Quân Có Bệnh Không

Chương 22



Qua tiết bạch lộ*, Hồng nhạn lại bay về phương nam, khí hậu chuyển lạnh, thu ý tràn đầy không gian, đất trời một mảnh khí tức xơ xác tiêu điều. Mấy ngày liên tiếp sắc trời đều xám xịt, lơ lửng trên cao, càng đặt trong lòng người.

Trong ngoài Thành Trường An lòng người ai nấy đều bàng hoàng.

Từ sau khi phía hữu Phù Phong- Trịnh Uyển bị giết hại, bất quá chỉ mới hơn một tháng, khắp kinh đô và các vùng lân cận có bốn vị quan chức đột tử, triều chính chấn động. Hiện trường nhiều lần tra xét, phát hiện năm lần phạm án đều có thủ pháp tương tự, nhưng địa điểm cách nhau khá xa, cơ bản có thể xác thực là có tổ chức mưu sát. Kết luận này vừa đưa ra, Lý Duyên Trinh đứng ngồi không yên.

Sát hại quan lại, vốn là cử chỉ miệt thị thiên uy, mà liên tiếp gặp chuyện không may đều là mấy quận huyện ở xung quanh kinh thành, căn bản chính là đường hoàng uy hiếp Trường An, khiêu khích hoàng quyền.

Thành Trường An cửa ải ra vào kiểm tra càng nghiêm ngặt, trong thành tăng cường đi tuần tra, trong trà lâu lưu ngôn phỉ ngữ nghị luận đến sôi nổi, nhân vật có máu mặt cơ hồ cũng bị ác ý suy đoán toàn bộ, lại có kẻ tò mò lén lút đặt cược, suy đoán người tiếp theo sẽ chết là ai.

Vụ án trải qua Hình bộ rồi chuyển giao cho Ngự Sử đài, Hoàng đế Lý Duyên Trinh hạ lệnh, giao Ngự Sử đại phu tự mình điều tra vụ án này, khắp nơi đều phải hiệp trợ phối hợp, không được xảy ra sai sót.

Nhất thời Ngự Sử đài đèn đuốc trắng đêm không hề tắt, nghi phạm cùng vật chứng không ngừng từ các địa phương áp giải đưa tới, giữa đài to nhỏ quan lại bận tối mày tối mặt, mấy ngày sau rốt cục có manh mối, vội vã trình báo cho Ngự Sử đại phu.

Trên người chịu hoàng mệnh Tô Thế Dự xem xét giản lược, lại nhìn bọn họ ôn hòa cười cười, nói: “Mấy ngày nay chư vị đều cực khổ rồi. Tra án không thể gấp với một lúc là xong, ngày mai vừa vặn là ngày hưu mộc (ngày xưa quan lại cứ cách mười ngày được nghỉ một lần để tắm rửa sạch sẽ, hưu ở đây là nghỉ ngơi còn mộc là ý chỉ cái bồn tắm gỗ đó), kính xin chư vị hồi phủ nghỉ ngơi cho tốt.”

Chư vị Ngự Sử nhất thời trợn tròn mắt, hai mặt nhìn nhau không biết làm như thế nào cho phải. Trên có triều thần hoàng thân, dưới có bình dân bố y, bây giờ khắp nơi đều đang ngó chừng Ngự Sử đài, việc này rõ ràng chính là hết sức cấp bách, chớ nói đến còn có thánh mệnh ở trên, ai dám nghỉ ngơi?

Song bọn họ phát hiện Ngự Sử đại phu đi thật.

Tô Thế Dự ở trong thư phòng tự mình đánh cờ, y nhàn rỗi gõ gõ quân cờ, ngưng thần nhìn chằm chằm ván cờ trắng đen ngang dọc.

“Công tử!” Tô Bạch vội vã đẩy cửa tiến vào.

Tô Thế Dự chú ý nhìn y một cái, nhàn nhạt nói: “Ngươi lại quên gõ cửa.”

“Khà khà, ta lần này nhớ hỏi rõ rồi, cha ta không ở đây.” Tô Bạch đi lên phụ cận nói, “Công tử người hôm nay thật sự không đi Ngự Sử đài? Lúc này mới chưa được bao lâu, mấy vị đại nhân đã phái người tới đây.”

“Phái người đến nói cái gì?”

“Đại khái đều hỏi người có trong phủ hay không, sau đó lại nói vụ án kia khẩn cấp, coi như là ngày hưu mộc thì cũng phải đi, tốt xấu gì cũng nên cho chút ý kiến, nếu không chư vị Ngự Sử không điều tra ra manh mối.”

Tô Thế Dự ánh mắt vẫn đặt trên ván cờ, ngón tay kẹp một quân cờ trắng trơn nhẵn, trầm ngâm không lên tiếng.

“… Công tử?” Tô Bạch thăm dò lên tiếng.

“Nghe được.” Tô Thế Dự rốt cục mở miệng, nhưng vẫn không giương mắt, lại lấy ra quân cờ đen quan sát ván cờ, “Báo cáo cùng vật chứng bọn họ trình lên ta đều xem cả rồi, manh mối hiện có đều chỉ về Thái úy đại nhân, điều tra bất quá chỉ hai ba ngày là ra vấn đề. Bọn họ cũng không phải là không có chút đầu mối, mà là không được ta cho phép cũng không dám manh động, vì sao phải gấp gáp.”

“Vậy công tử sao còn không mau hạ lệnh!” Tô Bạch hưng phấn không tự chủ tiến lên hai bước, “Hiếm thấy Sở thái úy lộ ra sơ suất lớn như vậy!”

“Không phải hắn.” Tô Thế Dự bình thản nói.

“A?” Tô Bạch ngẩn người.

“Ngươi nhỏ giọng một chút, ta quên mất vừa mới hạ quân cờ ở đâu rồi.” Tô Thế Dự ngẩng đầu liếc nhìn Tô Bạch.

Tô Bạch lập tức im lặng, đưa tay chỉ chỉ trên bàn cờ.

Tô Thế Dự đem quân cờ đen hạ xuống, mới tiếp tục nói: “Ta cùng với hắn hai đảng tranh chấp nhiều năm, tuy từng có lợi dụng lẫn nhau, nhưng chưa bao giờ giống bây giờ đại khai sát giới, vật chứng manh mối lại rõ ràng như vậy, không phải lỗi hắn sẽ phạm phải.” Y dừng một chút, “Huống chi, ta cùng với hắn quen biết nhiều năm, còn chưa bao giờ thấy hắn sắp đặt những thứ như thư từ làm vật chứng, như vậy tầm thường quá.”

“Ý của công tử là phía sau màn tối có kẻ vu oan hãm hại?” Tô Bạch lời vừa ra khỏi miệng liền không nhịn được nghi hoặc nói: “Không đúng, bây giờ trong kinh thế cuộc lưỡng phân, lại không phải chúng ta làm, chẳng lẽ là Sở đảng nội loạn?”

“Trong kinh chỉ có lưỡng đảng, nhưng người ở bên ngoài nhìn Trường An như hổ rình mồi có rất nhiều, làm sao ngươi biết không có người khác từng nhúng tay vào?” Tô Thế Dự ngẩng mặt lên, ý cười thật sâu nhìn Tô Bạch, lại tiếp tục thu tầm mắt lại nói, “Chỉ là ta chưa nghĩ ra tại sao đối phương đột nhiên chĩa mũi nhọn vào Sở thái úy.”

“Nói không chừng là bởi vì Sở thái úy tính tình thực sự quá kém!” Tô Bạch phỏng đoán nói.

“… Đại khái vậy đi.” Tô Thế Dự ngừng chơi cờ, hơi nhíu lông mày, “Chung quy phải biết rõ mục đích của đối phương mới làm ra quyết sách, cho nên vụ án này ta dự định tự mình điều tra lại từ đầu. Dù sao Sở thái úy chỉ huy quân đội nhiều năm, không biết có bao nhiêu tướng sĩ đã không nhận rõ mình họ Lý hay là họ Sở, nếu như bây giờ tùy tiện thuận tay xử tử hắn, sợ rằng sẽ làm quân tâm rung chuyển. Huống hồ trong triều trừ hắn ra cũng không còn mấy người có tài năng hành quân, một khi biên cảnh chờ được thời cơ này…” Tiếng nói của y đột nhiên im bặt, bên môi bỗng nhiên hiện lên một nụ cười, rõ ràng lặp lại hai từ kia, “… Biên cảnh.”

Tô Bạch còn mờ mịt, chỉ thấy Tô Thế Dự đứng dậy đối diện y, phân phó nói: “Đem hết thảy vật chứng hiện có giấu kín ở Ngự Sử đài, không có cho phép của ta bất luận là người nào cũng không được thiện động. Nói cho Ngự Sử Trung Thừa, bọn họ hết thảy cứ làm như cũ là được, liên quan đến vụ án này tạm thời không cần làm gì nữa.”

“Vâng, ” Tô Bạch gật đầu liên tục, “Còn gì nữa không?”

“Chuẩn bị xe.” Tô Thế Dự chuyển bàn cờ qua một bên, sửa lại ống tay áo một chút, đi ra ngoài, “Ta đến phủ Thái úy một chuyến. Tuy rằng không thể nào yêu thích người kia, nhưng so với những tên ở biên cảnh, ta tình nguyện lưu hắn lại.”

Tô Thế Dự bỗng nhiên đến thăm làm Sở Minh Duẫn có phần kinh ngạc, tiếp nhận thư đối phương đưa tới, thần sắc hắn trái lại không một tia gợn sóng.

Tô Thế Dự đợi hắn xem hết nội dung trong thư, mở miệng hỏi: “Sở đại nhân có cái gì muốn nói sao?”

Sở Minh Duẫn tỉ mỉ tường tận nói: “Chữ này hình dáng bắt chước không được tốt, còn kém xa bản thân ta viết còn đẹp hơn.

“… Không có ý tưởng gì khác sao?”

“Nếu ngươi không tin, ta viết một phong thư mời ngươi xem một chút?” Sở Minh Duẫn nghiêm túc nói.

“… Theo ta thấy, Sở đại nhân là dự định viết thư pháp trình lên cùng ta thưởng thức.” Tô Thế Dự nói, “Ngươi không dự định giải thích chút gì sao?”

“Hà tất làm điều thừa, ” Sở Minh Duẫn cười cười, đem thư đặt trên án, “Tô đại nhân nếu đã đưa vật chứng cho ta xem, ta còn cần gì tốn công mất sức biện giải cho mình?”

Tô Thế Dự cười cười, “Sở đại nhân quả nhiên là người thông minh. Nếu những án mạng này không phải ngươi gây nên, Ngự Sử đài tất nhiên không thể để rường cột nước nhà bị vu oan…”

“Tô đại nhân, ” Sở Minh Duẫn lành lạnh xen vào nói, “Gọi ta là rường cột nước nhà, ngươi bất giác không thấy chột dạ sao?”

Tô Thế Dự nhìn bản thân xác định lời nói Sở Minh Duẫn chân thật như vậy liếc nhìn một cái, thần sắc không thay đổi tiếp tục nói: “Dự định của ta là ngươi và ta cùng đến nơi phát sinh án tỉ mỉ điều tra, xem xem có sơ hở chỗ nào không, cũng là trợ giúp ngươi rửa sạch hiềm nghi. Sở đại nhân nếu không có dị nghị, ta sẽ vào cung xin chỉ thị của bệ hạ.”

“Ngươi an bài là được.” Sở Minh Duẫn thờ ơ nói, “Chỉ là Tô đại nhân vì ta mà dụng tâm như vậy, có thể nói cho ta biết làm thế nào để báo đáp ngươi?” Hắn dừng một chút, ý cười dịu dàng nhìn Tô Thế Dự, “Có muốn ta lấy thân báo đáp không?”

“Không dám nhận.” Tô Thế Dự cười nhạt một tiếng, nháy mắt lại nói: “Bất quá Sở đại nhân nếu thật sự cảm kích, về sau kính xin rút lại mấy lời nói đùa đi.”

“Ồ –?” Sở Minh Duẫn đuôi lông mày hơi nhíu, khiêm tốn thỉnh giáo nói: “Ta tại sao không nhớ rõ ta khi nào buông lời trêu chọc, ngươi nói cho ta nghe một chút?”

“… Sở đại nhân.”

“Ta ở đây.”

“Cáo từ.”

“Ta đưa ngươi về.” Sở Minh Duẫn cười híp mắt đứng dậy đi theo.

Hai người từ hành lang uốn khúc đi ra ngoài, hành lang đỏ thắm, lá ngô đồng rơi bên hiên nhà không một tiếng động, bọn họ cũng không nói một lúc lâu. Sở Minh Duẫn trên mặt ý cười dần dần nhạt xuống, ánh mắt vẫn còn vài phần trôi nổi, bỗng nhiên liếc mắt nhìn Tô Thế Dự nói: “Tuy nói là trọng đại án mạng, nhưng thực ra ngươi không cần tự mình điều tra cũng có thể tường tận nắm giữ tình huống đi?”

“Đúng vậy, nhưng chung quy vẫn cần tự mình xác nhận một phen.” Tô Thế Dự nói.

“Ta nghe nói sự tình ngươi phải đích thân làm kì thực là bởi vì không có cách nào hoàn toàn tín nhiệm người khác, ” Sở Minh Duẫn cười nói, “Tô đại nhân tâm phòng bị trùng trùng điệp điệp như vậy, chẳng lẽ là từng trải qua chuyện gì đau đớn thê thảm?”

Tô Thế Dự thần sắc không chút gợn sóng, bình thản nói: “Sở đại nhân hỏi cái này làm gì?”

Sở Minh Duẫn nghiêng đầu nhìn y, cười nói: “Thuận miệng hỏi một chút thôi, nếu là gợi ra chuyện gì thương tâm, ta vừa vặn có thể thừa dịp an ủi ngươi một chút?”

Tô Thế Dự cười nhạt, “Làm phiền ngươi quan tâm, ” y cụp mắt, “Ta rất tốt.”

Tiễn xong Tô Thế Dự, lúc về thư phòng liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tần Chiêu đang nghiêm túc nghiên cứu phong vật chứng kia, Sở Minh Duẫn khoanh tay dựa vào trên giá sách, hỏi: “Nhìn ra cái gì không?”

“Có người hãm hại ngươi, ” Tần Chiêu ngẩng đầu nhìn lại, “Là nguồn thế lực kia?”

Sở Minh Duẫn trở tay từ trên giá sách rút ra mấy quyển sách, mỗi tay một quyển vừa ném lên trên bàn vừa thì thầm: “Phía hữu Phù Phong- Trịnh Uyển, huyện lệnh Đỗ Dương Trần Mục, quận trưởng Hà Đông Giang Chính…”

Tập sách hỗn độn mở ra trên bàn, năm vị quan lại bị giết hại đều ở bên trong.

Sở Minh Duẫn cười lạnh nói: “Nếu vừa rồi Tô Thế Dự là tới để điều tra, chỉ sợ ta hiện tại đã hạ ngục, mà đây chính là vật chứng.”

“Cho nên những thứ này là cố ý lưu lại cho chúng ta?” Tần Chiêu hỏi.

“Đồng phù là ta cướp được, hắn nào có bản lĩnh dự liệu được điều này.” Sở Minh Duẫn cười nhạo, “Cũng không biết vị Mộ lão bản kia mạng lớn không chết, hay là sau lưng hắn có một người khác. Thay vì nói đã sớm lường trước, không bằng nói sau khi sự tình xảy ra không muốn thông tin bị chúng ta lợi dụng, dứt khoát trước tiên giết sạch sẽ, thuận tiện mượn việc này giá họa cho ta, đem tình thế xấu xoay chuyển, trái lại nắm của chúng ta một quân. Đáng tiếc a –” hắn thản nhiên thở dài, nghiêng người cầm quyển sách xé ra hai nửa, “Lần này ngay cả Tô Thế Dự cũng tới giúp ta.”

Bất quá Tô Thế Dự chắc chắn là có dự định của y, biểu dương chính nghĩa bảo toàn trung lương trong sạch, nói như vậy không thích hợp với hai người bọn họ, huống chi Sở Minh Duẫn làm sao được tính là cái gì trung lương chi sĩ, nghe xong cười một tiếng còn có thể. Mặc dù không biết Tô Thế Dự vì sao không mượn cơ hội diệt trừ mình, mà tình huống bây giờ chung quy có lợi cho hắn, Sở Minh Duẫn lười chẳng muốn tra cứu.

Chỉ là có người không thể không tra cứu.

Bên trong Tuyên thất điện, Lý Duyên Trinh sau khi nghe xong Tô Thế Dự hồi báo lại, phức tạp nhìn y hồi lâu, thành thực nói: “Trẫm không hiểu.”

“Bệ hạ mời nói.”

“Tô ái khanh rõ ràng nhiều lần nhắc nhở qua trẫm phải lưu tâm Sở ái khanh, nói hắn tâm tư không thanh khiết, khả năng đối với thiên hạ của trẫm có uy hiếp. Nhưng bây giờ đây là cơ hội thật tốt, Tô ái khanh vì sao buông tha?”

“Thần xác thực từng có lời ấy, ” Tô Thế Dự nói, “Nhưng mà trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi (ý muốn nói hai người đánh nhau thì chỉ có lợi cho người thứ ba), thật sự là không sáng suốt.”

Lý Duyên Trinh càng cảm thấy hoang mang, “Ái khanh nói biên cảnh rối loạn, việc này trẫm rõ ràng, nhưng chỉ dựa vào việc này, Sở ái khanh là không thể động vào, như vậy nên làm gì đối phó hắn?”

“Bây giờ Đại Hạ ta cường tướng rất ít, Sở thái úy không thể thiếu, chỉ có thể tạm thời kiềm chế, chỉ có đợi quốc gia bồi dưỡng nhân tài tìm được tướng lĩnh giỏi, như vậy mới có thể nhanh chóng loại bỏ hắn.”

“Lời tuy là như vậy, nhưng những năm này thế lực Sở ái khanh từ từ lớn mạnh rõ như ban ngày…”

… Có thể chờ đến ngày ấy sao? Lý Duyên Trinh do dự mãi, đem nghi vấn này nuốt trở vào.

Chức Thái úy chưởng quản quân vụ, nhưng muốn điều quân vẫn cần chỉ thị Hoàng đế, bản thân cũng không binh quyền. Nhưng Sở Minh Duẫn vào triều đã sáu năm, không chỉ bộ binh đối với hắn nghe lời răm rắp, các tướng sĩ càng là trung thành tuyệt đối. Lý Duyên Trinh thình thoảng dứt bỏ lòng yêu thích điêu khắc thư họa phân thần ngẫm nghĩ, phát hiện chính mình cũng không rõ binh quyền bây giờ đến tột cùng là rơi vào tay người nào.

Tô Thế Dự trầm ngâm chốc lát, mở miệng nói: “Kỳ thực bệ hạ không cần quá mức lo lắng.” Y mâu sắc thu liễm, chậm rãi nói: “Theo thần xem được, Sở thái úy ngạo khí cùng tính tình bất kham chính là chỗ yếu hại của hắn, bây giờ hắn có thể bởi vậy không cần lo lắng nhiều, nhưng đợi đến khi hắn quả thực đặt thân ở chỗ cao, chắc chắn bởi vậy mà ngã xuống vực sâu vạn trượng.”

Tác giả có lời muốn nói: chương này lượng thông tin khả năng hơi lớn.

Phía hữu có Phù Phong cùng Kinh Triệu Duẫn, Tả có Phùng Dực, cũng xưng tam phụ, quản lý kinh sư khu vực địa phương.

Hiện tại năm người chết kia, đại khái trong đó hai người chết là Tỉnh trưởng (bây giờ gọi chủ tịch tỉnh) và ba người là Huyện trưởng (chủ tịch huyện)… Ừm… Cho nên hai vị đại nhân phải đích thân xuất động.

* Bạch lộ (tiếng Hán: 白露) là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 7 hay 8 tháng 9 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 165° (kinh độ Mặt Trời bằng 165°). Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Nắng nhạt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.