Quân Có Bệnh Không

Chương 47



Trên đại điện trường săn, các vị chư thần đứng hai bên, Hộ bộ Thượng thư Ngụy Tùng một mình quỳ trong điện.

Lý Duyên Trinh quét nhìn một vòng, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên người Ngụy Tùng, chậm rãi mở miệng: “Vừa rồi có người bẩm báo với trẫm, nói là Ngụy ái khanh thông đồng với địch phản quốc…”

Lời hắn còn chưa dứt, thân hình lọm khọm của Ngụy Tùng run lên bần bật, mở miệng hô: “Bệ hạ, lão thần oan uổng a!”

Thần tử trong điện có người âm thầm hít một hơi khí lạnh, tiếng nghị luận bắt đầu yên lặng nổi lên, ánh mắt ném ra nhất thời khác nhau.

Lý Duyên Trinh giơ tay lên một cái, người trong điện yên tĩnh vài phần, hắn tiếp tục nói: “Vì sao bỗng nhiên tới đây nói chuyện?”

Thị vệ trưởng lên tiếng ra khỏi hàng quỳ xuống, quay đầu nhìn lại liếc mắt một cái, liền có hai tên thị vệ đè lên nam nhân trên điện, hắn hỏi Ngụy Tùng: “Xin hỏi đây là người trong phủ Ngụy thượng thư?”

Ngụy Tùng nghiêng đầu liếc nhìn cái người đang nơm nớp lo sợ mà quỳ xuống kia, đáp: “Không sai, là người hầu của ta.”

Thị vệ trưởng thu hồi tầm mắt, cúi người, hai tay nâng quá đỉnh đầu dâng lên một phong thư, cung kính nói: “Hồi bẩm bệ hạ, chúng thần buổi đêm tuần săn (kiểm tra nơi săn bắn) ở bên ngoài, nhìn thấy xung quanh nơi ở của sứ thần Hung Nô có một người hành vi lén lút, mới tiến lên xem xét sau đó phát hiện ra người này. Thần thấy hắn trả lời quanh co, thần sắc kinh hoảng như đang giấu giếm thứ gì, tiếp đó thì đoạt được phong thư này. Thần không dám vu oan trọng thần triều đình, vì sao lại nói tội thông đồng với địch phản quốc, ” hắn ngừng lại, trầm giọng nói: “Bệ hạ nhìn nội dung trong thư liền biết.”

Thái giám tự giác xuống dưới cầm phong thư, mở ra đưa cho Lý Duyên Trinh. Sau khi xem qua sơ lược, Lý Duyên Trinh nhíu nhíu mày, nhất thời không nói gì, lại cẩn thận mà nhìn xuống.

Thị vệ trưởng ngồi dậy, nói: “Ngụy thượng thư ở trong thư nói có thể trợ giúp Cửu hoàng tử Hung Nô kết làm đồng minh, lấy được năm tòa thành trì, dùng cái này để tỏ rõ tâm ý. Trong thư ngôn từ có bao nhiêu thân cận cùng Hung Nô, thậm chí nói thẳng ý nguyện vì Hung Nô phục vụ…”

“Hoàn toàn là nói bậy!” Ngụy Tùng không thể ức chế lên tiếng ngắt lời hắn, cả người run rẩy.

Trong đám người sớm đã rối loạn, thì thầm to nhỏ.

Sở Minh Duẫn mặt không biểu tình nhìn Ngụy Tùng, Tô Thế Dự hơi nhíu lông mày, bọn họ thấy rõ, sắc mặt Ngụy Tùng theo từng lời nói của thị vệ trưởng từng tấc từng tấc tái nhợt, bây giờ đã là mặt không còn chút máu.

Trong tiếng nói lộn xộn đột nhiên có người thở dài một cái, “Nguyên lai là như vậy, ” Công bộ Thượng thư Nhạc Vũ Hiên thẳng tắp nhìn về phía Ngụy Tùng, bỗng nhiên giống như tỉnh ngộ, “Lúc trước Ngụy đại nhân cùng Sở đại nhân tranh chấp không ngớt, khăng khăng muốn cắt đất kết minh, thuật lại nguyên do từng cái từng cái hợp tình hợp lý, ta cho là Ngụy đại nhân thân là Hộ bộ Thượng thư, quả thật là quan tâm dân sinh, trong lòng còn kính nể không thôi, dốc toàn lực chống đỡ. Không nghĩ tới…” Hắn chậm rãi lắc lắc đầu, “Cũng chỉ vì muốn dâng tặng lễ vật cho Hung Nô.”

“Ngày đó từng lời từng chữ ta nói đều xuất phát từ phế phủ!” Ngụy Tùng nói, “Hung Nô cùng Đại Hạ ta đời đời nợ máu, dù cho có thể tạm thời gác lại quan hệ lui tới, nhưng ta sao có thể sẽ tư thông với địch bán nước, quỳ gối trước Hung Nô!”

Nhạc Vũ Hiên quay đầu than thở, không trả lời lại.

“Ngụy đại nhân, trong thư viết như vậy, những gì ta nói đều là thật.” Thị vệ trưởng lại nói, “Huống hồ người truyền tin cho Ngụy đại nhân không phải là bắt được từ nơi ở của Hung Nô?”

Thị vệ chạm đến ánh mắt thị vệ trưởng, tay đặt trên vai tùy tùng hơi buông lỏng.

Tùy tùng ngẩng đầu lên lại cuống quít cúi đầu, nói: “Vâng, đêm nay đại nhân giao cho ta đi truyền tin, còn dặn dò nói nội dung quan trọng, cần phải tự tay giao cho Hung Nô hoàng tử mới được, ta không dám trễ nải, nhưng đến nơi mới phát hiện Hung Nô hoàng tử không ở trong phòng, liền đứng đợi ở bên ngoài. Tiểu nhân chỉ là phụng mệnh làm việc… Thật, thật sự cái gì cũng không biết a!”

Thị vệ trưởng nhìn về phía Ngụy Tùng, “Ngụy đại nhân còn có cái gì muốn nói sao?”

“Người phái hắn đi truyền tin trong đêm là ta không sai.” Ngụy Tùng nhắm mắt lại, quay đầu nhìn về Tô Thế Dự, “Nhưng mà nội dung bên trong bức thư, ta cũng không biết.”

Tô Thế Dự không hiểu chống lại ánh mắt hắn, thị vệ trưởng cũng nghi hoặc liếc mắt nhìn lại, hỏi: “Nếu là thư Ngụy đại nhân viết, Ngụy đại nhân tại sao lại không biết nội dung bên trong bức thư đó?”

“Tô đại nhân!” Cánh tay khô gầy của Ngụy Tùng đột nhiên siết chặt tấm thảm trên điện, gân xanh nổi lên, “Chuyện đến nước này, ngài còn không tính mở miệng sao!”

Sở Minh Duẫn nhíu mày, thấy Tô Thế Dự nháy mắt đồng dạng kinh ngạc, hỏi: “Ngụy đại nhân nói vậy là có ý gì?”

“Tối nay người đến đây uỷ thác ta thay ngươi truyền tin chẳng lẽ không phải đại nhân ngài sao?” Thanh âm Ngụy Tùng ám ách, “Là ngài nói có chuyện quan trọng uỷ thác ta chuyển đạt, là ngài muốn ta tối nay nhất định phải đưa đến, là ngài… Bảo ta giữ bí mật không nói a!”

Trong lòng đều là hoảng sợ, trong điện nhất thời yên tĩnh, giọng của hắn vang vọng khàn khàn, tĩnh lặng mà đập vào trong điện.

Sở Minh Duẫn nhíu mi, trong thời gian ngắn này đột nhiên nhớ tới tiếng bước chân vội vàng ở ngoài tiểu viện, bị thân ảnh bạch sam ngăn cản, dưới ánh đèn u ám lại chuyển thành khuôn mặt Tô Thế Dự, cặp mắt chứa đầy tiếu ý tránh né tầm mắt hắn, cùng với… Dưới tấm mặt nạ kia hoàn toàn là một gương mặt xa lạ.

Ánh mắt hắn chìm nổi, mờ mịt không rõ.

Tô Thế Dự nhíu chặt lông mày, ngữ khí lại bình thản không gợn sóng: “Ta chưa từng uỷ thác Ngụy đại nhân đưa tin.”

“Tô đại nhân… Là quả thực không chịu nhận sao?” Ngụy Tùng nhìn chằm chằm Tô Thế Dự nói.

Tô Thế Dự chưa kịp mở miệng, Hình bộ Thượng Thư Lục Sĩ đứng một bên thực sự không nhịn được muốn hòa hoãn bầu không khí giương cung bạt kiếm này, cười nói: “Ngụy đại nhân, ngươi đừng vội, nếu ngươi nói tối nay đã gặp Tô đại nhân, không bằng suy nghĩ thật kỹ là giờ nào, không chừng là nhớ lộn?”

“Giờ Tuất ba khắc.”

Lục Sĩ nghe vậy sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, chần chừ nói: “… Ngụy đại nhân, có thể xác định là giờ Tuất?”

“Chắc chắn không sai.” Ngụy Tùng như chặt đinh chém sắt nói.

Ý cười trên mặt Lục Sĩ cứng đờ, dần dần nhạt xuống, hắn do dự một lúc lâu, thấp giọng nói: “Tô đại nhân giờ Tuất đang ở trong phòng, ta đích thân đi đưa tấu kết Hình bộ.”

Ngụy Tùng đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, không thể tin.

Lục Sĩ chống lại tầm mắt hắn, đau lòng không thôi.

“… Lục Sĩ?” Ngụy Tùng thanh tuyến run rẩy, “Ngươi và ta tri giao nhiều năm, ngươi cũng không chịu tin ta?”

“Ta đương nhiên tin ngươi, ” Lục Sĩ cắn răng nói, “Nhưng vô luận là ta có rời khỏi đó vài phút, vẫn có cung nữ thêm trà, đều tận mắt nhìn thấy Tô đại nhân một bước cũng không rời khỏi.”

Ngụy Tùng suýt chút nữa quỳ không vững, run rẩy mà miễn cưỡng chống đỡ thân hình, “Tô đại nhân… Tô đại nhân…”

“Được rồi.” Lý Duyên Trinh không thể nhịn được nữa mà lên tiếng, thở dài, “Trẫm tin Tô ái khanh chắc chắn sẽ không có tâm ý mưu phản, ai cũng không cần nhiều lời.”

Sở Minh Duẫn ý vị thâm trường liếc nhìn Lý Duyên Trinh một cái.

Trong điện Ngụy Tùng chậm rãi ngẩng đầu lên, động tác khó khăn tựa như dùng hết khí lực đời, trên khuôn mặt già nua trong nháy mắt nước mắt đã chảy ngang dọc, “Bệ hạ tin Tô đại nhân, cũng không chịu tin một lão thần sao?”

Lý Duyên Trinh khuôn mặt lộ vẻ khó khăn, không trả lời.

“Ba mươi bảy năm a!” Ngụy Tùng thê lương nói, “Từ khi lão thần vào triều tới nay, trong ba mươi bảy năm phụ tá quá ba đời đế vương, không dám phụ quân, không dám quên dân! Mười ba năm trước Hung Nô chiến loạn, nạn đói tàn phá bừa bãi, lão thần vì chuẩn bị đầy đủ quân lương không tiếc bán sạch gia sản; sau mấy năm bệ hạ đăng cơ thiên tai không ngừng, cũng là lão thần dốc hết tâm huyết khổ sở chống đỡ. Sớm trước gian nguy cũng chưa từng có một tia thối ý, lão thần cần gì phải đến tận bây giờ mới phản quốc a bệ hạ!”

Trong điện không hề có một tiếng động.

Binh bộ Thị lang Hứa Dần đứng ở nơi khuất nẻo thấp giọng, đối người bên cạnh nói: “Ngươi xem bây giờ thế cục này, là Tô đảng muốn nội đấu rồi?”

Những người theo Sở đảng phần lớn là thờ ơ lạnh nhạt, người bên cạnh hắn lạnh giọng cười cười, cũng không nói thẳng.

Trầm mặc nửa ngày, Lý Duyên Trinh cầm tín hàm trong tay lật qua, đối diện trọng thần khắp điện, “Ái khanh nói, trẫm rõ ràng. Chỉ là trong thư này… Đúng là chữ viết của Ngụy ái khanh.”

Câu nói này nói đến vô cùng nhạt nhẽo, như khẽ than thở một tiếng, rơi xuống đất lại không một tiếng động, vào trong tai Ngụy Tùng lại như một tiếng sét, bổ lên đầu, lưu lại một mảnh trống rỗng.

Một lúc lâu sau, Ngụy Tùng bỗng nhiên quỳ gối tiến lên, hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn thẳng Lý Duyên Trinh, không khỏi lệ rơi đầy mặt, ngữ khí lại bình tĩnh, “Việc đã đến nước này, lão thần trăm miệng cũng không thể bào chữa. Chỉ là tội tư thông với địch phản quốc này, thần vạn lần cũng không thừa nhận.”

“Thần Ngụy Tùng từ khi làm quan đến nay, ba mươi bảy năm, từ đầu đến cuối, chưa từng có một khắc làm việc thiên tư (vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp), càng chưa từng có một khắc làm trái —— mong rằng bệ hạ minh giám!”

Ngụy Tùng đột nhiên cúi người dập đầu xuống, cái trán đầy nếp nhăn thẳng tắp dập xuống đánh vào thềm ngọc.

Một tiếng vang trầm thấp, tóc bạc ngổn ngang, huyết màu đỏ sẫm chậm rãi tràn ra.

Lý Duyên Trinh sửng sốt, lời nói gắt gao kẹt ở trong cổ họng, phun ra nuốt vào không được.

Sở Minh Duẫn được mở rộng tầm mắt, lơ đãng liếc thấy Lục Sĩ mở to một đôi mắt, cả người run rẩy.

Tô Thế Dự liễm mi không nói gì, bỗng nhiên nhớ lại câu hỏi khó hiểu lúc trước của Sở Minh Duẫn ——

“Có người nào thường hay nhìn chằm chằm vào mặt của ngươi không?”

Bàn tay giấu trong tay áo bất giác hơi nắm chặt.

Thống lĩnh cấm quân lo sợ mặt mày tát mét đi theo Sở Minh Duẫn tiến vào trong phòng.

Vị đại nhân này từ trước đến nay hỉ nộ vô thường đến lợi hại, giờ khắc này thần sắc hờ hững, nhìn ra thống lĩnh bộc phát run sợ trong lòng.

Sở Minh Duẫn xoay người lại ngồi thẳng xuống, thống lĩnh đuổi kịp một bước, dưới chân lại đạp lên đồ vật mềm mại. Hắn cúi đầu nhìn xuống, lập tức lui về phía sau hai bước, liếc nhìn Sở Minh Duẫn dựa vào trên ghế, vừa nhìn về phía thi thể trên đất, trố mắt không có cách nào hoàn hồn.

“Ngụy Tùng chết rồi.” Sở Minh Duẫn đột nhiên mở miệng, nghe không ra nửa điểm tâm tình.

“Thuộc hạ nghe nói.” Thống lĩnh đáp, “Đại nhân, thi thể này là..”

Sở Minh Duẫn mạn bất kinh tâm liếc mắt nhìn một cái, ngón tay trắng thuần điểm nhẹ trên tay vịn, “Ngươi tỉ mỉ nhìn dưới đáy ủng hắn xem.”

Thống lĩnh theo lời ngồi xổm người xuống, cúi đầu nhìn, dọc theo mép ủng có bùn đất ẩm ướt dính lẫn vài cánh hoa tàn, “Đây là…” Thống lĩnh tỉ mỉ phân tích, “Hoa Đồ Mi*?”.

*Đồ mi hay còn gọi trà mi, hải đường, dum lá hoa hồng (tên khoa học: Rubus rosifolius) là một loài cây bụi nhỏ có gai nhọn thuộc chi Mâm xôi (Rubus) của họ Hoa hồng (Rosaceae), bản địa của các rừng mưa và rừng thưa cây cao trong khu vực Himalaya, Đông Á và miền đông Australia.

“Ánh mắt ngược lại không tệ.” Sở Minh Duẫn khẽ cười thành tiếng, “Lúc ta ở bên ngoài viện ngăn lại người này y đang đeo mặt nạ Tô Thế Dự, tuy rằng mặt nạ kia đã bị ta đốt, nhưng ngươi xem bộ trang phục này cũng có thể nhận ra đi?”

Thống lĩnh luôn miệng xưng vâng, mồ hôi lạnh chảy dài. Trái lại dự định dùng kiếm phân biệt, mới vừa rồi trong kinh hoảng liếc mắt vào trong một cái hắn cơ hồ liền tưởng vị kia ngộ hại Ngự Sử đại nhân.

“Vậy ngươi phải biết Ngụy Tùng đến tột cùng là chịu phó thác của ai nhờ truyền tin, ” Sở Minh Duẫn chậm rãi nói, “Cũng nên đoán được y ở đâu dẫm lên hoa Đồ Mi.”

Chỉ có ở chân núi Nam, mới có một rừng hoa Đồ Mi.

Thống lĩnh hoảng sợ quỳ xuống, “Đại nhân…”

“Là ta cho ngươi bố trí canh phòng không viết rõ ràng, mới có thể thả người từ chân núi Nam vào được trường săn?”

“Không, dĩ nhiên không phải, ” thống lĩnh từ trong hoảng loạn bò lên phía trước, “Là thuộc hạ, là thuộc hạ lười biếng, không có theo lời ngài dặn dò thay đổi thủ vệ, đều là lỗi của thuộc hạ, thuộc hạ nguyên tưởng rằng nhiều năm qua đều…”

“Chấp lệnh không xong, thủ vệ thất trách.” Sở Minh Duẫn đánh gãy hắn, “Hộ bộ Thượng thư chết, ngươi có thể thoát khỏi liên quan?”

“Cầu xin đại nhân tha mạng! Là thuộc hạ thất trách, thuộc hạ biết sai!” Thống lĩnh liều mạng ôm lấy chân Sở Minh Duẫn, sắc mặt trắng bệch, “Thuộc hạ nguyện vì đại nhân không quản nhảy vào nước sôi lửa bỏng, thề sống chết cống hiến, cấm quân chính là vật trong túi đại nhân ngài! Cầu xin đại nhân giơ cao đánh khẽ, ngàn vạn lần không nên báo cho bệ hạ!”

Sở Minh Duẫn quấn chặt lông mày, “Buông tay.”

Thống lĩnh vội vàng buông tay ra, liên tục dập đầu, “Cầu xin đại nhân tha mạng! Ngụy thượng thư chức quan địa vị cao trọng, một khi bệ hạ biết được, thuộc hạ nhất định không còn đường sống…”

“Được rồi, ” Sở Minh Duẫn không nhịn được nói, “Ta nếu như muốn tính mạng ngươi, ngươi còn có thể ở đây?”

Thống lĩnh nhất thời hiểu rõ, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Tạ đại nhân.” Hắn hết sức kính cẩn nghe theo cúi người đi, lấy trán chống dưới mũi giày Sở Minh Duẫn, “Đại nhân có ân cứu mạng, thuộc hạ suốt đời khó quên.”

“Ah ——?” Sở Minh Duẫn nghiêng đầu nhìn hắn, âm cuối mang ý cười.

“Đại nhân yên tâm, từ nay về sau vô luận ta có còn là cấm quân, đều ở đây chịu chưởng khống của đại nhân ngài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.