Quân Có Bệnh Không

Chương 72



Cửa thư phòng chợt bị đẩy ra. Tô Thế Dự đứng ở sau bàn, báo cáo về Hoài Nam mới vừa viết xong, y gác bút xuống, thần tình lạnh nhạt, dường như chờ đã lâu, trước một bước mở miệng nói: “Là ta làm.”

Sở Minh Duẫn miễn cưỡng dừng bước lại, cách một đoạn khoảng cách không xa không gần nhìn y, ah một tiếng nở nụ cười, “Ta cái gì cũng chưa hỏi, ngươi ngược lại đáp đến thẳng thắn.”

Tô Thế Dự không nói gì.

Bên ngoài dần dần nổi lên tiếng gió, trầm mặc trong nháy mắt, Sở Minh Duẫn bỗng nhiên nghe không ra tâm tình mà lên tiếng: “Thế Dự, ngươi cũng không nghĩ muốn nói gì với ta?”

Tô Thế Dự rũ xuống đôi mắt, nhẹ vô cùng thở dài, “Đạo bất đồng bất tương vi mưu*, ngươi so với ta càng hiểu câu nói này.”

*Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu dựng sự nghiệp được.

Sở Minh Duẫn mặt mày đột nhiên lạnh lẽo, lại cười lên tiếng, “Tốt, khá lắm đạo bất đồng, nhưng ngươi bây giờ mới nói với ta đạo bất đồng bất tương vi mưu, có phải là quá muộn hay không? Trước kia ngươi cùng với ta nhiều ngày như vậy tính là cái gì, hiện tại cảm thấy hối hận rồi, hay là muốn thẳng thắn trước khi nói tất cả đều là giả sao?”

Hắn chống lại ánh mắt Tô Thế Dự, không khỏi ngừng lại, tiếu ý trên mặt từ từ biến mất, nhíu chặt lông mày vô cùng không thể tin nói: “… Tô Thế Dự?”

Tô Thế Dự muốn tránh né tầm mắt, cằm lại đột nhiên truyền đến đau đớn, đàn hương đập vào mặt, Sở Minh Duẫn trong chớp mắt đã đến gần ngay trước mắt, cách bàn một phen bóp lấy cằm y. Tô Thế Dự tay chống trên bàn đúng lúc ổn định thân hình, lại tùy ý hắn nắm không tránh thoát, trên tay Sở Minh Duẫn hơi dùng lực, khiến y không thể không ngẩng đầu đối diện tầm mắt Sở Minh Duẫn.

Bốn mắt nhìn nhau, Tô Thế Dự rất gần mà nhìn vào đáy mắt Sở Minh Duẫn, nghe được thanh âm hắn lạnh lùng nói: “Giả?”

“Nói không để ý cùng ta dây dưa hai, ba tháng, dọc theo đường đi bằng mọi cách nuông chiều ta, vì trên người ta có một chút tổn thương chính mình cả đêm không nghỉ ngơi, lại chỉ là vì tính kế ta? Nếu là diễn kịch, vậy ngươi cần gì phải hành hạ bản thân như thế, thẳng thắn thừa dịp lúc ta không ý thức một cái bóp chết ta không phải là bớt lo, là muốn nói nhập diễn quá sâu, hay là bởi vì nhìn bộ dáng ta xoay quanh ngươi rất đáng buồn cười, cảm thấy rất thú vị? Hiện tại dùng xong rồi thì vứt đi, ngươi coi ta là cái gì?”

Cánh tay Tô Thế Dự chống trên bàn không thể nhìn kỹ run lên, chậm rãi thu hẹp ngón tay.

“Nhưng ta vẫn không hiểu, ” Sở Minh Duẫn cúi người thân thể cơ hồ cùng y hô hấp đan xen cách một khoảng cách dừng lại, âm thanh đè thấp mang theo ba phần tàn nhẫn, “Tô Thế Dự, ngươi thật sự có lòng trung tâm như vậy, không tiếc ngay cả thân thể cũng có thể cho ta?”

Tô Thế Dự thần sắc tựa như cứng lại, không nổi sóng, bàn tay bị ống tay áo che giấu đã hạ thủ lại siết chặt, đầu ngón tay hãm sâu vào lòng bàn tay.

“Tại sao không nói chuyện?” Sở Minh Duẫn nhìn y.

Tô Thế Dự nhắm mắt lại, càng cười nhạt, “Ta không có gì muốn nói.”

Sở Minh Duẫn bình tĩnh nhìn y, mâu sắc thâm trầm, nửa ngày không nói.

Không nghi ngờ chút nào, Sở Minh Duẫn là mang cơn giận đến, một ván cờ này của Tô Thế Dự mặc dù chưa thương đến căn bản, nhưng cũng khiến Sở đảng tổn thất nặng nề, mà từ khi bắt đầu nhìn thấy phong thư giả kia, hắn lại phân không được không đi suy nghĩ những thứ được mất này, lòng tràn đầy lưu ý chỉ còn lại thái độ Tô Thế Dự.

Nhiều năm hai đảng cạnh tranh, không phải một sớm một chiều là có thể xoay chuyển, hắn tự nhiên rõ ràng, bởi vậy dù cho Tô Thế Dự ngay trước mắt hắn viết tấu đem Sở đảng toàn bộ kết tội, hắn cũng không thể nói được gì. Nhưng là đã có da thịt tương thân, cần gì phải trở lại sau lưng cầm đao, âm mưu tính kế?

Theo một câu nói này của Tô Thế Dự vừa dứt, một khoang căm tức ngay trong thời gian ngắn ngưng tụ thành băng, phiến băng đâm vào trong lòng phát lạnh.

Sở Minh Duẫn còn chưa đến mức bị tình cảm choáng váng đầu óc, quên mất Tô Thế Dự cùng mình chính kiến trái ngược, lập trường đối lập nhau. Gần đây mấy đại án nổi lên đều là hướng về phía bọn họ song phương mà đến, bọn họ không thể không cùng nhau ứng đối, bởi vậy mới dùng quan hệ hòa hoãn, tiếp xúc nhiều hơn, đợi đến khi thu thập xong đám người hỗn tạp, trên triều tranh đoạt vẫn là Sở Tô lưỡng đảng.

Trong lòng hắn rõ ràng, lại không để ý lắm, quyền thế lợi ích có thể chậm rãi mưu tính, chính kiến lập trường cũng chưa chắc là không thể dao động thay đổi, chỉ cần là Tô Thế Dự thích hắn, hết thảy những cái khác đều chẳng qua là vấn đề thời gian, dễ như trở bàn tay.

… Nhưng nếu phần yêu thích này thật ra chỉ là giả thì sao?

Sở Minh Duẫn nhìn y, kiềm chặt tay không buông lỏng, ánh mắt lại từng chút một yên tĩnh, hắn ngữ khí chậm lại, “Triều đình, binh quyền, toàn bộ những thứ này ta có thể không so đo, ta chỉ hỏi ngươi một câu.” Hắn dừng một chút, chậm rãi nói: “Trong lòng ngươi đến tột cùng có ta hay không?”

Tô Thế Dự sững sờ, dường như cực kỳ ngoài ý muốn, không khỏi nói: “Ngươi muốn hỏi chính là cái này?”

“Ngươi chỉ cần trả lời ta, có, hay không có?” Sở Minh Duẫn nói.

Tô Thế Dự lần thứ hai rơi vào trầm mặc, Sở Minh Duẫn cũng là không tiếng động chờ y trả lời, ngoài phòng cây cối vi vu xào xạc, gió thu thổi lên bệ cửa sổ khẽ chấn động. Một lúc lâu sau, Tô Thế Dự rốt cục lặng yên khó nhịn mà lộ ra sợi chân thực tâm tình, như là tại bên trong phế phủ bị tích úc đè nén quá lâu, thời điểm mở miệng cũng bao hàm tâm đầu huyết ấm áp khổ sáp: “Ngươi cảm thấy… Ta có nên thích ngươi hay không?”

Gương mặt Sở Minh Duẫn lại bởi vì câu nói này mà huyết sắc gần như không còn.

Tay bóp dưới cằm nhất thời căng thẳng, xuống một chút nữa, hắn có thể dễ dàng chặn lại cổ Tô Thế Dự, nhưng Sở Minh Duẫn lại buông tay ra. Tô Thế Dự nhìn thấy hắn thấp đầu, không thấy rõ biểu tình, chỉ thấy môi mím càng chặt, thời điểm mở miệng lần nữa thanh âm rõ ràng là cười, từng chữ từng chữ giống như từ giữa kẽ răng cắn ra: “Đúng vậy, phải.. Ta quên mất, ta quên mất Tô gia ngươi mấy đời trung lương, ngươi địa vị cực cao, bệ hạ sủng tín, nơi nào cũng rất tốt,… Làm sao lại để ý một người như ta?”

Tô Thế Dự phút chốc muốn mở miệng giải thích cái gì, lại miễn cưỡng đặt trên đầu lưỡi, im tiếng không nói ra khỏi miệng.

Hắn rũ mắt, Tô Thế Dự có thể nhìn thấy lông mi dài của hắn, hơi rung động, tựa như cánh bướm muốn đập cánh bay đi, không có cách nào mà nhớ tới đêm hôm ấy Sở Minh Duẫn xốc chăn chui vào ôm y, vùi trong lòng y nhắc đến quá khứ không muốn người biết, khi đó Tô Thế Dự không nhịn được sờ sờ đầu hắn, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn, ý cười dịu dàng.

Ngón tay y bất giác giật giật, lúc này thân hình Sở Minh Duẫn hơi run lên một cái, nhưng bỗng nhiên lui lại hai bước, lúc ngẩng đầu lên đã khôi phục như thường, nhìn y chậm rãi câu lên một tia tiếu ý lạnh nhạt, giống như lúc trước trên triều đình đối chọi gay gắt: “Tô đại nhân, thực sự là thủ đoạn cao cường.”

Tô Thế Dự đè xuống nỗi lòng, nhàn nhạt nói: “Nhận được quá khen.”

Sở Minh Duẫn thu tầm mắt lại, hờ hững quay người rời đi, Tô Thế Dự chợt lên tiếng gọi hắn lại:

“Sở đại nhân.”

Dưới chân hắn khựng lại, tay đè trên cửa, không quay đầu lại. Gió men theo khoảng không thổi vào trong phòng, nhấc lên trang giấy trắng như tuyết trên bàn.

Thanh âm Tô Thế Dự vang lên ở phía sau: “Ngươi ta chung quy đồng triều nhiều năm, thứ cho ta khuyên bảo một câu, bây giờ thời gian vẫn chưa muộn, mong rằng ngươi có thể dừng cương trước bờ vực.”

Thư từ qua lại đều bị Tô Thế Dự chặn, tự nhiên rõ ràng hắn đang dự mưu chuyện gì.

Sở Minh Duẫn không hề trả lời, cất bước rời đi.

Thư phòng lập tức yên tĩnh đến không một tiếng động, Tô Thế Dự hít một hơi thật sâu, vẫn có chút chưa hoàn hồn lại, bị một câu hỏi kia của Sở Minh Duẫn đập ra một mảnh mờ mịt kinh ngạc, giờ khắc này không chút nào che lấp mà bộc lộ ra ngoài.

Là y không kìm lòng được, tới gần người yêu hư tình giả ý, làm sao kết quả ngược lại là người kia hỏi:

—— “Trong lòng ngươi đến tột cùng có ta hay không?”

Tô Thế Dự lắc đầu cười khẽ, thời điểm giơ tay mới phát hiện vừa rồi nắm quá chặt, lòng bàn tay trở nên tê dại đau đớn, chậm rãi rịn ra vết máu, dính trên đầu ngón tay điểm điểm đỏ sẫm. Y cầm qua khăn gấm lau tay, Tô Bạch không một tiếng vang tiến vào thư phòng, nâng nước trà đứng trước mặt y.

Tô Thế Dự liếc nhìn hắn tựa như cọc gỗ, “Làm sao vậy?”

“Thuộc hạ, thuộc hạ vừa nãy tới đây một chuyến, không dám tiến vào, ” Tô Bạch nhỏ giọng nói: “… Nghe được một chút.”

“Ừm.” Tô Thế Dự gác lại khăn gấm, nhận lấy trà.

“… Công tử tại sao không nói thật?” Tô Bạch cúi đầu, “Ta cảm thấy công tử là thật sự yêu thích Sở thái úy…”

Tô Thế Dự không khỏi nở nụ cười, “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Người Tô Thế Dự giữ ở bên người phụng dưỡng đều không phải là có tâm tư thâm trầm, Tô Bạch không nói ra được nguyên cớ gì, chỉ có thể dựa vào trực giác đáp: “Chỉ là một loại cảm giác, thời điểm có Sở thái úy ở đây, cùng với công tử lúc thường không giống nhau lắm.”

Tô Thế Dự nghe vậy ý cười từ từ nhạt xuống, nhẹ giọng nói: “Thích hay không thích, kỳ thực bản thân nó cũng không quan trọng, quan trọng là… Nó sẽ mang đến hậu quả gì, có thể hay không vì người lợi dụng.”

Tô Bạch nghi hoặc không hiểu nhìn y.

Tô Thế Dự dừng một chút, bỗng nhiên mở miệng nói: “Ngươi trước đây không phải vẫn luôn hiếu kỳ chuyện lúc ta chinh chiến, lén lút hỏi nhiều lần, có còn muốn nghe hay không?”

Chuyện công tử từng trải qua chiến trường ở Tô gia cũng có rất ít người biết, Đại tướng quân Tô Quyết quá cố khi còn sống đem vết tích lau đến sạch sẽ, trên dưới Tô phủ cũng nghiêm cấm nhắc đến, dần dần tất cả mọi người đều cho là Tô Thế Dự khi thiếu niên vào cung làm thư đồng, sau đó vào triều làm quan, đi được vững vàng hoà thuận.

Quản gia Tô Nghị cùng Tô Quyết từng nói tới đôi câu vài lời, Tô Bạch lơ đãng nghe được, liền đặt ở trong lòng, ai biết công tử luôn luôn dễ nói chuyện cũng lắc đầu không đáp. Tô Bạch tuy rằng không biết Tô Thế Dự tại sao lúc này đột nhiên nhắc đến chuyện này, cũng không chịu bỏ qua cơ hội tốt, vội nói: “Muốn nghe!”

“Nói đến ngược lại cũng không tính là phức tạp, ” Tô Thế Dự suy nghĩ một chút, “Khi đó ta mười lăm tuổi, theo phụ thân chống đỡ Hung Nô xâm lấn. Phụ thân có lòng tôi luyện ta, để ta đơn độc lĩnh một nhánh quân đội, đợi ta cùng với những tướng lĩnh khác quen thuộc. Nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, không có kinh nghiệm thực chiến gì, phó tướng bên người phụ tá giáo dục ta rất nhiều thứ, trong lòng ta rất cảm kích, coi hắn như sư như trưởng (như thầy như huynh trưởng). Sau đó trong chúng ta có kế sách dụ binh Hung Nô, cái nhìn của hắn cùng ta bất đồng, ta tuy có do dự, nhưng không nhịn được nghe hắn khuyên bảo, lựa chọn tin tưởng phán đoán của hắn.” Thanh âm y hơi ngừng lại, mới tiếp tục nói: “Sau đó bốn ngàn tướng sĩ dưới trướng ta tất cả đều bị chôn giết, chỉ có một mình ta còn sống, mới biết hắn đã sớm phản quốc.”

Tô Bạch không ngờ tới sẽ là một đoạn ký ức đau đớn thê thảm như vậy, xem ánh mắt Tô Thế Dự yên tĩnh, lại không nhịn được truy hỏi: “Lúc đó khẳng định rất hung hiểm đi, công tử ngài làm sao trốn ra được?”

Tô Thế Dự lại lắc lắc đầu, “Ta không trốn ra được, chỉ là hắn muốn để lại ta một mạng. Một là bởi vì ta là nhi tử của phụ thân, hai là vì hắn cảm thấy bộ dáng ta rất giống một tiểu cô nương, định đem ta hiến cho hoàng tộc Hung Nô.”

“Trước doanh trại Hung Nô, ta giết hắn, ở trên người hắn đâm đầy đủ bảy mươi mốt nhát đao, lại nghĩ tất cả biện pháp về tới trong quân của phụ thân.”

“Bảy mươi mốt?”

“Ta nhớ có tổng cộng bảy mươi mốt người bị tự tay hắn giết chết, đều là người quen thuộc bên người nhất, người thân cận nhất.” Tô Thế Dự trầm mặc chốc lát, lại tiếp tục chậm rãi nói: “Trận chiến đó, là lỗi của ta, ta sai vì tin người không nên tin, cho nên bỏ ra đại giới. Mà bây giờ, Sở Minh Duẫn có lòng không thần phục, ta nếu lại sai, đại giới chỉ sợ sẽ là toàn bộ thiên hạ.”

Y căn bản không cần thiết nói cho Tô Bạch những thứ này, nói đến đây, mới phát giác càng giống như đang nhắc nhở chính mình.

Mà Tô Bạch kinh hãi đến biến sắc, “Cái, cái gì? Sở thái úy hắn lại muốn muốn…” Cái từ kia không dám ra khỏi miệng, vội vã đè xuống âm thanh, “Công tử ngài phải làm sao đây?”

Tô Thế Dự cười nhạt, “Nếu sẽ có một ngày như vậy, đương nhiên phải theo luật xử trí.”

Tô Bạch ngốc lăng nhìn Tô Thế Dự nửa ngày, chỉ là suy nghĩ một chút lại hỏi: “Công tử, ngài khổ sở trong lòng sao?”

Y đột nhiên không kịp chuẩn bị, không khỏi hơi ngưng lại.

Thấy y như vậy, Tô Bạch vội vã thu hồi ánh mắt, vùi đầu rót thêm trà cho Tô Thế Dự.

Tô Thế Dự lại rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Dù cho thật sự như vậy, cũng không có gì, chẳng qua chờ đến khi thiên hạ an bình, ta lại trả hắn một cái mạng thôi.”

Tay Tô Bạch run lên, nước trà nóng bỏng bắn tóe ra ngoài.

Editor có lời muốn nói: edit xong chương này tui bức xúc thiệt nha, tui dân sủng công đảng mừ sao lại lọt cái hố to đùng này cơ chứ, thiệt đau lòng hết biết TT.TT. Thật ra trong chuyện này chả trách được ai nhưng ai bảo tui sủng công chứ, cho nên tui thấy bạn Dự hơi vô tâm khi không tin tưởng người mình yêu, a Duẫn cũng sai, ảnh sai khi để tình cảm xen vào hành động. Hơn nữa vị Hoàng đế hiện tại cũng chỉ như con bù nhìn, Hoàng đế gì đâu mà chỉ thích vẽ vời, chuyện liên quan đến bách tính mà toàn tùy các khanh định đoạt, chả hiểu làm hoàng đế cái kiểu giề, tạo phản là chuyện sớm muộn thui. Nói chung tui thấy bạn Dự bản ấy là trung thần thiệt nhưng mà là ngu trung, cái tên Hoàng đế như vậy k hiểu sao bản vẫn muốn phò tá. Àiiiiiiii, buồn hết biết người ơi, lần sau tui sẽ đọc hết QT rồi mới đào hố k thì đau tim chớt mất…….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.