng nhiên quay đầu, Sở Minh Duẫn bước chân đến gần dừng lại.

“Thực không dám giấu giếm, ” Tô Thế Dự nhìn hắn, hắn hơi sững sờ, đáp: “Hả?”

“Tô mỗ đã không nhớ ra được lần gần đây nhất có thể cùng ngươi giao lưu bình thường là lúc nào.”

“…”

Tô Thế Dự quay đầu trở lại, nhìn nửa đoạn quan tài gỗ cũ kỹ được chôn vào trong đất, một tay ấn ấn bên trên, lực chìm xuống, chậm rãi đẩy nắp quan tài ra, tiếng ma sát khàn khàn lộ ra tại nơi yên tĩnh này đặc biệt làm người ta sởn cả tóc gáy. Sở Minh Duẫn nhíu nhíu mày lại, đi tới phụ cận nhìn.

Trong quan tài kia cũng không có thi thể, thậm chí ngay cả đáy quan tài đều không có, thay vào đó chính là một cái thềm đá nhỏ, âm u mà thông xuống dưới, tựa hồ giống như lối đi vào Hoàng Tuyền tối tăm, đây đúng là lối vào của sòng bạc.

Sở Minh Duẫn không che dấu vẻ ghét bỏ nói: “Từ nơi như thế này đi vào còn chưa đủ xúi quẩy? Lại có người nào còn hứng thú đi bài bạc?”

“Những người phú quý tự nhiên sẽ có con đường khác để tiến vào, nhưng chúng ta đang sắm vai dân cờ bạc, không thể làm gì khác hơn là xin Sở đại nhân chịu ủy khuất một chút.” Tô Thế Dự nói, “Chính vì vậy cho nên quan phủ mới chậm chạp chưa niêm phong sòng bạc này, bằng không e rằng quan phủ bên này chưa có cách đi vào, bên kia đã chạy trốn sạch sẽ.”

Sở Minh Duẫn ý tứ hàm xúc không rõ mà cười hừ thành tiếng.

Tô Thế Dự tắt lửa, đang muốn tiến vào bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, “Trên đường này hẳn là rất tối, Sở đại nhân có thể sẽ khó chịu?”

“Khó chịu thì có thể làm sao, chẳng lẽ ngươi muốn lôi kéo ta đi?”

Sở Minh Duẫn vốn chỉ là thuận miệng đáp, không ngờ Tô Thế Dự thật sự đưa tay qua, nắm nhẹ trên cổ tay của hắn. Dưới ánh trăng trong suốt, trúc ảnh loang lổ, Tô Thế Dự ngoái đầu nhìn hắn cười nhạt, “Vậy thì đi thôi.”

Hắn thế mà nhất thời không trả lời được.

Bọn họ nhảy vào trong quan tài, dọc theo thềm đá chậm rãi đi xuống, trên đường đi quả nhiên một tia sáng cũng không có, tầm nhìn bên trong tất cả đều dày đặc nhìn không ra hắc ám. Theo bọn họ không ngừng đi lên, bốn phía càng âm lãnh, hàn ý dán vào trên da dẻ, giống như là muốn rót vào từng thớ thịt, Sở Minh Duẫn cảm thấy toàn thân tựa hồ chỉ có nơi cổ tay là còn dư một chút nhiệt độ, cách tay áo truyền đến hơi ấm mỏng manh, là lòng bàn tay ấm áp của người kia.

Ai cũng không mở miệng, chỉ có tiếng bước chân dẫm lên thềm đá.

Cũng không biết đến tột cùng là đi bao lâu, chỉ cảm giác thềm đá từ đi xuống dần chuyển lên, con đường phía trước phảng phất có cảnh vật, lặp đi lặp lại mấy chục bước, rộng rãi sáng sủa.

Nơi này tựa hồ ở trong cốc, trước mắt lầu các cao vót, xà nhà chạm trổ, mái nhà điêu khắc, đèn đuốc tầng tầng lớp lớp, sáng như ban ngày.

Phía trước cửa son gã sai vặt đều mang mặt nạ, vừa thấy Sở Minh Duẫn cùng Tô Thế Dự đến gần liền có người chạy lên tiến đón, ân cần mà đưa lên hai phó mặt nạ màu trắng, “Hai vị đại gia, hoan nghênh quang lâm đến Cực Nhạc lâu! Chúc hai vị thăng quan phát tài!”

Hai người nhất thời suy nghĩ, lại thăng quan cũng chỉ có thể đi soán vị, không trách cửa vào lớn đến như vậy, trước vào quan tài, sau mới có thể đi vào cực lạc.

Sở Minh Duẫn thấp mắt tỉ mỉ quan sát mặt nạ được chế tác tinh xảo trong tay, “Mang cái này vào làm cái gì?”

“Những người đến nơi này không phải ai cũng muốn để cho người khác biết, mang theo mặt nạ, dù sao vẫn tự tại hơn nhiều lắm.” Gã sai vặt cung kính nói.

Mặt nạ chỉnh tề mà đeo vào, che hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra hàm dưới. Sở Minh Duẫn cùng Tô Thế Dự liếc mắt nhìn nhau, thấp giọng cười cười, đẩy cửa đi vào.

Hương rượu nồng nặc hòa lẫn mùi son phấn toàn bộ lưu động trong đại sảnh, âm thanh đồng tiền va chạm vang lên lanh lảnh, giọng ca đào hát pha tạp với tiếng kêu đánh chửi mắng náo động bên trong. Phóng tầm mắt nhìn tới, trương trương chiếu bạc phía trước đều đầy ắp người, kỹ nữ xinh đẹp đánh qua đánh lại bên trong, bầu không khí vô cùng sôi nổi.

“Hả?” Sở Minh Duẫn nhìn thấy Tô Thế Dự há mồm nói gì đó, đưa tay kéo y lại gần, tiến đến bên tai y: “Ngươi vừa mới nói cái gì?”

Tô Thế Dự do dự một chút, không đẩy hắn ra, nói: “Ở đây không nhìn ra cái gì, chúng ta phải nghĩ biện pháp nhìn thấy chủ nhân sòng bạc mới được.”

“Xem ra Tô đại nhân tựa hồ đã có chủ ý?”

“Nơi này sở dĩ hấp dẫn người, ngoại trừ việc có thể cá cược không cần kiêng kị, còn có một điểm quan trọng hơn, ” Tô Thế Dự nói, “Những tay cờ bạc kia nói nơi này có một quy củ, giữa trận người thắng tiền nhiều nhất có thể đi lên lầu cùng chủ nhân đánh cược một lần, người thắng có thể tùy ý nói ra nguyện vọng, bọn họ nhất định làm được.”

“Tùy ý nói?” Sở Minh Duẫn không khỏi giễu cợt cười nói.

Loại lời nói ngông cuồng như vậy, e rằng hiện nay ngay cả thánh thượng cũng sẽ không dễ dàng mở miệng.

Tô Thế Dự gật gật đầu, “Cho nên ta cảm thấy nơi này kỳ quái, cũng không giống chỉ là đơn thuần vơ vét của cải.” Nói xong nhìn về phía Sở Minh Duẫn.

Hai người bọn họ kề bên có phần quá gần, cái nhìn này liền trực tiếp bốn mắt nhìn nhau. Sở Minh Duẫn ánh mắt trong trẻo, hắn không tự chủ lui lại một ít, kéo ra chút khoảng cách.

Sở Minh Duẫn chạm đến ánh mắt của y, tựa hồ minh bạch Tô Thế Dự vì sao nói muốn mời chính mình hỗ trợ, liền hỏi: “Ngươi không biết đánh bạc?”

“Tự nhiên không am hiểu chuyện này, ” Tô Thế Dự cười cười, “Nếu là đại áp hay tiểu áp vẫn có thể miễn cưỡng thử một lần, nhưng trong sảnh trên chiếu bạc được ném nhiều nhất chính là bài cửu, ta lại không thể ra sức.”

Sở Minh Duẫn nở nụ cười: “Thật trùng hợp, ta cũng không biết đánh bạc.”

Tô Thế Dự quay đầu nhìn thẳng Sở Minh Duẫn, cách mặt nạ đều có thể rõ ràng cảm giác được y đang sâu sắc kinh ngạc.

“…” Sở Minh Duẫn nhìn y, “Ta giống với hạng người bất học vô thuật (Không học vấn không nghề nghiệp)xa hoa dâm đãng kia sao?”

Tô Thế Dự yên lặng thu hồi tầm mắt, cười cười, “Sao lại thế.”

Sở Minh Duẫn nhướng đuôi lông mày lành lạnh nói: “Ta dầu gì cũng là người tòng quân, kỷ luật bên trong quân đội vô cùng nghiêm minh, bất luận ta làm người ra sao, trên phương diện này chung quy cũng phải lấy mình làm gương.”

“… Thất lễ.” Tô Thế Dự dừng một chút, hiếm thấy chần chờ nói, “Đã như vậy, chẳng lẽ phải trở về bàn bạc kỹ càng?”

“Đến cũng đã đến.” Sở Minh Duẫn nhìn về chiếu bạc lớn nhất giữa đại sảnh, nơi người người nhốn nháo, mơ hồ thấy được đồng xu chất trên bàn thành cái núi nhỏ, nhân vật chính trên chiếu bạc đều là những người y phục hào hoa phú quý, sau lưng là một gã sai vặt bưng trà hầu hạ. Một thiếu niên tử sam (quần áo màu tím) ở trong đám người đặc biệt nổi bật, khắp người phục sức toàn ngọc quý vô cùng sang trọng, trong tay phe phẩy một thanh chiết phiến ném ra hai quân bài màu đen, cách xa mấy trượng đều có thể nhìn ra trong lúc vung tay nhấc chân đều là tùy tiện diễn xuất, huênh hoang khoác lác đến mức phô trương.

Sở Minh Duẫn nhìn kỹ chốc lát, bỗng nhiên nói: “… Cái tên công tử bột kia tại sao có chút quen mắt?”

Tô Thế Dự thuận theo tầm mắt của hắn nhìn sang, hồi tưởng trong chốc lát nói: “Một thân y phục này… Hẳn là Sở đảng nhi tử độc nhất của Binh bộ Thị lang Hứa Dần, Hứa Đồng.”

Y phục công tử bột kia mặc lại so với khuôn mặt còn dễ dàng nhận thức hơn, dù sao mặt nạ cũng không ngăn được một cỗ bàng bạc bại gia tử.

Bất quá Sở Minh Duẫn lưu ý không phải cái này, “Ngươi tại sao lại cố ý nói là Sở đảng?”

“Chẳng qua là để tiện cho Sở đại nhân nhớ lại người này.” Tô Thế Dự bình thản nói.

Sở Minh Duẫn không cùng y tính toán chi li, nhìn chằm chằm vào chiếu bạc hơi suy nghĩ một chút, lập tức câu môi nở nụ cười, “Nếu sòng bạc này thật sự có gì đó quái lạ, ta ngược lại thật ra có một biện pháp có thể thử một lần, chỉ là không biết Tô đại nhân có chịu ủy khuất phối hợp một chút hay không? “

“Cứ nói đừng ngại.”

Sở Minh Duẫn tiến đến bên tai hắn nói nhỏ vài câu, Tô Thế Dự ánh mắt khẽ nhúc nhích, ngược lại cười nhạt: “Cũng không phải việc khó gì.”

“Cũng đừng hối hận nha.”

“Vậy thì làm phiền Sở đại nhân phí tâm rồi.” Tô Thế Dự quét nhìn chung quanh, hai người bọn họ đứng nói chuyện với nhau hồi lâu, tuy rằng vị trí không quá nổi bật, nhưng chung quy cũng rước lấy chút ánh mắt dò xét. Y lui lại một bước, hơi lên tiếng nói, “Công tử mà rộng lượng, ta tự nhiên sẽ không nói cho người khác biết ngài từng tới nơi này.”

Sở Minh Duẫn ánh mắt mang ý cười nhìn y một cái, “Không uổng công thương ngươi.” Cất bước liền đi đến giữa chiếu bạc.

Bên này Hứa Đồng cũng vừa vặn thắng, gã sai vặt phía sau vẻ mặt xán lạn vội vàng ôm bó to bó nhỏ đồng xu mang tới, hắn dương dương tự đắc, những người bị thua không những không buồn trái lại vô cùng nịnh hót:

“Hứa đại thiếu gia hôm nay thật đúng là hảo thủ khí!”

“Đâu chỉ có hôm nay, mấy ngày qua lần nào không phải là thắng liên tiếp? Để ta xem, không được bao lâu nữa là có thể được mời lên đi theo chủ nhân sòng bạc đánh cuộc một ván.”

“Cái kia còn cần ngươi nói? Từ đại thiếu gia, ngươi nghĩ muốn đề đạt nguyện vọng gì sao, nếu là thăng quan phát tài, cũng đừng quên mấy ca ca chúng ta…”

Hứa Đồng khoát tay áo một cái, “Chơi tận hứng là được, có nguyện vọng gì tốt? Thăng quan phát tài có ý nghĩa gì, cho dù là chi phí hưởng lạc chi của đương kim Hoàng đế ta cũng đã có đủ, nhưng cũng chỉ có thế, làm sao so được với ung dung tự tại của chúng ta.”

Sở Minh Duẫn nhịn không được cười lạnh thành tiếng.

Lúc này vừa vặn không có người tiếp nối lời Hứa Đồng nói, hơi có chút yên tĩnh, Sở Minh Duẫn âm thanh cười lạnh liền hiện ra đặc biệt rõ ràng.

Hứa Đồng hơi nhướng mày, lúc này không vui nhìn lại, những người khác cũng không hẹn mà cùng đem tầm mắt rơi vào trên người hắn.

Tác giả có lời muốn nói: Mang mặt nạ và Cực Nhạc lâu có tham khảo Cổ Long tiên sinh: Lục Tiểu Phụng truyền kỳ tiền truyện =v=

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.