Quân Có Bệnh Không

Chương 68



Cánh cửa quận thủ phủ đỏ thắm nặng nề đóng lại ở phía sau, giam không được giết, tiếng rống giận dữ truyền ra, vang dội trong bóng đêm vắng lặng.

Tô Thế Dự ngưng mắt nhìn lại, lại thật sâu thở dài một cái, chỉ là than đến một nửa huyết khí cuồn cuộn, không khỏi đè lên cổ họng thấp ho khan hai tiếng. Tô Thế Dự lại tiếp tục nhìn về phía Sở Minh Duẫn bên cạnh, hắn hơi rũ xuống quan sát, sắc mặt tái nhợt lợi hại, từ ban nãy đã bắt đầu không mở miệng, “Trên người ngươi có phải là có thương tích?”

Sở Minh Duẫn nâng mí mắt nhìn y, khóe môi còn mang chút ý cười, há miệng muốn nói cái gì, lại bởi vì ngực kịch liệt chập trùng nhất thời nói không ra lời.

Một tiếng hú sắc bén đột nhiên vang lên, xông thẳng lên trời, bọn họ quay đầu nhìn lại, cự đại pháo hoa nổ tung trên bầu trời, vạn điểm lộng lẫy, chiếu sáng phía sau quận thủ phủ. Trong thành tĩnh mịch bởi vậy mơ hồ có động tĩnh, từ bốn phương tám hướng truyền đến, nguyên bản trên đường phố đen kịt trống trải, một hộ gia đình sáng đèn lên, liên tiếp đi xa, kéo mở đèn đuốc huy hoàng khắp chốn.

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, phản ứng nhanh chóng lùi tới trong ngõ tắt gần nhất. Không lâu lắm môn hộ dồn dập mở ra, người nắm binh khí từ trong phòng chạy ra, tập kết thành đội, đồng dạng là trang phục hắc y. Là phản đảng.

Đáp án lúc này đã vô cùng rõ ràng. Tại sao phản đảng lại biến mất không còn tăm hơi, tại sao toàn bộ thành Thọ Xuân chỉ có nam nhân, không thấy nữ tử? Bởi vì thành này đã bị biến thành một quân doanh khác, khách điếm cung cấp lương thực, dân bỏ cung cấp chỗ ở, căn bản đã không có bách tính, chỉ có phản đảng ẩn nấp trong các hộ gia đình!

Vừa vào Thọ Xuân, như vào trận. Chẳng trách Hàn Trọng Văn, Lương Tiến bọn họ hành vi lớn mật như thế, bởi vì không có sợ hãi.

Đừng nói hai người bọn họ trước mắt tình huống không tốt, coi như là không bị thương chút nào, chỉ sợ cũng khó có thể đối mặt khắp thành trang bị đầy vũ khí. Nơi nguy hiểm nhất là chỗ có ánh đèn dài, giống như bọn họ đang bí mật ở nơi ngõ hẻm chật hẹp còn tối tăm không người, miễn cưỡng tính là an toàn. Nhưng mà một con khoái mã từ trong quận thủ phủ chạy đi, ven đường gào thét, phản đảng tuân lệnh lập tức lục soát chung quanh.

Tô Thế Dự không khỏi nhíu lông mày. Tuy nói từ trước lúc ở dạ tiệc, vì ứng đối biến cố, Tô Thế Dự để Tô Bạch lái xe giấu ở cuối một con hẻm hẻo lánh chờ tin tức, nhưng là cách nơi này còn một khoảng cách, còn phải mong hắn giấu đủ tốt, chớ bị phản đảng trước một bước phát hiện.

Một đội hắc y nhân đã chậm rãi lục soát lại đây, vài người cẩn thận rảo bước vào đầu hẻm đen kịt.

Trong bóng tối Tô Thế Dự nghe được người bên cạnh trầm thấp buông tiếng thở dài, nắm tay lạnh lẽo bỗng nhiên từ lòng bàn tay rút ra. Sở Minh Duẫn lắc mình tiến lên nghênh tiếp, kiếm hình cung sáng như tuyết xẹt qua hư không, mang theo vẩy mực giống như mưa máu, thi thể ngã xuống đất nặng nề vang lên tiếng trầm muộn liên tiếp, phía ngoài hẻm những người còn lại theo sát tràn vào.

Hắn vẫn không hề rơi xuống hạ phong một chút nào.

Phía sau là tử lộ, tự nhiên là tuôn ra từ phía ngoài. Tô Thế Dự ngưng thần cường thúc nội lực, động tác mặc dù gian trệ (khó khăn chậm chạp) nhưng cũng giải quyết được mấy người, mắt thấy lại có hắc y nhân nhào tới, lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào mặt trong lúc y đang ngăn cản cổ tay đối phương, lưỡi dao cách khuôn mặt không quá một thốn*, đột nhiên nửa điểm y cũng khó có thể đẩy ra lần nữa. Y nhíu chặt lông mày, quả nhiên cảm giác hư nhuyễn vô lực kia lại kéo dài khắp nơi trên thân thể, nội lực trong kinh mạch ngưng tụ không thông, bị thôi thúc lôi kéo đến đau đớn.

*Thốn: đơn vị đo chiều dài, 10 phân là 1 thốn, 10 thốn là 1 thước TQ.

Một cái tay bỗng nhiên đặt phía trên đỉnh đầu hắc y nhân, trên đường phố ngọn đèn mơ hồ lọt vào, Tô Thế Dự có thể nhìn thấy năm ngón tay trắng thuần hơi thu lại, trước mặt hắc y nhân miệng mũi nhất thời chảy máu, đao trước mắt tùy theo ngã xuống đất.

Sở Minh Duẫn mặt mày âm lãnh, một tay nâng kiếm, một tay ôm qua Tô Thế Dự, lướt ra khỏi ngõ hẻm đi nhanh qua đường dài. Bị tiếng đánh nhau lúc trước hấp dẫn đến một đội hắc y nhân khác ở phía sau theo sát không nghỉ, sau khi quẹo qua mấy cái ngã ba trước mặt bọn họ liền gặp được một đội hắc y nhân khác, trước sau đều bị chặn, không đường có thể đi.

Tô Thế Dự liếc một vòng, phát hiện bên cạnh vừa vặn là gian khách điếm trống không trước đây bọn hắn tìm nơi ở trọ, Sở Minh Duẫn hiển nhiên là cố ý gây ra, ôm tay y lại chặt thêm mấy phần, tiếp đó mũi chân chỉa xuống đất, chợt thả người mang theo y lăng không nhảy lên lầu, trong phút chốc phá cửa sổ đi vào xoay người lại cắt đứt ngọn cờ treo trên khách điếm, Cờ phủ xuống đầu, dẫn tới phía dưới nảy sinh hỗn loạn. Mà bọn họ xuyên qua hành lang uốn khúc, tiến vào một gian phòng ở giữa, đẩy cửa sổ ra lần thứ hai nhảy xuống, áo bào tung bay, có tiếng gió tinh tế thổi qua tai, còn có tiếng thở dốc của Sở Minh Duẫn càng rõ ràng.

Bọn họ lúc trước đã từng kiểm tra hết thảy các gian phòng trong khách điếm này, tự nhiên quen thuộc, cũng rõ ràng ngoài cửa sổ này cũng là một ngõ hẻm chật hẹp, hơn nữa cùng vị trí Tô Bạch khúc chiết liên thông. Dù sao tình hình trước mắt lại đi dọc đường thực sự quá khó khăn, Sở Minh Duẫn đơn giản liền tạt qua một con đường gần hơn.

Lúc rơi xuống đất lấy kiếm trụ ổn định thân hình, hắn đột nhiên buông Tô Thế Dự ra, cả người không khỏi ngã ra phía sau hai bước suýt nữa thì ngã sấp xuống, bị người đúng lúc đỡ thắt lưng ổn định. Nhưng Tô Thế Dự vừa chạm vào thắt lưng hắn, lại cảm giác được hắn run lên bần bật, chính mình cũng sờ được đầy tay xúc cảm ấm nóng dính nị.

Tô Thế Dự hơi đổi sắc mặt, “Sở…”

Sở Minh Duẫn nắm cổ tay y, giành trước hừ nhẹ nói: “Đau.”

Tô Thế Dự cũng không nói nên lời cái gì với hắn, chỉ đành phải nói, “Ta bắt mạch cho ngươi.” Liền đưa bàn tay hướng về cổ tay hắn, Sở Minh Duẫn lại co rụt trở về, liền mang người cũng lui tới dựa vào trên tường đá, vừa ngồi trượt xuống, trường kiếm tuột khỏi tay rơi sang một bên.

Hai người bọn họ đều đã quen ở trong bóng tối nhìn vật, Tô Thế Dự tinh tường nhìn thấy sắc mặt Sở Minh Duẫn khó coi đến cực điểm, lại giương mắt hướng y kéo ra một nụ cười tái nhợt, “Thế Dự, ” âm thanh cũng nhẹ nhàng, “Ta lần này… Chỉ sợ là thật sự muốn…”

Tô Thế Dự tay cầm lấy bả vai hắn đột nhiên nắm chặt, đốt ngón tay xanh trắng, rũ mắt không nói một lời.

“Thế Dự, ” Sở Minh Duẫn nhìn y chằm chằm, hơi thở mong manh, trong tiếng nói mơ hồ còn ngậm lấy ý cười nói: “Ngươi… Lại hôn ta một chút đi? Cũng coi như là, để ta chết cũng không hối tiếc.”

Tô Thế Dự chậm rãi chống lại ánh mắt Sở Minh Duẫn, màu đen trong tròng mắt sóng ngầm mãnh liệt, tay y lại càng không tự chủ được phát run, cổ họng nghẹn ngào, nửa điểm thanh âm cũng không phát ra được. Tô Thế Dự từng chút một cẩn thận ôm đối phương vào trong ngực, cằm dán chặt trên tóc mai hắn, thật sâu nhắm chặt mắt lại.

Người lục soát tựa hồ vẫn còn ở nơi xa khác, trong ngõ hẻm yên tĩnh không một tiếng động.

Sở Minh Duẫn ở trong lồng ngực y, bỗng nhiên nở nụ cười lên tiếng, “Ta vẫn chờ ngươi hôn ta đó, đây là có ý gì?”

Thanh âm này không chút nào suy yếu, Tô Thế Dự ngẩn ra, “Ngươi…”

Sở Minh Duẫn ngồi dậy, đưa tay nâng mặt y lên nhéo một cái, mặt mày dịu dàng mang theo ý cười, “Đùa ngươi. Dễ như vậy liền không được, vậy ta còn đánh cái gì trận chiến?”

Nói xong muốn đứng lên, Tô Thế Dự giơ tay một phen chế trụ cổ tay hắn, Sở Minh Duẫn muốn giãy giụa, lại bị người không nói lời gì kéo qua, ba ngón bắt mạch, Sở Minh Duẫn nhìn thấy sắc mặt Tô Thế Dự nhất thời trở nên so với hắn càng khó coi hơn.

Mạch tượng phù phiếm kiệt quệ, mới vừa rồi bộ dạng tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc kia mới càng là dáng dấp hắn nên có.

Sở Minh Duẫn có chút chột dạ nhìn y, “Ngươi bây giờ nghĩ thông suốt trở lại hôn ta cũng vẫn còn kịp…”

“Sở Minh Duẫn.” Gọi cả họ và tên, không mang theo tâm tình, Tô Thế Dự nhìn hắn.

“Tô ca ca…”

“Câm miệng.” Tô Thế Dự kéo xuống vải vóc, động tác cẩn thận đem vết thương bên hông hắn từng tầng từng tầng băng bó cẩn thận.

Sở Minh Duẫn nhìn y hiếm khi mặt không thay đổi cảm xúc, ôn thanh lời nói nhỏ nhẹ: “Thế Dự, ta đã từng nói qua thời điểm ngươi sinh khí đặc biệt đáng yêu hay chưa?”

Tô Thế Dự liếc mắt nhìn hắn, “Nói qua.”

“…” Thất sách.

Sở Minh Duẫn hậu tri hậu giác mà nhớ tới lúc trước thời điểm vụ án Đàm Kính hắn xé hai trang khoản mục, nửa ngày, hắn nói: “… Vậy hay là khi ta không nói gì a.”

Tô Thế Dự không lên tiếng, sau khi xử lý tốt vết thương kéo qua bả vai hắn. Sở Minh Duẫn giơ tay lên đúng lúc ngăn lại, “Ai, vừa nãy ở trong phủ ngươi cũng không để cho ta ôm, lúc này ta cũng không cho ngươi ôm.”

Tô Thế Dự thật sâu liếc mắt nhìn hắn, khẽ thở dài, kéo cánh tay hắn qua đáp trên đầu vai, đỡ hắn đứng lên.

Phía ngoài hẻm xa xa truyền đến tiếng bước chân, trong đó mơ hồ còn kèm theo tiếng vó ngựa, gào thét la hét, càng rõ ràng, càng tới gần.

Tô Thế Dự đỡ Sở Minh Duẫn đi đi lại lại trong ngõ hẻm một trận, nhíu chặt lông mày. Bởi vì có tiếng bước chân cũng đang từ cuối hẻm truyền đến, bất quá là tiếng chân của một người, không nhanh không chậm, xa xôi vang vọng, tự xa mà gần.

Tô Thế Dự vỗ chặt Sở Minh Duẫn, một tay khác nhặt lên trường kiếm trên đất, chợt ý thức được tiếng bước chân của đối phương cực kỳ mềm mại.

Liễu Vân Tư từ trong bóng tối một bước bước ra ngoài, mắt nhìn thẳng đi qua bọn họ, phảng phất không thấy. Tiếp đó bước chân nàng hơi ngừng lại, hít một hơi thật sâu, chạy chậm đến đầu hẻm há miệng liền gọi: “Tử Minh —— a!”

Nàng một tiếng thét kinh hãi. Đối phương cũng cuống quýt thu đao, chính là người từ quận thủ phủ cưỡi ngựa đi ra, mang theo một đội hắc y phản đảng chặn ở đầu hẻm, nghi ngờ không thôi, “Phu nhân?! Ngài tại sao lại ở đây?”

“Ta… Các ngươi đây là đang làm gì? Là có kẻ xấu nào sao?” Trong thanh âm Liễu Vân Tư lộ ra lo lắng, “Ngươi có nhìn thấy Tử Minh? Không để ý nó liền chạy ra ngoài rồi, ta cũng đã tìm một hồi, cũng không thấy bóng nó!”

“Tiểu thiếu gia ở bên ngoài?” Đối phương cũng là cả kinh, “Cái này có lẽ không tốt, vạn nhất bị cưỡng ép làm con tin…”

“Cái gì cưỡng ép?”

“Phu nhân chớ vội, ” đối phương vội hỏi, “Người của chúng ta đang lục soát toàn thành, nhất định có thể tìm được tiểu thiếu gia! Trước mắt trong thành không an toàn, ta trước đưa ngài trở lại.”

“Không cần, nơi này cách cũng không xa, ngươi không cần để ý đến ta, nhanh, nhanh đi tìm Tử Minh!” Nàng lòng nóng như lửa đốt.

“Phải phải” đối phương đáp lời, lại do dự nói: “Phu nhân, ngài phía sau ngỏ hẻm này…”

“Ta đã tìm, không có thứ gì. Tiểu hài tử bước chân nhanh, ước chừng là chạy xa.” Liễu Vân Tư nói, “Kính nhờ, nhất định phải nhanh chóng tìm được nó!”

“Được, phu nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ đem tiểu thiếu gia an toàn trở về!” Đối phương nhìn về phía sau dặn dò một tiếng, thúc ngựa đi đầu, những người khác theo sát rời đi.

Dần dần trở về nặng nề yên tĩnh, Liễu Vân Tư đứng lặng ở đầu hẻm nhìn về nơi xa, một lát sau xoay người lại, ánh mắt yên tĩnh, nơi nào còn có nửa phần lo lắng.

Nhìn Liễu Vân Tư đi tới trước mặt bọn họ, Tô Thế Dự đạm thanh nói: “Đa tạ Hàn phu nhân ra tay giúp đỡ, chỉ là không biết có nguyên do gì?”

Liễu Vân Tư nhìn bọn họ, một lúc lâu, thở dài nói: “Chỉ cầu xin đại nhân có thể tha cho phu quân ta một mạng.”

Sở Minh Duẫn nhìn đầy hứng thú, nghe vậy không nhịn được cười, “Hàn phu nhân, lời ngươi nói nhưng thật là kỳ quái a. Hiện tại rõ ràng là phu quân ngươi muốn mạng hai chúng ta, nơi nào đến phiên chúng ta tha cho hắn?”

Liễu Vân Tư thần sắc nhàn nhạt, “Tối nay vô luận hai vị đại nhân sống hay chết, người thắng cũng sẽ không là hắn. Thà rằng như vậy, ta hi vọng hai vị đại nhân sau khi thoát hiểm, có thể buông tha phu quân ta.”

“Ngươi ngược lại thật sự là nhắc nhở ta, ” Sở Minh Duẫn nói, “Hàn Trọng Văn một người tiếp nhận đến quận trưởng, làm sao có khả năng điều động được dư đảng Hoài Nam vương, sau lưng hắn đến tột cùng là ai?”

“Đại nhân nếu có thể buông tha phu quân ta, đợi sau khi một nhà ta bình an, sẽ đáp tạ, ta tự nhiên sẽ truyền tin báo cho.” Liễu Vân Tư nói.

Sở Minh Duẫn nuốt xuống mùi tanh ngọt dâng lên trong cổ họng, trầm thấp ho khan, ý cười lạnh lùng, “Ngươi đây là đang bàn điều kiện? Không đáp ứng thì như thế nào, ngươi sẽ ra ngoài gọi đám người kia trở lại đây sao?”

Liễu Vân Tư lắc lắc đầu, “Ta nếu đã quyết định giúp đại nhân, sẽ không tái đổi ý, dùng mạng của hai vị đại nhân ngài đổi một mạng của phu quân ta, cũng không quá phận đi?”

“Ngươi dựa vào cái gì cảm thấy ta cần thiết sự hỗ trợ của ngươi, lẽ nào ta giết để ra ngoài không được sao?” Sở Minh Duẫn cười nhạo.

“Nhưng ta đã giúp đại nhân, đại nhân đích xác cũng nhận ân tình của ta.” Liễu Vân Tư nhìn về phía Tô Thế Dự, “Tô đại nhân là quân tử, trước sau như một có ân tất báo, coi như là ta đê tiện cũng được, chỉ cầu xin đại nhân giơ cao đánh khẽ, buông tha tính mạng phu quân ta.”

Sở Minh Duẫn ý cười càng sâu, “Không khéo, vị quân tử này lúc này tâm tình có thể đang bết bát đây…”

Tô Thế Dự liếc mắt nhìn hắn, Sở Minh Duẫn yên lặng ngậm miệng lại.

Tô Thế Dự lại tiếp tục đưa mắt rơi vào trên người Liễu Vân Tư, thở dài, “Phu nhân nếu hiểu rõ lý lẽ như vậy, lúc trước cũng tốt, trước mắt cũng được, vì sao còn phải khăng khăng u mê không tỉnh?”

Giây lát trầm mặc, Liễu Vân Tư hơi ngẩng đầu lên, đáy mắt hiện ra một tia lệ ý, lại nhẹ nhàng nở nụ cười, ôn nhu đáp: “Đại nhân, cũng không phải là không tỉnh.”

Thập tứ vi quân phụ, thập ngũ thủy triển mi, nguyện đồng trần dữ khôi.

Hai đầu gối uốn cong, nàng quỳ xuống, “Thiếp không còn ước mong gì khác, chỉ cầu xin đại nhân lưu lại tính mạng phu quân ta, vừa rồi ta cứu giúp đại nhân đã biểu lộ thành ý, ngày sau ta nhất định sẽ khai ra chủ sử sau màn. Tô đại nhân lời hứa đáng giá nghìn vàng, chỉ cầu ngài mở miệng đáp ứng!”

Sở Minh Duẫn nghiêng đầu nhìn về phía Tô Thế Dự, Tô Thế Dự đối diện Liễu Vân Tư, mâu sắc thâm trầm, thần sắc sóng lớn không sợ, không đau khổ không vui mừng, một lát sau y rốt cục mở miệng: “Không sai, quân tử có ân tất báo. Hàn phu nhân xuất thủ cứu giúp, đối với ta và hắn tất nhiên là đại ân, ta vô cùng cảm kích.” Y hơi dừng một chút, lại tiếp tục nói, “Chỉ là quá khen rồi, Tô mỗ bất tài, vẫn không tính là quân tử.”

Nói xong y đỡ Sở Minh Duẫn xoay người, đi tới nơi sâu nhất trong ngõ hẻm.

Liễu Vân Tư cúi người dập đầu, “Cầu xin đại nhân xem ở phía trên thiếp cùng Tử Minh, buông tha phu quân ta đi!” Âm thanh run rẩy, ẩn giấu tiếng khóc nho nhỏ.

Không người lên tiếng. Thân ảnh của bọn họ hoà vào hắc ám, dần dần đi xa, một lần cũng chưa từng quay đầu lại.

Xe ngựa giấu ở phía cuối một ngõ nhỏ khác, vạn hạnh vẫn chưa bị lục soát. Tô Bạch nghe động tĩnh nơm nớp lo sợ ẩn núp lâu như vậy, vừa nhìn thấy bọn họ lúc này chạy tiến lên, “Công tử! Công tử ngài rốt cuộc đã tới! Nha, bị thương sao, tại sao lại nhiều máu như vậy…”

“Nhanh chóng ra khỏi thành, những thứ khác sau này lại nói.” Tô Thế Dự trước dìu Sở Minh Duẫn lên xe.

“Có thể, nhưng mà công tử! Toàn bộ thành đều đã phong tỏa, chúng ta làm sao trở ra đây?” Tô Bạch sốt ruột nói.

“Cho dù là xông ra cũng phải thử một chút, bằng không chỉ có thể bị vây chết trong thành.” Tô Thế Dự ngồi vào trong xe.

“… Được!” Tô Bạch cắn răng, bên ngoài áo bào hắn cố ý che phủ thêm tầng tầng áo choàng, đem mũ trùm kéo xuống che khuất khuôn mặt, giơ roi lái xe, “Đi ——!”

Tuấn mã hí lên, tiếng chân đạp đạp, chạy như bay ra ngoài.

Trong xe ngựa Tô Thế Dự một tay cầm kiếm, nỗ lực điều tức vận nội lực mạnh mẽ trở lại, bỗng nhiên góc áo bị kéo kéo, y mở mắt nhìn sang, Sở Minh Duẫn dựa vào trong xe, sắc mặt kém hơn so với ban nãy, huyết sắc hoàn toàn không có, tái nhợt đến mức chỉ còn như ngọn bút phác hoạ, “… Ta, lại nói, một câu nói,… Có được không?”

Tô Thế Dự bất trí khả phủ (không tỏ rõ ý kiến) nhìn hắn.

Sở Minh Duẫn nhíu chặt hàng lông mày, cố sức mà giơ tay lên, “Ngươi sờ một cái, trong lồng ngực ta…”

Tô Thế Dự nhíu chặt lông mày, “Sở…”

“… Có cái đồng phù.” Hắn gian nan bổ sung, có chút ủy khuất.

“…” Tô Thế Dự tiểu tâm dực dực đưa tay thăm dò, quả nhiên lấy ra một cái đồng phù đúc hình thú, đầu trăn bốn chân, trán một sừng, uy vũ hung lệ.

Trên thành Thọ Xuân bó đuốc cháy hừng hực xếp thành từng hàng, sáng như ban ngày, quân lính nắm chặt trường kích trước cửa thành, thân hình căng thẳng nhìn chằm chằm trong thành. Thủ vệ đầu lĩnh lại càng không dám lười biếng chút nào, nhìn thấy một chiếc xe ngựa chạy nhanh đến, lúc này trường đao chấn động, lớn tiếng quát lên: “Tối nay có lệnh, nghiêm cấm ra khỏi thành! Các ngươi là ai?”

Trường kích dồn dập đưa ra, phong mang sắc bén, đối phương đột nhiên ghìm ngựa, miễn cưỡng dừng lại.

“Các ngươi là ai?” Đầu lĩnh lần thứ hai quát hỏi.

Người điều khiển xe cúi thấp đầu, mũ trùm rộng lớn ngăn trở khuôn mặt, không nói tiếng nào.

“Lén lén lút lút, bắt lại cho ta!”

Còn chưa kịp hành động, một bàn tay đột nhiên duỗi ra từ sau màn xe, cầm độc nhất một chiếc đồng phù, dưới ánh lửa chiếu ra ánh sáng rực rỡ.

“Thế tử…” Đầu lĩnh mạnh mẽ buông đao ra, phất tay mệnh thuộc hạ thu hồi vũ khí, không kịp nghĩ nhiều, vội vàng gấp giọng phân phó nói: “Còn không mau đem cửa thành mở ra!”

Vừa ra khỏi cửa thành, Tô Bạch liền gấp rút thúc giục ngựa, cơ hồ phi nước đại lao nhanh ra khỏi đó, khi đã đi thật xa, hắn quay đầu liếc mắt nhìn lại thảo nguyên rộng lớn bên trong thành Thọ Xuân ánh lửa như sao, ngón tay cứng ngắc chỉ hơi buông ra roi ngựa, giống như xụi lơ dựa vào trên khung xe, từng ngụm từng ngụm thở dốc, dĩ nhiên là mồ hôi đầm đìa.

Trong xe Tô Thế Dự chỉ cảm thấy Sở Minh Duẫn dựa vào bên người mình trọng lượng đột nhiên chìm xuống, nghiêng đầu nhìn lại, hắn rốt cục cũng vô lực chống đỡ, triệt để ngất đi, chạm được trên áo máu cũng đã lạnh lẽo.

Quân doanh Nam Cảnh.

Từ phó tướng thận trọng kéo mành tiến vào, liếc nhìn Sở Minh Duẫn đang hôn mê trên giường, đối Tô Thế Dự cung kính nói: “Tô đại nhân, tình huống tướng quân đã ổn định rồi, không cần quá lo lắng, đêm đã khuya, không bằng ngài trở về nghỉ ngơi đi.”

Tô Thế Dự nhìn về phía hắn, cười cười, “Tối nay sự tình đến đột ngột, tình huống lại khẩn cấp, khiến ngươi bận rộn an bài hồi lâu, cực khổ rồi.”

“Nằm trong chức trách của thuộc hạ, đại nhân không cần khách khí.” Từ Thận nói, “Nơi ở của ngài đã sắp xếp xong xuôi, thuộc hạ mang ngài đi qua chứ?”

Tô Thế Dự lại lắc lắc đầu, tầm mắt trở lại trên người Sở Minh Duẫn, “Không cần, đêm nay ta chờ ở chỗ này là tốt rồi.”

“Đại nhân yên tâm, lát nữa ta sẽ phái người đến canh chừng. Trên người ngài cũng có thương tổn, hay là đi nghỉ ngơi một chút đi.” Từ Thận nói.

“Không sao.” Tô Thế Dự nói, “Ngươi ngày mai hẳn còn phải thao luyện, không cần để ý ta, đi nghỉ ngơi đi.”

Lời đã nói đến nước này, Từ Thận cũng không khuyên nữa, đáp một tiếng lại tiếp tục cung kính lui ra.

Trong quân trướng lập tức vô cùng yên tĩnh, có thể nghe được ngoài trướng tiếng gió thổi trong đêm đen.

Tô Thế Dự trầm mặc nhìn Sở Minh Duẫn, từ mặt mày mi mắt, đến sống mũi khóe môi, chăm chú mà yên tĩnh, một lúc lâu, y bỗng nhiên đưa tay ra, chậm rãi từ từ chạm vào đôi mắt đang đóng chặt của Sở Minh Duẫn, từng chút một khẽ vuốt qua.

Tô Thế Dự cúi thấp người nhìn hắn, từ từ thấp giọng nở nụ cười, “Ta thường xuyên nghĩ sai về ngươi, ngươi quả thật là tình sâu đậm như thế.” Đang nói chợt ngừng, lặng im nửa ngày, y lại mở miệng, ngưng mắt nhìn Sở Minh Duẫn, dùng dáng vẻ độc nhất nghiêm túc, thận trọng, từng chữ mà nhẹ giọng nói rằng:

“Ta thích ngươi. Chỉ thích ngươi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Thập tứ vi quân phụ, tu nhan vị thưởng khai. (Mười bốn, về làm vợ, thiếp còn e lệ hoài.)

Đê đầu hướng ám bích, thiên hoán bất nhất hồi. (Cúi đầu vào vách tối, gọi mãi, chẳng buồn quay.)

Thập ngũ thủy triển mi, nguyện đồng trần dữ khôi. (Mười lăm, mới hết thẹn, thề cát bụi không rời.)

—— Trích “Tuyển tự nam thần Lý Bạch” ( Trường can hành)

Âm mưu dương mưu gì gì đó tương đối nhiều, mỗi người đều có tính toán riêng, có chỗ sẽ khó tránh khỏi có chút sơ hở, hi vọng các bạn tiểu thiên sứ thông cảm nhiều hơn =W=

Kỳ thực nếu đổi lại là Sở Minh Duẫn nói, khẳng định là tại chỗ đáp ứng sau đó quay đầu trở mặt không quen biết, nhưng mà Tô Thế Dự nói, cho dù y phúc hắc lại biết bẫy người, nhưng nếu hứa hẹn thì sẽ nhất định làm được, Liễu Vân Tư cũng rất rõ ràng ở điểm này, cho nên muốn lay chuyển Tô Thế Dự, cầu y một cái cam kết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.