Quân Có Bệnh Không

Chương 31



Ăn uống no đủ, Mục Lạp Hòa hào hứng lôi kéo bọn họ đi khắp hang cùng ngõ hẻm, rất có tư thế muốn đi dạo hết thành Trường An.

Nơi này dọc đường có không ít nghệ nhân múa xiếc ảo thuật, thét to tiếp đón người đi đường quan sát trong vòng vây, tiếng kêu gào ủng hộ liên tục vang lên. Mục Lạp Hòa bước chân xoay một cái liền chen vào, chỉ thấy giữa sân trên nền đất trống bày một phiến đá dày cộm, có đại hán vạm vỡ sau một phen làm nóng người đứng kiểu trung bình tấn, khẽ quát một tiếng bổ xuống, phiến đá nhất thời trầm vang một tiếng, chia năm xẻ bảy.

Người xung quanh cao giọng khen hay, Mục Lạp Hòa cũng hô một tiếng, đẩy ra người chặn ở phía trước muốn tiến lên, lại bị Tô Thế Dự một phen kéo trở về, “Ngươi vào trong đó làm cái gì?”

Mục Lạp Hòa hưng phấn nói: “Võ công của hắn nhìn qua thật là lợi hại nha! Ta đến cùng hắn so một lần!”

“Người ta làm xiếc là vì kiếm sống, ngươi nếu đi lên tỷ thí sẽ gây thêm phiền phức cho hắn.”

Mục Lạp Hòa hứng thú nhất thời hạ xuống, “Như vậy sao, nhưng ta rất muốn thử một lần xem thế nào.”

Tô Thế Dự ánh mắt rơi xuống trên người Sở Minh Duẫn, hắn một bộ cúi đầu mở ra túi bánh ngọt mới vừa mua cùng Mục Lạp Hòa, vừa nhón lấy một khối bỏ vào trong miệng vừa giương mắt nhìn sang, “Hả?”

Tô Thế Dự nhẹ giọng nở nụ cười, chỉ chỉ Sở Minh Duẫn, đối Mục Lạp Hòa nói: “Không cần rắc rối, công phu vừa rồi hắn cũng biết.”

“…” Sở Minh Duẫn quét mắt nhìn phiến đá vỡ vụn đầy đất, phát hiện chính mình đúng thật là có biết, hơn nữa nếu biểu diễn so với đại hán vừa nãy còn đẹp đẽ hơn nhiều lắm.

Bên đường ca hát tạp kỹ đông đúc, mỗi khi Mục Lạp Hòa muốn xông vào thăm dò rõ ràng đều bị Tô Thế Dự nhàn nhạt nói một câu, “Hắn cũng biết.”

Nhờ phúc của Ngự Sử đại phu, Sở thái úy hôm nay mới ý thức được nguyên lai mình đúng là đa tài đa nghệ.

Sở Minh Duẫn vẫn luôn không nói gì ăn xong khối bánh ngọt, tầm mắt nhìn về phía trước, rốt cục không thể nhịn được nữa kéo Mục Lạp Hòa đến trước sạp hàng bán đồ trang sức, “Ngươi tùy tiện xem đi, ta tặng ngươi.” Hắn nói xong quay đầu chống lại ánh mắt Tô Thế Dự, sâu kín thở dài, “Cái kia… Ta thật sự là không biết.”

Tô Thế Dự quay đầu nhìn lại, cách dòng người nhốn nháo lúc ẩn lúc hiện trông thấy một người làm xiếc đang biểu diễn màn nuốt kiếm phun lửa, y phức tạp nhìn về phía Sở Minh Duẫn thần sắc đã muốn bất đắc dĩ đến cực điểm, bỗng nhiên không nhịn cười được, giữa thế tục ầm ĩ chỉ duy có y mặt mày ôn nhu.

Trong lồng ngực tựa như có cái gì đột ngột nhảy dựng, Sở Minh Duẫn tỉ mỉ nhìn y, từ trên quầy hàng cầm lên một cây trâm ngọc, lại học ngữ khí công tử bột cười nói: “Đến đây, mỹ nhân, công tử cũng tặng ngươi một cái, theo ta thì thế nào?”

Tô Thế Dự ngăn cản cánh tay hắn duỗi đến, cười nhạt nói: “Công tử dung mạo hơn người, cây trâm ngọc này vẫn là nên dùng trên người ngươi thì tốt hơn.”

“Được nha, ” Sở Minh Duẫn thuận theo dứt khoát nói, “Vậy ngươi cài lên cho ta, ta theo ngươi cũng được nha.”

Cô nương chủ sạp đỏ mặt do dự mãi, mở miệng nói: “Hai vị công tử… Bên này của ta là bán các loại trang sức cho cô nương gia.”

Sở Minh Duẫn nhún vai buông đồ vật xuống, Tô Thế Dự lắc đầu cười cười, không ngờ đúng lúc đối mặt đôi mắt lấp lóe ý cười của Mục Lạp Hòa, “Làm sao vậy?”

Mục Lạp Hòa dời tầm mắt, giảo hoạt cười nói: “Sau này sẽ nói cho An Y Nặc.”

Thời điểm đến buổi trưa, ba người bọn họ tìm một gian khách trọ nghỉ ngơi dùng cơm. Mục Lạp Hòa tràn đầy phấn khởi mở ra đồ vật vừa mua được, Sở Minh Duẫn mạn bất kinh tâm giúp nàng mở bọc thức ăn, Tô Thế Dự thì lại yên tĩnh nhìn bọn họ.

Mấy người ngồi ở bàn phía sau không biết tán gẫu cái gì, thanh âm bỗng nhiên lớn lên.

“Lão huynh, đây chính là mệnh quan triều đình, nói chuyện nhưng phải cẩn thận một chút, không chút bằng chứng ngươi là muốn doạ chúng ta sao?”

“Hắc, thật là, ta lừa các ngươi thì có ích lợi gì? Ta vừa trở về từ Phù Phong quận, ta có thân thích ở trong nha phủ chính mồm nói cho ta biết!”

Bàn khác lại có người nói chen vào, “Chuyện gì xảy ra? Vụ án kia Phía hữu Phù Phong trong lòng mọi người đã rõ ràng là ai chưa, tại sao lại kéo hết sự tình lên Tô Thế Dự?”

Sở Minh Duẫn và Tô Thế Dự liếc mắt nhìn nhau, bất động thanh sắc.

“Ngươi ngẫm lại xem, Tô Thế Dự là nhân vật nào, chúng ta đều có thể đoán được là ai chẳng lẽ y không đoán được? Vậy khẳng định là có ẩn tình khác, ” nam nhân ngừng nói, thu hồi hứng thú giảm thấp âm thanh xuống: “Y đây là mượn cơ hội vì mình diệt trừ Tô Hành!”

“Ngươi xem chúng ta là đồ ngốc sao? Tô Hành là thân thúc phụ Tô Thế Dự.”

“Cho nên ta mới nói các ngươi không hiểu được, quan hệ thân thích trong thế gia đại tộc cùng đám dân thường chúng ta nào có thể giống nhau, ngươi cho rằng những việc nội đấu kia là chuyện gì xảy ra? Tô Hành một người vừa trở về Trường An, từ đâu có bản lĩnh phạm đến án mạng lớn như vậy, chớ nói đến hắn cùng vị quan lại bị hại kia còn có giao tình.”

“Ngươi rõ ràng như thế, vậy ngươi nói đến cùng là chuyện gì xảy ra?”

Nam nhân giả vờ giả vịt tằng hắng một cái, nói: “Các ngươi suy nghĩ kỹ một chút, nếu án mạng kia là do Tô Thế Dự phụ trách, người phạm án rõ ràng là Sở Minh Duẫn, Sở đảng cùng Tô đảng đối nghịch nhiều năm, một cơ hội tốt như vậy, Tô Thế Dự không đẩy ngã Sở Minh Duẫn ngược lại cùng hắn đồng thời chạy đi tra án, đây là ý gì?” Không đợi trả lời, hắn lại tự mình tiếp tục nói, “Hiển nhiên là bọn họ đã đạt thành một ước định! Tô Thế Dự giúp Sở Minh Duẫn che giấu vụ án, Sở Minh Duẫn giúp Tô Thế Dự giết Tô Hành, sau đó đem vụ án dứt khoát đẩy một cái, đây không phải là hai bên đều có lợi? Càng là người danh gia, liền đối với quan hệ huyết thống ra tay càng tàn nhẫn!”

Người bên cạnh cũng không tiếp lời, cảm thấy nam nhân này nói có mấy phần đạo lý, trong lòng lay động.

Sở Minh Duẫn chống cằm, thấp giọng nở nụ cười, “Nói thật là tốt, ngay cả ta cơ hồ cũng muốn tin rồi đó.”

Tô Thế Dự lắc đầu cười khẽ, uống trà không nói.

Mục Lạp Hòa ánh mắt nghi hoặc ở trên người hai người bọn họ lưỡng lự một phen, liền quay đầu nhìn về phía đám người đang xì xào bàn tán phía sau, không vui hỏi Tô Thế Dự: “Bọn họ có phải đang nói ngươi hay không?”

“Ngươi nghe lầm.” Tô Thế Dự bình thản nói.

“Không có! Ta nghe thấy tên các ngươi!” Mục Lạp Hòa bỗng nhiên đứng lên.

“Ngươi cũng nhớ không rõ tên chữ tiếng Hán, tại sao lại xác định là chúng ta?”

“Ta…” Mục Lạp Hòa nghẹn lời, nhìn về phía Sở Minh Duẫn, “Ca ca xinh đẹp, ngươi nói, có phải là bọn họ đang nói các ngươi?!”

Sở Minh Duẫn nhìn Tô Thế Dự, chậm rãi cười nói: “Y đã nói không phải vậy dĩ nhiên là không phải.”

Lời này có chút loan nhiễu, Mục Lạp Hòa không lý giải được.

Tiểu nhị một bên mắt sắc, thấy tình thế không ổn vội vàng chạy tới khuyên giải: “Các vị khách quan, ăn cơm chớ đàm luận chính sự, chớ đàm luận chính sự!”

Tô Thế Dự nghiêng đầu nhìn nàng, “Ngồi xuống đi.”

Mục Lạp Hòa trừng mắt nhìn đám người phía sau vẫn còn không biết chuyện gì xảy ra, lúc này mới bất đắc dĩ ngồi xuống.

Sở Minh Duẫn đầu ngón tay miêu tả hoa văn trên chén sứ, trong lời nói mang ý cười, “Lúc trước ta đã cùng ngươi nói, những người này chưa bao giờ để ý chân tướng ra sao, chỉ là muốn tìm chút đề tài để đàm luận thôi, theo chân bọn hắn giải thích thì được gì.”

“Sự thực như thế nào thì chính là như vậy, dù cho có người ác ý suy đoán, cũng không nhất định tước đoạt đi tất cả cơ hội để cho mọi người hiểu rõ chân tướng.” Tô Thế Dự nói, “Nếu cứ một mực xem thường giải thích, vậy còn lại cũng chỉ có những lời đồn đãi.”

Sở Minh Duẫn không phản đối nở nụ cười, không nói tiếp.

Sứ thần Lâu Lan lần này tới thăm cũng không có sự vụ, ở Trường An ngây người mấy ngày liền khởi hành trở về, do Thái úy cùng Ngự Sử đại phu đưa tiễn đến ngoài thành Trường An.

Tương phùng đầu xuân, một đường cỏ xanh ly ly, dưới cầu bá thủy mênh mông, bên bờ sông dương liễu phủ xanh biếc, buông xuống dải lụa xanh xanh.

Bọn họ cách đình dừng bước từ biệt, Mục Lạp Hòa phất tay để tôi tớ đều chạy qua một bên, lúc này mới từ trong lòng lấy ra một phong thư nhét vào trong tay Tô Thế Dự, “Cho An Y Nặc!”

Tô Thế Dự đánh giá phong thư được bọc chặt chẽ, hỏi: “Ngươi viết sao?”

“Đó là đương nhiên, ta học chữ Hán đã lâu lắm đó! Thế nhưng hiện tại ngươi không được mở ra xem!” Mục Lạp Hòa suy nghĩ một chút lại dặn dò: “Quay về cũng không thể mở ra, ừm — chờ ta về Lâu Lan mới cho phép xem!”

Tô Thế Dự cười nói: “Lẽ nào trong này ngươi viết cái gì sợ ta tìm ngươi tính sổ?”

“Mới không phải, ngược lại chính là phải chờ ta trở về mới có thể xem!”

Tô Thế Dự cười đáp ứng. Mục Lạp Hòa lại lấy ra một bọc giấy dầu, đưa cho Sở Minh Duẫn: “Cho ca ca xinh đẹp!”

Sở Minh Duẫn hơi có chút ngoài ý muốn, một bên nhận lấy một bên hỏi: “Thứ gì vậy?”

“Ca ca xinh đẹp không phải rất thích ăn ngọt sao, là hạt thông đường nha!” Nàng bổ sung, “Ăn rất ngon!”

Sở Minh Duẫn liếc mắt nhìn Tô Thế Dự bên cạnh ý cười càng sâu, lại nhíu mày nhìn Mục Lạp Hòa như hiến dâng vật quý, không khỏi cũng cười nhẹ, “Được, đa tạ ngươi.”

Lễ vật đưa xong, nàng lại không vội vàng rời đi, trái lại có chút do dự, liếc nhìn Sở Minh Duẫn, lấy hết dũng khí kéo Tô Thế Dự sang một bên, “Còn có một chuyện phải nói cho An Y Nặc.”

“Làm sao vậy?”

“Ta tìm được người trong lòng, ” Mục Lạp Hòa khẽ cúi đầu, trên mặt ửng đỏ, hiếm thấy hiện ra một chút thần thái nữ nhi nên có, “Hắn là người hán sinh kế ở Lâu Lan, trong một lần náo loạn đã cứu ta, hắn võ công cũng rất lợi hại, chữ Hán chính là hắn dạy ta viết, người Trung nguyên trừ ngươi ra ta thích nhất là hắn. Phụ vương đã đáp ứng cho chúng ta thành hôn, lần này cũng là hắn nói ta tới đây nói cho ngươi một tiếng.”

“Ừm, ” Tô Thế Dự trong con ngươi mỉm cười, “Vậy thì thật là chúc mừng ngươi.”

“Thời điểm ta thành hôn An Y Nặc có đến hay không?” Nàng ngẩng đầu nhìn Tô Thế Dự, trong mắt đầy mong đợi.

“Đương nhiên là sẽ đến chúc mừng ngươi.”

“Xem như ngươi có chuyện khác cũng vẫn tới sao?”

Tô Thế Dự suy nghĩ một chút, “Đương nhiên.”

Mục Lạp Hòa nở nụ cười, “Vậy ngươi và ca ca xinh đẹp phải cùng đến!”

“Ngươi hi vọng hắn cũng đến?”

“Bởi vì ca ca xinh đẹp rất dễ nhìn nha, hơn nữa –” nàng trừng mắt nhìn, “Sương mù quanh ngươi ở trên người ca ca xinh đẹp đã không thấy tăm hơi!”

Tô Thế Dự không hiểu nói: “Cái gì sương mù không thấy tăm hơi?”

Mục Lạp Hòa cũng không trả lời nữa, cười tươi như hoa theo sát hai người nói lời từ biệt, lại chạy về phía mã xa chờ đợi đã lâu. Nàng ngay trước xe đột nhiên xoay người lại, giữa làn váy tung bay phất tay từ biệt, chuông bạc trên cổ tay vang lên giòn giã.

Cách biệt đảo mắt đã qua mấy ngày, thiên địa dần dần tràn đầy sức sống.

Trong thư phòng, Tô Thế Dự gác lại bút, đem công văn đã sửa xong để sang một bên, ánh mắt lơ đãng quét qua phong thư để trên bàn. Trong lòng y thầm tính toán, mấy ngày nay đã đủ để mã xa chạy đến Lâu Lan, liền đưa tay cầm phong thư lên.

Mục Lạp Hòa dán phong thư cực kỳ kín đáo, hiển nhiên là lo lắng y sẽ nhìn lén, nắm ở trong tay cũng có thể cảm giác được bên trong thư khá dày, cũng không biết đến tột cùng là viết cái gì.

Tô Thế Dự sắp đem phong thư mở ra một góc, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, cửa thư phòng bị người đột nhiên đẩy ra, Tô Bạch đầy mặt lo lắng vọt vào trong phòng, há mồm liền kêu:

“Công tử, xảy ra vấn đề rồi! Lâu Lan vương nữ ở ngay biên thành chúng ta gặp phải phục kích, đoàn người toàn bộ bị tàn sát. Lâu Lan quốc chủ tức giận, đã phái sứ giả sang đây đòi lại công đạo, Hoàng đế bệ hạ triệu gấp ngài tiến cung thương nghị!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.