Quân Có Bệnh Không

Chương 2



Nếu để cho các tiểu thư ở kinh đô chưa xuất giá bình chọn ra ứng cử viên cho vị trí lang quân như ý, chiếm giữ đầu bảng không nghi ngờ chút nào chắc chắn sẽ là đương triều Ngự Sử đại phu Tô Thế Dự.

Tô Thế Dự xuất thân hiển hách, tổ tiên ba đời đều là danh tướng, phụ thân y Tô Quyết là người ủy thác của tiên đế, mà y còn đứng hàng tam công, rất được hoàng đế sủng tín. Hơn nữa tính tình của y lại không có một chút vênh váo hung hăng nào, làm người nhã nhặn nho nhã, đối đãi người khác xưa nay đều là ôn hòa lễ độ. Ngay cả thân nhân gia quyến từng trải qua việc bị y khéo léo từ chối, lại vẫn kiên cường muốn đem y thu làm hiền tế (con rể hiền).

Mà Sở Minh Duẫn lại luôn cảm thấy Tô Thế Dự lễ độ bên trong có thừa nhưng lại cùng người khác có khoảng cách nhất định, nhìn như ôn hòa kì thực rất xa cách. Hắn lười cùng người như thế nhọc lòng tiếp xúc, bởi vậy cho dù hai người bọn họ cùng lên triều nhiều năm, Sở Tô hai đảng vẫn tranh chấp không ngớt, hắn cùng với Tô Thế Dự trước sau cũng chưa từng thực sự được xem là sơ giao (quen biết sơ sơ).

Nhưng sau lần này, e rằng không thoát khỏi liên luỵ thật nhiều.

Sở Minh Duẫn rời khỏi đại điện, sau khi hạ triều xuất cung, liếc mắt một cái đã tìm được thân ảnh “kinh đô vị hôn phu” lan chi ngọc thụ.

“Tô đại nhân xin dừng bước.”

Tô Thế Dự dừng bước nghiêng người nhìn lại, hỏi: “Sở đại nhân có việc?”

“Ừm.” Sở Minh Duẫn đi đến bên cạnh y, “Có mấy lời ta đã nghĩ rất lâu, vẫn cảm thấy cần phải nói cho ngươi.”

“Mời nói.”

Sở Minh Duẫn hít một hơi thật sâu, một phen nắm chặt cánh tay để bên hông Tô Thế Dự, “Ngươi thật sự bằng lòng nghe?”

“Cái gì có chịu hay không, có chuyện nói thẳng là được.” Tô Thế Dự không dấu vết nghĩ muốn rút tay về, lại bị cầm thật chặt, y cười nhạt liếc mắt nhìn người bên cạnh, rồi nói tiếp, “Mấy ngày gần đây trong kinh truyền ra Sở đại nhân yêu thích nam phong, Tô mỗ cảm thấy vẫn nên tránh hiềm nghi mới thỏa đáng.”

“Ngươi muốn tránh hiềm nghi?” Sở Minh Duẫn hơi nghiêng đầu lộ ra chút thần sắc khổ sở, ngược lại mặt mày nở nụ cười thừa dịp đối phương không phản ứng kịp hai tay nắm lấy tay y, mở miệng: “Thế Dự, ta thích ngươi đã lâu.”

Bách quan đang đi lại dọc cung điện bước chân nhất thời đều có chút bất ổn.

“…” Tô Thế Dự nháy mắt run lên, ngược lại trước sau như một ôn nhuận cười nói: “Chuyện cười này cũng không có gì thú vị, Sở đại nhân…”

“Ngươi không tin ta?” Sở Minh Duẫn đánh gãy lời của y, lại nắm chặt một chút, đầy mặt chân thành, “Thiên địa chứng giám, ta đời này chỉ nguyện thú… Khục khục… Chỉ nguyện cùng ngươi một người giai lão, ngươi có bằng lòng hay không?”

“Không muốn.” Tô Thế Dự cũng thành thật nói.

“Ta đoán được, cho nên trước đây ta chưa bao giờ dám đối với ngươi tỏ rõ tâm ý.” Sở Minh Duẫn mặt không biến sắc, “Mấy ngày gần đây ta rốt cục nghĩ thấu, cho dù cầu không được, tóm lại ta cũng muốn thử một lần.”

“Sở đại nhân hẳn là nhận lầm người? Ta ngươi trước nay chỉ có thể xem là tình nghĩa đồng liêu, từ khi nào thì trở thành bể khổ tình sầu?” Tô Thế Dự cười nói.

Sở Minh Duẫn nhìn y chằm chằm, “Lời này của ngươi, là đang trách ta từ trước đến nay đối với ngươi chưa đủ tốt sao?”

“Không có ý đó, Sở đại nhân đa nghi rồi.” Tô Thế Dự cưỡng ép rút tay ra.

“Ngươi bây giờ không tin ta, ta cũng không trách ngươi, ngày sau ta tất nhiên sẽ chứng minh cho ngươi thấy, Thế Dự, lòng ta không giả.” Sở Minh Duẫn đưa tay giấu vào trong tay áo tự nhéo chính mình một cái, ngôn từ thâm tình.

Nụ cười Tô Thế Dự bỗng nhiên sâu hơn, y híp lại con ngươi, ôn ôn hòa hòa mở miệng: “Ngươi có phải bị bệnh hay không?”

“Bệnh tương tư.” Sở Minh Duẫn quả quyết đáp.

“Thất lễ.” Tô Thế Dự gật đầu, tiện đà xoay người rời đi.

“Ta sẽ chờ ngươi hồi tâm chuyển ý.” Sở Minh Duẫn thâm tình nhìn theo, mãi đến tận khi thân ảnh đối phương biến mất mới thu lại thần sắc, câu lên một tia cười khẽ. Hắn không để ý chút nào mặc cho mỗi vị quan chức dùng ánh mắt phức tạp quét qua nhìn hắn, trong lòng đem lời vừa nói hồi tưởng một phen, cảm thấy mặc dù kỹ năng diễn xuất của mình có hơi phóng đại, nhưng mà hiệu quả vô cùng rõ rệt, xem như hài lòng.

Sở đại nhân hôm nay xuất cung bước chân đều hiện ra mấy phần nhẹ nhàng.

Mùa hạ an nhàn, thị vệ giữ cửa Tô phủ không khỏi ngẩng đầu lên, nheo mắt lại hưởng thụ ánh nắng rực rỡ chan hòa, tinh thần đang lúc mãn nguyện hết sức, chợt bên tai vang lên tiếng bước chân hoảng loạn. Hắn dùng kích ngăn lại bóng người nhằm phía bên trong phủ đi tới, lớn tiếng quát hỏi: “Người nào?”

Người đến miễn cưỡng dừng bước mới không đụng vào, thở hồng hộc chống đỡ đầu gối ngẩng mặt lên, lộ ra một khuôn mặt thiếu niên thanh tú. Tô Bạch lau mồ hôi lăn trên trán, “Là ta!”

Thị vệ nhận ra là thiếp thân người hầu đi theo bên người công tử, vội vàng thu binh khí, miệng thì nói tạ tội nhưng lại không nhịn được cười nhạo bèn nói: “Làm sao gấp thành như vậy, ngươi đem người kia của tiểu thiếu gia làm mất rồi?”

“Ngươi đi chết đi.” Tô Bạch tức giận, “Xảy ra chuyện lớn rồi, công tử đâu?”

“Vừa nãy ta mới thấy công tử đi về thư phòng, chắc là còn ở đó.”

Tô Bạch lập tức chạy như bay về phía thư phòng, một hơi không ngừng lại, một bên đẩy cửa một bên vội la lên: “Công tử! Việc lớn không tốt rồi!”

Hai người trong phòng dừng lại cuộc nói chuyện quay đầu nhìn lại, vừa nhìn thấy người trung niên bên cạnh công tử nhà mình, chân Tô Bạch mềm nhũn, cúi đầu ngậm miệng lại.

Quản gia Tô Nghị quay đầu trở lại đối Tô Thế Dự thi lễ một cái, nói: “Như vậy thuộc hạ liền cáo lui trước.” Sau khi chờ Tô Thế Dự gật đầu đáp ứng, Tô Nghị mới đi tới trước mặt Tô Bạch, nhíu chặt lông mày khiển trách: “Không có một chút lễ nghi, chiêm chiếp nóng nảy như thế là muốn nói cái gì!”

Tô Bạch ủ ủ rũ rũ mà cúi thấp đầu, “Cha…”

Bị vướng bởi Tô Thế Dự ở đây, Tô Nghị cũng không tiện nhiều lời, lườm hắn một cái tính là nhắc nhở liền rời đi.

Tô Thế Dự đứng ở sau án thư khinh khẽ cười, “Đi vào cũng không biết hỏi rõ ràng là ai, lại bị mắng phải không?”

Tô Bạch lúc này mới ngẩng đầu lên, sờ sờ mũi, thẹn nói: “Vẫn là công tử tốt nhất.” Y đi lên phía trước, nhìn thấy trong tay Tô Thế Dự nắm tấm thiệp, “Đây là cái gì?”

“Tân khoa Trạng nguyên Tống Hành đưa thiệp mời đến, qua mấy ngày nữa hắn muốn tổ chức khánh yến (tiệc mừng).” Tô Thế Dự đem thiệp mời để ở một bên, “Thời điểm thi đình trông thấy hắn văn từ trôi chảy ngay thẳng, ngược lại là một người có thể kết giao.”

“Ồ.” Tô Bạch gật gật đầu.

“Ngươi vừa mới muốn nói cái gì, xảy ra đại sự gì?” Tô Thế Dự hỏi.

“Ồ!” Tô Bạch bỗng nhiên hoàn hồn, vội vàng nói: “Bên ngoài đều nói Sở thái úy thầm mến công tử!”

Tô Thế Dự nhấp ngụm trà, bình thản nói: “Lời nói vô căn cứ thôi.”

“Nhưng, nhưng mà ở trong quán trà đều truyền khắp a! Sở đại nhân bây giờ là tận hết sức lực mà sưu tập sở thích của công tử, những địa phương nào công tử từng đi qua hắn đều phải biết, lại nói nữ nhân trong phủ đều trao trả sạch sành sanh…” Tô Bạch một mặt xoắn xuýt, “Thuộc hạ cảm thấy được… Không giống như là giả.”

“Ta tiếp xúc với hắn rất ít, hiện nay bỗng nhiên nói thương nhớ ta, ngươi sẽ tin sao?” Tô Thế Dự giương mắt nhìn y.

Tô Bạch gật gật đầu, chống lại ánh mắt Tô Thế Dự sau lại vội vã lắc lắc đầu.

“Lưu ngôn phỉ ngữ (lời đồn đãi nhảm nhí), cứ tùy ý đi thôi. Cố ý vặn lại khó tránh khỏi có che giấu hiềm nghi, không bằng chờ nó tự mình tản đi.”

“Không được đâu công tử!” Tô Bạch sốt ruột nói: “Chuyện này còn tiếp diễn như vậy tương lai về sau ngài muốn thành gia cũng không tốt lắm! Ngài đến nay cũng chưa đón dâu, hiện tại xảy ra việc như vậy, không nói đến người khác có thể hay không sẽ hiểu lầm ngài… Chỉ nhìn Sở thái úy ỷ vào trận thế này thôi, về sau còn có cô nương nào dám gả cho ngài!”

“… Trọng điểm của ngươi hình như không đúng lắm.” Tô Thế Dự than một tiếng, nhìn y một bộ dáng bốc hỏa đến nơi, bất đắc dĩ thăm dò từ trong tay áo lấy ra ngọc bội, “Vậy ngươi căn dặn…”

“Không phải! Công tử người là không biết bọn họ đã đàm luận đến trình độ nào đâu!” Tô Bạch vội vã đánh gãy lời y, đỏ mặt phun ra nuốt vào nửa ngày mới tàn nhẫn quyết tâm nói: “Bọn họ nói công tử lẫm liệt chính trực, so với Sở Minh Duẫn cùng ở trên giường chỉ sợ… Hơn phân nửa là ngài ở dưới.”

“…” Tô Thế Dự thu tay về, không nhanh không chậm nâng chung trà lên “Ồ” một tiếng, đạm thanh cười nói: “Đây không phải là đang khen ta sao? Người rảnh rỗi nói nhảm mà thôi, hà tất phải lưu ý.”

Tô Bạch trên mặt chuyển từ kinh ngạc, phức tạp, cuối cùng biến thành bỗng nhiên tỉnh ngộ khâm phục, “Công tử, ngài quả thật là khí độ bất phàm!”

“Không đề cập tới việc này.” Tô Thế Dự cười cười, “Người mà ngươi đi đón đâu?”

“Đã gặp được, đang ở phía sau, lúc này hẳn là đã đến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.