“Đây là làm sao thế này, ” Sở Minh Duẫn hơi mị con ngươi, nhìn trong khách phòng ngọn đèn dầu xa xôi nhảy tí tách, “Là nháo quỷ(ma quỷ lộng hành),… Hay là có người đang giả thần giả quỷ?”
Tô Thế Dự lắc lắc đầu, “Tối nay chưa từng nghe qua có thanh âm người đi lại, gian phòng này đại khái vẫn luôn là trống không như vậy. Nếu không phải ban nãy trong chốc lát kia xác thực quá mức yên tĩnh, ta cũng sẽ không phát giác.”
“Cho nên nói, lúc trước ở dưới lầu khách nhân ngồi cả sảnh đường không có lấy một người là ở trọ?”
Tô Thế Dự hơi nhíu mi, nhìn về phía hắn, “Theo lời nói của chưởng quỹ trong khách điếm ngày hôm nay, hắn cũng không muốn để chúng ta ở lâu.”
“Cái này cũng có thể không phải do hắn.” Sở Minh Duẫn cười lạnh một tiếng, đột nhiên hơi nghiêng đầu đi, nắm chặt tay Tô Thế Dự, cong mặt mày, “Thế Dự, có sợ hay không?”
“Ngươi nếu sợ có thể nói thẳng.” Tô Thế Dự khẽ cười thành tiếng.
Sở Minh Duẫn hơi nhíu lông mày, câu khóe môi nói, “Chờ lát nữa sợ cứ gọi ta một tiếng phu quân thì thế nào?”
Tô Thế Dự cười liếc mắt nhìn hắn, lôi kéo hắn đi đến giữa gian khách phòng, “Sở đệ đệ vẫn là tự mình cẩn thận hơn chút đi.”
Trong căn phòng này khó giải thích được lộ ra một cỗ khí vị cũ kỹ, ngón tay Tô Thế Dự khẽ vuốt qua bàn, chỉ thấy ngón tay nhiễm phải một tầng bụi mỏng, y không khỏi khẽ cau mày, “Mặc dù là không phải thường xuyên có người ở, nhưng trong khách điếm cũng nên phải thường xuyên quản lý, làm sao sẽ rơi xuống tro bụi dày như vậy.”
“Cho nên nói cũng thật là kỳ quái.” Sở Minh Duẫn mạn bất kinh tâm nói, “Nói là không nỡ rời khỏi Thọ Xuân, rồi lại không chút nào nhìn ra bộ dáng phải buôn bán thật tốt.”
Hoa đèn tuôn ra một tiếng vang nhỏ, đột nhiên thoáng cái tối sầm, nghe được rõ ràng tiếng gió đêm dưới lầu nơi tiền sảnh, vắng vẻ, không ngờ là thật sự không có một bóng người.
Sở Minh Duẫn vẫn dựa tường nhìn quanh, trong màn tối lấp lóe quang ảnh trông thấy Tô Thế Dự nhìn chằm chằm một chỗ xuất thần, liền nhìn y nở nụ cười, “Cảm thấy sợ?”
“Bên kia.” Tô Thế Dự đi tới bên cạnh góc tủ quần áo, ánh nến dần vững vàng, trong phòng lại tiếp tục sáng lên, phía sau tủ gỗ chạm trổ hoa văn, bên trong khe tường chật hẹp hiện ra một chút vết tích u ám thâm sắc.
Sở Minh Duẫn cau lại lông mày, một tay đem Tô Thế Dự kéo đến bên cạnh, một tay ghìm lực đem cửa tủ rộng lớn dời ra vài thước. Cái tủ cuối cùng rơi lên mặt đất mài ra tiếng vang trầm trầm, toàn cảnh trong vách tường không hề che lấp mà dần hiển lộ ra, mảng lớn vết tích thâm sắc giống như vẩy mực trải rộng khắp bức tường, một mùi tanh xông vào mũi bên trong còn pha tạp vào mùi bụi bẩn, thẳng làm người buồn nôn.
Đợi cho khí vị hơi tiêu tán chút, đầu ngón tay Tô Thế Dự ở phía trên cọ một chút, tỉ mỉ ngửi qua sau đó ngược lại hơi đổi sắc mặt, nhấc mắt nhìn về phía Sở Minh Duẫn, “Là máu người.”
“Ngươi cũng thực sự là có thể nhịn được.” Sở Minh Duẫn kéo tay y qua lau sạch, lúc này mới quay đầu nhìn tường tận, “Có thể văng đến độ cao này, phun ra nhiều máu như vậy, chỉ có thể là bị người một đao chém đứt nửa người.”
Tô Thế Dự nhíu chặt lông mày, trầm ngâm chốc lát nói, “Lại đi xem qua trong phòng khác.”
Bên trong khách phòng sát vách thật không có vết máu bị che kín, bọn họ nhìn một vòng, cuối cùng Sở Minh Duẫn bỗng nhiên dừng bước tại cạnh cửa, để sát vào quan sát tỉ mỉ chốc lát, đưa tay sờ mò, “Cánh cửa này mới vừa được sơn qua một lần.”
Tô Thế Dự vừa lấy ra kiếm trong tay áo liền bị Sở Minh Duẫn cầm tới, hắn tiện tay ở trên cửa cạo xuống vài vết, nước sơn đỏ thắm bong ra từng mảng, quả nhiên hiện ra bên dưới là màu sắc thâm đen, khí vị tanh nồng gay mũi, lại cạo xuống mấy tầng vụn gỗ vẫn là như vậy, một cánh cửa gần như là bị máu thấm ướt.
Sau đó từng gian khác phần lớn đều như thế, loang lổ huyết sắc, che giấu bên dưới thảm thêu, tiên nhiễm ở đầu giường, mùi máu tanh mốc meo từng chút một trùng lên, như đám sương mù bi thảm bao phủ khắp khách điếm này.
Cuối cùng lúc trở lại trong gian phòng ngủ kia, bọn họ mới lưu ý đến trên vách tường rõ ràng so với xung quanh nước sơn được sơn mới hơn.
Sở Minh Duẫn từ phía sau lưng đem Tô Thế Dự ôm vào trong ngực, “Được rồi, không cần lại xác nhận.” Giọng nói dẫn theo ý cười, “Thật sự phải đối diện với đầy tường là máu ngươi có còn muốn ngủ nữa hay không?”
Tô Thế Dự chậm rãi thu hồi kiếm vào trong tay áo, “Ngươi còn có thể ngủ được sao?”
“Chỉ cần ôm ngươi là ta có thể ngủ.” Sở Minh Duẫn ôm chặt y, cúi đầu ngửi được khí tức ôn nhuận của an thần hương.
Tô Thế Dự khẽ thở dài nói, “Cái này đã không thể giải thích là do hắc điếm (quán trọ giết người cướp của thường thấy trong Bạch thoại thời kỳ đầu) được…”
“Là tàn sát.” Sở Minh Duẫn nói.
Đêm gió thổi không biết từ nơi nào vào khiến song cửa sổ kẹt kẹt vang vọng, xa xôi trằn trọc quanh quẩn ở trên không yên tĩnh, trầm thấp tinh tế giống như cô hồn thê khóc. Phảng phất có thể nhìn thấy tình hình lúc đó, phơi thây đầy đất là như thế nào, máu tươi tràn đầy, tĩnh mịch giống như lúc này, lại đâu chỉ là nhìn thấy mà giật mình.
“Nhưng mà bên ngoài ngõ phố còn hoàn hảo, cũng không giống như là chiến loạn dẫn đến.” Tô Thế Dự dừng một chút, “E rằng có vấn đề chính là toàn bộ thành Thọ Xuân này.”
Sở Minh Duẫn chỉ hơi trầm ngâm, nói: “Thế Dự, cùng ta đến một nơi.”
Chấm nhỏ thưa thớt, nồng nặc trong bóng đêm thành Thọ Xuân cũng yên tĩnh đến cực hạn, trên đường không gặp một người đi đường nào, chỉ có thanh âm của người gõ mõ cầm canh tự xa xa xa xa truyền đến.
Một tòa phủ đệ tọa lạc ngay bên cạnh tòa nhà bị thiêu hủy sụp đổ, cửa son khóa gỉ, bảng hiệu bị long đong, cũng đồng dạng bị hoang phế.
“Đây là phủ đệ Huyện thừa Thọ Xuân?” Tô Thế Dự theo Sở Minh Duẫn dễ dàng tiến vào, dựa vào ánh trăng mơ hồ nhìn thấy dưới chân thềm đá sinh ra điểm điểm rêu xanh, “Lần trước lúc rời khỏi Hoài Nam còn thấy hắn đến đưa tiễn, đảo mắt đã chết rồi cùng với phản đảng náo loạn, bất quá chỉ mấy tháng, mà ngay cả chỗ ở cũng đã thành dáng dấp như vậy.”
“Không khéo.” Sở Minh Duẫn nở nụ cười, ngoái đầu lại nhìn y, “Ta biết có một quan chức mang theo gia nhân chạy trốn, chạy tới Trường An muốn bẩm báo chút gì đó, bị người đuổi giết một đường, cuối cùng tiểu nữ liều mạng chạy trốn tới vùng ngoại ô Trường An, bắt gặp Tần Chiêu cùng Đỗ Việt, nhưng mà vẫn không thể nào sống sót.”
Tô Thế Dự hơi nheo con ngươi, nhìn về phía hắn, “Vậy theo lời ngươi nói, Hàn Trọng Văn bẩm báo tin tức lên triều đình là có sai lệch, hay là nói dối?”
“Ta đây cũng không biết, ” Sở Minh Duẫn tự tiếu phi tiếu nói, “Ta chỉ biết là dù như thế nào, Huyện thừa Thọ Xuân này nhất định là bị giết sạch sẽ.”
“Không tra ra là ai đang đuổi giết bọn họ sao?” Tô Thế Dự hỏi.
Sở Minh Duẫn lắc lắc đầu, “Lúc đó không nghĩ tới sẽ dính dáng đến những việc này, Đỗ Việt lại chỉ lo cứu người, Tần Chiêu liền không đuổi kịp, để cho đối phương chạy.” Hắn tiện tay đẩy ra một cánh cửa phòng, bụi nhỏ rì rào rơi xuống, đem cây nến sắp tắt trên bàn đốt lên, lúc này mới nhìn rõ trong rương đồng, trâm cài đầy hộp, bức tường trong phòng còn treo móc một kiện y phục nữ tử.
“…” Sở Minh Duẫn quay đầu nhìn về phía Tô Thế Dự, mặt không đổi sắc loan mi nở nụ cười, “Ta chưa từng tới, không biết đường đi.”
“… Vậy ngươi sớm chút nói thẳng là được.” Tô Thế Dự có chút lúng túng thu tầm mắt lại, bất đắc dĩ đến cực điểm, “Ta đại khái còn nhớ vị trí thư phòng.” Quay người liền đi ra ngoài.
Sở Minh Duẫn đang muốn cất bước đuổi tới, dư quang chợt quét thấy trong rương ép xuống vài miếng giấy mỏng, dưới chân xoay một cái liền đi tới.
Có thể nhận ra cái này trước kia là phần công văn, chẳng biết vì sao bị người phá tan thành từng mảnh, lại để cho chủ nhân khuê phòng này lượm trở về, chắp vá đến liểng xiểng, chỉ mơ hồ có thể nhìn ra mấy chữ ‘Tệ nạn kéo dài rất nhiều ngày’ ‘Ơn trạch lộc dầy’.
Sở Minh Duẫn đem từng mảnh nhỏ chưa được ghép lại xốc lên, lúc ánh mắt chạm đến một góc con dấu đỏ thắm bị xé đến tàn phế kia, ánh mắt đột nhiên rùng mình, thần sắc âm hối khó hiểu.
Con dấu vi thú, mãng xà thủ bốn chân, trán một sừng, uy vũ hung lệ.
Cho dù cũng không hoàn chỉnh, Sở Minh Duẫn cũng có thể liếc mắt một cái đã nhận ra, đây đúng là lúc trước ở trong Cực Nhạc lâu, hắn từ trên người Mộ lão bản đoạt được đồng phù văn thú.
Từ Trường An đến Hoài Nam, trằn trọc mấy ngàn dặm, quả thực âm hồn còn chưa tán, vẫn cứ quấy lộng phong vân, không chịu bỏ qua.
Ánh nến chợt loáng một cái, đang lúc trầm tư Sở Minh Duẫn bỗng nghe được trong đình truyền đến âm thanh Tô Thế Dự:
“Cẩn thận!”
Hắn giương mắt, nhìn thấy trong gương đồng chiếu ra bóng đen lấp lóe ngoài cửa sổ.
Sau một khắc, vô số hắc y nhân phá cửa sổ xông vào, lại tựa như từ bốn phía vô tận tuôn ra, múa đao xúm lại mà lên.
Trong chớp mắt kiếm Sở Minh Duẫn đã ra khỏi bao, rõ ràng kêu to âm vang chưa dừng hắn đã xoay người lại chém ngang, kiếm hàn quanh thân đâm xuống một đường vòng cung hẹp dài màu máu.
Người trước mặt ôm ngực thống khổ quỳ xuống, phía sau tức khắc theo sát ép lên, nhìn như tình cảnh hỗn loạn, nhưng khi tiếp xúc có thể rõ ràng phát hiện trận hình đao pháp của đối phương đã từng chịu qua nghiêm mật huấn luyện. Hai tên hắc y nhân lưỡi đao giao nhau cùng nhau phủ đầu bổ tới, Sở Minh Duẫn lăng không mà lên, mũi chân điểm mũi đao mượn lực, xoay người triệt để thối lui ra phía sau khiến bọn họ đạp lao thẳng tới lưỡi dao đối diện. Hắn chưa kịp rơi xuống đất, tên còn lại từ phía dưới đánh lên trước chém tới, mãnh liệt mạnh mẽ. Kiếm Sở Minh Duẫn chỉ có thể xen vào phía sau bả vai người đánh lén, không kịp rút ra, trong giây lát nhẹ một bên thân, đao của đối phương gần như cọ xát ống tay áo của hắn rơi vào khoảng không.
Nhưng trong nháy mắt sát vai thoáng qua, hắn đột nhiên nghe thấy trong tay áo vang lên thanh âm thánh thót, là tiếng ngọc bội.
Sở Minh Duẫn nhất thời đổi sắc mặt, đột nhiên rút lui mở ra vài bước, dựa vào kéo dài khoảng cách trong khe hở ngắn ngủi vội vàng nhìn về đồ vật phía trong tay áo, “dương chi bạch ngọc” thượng hạng tỏa ra ánh sáng lung linh, trong đó có vài đạo vết nứt sáng long lanh, may mà không có nhiều thêm vài vết nữa.
Sở Minh Duẫn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tô Thế Dự đưa hắn khối ngọc bội này từ lần ném đi đó chỉ cần vừa chạm vào sẽ có phần muốn vỡ tiếp, bởi vậy cho dù hắn vẫn luôn thiếp thân mang ở trên người, cũng không từng để cho Tô Thế Dự nhìn thấy. Kỳ thực dù cho bị thấy được, người kia xưa nay ôn nhuận tất nhiên cũng sẽ không trách cứ chút nào, nhưng mà hàng ngày là một chút cũng không nỡ khiến y khổ sở trong lòng.
Khó giải thích được, hắn đột nhiên bất chấp nhào tới vồ giết đám hắc y nhân, quay đầu nhìn ra ngoài phòng.
Lúc này mới nhìn thấy trong sân chẳng biết từ lúc nào cũng bị vô số hắc y nhân chiếm cứ, Tô Thế Dự đứng trong vòng vây nhìn quanh, bên trong ánh sáng tối tăm Sở Minh Duẫn nhìn không rõ thần sắc của y, chỉ nhìn thấy cánh tay y như cũ buông xuống bên người, không có ý tứ muốn nhúc nhích chút nào.
Sở Minh Duẫn trong lòng run lên.
Mà hắc y nhân như là nhìn ra hắn không có lực đánh trả, không hẹn mà cùng dương đao mãnh liệt xông lên, trong phút chốc thân ảnh Tô Thế Dự liền bị từng thanh đao sắc đan dệt thành bóng đen hoàn toàn che giấu.
Mây trắng che phủ, tối tăm không rõ, một hồi gió to chợt vang lên, thổi đến mức cánh cửa phòng đùng một tiếng mạnh mẽ khép kín, cuối cùng đem máu văng tung toé ngăn cách trong phòng, một mảng màu đỏ tươi tràn trề đâm thẳng vào trong con ngươi Sở Minh Duẫn.