Quân Có Bệnh Không

Chương 64



Xe ngựa dừng ở trước phủ đệ, Tô Thế Dự giơ tay lên từng chút xốc lên mành xe, liếc nhìn tấm biển Đô úy phủ đỏ thắm mạ vàng, cũng không vội xuống xe.

Những ngày qua y bằng mọi cách tìm hiểu tin tức Lạc Tân, nhưng thủy chung cũng không thu hoạch được gì, phảng phất như Lạc Tân thật sự ở Hoài Nam biến mất không còn tăm hơi, nửa điểm tung tích cũng tìm kiếm không được. Ngay chính lúc hết đường xoay xở, Tô Bạch đột nhiên mang về một tin tức, nói là Cửu Giang Đô úy Lương Tiến tự xưng cùng Lạc Tân từng có tiếp xúc, muốn mời ngự Sử đại nhân đêm nay qua phủ một chuyến.

Lương Tiến tự nhiên cũng là sau khi Hoài Nam vương đền tội xong cùng với Hàn Trọng Văn là quan viên được triều đình cắt cử đến, sớm trước thời điểm vào kinh từng vội vàng gặp qua Tô Thế Dự một lần, xa không thể nói là quen biết, nhưng năng lực của hắn cũng rất rõ ràng, bằng không cũng sẽ không đảm nhiệm chức vị chưởng quản quân vụ đại sự Cửu Giang quận. So với những người khác, Lương Tiến xác thực có khả năng từng thấy Lạc Tân nhất, nhưng nếu như hắn quả thực biết được tin tức, vì sao không phải sáng sớm báo lên triều đình, hoặc là thời điểm Tô Thế Dự mới vừa trở về báo cáo, cố tình kéo dài đến bây giờ mới nhớ tới?

“Công tử, chính là chỗ này.” Tô Bạch cúi người nhấc lên màn xe.

Tô Thế Dự phục hồi lại tinh thần, đáp một tiếng liền xuống xe, giương mắt đúng lúc nhìn thấy Lương Tiến bước nhanh ra đón, khách khí nở nụ cười, “Lương đại nhân đợi lâu.”

“Nào có nào có, Tô đại nhân nhanh mời vào.” Lương Tiến đầy mặt ý cười, dẫn y đến chính sảnh. Trong sảnh trên bàn con sớm đã bố trí tốt chén nhỏ, thị nữ xinh đẹp nâng rượu đứng ở một bên, chân nến màu đồng, hương vụ lượn lờ, chỗ nào giống nơi đàm luận công sự, rõ ràng là tư thái yến tiệc.

Tô Thế Dự quét nhìn một vòng, nhìn về phía Lương Tiến, “Lương đại nhân lúc sau còn có khách?”

“Sao lại thế, đêm nay chỉ mời một người là Tô đại nhân ngài.” Lương Tiến hô, “Tô đại nhân mời ngồi.”

“Chuyện đàm luận, ta cho là rằng vẫn nên ở tại thư phòng thì tốt hơn một chút.” Tô Thế Dự nói.

“Ai, chuyện này không vội, đợi lát nữa chúng ta lại đi thư phòng nói chuyện cũng không muộn.” Lương Tiến cầm qua chén rượu, “Lần đầu tiên thỉnh Tô đại nhân, đến, ta mời ngài một ly.”

Tô Thế Dự không thoái thác nữa, cũng cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, “Vậy thì đa tạ chiêu đãi.”

“Đâu có đâu có.” Lương Tiến cười ngồi xuống, dư quang quét nhìn thị nữ liếc mắt một cái.

Thị nữ đi tới bên cạnh Tô Thế Dự, khom lưng vì y thêm đầy rượu. Đầu ngón tay tinh tế lướt qua thân bình, cử chỉ nàng mềm nhẹ bên trong mang theo quyến rũ khôn kể, cần cổ trắng nõn nhẵn nhụi, vạt áo phía trước theo động tác mà hơi phân tán lộ ra một mảnh cảnh “xuân”, trong lúc lơ đãng tay để trên bả vai Tô Thế Dự một điểm ôn nhuyễn.

Tô Thế Dự hướng về bên cạnh hơi né tránh chút, cười nhạt, “Làm phiền.”

Thị nữ ngước mắt nhìn y, mân môi khẽ cười, ngồi dậy lại không lùi xuống, y rõ ràng ngửi được hương thơm son phấn kia, chợt tinh thần hơi ngưng lại, tâm tư hoảng hốt.

Thị nữ liền cúi người xuống, kề sát bên tai Tô Thế Dự, hơi thở như lan, “Đại nhân…”

Cảm giác choáng váng cùng khô nóng trong chớp mắt lũ lượt kéo tới, Tô Thế Dự đột nhiên nhíu chặt lông mày, nhìn về phía Lương Tiến. Chỉ thấy Lương Tiến bắt đầu lui người ra vài bước, một phen đè lại Tô Bạch nhìn thấy tình thế không đúng muốn xông lên, quay đầu lại nháy mắt ra hiệu, một nhóm vũ cơ xinh đẹp tuân lệnh đi vào trong sảnh, quấn lấy Tô Thế Dự bên cạnh.

Mỗi người tuyết da hoa mạo (da trắng như tuyết, diện mạo như hoa), đều là mị nhãn như tơ, lại có người lớn mật duỗi cánh tay ôm cổ y, cười tươi liên tục, “Đại nhân…”

Khí lực suy nhược, nhất thời càng khó có thể tránh thoát, thân hình Tô Thế Dự cứng ngắc đến cực điểm, trong đầu hỗn độn chênh lệch càng sâu, tim tại trong lồng ngực đánh trống reo hò nóng lên, khí tức đuổi theo có chút bất ổn.

Ôn nhu hương cũng chỉ đến như thế, mùi son phấn lượn lờ, ôn hương nhuyễn ngọc dựa ở trên người, mềm mại không xương, thanh âm các nàng trùng điệp lại rời rạc, lời nói nỉ non nhỏ nhẹ, “Đại nhân…”

Da thịt khắp người tùy theo xao động mờ mờ ảo ảo, Tô Thế Dự hít một hơi thật sâu, dùng sức nhắm mắt lại.

Tiếng cười duyên dáng vang lên, giọng nói tinh tế mềm mại tận xương, “Đại nhân…”

Tô Thế Dự mở mắt ra, tránh ra các nàng, một tay chống đỡ trên bàn đứng lên. Vũ cơ còn muốn đứng dậy quấn lấy, Tô Thế Dự rút tay ra, nhàn nhạt nói, “Mong rằng cô nương tự trọng.” Nói xong cất bước liền đi.

Lương Tiến kinh ngạc mà nhìn Tô Thế Dự đến gần, thấy y có thể hành động như thường, trong lòng buồn bực lẽ nào lượng thuốc hạ còn chưa đủ nặng, nét mặt mỉm cười muốn ngăn y lại, “Tô đại nhân làm sao…”

Đúng lúc va vào nhãn thần trong suốt của Tô Thế Dự, Lương Tiến sững sờ, trong tay buông lỏng, Tô Bạch nhân cơ hội dùng sức tránh khỏi hắn, vội vàng muốn tiến lên đón nhận.

Tô Thế Dự khẽ nâng tay ra hiệu Tô Bạch không cần, lại tiếp tục thật sâu nhìn Lương Tiến liếc mắt một cái, tiếp đó thu tầm mắt lại, một lời chưa phát liền đi. Tô Bạch theo sát phía sau ra cửa, Lương Tiến vẫn còn đứng tại chỗ kinh ngạc khó có thể tin.

Một đường trầm mặc chạy về tiểu viện, Tô Bạch tay muốn đẩy cửalại dừng lại, không nhịn được quay người bất an nhìn Tô Thế Dự, “Công tử, ngài đến cùng là như thế nào a? Nếu không… Ta đi xem xem thứ này có thể tìm được thuốc giải hay không?”

Tô Thế Dự cau mày càng chặt, rốt cục mở miệng, tuy rằng cực nhỏ không đáng kể, thanh âm lại khó tránh khỏi cũng dẫn theo chút hư nhuyễn: “… Cũng được.”

“Được, công tử chờ ta!” Tô Bạch trịnh trọng gật đầu, tiếp đó liền chạy nhanh ra ngoài.

Tô Thế Dự không khỏi khẽ cười một tiếng, dừng một chút, lần thứ hai hít một hơi thật sâu, trong quá trình điều chỉnh hơi thở nỗ lực áp chế khô nóng dâng lên cuồn cuộn trong cơ thể. Trời đã vào thu, ẩm ướt man mát, lúc này trái lại làm cho y dễ chịu hơn chút, Tô Thế Dự đứng lâu trong đình chỉ đợi chính mình bằng phẳng một chút, mới đi lên bậc cấp, đẩy cửa phòng ra.

Bên trong bóng đêm tối tăm mơ hồ thấy rõ có một bóng người ngồi bên cạnh bàn, y mông lung tinh thần không kịp phân biệt, đối phương đã lên tiếng trước tiên, “Tại sao trở về muộn như vậy?”

Âm sắc quen thuộc rơi vào trong tai, Tô Thế Dự bất giác cong lên khóe môi, một bên đốt đèn trong phòng một bên cười nói, “Chuyện kiểm binh đã giúp xong?”

“Ừ, phiền phức chết rồi.” Sở Minh Duẫn tay chống trán đáp, sắc mặt hắn đột nhiên khẽ biến, một phen tự mình kéo qua ống tay áo Tô Thế Dự, “Tại sao có cỗ vị son phấn?”

“… Có tài bình thường.” Tô Thế Dự rút tay áo về, chặt chẽ cau mày cởi ngoại bào ra để ở một bên, y quay người lại vừa vặn thấy được biểu tình Sở Minh Duẫn, trong lòng không vui đột nhiên tản đi sạch sẽ, lời ra đến khóe miệng cũng thuận theo xoay chuyển, “Ta vừa mới đi thanh lâu.”

“…” Sở Minh Duẫn chậm rãi thiêu mi, đứng dậy đối diện y, “Ồ ——? Cũng thật là không ngờ tới, tự hạn chế khắc kỷ (gò bó, kiềm chế) Ngự Sử đại phu cư nhiên sẽ đi cái loại địa phương đó?” Hắn chậm rãi thành thực đi tới trước mặt Tô Thế Dự, “Những cô nương kia, có xinh đẹp như ta?”

Tô Thế Dự bên môi ý cười càng sâu, dựa vào cột trụ phía sau, tỉ mỉ suy nghĩ một chút nói, “Có xinh đẹp hay không không nói, chỉ nhìn một đôi mắt tha thiết đơn thuần kia trông đợi ta thân mật thật lâu, càng đặc biệt khiến người ta yêu thích.”

Sở Minh Duẫn hơi nheo con ngươi lại, ý cười trên mặt lại càng sắc bén minh diễm, hắn một tay chống lên cột trụ phía sau Tô Thế Dự, cái tay khác nắm chặt cằm y, chậm rãi nói, “Cũng chiếm được yêu thích của ngươi?”

“… Có gì không thể?” Tô Thế Dự vẫn là cười, chỉ là tiếng nói hơi dừng một chút, tốn sức ổn định khí tức.

“Có thể nha.” Sở Minh Duẫn nghiêng người để sát vào, “Ngươi nói cho ta là người nào, ta đem nàng lăng trì cho ngươi xem…”

“Công tử, Lương đại nhân đuổi tới, nhất định phải tiến vào cho ngài bồi… Ôi trời ơi…” Tô Bạch xông vào bước chân mất thăng bằng quỳ trên mặt đất.

“Hắn làm sao vậy?” Tô Thế Dự hơi thu lại ý cười, giơ tay lên chống đỡ lồng ngực Sở Minh Duẫn đem hắn đẩy ra một ít, nghiêng đầu nhìn về phía Tô Bạch.

Tô Bạch trộm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, chết cũng chôn đầu xuống, vội vã nói tiếp: “Hắn hắn hắn… Hắn nói vừa nãy là nhất thời hồ đồ, vạn vạn không nên làm ra loại chuyện xấu xa mạo phạm ngài, muốn thỉnh ngài trách phạt, còn nói nếu ngài không gặp hắn hắn liền quỳ thẳng bên ngoài phủ thỉnh tội.”

Sở Minh Duẫn quét mắt nhìn Tô Bạch, lại nhìn về phía Tô Thế Dự, “Ngươi vừa rồi không phải đi thanh lâu sao?”

“Làm sao có khả năng!” Tô Bạch đoạt lời nói, kiên quyết bảo vệ cho công tử nhà mình, “Công tử làm sao có khả năng sẽ đi cái loại địa phương đó! Đều là tại cái tên Lương đại nhân kia lòng mang ý đồ xấu, nói là có tin tức của Lạc Tân đi lừa công tử rồi, kết quả lại dám kê đơn trong rượu của công tử, còn lập tức cho một nhóm vũ cơ vây quanh đối công tử…”

Tô Thế Dự thấp giọng ho khan hai tiếng, Tô Bạch lập tức dừng lại lời nói, “Thuộc hạ thất lễ.”

“Lại dám phạm thượng, dựa theo quy tắc tự nhiên truy cứu giáng chức, chẳng qua nói cho hắn biết ta sẽ theo luật quyết định, không đến mức cố tình trả thù, nói cho hắn trở về hảo hảo tự xét lại, không cần quỳ.” Tô Thế Dự nói.

Sở Minh Duẫn cười nhẹ hai tiếng, nói tiếp: “Lại nói công tử nhà ngươi vội vàng gặp tình nhân, không đếm xỉa tới hắn.”

“A?” Tô Bạch bên tai hồng thấu.

Tô Thế Dự bất đắc dĩ cười nói, “Đi thôi.”

“Công… Công tử, thật… Thật sự nói như vậy?!” Tô Bạch cả kinh lời nói cũng là nói lắp.

“… Ngươi cảm thấy ngươi nên nghe ai?” Tô Thế Dự nói.

“Ồ nha.” Tô Bạch trùng điệp đáp lời, cơ hồ dụng cả tay chân đứng lên xông ra ngoài.

“Trở về.” Sở Minh Duẫn lên tiếng, “Khép cửa lại.”

Tô Bạch một khuôn mặt đỏ bừng lảo đảo mà đem cửa phòng đóng kín.

Sở Minh Duẫn thu tầm mắt lại rơi vào trên mặt Tô Thế Dự, “Thế Dự, ngươi cũng không muốn nói cái gì sao?”

“Ừm, ” Tô Thế Dự thản nhiên chống lại ánh mắt hắn, “Vừa rồi là ta đùa ngươi.”

Ngón tay từ tóc mai y đi lên xẹt qua thái dương, chạm được một tia mồ hôi mỏng, lại nhìn y thần sắc hờ hững như thường, thật khiến cho người ta không khỏi cảm thán, Sở Minh Duẫn vê đầu ngón tay ý cười không rõ, “Lương đại nhân nào, Lương Tiến? Can đảm này thật là khiến người bội phục, lại dám kê đơn ngươi, cũng không uổng ngươi đem chỗ của hắn gọi là thanh lâu.”

“Ta chỉ là có chút không nghĩ ra mục đích của hắn khi làm như vậy.” Tô Thế Dự chậm rãi nói.

“Có cái gì không nghĩ ra, trong thành Trường An có bao nhiêu người muốn thu ngươi làm con rể, e rằng trong đó có không ít người cũng muốn làm như vậy, chỉ là cũng không có gan to như vậy, nếu không thì chính là bắt bí nắm đằng chuôi các loại, ngạc nhiên không phải đi nơi nào.”

Tô Thế Dự không trả lời, trầm ngâm lắc lắc đầu.

Sở Minh Duẫn nhìn y, đầu ngón tay từ trên cổ y chậm rãi trượt, chợt thấp giọng nói: “Trên người ngươi cũng đã có chút nóng, tình huống như thế còn có tâm tư nghĩ người khác?” Tiếng cười đem âm cuối mở ra một mảnh ám muội, đầu ngón tay vừa vặn ở dưới cằm y nhẹ nhàng cọ cọ, tinh tế hơi ngứa. Tô Thế Dự không khỏi khẽ run, khí tức đột nhiên rối loạn rõ ràng, giương mắt nhìn về phía Sở Minh Duẫn.

Sở Minh Duẫn bị y nhìn đến trong lòng run lên, ngược lại cười đến càng sâu, “Yên tâm, Lương Tiến ta sớm muộn gì cũng sẽ lăng trì hắn, bất quá lúc này, ta nhưng phải nắm chặt cơ hội.”

Tô Thế Dự trong mờ mịt trực giác không ổn.

Quả nhiên Sở Minh Duẫn cười nhẹ nhàng nói, “Thế Dự, ngươi gọi ta một tiếng phu quân tới nghe chút xem?”

Tô Thế Dự chậm rãi phun ra một hơi, “… Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.”

Sở Minh Duẫn hôn y một cái, “Không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn chính là người ngu.”

Hắn cười đến mặt mày cong cong mà nhìn chằm chằm Tô Thế Dự, không biết là vì dược hiệu hay là thế nào, trên mặt trên tai Tô Thế Dự nổi lên một tầng màu hồng nhàn nhạt, lại tựa như noãn ngọc bên trong thấm thấu vết tích đỏ tươi, hắn không nhịn được nhéo nhéo, “Gọi phu quân, chỉ một tiếng, có được hay không?”

Tô Thế Dự khó khăn há miệng, hơi hơi dừng một chút, cùng Sở Minh Duẫn liếc mắt nhìn nhau, lập tức đẩy hắn ra quay người liền muốn đi, “… Ta vẫn là đi hỏi Tô Bạch một chút giải dược…”

Đáng tiếc y giờ khắc này trên tay không có khí lực gì, một phen bị Sở Minh Duẫn kéo trở về ôm chặt trong lồng ngực, cái trán giằng co, Sở Minh Duẫn nói: “Còn muốn giải dược cái gì chứ, ta không phải là giải dược của ngươi sao?”

Cách quá gần, Tô Thế Dự thấp giọng thở nhẹ, chặt chẽ cau mày nói: “Sở…”

Sở Minh Duẫn thẳng tiếp hôn lên.

Như hồng vỡ đê, cảm giác tê dại tức thì chảy khắp toàn thân, lúc trước y dựa vào thanh tâm tĩnh ý trước sau như một khắc chế thêm nữa, mới miễn cưỡng mạnh mẽ chống đỡ vô sự, Sở Minh Duẫn thiếp vào gần như vậy, vốn đã đủ để nhiễu loạn tâm thần, mà một khi nếm trải tư vị này, dược hiệu lại không e dè bất chợt dâng lên, như sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, y nguyên bản chính là dựa vào trên cây cột mượn lực, giờ khắc này cơ hồ là đứng cũng không vững.

Tô Thế Dự vịn vai Sở Minh Duẫn, mặt chôn vào bên hõm vai hắn trầm thấp thở dốc, xoang mũi tràn đầy mùi đàn hương dày đặc trên tóc Sở Minh Duẫn. Y nhẹ nhàng tinh tế ngửi, “Trước khi ngươi tới còn tắm rửa?”

“Ừ, ” Sở Minh Duẫn ôm lấy y, làm cho y dựa vào trên người mình chống đỡ, “Nửa tháng trong doanh trại làm cho ta mặt mày xám xịt, chẳng lẽ cứ như vậy trực tiếp gặp ngươi?”

Tô Thế Dự nhẹ giọng nở nụ cười, thổ tức như vũ quét nhẹ qua bên gáy.

“Sách, ” Sở Minh Duẫn nói, “Ngươi lúc này còn có thể nhẫn…”

Tô Thế Dự hôn một đường lên cổ hắn, xúc cảm ấm áp mềm mại triền miên mà lên, bỗng nhiên khẽ cắn chặt rái tai của hắn.

Sở Minh Duẫn thân hình cứng đờ, tê dại xao động trong khoảnh khắc lan khắp toàn thân, hắn ôm sát eo Tô Thế Dự, thân cận bên tai đối phương, chầm chậm kiềm nén mà gọi cho hả giận, ách thanh trầm giọng nói: “… Ta có thể không nhịn được rồi.”

Hắn chặn ngang ôm lấy Tô Thế Dự đặt lên giường, màn trướng lướt xuống, tua rua run lên.

Thân như lửa nướng, Tô Thế Dự chung quy khó nhịn mà rên khẽ một tiếng, trong hỗn loạn cảm giác được hai má bị mơn trớn, tiếng cười trầm thấp mà vang lên, giống như dụ dỗ vậy, “Ngoan a, chờ một chút sẽ không khó chịu.”

Y phục thoát hết, y cảm giác được thổ tức ấm áp lướt qua xương quai xanh, dọc theo eo mà xuống. Tô Thế Dự nỗ lực mở mắt nhìn lại, nhìn thấy Sở Minh Duẫn một đầu suối tóc đen dài tản ra khắp vai, hắn bộ dạng thuận theo cụp mắt, mở miệng liền muốn cúi đầu, Tô Thế Dự chợt có một tia thanh minh đột nhiên tránh ra, lại kiên cường chống đỡ ngồi dậy một tay bịt miệng Sở Minh Duẫn, ngăn cản động tác của hắn.

“Sao?” Sở Minh Duẫn không hiểu giương mắt nhìn y.

“… Không được.” Tô Thế Dự sắc mặt ửng hồng, bị hơi thở quấy nhiễu đến lời nói đứt quãng, thái độ lại kiên định lắc lắc đầu, “Làm sao có thể… Để ngươi,… Làm chuyện như vậy…”

Sở Minh Duẫn bình tĩnh nhìn y, từ từ nở nụ cười, kéo xuống tay y nghiêng người để sát vào, thổ tức đều rơi vào bên mặt y, hơi khàn giọng cười nói, “Ta nếu cũng mắt tha thiết mong ngóng ngươi hồi lâu, có tình có nghĩa như vậy lại vừa vặn chiếm được ngươi yêu thích, còn không tính để cho ta tới hầu hạ ngươi sao… Hửm? Tô đại nhân?”

Một tia thanh minh cường tránh thoát kia, rốt cục chôn vùi bên trong giọng nói của hắn, quân lính tan rã.

Kim tiêu ngọc lộ, trường dạ diệc khổ đoản. Bên ngoài lạnh lẽo, bên trong lại sinh ấm áp.

Ngón tay trắng thuần chậm rãi mơn trớn vầng trán, mi mắt, sống mũi, lại lưu luyến trên đôi môi trơn bóng, giữa lúc vành tai và tóc mai chạm vào nhau Sở Minh Duẫn thấp giọng nhẹ nhàng nói, “Thế Dự, mấy ngày ta không ở đây ngươi có nhớ ta hay không?”

Tô Thế Dự hơi mở mắt ra, vẫn chưa nghe rõ, mê man mà nhìn hắn.

“Ta rất nhớ ngươi, ngươi có nhớ ta hay không?” Sở Minh Duẫn nói.

Tô Thế Dự chuyên chú nhìn hắn, không có mở miệng, mà là chậm rãi giơ tay nắm lấy hắn, bọn họ nhìn nhau một hồi lâu, bỗng nhiên sẽ cùng lúc nở nụ cười, Sở Minh Duẫn lại tiếp tục cúi đầu hôn lên.

Hết sức triền miên, phảng phất ngay cả cốt nhục cũng phải tan chảy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.