*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Công tử, bên phong ấp Hà Gian vương mới vừa truyền tin đến, trong quân toàn bộ sẽ bị bãi chức lấy đi binh phù, tướng quốc Nguyên Mẫn cùng tướng lĩnh Sở đảng Triệu Khác Tĩnh vừa mới được điều nhiệm đến qua lại khá là nhiều lần.” Trong thư phòng, Tô Nghị trầm giọng hồi bẩm.
Tô Thế Dự nghe được nghĩa bóng, liền nhớ lại lúc trước Lan Y nhắc tới ‘Sự không thành’, lúc này đoán được ngày đó Sở Minh Duẫn ở trong tửu lâu gặp riêng người phương nào, nhất thời trầm ngâm không nói.
Tô Nghị tiếp tục nói: “Ngoại trừ Hà Gia vương ở ngoài, chư hầu khác trong quân mỗi người cũng có biến động, chúng ta còn ngẫu nhiên chiếm được tin tức sứ thần Tây Lăng vương bí mật vào kinh đến Thái úy phủ.”
“Ngẫu nhiên?” Tô Thế Dự nhìn về phía hắn.
Tô Nghị chống lại tầm mắt Tô Thế Dự, đem hai chữ này cắn đến nặng, “Ngẫu nhiên.”
Tô Thế Dự tâm lĩnh thần hội, thu hồi ánh mắt, dừng một chút mới nói: “Bị người thiết kế, Tây Lăng vương không cam lòng cũng phải giao ra binh quyền, cũng khó trách muốn mượn lực lượng của ta tiến hành cản trở.”
“Vậy ý của công tử thì sao?”
Tô Thế Dự hơi suy nghĩ một chút, “Việc này hắn làm bí mật, vô luận là triều đình hay là ta đều khó mà nhúng tay, hơn nữa cho dù có thể can thiệp, binh quyền xử trí như thế nào cũng là vấn đề, trả về trong tay chư hầu trái với việc tước phiên, thu về triều đình cũng chỉ là thay đổi danh nghĩa đến trong tay hắn, chẳng bằng trước tiên yên lặng theo dõi kỳ biến.”
“Vâng.”
“Nhạc đại nhân cùng Hạng đại nhân có cái gì khác thường không?” Tô Thế Dự hỏi.
“Người phái đi liên tục theo dõi, không phát hiện có vấn đề gì.”
Tô Thế Dự gật gật đầu, chỉ là nói: “Không vội, cần chút thời gian quan sát nhiều hơn nữa.”
Tô Nghị đáp một tiếng, thấy Tô Thế Dự không có ý lên tiếng, thần sắc hắn vi ngưng, bỗng nhiên lên tiếng: “Thuộc hạ có vài lời, kính xin công tử không nên trách tội.”
Tô Thế Dự ôn hòa nở nụ cười, “Cứ nói đừng ngại.”
“Thuộc hạ cho là, Tây Lăng vương tuy là đại hại của triều đình, nhưng trước mắt vẫn là Sở thái úy kiêu ngạo quá đáng, vì áp chế phiên vương mà bỏ mặc Sở đảng hoành hành, không thể nghi ngờ là bỏ đại cầu tiểu. Công tử ánh mắt sâu xa, không nên phạm vào sai lầm này.”
Ý cười trên mặt Tô Thế Dự dần nhạt xuống.
Tô Bạch một lòng hướng về công tử nhà mình, chuyện công tử cùng Sở thái úy hắn cũng lặng thinh không đề cập với phụ thân mình, chỉ có điều Tô Nghị dù sao cũng ở nhà họ Tô nhiều năm, mắt thấy công tử lớn lên, tự nhiên có thể phát giác ra có chút không giống bình thường, “Công tử từ trước đến nay làm việc công bằng hợp lý, hẳn là rõ ràng nhất vì tư tình quấy nhiễu chính là điều tối kỵ.”
Tô Thế Dự không nói gì, Tô Nghị liếc mắt nhìn y, ống tay áo nghiêm chỉnh, lùi về phía sau đại lễ quỳ xuống: “Thuộc hạ vượt quá chức trách, nguyện chịu trách phạt.”
Nhìn người trung niên dập đầu bái hạ, Tô Thế Dự chậm rãi cười cười, hai tay nâng hắn dậy, thấp giọng nói: “Ta rõ ràng.”
Tô Nghị cũng không nói thêm nữa, xin cáo lui rời đi.
Y cô độc đứng trước cửa sổ, ánh mắt trầm tĩnh. Sắc trời đảo mắt dần sâu, trong thư phòng không đốt đèn, một mảnh tối tăm, xa xa Lan Y đang lôi kéo Tô Bạch treo hoa đăng lên hành lang, ánh đèn mờ mờ ảo ảo xiên vẹo chiếu vào.
Cánh cửa phía sau một tiếng cọt kẹt nhẹ vang lên, như là bị gió thổi mở ra, lại rõ ràng nghe được nhiều thêm tiếng người hít thở, ở sau lưng y bất quá cách xa mấy bước.
Tô Thế Dự sống lưng cứng đờ, tĩnh lặng trong chốc lát, chậm rãi quay người sang.
Đêm trăng tròn, ánh trăng dịu dàng chiếu vào sau lưng người kia rơi xuống khắp phòng, cũng không ngăn nổi ánh mắt trong trẻo của hắn, ở trong căn phòng tối đen, lặng yên nhìn qua.
Thiên đầu vạn tự trong phút chốc hóa thành trống không, nhịp tim chợt rối loạn, Tô Thế Dự miễn cưỡng quên mất mở miệng.
Sở Minh Duẫn liền nhìn y, từng chút một loan mi nở nụ cười, cũng không quá tự nhiên mà mở miệng: “Ăn xong cơm tối hay chưa?”
“…” Tô Thế Dự không ngờ sẽ là một câu hỏi như thế, xác thực ngẩn người, “… Còn chưa.”
“Vậy vừa vặn, ” Sở Minh Duẫn kéo tay y, “Theo ta đi ra ngoài thì thế nào?”
Tô Thế Dự tỉnh táo lại, “Đa tạ hảo ý của Sở đại nhân, nhưng…”
“Ta với ngươi trao đổi.” Sở Minh Duẫn đánh gãy lời y, thấp giọng nói: “Ta lấy một vấn đề đến đổi với ngươi, triều đình, trong quân, ngươi muốn hỏi cái gì ta đều sẽ trả lời đúng thực chất nói cho ngươi, đổi lại thời gian một đêm của ngươi.”
“Ta…”
“Ta không động vào ngươi, ngươi theo ta ra ngoài đi dạo một chút. Ngoại trừ ta ra cái gì cũng đừng nghĩ, coi như là vẫn còn ở Hoài Nam.” Hắn nói, “Có được hay không?”
Trong giọng nói bao hàm cứng rắn không cho khước từ, nắm tay hắn dùng lực, siết chặt đến xương ngón tay Tô Thế Dự mơ hồ đau đớn, Sở Minh Duẫn cứ như vậy không hề chớp mắt mà nhìn y, nhíu chặt mặt mày lại lộ ra cẩn cẩn dực dực, vô cùng không được tự nhiên.
Lời Tô Nghị nhắc nhở phảng phất còn quanh quẩn ở trong phòng chưa tán, Tô Thế Dự há miệng, khô khốc đến không phát ra được thanh âm.
Vì tư tình quấy nhiễu chính là tối kỵ.
Y so với ai khác đều hiểu.
Có thể gắt gao dằn xuống khát vọng nơi đáy lòng, giữa những cặp mắt xì xào bàn tán, cây mây đang điên cuồng sinh trưởng, đem lý trí khắc chế từng chút một nuốt chửng, nuốt thành thâm nhập cốt tương tư.
Tựa như suốt đời si vọng, đều hao tổn hết mức trên người một người.
Một lúc lâu sau, Tô Thế Dự rũ mắt xuống lấy lại bình tĩnh, “Được.” Y lại nói, “Bất quá ngươi trước tiên buông ra…”
Sở Minh Duẫn kiên trì cho đến khi nghe xong chữ thứ nhất, lôi kéo Tô Thế Dự liền đi ra ngoài, lúc nghe được tiếng hắn cứng rắn đẩy cửa ra, ngoái đầu nhìn lại hoa đăng ở trên hành lang rực rỡ tầng tầng, cười nói: “Sợ lại không thấy ngươi, làm sao dám buông tay.”
Sau khi ra khỏi phủ, Tô Thế Dự mới phát hiện câu nói đột ngột kia nguyên lai không phải là Sở Minh Duẫn thuận miệng hỏi.
Hai người ngồi ổn định trên tửu lâu, Tô Thế Dự không khỏi hỏi: “Muộn như vậy rồi ngươi còn chưa dùng cơm?”
“Ừm.” Sở Minh Duẫn cười khanh khách nói: “Ta nhìn ngươi thì tương đối có khẩu vị a.”
Tiểu nhị đứng ở bàn bên cạnh run lên một cái, không nhịn được nhìn bọn họ nhiều thêm vài lần, mắt thấy Sở Minh Duẫn gọi xong đồ ăn, vội ân cần nói: “Ai lưỡng vị công tử không muốn ăn bánh nguyên tiêu sao, ngày hôm nay là tết Thượng Nguyên(1) nha! Cả nhà đoàn viên là một ngày tốt lành, không ăn bánh nguyên tiêu(2) sao có thể là đoàn viên?”
“Cũng được.” Sở Minh Duẫn mạn bất kinh tâm gật đầu, hắn nhìn về phía Tô Thế Dự, bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng: “Đêm nay có thể xem như là ngươi ta khó có được ngày đoàn viên không?”
Tô Thế Dự tay nắm chén trà dừng lại, chậm rãi nắm chặt, không hề trả lời.
Sở Minh Duẫn ánh mắt hơi tối lại, chút ý cười bên môi kia tùy theo tản đi, sau đó không còn dấu vết.
Bầu không khí đột nhiên đại biến, tiểu nhị không biết là không đúng chỗ nào, ánh mắt cuống quít rồi chuồn mất. Hai người từ lúc đó cũng không nói gì, thức ăn từng món từng món được đưa lên, cuối cùng bưng lên hai bát nguyên tiêu, hương thơm nóng hổi, vỏ bánh trắng như tuyết trơn bóng bao bọc bên trong là nhân hoa quế hạt vừng, đầy bát là những viên tròn tròn bao quanh.
Sở Minh Duẫn bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, Tô Thế Dự theo tầm mắt hắn nhìn lại, xa xa từng ngọn đèn thiên đăng(3) nổi lên trên màn đêm, thổi qua nóc nhà đình lầu các, thổi qua đèn đường khắp phố, tựa như điểm điểm tinh quang. Dưới tầm mắt Tô Thế Dự,… Thấy được Tô Bạch cùng Lan Y lẫn trong đám người ở trên đường ngó dáo dác nhìn về bên này. Hiển nhiên là Tô Bạch nhìn thấy y bị kéo xuất môn, sợ đã xảy ra chuyện gì, mà hai người này có thể lén lén lút lút theo tới bây giờ, hiển nhiên vẫn là dựa vào Lan Y, Tô Thế Dự nhất thời có chút bất đắc dĩ, vừa đứng dậy nói với người bên cạnh: “Ta đi gọi bọn họ trở về…”
Lại bị Sở Minh Duẫn một phen nắm chặt cổ tay. Hắn vẫn nhìn ngoài cửa sổ, không nhìn ra biểu tình gì.
“Chỉ là bên ngoài cửa tiệm mà thôi.” Hắn không phản ứng, Tô Thế Dự suy nghĩ một chút, lại bổ sung: “Ta vừa nãy đã đáp ứng ngươi, cũng sẽ không một mình rời đi.”
Sở Minh Duẫn lúc này mới nhìn về phía y, buông lỏng tay ra, nhếch khóe môi vì y sửa lại ống tay áo một chút, “Ta chờ ngươi.”
Phí đi không ít khí lực mới khiến Tô Bạch cùng Lan Y yên tâm, nhìn bóng lưng hai người bọn họ ầm ĩ nói lại muốn đi đâu chơi, Tô Thế Dự thở phào một hơi, sau khi y bước vào tửu lâu bỗng dừng bước xoay người lại, ngước mắt nhìn lại, thoáng nhìn thấy một đạo bóng đen lướt đi từ trong lầu, Hắc Vũ điểu phá không bay vào trong đêm, trong phút chốc đã không thấy bóng dáng, là Sở Minh Duẫn phát xuống một đạo mật lệnh.
Tô Thế Dự đứng tại chỗ cũ một lúc lâu, giống như hiểu rõ cái gì mà cụp mắt khẽ cười một tiếng, như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục đi lên lầu, dường như cái gì cũng chưa từng nhìn thấy.
Lúc Sở Minh Duẫn nhìn thấy y trở về không một tiếng động ngoắc ngoắc khóe môi, dùng xong cơm, lại lôi kéo y đi dạo trên đường.
Phố xá Trường An vốn là phồn hoa, bây giờ lại càng phi thường náo nhiệt, dọc đường tiếng la tiếng nhạc không ngừng, khắp nơi hoa đăng đan xen, pháo hoa khắp trời, du khách như nước, bọn họ hỗn ở giữa ngược lại cũng không làm người khác chú ý.
Trầm mặc đi một hồi, Sở Minh Duẫn mở miệng: “Vấn đề kia, nghĩ kỹ muốn hỏi gì rồi sao?”
Tô Thế Dự nghiêng đầu nhìn về phía hắn, ôn thanh nói: “Sau đó còn đau đầu không?”
Sở Minh Duẫn sửng sốt một chút, “Cái gì?”
Cái phản ứng này, Tô Thế Dự liền sáng tỏ hẳn là sau khi tỉnh rượu hắn hoàn toàn quên mất, cười nhạt nói, “Không có gì.”
“… Ngươi hỏi xong rồi?” Sở Minh Duẫn hơi kinh ngạc, “Không có gì khác muốn hỏi?”
“Không có.” Tô Thế Dự nói, “Chuyện trên triều, ta nếu muốn biết tự nhiên sẽ đi thăm dò, không cần thiết đặc biệt đi hỏi.”
Sở Minh Duẫn cười lạnh thành tiếng, “Là không cần thiết đặc biệt hỏi, hay là ngươi căn bản cũng không tin lời ta nói?”
Tô Thế Dự lắc lắc đầu, trong giọng nói mang theo ý cười hỏi ngược lại: “Không phải là ngươi nói muốn ta trừ ngươi ra thì cái gì cũng đừng nghĩ sao?”
Sở Minh Duẫn đột nhiên dừng chân, rơi lại phía sau hai bước, cách đó không xa pháo hoa bay lên không nổ tung vạn điểm ánh sáng, đoàn người một trận ồn ào, hắn nhìn chăm chú bóng lưng Tô Thế Dự, hai chữ kia ở trong cổ họng run rẩy, mới miễn cưỡng nói ra khỏi miệng: “Thế Dự.”
Âm thanh nhẹ vô cùng, như sợ thức tỉnh cái gì, bị thanh âm ồn ào của người đi đường nhấn chìm, nhưng Sở Minh Duẫn vững tin Tô Thế Dự nghe được, bởi vì y theo tiếng cũng dừng bước, dừng trong nháy mắt, tại trong dòng người xoay người lại.
Sở Minh Duẫn nhìn y, mặt mày từng chút một cong lên, bật cười, sau đó hướng về phía y đưa tay ra, lòng bàn tay mở ra.
Tô Thế Dự ánh mắt hơi động, lại hơi nhíu lông mày, “Nhiều người như vậy, ngươi…”
“Ngươi chậm trễ nữa, lập tức thật sự bị người vây nhìn.” Sở Minh Duẫn mặt không biến sắc.
Tô Thế Dự mắt nhìn quanh, lúc này vẫn không có người chú ý tới bên này, y không thể làm gì khác hơn là thở dài, tiến lên kéo lại tay Sở Minh Duẫn, lập tức liền bị đối phương nắm chặt lại, lòng bàn tay dán vào nhau, mười ngón đan vào chặt chẽ.
Có rất nhiều thiếu niên thiếu nữ cùng bọn họ gặp thoáng qua, thừa dịp khó có được ngày lễ lén lút lôi kéo tay nhau dọc đường xem đèn, lòng bàn tay nóng lên, hai má ửng đỏ càng cao hơn cả hoa đăng, là tâm động bình thường nhất cũng là quý giá nhất.
Đèn chiếu đêm như ban ngày, tiếng nói cười nhẹ nhàng, hoa mai di động. Sở Minh Duẫn mặt mày cong cong, nhìn sườn mặt Tô Thế Dự, không nhịn được lại nói một tiếng: “Thế Dự.”
“Ừm.” Tô Thế Dự chỉ chỉ phía trước, “Ngươi muốn ăn cái kia không?”
Sở Minh Duẫn quay đầu nhìn lại, nhìn thấy tiểu thương bán kẹo hồ lô(4) bị một đám hài tử vây lại, cười híp mắt chia từng chuỗi mứt quả đỏ tươi.
“…” Sở Minh Duẫn nói, “Ta mấy tuổi?”
Tô Thế Dự không khỏi nở nụ cười lên tiếng, “Mới vừa rồi nhất định phải chờ người lôi kéo mới chịu đi là người nào?”
Sở Minh Duẫn vô liêm sỉ mà trừng mắt nhìn y, mặt mày dịu dàng.
Bất giác đã đi ra đến ngoài thành, người thả hoa đăng cùng thiên đăng đều tập hợp ở đây, phản chiếu trên bờ sông một mảnh đèn đuốc rực rỡ, người bán đèn bán hàng rong đều đang ra sức mà cao giọng bắt chuyện. Một gian hàng tương đối lớn chạy đến một tên tiểu nhị, đối hai người bọn họ chào một cái, “Lưỡng vị công tử đi bên này, đã sớm dựa theo dặn dò chuẩn bị xong, chỉ chờ hai vị tới đây.”
Hai ngọn thiên đăng được dâng tới, cùng màu sắc trên đèn của người khác bạch sắc bất đồng, mặt đèn xanh thẫm, còn họa một bức thủy mặc nhàn nhạt, vừa nhìn liền biết là được đặc chế tinh vi. Tô Thế Dự quan sát một lát, cười nói: “Chuẩn bị chu toàn như thế, ngươi thích thả đèn?”
“Ta thích ngươi.” Sở Minh Duẫn không giương mắt mà nói, cầm qua bút đã được chuẩn bị ở một bên đưa cho y, “Ừ.”
Bốn phía vẫn không ngừng có thiên đăng chầm chậm bay lên, mọi người cười đùa ngẩng đầu nhìn ngắm, ánh mắt tiên nhiễm vài phần chờ đợi, phảng phất như tâm nguyện được những ngọn đèn gánh lấy có thể bay thẳng lên trời cao, đi hỏi thăm thần linh có khả năng thực hiện được hay không.
Sở Minh Duẫn viết cực nhanh, đốt cây nến nằm bên trong thiên đăng, nâng cổ tay để ngọn thiên đăng xa xa bay lên, ánh mắt lại nhìn Tô Thế Dự, “Vẫn chưa nghĩ ra?”
Hắn mơ hồ nhìn thấy trên đèn đã viết cái gì, nhưng Tô Thế Dự lại tiếp tục chấm mực, ngòi bút thủy chung vẫn không viết xuống. Y bị âm thanh Sở Minh Duẫn kéo tâm tư trở về, cười cười, cuối cùng bỏ qua không thêm cái gì nữa, châm lửa cho ngọn thiên đăng sau đó thả lên không trung.
Sở Minh Duẫn nhìn hai ngọn đèn màu xanh bắt mắt kia dần dần bay xa, làm như tùy ý hỏi: “Viết cái gì?”
“Quốc thái dân an.” Tô Thế Dự vẻ mặt thản nhiên.
“…” Sở Minh Duẫn trầm mặc một chút, lại cười nói: “Không hỏi xem ta viết gì sao?”
“Không cần, ” Tô Thế Dự cười nói, “Không phải đều nói nguyện vọng nếu nói ra sẽ không linh sao?”
Sở Minh Duẫn nghiêng đầu nhìn y, ánh mắt nặng nề, thấp giọng nói: “Nếu có thể linh nghiệm, ta thật sự nên đi tin thần phật một chút rồi.” Hắn liếc mắt nhìn nơi xa xa, bỗng nhiên nói: “Ngươi ở nơi này chờ ta một chút.” Mới buông tay ra đi chưa được hai bước, bỗng nghiêng thân đè lại vai Tô Thế Dự, đối diện đầu thần sắc hơi kinh ngạc của y, “Nơi nào cũng không cho đi, chờ ta trở về, chỉ một lát thôi, ta sẽ không để ngươi chờ quá lâu.”
Kinh ngạc từ trên dung nhan như ngọc của y được thu lại, Tô Thế Dự chậm rãi lộ ra một nụ cười, “Được.”
Sở Minh Duẫn không tốn chút công sức nào ở nơi bờ sông vắng vẻ tìm được Tần Chiêu, chĩa khuôn mặt không hề cảm xúc vào, vừa thấy được hắn há miệng lại là: “Sư ca, mật lệnh không phải để cho ngươi dùng như thế.”
Sở Minh Duẫn nhìn về Đỗ Việt ở một bên đang mua đồ ăn vặt nhấc cằm lên một chút, “Ngươi không phải vừa vặn lôi tên kia ra đây sao.”
“Y nghe nói biểu ca muốn ra ngoài thả đèn liền nhất định phải đi theo.” Tần Chiêu nói.
Sở Minh Duẫn ý vị thâm trường ‘Nha’ một tiếng, “Khó trách ngươi lại có sắc mặt này.”
Tần Chiêu cầm ngọn đèn màu xanh đã tắt trong tay kín đáo đưa cho hắn, “Giữ lại khí lực đồng tình cho mình đi.”
Sở Minh Duẫn cúi đầu xoay mặt đèn nhìn qua một lần, chữ Tô Thế Dự chỉ ngắn gọn viết xuống một bên: “Nhất nguyện xã tắc hưng thịnh, nhị nguyện lê dân an bình.” Thần sắc hắn yên tĩnh thờ ơ, một lúc lâu sau nghe không ra tâm tình gì mà nở nụ cười một tiếng, “Cũng thật là quốc thái dân an.”
Đang khi nói chuyện Đỗ Việt đã tiến tới, cầm ngọn đèn trong tay đưa tới trước mắt hắn, “Ai, cái này có phải là của ngươi hay không?”
Sở Minh Duẫn thuận tay tiếp nhận, trên giấy lại càng ngắn gọn: Tô Thế Dự. Chỉ có ba chữ này.
“Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ viết báo thù chứ.” Đỗ Việt liếc sắc mặt của hắn.
Hắn rũ mắt dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ qua cái danh tự kia, không nói gì, Đỗ Việt cùng Tần Chiêu cũng nhất thời không nói gì, bờ sông huyên náo tựa hồ cũng không thể thâm nhập vào một chút bầu không khí náo nhiệt nào. Mãi đến tận khi Sở Minh Duẫn giơ tay xoa xoa mi tâm, một tay nhấc lên liền muốn đuổi người, “Đi xa một chút, đừng đến phía bên này quấy rối.”
Đỗ Việt nuốt xuống kích động muốn mắng hắn, lập tức kéo Tần Chiêu đi ra bờ sông thuê một chiếc thuyền nhỏ, đi một nửa, y đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu xông về phía Sở Minh Duẫn vẫn còn ở chỗ cũ, “… Ta có loại trực giác, ” Đỗ Việt thở gấp ra một hơi, “Ngươi mau đi xem một chút biểu ca ta đang làm gì thế! Nhanh đi nhanh đi!”
Sở Minh Duẫn sửng sốt một chút, lập tức nghĩ đến cái gì, quay người chạy tới.
Hắn nhìn thấy y, cách một khoảng cách.
Tô Thế Dự đứng ở nơi góc tối không người, dáng người thon dài, thiên đăng xung quanh y đan dệt thành một màu xanh ấm áp. Một ngọn thiên đăng màu trắng không thể bình thường hơn ở trong tay y được thắp sáng lên, xa xa bay lên một vòng. Dường như cảm giác được cái gì, Tô Thế Dự bỗng nhiên quay đầu nhìn sang, trăm nghìn ngọn hỏa đăng chiếu sáng vào tròng mắt đen như mực của y, du khách chen chúc, trong mắt y chỉ hiện ra một thân ảnh xuyên qua dòng người mà đến, mặt mày ôn nhu nở nụ cười.
Toàn bộ thiên địa rất ồn ào náo nhiệt, lại trong nháy mắt yên tĩnh, nghe thấy nguyệt chiếu nước sông chảy róc rách, nghe thấy tiếng ca mơ hồ trên lầu, nghe thấy từng hồi tiếng chuông nơi chân núi xa, nghe thấy tiếng bước chân của người kia, từ xa đến gần mà tới.
Sở Minh Duẫn một phen nắm chặt tay y, ngẩng đầu nhìn lại, ngọn đèn kia đã sớm lẫn lộn bay lên trong biển đèn khắp bầu trời, không thể nào phân biệt.
“Ta không có đi.” Tô Thế Dự nhìn hắn.
“Ngươi viết cái gì?” Sở Minh Duẫn đem y rút ngắn một ít.
Tô Thế Dự khó có thể phát giác mà dừng một chút, sau đó vẻ mặt lại thản nhiên: “Quốc thái dân an.”
“Vậy cần gì phải viết hai lần?” Sở Minh Duẫn nhíu chặt lông mày, nhìn chằm chằm y không tha, “Ngươi viết cái gì?”
Tô Thế Dự có chút không rõ, cười nói: “Chỉ là ngọn đèn thôi, hà tất lưu ý như vậy.”
Sở Minh Duẫn không lên tiếng, con ngươi sâu tựa biển mà nhìn y, bốn mắt nhìn nhau, một lúc lâu, hắn chậm rãi để sát vào.
Tô Thế Dự hô hấp hơi ngừng lại, không có động tác, cảm giác được hô hấp hắn tiến tới gần, đúng mực giữ ra một khoảng cách, Sở Minh Duẫn chợt ngừng, giọng hơi khàn khàn, nhẹ giọng nói: “Ngươi nếu cảm thấy buồn nôn, có thể né tránh.”
Cách gần như vậy, chữ chữ khí tức cũng có thể cảm giác được, ấm áp tê dại.
Đầu ngón tay run lên bần bật, Tô Thế Dự lôi hắn lùi vào dưới bóng cây, trầm mặc trong nháy mắt, chậm rãi nhắm chặt mắt lại.
Tiếp theo một cái chớp mắt cả người đã bị đặt ở trên cây, Sở Minh Duẫn nhưng vẫn là cật lực khắc chế, chỉ lo thân cây thô ráp cấn người y. Dưới bóng cây u ám không rõ thậm chí ngay cả khuôn mặt cũng không nhìn thấy, hắn nghiêng người, từ trên trán Tô Thế Dự một phân một tấc hôn từng chút một, mi tâm đến khóe mắt, cuối cùng rơi vào môi, hắn thấp giọng buông tiếng thở dài, lại không chần chờ hôn lên.
Như là sợ chọc cho Tô Thế Dự phản cảm, hắn cấp thiết đè nén, cơ hồ mềm nhẹ thành kính hôn qua môi, lại tiếp tục cạy mở hàm răng đóng chặt, liếm láp dây dưa, triền miên đến cực điểm, so với bất luận loại rượu mạnh nào đều khiến người ta chìm đắm chìm.
Du khách dần dần tản đi, giữa sông trên con thuyền nhỏ lại càng yên tĩnh, vô số thiên đăng bị gió thổi bay tới, vờn quanh bên thuyền chiếu rọi xuống màu sắc ấm áp hoà thuận vui vẻ. Đỗ Việt dựa vào mép thuyền đưa tay chạm vào một ngọn thiên đăng bay đến gần, một ngọn đèn trắng thuần cuộn xoáy chậm rãi tiến lại, lộ ra chữ viết bên trên. Đỗ Việt híp mắt phân biệt, “Tam nguyện người ta yêu… Ai chữ này có chút quen mắt —— a Tần Chiêu!”
Tần Chiêu phản ứng nhanh chóng lôi Đỗ Việt thiếu chút nữa ngã đầu xuống nước kéo trở về, Đỗ Việt một bước trực tiếp ngã vào trong lồng ngực hắn, ngẩng đầu đối diện ánh mắt căng thẳng của Tần Chiêu đang nhìn xuống, hai người lại không hẹn mà cùng sửng sốt một chút.
Đỗ Việt trừng mắt nhìn, trước tiên tỉnh táo lại, cuống quít dời thân hình đi.
Tần Chiêu vẫn cứng ở chỗ cũ, Đỗ Việt quay đầu nhìn hắn trong chốc lát, ho khan một tiếng, quanh co nói: “A cái kia, đè lên chỗ nào của ngươi rồi?”
Tần Chiêu phục hồi lại tinh thần, lắc lắc đầu, “Không có.”
“Ah, vậy thì được.” Đỗ Việt thành thật ngồi xuống.
Y duỗi cánh tay, ngọn đèn kia liền lui về dưới ánh trăng sáng trong không trung mà bay đi.
Nhất nguyện xã tắc hưng thịnh.
Nhị nguyện lê dân an bình.
Tam nguyện người ta yêu vô ưu vô dạng
(không lo lắng không ốm đau), tuế tuế trường an
(sống lâu trăm tuổi đọ ^.^).
Chú thích:(1) Tết Thượng Nguyên hay còn gọi là Tết Nguyên Tiêu là một trong những ngày lễ truyền thống quan trọng nhất của Trung Quốc, còn có tên gọi khác là “Hội hoa đăng” hay “Lễ hội đèn lồng”. Hàng năm, Tết này được tổ chức vào ngày rằm tháng giêng âm lịch.
(2) bánh Nguyên Tiêu hay còn gọi là bánh trôi nước, người Trung Quốc gọi là thang viên 汤圆 /tāngyuán/ – viên tròn trong nước, xuất phát từ ý nghĩa sum họp và sự tốt lành sinh lợi.
Đây là bánh trôi nhân mè đen, tui search gg k có ra nhân hoa quế nên lấy cái nhân mè đen này ha, nhèm nhèm, tui cũng thích ăn bánh trôi lớm….(3) Đèn trời hay thiên đăng (天燈), còn gọi là đèn Khổng Minh, Khổng Minh đăng (孔明灯), là loại đèn làm bằng giấy, dùng để thả cho bay lên trời sau khi đốt đèn. Đây là loại đèn truyền thống của các nền văn hóa Đông Á. Đèn do Gia Cát Lượng tự Khổng Minh sống ở thời Tam Quốc phát minh ra.
Đây là Khổng Minh đăng nhá, đẹp ghê ta(4) Kẹo hồ lô (giản thể: 糖葫芦, phồn thể: 糖葫蘆, pinyin: tánghúlu hay 冰糖葫芦, bính âm: bìngtánghúlu), là một loại kẹo trái cây được phủ một lớp đường gắn trên xiên tre dài khoảng 20 cm. Đây là một món ăn Trung Quốc truyền thống có nguồn gốc từ miền Bắc Trung Quốc, nhưng hiện nay nó có mặt ở hầu hết các thành phố ở Trung Quốc như Bắc Kinh, Thiên Tân, Thượng Hải.
Theo truyền thống, trái cây được sử dụng là trái táo gai, nhưng trong thời gian gần đây các người làm kẹo cũng đã sử dụng nhiều loại trái cây khác nhau như cà chua anh đào, cam quýt, dâu tây, việt quất, dứa, kiwi, chuối hoặc nho. Kẹo hồ lô thường có lớp đường phủ bên ngoài dạng xi rô, nhưng cũng có các loại kẹo hồ lô với lớp vỏ sôcôla, hoặc mè rắc.
Với người dân Trung Quốc nói chung và người dân Bắc Kinh nói riêng, tuổi thơ của họ gắn liền với vị ngọt của những xiên kẹo hồ lô. Tiếng rao với tiếng xe đạp lóc cóc trên những ngõ nhỏ thâm trầm của Bắc Kinh trong màn sương sớm vẫn còn quẩn quanh vương vất, những xiên kẹo đỏ rung rinh theo sau nhịp guồng xe đã trở thành vẻ đẹp không thể lẫn vào đâu của thành phố này.
Kẹo hồ lô nà, nhìn thì ngon vầy thôi cơ mà nó ngọt lắm á, tui không ăn được đồ quá ngọt, từng thử qua thứ này rồi và sau đó…a hi hi không có sau đó, đánh chết tui cũng k ăn lại lần nữa