Quân Có Bệnh Không

Chương 54



Che dấu tai mắt người rời khỏi Trường An, một đường xuôi nam, mấy ngày đi khắp ruộng đồng mênh mông um tùm, sau đó toàn bộ đổi thành thủy lộ, bọn họ giống như công tử phú gia du thưởng yên hà mướn một chiếc thuyền hoa, đi vào Hán Thủy cuồn cuộn, xuôi dòng đi về phía đông. Ven đường chỉ nghe thấy Hoài Nam ngày càng yên ổn, phản đảng lại không dị động.

Ngoài thuyền một màu trong xanh, khói sóng mênh mông, trong khoang thuyền trên chiếc bàn con bày ván cờ, Tô Thế Dự đang ngồi một mình tự mình đánh cờ. Thị nữ nhỏ giọng tiến lên vì hắn thêm đầy trà, Tô Thế Dự khách khí với nàng nở nụ cười, liền chợt nhớ tới cái gì, nói: “Xin hỏi bây giờ cách Tương Dương bao xa?”

“Cách Tương Dương rất gần, ngày mai sẽ đến, ngài thế nhưng phải ngừng lại ở nơi đó một ngày sao?” Thị nữ nhận được trả lời của Tô Thế Dự, liền tự giác lui ra.

Phía sau chợt vang lên thanh âm Sở Minh Duẫn, “Ngươi đi Tương Dương làm cái gì?”

“Có vị bằng hữu bây giờ đang ở Tương Dương, dựa theo ước định đến thăm một lát.” Tô Thế Dự dừng một chút, quay đầu lại nhìn hắn, “Ngươi lại đang ăn cái gì?”

“Bánh đậu đỏ.” Sở Minh Duẫn một tay bưng một đĩa sứ men xanh nhỏ, hơi nâng cằm, “Có ăn không?”

“Không cần, ngươi ăn là tốt rồi.” Tô Thế Dự nở nụ cười, tầm mắt nhìn trở về quân cờ trắng đen ngang dọc.

Sở Minh Duẫn tiện tay đem đĩa nhỏ đặt lên trên bàn, nghiêng đầu đánh giá ván cờ, “Không bằng ta cùng ngươi hạ?”

Tô Thế Dự cũng không giương mắt, chỉ cười nhạt nói, “Ta lại không muốn cùng người tay dính đầy dầu chơi cờ.”

“…” Sở Minh Duẫn hơi nhíu đuôi lông mày, trực tiếp ngồi xuống phía đối diện y, lấy ra quân cờ đen thản nhiên hạ xuống.

“…” Tô Thế Dự ngước mắt thật sâu nhìn hắn một cái, trong nháy mắt trầm mặc, giơ tay cũng cầm qua một khối bánh đậu đỏ bỏ vào trong miệng.

“Ăn ngon không?” Sở Minh Duẫn ý cười dịu dàng nhìn y.

“Không tồi.” Tô Thế Dự đáp, thấp mắt xem xét tỉ mỉ ván cờ, “Lát sau nhớ đem quân cờ rửa sạch.”

“Ừm.”

“Ngươi rửa.” Tô Thế Dự ôn thanh nói bổ sung.

“… Được.”

Tương Dương bởi vì nằm trên bờ sông Tương Giang nên có tên như vậy, có sông Hán Thủy chảy qua, ngăn cách hai bờ sông.

Sắc trời trong xanh, chim chóc hót líu lo trên cành dương xanh biếc, trên phố xá lại càng thêm rộn ràng, chủ quán tửu lâu cao giọng thét to lôi kéo khách, trên tú lầu Nhạc phường mơ hồ truyền đến tiếng cầm sắt.

Nhàn rỗi đi bộ bên trong ngõ phố phồn hoa, Sở Minh Duẫn nhìn về Tô Thế Dự bên cạnh, bỗng nhiên cười nói: “Hoài Nam tiền cảnh không rõ, trong triều chính vụ chuyển giao cho thuộc quan, lúc này ngươi ta lại ở đây trộm được thanh nhàn, không biết đây có tính là ngự Sử đại nhân mang ta đi không làm tròn trách nhiệm không?”

“Hiếm thấy Sở đại nhân sẽ có ý tưởng này, ” Tô Thế Dự cười cười, “Đã như vậy, sau khi hồi triều ta nhất định dâng tấu kết tội ngươi.”

“Sách.”

Sở Minh Duẫn nói, “Ngươi cũng thật là không lo lắng chuyện Hoài Nam?”

“Ta chẳng qua là cảm thấy lời nói lúc trước của Sở đại nhân xác thực có lý, ” ánh mắt tùy ý đảo qua bức họa nữ tử đánh đàn trên lầu, Tô Thế Dự nhàn nhạt nói, “Tin tức nghe được ven đường cũng đủ để chứng minh phản đảng làm loạn có thâm ý khác, đại khái trước khi ngươi ta đến Hoài Nam sẽ không xảy ra chuyện. Mà bản thân Hoài Nam vương điểm đáng ngờ rất nhiều, cũng không phải trong chốc lát nửa khắc là có thể nghĩ thấu, chẳng bằng tranh thủ đến gặp bằng hữu một lát.”

Sở Minh Duẫn không khỏi cau lại lông mày, “Nghe như vậy ngược lại vị bằng hữu này rất trọng yếu?”

Y đang muốn trả lời, phía sau chợt vang lên một đạo thanh âm nhu lượng.

“Tô ca ca!”

Bọn họ xoay người nhìn lại, cách đó không xa dưới bóng cây liễu một thiếu nữ thanh lệ đang phất tay lập tức nở nụ cười, vội vàng nhấc váy chạy tới, lúc đến phụ cận bước chân chưa kịp đứng vững vàng thân hình hơi lệch đi, được Tô Thế Dự tay mắt lanh lẹ đỡ lấy, thiếu nữ cầm lấy cánh tay y đứng vững, giữa hai hàng lông mày dường như bị xoay đau mà nhíu một cái, nhưng vẫn là ngửa đầu cười nói, “Tô ca ca.”

“Cẩn thận chút.” Tô Thế Dự thu tay về,”Muội tại sao không ở Nhạc phường giáo tập (dạy dỗ, chỉ bảo)?”.

“Muội ra ngoài mua chút tàm ti để thay dây đàn.” Thiếu nữ nói, “Mới vừa rồi muội còn cho là nhìn lầm đây, không nghĩ tới Tô ca ca thật đến Tương Dương.”

Tô Thế Dự đáp một tiếng, lại tiếp tục nhìn về phía Sở Minh Duẫn, “Đây là Lan Y, là nhạc công chỉ dạy ở Nhạc phường.”

“Bằng hữu trong lời ngươi nói là nàng?” Sở Minh Duẫn nhìn Lan Y, không mang theo ngữ khí nói.

“Đúng vậy.” Lan Y đối với hắn cười cười, ngược lại vừa nhìn về phía Tô Thế Dự có mấy phần oán trách, “Tô ca ca cả ngày bận rộn, bây giờ có thể coi như là có thời gian rảnh tới tìm muội?”

“Chỉ là lưu lại chốc lát.” Tô Thế Dự nói.

“Nhanh như vậy?” Lan Y nói, “Vậy đừng đi dạo trên đường, Tô ca ca đến chỗ của muội ngồi một chút đi. Vừa vặn mới sáng tác mấy thủ khúc, ca giúp muội nghe một chút xem.”

“Cũng tốt.” Tô Thế Dự gật đầu, ngược lại thấy Sở Minh Duẫn nhíu chặt lông mày, y hơi do dự, vẫn là nói: “Kia…”

“Chê ta vướng bận?” Sở Minh Duẫn nghe không ra tâm tình cười thành tiếng.

“Sao lại thế.” Tô Thế Dự nhạt thanh cười nói, “Ta có một số việc muốn nói với Lan Y, thứ lỗi không tiếp được chốc lát, Sở đại nhân không ngại trước tiên cứ tùy ý đi dạo.”

“Ta đối với dạo phố không có hứng thú gì, ” Sở Minh Duẫn nhìn y, “Ta chỉ muốn cùng ngươi một chỗ.”

Giọng nói thanh thanh đạm đạm. Bốn mắt nhìn nhau, chỉ mong thấy trong đáy mắt hắn một nụ cười cũng không nhìn được.

Ánh nắng xuyên thấu qua liễu xanh, mơ hồ ở dưới mi mắt hắn điểm một chút ánh sáng nhu hòa, trong con ngươi thâm thúy sâu không thấy đáy. Tô Thế Dự nhất thời khó có thể dời tầm mắt, rồi lại không trả lời được, chỉ nghe thấy trên tú lầu tiếng đàn tinh tế kéo dài, giọng nữ yểu điệu hát thủ khúc hái sen mùa thu.

Người đi đường vãng lai tấp nập, bầu không khí giữa bọn họ rất cổ quái, khó tránh khỏi rước lấy chút ánh mắt hiếu kỳ. Ánh mắt Lan Y bồi hồi dừng trên người bọn hắn, rốt cục cẩn thận lên tiếng nói: “Tô ca ca?”

Tô Thế Dự bừng tỉnh hoàn hồn, thần sắc như thường né tránh ánh mắt hắn, liếc nhìn Lan Y, hời hợt nói: “Ta tiễn Lan Y trở về, sau đó sẽ trở lại.”

“… Được.” Sở Minh Duẫn không mang theo ngữ khí, ánh mắt rơi vào trên người Lan Y, lời nói vẫn là đối Tô Thế Dự nói, “Ta trở về trên thuyền chờ ngươi.”

Không chờ y lên tiếng, Sở Minh Duẫn quay người rời đi.

Quang ảnh liền từ bả vai hắn trượt xuống, rơi xuống vỡ loang lổ khắp mặt đất. Muôn vàn tâm tư lạc thành một tiếng thở dài, Tô Thế Dự thu tầm mắt lại, nhìn về phía Lan Y, “Còn có thể tự mình đi sao?”

Lan Y cúi đầu nhìn chân mình một chút, dư quang lơ đãng rơi vào bóng lưng lam y kia một đường trầm mặc, suy nghĩ một chút vẫn là chậm rãi lắc đầu. Màng tai chỉ nghe Tô Thế Dự buông một tiếng thở dài ‘Thất lễ’, tiếp đó thân thể bỗng nhẹ bẫng, đúng là bị lăng không ôm lấy. Lan Y nhất thời ngẩn ra, lướt qua bả vai Tô Thế Dự trông thấy người kia dừng bước nhìn lại, yên lặng nhìn bọn họ, rõ ràng là nắng ấm tháng bảy bao phủ khuôn mặt hắn, lại chỉ thấy âm lệ sương hàn.

Trong lòng nàng sợ hãi run lên, vội vàng xoay đầu lại tránh né tầm mắt lạnh lùng nghiêm nghị kia.

Đi vào Nhạc phường vào cư thất trên lầu, thanh âm khúc sáo trúc yếu dần không nghe rõ, tiểu tỳ nữ dẫn đường dâng trà sau đó liền đỏ mặt lui ra, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Lan Y liếc nhìn bốn phía quan sát Tô Thế Dự, lúng túng ho khan, “Làm phiền công tử, có thể thả ta xuống.”

Tô Thế Dự nhàn nhạt liếc nàng một cái, thả nàng xuống, sửa lại ống tay áo một chút, “Đã lâu không thấy, kỹ năng diễn xuất trẹo chân của ngươi ngược lại là càng ngày càng tinh xảo.”

“Nào có nào có, ” Lan Y liên thanh khiêm tốn nói, “Chỉ tiếc lần này vẫn không thể nào vừa vặn ngã vào trong lồng ngực công tử.”

Tô Thế Dự nở nụ cười, “Nếu là như vậy, lần sau ta không dìu ngươi là được rồi.”

“Không không không, như vậy sao được, công tử quân tử như vậy, vẫn là nên thương hương tiếc ngọc một chút a.” Lan Y mặt dày nói, dừng một chút, lại không nhịn được hỏi: “Vừa rồi vị kia là Sở thái úy?”

“Là hắn.”

“… Quả nhiên danh bất hư truyền.” Lan Y không khỏi nghĩ mà sợ, “Tuy rằng không biết là vì sao, chỉ bằng ánh mắt hắn vừa mới nhìn ta, nếu như không phải đang ở trên phố xá bất tiện ra tay, ta tuyệt đối đã phơi thây trên đất.”

Tô Thế Dự nhẹ nhàng nở nụ cười, cũng không đáp lời, mà là tự mình cầm qua chén trà ngồi xuống, “Nói chính sự đi.”

Lan Y chỉnh trang lại thần sắc, vén bào quỳ xuống, cung kính nói: “Thuộc hạ tham kiến công tử.”

Trên đời này biện pháp bồi dưỡng thế lực nhiều không kể xiết, có ảnh vệ Sở Minh Duẫn một tay nghiêm mật thành lập, cũng có môn khách trong tay Tô Thế Dự, cũng không quá nhiều gò bó, người người dung vào không dấu vết, ở trên trời hạ dệt thành một tấm cạm bẫy bí ẩn.

“Dựa theo quy củ, khi hành kinh vị trí của ta sẽ tự liên hệ các ngươi, lần này làm sao tới tìm ta?” Tô Thế Dự nói.

“Không dối gạt công tử, ta sớm ở trong thành phủ đầy cơ sở ngầm, công tử hôm nay vừa xuất hiện tại bến phà đã có người tới thông tri ta, ta đây nửa phần cũng không dám trễ nải mà tới trình diện ngài.”

Tô Thế Dự hơi nhíu mày, “Gấp gáp như vậy, là trong triều xảy ra vấn đề rồi?”

Lan Y lắc đầu một cái, “Trong triều cũng không có đại sự. Quản gia Tô Nghị trước gởi thư tín tới nói cùng công tử mất liên lạc, người phái đi truyền tin cũng không còn tung tích, quản gia lo lắng ngài có chuyện, luôn mãi căn dặn ta xác nhận an toàn của ngài.”

“Nhưng từ khi ta xuất phát tới nay cũng chưa hề thu được tin.” Tô Thế Dự nói.

“Trong thư gửi cho ta quản gia còn nói cùng lúc đã phái ba người dọc đường tìm ngài, công tử lẽ nào cũng chưa từng thấy?” Lan Y kinh ngạc nói.

“… Xem ra là bị người ngăn chặn.” Đáp án sớm đã có ở trong lòng, Tô Thế Dự nắm chén nhỏ trầm mặc chốc lát, cuối cùng thu lại con ngươi khẽ cười, uống nước trà.

Lan Y không rõ vì sao nhìn y, bỗng nghĩ đến cái gì, “Đúng rồi,” nàng nói, “Thuộc hạ sơ sẩy, tuy không có đại sự gì, nhưng quản gia có ở trong thư nhắc tới một chuyện. Sau khi công tử rời kinh, trong triều đề cử ứng cử viên bổ nhiệm cho chức Hộ bộ Thượng thư Ngụy Tùng, quản gia không biết ý tứ của công tử, không dám tự ý làm việc, tranh chấp hồi lâu, cuối cùng rơi vào trong tay Sở đảng.”

“Ta biết rồi.” Tô Thế Dự nhàn nhạt nói, “Ngươi an bài một chút, tìm người khác đến chuyển đạt tin tức, cái khác ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.”

“Vâng.”

Tô Thế Dự gác lại chén trà, đứng lên nói, “Nếu không có chuyện gì khác, ta đi về trước.”

Lan Y đứng dậy theo, tiễn y hai bước, đến trước cửa thực sự liền không nhịn được lên tiếng: “Công tử.”

“Làm sao?”

“Cái kia…” Lan Y dời tầm mắt, ấp a ấp úng nói: “Công tử, lần này sao lại không thấy Tô Bạch đi cùng ngài?”

Tô Thế Dự nhìn nàng, hiểu rõ cười nói: “Ngươi muốn gặp hắn?”

“Có quỷ mới muốn gặp cái tên không có đầu óc kia,” Lan Y bật thốt lên, “Hắn không ở đây cảm giác thanh tịnh không ít, ta chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.”

Tô Thế Dự cười nói, “Ta cũng biết ngươi đại khái không muốn thấy hắn, cho nên để Tô Bạch ngốc ở Trường An rồi.”

“Cái gì?” Lan Y đột nhiên nhìn về phía y, “Công tử, không, không thể như vậy được, ta kỳ thực cũng không phải cảm thấy hắn phiền như vậy…”

“Hai người các ngươi vừa thấy liền rùm beng, vẫn là cách khá xa một chút mới tốt.” Tô Thế Dự cười nói.

Lan Y nhìn y chằm chằm, nửa ngày, đầy mặt xoắn xuýt mà nghẹn ra một câu, “Đừng a…”

Tô Thế Dự không khỏi lắc đầu nở nụ cười, cất bước rời đi.

“Công tử!” Lan Y ở phía sau vội la lên.

“Tô Bạch đi cùng đoàn xe ở phía sau, mấy ngày nữa đại khái sẽ đến Tương Dương.” Y không quay đầu lại nói, ngữ khí ôn hòa, thân ảnh đã đi thật xa.

Trên mặt sông sóng gợn lăn tăn như từng mảnh vỡ vụn, mặt nước phản chiếu sắc núi. Tầm mắt Sở Minh Duẫn tựa như rơi vào nơi xa không thể với tới, đầu ngón tay trắng thuần như có như không nhẹ nhàng gõ từng chút lên mạn thuyền, xuất thần.

Ngoài ý muốn.

Hoặc giả là đã nhìn lâu dáng dấp Tô Thế Dự thanh tâm quả dục, mới có thể quên mất điểm này. Vẫn chưa kết hôn cũng không có nghĩa là y không có ý trung nhân, sớm có hôn ước cho nên mới trì hoãn có cả khối người, huống chi xưa nay có nhiều quan chức triều đình vì bảo đảm gia quyến an ổn, giấu mà không nói.

Tô Thế Dự tâm phòng bị còn cao hơn nhiều so với trăm thước tường thành Trường An, đồng thời ngăn phòng thủ kiên cố. Bởi vậy hắn không vội, hắn nói ngày sau còn dài, hắn có thể đối mơ ước của người khác không để ý lắm, hắn có đầy đủ kiên trì để chờ đợi Tô Thế Dự tin tưởng.

Nhưng xưa nay không hề nghĩ rằng, cái người giống như cục đá kia cũng sẽ coi trọng một nữ tử như vậy.

Ngón tay rơi vào trên mép thuyền, bất giác hơi giữ chặt.

Tiếng bước chân quen thuộc từ xa đến gần vang lên, Sở Minh Duẫn xoay người. Tô Thế Dự dừng bước, nhìn trong khoang thuyền quét mắt một cái, lại tiếp tục nhìn về phía hắn, cười nói: “Còn chưa cơm tối?”

Sở Minh Duẫn gật gật đầu, “Không phải nói ta chờ ngươi sao?”

Tô Thế Dự cười nhạt, gọi thị nữ hâm rượu chia thức ăn, y cùng với Sở Minh Duẫn ngồi đối diện bên bàn, lại vô cớ trầm mặc, mỗi người có một suy nghĩ.

Nửa ngày, Sở Minh Duẫn bỗng nhiên mở miệng, “Ngươi dự định lại ở đây thêm mấy ngày sao?”

“Cái này cũng không cần thiết, ngày mai là có thể tiếp tục đi thuyền.” Tô Thế Dự cười nói, “Sở đại nhân yên tâm, sẽ không làm lỡ hành trình.”

Sở Minh Duẫn chống cằm, nghiêng đầu nhìn y, ánh mắt tỉ mỉ rơi vào trên mặt y.

Tô Thế Dự không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, buông chén nhỏ đứng dậy, “Ta về phòng trước, Sở đại nhân nghỉ ngơi sớm một chút.”

Thân ảnh nho bạch liền biến mất ở sau cửa, ngoài cửa sổ tà dương rơi vào lòng sông, sắc trời dần tối, cây đèn đốt lên, xa xa mà nghe thấy tiếng ca từ tú lầu cách sông truyền đến. Lại là khuyết khúc (bài hát bị thiếu đoạn) kia, hát rằng:

“Thải liên nam đường thu, liên hoa quá nhân đầu.

(Hái hoa sen mùa thu, hoa sen hơn đầu người)

Đê đầu lộng liên tử, liên tử xanh như thủy.

(Cúi đầu bóc hạt sen, hạt sen trong như nước)

…….

Hải thủy mộng du du, quân sầu ngã diệc sầu.

(Đại dương mộng thăm thẳm, quân buồn ta cũng buồn)

Nam phong tri ngã ý, xuy mộng đáo Tây Châu*.”

(Gió nam biết ý ta, thổi mộng tới Tây Châu.)

*Đây là một khúc ca Tây Châu, một bài dân ca thời Nam triều.

Sở Minh Duẫn phục xuống trên bàn gối lên cánh tay mình, bỗng nhiên đưa tay cầm qua ly rượu Tô Thế Dự, đem dấu son môi trên miệng chén, chậm rãi uống cạn rượu, hơi lạnh.

Tác giả có lời muốn nói:

Tây Châu khúc.

Ức mai hạ Tây Châu, chiết mai ký giang bắc.

Đơn sam hạnh tử hồng, song tấn nha hồ sắc.

Tây châu tại hà xử? Lưỡng tưởng kiều đầu độ.

Nhật mộ bá lao phi, phong xuy ô cữu thụ.

Thụ hạ tức môn tiền, môn trung lộ thúy điền.

Khai môn lang bất chí, xuất môn thái hồng liên.

Thái liên nam đường thu, liên hoa quá nhân đầu.

Đê đầu lộng liên tử, liên tử thanh như thủy.

Trí liên hoài tụ trung, liên tâm triệt để hồng.

Ức lang lang bất chí, ngưỡng thủ vọng phi hồng.

Hồng phi mãn tây châu, vọng lang thượng thanh lâu.

Lâu cao vọng bất kiến, tận nhật lan can đầu.

Lan can thập nhị khúc, thùy thủ minh như ngọc.

Quyển liêm thiên tự cao, hải thủy dao không lục.

Hải thủy mộng du du, quân sầu ngã diệc sầu.

Nam phong tri ngã ý, xuy mộng đáo tây châu.

Bài dân ca Nam triều là bài thơ trữ tình dài nhất, miêu tả một người đối với người mình yêu tha thiết đau khổ tưởng niệm, có hứng thú có thể đi tìm hiểu =V=

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.