Quân Cờ

Chương 5



Lý Thường Quân thức dậy thì thấy Như Tịnh đang cuốn chăn nằm cuộn tròn vào phía trong góc giường. May là chăn rộng không thì đêm qua hắn cũng chết vì rét. Hắn nhếch khóe miệng, kéo Như Tịnh vào lòng mình. Cô nhíu mày vì bị quấy rối giấc ngủ nhưng không có tỉnh dậy, hẳn chuyện hôm qua đã khiến cô rất mệt mỏi. Lý Thường Quân gạt mấy sợi tóc mềm mại lòa xòa trước mặt Như Tịnh để lộ ra khuôn mặt trắng nõn, hai mắt cô nhắm chặt, che giấu đi đôi mắt to đầy sức sống, chỉ còn hàng mi dài rợp bóng như hai cánh bướm, chóp mũi nhỏ đều đều thở, khuôn miệng đáng yêu hơi hé mang theo hơi thở thiếu nữ thơm ngát.

Lý Thường Quân nhẹ nhàng hôn lên vầng trán cân đối của Như Tịnh rồi tiếp đó là gặm lấy bờ môi đáng yêu kia, thích thú nhìn bờ môi của người thương vì nụ hôn của hắn mà trở nên kiều diễm. Nhưng hắn cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn lắm, liền nhẹ luồn lưỡi vào trong khoang miệng của cô. Như Tịnh theo phản xạ đáp trả mà không hay biết. Môi lưỡi hai người cuốn lấy nhau. Hơi ấm từ người thiếu nữ, sự tiếp xúc trần trụi của da thịt cùng nụ hôn kích tình này khiến nơi nào đó phía dưới Lý Thường Quân dần cứng lên. Hắn đưa tay lần mò xuống eo nhỏ của Như Tịnh, rồi chạm đến mật huyệt mà hôm qua đã cho hắn cảm nhận được sự mê hồn khi tiến vào trong, khi đưa một ngón tay vào thì một dòng chất lỏng ấm nóng từ từ tuôn ra, nhiều đến nỗi không thể đoán nổi hôm qua hắn đã làm tình với cô bao nhiêu lần. Điều này như kích thích hắn hơn, hắn đưa thêm một ngón tay vào mật huyệt, liên tục khuấy đảo khiến nụ hoa bắt đầu mấp máy vì sung sướng. Như Tịnh từ trong nụ hôn của Lý Thường Quân rên lên một tiếng, cô dần thức tỉnh, cô nhận ra Lý Thường Quân đang giở trò lưu manh gì, liền quơ qào bắt lấy bờ vai rắn chắc của hắn, mắt không thèm mở nói:

- Ư... Lý Thường Quân.... không được đâu... đau lắm!

- Nhưng bên dưới nàng không nói vậy!

Lý Thường Quân nói với giọng đều đều khẳng định. Tuy vậy khi nghe được câu này, Như Tịnh lại tưởng tượng ra cái vẻ mặt lưu manh đáng ghét ngày hôm qua của Lý Thường Quân. Cô tự nhủ trong lòng từ nay không thể trông mặt mà bắt hình dong được, tránh có ngày chính bản thân bị ăn sạch đến một mảnh vụn cũng không còn.

Ngón tay Lý Thường Quân liên tục đâm ra thụt vào trong mật huyệt, thỉnh thoảng day day hạt hoa. Đã trải qua một đêm, với chuyện này hắn càng ngày càng thành thục, càng làm càng thêm điêu luyện, thành công khiến hai cánh hoa của Như Tịnh mấp máy không ngừng dưới ngón tay thon dài đầy vết chai vì cầm kiếm của hắn.

“ Ư ư.... A”

Sự sung sướng mà Lý Thường Quân mang đến đã đánh thức cơn ngái ngủ còn sót lại của Như Tịnh, cô trầm giọng:

- Lý Thường Quân... Anh chết chắc rồi!

Như Tịnh vừa nói vừa vung nắm đấm lên, nhưng Lý Thường Quân đã nhanh tay chụp lấy cổ tay của cô và nắm tay xinh xinh ấy kịp thời dừng ngay trước mặt hắn. Hắn nâng khóe miệng, từ từ đẩy tay cô lên đỉnh đầu, dùng bàn tay mạnh mẽ trói chặt lại. Như Tịnh ngước nhìn Lý Thường Quân, khuôn mặt hắn gần trong gang tấc đến nỗi cô có thể nhìn rõ mặt mình trong đồng tử màu xám bạc dưới đôi mày kiếm nhập tấn của hắn. Cô không ngờ phát hiện ra rằng đôi mắt này lúc nào cũng phát ra tia nhìn thờ ơ lạnh lùng giờ đây lại nhìn cô đầy yêu thương. Dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi đang nở nụ cười tinh quái. Mái tóc dài của hắn rũ xuống trước ngực cô khiến cô cảm thấy ngứa ngứa. Bất giác gò má Như Tịnh nóng rực. Cô luống cuống xoay mặt nhìn về phía khác.

Trong lúc Như Tịnh đang tự chửi bản thân hám trai chẳng màng đạo lý thì Lý Thường Quân đã nhanh chóng chộp lấy bàn tay còn lại của cô, đặt nó lên cơ bụng săn chắc của hắn, hắn cúi lại gần bên tai cô thì thầm:

- Nàng giúp ta đi! – Vừa nói vừa kéo tay cô di chuyển dần xuống dưới.

Như Tịnh giật thót mình, định rút tay về nhưng không thể thoát khỏi lực tay mạnh mẽ của hắn. Bất lực để cho hắn đặt tay mình lên vật ấm nóng kia. Lần này không chỉ gò má mà cả người cô như phết một lớp màu nước màu hồng. Bàn tay cô vừa đặt lên thứ ấy của hắn, nó liền to dần hơn và từ đỉnh rỉ ra một chút dịch nhớt.

Lý Thường Quân nhíu mày kiếm, khó nhọc kiềm nén sự sung sướng, dùng giọng nói khàn khàn rót vào bên tai nàng những lời lẽ lưu manh:

- Tịnh nhi... làm đi! Nếu không ta tiến vào đấy nhé!

Như Tịnh thật muốn bóp nát cái quả dưa chuột lớn này của hắn, cho hắn sau này không còn cái mà thả dê với cô. Nhưng trận” cuồng phong” đêm qua khiến bàn tay của cô đang đặt lên côn th*t ấy run lẩy bẩy, bóp chẳng có chút sức nào, lại còn khiến Lý Thường Quân rên lên vì sung sướng. Như Tịnh nghĩ thầm:

“ Vậy còn hơn để cho hắn tiến vào...” Cả đêm hôm qua bị Lý Thường Quân dày vò khiến cô rất mệt mỏi, sáng sớm lại bị kẻ như “ thiếu niên mới lớn lần đầu nếm trái cấm” này đánh thức, hiện tại cô chỉ muốn ngủ nướng cho đến tận trưa. Nghĩ đến đây cô cũng không còn vướng bận gì nữa, ra sức “ bóp” dưa chuột để nhanh chóng kết thúc công việc.

Ai ngờ gậy ông đập lưng ông, tên Lý lưu manh lại cứ ghé vào bên tai cô khàn khàn rên rỉ, hơi thở đàn ông từng đợt từng đợt chạm vào tai, liếc mắt thì thấy vẻ quyến rũ đầy nam tính của hắn gần trong gang tấc, thật muốn xịt máu mũi.

“ Như Tịnh ơi Như Tịnh, mày thật là đứa hám trai hết thuốc chữa!Hắn là kẻ mày ghét cay ghét đắng đó! Mày hãy nhớ lại những chuyện xấu xa hắn đã làm với mày đi!”

- Như Tịnh... Tịnh... nhi.... Ta yêu nàng...

Bất giác Lý Thường Quân nói điều đó, như thể hắn biết Như Tịnh đang nghĩ gì trong đầu.

“ Dối trá!” Đàn ông chỉ buông lời yêu trong những lúc như thế này thôi.

Lý Thường Quân đặt lên mặt Như Tịnh những nụ hôn gấp gáp và kết thúc nó bằng việc bắn đầy dịch trắng lên tay cô. Hắn kéo tay cô ra và cẩn thận lau sạch đến từng kẽ tay bằng chiếc áo lót mà hắn vơ được trong đống quần áo hỗn độn dưới sàn nhà. Sau khi lau xong hắn hôn trên trán cô rồi nói:

- Nàng ngủ tiếp đi! Ta đi đun nước nóng!

- Tôi không muốn tắm! Tôi chỉ muốn ngủ thôi. – Như Tịnh nhắm mắt từ chối.

- Không được, tắm rồi ngủ sẽ thoải mái hơn. Ta tắm giúp nàng.

- Hừ, đồ bá đạo!

Như Tịnh kéo chăn chùm kín đầu, thì thầm. Lý Thường Quân cười coi đó là câu đồng ý của cô. Hắn rời giường mặc quần áo rồi đi ra khỏi căn phòng. Uyển viện không dựng nhà bếp riêng nên hắn chỉ có thể đến nhà bếp lớn phía tây phủ để lấy nước nóng. Trong tiết trời của những ngày Đại tuyết này, nếu không nhanh chóng nước nóng sẽ dễ dàng biến thành nước lạnh cho dù đường từ Uyển viện đến nhà bếp lớn không xa. Vì vậy hắn quyết định sử dụng khinh công để đi lấy nước. Khi hắn trở về thì Như Tịnh đã ngủ rồi, hắn nhẹ nhàng đổ nước nóng vào trong thùng tắm rồi tiếp tục đi hai ba lượt nữa đến khi gần đầy thùng mới dừng lại.

Cảm thấy nước tắm đã ổn, Lý Thường Quân đến bên giường gọi Như Tịnh dậy thì phát hiện ra khuôn mặt khác thường của cô. Dường như cô ngủ không an giấc, đôi mày thanh tú nhíu chặt, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi. Trong cơn mộng mị tay cô nắm chặt tấm mền chải giường , bờ môi khô khốc lẩm bẩm lặp đi lặp lại từ “giết” không ngừng.

Lý Thường Quân phải lay người mấy bận, gọi tên cô, thậm chí là tát nhẹ lên mặt để khiến Như Tịnh tỉnh dậy. Một lúc sau Như Tịnh từ từ mở mắt, người run bần bật, mê mang nhìn Lý Thường.

- Tôi... tôi... – Như Tịnh lắp bắp nói không nên lời.

- Được rồi! Nàng không cần phải nói gì cả.

Lý Thường Quân đỡ cô ngồi dậy, để cô tựa người vào lồng ngực mình, ôm nhẹ cô vào lòng. Hắn biết cô lại mơ về chuyện cũ. Nói là chuyện cũ nhưng cũng xảy ra không lâu, mới đầu xuân nay. Phu nhân thượng thư bộ Công, Lục Tố, chết không rõ nguyên nhân trong tiệc thưởng hoa tại hoa viên của phủ trưởng công chúa, các y sư trong Hình bộ đều không thể tìm ra được nguyên nhân cái chết của nàng ta. Nhưng Lý Thường Quân biết Lục Tố chết vì một loại độc không màu, không mùi, không vị và một khi đã hạ độc sẽ không bao giờ để lại bất cứ dấu vết nào cả.

- Nàng có hối hận không? – Lý Thường Quân bỗng cất tiếng hỏi Như Tịnh.

Như Tịnh ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt xám sáng ngời của Lý Thường Quân, cô quả quyết:

- Không!

- Vậy thì ta mong nàng đừng tự dằn vặt mình thêm nữa!

Ánh mắt Tứ điện hạ luôn vô tình hướng về Lục Tố, luôn chú ý tới nàng ta, nở nụ cười vì nàng và luôn muốn đến gần nàng. Đó không phải là những hành động cho phép của một hoàng tử đối với một phu nhân quan lại. Tứ điện hạ không biết chỉ vì những hành động của mình đã khiêu khích giác quan thứ sáu nhạy cảm của nữ nhân sống trong cung cấm nhuộm đầy mưu mô.

Một ngày đẹp trời nọ, Diệp quý phi mẹ đẻ của nhị điện hạ, đến vấn an hoàng hậu, không rõ họ nói về chuyện gì, sau khi Diệp quý phi dời đi, nghe nói hoàng hậu đã gạt phăng bộ ấm chén phủ men xanh tinh xảo của Hàng châu tiến cống mà bà ta yêu thích xuống đất.

Vào ngày hôm ấy, Như Tịnh đã lén bôi chất độc lên ly rượu của phu nhân thượng thư bộ Công, hại chết nàng ta. Còn nguyên nhân khiến cô làm vậy, chính là vì Tứ điện hạ và cũng vì sự ích kỷ của chính bản thân mình.

Vào ngày hôm ấy, khi phu nhân thượng thư bộ Công ngã đột ngột ngã xuống bất tỉnh, Tứ điện hạ chẳng màng lễ nghĩa lao tới đỡ lấy nàng, điên cuông kêu gào truyền thái y.

Vào ngày hôm ấy, Lục Tố chết không rõ nguyên nhân trong phủ trưởng công chúa.

Vào ngày hôm ấy, Như Tịnh đã giết người, trở thành người con gái có tâm địa xấu xa nhất thế gian này!

- Nào, đi tắm!

Lý Thường Quân thấy Như Tịnh dần bình ổn lại sau cơn ác mộng thì bế cô tiến lại gần thùng tắm, từ từ thả cô vào trong làn nước nóng đang bốc hơi trắng.

- Nàng tự tắm đi, ta ra ngoài đợi!

Nói rồi hắn bước ra sau tấm bình phong vẽ hạc bên rừng trúc, tới bộ bàn ghế gỗ đặt giữa phòng và tự rót cho mình một cốc trà.

Như Tịnh lười biếng tựa vào thành thùng tắm, nước nóng khiến lỗ lỗ chân lông trên người cô dãn ra, thoải mái vô cùng. Khi tâm trí cô cũng dần tỉnh táo thì cũng bắt đầu suy nghĩ miên man. Trong lòng cô có một mớ câu hỏi chưa có lời giải đáp. Ví dụ như: Tại sao Minh điện hạ lại tha chết cho cô? Tại sao lại để Lý Thường Quân cưới cô làm vợ?

Giả sử Minh điện hạ biết cô ghét Lý Thường Quân, ngài để Lý Thường Quân lấy cô như một cách trả thù thì đây quả là một loại trừng phạt quá nhẹ nhàng rồi.

Từ khi mất đi tấm thân trinh tiết, tình yêu của cô dành cho điện hạ chính là thứ tinh khiết duy nhất còn sót lại. Nhưng rồi chính cô cũng đã vấy bẩn nó. Khiến nó trở thành một thứ tội lỗi và đáng nguyền rủa trong mắt ngài. Rồi cả tự tôn và tự trọng, thì cũng trở thành trò cười nhảm nhí trong mắt những người có quyền lực nắm giữ sự sống chết của kẻ khác trong tay này mà thôi.

Lấy một kẻ mình ghét có là gì? Có đáng để cắn lưỡi tử tự không?

- Nước sắp hết ấm rồi, nàng đừng ngâm nữa! – Chẳng biết tự lúc nào, Lý Thường Quân đã đứng sau Như Tịnh, trên tay hắn là tấm khăn choàng sạch sẽ bằng lụa màu tím.

Như Tịnh đứng dậy bước ra khỏi thùng tắm. Từ thùng tắm bước ra ngoài đúng là hai thế đối lập!

Lý Thường Quân nhanh chóng choàng khăn lên người Như Tịnh, nhẹ nhàng lau khô. Sợ cô lạnh, hắn thầm vận công truyền một chút nội lực của mình sang người cô.

Như Tịnh nhìn Lý Thường Quân, cô tự hỏi nếu bây giờ hỏi xin thuốc tránh thai có khiến hắn kích động mà bóp chết mình không?! Nhưng vì hôm qua hắn đã bắn rất nhiều vào trong người cô, cô thì bị hắn làm cho mệt đến nỗi ngất lên ngất xuống mấy lần, đến gần sáng mới được ngủ, chẳng còn sức lực mà xử lý. Bởi vậy cho nên khả năng trúng số độc đắc là rất cao. Với hoàn cảnh không rõ sống chết của cô lúc này, không thích hợp để có con!

“ Thôi, tốt hơn hết là không nên hỏi. Đợi hắn rời đi rồi, thằng nhóc Tiểu Mã đến đưa thuốc, mình sẽ tìm cách moi từ nó vậy!”

Lý Thường Quân thì chẳng hay biết những suy nghĩ ấy trong đầu Như Tịnh, vẫn vô tư giúp cô mặc quần áo. Xong xuôi đâu đấy, hắn hỏi:

- Nàng muốn ngủ tiếp hay ăn sáng?

- Ăn sáng đi! Ngâm nước nóng khiến tôi tỉnh táo hơn rất nhiều rồi! Bây giờ lại cảm thấy đói.

“ Phải uống xong bát thuốc tránh thai mới an tâm đi khò chứ!”

- Nàng ngồi đợi ta. Ta đi bảo nhà bếp chuẩn bị. Nàng muốn ăn gì?

- Cháo với màn thầu là được rồi.

- Được!

Nào ngờ một lát sau Lý Thường trở về, lấy từ trong lồng cơm hai phần đồ ăn sáng đặt trên bàn trong con mắt nhìn như sắp rớt của Như Tịnh. Thấy Như Tịnh vẫn đứng như trời trồng chưa chịu an vị, hắn thắc mắc hỏi:

- Nàng không muốn ăn à? Hay đi ngủ nhé?!

- Ơ... ăn... ăn!

Như Tịnh ngồi xuống ghế , tập trung vào chuyên môn, đánh nhanh thắng nhanh với hy vọng sau khi kết thúc bữa sáng Lý Thường Quân sẽ rời đi. Hắn đi rồi, Tiểu Mã đến đưa thuốc, cô sẽ nghĩ cách xui nó lấy trộm thuốc tránh thai từ chỗ ông nội nó, đối phó với thằng nhóc vừa ngây thơ vừa tham ăn như nó dễ như trở bàn tay. Không ngờ sau khi ăn xong, hai người lại mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau chừng năm phút, cuối cùng Lý Thường Quân không chịu được bộ dạng ngố tàu của Như Tịnh, hắn giật giật khóe miệng nén cười hỏi:

- Nàng muốn làm gì không? Hay là muốn đi ngủ?

- À, ừ, à... đọc sách!

- Được rồi! Đọc sách nào! – Lý Thường Quân đến bên Như Tịnh, bế cô lên đi về phía giường.

Như Tịnh hoảng sợ vùng vẫy:

- Anh... anh muốn làm gì?

- Đọc! sách! – Hắn nhìn cô, khóe miệng cong cong, từ tốn nói ra hai từ ấy một cách rõ ràng.

“ Đọc sách em gái nhà anh! Anh mà còn dám có hành động biến thái nào nữa thì đừng trách bà đây tuyệt tình, khiến anh hết đường nối dõi tông đường nhé!”

Trong lòng Như Tịnh thầm chửi rủa Lý Thường Quân, ánh mắt nhìn hắn đầy cảnh giác. Nhưng cuối cùng hắn rất lại ngoãn ngoãn cùng ngồi xuống giường, ôm cô vào lòng, đưa tay lấy quyển tạp ký ở đầu giường đưa cho cô.

Khi Trương thái y tới đưa thuốc thì bắt gặp hình ảnh Lý Thường Quân tùy ý ngồi tựa vào thành giường, ánh mắt hắn chốc lại chuyển từ trang sách sang người con gái đang gà gật ngồi trong lòng, không nén được sự yêu thương. Còn Như Tịnh, đợi mãi không thấy hắn rời đi, cô không chịu đựng được nữa, cất tiếng hỏi trong cơn buồn ngủ đang ập tới:

- Lý Thường Quân... anh không đi sao?

- Hôm nay ta không có nhiệm vụ, nàng ngủ đi!

Lý Thường Quân gạt nhẹ tóc mái lòa xòa trên trán Như Tịnh, nhẹ nhàng nói. Đợi đến khi cô chìm vào giấc ngủ thì hắn rút quyển sách cầm hờ trên tay cô, đặt lại vị trí cũ. Rồi hắn từ từ để cô nằm xuống giường, gém chăn cẩn thận mới đi ra ngoài gặp Trương thái y.

Trương thái y đứng bên gốc mai trụi lá, vuốt vuốt chòm râu bằng bàn tay nhăn nheo ướm đầy mùi thuốc, thấy Lý Thường Quân ra thì nói:

- Hôm nay lão tới đưa thuốc, tiện thể nói với cậu. Ba tháng nữa thần y Diệu Nhan sẽ xuất hiện ở huyện Vĩnh Thất. Tới lúc ấy cậu hãy sắp xếp để nhanh chóng đi cầu y!

Lý Thường Quân vui mừng xen lẫn ngạc nhiên, vội hỏi Trương thái y:

- Xin hỏi ngài lấy thông tin từ đâu vậy?

- Chuyện này cơ mật, thứ lão không thể nói! Thôi, cậu cầm thuốc này đi, lão còn có việc bên thái y viện. – Nói xong, Trương thái y dúi hòm thuốc cho Lý Thường Quân, không kịp nhận lấy một lễ tạ của hắn đã vội vàng đi ra khỏi Uyển viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.