Quân Có Bệnh Không

Chương 7



Sở Minh Duẫn buông lỏng tay đang ôm Tô Thế Dự, nâng tay lên rút mũi tên ném qua một bên. Sắc mặt hắn đã hơi tái nhợt, động tác nhanh gọn ngoại trừ hai hàng chân mày hơi nhíu lại cũng không lộ vẻ mặt gì khác, Sở Minh Duẫn quan sát bả vai không ngừng thấm đầy vết máu đỏ sẫm, “Tạm được, trên mũi tên không có độc.” Hắn cũng chỉ phong huyệt cầm máu, cuối cùng lại thở dài một cái, sâu xa nói: “Xem ra lời này đúng là không thể tùy tiện nói, mới nói có thể gánh vác được, không nghĩ lúc này quả thực muốn bắt ta đây lấy thân thể máu thịt làm khiên chắn cho ngươi.”

“Bất quá đã biết có cơ quan, ít nhất có thể nói rõ đường đi này là đúng.” Sở Minh Duẫn nhìn lướt qua mũi tên cắm đầy đất, không người nào lên tiếng, hắn bỗng nhiên phát giác mình nói nửa ngày thế mà Tô Thế Dự một câu cũng không phản ứng lại, nghi hoặc nhìn sang.

Tô Thế Dự đang đưa mắt nhìn cơ quan đã thu hồi trở về, lần thứ hai bước lên phiến đá đã chìm xuống, đưa tay lên muốn đụng tới ngọn đèn dầu kia. Sở Minh Duẫn một phen bắt được tay y kéo lại, vài phần tức giận: “Ngươi còn muốn đụng?”

Tô Thế Dự ánh mắt phức tạp liếc nhìn hắn, nhẹ nhàng tránh khỏi tay của hắn, nghĩ nghĩ một chút lại kéo hắn đến trước người mình. Tô Thế Dự cẩn thận tránh được bả vai bị thương của Sở Minh Duẫn, dùng thân hình chính mình bảo vệ hắn, bàn tay đặt trên đầu vai không bị thương còn lại của hắn, hòa nhã nói: “Yên tâm đi.”

Sở Minh Duẫn nhất thời không biết Tô Thế Dự muốn mình yên tâm là ý chỉ chính y sẽ thay hắn đỡ mấy mũi tên hay là có biện pháp khác.

Bên kia Tô Thế Dự không trở ngại mà nắm chặt giá đỡ chiếc đèn, hơi dùng lực một chút, cây đèn chậm rãi chuyển động, máy móc vang lên âm thanh nặng nề, cơ quan hai bên vách đá nương theo tiếng động mở ra, ở phía trước hơi nghiêng về nơi phát ra âm thanh hiện ra một con đường chật hẹp.

Tô Thế Dự lúc này mới lui lại một bước, hỏi Sở Minh Duẫn: “Vết thương trên vai ngươi như thế nào?”

Sở Minh Duẫn cười lạnh một tiếng, “Không chết được.”

Tô Thế Dự không hỏi tiếp nữa, ngược lại nhìn về phía trước, “Theo như Sở đại nhân nhìn được, nên đi theo hướng nào?”

Sở Minh Duẫn đi tới phía trước rút lên một mũi tên, ngắm đầu mũi tên nói: “Không biết.”

Tô Thế Dự thở dài, bất đắc dĩ cười nói: “Sở đại nhân…”

Sở Minh Duẫn bỗng nhiên xoay người lại ném mũi tên ra, mũi tên phá không, đầu mũi tên bay đi mang theo lực, thật sâu đâm vào chỗ rẽ bên trong vách đá, “Hỏi một chút liền biết, ” hắn nói với Tô Thế Dự, sau đó nhìn về phía khúc quanh lạnh lẽo: “Đi ra.”

Nơi khúc quanh có âm thanh huyên náo, đột nhiên một mạt thân ảnh lao ra, người đến tốc độ cực nhanh lao về phía bọn họ, cơ hồ thành một đạo tàn ảnh. Sở Minh Duẫn thân hình không nhúc nhích đứng yên, ngay khi đối phương vừa áp sát trước mặt đột nhiên giơ tay lên, một chiêu phá tan thế công của đối phương, nắm lấy cần cổ áp hắn trên tường.

Tô Thế Dự thoạt tiên cũng chỉ là thản nhiên mà nhìn, mãi đến tận khi nhìn thấy Sở Minh Duẫn xuất thủ, đồng tử của y đột nhiên co rút lại, nghiêng đầu nhắm mắt như là nhẫn nại cái gì đó, rất nhanh lập tức mở mắt di dời lực chú ý, trên khuôn mặt lại hiện lên ý cười nhợt nhạt thường có.

Người đến hiển nhiên là một tên tuần vệ trong đám người lúc trước, trên mặt còn phiếm lên độc khí màu xanh, hắn bị Sở Minh Duẫn chặn lại cuống họng hô hấp không được, sắc mặt lại thêm mấy phần đỏ lên, mới thoáng nhìn qua có một chút doạ người. Võ công của hắn cũng chỉ tính là bậc trung, ước chừng là trúng độc không sâu nên muốn chạy thoát khỏi đây, thừa dịp loạn tiễn lẻn đi theo phía sau bọn họ, còn tưởng rằng sẽ không bị phát hiện.

“Biết đường đi?” Sở Minh Duẫn hỏi.

Tên tuần vệ kia đôi mắt đỏ ngầu trừng hắn.

“Sách.” Sở Minh Duẫn tăng thêm cường độ trong tay, lành lạnh nở nụ cười, “Không nghĩ lại là một tên không tiếc mệnh, như vậy ta đây sẽ không khách khí.”

“Sở đại nhân.” Tô Thế Dự vỗ vỗ cánh tay hắn.

“Hả?” Sở Minh Duẫn nghiêng đầu quét mắt liếc Tô Thế Dự một cái.

“Còn có thể nói chuyện được, cũng không nhất định phải phí sức động thủ.”

Sở Minh Duẫn tùy ý cười cười, buông tay ra mặc cho tên tuần vệ ngã ngồi xuống đất, “Vậy ngươi đến.”

Tuần vệ một bên ôm cổ thống khổ ho khan một bên kinh nghi bất định nhìn chằm chằm nam nhân bạch y trước mặt, chỉ nghe đối phương ôn ôn hòa hòa nói: “Ngươi nếu như quả thật là không tiếc mệnh cũng sẽ không kiên cường chống đỡ trốn tới đây, nếu cũng muốn sống đi ra ngoài, chi bằng chúng ta làm một cuộc giao dịch. Ngươi dẫn chúng ta ra ngoài, chúng ta lưu lại tính mạng của ngươi, như thế nào?”

Tuần vệ nhìn chằm chằm dung mạo điềm đạm của Tô Thế Dự, không quên y chính là người hạ độc, thanh âm khàn khàn nói: “Ta dựa vào cái gì tin các ngươi?”

Tô Thế Dự liễm mi suy tư một chút, từ trong tay áo lấy ra một bình sứ men xanh đưa tới, cười nói: “Đường là ngươi dẫn, nếu ngươi đã không có cách nào tin tưởng chúng ta, vậy liền bắt đầu từ chúng ta tin tưởng ngươi là được rồi.” Y đem bình thuốc đặt trong tay tuần vệ, đầu ngón tay ấm áp, “Cái này ngươi cầm cẩn thận.”

Tuần vệ nắm chặt bình thuốc trong tay, cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, cắn răng nói: “Được.”

Sở Minh Duẫn khoanh tay diện vô biểu tình mà nhìn, chỉ thấy Tô Thế Dự xoay người đi tới, “Đi thôi.” Đưa tay ra muốn dìu hắn.

Sở Minh Duẫn nhíu mày nở nụ cười, “Ngươi muốn dìu ta ra ngoài?” Y nhìn Tô Thế Dự nói: “Vậy chi bằng ngươi thẳng thắn ôm ta đi.”

Tô Thế Dự liếc mắt nhìn hắn, một tay ôm qua vai hắn, cúi người xuống thật sự muốn ôm hắn lên. Sở Minh Duẫn vội đè tay y lại, trong lòng một bụng hỏa khí trước kia đã tản đi sạch sẽ, buồn cười nói: “Được rồi, đùa ngươi thôi, ta nào có mảnh mai như thế.”

“Thật không có chuyện gì?” Tô Thế Dự tỉ mỉ quan sát sắc mặt của hắn, nhưng xác thực cũng xem không được gì.

Sở Minh Duẫn tùy ý khoát khoát tay, tên tuần vệ đi theo một bên vẻ mặt rối rắm nghe màn đối thoại của hai đại nam nhân. Tô Thế Dự như cũ rơi ở phía sau một bước, mắt thấy thân hình Sở Minh Duẫn không có trở ngại đi một lúc lâu, cũng liền yên lòng.

Tuần vệ dẫn bọn họ đi đến con đường trước kia, Sở Minh Duẫn hỏi dụng ý của cơ quan xuất hiện trên con đường hẹp kia, tuần vệ nọ chỉ lo cúi đầu đi ở phía trước, không mở miệng.

Tuần vệ bước chân mấy vòng, đi hồi lâu cuối cùng đưa bọn họ dẫn tới một chỗ trong thạch thất, bốn phía không có lối ra. Sở Minh Duẫn cau mày nói: “Lại là cơ quan?”

Tuần vệ nhìn hắn một cái, vội vàng dời tầm mắt, “Ừm.” Hắn lùi về phía sau lưng Sở Minh Duẫn và Tô Thế Dự, ở trên tường đá tìm tòi nửa ngày kéo ra một cái khuyên đồng. Tuần vệ giương mắt nhìn bọn họ, lại đụng vào tầm mắt Tô Thế Dự mang theo ý cười, trái tim hắn hoảng hốt, mạnh mẽ cúi đầu, dùng hết khí lực mạnh mẽ xoay chuyển khuyên đồng, xoay người nhấc chân chạy trốn từ con đường vừa đi.

Cho dù nam nhân kia có thể tin, nhưng lấy võ công cùng lệ khí nam nhân lam y ở bên cạnh y, chính mình bất quá chỉ là một con giun dế, làm sao giữ được mạng. Sau lưng khuyên đồng nổ vang, dưới chân hắn chạy thật nhanh, không dám quay đầu nhìn lại.

Cửa thạch thất ầm ầm đóng kín.

Sở Minh Duẫn ngay khi cánh cổng hạ xuống liền vỗ ra một chưởng, chưởng phong mang theo sức lực đánh tới, đụng vào trên cửa đá dày cộm nặng nề nhưng chỉ làm nó kịch liệt run lên, rì rào rơi xuống vô số vụn phấn.

“Sách.” Sở Minh Duẫn căm tức thả tay xuống, quay đầu nhìn về Tô Thế Dự, sau đó nhớ tới trên mặt nam nhân này ngoại trừ ý cười nhất quán căn bản sẽ không xuất hiện biểu tình nào khác, hắn tự mình dựa vào tường ngồi xuống, không khỏi trào phúng cười thành tiếng: “Không nghĩ đến Tô đại nhân cũng có khi nhìn nhầm, ngược lại còn cho người nọ nhặt lại cái mạng.”

Tô Thế Dự đứng ở giữa hơi ngửa đầu đánh giá đỉnh vách tường chung quanh, nghe vậy cũng không quay đầu lại nói: “Bị giam ở đây ít nhất ba ngày sau chúng ta mới có thể chết đói, hắn nhiều nhất chỉ sau ba chén trà nhỏ thì sẽ độc phát thân vong.”

“Ngươi đưa cho hắn không phải giải dược?” Sở Minh Duẫn hỏi.

“Ta tại sao phải đem giải dược mang trên người.” Tô Thế Dự kỳ quái nhìn hắn một cái, ý cười bên môi dần sâu đậm, “Ta bất quá là đem phần độc còn lại trên người giao cho hắn, bảo đảm sẽ không lại hạ độc thủ thôi. Chỉ tiếc, hắn càng tự cho là thông minh, lại không biết đã chặt đứt đường sống cuối cùng của mình.”

“Đây chính là cái ngươi gọi là tin tưởng?” Sở Minh Duẫn nhíu mày hỏi.

“Ta cũng chưa từng nói qua đó là giải dược.” Tô Thế Dự cười khẽ, thản nhiên nói: “Bất quá ta xác thực không am hiểu tín nhiệm là cái gì, huống chi so sánh với cái đó, chung quy là chính mình nhìn thấy so với nghe thấy đáng tin hơn nhiều lắm.”

Sở Minh Duẫn ngồi dưới ánh đèn trong bóng tối, híp mắt lạnh lùng nhìn về thân ảnh cách đó không xa, “Không hổ là Tô Thế Dự mà thế nhân tán thưởng ôn lương khiêm nhã.”

“Quá khen.” Y phản ứng nhàn nhạt, ánh mắt chuyển động rơi vào trên vách đá bóng loáng.

Thời điểm xuất chưởng vết thương bị liên lụy nứt toác, đau nhức cắn xé lần thứ hai bao phủ trên bả vai. Sở Minh Duẫn phun ra một ngụm trọc khí, giơ tay lần nữa che lại huyệt đạo, miễn cưỡng cầm máu, tựa tiếu phi tiếu nói: “Nếu thật sự chết tại nơi này, phỏng chừng qua mấy chục năm cũng không ai có thể tìm được, có Tô đại nhân bồi bên người ngược lại cũng không tính là thiệt thòi. Không chừng lúc thu thập hài cốt bọn họ còn có thể đem hai người chúng ta hợp táng cùng một chỗ đây.”

“Vẫn là miễn đi.” Tô Thế Dự đến gần một bên vách đá, đưa tay ấn ở phía trên tinh tế tìm tòi gõ gõ, “Lấy phẩm hạnh của Sở đại nhân, trước mộ phần nhất định là náo nhiệt vô cùng, Tô mỗ cũng không muốn bị liên luỵ, xuống hoàng tuyền rồi còn không được thanh tịnh.” Động tác trên tay y ngừng một lát, chợt cười nói: “Nghỉ ngơi được rồi thì đứng lên đi, chúng ta cũng nên rời khỏi đây.”

“Chờ thêm chút nữa đi, ta lúc này không thể di chuyển.” Âm thanh Sở Minh Duẫn khàn khàn.

Tô Thế Dự sững sờ, xoay người lại đi đến bên cạnh hắn nửa ngồi nửa quỳ, lúc này mới nhìn rõ sắc mặt Sở Minh Duẫn dĩ nhiên tái nhợt, khiến gương mặt vốn diễm lệ của hắn càng thêm nổi bật.

Sở Minh Duẫn nhìn động tác Tô Thế Dự cởi ra ngoại bào của mình, không nhịn được cười trêu nói: “Tô đại nhân lần này có thể xem như là muốn chiếm tiện nghi của ta.”

Tô Thế Dự cũng không nhìn hắn, động tác trên tay lưu loát đem ống tay áo kéo xuống một mảnh dự định đưa cho hắn băng bó, suy nghĩ một chút vẫn là giải thích: “Ta thường ngày dùng huân hương đều là an thần hương, ít nhiều có tác dụng giảm đau.”

“Tô đại nhân, đoạn tụ a.” Sở Minh Duẫn khoa trương cười nói, “Ngươi bây giờ đem y phục bên người đều đưa cho ta, cùng ta có thể xem là có quan hệ xác thịt. Lần này sự trong sạch của ta thế nhưng bị phá huỷ, Tô đại nhân phụ trách hay không phụ trách?”

Tô Thế Dự không nhịn được giương mắt nhìn, thầm nghĩ hắn làm sao có thể dùng biểu tình như thế nói ra câu ‘Sự trong sạch của ta’, lại tiếp tục cúi đầu đánh giá vết máu bầm đại khai vạt áo, “Sở đại nhân nên tán gẫu thêm vài câu đi, ta chỉ sợ là ngươi không chờ được đến lúc ta đối với ngươi phụ trách.”

Tô Thế Dự lúc này rốt cục mới thấy rõ nơi trúng tên, so với y dự liệu còn muốn sâu hơn một chút, gần như tận xương, cũng không biết Sở Minh Duẫn là dùng khí lực từ nơi nào tới nói giỡn. Tô Thế Dự trầm mặc trong chốc lát, thấp giọng mở miệng nói: “Ngươi không cần thiết vì ta chặn mũi tên kia.”

Sở Minh Duẫn dựa vào vách đá lạnh lẽo phía sau lưng mặc cho y động thủ băng bó, lúc Tô Thế Dự nghiêng người lại gần hắn ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, cùng an thần hương lúc bình thường giống nhau, khí tức bên trong lộ ra một cỗ ôn nhuận, tại hô hấp chảy vào phế phủ, ngay cả cơn đau cũng nhẹ đi nhiều. Hắn nhìn Tô Thế Dự buông xuống mi mắt phản chiếu xuống một cái bóng nho nhỏ, khóe môi nhếch lên chậm rãi nói: “Thời gian trước ta cùng ngươi biểu lộ ý nghĩ thân mật? Hiện tại toàn bộ kinh thành đều biết ta mê đắm ngươi, ngươi nhanh như vậy đã quên mất?”

Tô Thế Dự trên mặt vẫn là ý cười nhạt nhẽo, “Nơi này chỉ có hai người chúng ta cũng không cần thiết giả bộ nữa. Ngươi và ta cùng vào triều nhiều năm, dưới công đường từ trước đến nay không nói chuyện, trên công đường bình thường có ý kiến không đụng nhau, ta từng ngăn cản chuyện trọng yếu của ngươi mấy lần ta đều rõ ràng, nếu như vậy mà ngươi còn có thể đối với ta tình căn thâm chủng, trừ phi…” Y thử kéo ra vạt áo Sở Minh Duẫn, hơi nhíu nhíu mi, “Huyết nhục dán vào áo lót bên trong đã khô cạn, có thể sẽ đau một chút.”

“Trừ phi cái gì?” Sở Minh Duẫn đầy hứng thú mà truy hỏi.

“Trừ phi ngươi quả thực có bệnh.”

Sở Minh Duẫn khinh khẽ tràn đầy cười ra tiếng, thanh âm giảm xuống, “Bệnh tương tư.”

Tô Thế Dự giương mắt nhìn hắn, đáy mắt hiện ra một nụ cười, “Răng cắn chặt một chút.”

“Hả?”

‘Tê lạp’ một tiếng gấm lụa nứt vang, trên đầu vai Sở Minh Duẫn lộ ra một mảnh đỏ đậm.

Một phòng tĩnh mịch, mãi đến tận khi Tô Thế Dự băng bó xong lại vì hắn chỉnh lý tốt y phục, Sở Minh Duẫn mới chậm rãi che bả vai âm thanh khản đặc mở miệng: “… Ngươi không thể ôn nhu chút sao?… Đáng để mang thù sao?”

Tô Thế Dự tâm tình tựa hồ khá hơn nhiều, còn giơ tay thay hắn lau đi mồ hôi lạnh xuất trên trán, giọng nói ôn hòa mỉm cười: “Ngươi vừa mới nói cái gì? Ta nghe không rõ lắm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.