Quân Có Bệnh Không

Chương 45



Mưa rào vội vã, lúc hoàng hôn buông xuống đột nhiên ngừng lại, nước đọng rơi xuống nền đất. Thái dương chênh chếch, sắc tối tầng tầng hiện lên, giọt nước tí tách rơi trên lá ngô đồng, hòa vào trong bóng đêm nhuộm dần một mảnh ẩm ướt.

Sở Minh Duẫn đẩy cửa đi ra ngoài, vào trong đình, từ trong tay áo lấy ra một cây sáo ngọc bích gọi Hắc Vũ điểu đến, đem một phong mật thư nhét vào trong ống trúc sau đó thả bay đi.

Nhánh ngô đồng một màu xanh lục, trong yên tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, tựa hồ là có người từ bên ngoài tiểu viện bước nhanh mà đi, từ xa đến gần.

Sở Minh Duẫn thu hồi ánh mắt nhìn nơi xa, lơ đãng quay đầu nhìn lại, nơi cửa viện lờ mờ, bỗng nhiên có một kiện y phục bạch sam xẹt qua, đặc biệt dễ thấy.

Hắn hơi nhíu lông mày, trong nháy mắt liền xuất hiện ở phía sau người kia, “….Tô đại nhân?”

Đối phương thân hình đột nhiên cứng đờ, tiện đà xoay người lại, dưới ánh đèn u ám mơ hồ hiện ra khuôn mặt Tô Thế Dự, y gật gật đầu, xem như là trả lời.

Sở Minh Duẫn lông mày quấn chặt thành một đoàn, chợt giãn ra, khẽ cười thành tiếng, “Ngươi đang làm gì?”

Y cũng không nói, nhìn quanh bốn phía phát hiện không có người, mới yên lòng, ngón tay trỏ kề sát bên môi không tiếng động mà ‘Xuỵt’ một tiếng, sau đó liền quay người đi vào trong phòng Sở Minh Duẫn.

Sở Minh Duẫn như có điều suy nghĩ dõi theo động tác của y, ngay khi y ra hiệu hắn cùng trở lại trong phòng, lại tiện tay đóng cửa phòng, đi lên chộp lấy tay nhìn về phía hắn. Đối phương quay người lại tiếp tục đi tới tiếp cận thêm vài bước, Tô Thế Dự khuôn mặt ôn tuấn nho nhã mang theo ý cười sát lại gần.

Sở Minh Duẫn mặc y thân cận, ánh mắt sắc lạnh đảo qua mặt y, nhìn thẳng vào trong đôi mắt kia. Đối phương rũ mắt xuống, tầm nhìn dịch ra, hơi nghiêng đầu, động tác thong thả ám muội giống như là muốn hôn lên môi hắn.

Chẳng qua còn thiếu một tấc.

Sở Minh Duẫn đột nhiên giơ tay chặn lại cổ họng y khóa kín, tiếng xương gãy nứt kèm theo thanh âm ‘Leng keng’ vang lên giòn giã, một thanh đoản đao từ trong tay áo trắng thuần rơi ra ngoài. Hắn giơ tay kéo xuống một tấm mặt nạ da người, phía dưới nhất thời lộ ra khuôn mặt thanh tú phồng thành màu đỏ tím, vừa há miệng máu tươi liền tuôn ra, giãy dụa khôn kể.

Mặt nạ xúc cảm ôn nhuyễn, vô cùng giống da người, chế tác tinh xảo, Sở Minh Duẫn hướng về phía ánh nến quan sát tỉ mỉ chốc lát, cười lạnh thành tiếng: “Ngay cả nửa phần thần thái cũng học không giống, còn dám giả trang Tô Thế Dự ám sát ta.” Hắn giơ tay, nhấc hai chân đối phương rời khỏi mặt đất, “Để ta ngẫm lại xem, là nên khen ngươi can đảm hơn người, hay là chê ngươi mệnh quá dài đây?”

Trong cổ họng đối phương phát ra thanh âm vỡ vụn thống khổ nghẹn ngào, theo tiếng run lên bần bật, thân thể căng thẳng mềm nhũn xuống, không còn khí tức.

Sở Minh Duẫn buông tay ra, thi thể trầm thấp ngã xuống đất, hắn liếc mắt một cái cũng lười nhìn nhiều, ngược lại đem tấm mặt nạ kia hơ qua ngọn nến, đốt thành một đoàn đen thùi, mùi vị quái dị khó mà nói rõ tràn ngập trong phòng.

Sở Minh Duẫn nhíu mày hơi suy nghĩ một chút, nhấc chân đi đến tiểu viện Tô Thế Dự.

Hành lang uốn khúc vài vòng, sau đó chợt thấy có người đối diện đi tới, là Vũ Văn Chuẩn một thân một mình.

Đêm đã dần sâu, trên hành lang đỏ thắm treo thêm mấy ngọn đèn sáng rực, bốn phía không một tiếng người.

Sở Minh Duẫn làm như không thấy đi thẳng về trước, chỉ muốn cùng hắn gặp thoáng qua. Vũ Văn Chuẩn lại chợt dừng bước, không thể ức chế mà hồi tưởng lại tình hình lúng túng giữa ban ngày. Làm sao cũng không nghĩ ra Sở Minh Duẫn khi đó đến tột cùng là nói cái gì với Tô Thế Dự, mới có thể khiến một tên khí chất nhã nhặn nho nhã đạt đến trình độ như vậy, trong lòng vẫn luôn oán giận, lời nói châm chọc một cách tự nhiên mà ra khỏi miệng: “Sở tướng quân muộn như vậy còn có việc gì bận rộn a?” Vũ Văn Chuẩn cười gằn thanh, “Cũng đúng, một mỹ nhân giống như tướng quân, thật khiến người ta khó có thể tưởng tượng ngươi ngồi lên vị trí này như thế nào.”

Sở Minh Duẫn nghe vậy bước chân dừng lại, nhìn ánh nến đang nhảy múa cách đó không xa, đột nhiên hỏi: “Vũ Văn Kiêu là gì của ngươi?”

Vũ Văn Chuẩn nhất thời không hiểu, “Là Hoàng huynh của ta.”

“Nghe ngữ khí, ngươi rất ngưỡng mộ hắn?” Sở Minh Duẫn hỏi.

“Tất nhiên.” Vũ Văn Chuẩn nhìn bóng lưng Sở Minh Duẫn, không nhịn được mấy phần ngạo mạn, “Năm đó Hoàng huynh quét sạch tam Châu mười hai Quận, khiến người Hán ăn nuốt không trôi, khí khái như vậy, cho dù cuối cùng chết trận sa trường cũng là anh hùng Hung Nô của chúng ta! Ai không ngưỡng mộ?”

“A, chết trận sa trường.” Sở Minh Duẫn nhẹ giọng nở nụ cười, ngoái đầu lại nhìn hắn, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, mờ mịt không rõ, “Muốn biết hắn chết như thế nào trong tay ta không?”

Vũ Văn Chuẩn sững sờ, “Cái…cái gì?”

“Nghĩ đến Hung Nô chắc là sẽ không nói cho các ngươi biết.” Sở Minh Duẫn từ từ quay người sang, đối diện hắn, “Giữa sa mạc rộng lớn, ta có thể thẳng xông vào trăm dặm công thành đoạt đất mà không mất phương hướng, ngươi biết tại sao không?”

“Tại sao?” Vũ Văn Chuẩn theo bản năng hỏi.

Sở Minh Duẫn nhếch khóe môi, cười nhẹ nói: “Hoàng huynh ngươi nói cho ta.”

“Nói bậy!” Vũ Văn Chuẩn cả giận nói, “Hoàng huynh tuyệt đối sẽ không phản bội Hung Nô chúng ta!”

“Vậy ngươi giải thích tại sao trong sa mạc ta chưa bao giờ gặp qua phục kích?” Sở Minh Duẫn hơi nhíu đuôi lông mày, lẳng lặng nhìn hắn, Vũ Văn Chuẩn nhất thời nghẹn trụ, Sở Minh Duẫn liền cười nhẹ tiếp tục nói: “Trong vòng mười chiêu ta bẻ gảy một nửa xương cốt Vũ Văn Kiêu, bắt sống hắn. Nơi doanh trại đóng quân có một dòng sông, ta đem hắn quấn chặt trói lên trên cột gỗ thả xuống dưới sông.”

Sở Minh Duẫn ngữ điệu nhàn nhạt, hờ hững, ý cười lại sâu sắc thêm vài phần, nhìn Vũ Văn Chuẩn nói: “Có muốn ta nói cho ngươi biết đó là cảm giác thế nào không?”

“Sẽ không chết, nhưng nước biển sẽ liên tiếp không ngừng tràn vào mũi miệng của hắn, hắn giờ nào khắc nào cũng phải giãy dụa hô hấp với thủy triều, hơn nữa nước mặn còn có thể ngâm vào da thịt hắn, lăng trì vết thương của hắn, nhiều lần dằn vặt đến mức trong đầu cũng chỉ còn lại ý niệm tự sát không hơn. Hơn nữa a, máu toàn thân cũng sẽ thuận theo chảy ngược lên trên đầu, thời gian lâu dài, tròng mắt sẽ rơi ra, nhanh như chớp, lăn tới bên chân ngươi.”

Vũ Văn Chuẩn kinh ngạc nhìn nam nhân dung mạo diễm lệ đang cười trước mắt, lời nói ra không mang theo một tia tình cảm nào, trong lồng ngực tựa như cũng có nước biển rót vào, máu khắp người từng chút một nguội lạnh dần.

“Chỉ hai ngày hắn đã không chịu đựng được, thời điểm được thả ra nằm nhoài bên chân của ta, ngươi biết giống cái gì không?”

Cổ họng giống như gắt gao bị tắc nghẽn, Vũ Văn Chuẩn sắc mặt tái nhợt, ý tứ Sở Minh Duẫn hắn nghe rõ ràng, lại chỉ có thể phun ra một câu: “Ngươi… Ngươi làm sao có thể… Làm sao có thể đối với hắn như vậy?!”

“Được làm vua thua làm giặc, có gì không thể? Vũ Văn Kiêu lúc trước đồ thành nên tự có giác ngộ như vậy.” Sở Minh Duẫn nói, “Vũ Văn Kiêu thời điểm lần thứ nhất nhìn thấy ta, hắn nói với ta câu nói tương tự ngươi, hắn nói ta mỹ nhân như thế, nên bắt sống đưa vào trong quân chơi đùa.”

“Lúc hắn như con cẩu nằm úp sấp ở trước mặt ta, ta liền hỏi hắn: Hoàng tử điện hạ, hiện tại, còn cảm thấy ta đẹp không?”

Sở Minh Duẫn chậm rãi thẳng tắp đến gần Vũ Văn Chuẩn, hắn đến gần một bước, Vũ Văn Chuẩn liền lui lại một bước, cuối cùng lưng chạm vào cột trụ không thể lui được nữa. Sở Minh Duẫn rõ ràng đứng vững bên cạnh hắn, hơi cúi người lại gần nhìn vào trong mắt hắn, đột nhiên lộ ra một nụ cười khiến người kinh tâm động phách, “Hoàng tử điện hạ, hiện tại, còn cảm thấy ta đẹp không?”

Vũ Văn Chuẩn há miệng, còn chưa kịp phát ra âm thanh liền bị một bàn tay bóp chặt cần cổ.

Sở Minh Duẫn ý cười tất cả thu lại, mặt mày như lưỡi dao ác liệt, “Thật không hổ là trẻ tuổi nóng tính, ngay cả mùi máu tanh trên chiến trường cũng chưa từng ngửi qua, lại dám ở trước mặt ta diễu võ dương oai.”

“Ngươi dám…” Vũ Văn Chuẩn nắm lấy tay hắn, tê thanh nói: “… Thả ra!”

Sở Minh Duẫn nghiêng người, thấp giọng nói: “Ta cũng có thể nói trắng ra cho ngươi biết, cắt đất minh ước là một chuyện không thể đàm luận. Nếu như tất cả bọn họ đều đáp ứng, vậy ta sẽ giết ngươi. Hai nước giao chiến thì lại làm sao, ngươi cảm thấy ta sẽ sợ sao?”

Vũ Văn Chuẩn cầm tay hắn chỉ muốn liều mạng đẩy ra, cái tay kia lại như đúc bằng sắt không mảy may xê dịch, cảm giác nghẹt thở không ngừng dâng lên, chỉ còn lại hai mắt đỏ ngầu chặt chẽ nhìn hắn chằm chằm.

“Chẳng qua, ” Sở Minh Duẫn đột nhiên buông tay ra, lui lại một bước, “Ta trái lại thật ra không cảm thấy Hung Nô vương sẽ ngu xuẩn đến mức vì một nhi tử không được sủng ái mà cùng Đại Hạ khai chiến.” Hắn tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn Vũ Văn Chuẩn đang ôm cổ họng ho khan, “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Vũ Văn Chuẩn cố sức bình phục hô hấp, không nói một lời, ánh mắt triệt để âm u.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.