Quân Có Bệnh Không

Chương 17



Nam nhân trước mắt dáng người lỗi lạc, khóe môi dưới mặt nạ hơi cong lên, một đôi mắt bên trong hàm chứa ý cười lãnh đạm, nghiêng người dựa vào chiếu bạc mặc cho người ta quan sát, một bộ dáng dấp không thèm để ý.

Người tinh tường đều có thể nhìn ra đây là một hiển quý chi nhân (người giàu sang, phú quý), Hứa Đồng kiềm chế tâm tình trong lòng, hỏi: “Ngươi cười cái gì?”

“A, ” Sở Minh Duẫn thản nhiên nói, “Ta cười có người không biết trời cao đất rộng, rõ ràng là ếch ngồi đáy giếng, lại còn tự cho là tiêu sái vô cùng.”

“Có ý gì?”

“Chẳng qua mới nhìn từ xa được vài lần, đã dám ngông cuồng bàn luận Thiên gia uy nghi. Thắng được mấy trận trong sòng bạc nho nhỏ, ngươi còn thật không biết chính mình là ai?”

Hứa Đồng nhìn hắn chằm chằm, lạnh lùng nói: “Ta là ai ta tự nhiên rõ ràng, ngươi lại ở nơi nào chui ra? Cái gì Thiên gia uy nghi, ngươi nói như thế dường như ngươi hiểu biết rất nhiều?”

Sở Minh Duẫn lành lạnh liếc nhìn hắn, “Đương nhiên so với ngươi hiểu biết nhiều lắm, năm đó ta và bệ hạ cùng nhau…”

“Công tử.” Tô Thế Dự phía sau hắn cất tiếng nói, ngắt lời thật đúng lúc.

Sở Minh Duẫn ngoái đầu lại nhìn y, cười nói: “Cũng được, chuyện xưa không có gì đáng giá để nhắc đến.”

Đầu lĩnh sòng bạc đang xếp bài, nghe vậy ngẩng đầu nhìn Sở Minh Duẫn, lên tiếng hỏi: “Xin hỏi quý tính vị đại gia này?”

“Ta họ Lâm.” Sở Minh Duẫn thuận miệng nói.

Tâm tư đầu lĩnh nhanh chóng xoay chuyển, nhưng làm sao cũng không nhớ nổi trong kinh đô có nhân vật như vậy, đang muốn thử dò xét chút gì đó, lại bị Hứa Đồng giành nói: “Nói như vậy vị Lâm công tử này thân phận thật bất phàm, nếu nhìn chướng mắt sòng bạc nho nhỏ này, vậy ngươi tới đây làm cái gì?”

Mấy người nịnh hót lúc trước cuối cùng cũng xem như phục hồi tinh thần lại, quan viên trọng yếu trong triều đình cũng không có nhân vật nào họ Lâm, lại nghe Hứa Đồng khẩu khí cường ngạnh, liền rõ ràng nam nhân này chỉ sợ cũng là cố làm ra vẻ, vội vã đồng thanh nói:

“Đúng vậy, vừa tới đây đã kiếm chuyện, hẳn là tay mình vận khí quá kém, nhanh chóng đến khoe miệng lưỡi?”

Sở Minh Duẫn xì cười một tiếng, giơ tay tùy ý ôm qua eo Tô Thế Dự, bình tĩnh cười nói: “Tiểu bảo bối nhà ta ngại trong kinh này quá tẻ nhạt, ta liền dẫn y đi tìm địa phương thú vị vui đùa một chút, không nghĩ ở đây cũng chỉ được đến thế, còn có một đám người ô hợp tự biên tự diễn.”

“…” Tô Thế Dự lặng lẽ không nói nhìn Sở Minh Duẫn liếc mắt một cái, y cũng không nhớ rõ Sở Minh Duẫn đề cập với chính mình lại là thân phận như vậy.

Hứa Đồng bị động tác của hắn làm cho cả kinh, Sở Minh Duẫn cũng đã đứng thẳng lên, một tay vẫn vòng qua Tô Thế Dự, một tay nắm cằm y, để sát vào ôn nhu nói: “Ngươi nhìn cũng đã nhìn qua, nơi này rất không thú vị, bé ngoan cùng công tử trở về uống rượu đi?”

Mấy lần tiếp xúc như vậy, Sở Minh Duẫn tự nhiên phát hiện Tô Thế Dự là cực kỳ không muốn cùng người khác tiếp xúc thân thể, nhưng nhiều con mắt như vậy đang nhìn chằm chằm, hắn diễn tổng cũng có chừng mực, may mà Ngự Sử đại phu vì chính sự lần này rất có khí phách, thân hình mặc dù hơi cứng ngắc, nhưng quả nhiên nhẫn nhịn không một chút né tránh.

Đầu lĩnh sòng bạc suy nghĩ khẩu khí của hắn, lời này giống như là người ngoài vào kinh, lại nhìn nam nhân bạch y hắn ôm, mặc dù thấy không được mặt, nhưng là khí chất thanh nhã xuất chúng kia thật khó có thể lơ là. Người như vậy cũng có thể thu làm nam sủng, đầu lĩnh trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ là Vương gia Thế tử nhà ai chạy tới?

Tô Thế Dự hơi chần chờ, đang muốn mở miệng, đầu lĩnh vội vã cướp lời: “Hai vị đại gia đừng vội đi, lầu dưới không có gì vui, thế nhưng lầu trên của chúng ta có rất nhiều trò đa dạng!”

“Ồ –?” Sở Minh Duẫn quay đầu lại quét nhìn hắn một cái, vừa nhìn về phía Tô Thế Dự, “Tiểu bảo bối, ngươi nói xem?”

Thanh âm cuối của hắn kéo dài đến kiều diễm, gọi đến mức da đầu Tô Thế Dự tê rần, thiếu chút nữa không nhịn được đẩy hắn ra, lấy lại bình tĩnh mới nói: “Nhìn cũng được.”

“Được.” Sở Minh Duẫn liền quay người, trực tiếp ngồi xuống vị trí nhà cái, nghiêng mắt nhìn Hứa Đồng nói: “Xem choáng váng? Còn dám chơi không?”

“Có gì không dám?” Hứa Đồng cả giận nói, nhìn về gã sai vặt trợn mắt, ném đồng xu lên, “Lấy bản lĩnh ra nói chuyện!”

Mấy công tử bột khác cũng dồn dập cược tiền xuống.

Gã sai vặt sòng bạc cầm mấy tấm ngân phiếu Sở Minh Duẫn đưa, vội vội vàng vàng đi đổi tiền xu, mới vừa đặt ở trên bàn liền dẫn tới Hứa Đồng cười lạnh: “Cái giá bày ra cũng thật lớn, có từng này tiền cũng dám làm nhà cái, tiểu gia ta đánh cuộc với ngươi cũng ngại mất thể diện.”

Sở Minh Duẫn không thèm để ý hắn, Tô Thế Dự chợt lên tiếng, “Vậy lại thế chấp thêm vật này thì thế nào?”

Sở Minh Duẫn kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Tô Thế Dự tiện tay lôi xuống ngọc bội bên hông, đưa tới. Ngọc bội kia tính chất ôn nhuận, chạm trổ tinh xảo, ở trong tay y mơ hồ tỏa ra ánh sáng lung linh, nhìn ra được có giá trị không nhỏ.

Sở Minh Duẫn nắm chặt tay y, cũng không vội nhận lấy, hơi cười nói: “Ngươi tích cực như thế làm cái gì? Cũng không sợ ta thật sự đem nó thua?”

Tô Thế Dự cười nhạt, che tay đem ngọc bội để vào trong tay Sở Minh Duẫn, ngọc thạch chạm vào lòng bàn tay tỏa ra hơi ấm, y nói: “Công tử vui vẻ là được rồi.”

Sở Minh Duẫn không nhịn được thấp giọng cười cười, đem ngọc bội cũng đặt lên, “Hài lòng rồi chứ?”

Hứa Đồng đối với ngọc thạch là người có nghiên cứu, thấy ngọc bội kia đôi mắt chỉ thiếu chút dựng thẳng, trong lòng giật mình, thầm nói chẳng lẽ hắn quả thực trêu chọc tới quý nhân, không đáp lời.

Sở Minh Duẫn cũng không buông tha, “Đúng rồi, ta vừa nghe thấy ngươi nói không có nguyện vọng gì muốn nói, đã như vậy, ta coi như giúp người thành toàn. Đợi lát nữa thua tiền, ngươi vừa vặn được tiêu sái một phen, cũng đừng khóc nha.”

“Thối lắm! Ai thua ai thắng còn chưa chắc chắn đây! Nhìn rõ ràng rồi!” Hứa Đồng đem tiền xu hô một tiếng toàn bộ đẩy qua. người này có lai lịch gì đi nữa hắn cũng muốn đánh chết.

Bên này ồn ào dẫn tới không ít người vây xem, bên cạnh đám công tử bột bận rộn điều đình (giảng hòa), thúc giục đầu lĩnh chia bài. Đầu lĩnh tỉ mỉ quan sát hành động Sở Minh Duẫn, một bên lắc con xắc quăng xuống, một bên mở miệng hỏi: “Vị Lâm đại gia này, ngài tài sắc kiêm hữu (vừa có cả tài lẫn sắc), còn có nguyện vọng gì muốn đề đạt?”

“Có nha.” Sở Minh Duẫn nhìn động tác của những người khác, trong lòng phỏng đoán quy tắc đánh cuộc.

“Nếu không ngại ngài có thể nói cho mọi người nghe một chút? Tiểu nhân xem có thể làm được gì hay không.”

“Nơi này của các ngươi không phải là được xưng cái gì cũng có thể làm được sao?”

Đầu lĩnh đem bài lần lượt phân phát, cười nói: “Đương nhiên, nhưng cũng phải phân chia độ dễ và độ khó. Ngài dù sao cũng phải cho chúng ta tâm lý để chuẩn bị một chút không phải sao?”

Sở Minh Duẫn dựa theo hình dáng đem bốn quân bài chia ra hai phần bày ở trước mắt, suy nghĩ một chút nói: “Ta nếu nói muốn cùng Ngự Sử đại phu Tô Thế Dự ngủ một đêm thì sao?”

Bốn phía phút chốc yên tĩnh, Tô Thế Dự tay không tiếng động đặt trên vai hắn.

Đầu lĩnh ngẩn người, không biết là người nọ nhận ra được mình đang dò xét, hay là hắn quả thực ăn nói tùy tiện.

Sở Minh Duẫn mặt không biến sắc, kiên quyết không quay đầu lại xem Tô Thế Dự, nghiên cứu bài trong tay.

Bên cạnh Hứa Đồng bỗng nhiên buông ra tiếng cười lớn, “Dáng dấp này của ngươi không nói tới ta, Ngự Sử đại phu là người ngươi có thể nghĩ muốn?” Hắn lắc đầu cười khẩy nói: “Ta nói, bằng ngươi với cái bộ dáng yêu nghiệt này, xem như bọn họ có thể tìm được Tô Thế Dự, ngươi cảm thấy ngươi có thể đè y ở phía dưới? Thích nam sắc cũng không biết như thế nào là tốt.”

Sở Minh Duẫn quét nhìn hắn một cái, thành tâm thỉnh giáo: “Vậy ngươi có cao kiến gì?”

Hứa Đồng bật thốt lên: “Không phải đều nói Thái úy Sở Minh Duẫn yêu thích nam nhân sao? Xem dáng dấp kia của hắn, trên giường không chừng có bao nhiêu phóng đãng, tư vị tất nhiên là tiêu hồn hơn nhiều lắm.”

Lời này hắn vừa nói ra, người xung quanh nhất thời mặt đỏ tới mang tai, có mấy vị công tử bột hiển nhiên đã gặp qua hai vị đại nhân kia, dù cho không yêu nam sắc, tâm tư lại không tự chủ tâm viên ý mã (tơ tưởng) rất nhiều.

Tô Thế Dự bàn tay đặt trên vai Sở Minh Duẫn dùng thêm lực, đại khái là sợ hắn động thủ. Nhưng không nghĩ Sở Minh Duẫn ngược lại nở nụ cười, ngữ khí bất ngờ còn có chút ôn hòa: “Ngươi có hứng thú kia?”

Hứa Đồng có chút buồn bực với phản ứng của hắn, lập tức hừ cười nói: “Chờ thắng được ngươi, cái này ngược lại cũng có thể cân nhắc.”

Sở Minh Duẫn cười nhìn hắn, nói: “Ngươi nên nhớ kỹ lời này.” Ngay sau đó thu hồi tầm mắt.

Đáy mắt hắn đều là lãnh, Hứa Đồng sững sờ, cơ hồ cho là mình nhìn lầm rồi, tự dưng lại cảm thấy một luồng khí lạnh rót vào tim, thời điểm lấy lại tinh thần phát hiện trên chiếu bạc đã bắt đầu mở bài.

Sở Minh Duẫn bất động thanh sắc nhìn, cảm thấy cùng so lớn nhỏ cũng không kém ở chỗ nào, hai tổ bài so sánh với hai lượt đầu trên bàn cờ, toàn thắng toàn bại là thắng lợi, một thắng một phụ thi đấu hòa nhau. Ba người ngoài lần lượt lấy bài ra, xem náo nhiệt chậc chậc kêu cái gì “Tạp thất” “Bản đắng”, hắn một mực nghe không hiểu, cũng không có sách lược, trực tiếp cầm tổ bài trong tay mở bài ra, đầu lĩnh lúc này kêu lên: “Song mai! Nhà cái toàn bộ ăn hết!”

Hứa Đồng ngẩn người, không ngờ tới tay hắn vận khí quả thật không tệ. Sở Minh Duẫn liếc mắt lại đây, hắn bỗng nhiên hoàn hồn, kêu lên: “Trở lại!” Trực tiếp cầm quân bài trong tay lật lên. Hắn ở đây hỗn tạp nhiều ngày cũng không chỉ dựa vào người nịnh hót, đúng là vẫn có vận may.

Sở Minh Duẫn im lặng tính toán một chút, cười thầm quân bài còn lại trong tay mình e rằng một người cũng có thể áp. Hắn khí định thần nhàn đảo qua quân bài mở ra trên chiếu bạc, đối bốn phía xem náo nhiệt ngoảnh mặt làm ngơ, cười đến càng cao thâm khó dò.

“Thế nào? Không thua nổi?” Có người không nhịn được nói, “Mau nhanh nhẹn chút, chớ phiền phiền nhiễu nhiễu!”

Đầu lĩnh cũng nhìn lại, đối diện Sở Minh Duẫn ý cười sâu sắc, hắn hơi run, đã thấy Sở Minh Duẫn thân thủ đem bài đẩy lên trước mặt hắn, chậm rãi nói: “Ngươi thay ta mở, để cho bọn họ tỉ mỉ nhìn một cái.”

Đầu lĩnh vén bài liếc mắt nhìn, biểu tình mấy phần phức tạp, nhìn Sở Minh Duẫn nhất thời chủ ý bất định.

Sở Minh Duẫn một tay nhàn nhã chống cằm, ý cười dịu dàng nói: “Mở nha.”

Ánh mắt ngâm lãnh, uy thế vô hình theo tầm mắt rơi vào trên người hắn, ép tới mức tim hắn cứng lại, ánh mắt đó phải là người quanh năm cầm quyền sinh sát trong tay mới có thể có, đầu lĩnh vội vàng cúi đầu, không nhìn thẳng hắn, ngón tay nhiều lần vuốt nhẹ qua quân bài, hít sâu một hơi, đột nhiên lên giọng:

“Đinh tam xứng nhị tứ, hầu vương, ăn toàn bộ, nhà cái thắng!”

Quân bài vừa mở ra, lá bài đen trên lá bài đỏ trắng điểm số rõ ràng, đây là tuyệt phối trong bài cửu, là nước bài lớn nhất. Trong đám người đột nhiên sôi trào, Hứa Đồng vỗ bàn đứng dậy, khó có thể tin nhìn chằm chằm phó bài kia.

Tô Thế Dự lặng lẽ thu tất cả vào đáy mắt cười nhạt, minh bạch vì sao Sở Minh Duẫn nói sòng bạc này nếu có quái lạ hắn tất nhiên có thể thắng. Nơi này cũng không phải quả thực muốn làm ăn kiếm tiền, lôi kéo quan lớn quý tộc lại càng có thể giúp bọn họ thâu tóm thế lực ở kinh đô, cho dù vận thế không tốt, người nơi này cũng tự nhiên sẽ thay lão thiên gia giúp bọn họ.

Đầu lĩnh bận rộn từ sau bàn đi ra, khom lưng cung kính nói: “Lâm gia, đi bên này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.