Quân Có Bệnh Không

Chương 35



Thành Trường An là nơi cửa ngõ các quán trà lâu gần đây phi thường náo nhiệt, người buôn bán nhỏ qua lại trên đường phần lớn là muốn dừng chân nghỉ ngơi uống trà, lại chậm rãi nói về chuyện thiên hạ, chuyện ngũ hồ tứ hải.

Một kiếm khách trẻ tuổi cao gầy tìm một chỗ ngồi xuống, tiện tay đặt kiếm trên bàn, bắt chuyện với lão bản dâng trà. 

Người bên cạnh đang bàn luận sôi nổi, trong giọng nói hiện rõ vẻ oán giận bất mãn, mỗi người tâm tình đều kích động, kiếm khách nghi hoặc, nâng trà cũng đến gần nghe.

“Quả nhiên là càng ngày càng tệ rồi! Ngẫm lại Đại Hạ khai triều trăm năm qua, chúng ta khi nào thì phải chịu nỗi uất ức lớn như vậy?!”

“Đúng thế! Chúng ta là một quốc gia lớn, tại sao còn phải cấp một tiểu quốc như Lâu Lan bồi lễ nhiều như vậy? Không phải chỉ là chết một nữ nhân thôi sao, huống chi lại không phải chúng ta giết, dựa vào cái gì muốn chúng ta bồi thường?!”

“Không phải chết ở biên cảnh sao, nói là người Hán, ai biết có phải là bọn hắn tự giết người của mình rồi lại đi lừa gạt chúng ta hay không?”

“Lừa gạt thì thế nào? Có thể có biện pháp gì? Ta thấy hiện tại ở trong triều còn lại đều là người nhu nhược, nếu như đặt vào tình thế trước đây, còn cần bồi thường cái gì, mẹ nó cứ dứt khoát đánh xuống không phải là tốt sao!”

Bốn phía một trận âm thanh phụ họa, lại có người lên tiếng đánh gãy: “Ngươi nói thật đơn giản, đánh cái gì mà đánh, người các ngươi muốn đánh là quý nhân đó, ngươi chê mạng mình quá dài sao, khẳng định phải bồi thường, trái lại đó chính là tiền mồ hôi nước mắt của chúng ta.”

Vừa dứt tiếng, lại là một mảnh la hét.

Kiếm khách nghe đến đầu óc mơ hồ, lôi kéo một vị trung niên bên cạnh lại hỏi, “Đại ca, bọn họ đang nói cái gì vậy?”

Người trung niên xoay người nhìn hắn, “Tiểu huynh đệ còn không biết? Trước đó vài ngày Lâu Lan vương nữ không hiểu tại sao đã chết rồi, quốc gia chúng ta bồi lễ long trọng, hơn trăm rương đây! Lúc này mới vừa ra khỏi cửa thành thôi.” Cằm hắn nặng nề nhấc lên, trong lời nói càng thêm ấm ức, “Nghe nói là kim khí ngân khí chừng một vạn lượng, còn có ba ngàn thước tơ lụa a!”

Kiếm khách gật gật đầu, không nói tiếp. Người trung niên còn tự nói: “Những quan lão gia này sống hưởng lạc thật sự là đã quá lâu rồi, mới nói câu đầu tiên đã tặng cho người ta. Ngự Sử đại phu a Ngự Sử đại phu, không nghĩ tới ngươi cũng sẽ đi tới dáng dấp như ngày hôm nay, Tô Quyết tướng quân nếu như còn sống phỏng chừng cũng phải tức chết.”

Kiếm khách không rõ: “Ngươi nói là Tô Thế Dự Tô đại nhân, y không phải từ trước đến nay được người người tán dương hiền lương rộng rãi sao?”

“Là y.” Người trung niên nói, “Bất quá cái người ngươi nói kia e rằng đã là chuyện của quá khứ, ta vừa rồi mới nói bồi lễ, chính là y yêu cầu!” Hắn lại thở dài một cái, “Kỳ thực ngẫm lại, cái nào gọi là hiền lương, đều giống con quạ đen, trong triều đình còn không phải là tự mưu cầu kiếm lợi cho mình. Trước đó vài ngày ta nghe người ta nói y cùng Sở thái úy hợp mưu giết Tô Hành, ta còn không tin, cùng người kia ầm ĩ một buổi trưa, bây giờ suy nghĩ lại một chút…” Hắn cười lạnh một tiếng, lắc đầu một cái, không nói nữa.

Kiếm khách phức tạp nhìn đám người đang bất bình kia một chút, cũng cùng thở dài.

Ánh mắt người trung niên dời từ thanh kiếm trên bàn chuyển lên trên người hắn, đột nhiên nói: “Ồ, tiểu huynh đệ, nhìn trang phục này của ngươi là hiệp khách?”

Kiếm khách vội nói: “Khách khí, ta nào có thể xưng tụng là kiếm khách, ta chỉ là một tên giang hồ thôi.”

“Ai khiêm tốn rồi, ” người trung niên cười nói, vỗ vỗ vai hắn, “Hiện tại, quan to quý nhân là bất kể chết sống của chúng ta, sau này nếu có chuyện gì, còn phải dựa vào các ngươi rồi!”

Kiếm khách gật đầu không nói tiếp, liếc nhìn kiếm của mình, suy tư.

Đêm đó, ngoài thư phòng chợt có một bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện.

Tô Thế Dự thanh sắc bất động, vẫn vén tay áo từ từ mài nghiên mực, cửa phòng đột nhiên mở ra, gió đêm làm ánh đèn dập tắt tối sầm lại, một đạo hàn mang đâm thủng bóng tối, mang theo kình phong xông tới mặt.

Tô Thế Dự lạnh nhạt rũ mắt không nhúc nhích, kiếm trong tay áo lặng yên đặt trong lòng bàn tay.

Thế nhưng lại không thể ra tay.

Bóng người kia đột nhiên cứng đờ, trong yên tĩnh lưỡi dao sắc bén đâm vào thân thể phát ra một tiếng vang nhỏ, mũi kiếm từ trước ngực đâm xuyên ra phía sau, máu tươi nương theo hắt ra tung tóe.

Tô Thế Dự tránh về phía sau, mắt nhìn thấy nghiên mực y đang mài trên bàn đỏ sẫm huyết sắc, đen đỏ hòa vào nhau. Y nhấc lên con ngươi, bóng đen té ngã trên mặt đất, lộ ra người phía sau đang tra kiếm vào vỏ, trường kiếm kéo ra một vệt ánh sáng, bao phủ quanh người đối phương là ánh trăng, hiện ra một khuôn mặt y vô cùng quen thuộc.

“Sao ngươi lại tới đây?” Tô Thế Dự hơi kinh ngạc.

Sở Minh Duẫn không đáp lời, đi lên phía trước cúi đầu đánh giá kiếm khách cao gầy ngã trên mặt đất, chậc chậc cảm thán: “Tô đại nhân, bồi lễ vừa mới được đưa ra khỏi Trường An, nhanh như vậy đã có cẩu nhân đến lấy tính mạng ngươi?”

Tô Thế Dự bất đắc dĩ liếc hắn một cái, Sở Minh Duẫn giương mắt nhìn lại, đối diện tầm mắt của y, “Lá gan ngươi sao lại lớn như vậy, thích khách đã đến ngay trước mắt ngay cả né tránh cũng không thèm sao?”

“Đang định động thủ đã bị ngươi giành trước.” Tô Thế Dự đem công văn bị nhuộm đầy vết máu thu hồi sang một bên, cười nói: “Làm phiền Sở đại nhân ra tay rồi, coi như ta nợ ân tình của ngươi.”

Sở Minh Duẫn ngồi xuống bên bàn, cánh tay lật lật quyển công văn, nghiêng người để sát vào, kéo dài ngữ điệu cười khẽ, “Nợ ta một ân tình? Chỉ một câu nói này đã muốn đuổi ta đi rồi sao — “

Âm cuối cùng vừa thoát ra trên trán lại đột nhiên chạm đến một mảnh ngọc bội, xúc cảm nhẵn nhụi lại ôn nhuận. Tô Thế Dự nhìn khuôn mặt kia gần trong gang tấc, ngược lại để ngọc bội thả vào trong tay hắn, “Đủ rồi, dừng ở đây thôi.”

Viên ngọc tỏa ra ánh sáng lung linh, chạm vào tay rất ấm áp, Sở Minh Duẫn còn nhớ ngọc bội này là lúc trước ở trong Cực Nhạc lâu Tô Thế Dự đã đưa cho hắn làm tiền đặt cược, “Cho ta cái này làm gì?”

“Trả lại ân tình cho ngươi, ngươi nhận lấy cũng được.” Tô Thế Dự dừng một chút, lại bổ sung, “Về sau ngươi nếu lại đến phủ sẽ không cần giống mấy tên thích khách, mang theo ngọc bội này bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm ta, sẽ không có người cản ngươi.”

Sở Minh Duẫn mơn trớn hoa văn bạch ngọc trên tay, “Bao gồm cả thời điểm ngươi tắm rửa sao?”

“…” Tô Thế Dự nói, “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Sở Minh Duẫn nở nụ cười, nhận ngọc bội, “Bất quá ta lần này thật sự có chuyện đứng đắn muốn tìm ngươi.”

Tô Thế Dự cười nhạt, châm trà cho hắn, “Ta biết, ngươi nói thẳng là được rồi.”

“Sự tình của Quý Hành ngươi giữ bí mật không nói, ” Sở Minh Duẫn nhìn y, “Có phải là Hoài Nam vương ở sau lưng sai khiến?”

Tô Thế Dự gật đầu, “Trên lời khai là viết như thế, Quý Hành cũng giao ra tín vật, nhìn qua đúng là như vậy.”

“Nhìn qua?” Sở Minh Duẫn nở nụ cười, “Tô đại nhân cũng nhận ra không đúng?”

Tô Thế Dự quay sang nhìn, “Ngươi biết cái gì?”

“Còn nhớ chuyện tế thiên đại điển sao, ” Sở Minh Duẫn nói, “Ta phái người đi thăm dò quê quán Khương Viện, ngươi đại khái cũng có thể đoán được mà?”

“Hoài Nam?”

“Đúng, ” Sở Minh Duẫn cười khẽ, “Trên đời này cũng không có nhiều trùng hợp như vậy, nếu lúc đó Hoàng đế bệ hạ lựa chọn tiếp tục truy cứu, như vậy lai lịch Khương Viện nhất định sẽ bị tra được, chỉ sợ là lại quy kết trên người Hoài Nam vương.”

Tô Thế Dự thu lại con ngươi không nói, âm thầm trầm tư.

“Sách, ” Sở Minh Duẫn bất mãn đưa tay nhấc cằm dưới của y lên, “Nhìn ta.”

Tô Thế Dự thân hình hơi cứng, tâm tư rối loạn, kéo tay hắn xuống, lấy lại bình tĩnh nhìn sang, “Làm sao?”

“Lời của ta còn chưa nói hết ngươi tại sao lại không để ý tới ta.” Sở Minh Duẫn cau mày nói.

Y không khỏi cười khẽ, “Thất lễ, Sở đại nhân tiếp tục đi.”

Sở Minh Duẫn cầm qua chén trà, “Cho nên đây không phải là thật kỳ quái sao? Thủ đoạn của đối phương càng ngày càng vụng về, chứng cứ càng ngày càng rõ ràng.”

“Từ vụ án của Tô Hành tra ra người đứng sau là Hoài Nam vương, ngươi vẫn không nhúc nhích, sau đó không lâu Khương Viện cũng quê quán tại Hoài Nam lại vu hại ta, bệ hạ không truy cứu, sau đó chính là hiện tại, Lâu Lan vương nữ bị giết, vật chứng nhắm thẳng vào Hoài Nam vương, khiến ngươi không thể không đi truy cứu.”

Tô Thế Dự ngẩn ra, chợt sáng tỏ, Sở Minh Duẫn hạ xuống kết luận, “Kẻ kia tựa hồ đang không ngừng thúc giục ngươi đi giết hắn, ngươi càng không có động tác thì hắn càng nóng ruột.”

Tô Thế Dự nhíu chặt lông mày, “Nhưng con dấu kia chính là ngọc tỷ, không thể làm giả được.”

“Ta cũng chưa nói những thứ kia là vật chứng giả, cho nên ta chẳng qua là cảm thấy kỳ quái.” Sở Minh Duẫn nhìn y, “Tiếp đó là thời gian Tô đại nhân nên đi tuần thú, ngươi vẫn muốn đi sao?”

Tô Thế Dự chống lại tầm mắt của hắn, gật gật đầu, “Nếu khẳng định Hoài Nam vương khó thoát can hệ, đương nhiên là phải đi.”

“Ta biết Tô đại nhân sớm có ý tước phiên, chẳng lẽ vì thế thậm chí không tiếc cả tính mạng?”

Tô Thế Dự cười nhạt, “Có gì không thể?”

“Tùy ngươi.” Sở Minh Duẫn dời tầm mắt, uống trà.

Tô Thế Dự cũng không tiếp tục đề tài này, lửa cháy tí tách, ánh nến dập dờn, y nhìn thấy thi thể nguội lạnh trên đất, chợt thở dài mở miệng nói: “Việc bồi lễ tuy rằng có thể miễn đi một trận chiến, nhưng e rằng chỉ cần Lâu Lan quốc chủ còn tại vị một ngày, sẽ không bao giờ để Lâu Lan cùng Đại Hạ quốc chúng ta có nửa điểm lui tới, chỉ nguyện đừng cùng Hung Nô kết làm đồng minh…”

Sở Minh Duẫn thả chén trà xuống, nhẹ nở nụ cười, “Lâu Lan từ Tây Vực trở về tất phải trải qua một con đường, ngươi đoán bọn họ còn có thể để cho những đội thương buôn người Hán kia đi qua?”

Không cần nói cũng biết. Tô Thế Dự hỏi: “Sở đại nhân có biện pháp?”

“Vừa nghĩ đến.” Sở Minh Duẫn cười nói, “Chỉ cần đem tướng lĩnh trấn thủ Tây cảnh đổi thành Chu Dịch là được.”

“Đổi rồi sau đó lại tính toán thế nào?”

“Khỏi cần làm sao, Tô đại nhân cũng không cần ôm ấp biện pháp làm sao để tuyển chọn người khác.” Sở Minh Duẫn nói, “Chu Dịch thời gian đi theo ta lâu nhất, năm đó đẩy lùi Hung Nô hắn là phó tướng của ta, nếu hắn chưởng quản Tây cảnh, tất nhiên có thể khiến Hung Nô cùng Lâu Lan kinh sợ mấy phần.”

Tô Thế Dự sóng lớn không sợ nói: “Việc này không phải chuyện nhỏ, đợi ta hồi báo với bệ hạ sau đó lại tỉ mỉ thương nghị đi.”

“Bây giờ chỉ cần Tô đại nhân đáp ứng, ta nghĩ bệ hạ bên kia cũng không thành vấn đề, ” Sở Minh Duẫn cười đến mặt mày cong cong, nhìn y, “Sao?”

Tô Thế Dự lặng lẽ nhìn hắn hồi lâu, gió đêm thổi qua hành lang, ngoài cửa sổ có vài con đom đóm bay lên.

Sở Minh Duẫn nói không sai, trong triều trừ thủ hạ của hắn ra và vài tên tâm phúc, lại không ai có thể chịu trọng trách.

Tô Thế Dự khẽ thở dài, “Nếu Sở đại nhân đã nói như vậy, ta không có lý do gì không đáp ứng.”

Sở Minh Duẫn cả cười, “Tô đại nhân quả nhiên hiểu chuyện.” Dừng một chút, bỗng nhiên lại nghĩ tới điều gì, “Đúng rồi, lần trước ở Thiên Lộc Các rốt cục là mất thứ gì?”

“Chỉ mất vài quyển sách không hơn, đoán không ra mục đích của đối phương là gì.” Tô Thế Dự hồi tưởng nói, “Có mấy đề thi của những năm khoa cử trước đây, chiếu thư xây dựng kênh mương đê điều, với một ít tấu chương biên quan, phiên vương lục, còn có…”

“Phiên vương lục?” Sở Minh Duẫn ngắt lời nói.

Tô Thế Dự gật gật đầu, “Ta nhớ trong sách đó ghi lại đất phong của các chư hầu phiên vương, gia phổ, lễ chế văn thú cùng các danh mục lễ vật các thứ.”

Văn thú.

Sở Minh Duẫn ánh mắt hơi ngưng, khóe môi câu lên.

Hoa văn trên đồng phù kia.

Đối phương đang muốn nói với hắn, vì tránh để bại lộ, cho nên ra tay đánh cắp phiên vương lục, hắn sẽ không thể nào đi đối chiếu.

Sở Minh Duẫn đứng dậy sửa lại ống tay áo một chút, “Được rồi, chuyện nên nói đã nói xong, ta đi về trước.”

Tô Thế Dự đáp một tiếng, đứng dậy muốn đưa hắn ra ngoài, Sở Minh Duẫn mới ra khỏi cửa được hai bước lại ngoặt trở về, “Thiếu chút nữa đã quên rồi.”

“Làm sao?”

Sở Minh Duẫn đưa cho y một bọc giấy, “Ầy.”

“Đây là cái gì?” Tô Thế Dự nhận lấy quan sát.

“Ta lần trước nói chia cho ngươi hạt thông đường nha.” Sở Minh Duẫn tùy ý giơ tay lên một cái, quay người đi, “Không cần đưa tiễn.”

Trong chớp mắt thân ảnh hắn dĩ nhiên mất hút, Tô Thế Dự thấp mắt nhìn bọc giấy trong tay, khóe môi chậm rãi cong lên nở nụ cười, nói không rõ là tâm tình gì.

Thị vệ Tô phủ dựa tường mơ màng, màng tai đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân làm hắn chợt bừng tỉnh, quay đầu lại trông thấy người đi tới vẫn chưa kịp phản ứng, lại bị ngọc bội đối phương lấy ra làm cho chấn kinh, “Ngài…”

Thị vệ há mồm cứng lưỡi, ngắm nhìn ngọn đèn dầu trong thư phòng xa xa, ánh mắt lại khó khăn chuyển đến trên người Sở Minh Duẫn, luống cuống tay chân mở cửa phủ, lại không khỏi liếc nhìn trộm ngọc bội kia, khom người xuống cung kính cực điểm: “Ngài… Ngài đi thong thả.”

Sở Minh Duẫn liếc nhìn ngọc bội trong tay, nhíu mày không rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.