Ngự Sử đại phu gần đây làm việc và nghỉ ngơi rất tốt, chỉ là lần này, cũng như mọi ngày, nhưng sau khi tỉnh lại lại không thể ngồi dậy được.
Đau nhức toàn thân, nửa người bên dưới lại bị người bên cạnh ôm chặt lấy, không thể động đậy, Tô Thế Dự quét mắt nhìn vết tích ám muội trên bả vai, lặng lẽ đem cái chăn bị đạp ra kéo lên một ít, đem y cùng Sở Minh Duẫn đắp kín.
Nắng sớm mờ mờ xuyên thấu qua cửa sổ lọt vào trong phòng, Sở Minh Duẫn tựa hồ vẫn đang ngủ say, vùi đầu bên trong hõm vai Tô Thế Dự, nửa khuôn mặt ẩn dưới bóng tối, tóc đen trên trán ngổn ngang, mặt mày yên tĩnh, hô hấp ấm áp vững vàng rơi vào bên gáy y.
Tô Thế Dự nghiêng đầu nhìn hắn, trầm mặc mà chuyên chú.
Hồi lâu, khóe môi Sở Minh Duẫn bỗng nhiên hơi câu lên, “Ta sắp không chờ được, Thế Dự.” Hắn đột nhiên thấp giọng mở miệng, chưa mở mắt, “Nhìn lâu như vậy còn không có ý định hôn lên sao?”
Tô Thế Dự sững sờ, Sở Minh Duẫn mở mắt ra chống lại ánh mắt của y, đầy mắt ý cười, “Kia hay là để ta đi.” Nói xong không đợi y phản ứng liền hôn lên, môi lưỡi quấn quýt si mê, nhiệt độ dần nóng lên, thẳng đến khi thở dốc Tô Thế Dự mới đúng lúc chặn lại ngực Sở Minh Duẫn.
Đầu lưỡi Sở Minh Duẫn khẽ liếm qua khóe môi mình, mang theo bất mãn mà nhìn y, “Làm sao vậy?”
Tô Thế Dự chậm rãi điều khí tức, “Nên rời giường.”
“Vội vã thức dậy làm cái gì, ” Sở Minh Duẫn nở nụ cười, tay trượt tới eo nhỏ y nhéo nhéo, “Chỗ này của ngươi không đau?”
Ngón tay hắn chạm đến nơi mềm yếu cảm giác nhất thời thẩm thấu tận xương cốt, Tô Thế Dự một phen kéo tay hắn ra, “Hôm nay sau khi tiến vào cảnh nội Hoài Nam sẽ xuống thuyền, ngươi còn dự định ngốc ở đây bao lâu?”
“Chỉ một lát này thôi mà.” Sở Minh Duẫn nắm chặt lại tay y.
Tô Thế Dự nhẹ giọng cười cười, “Điểm tâm cũng không ăn sao?”
Sở Minh Duẫn lôi kéo tay y kề sát bên mặt cà cà, nghe vậy khẽ cắn môi, nghiêng đầu theo dõi y, mặt mày ẩn tình, ngân nga cười nói: “Tô ca ca có thể tới ăn ta nha.”
Dáng dấp kia đúng lúc tăng thêm quang cảnh trên cổ hắn, tóc đen phát tán trên làn da trắng thuần nhẵn nhụi, Tô Thế Dự quay mặt đi hít một hơi thật sâu đè xuống xao động trong lòng, đẩy đầu hắn ra, lực đạo mềm nhẹ, thái độ kiên định, “Rời giường.”
Mặc quần áo dùng cơm lại là một hồi dằn vặt, nhưng cũng may Sở Minh Duẫn vẫn chưa hoàn toàn quên mất chính sự, quấn lấy Tô Thế Dự hạ xuống mấy ván cờ, liền ngồi an phận trước bàn trà, bày ra nghiên giấy.
Tô Thế Dự rảnh rỗi gõ gõ quân cờ, quay đầu tỉ mỉ tường tận nhìn chữ viết của hắn, sắc bén mạnh mẽ, từng chữ xem qua, bỗng nhiên cảm thấy kinh sợ, “Ngươi là đang mặc tả (sao chép) binh thư?”
“Ừm.” Sở Minh Duẫn đáp, “Là quyển lúc trước đưa cho Lạc Tân, trước viết xuống, hắn nếu dùng kế sách trong đó, chờ chút cũng thuận tiện đối chiếu điều tra rõ.”
Tô Thế Dự gật gật đầu, như cũ nhìn hắn viết.
Sở Minh Duẫn vén tay áo chấm mực, liếc mắt nhìn y, cười nói: “Ngươi xem qua quyển sách này rồi?”
Tô Thế Dự hơi nheo con ngươi lại, nhàn nhạt đáp, “Là khi đó.”
“… Vậy từng đi qua Lương châu sao?” Sở Minh Duẫn hỏi.
“Năm đó phụ thân phái ta chinh phạt chính là Lương châu thành.” Tô Thế Dự nói, lại thấy hắn gật gật đầu, cũng không có ý hỏi lại, hơi do dự một chút, vẫn là ôn thanh nói tiếp, “Sau khi Hung Nô bại lui, Lương châu vì Vũ Văn Kiêu đồ thành đã thành trống không, bất quá những thi thể này đều mệnh cho các binh sĩ an táng.”
Sở Minh Duẫn cúi xuống mắt nhìn tờ giấy, khó phân biệt buồn vui, động tác đặt bút vẫn chưa đình chỉ, một lát sau bỗng nhiên mở miệng, “Trên lâu thành quả thực treo một nữ nhân?”
Tô Thế Dự nhất thời hiểu rõ chút gì, nhìn hắn trầm mặc trong nháy mắt, vuốt cằm nói, “Đúng vậy, ngay cả phụ thân cũng nói đó là một nữ tử hiếm thấy, vốn định thử tìm người nhà nàng thu liễm hài cốt, nhưng đáng tiếc thời gian quá lâu, đã không phân biệt rõ bộ dạng, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là tự tay ta đưa nàng thu liễm an táng.”
“Vậy cũng không tệ lắm.” Sở Minh Duẫn nở nụ cười, dưới ngòi bút lại miễn cưỡng dừng lại, màu mực dày đậm trên tờ giấy Tuyên Thành chậm rãi lan ra, nửa ngày hắn nhịn không được cười nói, “Còn nhớ khi còn bé ta cùng a tỷ đánh nhau, mỗi lần như vậy nàng đều tuyên bố muốn đem ta treo đánh ở trên lâu thành, không nghĩ tới cuối cùng người bị treo lên trái lại là nàng, cũng là đáng đời.”
Ngữ khí hời hợt đến gần như hờ hững. Tô Thế Dự không khỏi nhíu nhíu mày, nhẹ giọng nói, “Ta còn nhớ phần mộ đó ở nơi nào, ngươi nếu có ý, có thể đi nhìn nàng một cái.”
“Mang ngươi xem a tỷ là chuyện khẳng định a.” Sở Minh Duẫn giương mắt nhìn y, loan mi nở nụ cười, mâu sắc thâm trầm, “Nhưng bây giờ vẫn chưa phải thời điểm ta có thể đi gặp nàng.”
Lời nói ý sâu sắc. Tô Thế Dự không hỏi nữa, cười nhạt thu tầm mắt lại, giữa ngón tay một cái hạ xuống.
Lúc hoàng hôn thuyền hoa đã tới biên cảnh Hoài Nam, bọn họ đổi lộ trình lừa gạt nhập cảnh, mắt thấy sắc trời đã tối liền quyết định nghỉ chân tại huyện Phượng Đài, tính toán sơ qua, cách thủ phủ Hoài Nam- Thọ Xuân đã chỉ còn lại không đến mấy ngày lộ trình nữa.
Trong khách điếm sinh ý thịnh vượng, Sở Minh Duẫn đem tiền thuê phòng đặt lên, ánh mắt tùy ý xẹt qua cảnh nói cười giữa các thực khách, nghiêng đầu hỏi chưởng quỹ, “Hoài Nam không phải trước đó vài ngày mới gặp qua phản đảng náo loạn sao, chỗ này của ngươi tại sao còn náo nhiệt như thế?”
“Khách quan ngài cũng nói là trước đó vài ngày, hiện tại náo loạn không phải đã ngừng rồi sao?” Chưởng quỹ một bên lấy tiền vừa cười nói, “Cũng nhờ có Tây Lăng vương phòng thủ tốt, trận chiến đều đánh vào mấy thành Thọ Xuân bên kia, căn bản không ảnh hưởng tới Phượng Đài của ta bên này, ai còn đi lưu ý nó đâu?”
Sở Minh Duẫn hơi nhíu lông mày, cùng Tô Thế Dự liếc mắt nhìn nhau.
Chưởng quỹ giơ tay gọi tiểu nhị đang chạy trong quán, “Đến, hai gian phòng hảo hạng trên lầu, mang hai vị khách quan này đi qua.”
Tô Thế Dự đẩy cửa sổ ra phóng tầm mắt nhìn tới, màn đêm buông xuống, trăng non, trên đường đèn đuốc sáng choang, xa xa có thuyền đánh cá xướng muộn, một khung cảnh hòa thuận vui vẻ, không chút nào có trạng thái náo loạn.
Phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, thị nữ đi theo thuyền thấy y mở cửa, quỳ xuống thi lễ, nhỏ giọng, “Công tử mời theo thuộc hạ đến.”
Tô Thế Dự liếc mắt khách phòng sát vách, lặng yên không tiếng động khép cửa rời đi.
Một gốc cây mọc nghiêng che khuất hơn nửa ánh trăng trong con hẻm nhỏ, cuối ngõ hẻm tối tăm, trong phòng nhỏ ánh nến huy hoàng sáng ngời, mấy thuộc hạ khác đã sớm chờ ở đây cùng nhau quỳ xuống hành lễ.
Ngay giữa phòng trên bàn đặt một cái lồng sắt che đậy bằng miếng vải đen, tiếng chim hót yếu ớt mà thê thảm mơ hồ truyền ra. Thị nữ tiến lên kéo ra tấm vải, lộ ra Hắc Vũ điểu tầm thường bên trong lồng sắt, trên chân cột ống trúc truyền tin, đang nóng nảy bất an đi loạn.
“Loại chim được nuôi dưỡng đặc biệt này lanh lợi cực kì, bọn thuộc hạ lúc trước đều chưa từng thấy, dựa theo công tử chỉ thị chặn được nhưng lại không cách nào đem tin gỡ xuống, không dám tự ý làm việc, không thể làm gì khác hơn là thỉnh công tử quyết định.” Thị nữ áy náy nói.
“Vì sao không thể gỡ tin xuống?” Tô Thế Dự hỏi.
“Điểu này tựa hồ có thể dựa vào khí tức phân biệt người, đụng vào sẽ giãy dụa, nóng nảy bức nó thậm chí nó còn muốn đem tin mổ phá, thuộc hạ thật sự là không thể ra sức.”
Tô Thế Dự gật gật đầu, quan sát Hắc Vũ điểu kia chốc lát, sau đó mở cửa lồng ra đưa tay vào, thị nữ một bên vội vàng lên tiếng nhắc nhở, “Công tử cẩn thận, nó mổ người rất lợi hại!”
Tô Thế Dự từ từ đưa tay tiếp cận, ngay khi sắp đụng đến cái cổ nó Hắc Vũ điểu chợt dừng tiếng kêu, ngoáy đầu lại được dạy bảo thật ngoan mà cà cà ngón tay của y.
Trong phòng những người khác cả kinh cuống quít tất cả đều quỳ xuống, chỉ lo Tô Thế Dự chất vấn, cướp mở miệng trước: “Công tử minh xét, thuộc hạ tuyệt không có ý lừa gạt làm phiền công tử! Đại, đại khái là nó chạy loạn quá lâu hỗn loạn không rõ, mới đem công tử nhận lầm thành chủ nhân…”
Tô Thế Dự thần sắc vi diệu thu tay về ngửi một cái trên ống tay áo mình, không tìm ra mùi vị gì khác lại chợt nghĩ tới điều gì, một bên khuôn mặt trắng nõn nhất thời đỏ lên nhanh đến mức khó có thể bắt giữ, ngược lại tập trung ý chí, bình thản nói: “Ta biết rồi, không trách các ngươi.”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới đứng dậy.
Y gỡ mật thư trên chân Hắc Vũ điểu xuống, điểu kia liền thuận cánh tay của y nhảy vọt đến bả vai, dường như thân mật kêu hai tiếng.
Mở thư ra, là chữ viết sắc bén quen thuộc, Tô Thế Dự từ từ xem qua, lông mày bất giác một đường nhíu chặt, tiếu ý thường có trên mặt cũng nhạt xuống.
Thị nữ bất an suy đoán thần sắc y, chỉ cảm thấy sao mà nhỏ bé rồi lại cực kỳ phức tạp, cuối cùng không có kết quả.
Cuối cùng chỉ nghe công tử thả xuống mật thư, một lúc lâu, khẽ thở dài nói, “… Lòng muông dạ thú.” Cũng phải phân biệt tâm tình.
Tô Thế Dự đề cập muốn bút, mặc cho thị nữ tiến lên trải ra giấy viết thư, sau khi trầm ngâm liền phỏng theo chữ viết Sở Minh Duẫn viết xuống. Y đem thư viết xong nhét vào ống trúc, liền đem Hắc Vũ điểu thả lại trong lồng, lúc này mới quay đầu phân phó nói: “Sửa sang một chút sau đó để nó bay đi, về sau vô luận vãng lai, đều chặn lại tới hồi báo cho ta.”
“Thuộc hạ rõ ràng.”
Nửa đêm gió bắt đầu nổi lên, thuận theo ánh trăng trắng xóa tiến vào cửa sổ, hơi có chút man mát. Tô Thế Dự nhắm mắt hồi lâu, lại toàn bộ không buồn ngủ, chỉ là nghe thanh âm ở ngoài lầu càng ngày càng xuất thần.
Trong yên tĩnh bỗng nhiên nghe thấy tiếng vang huyên náo, có người xốc chăn chui vào, ôm lấy y. Tô Thế Dự sững sờ, mở mắt ra đối diện là Sở Minh Duẫn dẫn theo ý cười nơi đáy mắt, ánh trăng mờ tối tựa như tầng sa mỏng, ngân sương sáng vằng vặc sát qua thái dương, mông lung dừng trên mi mắt hắn, “… Làm sao vậy?”
“Muốn cùng ngươi ngủ chung.” Sở Minh Duẫn nhìn y.
Tô Thế Dự liền muốn kéo xuống cánh tay hắn đang ôm chặt eo y, “Ngày mai còn phải gấp rút lên đường…”
“Ta sẽ không làm gì, ” Sở Minh Duẫn vội nói bổ sung, “Chỉ ôm ngươi là được.”
Tô Thế Dự động tác dừng lại, không khỏi nghi hoặc, “Tại sao?”
“Ta tự ngủ không được a.” Sở Minh Duẫn đàng hoàng nói.
“Có phải không?” Tô Thế Dự không khỏi nở nụ cười, “Vậy trước ngươi ngủ thế nào?”
Hắn hơi nhíu mày, âm thanh hơi thấp chút, “Trước cũng không tính là ngủ, chung quy sẽ gặp ác mộng, còn phải đề phòng xung quanh, tâm không an ổn.”
Tô Thế Dự trầm mặc chốc lát, đưa tay kéo hắn nằm xuống bên gối, “… Ác mộng gì?”
Sở Minh Duẫn quấn chặt lông mày, nghiêm túc suy tư nửa ngày mới nói: “Mơ tới bánh nguyên tiêu thành bánh mặn rồi, thật sự là quá khó ăn.”
“…” Tô Thế Dự nói, “Trở về trong phòng ngươi đi.”
Sở Minh Duẫn nở nụ cười lên tiếng, ôm sát y cùng với hắn hai cái trán giằng co, ánh mắt trong trẻo, “Sẽ không.” Mắt thấy Tô Thế Dự lại muốn mở miệng, hắn rũ mắt cọ qua bên mặt Tô Thế Dự, giọng mang nồng đậm ý cười, thổ tức liền chạm vào màng tai Tô Thế Dự, “Thế Dự, Thế Dự…”
“Sở…”
“Tô ca ca.” Sở Minh Duẫn hôn một cái lên cổ y.
“…” Y cả người cứng ngắc, da đầu đều lạnh lẽo, đã khống chế không nổi nữa, bất đắc dĩ đến cực điểm, “Được rồi, không đuổi ngươi.”
Sở Minh Duẫn trầm thấp mà cười, ngay cả khoang ngực kề sát cũng hơi run, nửa ngày, từ từ chuyển thành một tiếng thở dài, nhẹ vô cùng trầm thấp mà mở miệng: “Lại mơ tới lúc từ Lương châu thành trốn ra bên ngoài, trên đất đều là cục máu cùng đống thịt, đáy ủng dẫm lên đều trơn trượt, căn bản chạy không nhanh, nhưng là kỵ binh phía sau còn đang chém giết dẫm đạp lên nhau, lại không thể chậm lại.”
Tô Thế Dự nhíu mi, giơ tay cũng ôm lấy hắn.
“Có một đứa nhỏ nhất định phải lôi kéo tay áo của ta, rất phiền, thật hận không thể đem nàng một cước đá văng, ” Sở Minh Duẫn chôn đầu trong lồng ngực Tô Thế Dự, “Sau đó đầu nàng bay ra ngoài, máu tươi văng xa mấy trượng giội lên một thân ta, cái tay kia vẫn còn đang móc trên tay áo ta, thật phiền a, nhịn lâu như vậy, còn không bằng sớm một chút đá văng đi.”
“Thế Dự, ta chưa từng quay đầu.” Hắn ôm chặt cánh tay y, trầm giọng nói, “Giấc mộng kia ta mơ vô số lần, nhưng ta một lần cũng chưa từng quay đầu.”
“Bởi vì ta không thể chết được, ta nhất định phải sống sót.”
Tô Thế Dự trầm mặc, ngón tay chậm rãi nắm chặt, một lúc lâu mới buông ra, sờ sờ đầu hắn.
Sở Minh Duẫn từ trong lồng ngực của y ngẩng đầu lên, mặt mày sâu sắc, nhìn y một lúc lâu, từng chút một nở nụ cười, “Thế Dự, ngươi mỗi lần nhìn ta như vậy ta đều muốn hôn ngươi a.”
Tô Thế Dự nhìn thẳng hắn, một lời chưa nói.
“Một lần là được rồi.” Sở Minh Duẫn cười đến mặt mày cong cong, để sát vào đi lên hôn y một cái, nhắm mắt nói, “Ngủ đi.”