Quán Cơm Đêm Khuya

Chương 34: Quỷ thai 2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xử Vi Thanh [Tiểu Sam]

Thương Khâu dừng một lát, biểu cảm nói thản nhiên: "Đường Nhất Bạch mang thai."

Tạ Nhất đã nghẹn họng nhìn trân trối mà đứng tại chỗ, cho dù cậu có hơi chuẩn bị, nhưng vẫn cảm giác lượng tin tức quá lớn rồi, dung lượng và mạch não của cậu không đủ dùng nữa.

May là Đường Nhất Bạch bởi vì đau đớn mà ngất đi rồi, chắc là chưa nghe thấy lời nói của Thương Khâu.

Đường Giảo lại khiếp sợ nhìn thoáng qua Đường Nhất Bạch trên giường, Đường Nhất Bạch bệnh rất lợi hại, đau tới sắc mặt tái nhợt, ra rất nhiều mồ hôi, mời bác sĩ tới cũng không nhìn ra nguyên nhân, không thì đã nói là ngộ độc thực phẩm, khả năng cần rửa ruột, không thì đã nói có thể là kích thích đường ruột vân vân, cũng nói không ra chính xác là bệnh gì.

Thương Khâu đến một chuyến, nhưng Đường Nhất Bạch thân là đàn ông, mang thai rồi...

Đường Giảo: "Điều đó không có khả năng."

Mặt Thương Khâu không thay đổi: "Tôi phải biết rằng các người làm lúc nào, làm ở đâu."

Tạ Nhất: "..." Vấn đề này cũng chỉ có Thương Khâu có thể hỏi ra một cách sừng sững bất biến, đổi thành người khác cũng phải đỏ mặt đi, dù sao cũng là việc riêng tư của người ta, hơn nữa còn là việc đặc biệt vô cùng riêng tư.

Đường Giảo dường như cũng có chút do dự, chẳng qua bởi vì Đường Nhất Bạch đau vô cùng lợi hại, một chút cũng không giống như là ngộ độc thức ăn và chuột rút, Đường Giảo chưa từng thấy người mang thai, thế nhưng chưa ăn qua thịt heo cũng đã thấy heo chạy, hắn ta cũng chỉ nói người mang thai cũng sẽ không đau đớn như thế.

Đường Giảo hơi chút do dự, liền đáp: "Hai ngày trước, ở quán bar của Phùng Tam gia."

Thương Khâu nhíu mày một cái, biểu tình kia dường như muốn nói quả nhiên.

Đường Giảo tuy rằng rất lãnh đạm, dáng vẻ thoạt nhìn hung ác độc địa, thế nhưng hết sức quan tâm Đường Nhất Bạch, lại đem chuyện của bản thân và Đường Nhất Bạch, nói cho đầu đuôi ngọn ngành.

Kỳ thực chuyện của Đường Giảo và Đường Nhất Bạch là chuyện ngoài ý muốn.

Thương Khâu nói không sai, Đường Giảo là một dị thú, cũng không phải người thường, hắn là một con dã thú, ở thật lâu trước đây, thời điểm Đường Nhất Bạch còn là một đứa trẻ, cứu một con chó con có đốm.

Cho con kia rất dơ, toàn thân đều là vết thương, thoạt nhìn dáng vẻ đang đấu tranh với cái chết, khi đó tuổi của Đường Nhất Bạch còn nhỏ, cũng không xấu tính như giờ, là một bé cưng moe lại đáng yêu.

Chó con té ở cửa nhà bọn họ, người hấu định đi xử lý, dù sao trên người của chó con đều là vết thương, rất có thể có đủ loại bệnh truyền nhiễm gì đó, Đường Nhất Bạch lại cứu chó con.

Cậu ta đem chó con mang về nhà, mang đi bệnh viện thú ý xem bệnh, chăm sóc từng li từng tí, thuận tiện nói một câu, Đường Nhất Bạch lắng nghe ý kiến của bác sĩ thú ý, còn thiếu chút nữa cho cún con làm giải phẩu triệt sản rồi...

Sau này vết thương của cún con cũng tốt lên, vui tươi hớn hở rồi, sau đó cún con kia đã lén lút chạy mất, cũng không trở về nữa, Đường Nhất Bạch đau lòng một trận, người hầu đều khuyên thiếu gia nuôi một con thú cưng khác, ví dụ như mèo Ba Tư quý tộc vân vân, cần gì vì một con chó cỏ mang "đốm xấu" mà đau lòng chứ, dù sao cũng chỉ là thú vật, cái gì cũng không hiểu.

Chẳng qua sau này con súc sinh đó đã quay lại, chỉ là mọi người cũng không biết hắn chính là con "cún con" được cứu kia.

Đường Giảo là vệ sĩ của Đường Nhất Bạch, từ lúc Đường Nhất Bạch lên Trung học đi làm tới giờ, khi đó Đường Nhất Bạch có một khoản tiền, cũng có rất nhiều phiền phức, Đường Giảo ở trên đường cứu được Đường Nhất Bạch bị bắt cóc, Đường Nhất Bạch đã thuận tiện thuê Đường Giảo.

Lúc lên Đại học và đi làm Đường Giảo cũng sẽ đi theo cậu ta, cho dù thoạt nhìn lãnh ngạnh, thế nhưng coi như là cẩn thận, Đường Giảo là một người nói năng thì chua ngoa nhưng trong lòng lại mềm, trùng hợp Đường Nhất Bạch cũng là.

Đường Nhất Bạch bởi vì quan hệ không tốt với gia đình, cuộc sống có hơi phóng túng, ngược lại không phải hư thật, chỉ có chút hận đời mà thôi.

Ngày đó sinh nhật của chủ quản Hồ, nhất định phải mời mọi người tụ họp, bọn họ ở trong quán rượu của Phùng Tam gia phải thuê hai bao phong lớn.

Giờ đây quyền thế nhất Đường gia chính là Đường Nhất Bạch và Đường Ngẫu Xuyên em trai của Đường Nhất Bạch, lão gia Đường gia hầu như muốn rút về phía sau màn rồi, không thể quản lý sự vụ nữa, hai anh em họ ngầm tranh thắng thua, thế nhưng Đường Ngẫu Xuyên muốn vượt qua Đường Nhất Bạch độc chiếm quyền hành, cơ hồ là chuyện không thể nào, bọn họ chênh lệch quá xa, dù sao trung gian còn có Đường Giảo, mặc dù Đường Giảo là dã thú, thế nhưng hắn có thể cho mang đến của cải cho con người, tài phú của Đường Nhất Bạch phần lớn đều là Đường Giảo mang tới.

Đường Ngẫu Xuyên muốn phân cao thấp với Đường Nhất Bạch, thu mua một nhóm người trong công ty, trong đó bao gồm chủ quản Hồ.

Kỳ thực lần tụ hội này chỉ là cái cớ, Đường Ngẫu Xuyên muốn tính toán Đường Nhất Bạch, gã tìm một tiếp viên nữ sang đây, chuẩn bị bỏ thuốc cho Đường Nhất Bạch, để Đường Nhất Bạch và tiếp viên nữ lăn lộn, tiếp viên nữ sẽ mang thai, như thế có thể danh chính ngôn thuận tìm tới Đường gia, tới lúc đó Đường Ngẫu Xuyên sẽ thêm mắm thêm muối, Đường Nhất Bạch dù cho không muốn lấy tiếp viên nữ, ông cụ trong nhà khẳng định muôn ôm cháu trai, cũng đủ để Đường Nhất Bạch sứt đầu mẻ trán rồi.

Đường Nhất Bạch không nghĩ tới Đường Ngẫu Xuyên bỉ ổi như thế, cậu ta cũng đi tụ họp, uống vài ly rượu, đột nhiên say mất, cậu ta vốn không biết trong rượu bị người bỏ thuốc.

Đường Ngẫu Xuyên bố trí một gian phòng, ngay trong quán bar, Đường Giảo lúc đó bị điều sang nơi khác, tiếp viên nữ liền mang Đường Nhất Bạch đi tới căn phòng, sau đó Đường Giảo mới biết được, hắn nghe được đối thoại của chủ quản Hồ và Đường Ngẫu Xuyên, nhất thời phẫn nộ khủng khiếp, vội vàng chạy tới.

Tiếp viên nữ sợ Đường Giảo, Đường Giảo là một vệ sĩ, hơn nữa mặt mũi rất hung, tiếp viên nữ biết chuyện bại lộ, vội chạy mất.

Đường Nhất Bạch trúng thuốc, say bí tị, khó chịu vô cùng...

Đường Giảo mặt không chút thay đổi, lúc nói chuyện rất bình tĩnh, nếu như không phải nội dung tự hắn nói ra, Tạ Nhất cũng cho rằng bọn họ đang nói chuyện công việc nghiêm chỉnh nào đó, kết quả lại là nói về quan hệ kỳ lạ của Đường Giảo và Đường Nhất Bạch xảy ra.

Đường Giảo nói thản nhiên: "Lúc đó thiếu gia trúng thuốc rồi..."

Trong lòng Tạ Nhất bổ sung một câu, cho nên anh mới đem người làm...

Thương Khâu nghe xong, cũng không hề có tọc mạch như Tạ Nhất, chỉ là nói thản nhiên: "Quả nhiên."

Đường Giảo: "Ngài Thương, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Thương Khâu: "Còn nhớ rõ Triệu Á không?"

Đường Giảo gật đầu: "Thư ký của thiếu gia, tôi đã từng gặp, ngài Thương không phải nói cô ta đã chết rồi sao? Chuyện này có liên quan với Triệu Á?"

Thương Khâu: "Triệu Á đúng thật đã chết, hơn nữa tôi ở nhà cô ta phát hiện thuốc dưỡng thai, Triệu Á lúc đó hẳn là mang thai."

Đường Giảo dường như bị chấn động rồi, Triệu Á là thư ký bên cạnh khả Đường Nhất Bạch, lẽ ra nếu như mang thai, nhất định phải gửi mail, như vậy có thể cho Triệu Á kỳ nghỉ và đủ loại chăm sóc, dù sao công việc của thư ký áp lực rất lớn, chuyện gì cũng phải để Triệu Á xử lý bố trí.

Thế nhưng Triệu Á tí xíu tin tức cũng không có, làm việc vẫn như ngày thường, lượng công việc lớn như thế đối với một người mẹ mà nói, vẫn là quá sức rồi.

Thương Khâu còn nói: "Khi Triệu Á chết, thai nhi trong bụng rất có thể cũng sẽ chết theo, nói cách khác, nếu như thai nhi trong bụng dục vọng cầu sinh mãnh liệt, hoặc là mẹ của nó có nguyên vọng cầu sinh cho nó mãnh liệt, như thế..."

Sắc mặt Đường Giảo trầm xuống, đáp: "Quỷ thai..."

Thương Khâu gật đầu, Tạ Nhất kinh ngạc: "Cái gì? Quỷ thai? Ở trên người Đường Nhất Bạch?"

Lời của Tạ Nhất khiến sắc mặt Đường Giảo trầm hơn, Thương Khâu lại nói: "Quả thực có loại khả năng này, hơn nữa trong mắt của tôi, phản ứng của ngài Đường, có chín phần là loại khả năng này, dù sao thời điểm thai nhi chết, các người ở trong quán bar, cách không xa, hơn nữa cung cấp cơ hội cho quỷ thai chuyển kiếp."

Tạ Nhất nghe tới bối rối, tóm lại một câu, Đường Nhất Bạch thực sự mang thai, hơn nữa nghi là không phải thai nhi bình thường, mà là một quỷ thai chết chuyển kiếp.

Thương Khâu nhìn sắc mặt của Đường Nhất Bạch một chút, nói: "Cậu ấy đột nhiên đau đớn, là bởi vì quỷ thai giật mình, quỷ thai và thai nhi thông thường cũng không giống nhau, quỷ thai chỉ có âm khí, không có dương khí, nếu như quỷ thai giật mình, sẽ hấp thu cơ thể mẹ, nói chính xác hẳn là tinh nguyên của kí chủ."

Nghe ra quỷ thai này rất đáng sợ.

Đường Giảo trầm tư một lát, thấp giọng nói: "Có thể phá đi hay không."

Phá? Tạ Nhất cũng mê man, cho dù là quỷ thai, chẳng qua nói thế nào đi nữa coi như là con của Đường Nhất Bạch và Đường Giảo, câu nói đầu tiên của Đường Giảo, không hề chần chờ chính là để Đường Nhất Bạch phá đi, Tạ Nhất luôn cảm thấy Đường Giảo người này cũng là điên rồi.

Thương Khâu còn chưa lên tiếng, Đường Nhất Bạch đã có chút tỉnh lại, cậu ta vừa rồi đau đớn mà ngất đi, ý thức có chút mê man, giờ đau đớn có hơi chút chuyển biến tốt một chút, mới vừa tỉnh lại.

Đường Giảo thấy cậu ta tỉnh, vội cầm tay của Đường Nhất Bạch, nói: "Thiếu gia, ngài cảm thấy thế nào? Đỡ hơn chưa?"

Đường Nhất Bạch gật đầu đầy khó nhọc, há miệng, giọng nói thốt ra rất yếu ớt, Đường Giảo liền nhanh chóng quỳ xuống, một đầu gối chấm đất, hạ thấp người qua nghe Đường Nhất Bạch nói.

Đường Nhất Bạch nói khó nhọc: "Tôi... Tôi muốn uống nước, cổ họng đau quá."

Đường Giảo nghe thế, vội đi lấy một ly nước ấm, đem Đường Nhất Bạch hơi ôm lên một chút, để cậu ta dựa ở trên người mình, động tác cho Đường Nhất Bạch uống nước rất ôn nhu, Tạ Nhất cảm giác được, Đường Giảo nhìn như thế cũng không phải là người quá hung ác.

Đường Nhất Bạch: "Tôi làm sao vậy?"

Đường Giảo dường như còn đang suy nghĩ nói như thế nào với Đường Nhất Bạch, dù sao Đường Nhất Bạch là một đàn ông thông thường, kết quả Thương Khâu đã nói thản nhiên: "Cậu mang thai rồi."

"Phụt ——!!"

Đường Nhất Bạch đem ngụm nước thứ hai uống vào, đều phun ra cả, một phần còn phun ở trên người Đường Giảo.

Đường Giảo chút xíu cũng không ngại, nhanh chóng lấy giấy ăn, chà lau cho Đường Nhất Bạch, nói: "Thiếu gia, bị phỏng rồi sao?"

Đường Nhất Bạch cũng đã bất chấp nước phun ra ngoài, nhìn Thương Khâu đầy khiếp sợ, nói: "Anh... Anh nói cái gì? Anh là bác sĩ Mông Cổ sao?!"

Thương Khâu từ trên cao nhìn xuống Đường Nhất Bạch, khóe miệng hơi nâng một chút, thế nhưng cũng không phải cười thực sự, có chút như là trào phúng, đáp: "Tôi không phải bác sĩ Mông Cổ, tôi là khu ma nhân, cậu mang thai rồi, tối thiểu có chín phần, còn một phần, trừ phi cậu không từng làm với Đường Giảo, hoặc là cậu cũng phải là bên thừa nhận."

Đường Nhất Bạch lúc này không phải là phun nước nữa, thiếu chút nữa đem máu phun ra ngoài, nhất thời mặt mũi đỏ bừng, khiếp sợ nhìn Thương Khâu, ánh mắt kia dường như đang hỏi Thương Khâu làm sao mà biết được.

Tạ Nhất cảm giác Thương Khâu nhất định là cố ý, dù sao vừa rồi Đường Nhất Bạch ở trong lúc vô tình nghi ngờ "trình độ chuyên nghiệp" của Thương Khâu, cho nên Thương Khâu đang "ác ý trả thù" dù sao Thương Khâu là một nam muộn tao, hơn nữa còn là noãn nam biểu.

Đường Nhất Bạch dường như hiểu được chút rồi, lập tức ngẩng đầu nhìn Đường Giảo, hung hăng trừng mắt một cái, nói: "Anh... Có phải là anh nói hay không!"

Thương Khâu còn e sợ cho trời đất không loạn, đáp: "Là cậu ta nói."

Đường Nhất Bạch thiếu chút nữa tức chết, nhất là ngay trước mặt Tạ Nhất, trước đây cậu ta còn muốn theo đuổi Tạ Nhất, kết quả hiện giờ Tạ Nhất đều biết mình bị người làm rồi, tất cả đều mặt mũi vứt sạch, tức giận đến mức cậu ta muốn ngất đi cho rồi.

Đường Giảo thấy mặt mũi Đường Nhất Bạch đỏ bừng, vội nói: "Thiếu gia, đừng kích động, cẩn thận bụng lại đau."

Đường Nhất Bạc: "Đường Giảo, ông nội anh, anh để tôi đừng kích động thế nào!?"

Thương Khâu nhướng mày, anh ta đúng thật là "ác ý trả thù", chỉ là Tạ Nhất nghĩ lầm rồi, một mặt là bởi vì Đường Nhất Bạch vừa mới nghi ngờ trình độ chuyên nghiệp của Thương Khâu, ở một mặt khác, cũng là bởi vì Đường Nhất Bạch trước đây nói muốn theo đuổi Tạ Nhất.

Thương Khâu lại nói thản nhiên: "Cậu tốt nhất nghe Đường Giảo, đừng kích động quá, cẩn thận động thai khí."

"Cái gì?!"

Đường Nhất Bạch hô to một tiếng, đoán chừng cái bụng đã hết đau rồi, cũng đoán chừng là bởi vì cảm giác đau đớn của cái bụng đã không cách nào kinh ngạc bằng được rồi, thiếu chút nữa từ trên giường nhảy xuống, hô to: "Động khí gì chứ?"

Thương Khâu cúi đầu nhìn cậu ta, rất nghiêm túc lặp lại: "Thai khí."

Đường Nhất Bạch thiếu chút nữa bị tức tới trợn trắng mắt, Đường Giảo vội vàng đỡ cậu ta nắm xuống, xem ra Đường Nhất Bạch là đánh chết cũng không tin, Tạ Nhất thấy dáng vẻ của cậu ta, vội ngăn lại Thương Khâu, lòng tốt giải thích một lần cho Đường Nhất Bạch.

Thời điểm Triệu Á chết đã mang thai, lúc gặp chuyện không may, Đường Nhất Bạch và Đường Giảo đang ở gần đó, với lại Đường Nhất Bạch là bên thừa nhận, hơn nữa dục vọng cầu sinh của đứa trẻ mạnh, cho nên chuyển sinh thành quỷ thai của Đường Nhất Bạch.

Đường Nhất Bạch nghe tới khiếp sợ trợn to hai mắt, nói: "Không... Không thể nào đâu, tôi và Đường Giảo đều là đàn ông!"

Sau khi ngày thứ hai Đường Nhất Bạch tỉnh lại, phát hiện mình và Đường Giảo xảy ra quan hệ, trong đầu loạn cả lên, mơ hồ nhớ lại bản thân vô cùng nhiệt tình mời gọi, một mực cầu xin Đường Giảo, lúc đó Đường Nhất Bạch cảm thấy rất mất mặt, an ủi mình chẳng qua là bị chó căn một cái thôi, kết quả...

Kết quả bị chó cắn một cái, lại còn phải mang thai nữa!?

Thương Khâu rất bình tĩnh: "Cậu đúng, Đường Giảo không phải."

Lời này của anh ta lại khiến cho Đường Nhất Bạch kinh hãi, Đường Giảo không phải? Không là cái gì? Không là đàn ông sao?

Đường Nhất Bạch khiếp sợ nhìn về phía Đường Giảo, vẻ mặt hoảng hốt, muốn nói chẳng lẻ anh là phụ nữ? Nhưng khi nhìn tới vóc người cao to của Đường Giảo, bắp thịt quấn quýt, còn có gương mặt cương nghị, thấy thế nào cũng không giống như là phụ nữ, còn nữa, chuyện đêm hôm đó là xảy ra chân thực, Đường Nhất Bạch đến nay còn cảm thấy phía sau không quá thoải mái.

Đường Giảo thấy Đường Nhất Bạch khiếp sợ, thở dài, đáp: "Thiếu gia, đừng lo lắng, ngài Thương đùa giỡn với ngài, ngài chỉ là đau bao tử, nghỉ ngơi một chút thì không có chuyện gì."

Đường Nhất Bạch trừng Đường Giảo một cái, nhìn dáng vẻ Thương Khâu cũng không hề giống nói giỡn, cho dù Thương Khâu nói đùa, Tạ Nhất cũng sẽ không nói đùa.

Đường Nhất Bạch: "Ăn bậy đau bụng mà đau như thế, anh đã bị viêm ruột thừa rồi!? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Thương Khâu nhún vai, đáp: "Đường Giảo không phải là đàn ông."

Đường Nhất Bạch càng khiếp sợ, tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài, cẩn thận quan sát Đường Giảo, Đường Giảo cảm giác chuyện này nếu như bị Thương Khâu nói ra, đoán chừng có thể đem thiếu gia tức chết, vội vàng tự mình nhận tội, nói: "Tôi là dị thú, cũng không phải nam giới bình thường, có lẽ thiếu gia nghe xong cảm thấy vô lý, thế nhưng đây là thật, tôi là Giảo thú."

Thương Khâu "lòng tốt" phổ cập khoa học cho Đường Nhất Bạch một chút cái gì là Giảo, một loại dã thú hung hãn, giả dối, mặc dù không có sách cổ ghi lại Giảo thú ăn thịt người, thế nhưng sự thực chứng minh, giảo thú thực sự sẽ ăn thịt người, thời gian trước đây Thương Khâu làm khu ma nhân, tiếp nhận loại ủy thác này.

Đường Nhất Bạch mở to hai mắt nhìn, nhìn Đường Giảo, gương mặt không thể tin được, Đường Giảo thấy Đường Nhất Bạch nhìn mình như thế, cười khổ một tiếng, nói: "Thiếu gia, đừng sợ tôi, tôi mãi mãi cũng sẽ không làm tổn thương cậu."

Chẳng qua Đường Giảo hiểu sai ý, hắn cho rằng Đường Nhất Bạch sợ hắn, kỳ thực cũng không phải.

Đường Nhất Bạch đột nhiên nói: "Có phải anh là con cún hoa hồi bé đó đi!?"

"Phụt ——"

Lúc này là Tạ Nhất phun ra, Tạ Nhất chỉ muốn uống miếng nước mà thôi, kết quả là nghe được lời nói kinh thế hãi tục của Đường Nhất Bạch, nhất thời phun nước, còn bị sặc, ho "khụ khụ khụ" không ngừng.

Thương Khâu đi tới vỗ vỗ lưng cho cậu, nói: "Không sao chứ?"

Tạ Nhất: "Thiếu chút nữa sặc chết tôi."

Đường Giảo quả thực từng được Đường Nhất Bạch khi còn nhỏ nuôi dưỡng, chẳng qua Đường Giảo tóm tắt một đoạn, đó chính là Đường Nhất Bạch đặt tên cho hắn.

Cún con kia có lốm đốm của con báo, giống như một con chó cỏ vậy, nho nhỏ, khỏe mạnh thông minh, thoạt nhìn vô cùng ngốc moe, Đường Nhất Bạch lấy một cái tên cho nó.

Là —— Tiểu Hoa!

Tạ Nhất thiếu chút nữa cười bò trên đất rồi, cảm thấy bụng phát đau, rất khó tưởng tượng Đường Giảo thân hình cao lớn, vẻ mặt lãnh ngạnh cương nghị, nhũ danh của anh ta lại là Tiểu Hoa, thiếu chút nữa đem Tạ Nhất cười chết ở đây rồi.

Đường Nhất Bạch ho khan một tiếng, nói: "Quay lại việc chính, mau giải thích cho tôi đi, tôi làm sao có thể... Có thể..."

Thương Khâu: "Rất đơn giản, Đường Giảo cũng không phải đàn ông bình thường, anh ta là một giảo thú giống đực, năng lực sinh sản của Giảo thú rất mạnh."

Đường Nhất Bạch chưa từ bỏ ý định: "Cái gì? Năng lực sinh sản rất mạnh? Có thể làm cho đàn ông, đàn ông..."

Đường Nhất Bạch nói nửa ngày, thực sự không nói ra được, quá mất mặt, Thương Khâu lại "thân thiện giải thích giùm" thay cậu ta bổ sung: "Đúng thật có thể khiến đàn ông mang thai."

Đường Nhất Bạch: "..."

Tạ Nhất hiểu tâm tình hiện giờ của Đường Nhất Bạch, khẳng định rất muốn chết, chẳng qua trước khi Đường Nhất Bạch chết, có lẽ sẽ lôi kéo Đường Giảo và Thương Khâu đồng quy vu tận...

Quả nhiên Đường Nhất Bạch ngẩng đầu lên, hung hăng trừng Đường Giảo một cái, còn có "hiểu tốt lòng người" của Thương Khâu.

Tạ Nhất sửa sang lại ý nghĩ, nói: "Vậy... Tôi có một vấn đề, đứa nhỏ này... Rốt cuộc là của Đường Nhất Bạch và Đường Giảo, hay là Triệu Á?"

Cậu vừa nói như thế, dường như đã hỏi đúng chỗ rồi, Đường Nhất Bạch cũng nhìn về phía Thương Khâu, Thương Khâu nói thản nhiên: "Thai nhi lúc còn sống nhất định là của Triệu Á, chẳng qua chết rồi, chuyển sinh thành quỷ thai."

Anh ta nói xong, mặt không thay đổi lại đáp: "Chúc mừng, là của các người."

Đường Nhất Bạch: "..." Vẻ mặt tro tàn, căn bản không có biểu cảm vui mừng.

Đường Giảo lại nhíu mày một cái.

Đường Nhất Bạch lẩm bẩm: "Tại... Tại sao có thể như vậy, tôi mang thai thật hay sao!?"

Thương Khâu vẫn là rất "hiểu tốt lòng người", nhún vai, đáp: "Lần sau lúc các người làm tiếp, đừng đem thứ đó để lại ở trong người."

Tạ Nhất cũng lúng túng, nói trắng ra như thế, thật đúng là kiểu của Thương Khâu.

Mặt mũi Đường Nhất Bạch đỏ bừng, cảm giác đã không muốn nói chuyện nữa.

Đường Giảo lại nói giọng khàn khàn: "Có thể phá bỏ chứ?"

Đường Nhất Bạch vốn mặt mũi đỏ bừng, nghe được lời của Đường Giảo, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về Đường Giảo, sắc mặt trong nháy mắt có chút trắng bệch, dường như có chút kích động, trên trán đột nhiên lại toát ra mồ hôi lạnh.

Tạ Nhất biết tình hình không tốt, vội nói: "Đừng kích động đừng kích động, quỷ thai có phải lại bị sợ hãi hay không?"

Đường Giảo cũng lại càng hoảng sợ, liền vội vàng nói: "Thiếu gia, thả lỏng một chút..."

Lời của hắn còn chưa nói hết, một tiếng "Bộp!" đã bị Đường Nhất Bạch gạt tay ra, nói: "Đừng đụng tôi."

Thương Khâu nhướng mày, hiện giờ chỉ có một mình anh ta là nhàn nhã nhất, đứng ở bên cạnh ôm cánh tay, dường như rất nhẹ nhàng, nói: "Có thể phá bỏ, thế nhưng nguy hiểm rất lớn."

Anh ta nói xong, nhìn về phía Đường Giảo, còn nói: "So với giữ lại còn nguy hiểm hơn."

Trên mặt Đường Giảo lộ ra vẻ mặt lo lắng, nói: "Quỷ thai là âm phách, tôi không thể để cho thiếu gia bị nguy hiểm, một khi khống chế không tốt, quỷ thai sẽ đem tinh nguyên của thiếu gia đều hút khô sạch."

Đường Nhất Bạch có chút mê man nghe bọn họ nói, cậu ta cũng không biết quỷ thai là gì, nguyên lý là gì vân vân, chẳng qua nghe Đường Giảo nói như thế, hình như là đang quan tâm mình, cũng không phải muốn chối bỏ trách nhiệm, điều này làm cho Đường Nhất Bạch cảm thấy hơi tốt hơn chút.

Thương Khâu: "Nếu như quỷ thai ổn định, thì có thể sinh ra thuận lợi, nếu như không ổn định, có thể tạo thành uy hiếp đối với ngài Đường. Có thể khẳng định là, quỷ thai là bởi vì dục vọng cầu sinh mãnh liệt, mới chuyển kiếp ở trên người ngài Đường, cho nên muốn phá bỏ, phiêu lưu rất lớn, tự các người quyết định."

Cổ họng Đường Giảo lăn lộn vài cái, nhìn về phía Đường Nhất Bạch, Đường Nhất Bạch mặt đỏ lên, cũng liếc trắng mắt nhìn hắn một cái, dáng dấp của miệng cọp gan thỏ.

Tạ Nhất len lén nói khẽ với Thương Khâu: "Anh còn kiêm chức bác sĩ phụ khoa?"

Thương Khâu nở nụ cười một tiếng, nhướng mày.

Đường Nhất Bạch thấp giọng: "Tôi... Tôi suy nghĩ một chút."

Thương Khâu gật đầu, lại hung hăng cấm một dao, giọng nói bình tĩnh: "Dù sao cũng là cậu sinh, suy nghĩ thật kỹ, đừng làm cho mình hối hận."

Đường Nhất Bạch cảm thấy mình cũng muốn đập đầu vào gối chết đi cho rồi, đầy đầu đều là cậu sinh cậu sinh cậu sinh, Đường Nhất Bạch đời này còn chưa nghĩ tới muốn kết hôn muốn có con đâu, chớ nói chi là tự mình sinh con...

Đường Nhất Bạch hòa hoãn một chút tính tình táo bạo của mình, nói: "Giờ tôi có vài nghi vấn, rốt cuộc Triệu Á chết như thế nào, còn có cô ta mang thai của ai? Giờ tôi đã là thế này rồi, Triệu Á chết cũng không liên quan tới tôi."

Thương Khâu nói thản nhiên: "Còn có thi thể, thi thể ở đâu, tới nay không tìm được."

Tất cả mọi người đều trầm mặc, không biết nên thảo luận vấn đề này thế nào.

Thương Khâu đột nhiên nói: "Tôi đã để Phùng Tam gia đi hỏi thăm một chút chuyện của Triệu Á, Triệu Á là người trong công ty của ngài Đường, ngài Đường chắc hẳn cũng có thể hỗ trợ chuyện này, tra một chút xem Triệu Á có bạn trai hay không, hoặc là gần đây có thân với ai không."

Bọn họ đang nói, đột nhiên người hầu gõ cửa: "Thiếu gia, Nhị thiếu gia tới, ở phòng khách, nói là là muốn thăm bệnh."

Đường Nhất Bạch vừa nghe, nhất thời nhíu mày, dường như có chút không nhịn được.

Đường Giảo: "Thiếu gia, tôi đi đuổi người."

Đường Nhất Bạch: "Không cần, tự tôi đi."

Đường Giảo dường như có chút bận tâm, Đường Nhất Bạch đáp: "Giờ tôi không sao"

Vừa lúc Thương Khâu và Tạ Nhất phải đi về, dù sao thời gian không còn sớm, bọn họ lái xe quay về còn cần một đoạn thời gian.

Đường Giảo đỡ Đường Nhất Bạch, chuẩn bị tiễn Tạ Nhất và Thương Khâu ra cửa, vừa lúc đi tới phòng khách.

Trên ghế sa lon phòng khách ngồi một người trẻ tuổi, dáng vẻ chừng hai mươi, so với Đường Nhất Bạch, càng giống như là một hoa hoa công tử, hơn nữa là loại hư triệt để này, cũng như nhau.

Chắc hẳn chính là Đường Ngẫu Xuyên em trai cùng cha khác mẹ của Đường Nhất Bạch rồi.

Đường Ngẫu Xuyên thấy có người đi ra, đầu tiên là nhìn thấy được Thương Khâu, bởi vì tướng mạo Thương Khâu quá xuất sắc, hết sức kinh diễm, thế nhưng Đường Ngẫu Xuyên nhìn lần thứ hai nhìn ra được, Thương Khâu người đây dường như không dễ chọc, ánh mắt rất là lạnh nhạt, hơn nữa thân hình cao lớn, mặc quần áo lộ gầy cởi quần áo có cơ điển hình.

Đường Ngẫu Xuyên liền đem đường nhìn dời đi, rơi vào trên người Tạ Nhất, giá trị nhan sắc của Tạ Nhất cũng không tệ, thanh tú cao gầy, để ở trong đám người tuyệt đối là trung thượng đẳng, hơn nữa nhìn qua tính tình rất ôn hòa, thỉnh thoảng có hơi xù lông chút, nói chung ôn hòa hơn Thương Khâu, dễ ở chung, cũng thú vị hơn.

Đường Ngẫu Xuyên đem đường nhìn dính vào trên người Tạ Nhất, Tạ Nhất hoàn toàn không cảm thấy, còn quan sát Đường Ngẫu Xuyên một chút.

Thương Khâu lại là lạnh lùng nhìn thoáng qua Đường Ngẫu Xuyên, Đường Ngẫu Xuyên còn muốn đáp lời với Tạ Nhất, thế nhưng đột nhiên bị đường nhìn quét qua khiến cho run lên, nhất thời cũng không dám lên tiếng, cổ họng như là bị kẹt cái gì đó.

Đường Nhất Bạch tiễn hai người ra cửa trước, Thương Khâu và Tạ Nhất đi ra, còn nghe được Đường Ngẫu Xuyên nói gì đó với chủ quản Hồ.

Thoạt nhìn là Đường Nhất Bạch muốn phế bỏ chức vị của chủ quản Hồ, đụng chạm lợi ích của Đường Ngẫu Xuyên, cho nên Đường Ngẫu Xuyên mượn danh nghĩa thăm bệnh, sang đây lý luận với Đường Nhất Bạch.

Hai người đi ra từ biệt thự Đường Nhất Bạch, Tạ Nhất lái xe, Thương Khâu ngồi ở vị trí phó lái, chuẩn bị đi về nhà, vốn tưởng rằng ngày hôm nay không đi quán cơm đêm khuya có thể đi ngủ sớm một chút, kết quả giờ đã khuya rồi.

Tạ Nhất lái xe, nói: "Con của Đường Nhất Bạch, có thể thuận lợi sinh ra được không? Vậy sinh ra rồi là cái gì? Người ư? Cục cưng?"

Thương Khâu nói thản nhiên: "Rất khó nói."

Tạ Nhất cho là anh ta nói sinh ra thuận lợi rất khó nói, kết quả là nghe Thương Khâu nói tiếp: "Có thể chỉ là con cún."

Tạ Nhất: "..."

Thương Khâu còn nói: "Dù sao Đường Giảo là dị thú, chẳng qua cũng có thể là người, nhưng bất kể là cái gì, âm khí cũng sẽ rất mạnh."

Ban đêm không kẹt xe, Tạ Nhất và Thương Khâu tới nhà rất nhanh, đẩy cửa ra đi vào trong, thì nghe được có tiếng người nói chuyện.

"Chỉ thiếu mấy bước nữa, lập tức sẽ tới đích, thỏ đâu? Nó còn đang ngủ đây! Sau khi thỏ tỉnh lại, ầy, sao không thấy rùa nữa rồi? Đi lên trước nhìn lại, ai da, nguy rồi! Rùa đã bò tới đích!"

Rùa thỏ chạy đua?

Tạ Nhất nghe giọng nói trầm thấp từ tính, đang đọc câu chuyện rùa thỏ chạy đua đầy sống động, nhất thời trán giật một cái, đó không phải là giọng nói của Phùng Tam gia sao?

Trước khi bọn họ ra ngoài, lo lắng tiểu Thiên nga, cho nên gọi Phùng Tam gia tới "trông trẻ", quả nhiên là trông trẻ, Phùng Tam gia lại kể cho tiểu Thiên nga câu chuyện rùa thỏ chạy đua.

Tạ Nhất đi tới, đẩy ra cửa phòng khách, liền thấy tiểu Thiên nga đang ngủ, nằm ở trong lòng Phùng Tam gia, mặc áo ngủ, chẳng qua áo ngủ có hơi mất trật tự, lộ ra chân của Tiểu Bạch, còn có một khúc eo nhỏ, không biết bị Phùng Tam gia chiếm bao nhiêu tiện nghi.

Phùng Tam gia một bên kể câu chuyện ngụ ngôn, một bên chấm mút trắng trợn, đơn giản là một con sói.

Phùng Tam gia thấy bọn họ đi vào, nâng tay lên, đặt ở trên môi suỵt một cái, ý bảo bọn họ đừng lên tiếng, đừng đánh thức tiểu Thiên nga, động tác kia thực sự là ôn nhu lại săn sóc.

Phùng Tam gia như một người đàn ông tốt vậy, khẽ ôm tiểu Thiên nga lên, đặt lên giường, sau đó tự mình đứng lên, đắp chăn cho tiểu Thiên nga, còn hôn một cái lên trán của tiểu Thiên nga.

Tiểu Thiên nga "Ừm" một tiếng, không tỉnh lại, vẫn cứ ngủ rất ngọt ngào, trong miệng lẩm bẩm một tiếng: "Ừm ông chú, thật xấu nha... Xấu..."

Tạ Nhất nheo mắt, thấp giọng nói: "Phùng Tam gia lại còn có thiên phú của trông trẻ?"

Phùng Tam gia cười cười, ý bảo bọn họ ra cửa rồi hãy nói, ba người ra phòng khách, Phùng Tam gia khép cửa lại, lúc này mới cười híp mắt nói: "Tiểu Bạch rất ngoan, chúng tôi ở chung rất vui vẻ."

Mí mắt Tạ Nhất càng giật, vui vẻ? Tiểu Bạch sẽ không ăn thiệt gì đó chứ?

Phùng Tam gia đem điện thoại di động của mình lấy ra, quơ quơ, biểu hiện trên màn hình chính là app Tấn Giang, nền màu xanh biếc khiến Tạ Nhất khắc sâu ấn tượng, hơn nữa Phùng Tam gia đang mở ra trang chuyên mục cá nhân của "Tiểu Sửu", phía trên có hai tác phẩm, 《 Đồng thoại chi lữ 》 và 《 Hấp dẫn trí mạng ABO 》...

Phùng Tam gia cười híp mắt: "Tiểu Bạch còn đem tiểu thuyết tự viết giới thiệu cho tôi đọc, ừm... Viết không tệ."

Tạ Nhất: "..." Thật, thật muốn chết, không biết giờ chết còn kịp hay không.

Phùng Tam gia còn giở ra một trang, nói: "Nhân vật chính cũng gọi Tạ Nhất này, phần bên trong này Tạ Nhất còn là một Omega? Ừm, cp thầy trò?"

Tạ Nhất vội vàng ngăn cản Phùng Tam gia, nói: "Phùng Tam gia, thời gian không còn sớm, ngài vẫn nhanh đi về đi."

Phùng Tam gia cười híp mắt: "Đúng rồi, hôm nay tôi muốn ngủ lại chỗ này."

Phùng Tam gia nói xong nhìn thoáng qua cửa phòng khách, Tạ Nhất nói: "Đây là nhà Thương Khâu."

Phùng Tam gia nhìn về phía Thương Khâu, Thương Khâu nói: "Ngủ lại có thể... Ngủ ghế sa lon."

Phùng Tam gia lại cười híp mắt vui vẻ đồng ý, nói: "Được đó, lâu rồi tôi chưa từng ngủ sa lon."

Phùng Tam gia cũng thực sự là chịu chơi...

Tiểu Thiên nga là bị truyện cổ tích của Phùng Tam gia thôi miên, sáng ngày thứ hai thức dậy vẫn có chút mê man, đẩy cửa phòng ra nhìn thấy Phùng Tam gia ngủ ở trên ghế sa lon, căn bản không có đi, lập tức hưng phấn chạy tới, nói: "Chú còn ở nha!"

Giọng nói của tiểu Thiên nga giòn giã, vô cùng ngọt, khiến buổi sáng của Phùng Tam gia vừa nghe thấy, nhất thời cảm giác không tốt lắm.

Phùng Tam gia cười híp mắt đáp: "Tỉnh ngủ rồi? Hửm? Không tới hôn chào buổi sáng à?"

Lúc Tạ Nhất từ trong phòng đi ra, chợt nghe thấy giọng nói như sói của Phùng Tam gia, vẻ mặt tiểu Thiên nga ngây thơ, chẳng qua vẫn nhón chân lên, đưa tay kéo cổ của Phùng Tam gia, ở trên môi Phùng Tam gia hôn một cái "bẹp".

Phùng Tam gia sao có thể buông tha cơ hội này, hung hăng hôn tiểu Thiên nga một cái, tiểu Thiên nga còn chủ động đưa đầu lưỡi ra, đem mình đưa tới bên miệng của Phùng Tam gia, quả thực phục vụ tận tình.

Tạ Nhất đột nhiên cảm thấy, đêm qua Phùng Tam gia khẳng định không chỉ là kể cho tiểu Thiên nga câu chuyện ngụ ngôn, còn dạy rất nhiều chuyện không phải.

Lúc Tạ Nhất sợ ngây người, tiểu Thiên nga và Phùng Tam gia "hôn chào buổi sáng" xong, thì thấy Tạ Nhất, tiểu Thiên nga vui vẻ chạy tới, cười ngọt ngào nói: "Chủ nhân!"

Tạ Nhất nhìn thấy tiểu Thiên nga như tiểu thiên sứ chạy tới vậy, vội đón lấy nó, thắt lưng hơi cúi xuống một chút.

Nói thật ra, vóc người tiểu Thiên nga, cứ như cô gái nhỏ vậy, Tạ Nhất cũng phải cúi đầu mới được.

Tiểu Thiên nga chạy tới đầy niềm nở, nhón chân lên, cũng học dáng vẻ vừa rồi, khoác lên trên cổ của Tạ Nhất, nói ngọt ngào: "Chủ nhân, hôn chào buổi sáng, của ông chú xấu xí dạy!"

Nó nói xong liền muốn hôn Tạ Nhất, Tạ Nhất cũng bối rối, cậu thậm chí thấy được đầu lưỡi đỏ tươi của tiểu Thiên nga.

Đâu chỉ một mình Tạ Nhất lúng túng, Phùng Tam gia bên kia cũng lúng túng, không nghĩ tới tiểu Thiên nga nhiệt tình như thế lại chạy đi cho Tạ Nhất "hôn chào buổi sáng".

Ngay lúc Tạ Nhất cho là mình cũng bị tiểu Thiên nga hôn, tiểu Thiên nga đột nhiên đạp chân nhỏ liền bị người túm lên, Tạ Nhất ngẩng đầu nhìn lên, là Thương Khâu.

Thương Khâu cũng từ căn phòng đi ra, mặc đen toàn thân, vô cùng chỉnh tề, sắc mặt không vui xách tiểu Thiên nga lên, cứ như xách một con gà vậy, vô cùng dễ dàng.

Thương Khâu đem tiểu Thiên nga ném cho Phùng Tam gia, Phùng Tam gia thở phào nhẹ nhõm, vội đón lấy, sau đó ân cần giáo dục: "Tiểu Bạch, hôm chào buổi sáng với người khác vẫn không cần hôn ở trên miệng nha, tối đa là hôn ở trên má, cũng có thể không cần hôn."

Vẻ mặt Tiểu Thiên nga mê man, đáp: "Vì sao? Thế nhưng hôn với chú vẫn phải ở trên miệng?"

Phùng Tam gia tiếp tục ân cần giáo dục: "Bởi vì tôi đặc biệt, đã hiểu chưa?"

Tiểu Thiên nga mê man: "Đặc biệt?"

Phùng Tam gia cười đáp: "Không sai, Tiểu Bạch, biết tôi đặc biệt thế nào không? Đối với cậu mà nói."

Ánh mắt Tiểu Thiên nga đột nhiên sáng lên, bỗng nhiên hiểu ra: "Tôi biết! Chú là vô cùng xấu!"

Phùng Tam gia: "..."

Tạ Nhất ở phòng tắm rửa mặt, nghe được tiểu Thiên nga nói như thế, thiếu chút nữa thoáng cái trượt chân té rồi.

Hôm nay sau khi Tạ Nhất tan làm đã tới quán cơm đêm khuya, chuẩn bị giúp trông quán một chút, lúc cậu đi qua Thương Khâu đã tới rồi, không chỉ như vậy, Phùng Tam gia cũng thành khách quen nhà cậu, đương nhiên là bởi vì nguyên do có tiểu Thiên nga.

Quán cơm đêm khuya vẫn đang kín người hết chỗ, nhất là sau mười hai giờ, tới rất nhiều khách quen.

"Đinh đang ——"

Chuông gió ở cửa bị đụng vang lên, đi vào một người, một thực khách lẻ loi sau mười hai giờ, thoạt nhìn có chút đáng thương, Tạ Nhất ngẩng đầu nhìn lên, dĩ nhiên là người quen, hơn nữa còn là Đường Nhất Bạch đang mang thai!

Tạ Nhất lại càng hoảng sợ, vội vàng thò đầu nhìn sang, Đường Nhất Bạch chỉ có một mình, phía sau không có Đường Giảo vệ sĩ của cậu ta.

Tạ Nhất vội vàng đi lên đón, nói: "Ngài Đường?"

Đường Nhất Bạch cười híp mắt: "Ai, cậu quả nhiên ở chỗ này à, tôi nghe nói cậu mở một quán cơm đêm khuya, cho nên cố ý tới xem một chút."

Cậu ta nói xong, thấy một cái bàn liền ngồi xuống, nói: "Ông chủ, cho tôi xem thực đơn."

Tạ Nhất đem thực đơn đưa cho cậu ta, lại nhìn cửa của quán cơm đêm khuya một cái, vẫn là không có Đường Giảo.

Đường Nhất Bạch dường như nhìn thấu hoài nghi của cậu, phất tay nói: "Đừng nhìn, Đường Giảo không theo, anh ta gần đây rất đáng ghét, tôi mặc kệ anh ta rồi, anh ta tìm không được tôi đâu, cậu xem, tôi cũng tắt điện thoại rồi."

Đường Nhất Bạch nói xong, đặt điện thoại di dộng lên bàn, quả nhiên là tắt điện thoại rồi, Đường Nhất Bạch còn rất đắc sắt* từ trong túi tiền của mình lấy ra một thứ, nho nhỏ, như pin đồng hồ.

[Đắc sắt (得瑟): thực ra là một từ địa phương của khu vực phía Bắc Trung Quốc, hiện tại được xem như một từ ngữ mạng, dùng để miêu tả một người có tính cách rất kiêu ngạo, đắc ý, bình thường mang nghĩa xấu, hoặc có ý chế nhạo. Trong ngôn ngữ địa phương có nghĩa là khoe khoang, khoác lác. Ý nghĩa chủ yếu của từ này có ba tầng: 1 là thể hiện cái tôi quá mức, 2 là không ổn định, 3 là ồn ào qua quít. Tuy nhiên cách dùng không giống nhau nên cũng không cùng ý nghĩa châm chọc. Ở đây có thể là chỉ thụ quân kiêu ngạo. (nguồn: tutudao.wp)]

"Đường Giảo hỗn đản này, cứ nhìn tôi như phạm nhân vậy, còn ở trên người tôi gắn định vị."

Cậu ta nói xong, đem pin đồng hồ trực tiếp ném vào trong nước, một tiếng "Xoẹt xoẹt"...

Mí mắt Tạ Nhất giật điên cuồng, nói: "Một mình cậu? Đường Giảo nhất định sẽ lo lắng, dù sao cậu..."

Đường Nhất Bạch nhanh chóng phất tay, đáp: "Cậu cũng không biết hôm nay tôi sống như thế nào đâu, Đường Giảo một bước cũng không rời tôi, cứ như phạm nhân vậy, tôi đi tiểu anh ta hận không thể đứng bên cạnh xé giấy!! Cậu có thể chịu nổi không?!"

Tạ Nhất: "..." Việc này...

Đường Nhất Bạch thổ tào Đường Giảo, còn nói: "Còn nữa còn nữa, làm cho tôi một nồi thuốc bổ, mùi vị kỳ lạ, tôi uống xong muốn ói, giờ trong miệng tôi còn là vị đắng chát."

Tạ Nhất lòng nói không phải cậu uống thuốc bổ muốn ói đâu, cậu là ốm nghén...

Nói chung Đường Nhất Bạch muốn vứt bỏ Đường Giảo, tự mình thử sống về đêm, Tạ Nhất rất may mắn cậu ta tới quán cơm đêm khuya của mình, may mà không đi quán bar uống rượu.

Đường Nhất Bạch nhìn thực đơn một chút, đã bắt đầu gọi món ăn, nói: "Ôi chao, cái này, nhìn đã muốn ăn, ngó sen gạo nếp sốt mật ong [1]... Củ từ sốt mâm sôi [2], khoai tây xào nước giấm [3], bông cải xanh xào tôm bóc vỏ [4]... Còn có cái này, còn thêm một súp chua cay, chờ đã tôi lại thêm một món thịt đi."

Đường Nhất Bạch chọn xong một bàn lớn, Tạ Nhất suy nghĩ một chút, dù sao giờ cơ thể của Đường Nhất Bạch đặc biệt, hơn nữa còn là một người đàn ông, cho nên sau khi Đường Nhất Bạch chọn món xong, Tạ Nhất tự mình vào sau bếp làm đồ ăn cho cậu ta.

Củ từ sốt mâm xôi và ngó sen gạo nếp sốt mật ong đã bưng lên rất nhanh, là hai đĩa rau nhỏ, trong lành ngon miệng, đặc biệt thanh đạm.

Đường Nhất Bạch ngày hôm nay hầu như chưa ăn gì nghiêm túc cả, ăn cũng ói, dạ dày vẫn khó chịu, sau khi thấy củ từ sốt mâm xôi và ngó sen gạo nếp sốt mật ong của quán cơm đêm khuya, cảm giác nước bọt cũng đang muốn tràn ra, vô cùng thèm ăn.

Củ từ trắng trắng trong trong, cắt thành miếng khúc nhỏ, mặt trên rưới lên sốt mâm sôi.

Đừng xem thường món này, sốt mâm sôi không phải mua ở siêu thị, đây chính là tự mình Tạ Nhất làm, dù sao Tạ Nhất làm đồ ăn có hơi mắc chứng cưỡng chế, tuyệt đối không dùng bán thành phẩm, bên trong sốt mâm sôi thông thường đều là gia vị, làm sao có thể khiến tươi mát ngọt ngào của củ từ thể hiện ra ngoài?

Đường Nhất Bạch gắp lên một miếng củ từ, một ít sốt mâm sôi bao bọc ở bên ngoài, trực tiếp bỏ vào trong miệng, có chút đá lạnh, hơi làm ê răng, thế nhưng độ lạnh này đối với Đường Nhất Bạch muốn làm sạch miệng mà nói, hợp khủng khiếp rồi, mùi vị của chua ngọt, tuyệt đối không phải là hương liệu và tinh dầu, mùi thơm ngát của hoa quả tràn ngập ở trong miệng, chua trước sau đó ngọt, còn có chút dư vị của tươi mát, quả là tuyệt vời.

Đường Nhất Bạch ăn củ từ sốt mâm xong, lại ăn ngó sen gạo nếp sốt mật ong, miếng ngó sen có màu hồng nhạt, mang theo trăng trắng của gạo nếp, mặt trên có rưới lên nước đường do Tạ Nhất tự làm, trong nước đường hòa lẫn với mùi thơm ngát của hoa quế, ngọt ngào ngon miệng, một chút cũng không ngấy người.

Đường Nhất Bạch ăn rất mạnh miệng, Tạ Nhất rất nhanh lại bưng lên bông cải xào tôm lột vỏ, món ăn này cũng là mát mẻ ngon miệng, ăn nhiều tuyệt đối không ngán.

Bàn bên cạnh ngồi khách quen của quán cơm đêm khuya, dĩ nhiên là Đại Thánh toàn thây tây trang giày da dẫn theo Giang Lưu Nhi mặc đồ giả thỏ tới dùng cơm.

Giang Lưu Nhi lôi tay áo Đại Thánh, nói: "Đại Thánh Đại Thánh, ngươi xem đại ca ca kia, hắn mang thai nhoa!"

Đại Thánh vội vàng bụm miệng của Giang Lưu Nhi, đáp: "Đừng nói bậy, rõ ràng là công, thế nào mang thai?"

Giang Lưu Nhi: "Đại Thánh Đại Thánh, ta không có nói càn, đại ca ca chính là mang thai!"

Đại Thánh: "Nói càn cẩn thận người ta đánh ngươi."

Giang Lưu Nhi: "Thực sự thực sự, Đại Thánh! Lần trước Quan Thế Âm Tống Tử* đã dạy ta thấy mang thai thế nào rồi!"

[Quan Thế Âm Tống Tử: người muốn cầu con thường sẽ cầu Quan Thế Âm Tống Tử. Quan Thế Âm Tống Tử sẽ ôm một đứa bé trai hoặc bé gái trên tay.]

Vẻ mặt Đại Thánh khiếp sợ: "Các ngươi lên lớp cũng học loạn thất bát tao như thế? Thiên môn như vậy?"

Giang Lưu Nhi đáp rất tự hào: "Đại Thánh ngươi không biết đó, lão sư nói rồi, chuyên ngành của thiên môn như thế sau này dễ tìm việc, dù sao nhân tài của chuyên ngành liên quan ít, cạnh tranh ít áp lực."

Đại Thánh: "..."

Tạ Nhất xào rau xong, còn tự mình bưng ra, Đường Nhất Bạch thấy cậu bận rộn, liền vội nói: "Ngồi đi, chúng ta ăn cùng, nhiều như vậy tôi cũng ăn không hết."

Tạ Nhất cũng sợ Đường Nhất Bạch một mình, thật sự một mình nguy hiểm, vì vậy ngồi ở trước mặt Đường Nhất Bạch, để A Lương lại đem một bộ chén đũa, ăn bữa khuya với Đường Nhất Bạch, nói: "Một mình cậu chạy tới, khẳng định Đường Giảo rất sốt ruột, ăn xong rồi thì quay về đi, tôi lái xe đưa cậu về."

Đường Nhất Bạch cười nói: "Sốt ruột? Tôi nên để anh ta sốt ruột, cũng là anh ta làm hại tôi, giờ ăn gì cũng muốn ói."

Đường Nhất Bạch nghĩ hung tợn, nếu không phải Đường Giảo lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, mà làm xong còn để đồ ở bên trong, không thì sao mình có thể biến thành như vậy, nghĩ đến đây, Đường Nhất Bạch muốn giận điên rồi.

Đường Nhất Bạch và Tạ Nhất trò chuyện, vừa ăn đồ ăn, thật phải nói, tay nghề của Tạ Nhất quá tốt, Đường Nhất Bạch một ngày chưa ăn gì cả, giờ lại ăn quá nhiều, cứ cảm thấy ăn ngon mà lại không ngán, không hề muốn ói, trái lại ngon miệng kích thích.

Đường Nhất Bạch khen Tạ Nhất không ngừng, Tạ Nhất bị cậu ta khen cũng ngượng ngùng.

Đường Nhất Bạch còn nói: "Đúng rồi, ngày mai các cậu không phải muốn hợp tác với công ty tôi một hạng mục sao? Có một quảng cáo sáng tạo các cậu phải nhận."

Tạ Nhất: "Hình như vậy, chẳng qua là một quảng cáo lớn, quản lí còn chưa quyết định phân cho tổ nào nữa."

Đường Nhất Bạch nói vô cùng thoải mái: "Tôi quyết định rồi, cho tổ các cậu, hàng mẫu lần trước của các cậu tôi thấy không tệ, buổi sáng ngày mai tôi cũng đi công ty của các cậu, tự mình đi một chuyến."

Tạ Nhất kinh ngạc: "Cậu muốn đích thân tới, không phải cậu..."

Đường Nhất Bạch phất tay: "Không đúng, tôi phải đi một lần, không thì sẽ nghẹn chết, còn nữa, tôi không tự mình đi, đoán chừng chủ quản Hồ lại quấy rối cậu."

Đây chính là một hạng mục lớn, nếu việc này có thể rơi vào trên đầu của Tạ Nhất, cũng giúp rất nhiều, Tạ Nhất có chút ngượng ngùng, đáp: "Vậy cảm ơn cậu."

Đường Nhất Bạch hào phóng: "Cảm ơn cái gì, còn nữa, tổ sáng tạo và thiết kế của các cậu đều là tốt nhất, đây là nên cần, nếu như cậu muốn khách sáo, vậy làm nhiều món cho tôi đi, tay nghề của cậu quá tuyệt vời!"

Hai người đây trò chuyện càng ngày càng nồng nhiệt, Thương Khâu từ sau bếp đi tới, bưng một cái đĩa ra, đi tới trước mặt Tất Bắc, đem đĩa buông một cái "Cạch!", sau đó quay đầu rời đi.

Tất Bắc lại càng hoảng sợ, các tiểu đệ siêu đen ở sau lưng giật nảy mình, còn tưởng rằng phục vụ của quán cơm đêm khuya muốn đánh nhau chứ.

Sắc mặt Thương Khâu lãnh đạm, buông đĩa xuống rồi xoay người đi trở lại phía sau quầy, lúc này Thanh Cốt cười híp mắt đi tới, nói: "Chà, Tạ Nhất và người khác trò chuyện khí thế ngất trời, có phải ngươi ghen rồi không?"

Thương Khâu nhìn hắn một cái thản nhiên, không lên tiếng.

Thanh Cốt còn nói: "Ta có thể nghe được người kia tên là Đường Nhất Bạch gì đó, chính là kim cương Vương lão ngũ*, người đàn ông độc thân quý giá, có tiền, có địa vị, dáng vẻ cũng không tệ, ai chà còn từng theo đuổi Tạ Nhất, có phải hay không?"

[Người đàn ông trên 35 tuổi, có rất nhiều tiền, còn độc thân, có sự nghiệp thành công.]

Thương Khâu lại thản nhiên nhìn thoáng qua Thanh Cốt, ánh mắt kia đầy lạnh giá, Thanh Cốt lại làm như không thấy, vẫn nói: "Ngươi là đàn ông nha, đừng sợ hãy làm! Bằng không Tạ thơm thơm ấy thơm thế kia, là tình nhân trong mộng của biết bao đàn ông và ma quỷ hả, sớm muộn gì bị người cướp đi nha, ngươi đây là đại muộn tao!"

Thương Khâu nãy giờ không lên tiếng, chỉ cúi đầu nhìn điện thoại di động, còn gõ một tin nhắn ngắn, Thanh Cốt lẩm bẩm một mình cũng không hề thấy xấu hổ.

Thanh Cốt: "Nè, ngươi sợ như thế, có phải còn chưa từng hôn cái miệng nhỏ nhắn của Tạ thơm thơm hay không nha?"

Thương Khâu liếc mắt nhìn Thanh Cốt, Thanh Cốt nói: "Hì hì, có phải ta nói trúng rồi không, muốn thẹn quá thành giận?"

Kết quả mặt Thương Khâu bình tĩnh, trong giọng nói lại lộ ra nồng nặc đắc ý, đáp: "Từng hôn."

Thanh Cốt cũng không nghe rõ, còn đang nói: "Ta biết rồi biết rồi, chưa từng hôn... Cái gì?! Từng hôn? Lúc nào!"

Khóe miệng Thương Khâu hơi nhếch lên, mang theo một ý cười bí hiểm, không trả lời Thanh Cốt, mà nói: "Còn là hôn lưỡi."

Thanh Cốt: "..."

Thanh Cốt bóp cổ tay một hồi, đây là chuyện khi nào, sao hắn không biết, hơn nữa trình độ muộn tao đó của Thương Khâu, tuyệt đối là hôn kiểu Pháp của rất sâu rất sâu nữa.

Đường Nhất Bạch còn đang nói chuyện phiếm sôi nổi với Tạ Nhất, nói: "Trưa mai bàn hợp tác xong, tôi mời cậu ăn cơm, thế nào?"

Tạ Nhất: "Đừng đừng, tôi mời cậu đi, không thì ngại lắm."

Đường Nhất Bạch cười híp mắt: "Ai mời ai cũng có thể, chúng ta..."

Lời cậu ta còn chưa nói hết, thì thấy bên cạnh Tạ Nhất ngồi xuống một người, chính là Thương Khâu, sau khi Thương Khâu ngồi xuống, nhìn Đường Nhất Bạch thản nhiên, mặt mang nụ cười "ý tốt", nói: "Cậu mang thai rồi còn muốn theo đuổi Tạ Nhất?"

Đường Nhất Bạch: "..."

Trong nháy mắt, Đường Nhất Bạch rất muốn lật bàn.

Ngay lúc Đường Nhất Bạch không bình tĩnh, một tiếng "Đinh đang ——", cửa chính của quán cơm đêm khuya lại được đẩy ra, Đường Giảo đầu đầy mồ hôi nóng, từ bên ngoài chạy vào, thấy Đường Nhất Bạch, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Đường Nhất Bạch quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện là Đường Giảo, nhất thời mở to hai mắt, lại quay đầu nhìn về phía Thương Khâu.

Thương Khâu nhướng mày, cầm điện thoại lên quơ qua quơ lại, trên màn hình sáng lên của điện thoại di động màu đen có dán sticker con mèo đen, phía trên rõ ràng có một tin nhắn ngắn gửi cho Đường Giảo, nói cho Đường Giảo biết Đường Nhất Bạch đang ở quán cơm đêm khuya, để hắn tới đây nhanh.

Đường Giảo đầu đầy mồ hôi, thấy Đường Nhất Bạch thở phào nhẹ nhõm, nói: "Thiếu gia, ngài sao đột nhiên chạy mất, điện thoại còn tắt máy."

Đường Nhất Bạch liếc trắng mắt, Đường Giảo vội đem giọng nói hạ xuống dịu dàng: "Thiếu gia, theo tôi quay về đi, thời gian không còn sớm, ngài nên nghỉ ngơi."

Đường Nhất Bạch nhìn về phía Tạ Nhất, cười híp mắt: "Vậy mai chúng ta gặp lại."

Tạ Nhất gật đầu, nói: "Nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Đường Nhất Bạch để Đường Giảo trả tiền, thản nhiên đi ra cửa chính của quán cơm đêm khuya, lúc đi ra, còn cảm thấy phía sau lưng có một tia sáng âm u nhìn chăm chú vào mình, nhìn lại, quả nhiên là Thương Khâu.

Đường Nhất Bạch hơi nâng cằm lên khiêu khích, sau đó đi thản nhiên.

Thanh Cốt nhảy nhảy nhót nhọt chạy tới dọn bàn, cười híp mắt đụng đụng Tạ Nhất, nói: "Tạ thơm thơm."

Tạ Nhất: "..."

Thanh Cốt nói xong, nhìn thoáng qua Thương Khâu, nói: "Thương Khâu muốn theo đuổi cậu đó!"

Tạ Nhất sửng sốt, cũng nhìn thoáng qua Thương Khâu, Thương Khâu không lên tiếng, nét mặt cũng không thay đổi, vẫn cứ một bộ dáng yên tĩnh bình tĩnh.

Nhịp tim của Tạ Nhất ngược lại tăng vọt lên, chẳng qua thấy dáng vẻ bình tĩnh của Thương Khâu, còn tưởng rằng là Thanh Cốt đang nói giỡn, Tạ Nhất nở nụ cười một tiếng, đáp: "Lúc rảnh rỗi hãy nói giỡn, mau đi dọn bàn đi."

Ngày thứ hai sau khi Tạ Nhất đến công ty, quả nhiên quản lý lại tới, nói: "Tạ Nhất, gọi tổ viên của cậu lên, một lát tới phòng họp họp."

Mọi người vừa nghe, tất cả đều nghị luận ồn ào, các đồng nghiệp vây sang đây: "Ai, có phải chuyện của Đường gia hay không?"

"Đúng vậy, lần trước tổ của Tạ Nhất dường như hợp tác với Đường gia hả? Tôi nghe nói thiếu tổng của Đường gia cũng khen ngợi thiết kế của các cậu."

"Trời ơi, tổ các cậu giàu to rồi nha, vậy nếu như thành công, phải kiếm được bao nhiêu tiền?"

Rất nhiều người đều đang khiếp sợ, cũng có người vui vẻ thay Tạ Nhất, chẳng qua đương nhiên cũng có người đố kị, còn có người liếc nửa mắt khinh thường Tạ Nhất.

Mọi người đang thảo luận, nữ thần đã từ bên cạnh đi tới, giày cao gót đạp "Cộp cộp cộp", "Rầm!" một tiếng, còn hung hăng lấn Tạ Nhất một cái, ngay cả một câu xin lỗi cũng không có.

Người khác thấy được cười nói: "Há, Tạ Nhất các cậu cướp làm ăn của nữ thần, tôi có nghe nói nữ thần và chủ quản Hồ của tập đoàn Đường gia có chút gì đó, các cậu cẩn thận đó."

Tạ Nhất đã sớm biết chuyện như vậy, cho nên cũng không quá kinh ngạc, rất nhanh thì mang theo tổ viên đi phòng họp chuẩn bị họp.

Bọn họ đi vào phòng họp, rất nhanh người của Đường gia cũng đến rồi, có điều là Tạ Nhất đưa mắt nhìn lại, dĩ nhiên không có Đường Nhất Bạch, không biết Đường Nhất Bạch đi đâu rồi.

Bộ phận lớn nhất đi vào chỉ sợ chỉ có chủ quản Hồ thôi.

Chẳng qua thái độ chủ quản Hồ ngày hôm nay vô cùng tốt, hết sức ân cần, một chút cũng không có chỉ cao khí ngang, hoàn toàn không có cảm giác khách hàng Thượng đế, ngược lại như là một khách hàng nhỏ thân thiện.

Chủ quản Hồ nói cười híp mắt: "Chúng tôi tin tưởng sáng tạo của tập thể ngài Tạ, cũng tin tưởng thiết kế của tập thể ngài Tạ, tuyệt đối không có vấn đề, ha ha ha."

Mí mắt Tạ Nhất giật liên tục, chủ quản Hồ giống như bị thứ gì đó không sạch sẽ dính vào người vậy.

Nói chung thảo luận hội nghị vô cùng thuận lợi, quản lí cũng bắt đầu hoài nghi Tạ Nhất có phải con riêng của Đường gia hay không, chủ quản Hồ cúi đầu khom lưng, thiếu chút nữa quỳ xuống kêu cha.

Sau khi mọi người họp đàm, thì ký hợp đồng, liền chuẩn bị rời đi, chủ quản Hồ vẫn keo kiệt với Tạ Nhất, còn muốn mời cậu ăn cơm, hiển nhiên là nịnh bợ Tạ Nhất.

Tạ Nhất cảm thấy, có thể là bởi vì Đường Nhất Bạch trước đấy muốn phế bỏ chủ quản Hồ, cho nên chủ quản Hồ sợ, lại cảm giác quan hệ của mình và Đường Nhất Bạch không tệ, cho nên mới muốn nịnh bợ mình.

Đây chính là một cơ hội tốt, Tạ Nhất muốn hỏi thăm một chút về chuyện của chủ quản Hồ, liền nói: "Chủ quản Hồ, ngài biết một người con gái tên Triệu Á không? Đang làm việc ở tập đoàn Đường gia, hình như là một thư ký."

Chủ quản Hồ nghe xong, nhất thời sắc mặt cứng ngắc, đáp: "Cậu... Nói Triệu Á đó, không biết các cậu là...?"

Tạ Nhất cười xong liền bịa ra, đáp: "À, chúng tôi là bạn bè, trước đây học cùng Đại học, cô ấy là đàn em của tôi, trước đây nghe nói Triệu Á làm ở tập đoàn Đường gia, chỉ là gần đây liên lạc không được nữa."

Chủ quản Hồ cười gượng: "Ờm, tôi cũng không quá quen biết, Triệu Á là thư ký của thiếu tổng, tôi nghe nói có thể xin nghỉ đông rồi đi, giờ công việc của thư ký cũng là những người khác đang thay thế."

Tạ Nhất gật đầu một cái, chẳng qua nhìn biểu cảm của chủ quản Hồ có hơi cứng ngắc, không biết chủ quản Hồ là thế nào nữa.

Chủ quản Hồ nhìn đồng hồ một chút, đột nhiên nói: "Ai da, tôi đột nhiên nghĩ tới, có chút việc gấp còn phải làm, việc này... Việc này làm xong tốt rồi mời ngài ăn cơm trưa, thực sự ngài quá."

Tạ Nhất hết sức hiểu ý người khác, nói: "Không sao không sao, hôm nào tôi mời chủ quản Hồ mới đúng."

Chủ quản Hồ cười khan rồi rời đi, dáng vẻ vội vã, vừa rời đi vừa gọi điện thoại, không biết muốn nói gì, dù sao cũng lén lén lút lút.

Tạ Nhất cảm thấy chủ quản Hồ tuyệt đối nghe thấy chuyện của Triệu Á, cho dù không có liên quan gì tới cái chết của cô ta, khẳng định cũng không chỉ nghe nói Triệu Á xin nghỉ đông, mà là xảy ra chuyện.

Tạ Nhất vội vàng lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Thương Khâu, nói: "Thương Khâu, tôi đã nói với anh..."

Sau khi điện thoại kết nối, Tạ Nhất đã vội muốn đem phát hiện của mình nói cho Thương Khâu, chẳng qua Thương Khâu bên kia hình như có chút âm thanh phát ra ở phía sau...

"Ọe ——!!!"

"Ọe ọe ọe..."

"Thiếu gia, thiếu gia ngài không sao chứ?"

"Ọe ——"

Tạ Nhất: "..."

Tạ Nhất mê man một hồi, nói: "Thương Khâu, anh đang ở đâu?"

Giọng nói của Thương Khâu ngược lại rất bình tĩnh, đáp: "Ừm, không có gì, tôi ở trong nhà ngài Đường."

Lòng Tạ Nhất nói, tôi nghe thấy hình như là tiếng nôn mửa rõ ràng là của Đường Nhất Bạch, còn có tiếng kêu thiếu gia nữa, rõ ràng là Đường Giảo.

Thương Khâu dường như nghe ra mờ mịt của Tạ Nhất, giải thích: "Đường Nhất Bạch nôn nghén rất lợi hại, Đường Giảo lo lắng, để tôi tới xem một chút."

Tạ Nhất: "..." Trách không được ngày hôm nay Đường Nhất Bạch không tới công ty, hóa ra là bởi vì nôn nghén quá lợi hại, căn bản không có cách nào đi công ty.

Thương Khâu nói xong, Tạ Nhất liền trầm mặc một lát, ngay sau đó giọng của Đường Nhất Bạch truyền ra từ trong điện thoại, sức lực mười phần, hô to: "Thương Khâu! Anh đây là mặt người chết, ai nôn nghén hả! Loại chuyện mất mặt này sao phải nói ra!"

Giọng của Đường Giảo: "Thiếu gia, đừng kích động, cẩn thận đau bụng."

Mí mắt Tạ Nhất giật điên cuồng, lòng nói các người bên kia thật đúng là náo nhiệt.

Thương Khâu lại đem suy nghĩ của cậu kéo ra, nói: "Làm sao vậy, có chuyện gì không?"

Tạ Nhất: "Đúng rồi, tôi phát hiện chủ quản Hồ hình như có chuyện, hôm nay tôi thử chủ quản Hồ một chút, hỏi ông ta chuyện của Triệu Á, ông ta dường như biết Triệu Á đã chết."

Thương Khâu híp mắt một cái, nói: "Tôi biết rồi."

Tạ Nhất nói việc này cho Thương Khâu xong, thì cúp máy, chuẩn bị tiếp tục đi làm, dù sao cậu là một tộc đi làm, không có công việc co dãn như khu ma nhân của Thương Khâu.

Năm giờ ba mươi, Tạ Nhất đúng giờ tan làm, gọi một cú điện thoại cho Thương Khâu, chuẩn bị hỏi anh ta muốn ăn món gì không, chẳng qua sau khi chuyển được, Thương Khâu lại nói: "Tối nay tôi không quay về ăn."

Tạ Nhất kinh ngạc: "Hả? Anh đi đâu vậy?"

Thương Khâu nói nhàn nhạt: "Theo dõi chủ quản Hồ."

Mí mắt Tạ Nhất đột nhiên lại bắt đầu giật, đây chẳng lẽ là nhiệm vụ hằng ngày của khu ma nhân sao?

Mặc dù Tạ Nhất có chút hiếu kỳ, nhưng là mình chưa từng theo dõi bao giờ, cho nên vẫn dự định về nhà làm cơm, chẳng qua Thương Khâu để cậu đem xe qua đây, anh ta cần dùng xe.

Tạ Nhất liền lái xe đến địa điểm hội hợp với Thương Khâu, là một tiểu khu sa hoa, Thương Khâu đã đứng ở bên cạnh tiểu khu, Tạ Nhất đem xe dừng lại, nói: "Anh đứng đây làm gì?"

Thương Khâu: "Chờ cậu."

Anh ta nói xong, còn nói: "Cậu trở về đi, tôi trễ chút nữa mới về."

Thương Khâu cũng không dùng xe, mà là đem xe khóa lại, sau đó muốn vào tiểu khu, Tạ Nhất vội cản anh ta lại, nói: "Ầy chờ chút, anh đi làm gì? Không phải cần dùng xe sao?"

Thương Khâu: "Lát nữa dùng, giờ phải đi xem nhà của chủ quản Hồ."

Tạ Nhất: "..." Dường như đã từng thấy việc này rồi, nếu như Tạ Nhất nhớ không lầm, lần trước bọn họ phải đi nhà của Triệu Á.

Chẳng qua Triệu Á đã là người đã chết rồi, cho nên căn bản không thể đột nhiên xuất hiện, mà chủ quản Hồ thì khác, chủ quản Hồ thế nhưng còn sống sờ sờ, lỡ như đột nhiên trở về nhà, Thương Khâu vừa vặn bị bắt được thì thế nào?

Tạ Nhất thực sự lo lắng, nói: "Chủ quản Hồ giờ không ở nhà?"

Thương Khâu: "Tôi nhìn lộ trình của ông ta rồi, tối hôm nay ông ta có xã giao, không có việc gì sẽ không về nhanh như thế."

Tạ Nhất lau mặt một cái, đó cũng là tình huống không ngoài ý muốn, cậu càng không yên lòng nữa, nói: "Bỏ đi, tôi vẫn là đi chung với anh đi, nếu có gì ngoài ý muốn còn có thể phối hợp."

Thương Khâu cũng không từ chối, đưa tay ra vẫy một cái, để Tạ Nhất đi theo, hai người rất tự nhiên đi vào tiểu khu sa hoa.

Bởi vì toàn thân Thương Khâu đều là hàng hiệu, mặc dù chỉ là quần áo màu đen, thế nhưng tất cả đều có giá trị xa xỉ, khí trời hơi có chút lạnh, nhất là sau chạng vạng, bên ngoài Thương Khâu thêm một kiện áo gió mỏng màu đen, không tính là kiểu dáng dài, nhưng đối với người khác nhất định là kiểu dáng dài, dù sao vóc người Thương Khâu cao gầy.

Tạ Nhất dường như còn nhớ kiểu áo gió này, cậu từng thấy trong một cuốn tạp chí, giá cả khoảng chừng mấy chục ngàn... Đô la.

Bảo vệ của tiểu khu đều biết mặc hàng, thấy quần áo toàn thân của Thương Khâu, căn bản không ngăn cản, liền để cho bọn họ đi vào.

Tạ Nhất ngẩng đầu nhìn lên, thật sự là quá tốt, cửa lầu tiểu khu cũng là loại khóa an toàn, mọi người đều có thẻ cửa, quẹt thẻ vào cửa, bọn họ không có thẻ, căn bản không vào được.

Thương Khâu cũng không hề nóng vội, Tạ Nhất nhìn xung quanh một lát, hình như lúc này không có bà cụ cầm giỏ thức ăn, ông cụ cũng không có.

Đang lúc Tạ Nhất sốt ruột, thì thấy hai cô gái đi tới, nhìn dáng vẻ chắc là học sinh, cười cười nói nói đi tới cửa lầu, thảo luận cái gì là "thật moa nha".

Ánh mắt của Thương Khâu vòng vo ở trên người hai cô gái kia, sau đó thì sãi bước đi qua, Tạ Nhất cứ cảm thấy hai người đàn ông đi theo hai cô gái vào cửa lầu không quá sáng suốt, có thể bị nghĩ thành xàm sỡ!

Thương Khâu thi thi nhiên đi tới, dáng vẻ rất tự nhiên, chờ sau khi hai cô gái kia quẹt thẻ, Thương Khâu đột nhiên đưa tay kéo lại chốt cửa, đem cửa kéo ra thay các cô.

Hai cô gái kia càng hoảng sợ, ngẩng đầu lên nhìn lên, thân hình Thương Khâu cao lớn, lúc này vẻ ngoài là nụ cười "chàng trai ấm áp".

Chẳng qua hai cô gái kia thấy hai người đàn ông xa lạ, vẫn có đề phòng, chợt nghe Thương Khâu đột nhiên nói: "Tiểu thuyết này tôi đang đọc."

Hai cô gái kia kinh ngạc nhìn Thương Khâu, nói hưng phấn: "Anh là..."

Các cô nói xong, còn dùng ánh mắt hưng phấn nhìn Tạ Nhất, Tạ Nhất có hơi mông lung, tình huống gì thế, bọn họ quen biết? Thế nhưng sao quen lại phải nhìn mình, còn dùng ánh mắt sáng như sói nhìn mình nữa.

Thương Khâu lại nâng tay của mình lên, đưa ngón trỏ đặt ở trên môi khẽ đè một cái, thấp giọng nói: "Xuỵt ——"

Hai cô gái kia lập tức gật đầu, vẻ hưng phấn lớn hơn, nói chuyện vô cùng thân thiện với Thương Khâu, liền vào cửa lầu, vừa nhấn nút thang máy vừa nói: "Anh đã đọc tiểu thuyết này rồi hả, đọc hay thiệt, đề tài ABO thật đúng là đọc không chán đấy!"

ABO?

Tại sao lại là ABO?

Tạ Nhất đi theo bọn họ vào thang máy, yên lặng lựa chọn không lên tiếng, chỉ là thổ tào trong lòng.

Một cô gái nói: "Đúng nha đúng nha! Tiểu thụ kia gọi là Tạ Nhất, thật là đáng yêu đó, tạc mao YD thụ, ai ôi thật chủ động, huấn luyện viên thật chọc người! Tô muốn chết! Lại tô lại soái!"

Người kia... Gọi là...

Tạ... Nhất...

Tiểu... Thụ...

Trong đầu Tạ Nhất pháo hoa nổ "Ầm ầm ——!!!", kết hợp với ABO đã xem trước đó, hai cô gái kia đọc tiểu thuyết nào, quả thực vừa nhìn đã hiểu ngay!

Tạ Nhất ở trong lòng hung hăng chửi tục một câu, quả thực tức chết cậu.

Thương Khâu lặng yên nhìn thoáng qua Tạ Nhất, ngay sau đó liền cười đầy ấm áp lại còn tô, nói: "Ừ, tôi cũng thật thích Tạ Nhất."

Tạ Nhất: "..." Thích thích thích...

Hai cô gái kia liền cười rộ lên, còn nháy mắt ra dấu cho Thương Khâu, đáp: "Ai da, đừng nói thích người khác trước mặt tiểu thụ nhà anh chứ! Sẽ ghen nha!"

Tạ Nhất: "..." Khoan đã, nha cái gì? Đừng nói các cô hiểu lầm gì đó chứ?

Thương Khâu lại nở nụ cười, thuận tiện ôm eo của Tạ Nhất, động tác rất tự nhiên, còn hơi cúi đầu một chút, tóc mai cọ vào tai của Tạ Nhất, cười nói: "Hửm? Ghen?"

"Ầm ầm!!!"

Mặt của Tạ Nhất đỏ lên trong nháy mắt, đỏ tươi cả lên, có thể nhỏ máu, còn hai cô gái bên cạnh lại "Aw——!!" thét chói tai, tuyệt đối là máu sói sôi trào, mắt bắn ra ánh sáng.

Tạ Nhất cảm thấy áp lực rất lớn, được Thương Khâu ôm eo có chút như nhũn ra, điểm chết người là, Thương Khâu lặng yên đè nhẹ lên lưng bản thân, Tạ Nhất có hơi chút tê dại không rõ, cứ như điện giật vậy.

Cô gái cười nói: "Ai da!! Thật chọc người nha! Cứ như huyến luyện viên Alpha vậy!"

"Trời ạ thật moe!! Tôi gặp được bản người thật rồi!"

"Đinh ——!"

Ở trong giọng nói kích động của các cô gái, thang máy cuối cùng đã tới tầng trệt, Thương Khâu ôm eo của Tạ Nhất, mang theo Tạ Nhất gần như xụi lơ ra khỏi thang máy.

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Tạ Nhất còn mơ hồ nghe hai cô gái kia nói: "Công thật là đẹp trai đó! Công là người đàn ông ấm áp đi! Cười rộ lên thật là dịu dàng, tiểu thụ có phúc rồi!"

"Tôi nghĩ công còn có hơi quỷ súc nữa! Thật chọc người, ha ha thật là muốn xem bản Nửa đêm* nha!" [chắc là tên của quán cơm đêm khuya chăng:v]

Cái gì nửa đêm!?

Vẻ mặt Tạ Nhất mông lung, Thương Khâu xuống thang máy xong, thoáng cái đã thu lại biểu cảm người đàn ông ấm áp, vỗ vỗ lưng của Tạ Nhất, nói: "Ngốc cái gì? Đi."

Tạ Nhất ngơ ngác theo Thương Khâu đi về phía trước, nói: "Hai cô gái vừa rồi kia..."

Thương Khâu nói thản nhiên: "Ừm, có thể là truyện của Tiểu Bạch."

Tạ Nhất: "..." Tôi cũng biết!

Thương Khâu mang theo Tạ Nhất đi tới cạnh cửa, lấy ra lá bùa giấy note, trực tiếp xé ra, dán ở trên cửa, "Tít ——" một tiếng, cửa phòng đã mở ra rất nhanh, Thương Khâu trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Tạ Nhất vội vàng cũng đi vào theo, vội vã đóng cửa lại, quả nhiên chủ quản Hồ không ở nhà, trong nhà tối đen, cũng không mở đèn.

Tạ Nhất không dám bật đèn, ánh mắt của Thương Khâu trong đêm đen vô cùng sáng tỏ, dường như căn bản không sợ đêm tối, đi lại rất thuận lợi, có thể vượt qua chướng ngại vật, Tạ Nhất đã cảm thấy có chút không trôi chảy rồi, vội móc điện thoại di động ra, ấn mở đèn pin, đem tia sáng rọi khắp nơi, miễn cưỡng có thể thấy bốn phía.

Hai người đi vào, Thương Khâu vội đi ở bốn phía, Tạ Nhất theo ở phía sau, cũng không biết anh ta đang tìm gì.

Thương Khâu nói nhàn nhạt: "Hôm nay tôi nhận được điện thoại của Phùng Tam gia, anh ta nói nghe được một số chuyện về Triệu Á, có người thấy Triệu Á đoạn thời gian trước hẹn hò với chủ quản Hồ."

"Cái gì? Hẹn hò?"

Tạ Nhất kinh ngạc không thôi, dù sao thoạt nhìn dáng vẻ của chủ quản Hồ đã năm sáu chục, tướng mạo cũng rất giống, còn có bụng bia, thể hình rất béo, mà Triệu Á...

Lần trước Tạ Nhất từng thấy ảnh của Triệu Á, là một cô gái rất thanh tú, mặt mũi như nước trong veo, thoạt nhìn nhã nhặn lại ngại ngùng.

Rất khó tưởng tượng cô gái như thế lại hẹn hò với chủ quản Hồ, cũng không xứng đôi quá rồi!

Thương Khâu: "Có người thấy bọn họ ngồi ở trong một chiếc xe, đi tới nhà hàng rất cao sang, còn đi câu lạc bộ tư nhân."

Mí mắt Tạ Nhất co giật, nói: "Việc này..."

Nếu như đứa bé của Triệu Á là chủ quản Hồ, như vậy gu của Triệu Á cũng quá mặn rồi, hơn nữa tuổi tác của chủ quản Hồ, sợ rằng coi như là già mới có con đi?

Tạ Nhất suy nghĩ một chút, nói: "Cho dù là Triệu Á và chủ quản Hồ thật sự có gì đó, đứa bé là chủ quản Hồ, chủ quản Hồ cũng không có tội gì giết người đi? Hơn nữa Triệu Á còn mang thai nữa."

Thương Khâu lắc đầu, dường như cũng không rõ ràng lắm, đáp: "Nhìn xung quanh xem."

Hai người tìm xung quanh, để phòng ngừa chủ quản Hồ đột nhiên trở về, hai người phân công nhau tìm, Tạ Nhất mở ra tủ quần áo của chủ quản Hồ, muốn nhìn xem bên trong ngoại trừ quần áo của chủ quản Hồ, có còn những thứ khác hay không, ví dụ như của Triệu Á.

Vừa mới mở ra, nhất thời mở to hai mắt, còn có thật, hơn nữa còn là quần áo của phụ nữ!

Tạ Nhất vội lục lội, váy yếm của phụ nữ, còn có áo ngực quần lót, chẳng qua kiểu dáng này thật sự làm cho người bối rối, lại là kiểu tình thú...

Tạ Nhất nhỏ giọng nói: "Thương Khâu! Thương Khâu anh qua đây xem."

Thương Khâu vội đi qua, Tạ Nhất để anh ta nhìn tủ quần áo, nói: "Anh xem chút đi, là của Triệu Á hả?"

Mặc dù nói như vậy có chút không phúc hậu, chẳng qua Tạ Nhất vẫn là muốn cho Thương Khâu cảm ứng một chút, có hơi thở của Triệu Á hay không.

Thương Khâu ngược lại không xấu hổ, rất tự nhiên cầm lấy nội y tình thú kia, tay của Thương Khâu rất tô, cầm lấy đồ tơ lụa, cho người ta cảm giác thực sự không thể khoanh tay ngồi nhìn, mang theo một loại hấp dẫn không nói nên lời.

Hấp dẫn chết người?

Trong đầu Tạ Nhất đột nhiên nhảy ra từ này, nhất thời cảm giác mình muốn hư rồi...

Thương Khâu nhìn thoáng qua, lập tức vứt bỏ, nói: "Không phải."

"Không phải?"

Tạ Nhất: "Không phải của Triệu Á?"

Thương Khâu quay đầu liếc mắt nhìn Tạ Nhất, rất khinh bỉ: "Số đo cũng không đúng."

Tạ Nhất mờ mịt một trận, lộ ra ánh mắt hết sức thẳng nam, Thương Khâu lắc đầu một cái, dường như có chút bất đắc dĩ.

Ngay thời điểm Tạ Nhất mê mang, Thương Khâu đột nhiên nhăn mi lại, cầm lấy tay của Tạ Nhất "Bộp!" một cái, nói: "Có người đến."

Nhất định là chủ quản Hồ!

Tạ Nhất bị dọa sợ không dám động đậy, Thương Khâu lôi kéo cậu, thế nhưng chủ quản Hồ phải từ cửa đi vào, bọn họ không có cách nào để đi ra từ cửa, Thương Khâu đã lôi kéo Tạ Nhất nhanh chóng trốn vào tủ quần áo, "Xoẹt!" một tiếng đem cửa tủ quần áo mở ra.

Tạ Nhất vội vàng đem điện thoại di động tắt đi, ngừng thở, cũng không dám động một cái.

"Răng rắc!"

"Cộp cộp cộp..."

Theo cửa được mở ra, tiếng bước chân đi tới, hơn nữa lại vẫn không chỉ một người, còn có tiếng nói chuyện của phụ nữ, nghe như đang ve vãn vậy, vui đùa một hồi, hai người lảo đảo nghiêng ngã vào phòng ngủ chính, Tạ Nhất thậm chí có thể nghe được tiếng hai người ngã lên giường, bởi vì bọn họ trong tủ treo quần áo ở bên cạnh, cách quá gần!

Tạ Nhất khẩn trương khủng khiếp, vội vàng ngừng thở, Thương Khâu dường như cảm thấy cậu khẩn trương, đưa tay kéo Tạ Nhất, vỗ vỗ bàn tay của cậu, ở bên tai Tạ Nhất thấp giọng nói: "Xuỵt ——"

Tai Tạ Nhất liền đỏ lên, cảm giác nóng cháy vô cùng, bởi vì trong tủ treo quần áo rất chen chúc Tạ Nhất và Thương Khâu vóc người hai người còn cũng không thấp, nhất là Thương Khâu, vóc người có thể nói là cao to, căn bản không còn cách nào thẳng lưng được, chỉ có thể hơi khom người, hai người cùng nhét một chỗ, động tác kia giống như Thương Khâu đem Tạ Nhất ôm vào trong lòng vậy.

Hít thở khe khẽ vào bên tai của Tạ Nhất, Tạ Nhất có chút không được tự nhiên, cảm giác thân thể phát nhiệt, không được tự nhiên khó nói nên lời.

Cũng không biết tại sao nữa, dù sao tay của Thương Khâu ôm eo của Tạ Nhất, thực sự đem người ôm vào trong lòng.

Giọng nói bên ngoài còn đang trêu đùa, thoạt nhìn là chủ quản Hồ dẫn gái về nhà, Tạ Nhất chỉ sợ ông ta mở tủ, cho nên căn bản không chú ý tư thế của Thương Khâu, cũng có chút khẩn trương nắm chặc lấy quần áo của Thương Khâu.

Âm thanh bên ngoài càng ngày càng xấu hổ, chủ quản Hồ và phụ nữ triền miên, mà hơi thở trong ngăn tủ cũng càng ngày càng xấu hổ, Tạ Nhất cảm giác được Thương Khâu cách quá gần, hô hấp của bọn họ thậm chí cũng giằng co cùng một chỗ, điều này làm cho cậu chợt nhớ lại nụ hôn của hai người.

Mặc dù chỉ là vì mục đích lấy tinh nguyên, thậm chí không hẳn là hôn môi...

Ánh mắt của Tạ Nhất từ từ quen thuộc bóng tối, có thể thấy rõ ràng Thương Khâu, cậu hơi ngẩng đầu lên, thì thấy Thương Khâu đang cúi đầu nhìn mình, ánh mắt hai người chợt đụng vào nhau, khó hiểu nói không nên lời, giống như là có gì đó đang tràn ra, không ngừng tràn ra, tâm tình khẩn trương trải rộng toàn thân Tạ Nhất, nhưng không phải là bởi vì người bên ngoài mà khẩn trương, mà là bởi vì người trước mắt...

Hô hấp Tạ Nhất trở nên có chút hỗn loạn, cổ họng lăn lộn khô khốc, Thương Khâu lại nhìn cậu chăm chú, một đôi mắt giống như đang phát sáng trong bóng tối, sâu kín, sâu không thấy đáy, mang theo một loại cướp đoạt mãnh liệt.

Môi Tạ Nhất run rẩy một cái, mắt thấy Thương Khâu từ từ cúi đầu xuống, Tạ Nhất khẩn trương cực kỳ, trái tim thiếu chút nữa nhảy ra ngoài, hô hấp của hai người càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, Tạ Nhất chợt nhắm mắt lại, nhắm mắt lại gắt gao, dường như chờ đợi gì đó.

Chẳng qua vừa lúc đó, tay của Thương Khâu đột nhiên sờ một cái, từ phía dưới quần áo bên cạnh Tạ Nhất móc ra được một thứ, dùng giọng rất trầm thấp nói: "Quả nhiên."

Tạ Nhất mê man một hồi, mở mắt ra, phát hiện Thương Khâu căn bản không làm chuyện gì kỳ lạ, vừa rồi anh ta nghiêng sang đây, nhưng thật ra là muốn moi từ đống quần áo phía sau của Tạ Nhất, Thương Khâu từ bên trong móc ra một thứ gì đó, được đặt dưới quần áo, giấu rất kỹ.

Một đôi bông tai!

Tạ Nhất trừng mắt với đôi bông tai kia, nhất thời cảm giác tròng mắt muốn ngớt ra ngoài, hóa ra Thương Khâu cũng không phải muốn...

Tạ Nhất liền ầm cái mặt đỏ lên, Thương Khâu lại mở bàn tay ra, cười híp mắt lại một chút, thấp giọng nói bên tai của Tạ Nhất: "Tạ Nhất, cậu nghĩ rằng tối muốn gì? Hửm?"

Cuối cùng còn có một âm cuối tô chết người không đền mạng, quả thực tô tới xương tủy của Tạ Nhất, cũng tê dại xoẹt xoẹt.

Tạ Nhất trợn mắt nhìn Thương Khâu, giọng nói khàn khàn, cũng thấp giọng đáp: "... Làm ông nội anh!"

Thương Khâu hơi nâng khóe miệng, chỉ vào trong lòng bàn tay mình, trong lòng bàn tay đặt một đôi bông tai, ở trong bóng tối cũng có vẻ lấp lánh rực rỡ, thoạt nhìn kiểu dáng rất quý giá.

Thương Khâu thấp giọng nói: "Kim cương."

Tạ Nhất mở to hai mắt, kim cương? Bông tai lớn như thế, còn là một đôi, phải đáng giá bao nhiêu hả, dù sao Tạ Nhất chưa từng thấy bông tai kim cương lớn như vậy.

Thương Khâu híp mắt một cái, còn nói: "Phía trên có hơi thở của Triệu Á."

Anh ta nói xong, lật lại bông tai một cái, đem mặt trái của bông tai cho Tạ Nhất nhìn, nói: "Còn có..."

Ánh mắt Tạ Nhất loáng một cái, thấp giọng nói: "Máu...

Thương Khâu gật đầu, phía trên bông tai quả nhiên có, ở mặt sau của bông tai, dính lên, chưa lau sạch kịp, đã khô ở phía trên rồi.

Tạ Nhất càng thêm kinh ngạc không thôi, bông tai của Triệu Á, phía trên còn có máu, cái chết của Triệu Á không có liên quan gì tới chủ quản Hồ, Tạ Nhất cũng không tin!

"Reng reng reng reng ——!!"

Điện thoại di động đột nhiên vang lên, Tạ Nhất còn tưởng rằng là mình hoặc là Thương Khâu, chỉ có điều cũng không phải, mà là từ bên ngoài ngăn tủ truyền tới, là điện thoại di động của chủ quản Hồ.

Chủ quản Hồ xổ một câu thô tục, người nữ cũng oán giận nói: "Ai hả, giờ còn gọi tới?"

Giọng nói của chủ quản Hồ: "Ông chủ của anh, em đi về trước đi, ngày mai anh tìm em tiếp."

Người nữ dường như có chút không muốn, chẳng qua chủ quản Hồ cho ả một ít tiền, người nữ đã đạp giày cao gót mà đi, phát ra tiếng "Cộp cộp cộp".

Ngay sau đó chủ quản Hồ nhận điện thoại, nói: "Vâng vâng vâng... Tôi biết rồi... Ngài yên tâm đi, tôi đây qua ngay, được Đường tổng."

Đường tổng?

Tạ Nhất và Thương Khâu liếc mắt nhìn nhau, rất nhanh chủ quản Hồ đã đứng dậy rời đi, sau đó là tiếng cửa mở ra rồi đóng lại.

Tạ Nhất và Thương Khâu lại đang đợi một lát trong ngăn tủ, Thương Khâu lúc này mới đẩy ra cửa tủ, Tạ Nhất cảm giác thiếu chút nữa bị ngộp chết, vội vàng cũng đi ra, nói: "Đi nhanh đi, cẩn thận chủ quản Hồ lại quay về!"

Thương Khâu lại vô cùng bình tĩnh, nói: "Đừng nóng vội, theo sau nhanh như vậy, trái lại còn có thể đi cùng chủ quản Hồ xuống thang máy nữa."

Tạ Nhất suy nghĩ một chút, cũng đúng...

Thương Khâu đi tới lại mở đèn lên, nương tia sáng nhìn kim cương, nói: "Độ tinh khiết không tệ, trọng lượng cũng khả quan, rất đáng giá."

Tạ Nhất nhìn anh ta đánh giá kim cương trên bông tai, liền vội nói: "Cái gì có đáng tiền hay không, đây không phải là bông tai của Triệu Á sao? Sao lại ở trong nhà chủ quản Hồ, hơn nữa còn giấu ở trong quần áo, thấy sao cũng không bình thường."

Thương Khâu híp mắt một cái, nói: "Có lẽ là lòng tham của chủ quản Hồ, thế nhưng cũng có một loại khả năng khác."

Tạ Nhất: "Là gì?"

Thương Khâu ước lượng bông tai trong tay, nói: "Thay người hủy tiêu tang vật."

Thương Khâu dừng một lát, lại nói: "Cho dù Triệu Á là thư ký của Đường Nhất Bạch, thuê một căn nhà không tệ, thế nhưng cậu cũng đã thấy căn nhà của Triệu Á, còn có đồ dùng hằng ngày của cô ta, phải là một người nguyệt quang tộc*, sợ rằng không có tiền mua loại xa xỉ phẩm đắt giá này."

[Là một thuật ngữ của Trung Quốc được sử dụng để mô tả một nhóm lớn những người chi tiêu toàn bộ tiền lương của họ trước khi kết thúc mỗi tháng, đặc biệt là những người trẻ tuổi. Thuật ngữ này bắt nguồn từ một chu kỳ âm lịch.]

Tạ Nhất cảm giác cũng đúng, kim cương của bông tai này quá quý giá.

Thương Khâu híp mắt, nói: "Tám phần mười là có người đưa, chẳng qua tôi nghĩ tình huống của chủ quản Hồ, cho dù có tiền, thế nhưng cũng mua không nổi bông tai quý giá như vậy."

Tạ Nhất xoa xoa đầu, nói: "Lẽ nào bạn trai hoặc ai đó của Triệu Á?"

Thương Khâu: "Không nói chính xác."

Anh ta nói xong, nhìn thoáng qua đồng hồ, Tạ Nhất cho rằng đồng hồ của Thương Khâu có thể còn đắc giá hơn đôi bông tai này.

Thương Khâu: "Bông tai đáng giá như thế, nếu như là người khác đưa cho Triệu Á, tuyệt đối có manh mối... Giờ chúng ta cần phải đi."

Dáng vẻ của Thương Khâu bình tĩnh an nhàn, rất bình tĩnh mà sãi bước ra tới cửa, đẩy cửa ra, mang theo Tạ Nhất rời đi biệt thự của chủ quản Hồ, quả thực cứ như đi ra cửa nhà mình vậy.

Hai người lên xe, Tạ Nhất nói: "Tôi gọi điện thoại cho Đường Nhất Bạch, hỏi thăm xem anh ta có biết chuyện đôi bông tai kim cương của Triệu Á hay không, Đường Nhất Bạch là cấp trên của Triệu Á, phải có để ý đi?"

Tạ Nhất nói xong liền muốn gọi điện thoại, chẳng qua Thương Khâu nâng tay lên ngăn cản, nói: "Khoan đã, tôi gọi."

Tạ Nhất mơ màng một hồi, mình và Thương Khâu ở trong một chiếc xe, mình gọi và Thương Khâu gọi có gì khác nhau ư?

Chẳng qua Tạ Nhất không chú ý biểu cảm muộn tao của Thương Khâu, Đường Nhất Bạch mang quỷ thai cũng không thành thật, một mực khiêu khích Thương Khâu, Thương Khâu làm sao có thể để Tạ Nhất chủ động liên lạc Đường Nhất Bạch chứ, còn không đem Đường Nhất Bạch đá ra xa chứ?

Thương Khâu đem điện thoại lấy ra, anh ta còn chưa gọi, thì cuộc gọi đã tới rồi, là Đường Giảo gọi tới.

Thương Khâu nhận điện thoại, nói: "Alo."

Đường Giảo: "Ngài Thương, thiếu gia không xong rồi!"

Tạ Nhất cũng nghe giọng của Đường Giảo, nói kinh ngạc: "Đường Nhất Bạch làm sao vậy?"

Thương Khâu nhíu nhíu mày, Đường Giảo nói: "Bụng của thiếu gia đột nhiên vô cùng đau, bỗng chốc lại không xong, giờ vô cùng suy yếu."

Tạ Nhất: "Sẽ không sinh mau như vậy chứ?"

Thương Khâu: "Tôi biết rôi, tôi lập tức qua ngay."

Tạ Nhất cảm giác Thương Khâu cũng có thể từ khu ma nhân đổi nghề làm bác sĩ phụ khoa rồi, điện thoại đầu bên kia rất rối loạn, giọng của bác sĩ và người giúp việc rất gấp.

"Mau mau mau, tiêm giảm đau!"

"Chuẩn bị chút nước nóng tới, nước nóng!"

"Đường tổng, Đường tổng!"

——

[1] Ngó sen gạo nếp mật ong: có tên khác là hoa quế gạo nếp ngó sen, là một trong truyền thống đặc sắc nổi tiếng của khu Giang Nam, gạo nếp sống đổ vào trong củ sen, kết hợp với tương hoa quế. Món ăn có mùi ngọt ngào, mềm dẻo.



[2] Củ từ sốt mâm sôi:



[3] Khoai tay xào nước dấm:

Gọt vỏ khoai tây, xắt sợi, ngâm nước.

Chút ớt chuông xanh đỏ, cũng xắt sợi.

Xắt hành nhiễn.

Mở lửa cho dầu sôi, xào cho hành thơm, đừng xào khét, bỏ ớt chuông xanh đỏ vào xào hai phút, vớt khoai tây ra, tiện đem nước đó đổ vào nổi nấu, thêm muối, mở lửa lớn rồi đảo nhanh, khoảng một phút, trước khi ra nồi thêm chút giấm cho thơm, vài giọt dầu vừng, là được.



[4] Bông cải xanh xào tôm bóc vỏ:



———

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.