Quán Cơm Đêm Khuya

Chương 39: Tỉnh Túc Thiên Lang 3



Editor: Xử Vi Thanh [Tiểu Sam]

Giúp một tay?

Tạ Nhất nghe lời của Thương Khâu, cũng không biết có phải bởi vì nguyên nhân thiếu oxi trong đầu hay không, cho nên phản ứng rất chậm, y suy nghĩ gần nửa ngày, bản thân chưa từng có bất kỳ ai giúp một tay, dù sao loại chuyện này tương đối riêng tư.

"Bùm!" một cái, mặt của Tạ Nhất trong nháy mắt lại đỏ lên, cảm giác như giờ đập một quả trứng gà lên mặt mình, cũng có thế tráng trứng gà luôn, đoán chừng có thể tráng ra trứng lòng đào của Thương Khâu thích...

Tạ Nhất nói lắp bắp: "Không không không... Không cần."

Thương Khâu lại là nhướng mày, nói: "Thật?"

Tạ Nhất liền vội vàng gật đầu, đáp: "Thật, thật, là thật đó, vô cùng thật... Hơn nữa, hơn nữa tay anh không phải bị thương sao, tôi..."

Lời của cậu còn chưa nói hết, Thương Khâu lại là vẻ mặt bình tình: "Chưa nói lấy tay."

"Bùm chéo!!!"

Thương Khâu nói không nhanh không chậm: "Miệng, thì sao?"

Tạ Nhất nghe đến đó rồi nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của mình, thật sự không có đồ bật nút chai, thật sự là tiếng nuốt nước bọt, trong lúc bất chợt đầu đã bốc khói, thế nhưng trong ánh mắt thiếu chút nữa lộ ra tinh quang, trong nháy mắt cảm thấy lời nói của Thương Khâu, thực sự là quá có sức hấp dẫn rồi, khiến tim cậu đập nhanh lên, trong đầu một đống tương hồ.

Thương Khâu thấp giọng nói: "Được chứ?"

Tạ Nhất choáng váng, tương hồ trong đầu quả thực kéo không ra được, không còn cách tự hỏi, chỉ nghe lời nói của Thương Khâu, sau đó không nhịn được cám dỗ mà gật đầu một cái.

Thương Khâu thấp giọng nở nụ cười một tiếng, nói: "Bé ngoan."

Tạ Nhất nghe được Thương Khâu dường như khen ngợi mình, nhưng là bởi vì trong đầu phản ứng chậm, cho nên cũng không nghe rõ ràng, chỉ khẩn trương đứng tại chỗ, nhìn Thương Khâu chậm rãi ngồi xổm xuống, cuối cùng một gối chạm xuống đất, động tác này giống như muốn cầu hôn vậy...

Tạ Nhất đời này chưa từng khẩn trương như vậy, cậu hít sâu hai cái, ổn định tâm tình của mình, ngay ở lúc này, hai tiếng "Cộc cộc", dường như có người gõ cửa, lập tức là tiếng của Cao Quỳnh vang lên từ ngoài, nói: "Bệ hạ, ti tương Cao Quỳnh, có chuyện quan trọng cầu kiến."

Tạ Nhất trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy thất vọng sâu sắc, cậu chợt tỉnh táo lại, lại là thất vọng, trong lòng đan xen phức tạp, cũng không biết mình rốt cuộc đang nghĩ gì nữa.

Thương Khâu lại đứng lên, nhún vai, nói bình tĩnh: "Thật đáng tiếc."

Anh ta nói xong, quay đầu đi qua, đi tới cạnh cửa điện, liền đem đại môn mở ra.

Cao Quỳnh từ bên ngoài bước nhanh đi vào, lập tức đóng cửa lại, dường như rất thần bí vậy, nói: "Bệ hạ, đêm qua có người thừa dịp phóng hỏa, ở trong cung trộm cắp."

Tạ Nhất có chút kinh ngạc, nói: "Trộm cắp?"

Cao Quỳnh: "Chính là."

Tạ Nhất lại nói: "Đã mất thứ gì rồi?"

Cao Quỳnh: "Sính lễ được đặt ở thiền điện bị trộm mất rồi, xáo trộn lung tung, ti tướng đã phái người kiểm kê sính lễ, dường như thiếu một hộp kim."

"Hộp kim?" Tạ Nhất càng kinh ngạc, đáp: "Bên trong chứa cái gì? Đồ trang sức? Vải vóc?"

Cao Quỳnh: "Ti tướng tra xét danh sách rồi, hộp kim cũng không lớn, thế nhưng không ghi chép cụ thể là vật gì, trước đây phụ trách chuyện sính lễ, đều là tướng gia Khấu Chuẩn."

Tạ Nhất nhíu mày một cái, chuyện này và Khấu Chuẩn trong ngục lại có liên quan rồi, nói: "Đi điều tra xem sính lễ bị mất rốt cuộc là thứ gì, phái người vào trong ngục hỏi thăm Khẩu Chuẩn."

Cao Quỳnh ôm quyền đáp: "Là, bệ hạ."

Hắn nói xong, cũng không lập tức rời khỏi, mà lại nói: "Bệ hạ, ti tướng còn có một chuyện khác muốn bẩm báo."

Tạ Nhất: "Thái úy cứ nói đừng ngại."

Cao Quỳnh: "Bệ hạ... Quốc sư mới vừa để người đến báo cho ti tướng biết, nói là Vương Hoài trong triều, dường như có chút liên quan với công chúa Khiết Đan."

"Vương Hoài?"

Chính là đại thần tố cáo Khấu Chuẩn kia, gã nói tận mắt thấy Khấu Chuẩn đem độc dược hạ ở trên người Lưu mỹ nhân, Vương Hoài và Khấu Chuẩn trở mặt, nếu như Vương Hoài cấu kết với người Khiết Đan hãm hại Khấu Chuẩn, chuyện này cũng nói xuôi được rồi.

Tạ Nhất chau mày, đáp: "Trẫm biết rồi, ngươi đi tra chuyện sính lễ trước, mặt khác phong tỏa cửa kinh thành, nếu có người trộm cắp sính lễ, cần phải khiến hắn không cách nào ra khỏi thành."

"Là, bệ hạ!"

Cao Quỳnh lĩnh mệnh rất nhanh rồi lui xuống, Tạ Nhất dừng lại thở dài một hơi, cũng hên y phục tương đối rộng, cũng không nhìn ra xấu hổ của mình, bằng không thực sự là nhảy sông chết chìm bản thân coi như xong chuyện.

Cao Quỳnh vừa đi, trong điện cũng chỉ còn lại có Tạ Nhất và Thương Khâu, Tạ Nhất lập tức lại khẩn trương, thừa dịp Thương Khâu còn chưa lên tiếng, lập tức nói sang chuyện khác rất khoa trương: "À... Anh nói xem Vương Hoài có phải cấu kết với sứ thần Liêu hay không?"

Thương Khâu cũng không nói gì, ngồi xuống ở trước bàn, nhìn thoáng qua Tạ Nhất, lúc này mới nói nhàn nhạt: "Tôi vừa cảm ứng được Vương Hoài có hành động, nếu như muốn biết hắn có phải gián điệp hay không, đi xem chẳng phải sẽ biết?"

Tạ Nhất kinh ngạc: "Có hành động? Có hành động gì?"

Thương Khâu: "Cậu quên rồi? Tôi ở trên người Vương Hoài thả phù theo dõi, hiện giờ hắn đi về phía dịch quán rồi."

"Dịch quán!"

Dịch quán kia không phải là nơi công chúa Khiết Đan ngủ lại sao? Xem ra như thế Vương Hoài quả nhiên cấu kết với công chúa Khiết Đan, tám phần mười là hãm hại Khấu Chuẩn, mưu hại Lưu mỹ nhân chính là Vương Hoài.

Thương Khâu đứng lên, nói: "Dịch quán, đi không?"

Tạ Nhất suy nghĩ một lát, lập tức đáp: "Đi!"

Tạ Nhất cũng không thể mặc long bào lộ liễu để đi như vậy, bởi vậy thay một bộ y phục thường ngày, vốn y phục Thương Khâu màu đen, vừa lúc đêm tối hành động, bên ngoài sắc trời đã tối lại, Tạ Nhất phân phó bản thân đã ngủ rồi, đừng quấy rầy, sau đó thì theo Thương Khâu lặng lẽ chạy ra ngoài, hai người ra hoàng cung, len lén đi về phía dịch quán.

Lúc bọn họ đến phụ cận dịch quán, đúng lúc thấy Vương Hoài, Vương Hoài dù sao cũng là một kinh quan, mặc dù không quyền cao chức trọng như tể tướng, nhưng là bởi vì gia thế tốt, ngày thường cũng là tiền hô hậu ủng, hôm nay hắn chỉ một mình, lén lén lút lút, lấm la lấm lét đi ở trên đường cái, đi một bước quay đầu lại nhìn ba lần, cứ do dự như thế mà đi về phía trước, thật sự đi tới dịch quán.

Vương Hoài đi tới phụ cận cửa sau dịch quán, lại nhìn xung quanh, giống như chuẩn bị lén lút đi vào, Tạ Nhất chọc chọc Thương Khâu, thấp giọng nói: "Làm sao giờ?"

Thương Khâu: "Cậu chờ ở đây, đừng nhúc nhích."

Anh ta nói xong, lập tức sải bước đi lên, Tạ Nhất trơ mắt nhìn anh ta đi tới phía sau Vương Hoài, Vương Hoài liếc mắt liền thấy được anh ta, dù sao thân hình Thương Khâu cao lớn, đặc biệt chói mắt, Vương Hoài vừa muốn nói gì đó, dù sao cũng còn chưa lên tiếng được, chợt nghe được một tiếng "Rầm!!".

Tạ Nhất thiếu chút nữa giúp Vương Hoài hô lên, vậy mà Thương Khâu lại giơ tay chém xuống, tay không chém vào trên cổ của Vương Hoài, "Bịch" một cái, Vương Hoài cũng chưa hừ hừ, trực tiếp ngã xuống.

Động tác của Thương Khâu hết sức phóng khoáng đẹp trai, đương nhiên cũng mang theo khinh thường, đưa tay nhấc lên, đã nắm lấy cổ áo của Vương Hoài, đem người kéo đứng lên, trở lại bên cạnh Tạ Nhất rất nhanh.

Tạ Nhất thiếu chút nữa kêu lên, nói: "Anh làm gì vậy? Hắn ta thấy mặt của anh rồi!"

Thương Khâu nhướng mi: "Mặt mũi tôi khó ưa như thế, không thể gặp người ta à?"

Tạ Nhất: "..." Lúc này lại nói giỡn.

Thương Khâu: "Khấu Chuẩn vào tù, Lưu Nga trúng độc, hoàng cung cháy, ngay cả thân là hoàng đế như cậu cũng thiếu chút nữa bị chết cháy, giờ lại đánh mất sính lễ, Vương Hoài tới gặp người Khiết Đan, liên tiếp này khẳng định không phải là trùng hợp, cậu không muốn tra?"

Tạ Nhất: "Dĩ nhiên muốn tra! Tôi thiếu chút nữa bị chết cháy, hơn nữa anh cũng bởi vì cháy mà bị thương, để tôi bắt được cháu trai rùa* đó, tôi nhất định phải lợi dụng thật tốt uy nghiêm của việc làm hoàng đế." [quy tôn tử: là một câu chửi thề.]

Thương Khâu cười, đáp: "Giờ trước mắt đã có một cách để tra rồi."

Tạ Nhất lập tức nói: "Tra thế nào? Anh nói mau."

Tạ Nhất nói xong, thấy nụ cười sâu kín của Thương Khâu, sao lại cảm thấy mình lại tự nhảy nhảy nhót nhót vào trong hố đào sẵn của Thương Khâu rồi?

Thanh tuyến Thương Khâu dịu dàng: "Tôi có thể giúp cậu dùng phù chú dịch dung, người Khiết Đan tuyệt đối không nhìn ra, cậu dịch dung thành dáng vẻ của Vương Hoài, đi gặp công chúa Khiết Đan, nghe lời nói của cô ta."

Tạ Nhất mở to hai mắt, chỉ mũi mình, nói: "Tôi đi?"

Thương Khâu gật đầu.

Tạ Nhất khẩn trương: "Đừng đừng, tôi cũng không biết gì cả, chỉ biết xào rau làm cơm, anh cũng không thể để tôi xào rau làm cơm cho công chúa Khiết Đan chứ? Lỡ như làm lộ rồi sao đây, tôi còn chưa nói xong, đã bị bắt mất rồi."

Thương Khâu nói đầy bình tĩnh: "Tôi yểm trợ cậu."

Tạ Nhất: "..." Trong TV thường nghe những lời này, kết quả diễn viên nhất định phải gou đai*! [từ nguyên gốc là cẩu đới (gǒudài), có phát âm gần giống với go die]

Thương Khâu nâng tay của mình lên, ở trước mặt của Tạ Nhất, quơ rồi quơ, nói: "Cũng không thể để người bị thương đi chứ, bệ hạ?"

Tạ Nhất: "..." Thật là muốn cắn người, nhào qua cắn chết Thương Khâu.

Thương Khâu bán đáng thương, còn rất thành ý mà "Si" một tiếng, thế nhưng Thương Khâu bị thương cũng là bởi vì cứu Tạ Nhất, nếu như không có Thương Khâu, Tạ Nhất không biết chừng bị thiêu thành dáng vẻ gì đây, bị nện thành dáng vẻ gì nữa, bởi vậy Thương Khâu nói vết thương đau, Tạ Nhất tuyệt đối không thể để cho anh ta đi làm việc mà.

Tạ Nhất đâm đầu theo lao: "Được, được rồi, anh cũng đem Vương Hoài đánh ngất xỉu rồi, cũng không thể cũng không làm gì được."

Thương Khâu gật đầu, đáp: "Bé ngoan."

Tạ Nhất: "..."

Thương Khâu đem Tạ Nhất dẫn vào trong một ngõ cụt, sau đó bắt đầu dịch dung cho cậu, Thương Khâu dùng là phù chú, thật phải nói, phù chú quả thực chính là một bách khoa toàn thư, chuyện gì cũng có thể làm.

Tạ Nhất thấy Thương Khâu dịch dung cho mình, miệng ngáp nói: "Phù chú của anh có thể trị đau bụng kinh hay không?"

Thương Khâu nhấc mắt liếc nhìn cậu một cái, hơi nhếch khóe miệng, đáp: "Lần sau lúc cậu đau bụng kinh, tôi có thể cho cậu thử xem sao."

Tạ Nhất: "..." Đừng nên khiêu chiến Thương Khâu, Tạ Nhất thiếu chút nữa đã quên mất, Thương Khâu là vua nói chuyện cười lạnh!

Rất nhanh thì dịch dung xong rồi, vô cùng tiện, Tạ Nhất không nhìn bản thân được, dù sao bọn họ không ai mang gương nhỏ bên mình cả, Thương Khâu gật đầu, nói: "Sẽ không lộ tẩy, đi thôi."

Tạ Nhất có chút khẩn trương, đáp: "Thực sự không thành vấn đề chứ?"

Thương Khâu vỗ vỗ bờ vai của cậu, nói: "Tôi ở gần đây, nếu có vấn đề, gọi tôi là được."

Tạ Nhất mặc dù gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy rất không đáng tin, loại chuyện ngoài khả năng này, quả thực gay go muốn chết, chỉ là đã đến mức này rồi, cũng không thể nào nửa đường bỏ cuộc được.

Vì vậy Tạ Nhất liền ho khan một tiếng, ưỡn ngực lên, quay đầu đi về phía dịch quán, sau khi cậu mở cửa ra, đi vào trong dịch quán, nhất thời mờ mịt rồi, bởi vì cậu không biết công chúa đang ở đâu.

Dịch quán lại rất lớn, rất nhiều sân nhỏ, không ở cùng trong dịch quán với sứ thần.

Tạ Nhất đứng tại chỗ mà mờ mịt, chợt nghe được tiếng cười "Hì hì", một thị nữ Khiết Đan đi tới, che miệng cười, nói: "Vương đại nhân, làm gì ngây ngô, mau tới nha, công chúa cũng đang chờ tới nóng nảy rồi!"

Tạ Nhất nghe thế, giật mình một cái, chẳng qua ổn định lại rất nhanh, đáp: "Tới rồi."

Thị nữ dẫn Tạ Nhất đi vào trong, căn bản không phát hiện chỗ nào không thích hợp, hai người đi tới cửa một căn phòng, thị nữ không đi nữa, cười nói: "Vương đại nhân, đi thôi, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng nha!"

Nàng ta nói xong, mở cửa ra, trực tiếp đem Tạ Nhất đẩy vào.

Tạ Nhất sau khi bị đẩy vào, gương mặt mê man, thiên kim gì cơ? Không phải tới mưu đồ bí mật sao, cùng xuân tiêu một khắc có liên quan gì? [đêm xuân đáng giá ngàn vàng]

Tạ Nhất bị đẩy vào lảo đảo, trong phòng vô cùng mờ tối, không có chút đèn, chỉ có ánh trăng mơ hồ chiếu vào, tất cờ mờ tối.

Tạ Nhất thấp thoáng nhìn thấy được một người nằm trên tháp ở phía trước, dáng vẻ rất nhàn nhã, nhìn động tác tuyệt đối là một cô gái, chắc chắn chính là công chúa Khiết Đan, liền vội vàng nói: "Công chúa."

Quả nhiên là công chúa Khiết Đan, công chúa nở nụ cười một tiếng, đáp: "Làm sao vậy, đồ ngốc, ngươi qua đây nha!"

Tạ Nhất nghe tiếng cười của công chúa Khiết Đan, nhất thời bắp chân chuột rút, cậu đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, công chúa Khiết Đan hình như là một vu nữ, thuật pháp là đầu độc, không biết mình có thể đối phó hay không.

Cậu chậm rãi đi tới, còn chưa đi tới cạnh tháp, công chúa Khiết Đan đã ra tay như điện, bắt lấy Tạ Nhất, lập tức đem người kéo một cái, Tạ Nhất "A" một tiếng, trực tiếp ngã xuống trên tháp, té ngã một cách thất điên bát đảo.

Tạ Nhất mở to hai mắt mơ màn, công chúa Khiết Đan nằm ở trên người cậu, cười híp mắt nói: "Vương đại nhân, khiến nhân gia đợi lâu nha, ngài không biết... Đêm xuân khổ đoản sao?"

Tại sao lại là đêm xuân!

Vương Hoài chẳng qua tới để mưu đồ bí mật, lẽ nào ngoại trừ mưu đồ bí mật, còn muốn làm những chuyện gì khác sao?

Tạ Nhất tóc gáy đều dựng lên, bởi vì nhìn kỹ, quần áo của công chúa Khiết Đan thực sự tràn trề không trói buộc, Tạ Nhất vội vàng quay đầu sang chỗ khác, cũng không dám nhìn nữa.

Công chúa cười híp mắt, nâng tay lên sờ sờ cằm của Tạ Nhất, giống như đùa giỡn Tạ Nhất vậy, Tạ Nhất liền nổi lên một tầng da gà, ngửi mùi thơm trên người của công chúa, dường như muốn đem cơm tối ói ra ngoài vậy, mùi thơm này cũng quá gay mũi rồi.

Công chúa thấy cậu xấu hổ, cười híp mắt nói: "Ai ôi, Vương đại nhân, còn mặt đỏ nữa, lúc nào thuần tình như thế? Cũng không phải là lần đầu tiên, lần trước ngươi đem người ta làm đau quá đó!"

Tạ Nhất: "..." Cái quỷ gì? Vương Hoài và công chúa Khiết Đan lại là loại quan hệ này.

Công chúa cười nói: "Tới đi, đừng làm lỡ nữa."

Da đầu Tạ Nhất đã muốn phát nổ rồi, vội hắng giọng một cái, nói: "Có người đang tra chúng ta."

Công chúa nghe cậu đột nhiên nói như vậy, sắc mặt trầm xuống, lập tức lại cười rộ lên, đáp: "Sợ gì? Vương đại nhân lẽ nào lại sợ? Khẩu Chuẩn hiện đang ở trong ngục, Trương Tế Hiền lão thất phu kia một mình lão lại không bay ra khỏi trời được, phái chủ chiến đã bị chúng ta át chế, thiếu đi Khẩu Chuẩn con cờ lớn này, tiểu hoàng đế chẳng đủ làm gì."

Tạ Nhất nghe thấy nàng ta nói tới mình, nhất thời muốn liếc trắng mắt một cái.

Công chúa còn nói: "Vương đại nhân, ngài ngẫm lại đi, còn thiếu một chút nữa, chúng ta có thể chỉ huy xuôi nam rồi, người Hán hiện đang đại loạn, nội ưu cũng không giải quyết được, đến lúc đó đừng nói là Yến Vân mười sáu châu, coi như là toàn bộ đô thành của người Hán, còn có hoàng cung, vậy đều là của chúng ta rồi!"

Trong lòng Tạ Nhất lộp bộp một tiếng, hoá ra người Khiết Đan căn bản là không có muốn hòa đàm, đây hết thảy chẳng qua là kế hoãn binh, muốn kéo dài binh lực của Đại Tống mà thôi, nhưng lại muốn hủy hoại phái chủ chiến từ bên trong, làm cho đại quân Khiết Đan thừa cơ mà vào.

Tạ Nhất nghe đến kinh hồn táng đảm, đáp: "Nếu như vậy, tùy tiện tìm một người tới hòa đàm không tốt sao? Công chúa phí sức lớn như vậy, vào kinh dạm hỏi, rốt cuộc là vì cái gì?"

Công chúa nghe thế, sắc mặt đen xuống, lập tức xoay người đứng lên, nói với vẻ không vui: "Chúng ta không phải nói đã nói trước là không hỏi nguyên nhân sao?"

Tạ Nhất: "Tôi chỉ là hiếu kỳ mà thôi."

Công chúa cười một tiếng, đáp: "Người tò mò, thường chết cũng nhanh."

Công chúa nói xong, ngồi vào bên cạnh bàn, nâng chung trà lên uống một ngụm, Tạ Nhất liền thấy tay nàng chậm rãi đặt ở phía dưới bàn.

Công chúa Khiết Đan: "Ngươi biết không? Hạ độc cho Lưu mỹ nhân, hãm hại Khấu Chuẩn vào ngục, ngươi đã từng làm rất nhiều, kỳ thực... Giá trị lợi dụng của ngươi đã hết."

Trong lòng Tạ Nhất cả kinh, lẽ nào công chúa Khiết Đan nổi lên sát tâm với mình rồi?

Liền thấy công chúa Khiết Đan chậm rãi đứng dậy, trên tay nàng lại cầm một con dao, ở trong tối dưới ánh trăng chiếu lấp lánh, từ từ tới gần Tạ Nhất, cười nói: "Nói thật ra, công phu trên tháp của ngươi cũng không tệ lắm, có thể lấy lòng ta, chỉ chẳng qua... Ngươi hỏi quá nhiều, người tò mò, đều đáng chết..."

Nàng ta nói xong, nhào tới liền muốn đâm Tạ Nhất, Tạ Nhất hô to một tiếng, lập tức lăn một vòng, chợt từ trên tháp lăn ra, nghiêng xuống rồi nhào ra.

Công chúa Khiết Đan không đắc thủ, lập tức đứng dậy, tựa như một con rắn nước, tiếng chuông trên cổ tay và trên cổ chân phát ra "Đinh đinh đang đang", cười duyên nói: "Còn muốn chạy? Ngươi chạy khỏi lòng bàn tay của ta sao?"

Tiếng chuông vừa vang lên, trong đầu Tạ Nhất "Ong ——" một cái, cảm giác mình có chút không khống chế được, "Rầm!" một cái trực tiếp hai đầu gối mềm nhũn, quỳ ở dưới đất, căn bản bò không dậy nổi, chỉ cảm thấy cả người vô lực, ngay cả sức lực ở ngón tay cũng không có, chậm rãi té trên mặt đất.

Công chúa Khiết Đan đi tới, cười nói: "Muốn trách, thì trách chính ngươi hỏi vấn đề không nên hỏi!"

Nàng ta nói xong, nâng lên dao găm, chợt đâm xuống cổ của Tạ Nhất.

Tạ Nhất căng thẳng trong lòng, giờ cậu căn bản không có sức lực, há miệng cũng không được, chớ nói chi là gọi Thương Khâu, trong lòng thật lạnh thật lạnh.

Vừa lúc đó, một tiếng "Vèo ——", một bóng đen chợt từ ngoài cửa xông vào, như là một trận gió mạnh, căn bản không thấy rõ dáng vẻ, công chúa Khiết Đan hô một tiếng "A" ngắn ngủi, lập tức chính là một tiếng "Keng!!!", dao găm trong tay nàng ta đột nhiên tuột khỏi tay, không cầm chắc, thoáng cái đánh rơi bên tai Tạ Nhất.

Tạ Nhất bị dọa sợ "Ôi..." một cái, hít một hơi khí lạnh, nhắm chặc mắt lại, còn cho là mình hẳn phải chết chắc rồi.

Chỉ là cậu đợi một hồi, không có cảm giác được đau đớn, còn nghe thấy được một tiếng "Há ——" cười khẽ, tiếng cười ấy tô khủng khiếp, theo đó là một tay xoa nhẹ lên mặt mình, đem tóc của mình vuốt lại, vuốt ở sau tai.

Tạ Nhất mở mắt khiếp sợ, liền thấy công chúa Khiết Đan lại hôn mê bất tỉnh, té trên mặt đất, dao găm thì đâm vào bên cạnh mình, Thương Khâu nửa ngồi chồm hổm ở bên cạnh, dùng một loại ánh mắt trêu tức mà nhìn mình.

Tạ Nhất trừng hai mắt, hít một hơi thật sâu, nói: "Anh tới cũng quá chậm rồi!"

Thương Khâu nhướng mi: "Tôi cho rằng rất đúng lúc."

Tạ Nhất nhìn về phía công chúa Khiết Đan, nói: "Cô ta làm sao vậy?"

Thương Khâu: "Không có việc gì, ngất đi thôi."

Anh ta nói xong, đưa tay đem Tạ Nhất đỡ dậy, Tạ Nhất vừa rồi mới nghe được tiếng chuông, giờ cơ thể còn tê dại xoẹt xoẹt, hầu như không nhúc nhích được, Thương Khâu choàng hai tay qua, Tạ Nhất "A" một tiếng, lại được Thương Khâu trực tiếp ôm công chúa.

Một tay Thương Khâu nâng phía sau lưng của cậu, một tay nâng đầu gối của cậu, nói: "Ôm chặt cổ của tôi."

Tạ Nhất cũng không dám không nghe, vội vàng chật vật ôm chặt cổ của Thương Khâu, chỉ sợ anh ta đem mình làm cho té xuống.

Thương Khâu đem Tạ Nhất đặt ở trên tháp, sau đó quay trở lại, đem công chúa Khiết Đan trên đất níu đứng lên, ném ở trên ghế, dùng lá bùa trói gô lại.

Tạ Nhất kinh ngạc nhìn động tác của Thương Khâu làm hết nhiều chuyện lưu loát như vậy, nói lẩm bẩm: "Anh... Không phải tay anh đau sao?"

Thương Khâu nhìn cánh tay của mình, lập tức nói rất không thành ý: "Ừ, tốt nhiều rồi."

Tạ Nhất: "..." Có một loại tâm tình mỗi ngày của Thương Khâu!

Thương Khâu làm xong những chuyện này, rất tiêu sái rót một chén trà, Tạ Nhất vừa định nhắc, đó là ly công chúa Khiết Đan đã từng rồi, nếu như uống trà, vẫn là dùng cái ly khác đi, chẳng qua bọn họ cũng không phải để làm khách, lại còn muốn châm trà?

Nào biết Thương Khâu không phải để mình uống, anh ta rót một ly trà, cổ tay run lên, "Rào!" một cái, ở lúc Tạ Nhất còn chưa kịp ngăn lại, nước trà thoáng cái đều vẩy lên mặt của công chúa Khiết Đan.

"Ôi!!"

Công chúa Khiết Đan hô to một tiếng, thoáng cái đã tỉnh lại, nhìn bọn họ đầy hoảng sợ, ánh mắt lập tức dừng ở trên mặt của Thương Khâu, nói: "Ngươi là... Ngươi là vu nhân kia!!"

Thương Khâu không lên tiếng, một tiếng "Rột xoẹt ——", kéo một cái ghế ra, ngồi xuống trước mặt của công chúa Khiết Đan, động tác kia thực sự là tiêu sái cực kỳ.

Thương Khâu: "Ta cũng thật tò mò, mục đích của ngươi tới nơi này là gì."

Công chúa cười lạnh: "Ta sẽ không nói cho ngươi biết."

Thương Khâu cũng cười lạnh một tiếng, hơi nhếch khóe miệng, nói: "Vậy ta nói cho ngươi biết, vì phần sính lễ, đúng không?"

Trên mặt công chúa đột nhiên biến sắc, không chỉ là công chúa, Tạ Nhất cũng kinh ngạc, nói: "Sính lễ? Cái hộp kia?"

Thương Khâu gật đầu, nói: "Nếu ta đoán không sai, chính là vấn đề của sính lễ. Cũng thật dụng tâm lương khổ, Khấu Chuẩn vào ngục, trong cung cháy, tất cả cũng là vì đục nước béo cò, dương đông kích tây, mục tiêu của các ngươi cũng không phải hòa thân, cũng không phải phái chủ chiến, mà là phần sính lễ, phải không?"

Công chúa cười sâu kín, đáp: "Ta cũng sẽ không nói gì cả."

Thương Khâu: "Ta muốn biết, sính lễ là gì."

Công chúa nói lại: "Ta nói rồi, ta cũng sẽ không nói gì cả, có gan một dao giết ta!

Thương Khâu đứng lên, phủi xiêm y của mình, nói: "Giết ngươi là khẳng định, nhưng đừng nóng vội, dù sao từng dao từng dao mà tới."

Tạ Nhất nghe đối thoại của bọn họ, đột nhiên cảm thấy khí tràng quỷ súc của Thương Khâu toàn bộ khai hỏa, xem ra thường ngày Thương Khâu đối đãi mình đã là tương đối hòa nhã rồi...

Công chúa cười nhạt: "Dằn vặt một nữ tử yếu đuối, ngươi có phải là nam nhân hay không?!"

Thương Khâu nhướng mi: "Vậy hãy để cho ngươi xem một chút cách làm của nam nhân."

Đầu Tạ Nhất tê rần một trận, bởi vì cậu đột nhiên não bổ tiếp theo câu nói của Thương Khâu, không biết vì sao, đột nhiên rất muốn thay Thương Khâu nói, cho dù cô la rách họng cũng không ai quan tâm cô...

Công chúa híp mắt nhìn Thương Khâu, Thương Khâu không nhanh không chậm đi tới, sau đó nhặt lên dao găm trên đất, ước lượng trong tay, nói: "Ta hỏi ngươi, nếu như ngươi không đáp, ta sẽ dùng con dao này, ở trên khuôn mặt vốn không dễ nhìn của ngươi, lại vẽ mấy đường, cho ngươi xấu triệt để một chút."

Tạ Nhất: "..." Thật đúng là lời nói ác độc mà.

Công chúa quả nhiên muốn nổ tung, lập tức gào thét: "Ngươi nói ai xấu?!"

Thương Khâu nhìn công chúa, không nói gì, thế nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng ta, công chúa lại muốn bùng nổ, hô to: "Ngươi dám động vào ta thử xem!! Ta là công chúa Khiết Đan! Thái hậu sẽ không bỏ qua các ngươi!!"

Thương Khâu: "Suy nghĩ về mặt của ngươi trước đi."

Anh ta nói xong đã đem dao đi về phía trước, dán ở trên mặt của công chúa, vỗ nhẹ một cái.

Công chúa bị dọa sợ run lẩy bẩy, nói: "Ngươi giết ta đi! Người Khiết Đan chúng ta là có cốt khí!!!"

Thương Khâu nở nụ cười một tiếng, đáp: "Ta không biết người Khiết Đan có cốt khí hay không, chẳng qua khẳng định không xấu như ngươi đây."

Công chúa cũng muốn tức điên, nói: "Ta nói thật cho ngươi biết! Cho dù các ngươi bắt ta, uy hiếp ta, cũng không có tác dụng!! Bởi vì người của chúng ta đã đi vào tối ngày hôm qua rồi, mang theo thứ đó, suốt đêm ra khỏi thành, hiện giờ các ngươi căn bản đã đuổi không kịp nữa!!!"

Tạ Nhất lấy làm kinh hãi, Thương Khâu híp mắt, nói: "Hóa ra ngươi là một tốt thí."

Tốt thí?

Thương Khâu nở nụ cười một tiếng, nói: "Đúng không? Người Khiết Đan cũng là ngoan tâm, đem công chúa của mình phái ra hòa đàm, thì ra công chúa chỉ là một tốt thí, chỉ tồn tại vì hấp dẫn ánh mắt của quân địch, chờ dùng hết rồi, thì phải chết tha hương đất khách rồi."

Công chúa Khiết Đan cứng cổ: "Mặc kệ ngươi nói thế nào, kế hoạch của chúng ta phải hoàn thành! Người kia đã chạy rồi, hơn nữa các ngươi vĩnh viễn cũng không biết hắn là ai nữa!!!"

Thương Khâu híp mắt một cái, dường như đang thoáng tự hỏi, lập tức nói: "Trước đây ta đã suy nghĩ, Vương Hoài có thể hạ độc vu oan Khấu Chuẩn, mà sao hắn có thể hoàn thành được loại chuyện đem túi độc dược đặt ở trên người của Khẩu Chuẩn? Chuyện như vậy, phải là thiếp thân bên cạnh Khấu Chuẩn mới có thể làm được..."

Anh ta nói xong, dừng một lát, nhìn công chúa Khiết Đan, nói: "Thân Tông Cổ."

Thương Khâu đột nhiên nói ra tên một người, trong nháy mắt Tạ Nhất cũng không nhớ rõ đó là ai nữa, tỉ mỉ nghĩ lại, lại nhớ ra rồi, ngày đó Khấu Chuẩn ở trên yến hội bị vào ngục, bên cạnh Khấu Chuẩn có một từ gia được gọi là Thân Tông Cổ, Thân Tông Cổ còn ôm chân Tạ Nhất khóc lóc kể lể, nói đại nhân nhà bọn họ nhất định không biết làm loại chuyện này, thỉnh Tạ Nhất nhất định điều tra rõ hung phạm.

Tạ Nhất kinh ngạc: "Lại là từ giả kia?!"

Công chúa Khiết Đan dường như có chút giật mình, không nghĩ tới Thương Khâu đoán được, trên mặt trong nháy mắt kinh ngạc, lập tức muốn phủ nhận, chẳng qua Thương Khâu đã nói: "Để người đuổi bắt Thân Tông Cổ, không thể để cho hắn rời khỏi."

Tạ Nhất gật đầu.

Thương Khâu quay đầu nhìn về phía công chúa Khiết Đan, ánh mắt u ám: "Các ngươi phí tâm lớn, không tiếc hi sinh công chúa, phần sính lễ đó, rốt cuộc là thứ gì?"

Công chúa cười ha ha, đáp: "Đương nhiên là chí bảo!! Chí bảo!! Người Hán các ngươi hoài sủy* chí bảo, nhưng không biết lợi dụng, chờ xem! Chờ xem! Chờ người Khiết Đan Chờ chúng ta lấy được phần chí bảo này, là có thể đánh đâu thắng đó, giết các ngươi trở tay không kịp!" [nghi ngờ cất giấu]

Thương Khâu nhíu mày một cái, nâng tay lên "Bộp!" một cái đem công chúa Khiết Đan đánh ngất xỉu, Tạ Nhất lại càng hoảng sợ, nói: "Anh làm gì vậy?"

Thương Khâu không nhịn được: "Miễn cho cô ta khóc la."

Anh ta nói xong, ngoắc tay nói: "Đi, về cung trước đi."

Tạ Nhất theo Thương Khâu trở về cung, đã là đêm khuya, Cao Quỳnh lại đang ở bên ngoài tẩm điện chờ, dường như có việc gấp, chẳng qua bởi vì Tạ Nhất lúc gần đi từng dặn dò rồi, không cho người đi vào, cho nên các nội giam vẫn ngăn cản.

Tạ Nhất mau để cho Cao Quỳnh đi vào, Cao Quỳnh nói: "Bệ hạ, ti tướng đêm khuya đi vào trong ngục, tướng gia nói, phần sính lễ là một đồ trang sức của nữ tử, lúc đàm hòa, người Khiết Đan nhất định phải đem đồ trang sức này thêm vào trong sính lễ, mới bằng lòng xuất giá công chúa."

Thương Khâu híp mắt nói: "Đồ trang sức như thế nào?"

Cao Quỳnh chắp tay: "Là một cặp vàng được rèn thành hình cánh chim."

Trong nháy mắt, trong đầu Tạ Nhất "Ầm ầm ——!!" một tiếng vang thật lớn, quả thực muốn sụp đỗ, dĩ nhiên là cánh chim vàng!

Người Khiết Đan cầm đi cánh chim vàng, vậy bọn họ phải trở về thế nào, từ nơi này trở về hiện thực, nhất định phải có cánh chim vàng, mà giờ cánh chim vàng bị người Khiết Đan trộm đi, trách không được người Khiết Đan muốn hi sinh công chúa, bọn họ lại là vì cánh chim vàng!

Tạ Nhất có chút nóng nảy, nói: "Phong bế cửa thành chưa?"

Cao Quỳnh: "Đã phong bế, chỉ là... Còn chưa có tin tức."

Thương Khâu: "Đi thăm dò có phải có một người tên là Thân Tông Cổ ra khỏi thành hay không, nếu như nhìn thấy người này, lập tức bắt lấy."

Cao Quỳnh chắp tay nói: "Là!"

Tạ Nhất nhức đầu không thôi, chuyện này trở nên phức tạp, cậu vốn cho rằng mình là Hoàng đế, tìm cánh chim vàng rất tiện, sau khi tìm được là bọn họ có thể về nhà.

Thế nhưng sự tình lại phát triển trở thành như vậy, Tạ Nhất bị ép cuốn vào trong cuộc chiến Tống Liêu, muốn lấy lại cánh chim vàng, nhất định phải phân cao thấp tới cùng với người Khiết Đan, giờ thì mong Thân Tông Cổ còn chưa ra khỏi thành.

Thế nhưng đêm qua người Khiết Đan đã đục nước béo cò rồi, làm sao có thể cả đêm còn chưa ra khỏi thành, hôm nay đã qua gần một ngày rồi.

Quả nhiên, đêm khuya Cao Quỳnh lại quay lại, cửa thành có ghi lại Thân Tông Cổ ra khỏi thành, đi rất vội vội vàng vàng, nói là việc gấp, Thân Tông Cổ đã mang theo cánh chim vàng đi mất.

Tạ Nhất lại đi thẩm vấn công chúa Khiết Đan, công chúa Khiết Đan lại cười lớn, giống như phát điên vậy, nói: "Lấy được rồi! Lấy được rồi!! Chúng ta lấy được cánh chim vàng rồi!! Binh sĩ đại Liêu ta, lúc lấy được tất cả, các người chờ chết đi!! Chờ chết đi!"

Công chúa Khiết Đan cười lớn điên cuồng, hình dạng hết sức dữ tợn.

Trong lòng Tạ Nhất có chút lo lắng, cánh chim vàng rốt cuộc có lực lượng gì, bọn họ còn chưa rõ ràng, chỉ biết là cánh chim vàng có thể kích động thời không.

Hiện giờ đã đủ hỗn loạn, nếu như người Khiết Đan dùng cánh chim vàng kích động thời không, như vậy hậu quả khó lường, hết thảy đều sẽ trở nên lộn xộn.

Thương Khâu: "Bệ hạ, thỉnh hạ lệnh đuổi bắt Thân Tông Cổ."

Tạ Nhất gật đầu một cái, hạ lệnh rất nhanh, phát lệnh truy nã Thân Tông Cổ, Cao Quỳnh vội lĩnh mệnh, đi suốt đêm tuyên bố bảng cáo thị.

Sau khi Thân Tông Cổ chạy ra khỏi phủ Khai Phong, vẫn chưa bị phát hiện, cũng đã trải qua vài ngày, Tạ Nhất còn đang trong mộng, đột nhiên nghe được tiếng "Ầm ầm ầm", có người gõ cửa điện dồn dập, Tạ Nhất lập tức tỉnh lại, Thương Khâu xoay người đứng lên, nói: "Tôi đi xem."

Thương Khâu đi ra ngoài một lát, rất nhanh đã vào lại, sắc mặt rất kém, nói: "Tiền tuyến cấp báo, mời cậu đi nghị sự."

Tạ Nhất kinh ngạc không thôi, chẳng qua vẫn nhanh chóng thay đổi long bào, liền dẫn theo Thương Khâu ra tẩm điện.

Các đại thần đã tề tụ ở trên triều đình, trong triều tiếng động ồn ào rất lớn, mọi người không ngừng nghị luận, Khấu Chuẩn đã được thả ra khỏi ngục, cũng đứng ở trong nhóm người, đang nói gì đó với Trương Tế Hiền, sắc mặt hai người đều rất khó coi.

Tạ Nhất đi vào, mọi người lập tức ngưng ồn ào, xếp thành hàng đứng ngay ngắn rất nhanh, chuẩn bị bắt đầu triều nghị.

Tạ Nhất ngồi xuống, Khấu Chuẩn lập tức nói: "Bệ hạ, tiền tuyến quân báo, quân Liêu xuất phát từ U Đồ Phủ, đại quân hai mươi vạn người, đang toàn lực công kích Bảo Châu, Bảo Châu báo cáo, thỉnh cầu bệ hạ phái binh trợ giúp." [U Đô Phủ: tên gọi cũ của Bắc Kinh. Châu: đơn vị hành chính thời xưa]

Hai mươi vạn!?

Mặc dù giờ là Hàm Bình trị* thoạt nhìn ca múa mừng cảnh thái bình, bách tính trôi qua cũng không tệ, thế nhưng ở cổ đại mà nói, hai mươi vạn đại quân, số lượng đã tương đối lớn rồi, dù sao tỷ lệ bệnh chết rất cao, nam giới thành niên cũng khó tìm. [đề cập đến sự cai trị của nhà Tống (998-1003) trong triều đại Bắc Tống]

Chúng thần vừa nghe, cũng bắt đầu xôn xao, bởi vì giờ còn là đầu đêm, mọi người cũng suốt đêm tới đây, bởi vậy rất nhiều người còn chưa biết chuyện gì xảy ra.

Quân Liêu đột nhiên phát binh hai mươi vạn, đúng là hiếm thấy, ngoại trừ tác chiến trong thời kỳ Ung Hi, người Liêu những năm gần đây đều là phát binh mấy nghìn, đa số là kỵ binh, đánh cướp tàn sát bừa bãi một phen, cũng chưa từng có tác chiến quá lớn.

"Hai mươi vạn! Không phải là bởi vì chuyện chúng ta giam công chúa của bọn học chứ?"

"Không thể nào, công chúa giam giữ không được mấy ngày, quân Liêu đã từ U Đô Phủ đến Bảo Châu rồi, vậy không hợp lí."

"May là may là, Bảo Châu có đại tướng Dương Diên Chiêu trấn thủ, thiết quân của Dương Diên Chiêu tất nhiên sẽ không để cho bệ hạ thất vọng."

[Dương Diên Chiêu, còn được gọi là Dương Lục Lang, là một nhà quân sự đầu thời Bắc Tống. Ông là con trai của danh tướng Dương Nghiệp và là người lãnh đạo thứ hai của Dương gia tướng.

Chắc ai có coi phim Dương gia tướng sẽ biết nhân vật này.]

Các đại thần ngươi một lời ta một lời, thảo luận loạn thất bát tao.

Tạ Nhất cũng hiểu được, nếu như là bởi vì bọn họ giam công chúa Khiết Đan, cho nên người Liêu chó cùng rứt giậu, thời gian không khớp, dù sao chỉ có vài ngày, cho dù có thám tử từ Khai Phong lên đường, báo cáo cho người Liêu, thế nhưng quân Liêu đã từ U Đô Phủ tới Bảo Châu rồi, khoảng cách dài như vậy, hơn nữa còn là hành quân quy mô lớn...

Như vậy chỉ còn lại có một khả năng.

Thương Khâu đứng ở phía sau Tạ Nhất, thấp giọng nói: "Người Khiết Đan sớm có chuẩn bị, nội ứng ngoại hợp."

Tạ Nhất cũng hiểu được nếu là như vậy, từ đầu tới cuối, công chúa đàm hòa chẳng qua là một ngụy trang mà thôi, bọn họ dùng thời gian này kéo dài thời cơ chiến đấu, một mặt gây ra hỗn loạn, đục nước béo cò trộm cắp cánh chim vàng, ở mặt khác lén lút phát binh, âm thầm đánh lén Bảo Châu.

Tất Sĩ An chắp tay nói: "Bệ hạ, không chỉ là Bảo Châu bị người Khiết Đan tiến công, còn có những khu vực khác, theo quân báo tiền tuyến tới xem, người Khiết Đan có thể sẽ vòng qua trú quân phía Bắc, thừa dịp khe hở chạy về phía Nam, thỉnh bệ hạ, sớm làm dự định!"

Hắn vừa nói như vậy, mọi người lại là một mảnh ồn ào.

Trần Nghiêu Tẩu lập tức đứng ra nói: "Tướng gia, vậy quân báo có đáng tin hay không? Phải biết rằng người Khiết Đan một mực ở U Đô Phủ, ở phạm vi phía Bắc có thế lực một phương, mà Đại Tống ta mở ra từ chỗ sâu, Hoàng Hà với thế lực phía Nam vững chắc, hơn nữa Bảo Châu có đại tướng như Dương Diên Chiêu trú đóng, làm người Khiết Đan nghe tiếng chạy mất, người Khiết Đan tiến công Bảo Châu cũng không nhất định sẽ thực hiện được, làm sao có thể vượt qua Bảo Châu, ̣một mực đánh thẳng xuống được? Đến lúc đó không cách nào đánh chiếm Bảo Châu, khó tránh khỏi lại có quân đội Đại Tống, quân Liêu một mình hăm hở tiến lên, không có sự giúp đỡ của quân cứu viện tiếp tế, đây chính là phạm vào binh gia đại kỵ, người Liêu tuyệt đối không thể xuôi nam xâm chiếm nếu không phá được Bảo Châu."

Hắn nói xong, chắp tay nói: "Bởi vậy, vi thần nghĩ thế tiến công người Liêu lần này không đủ gây sợ hãi, chỉ cần bệ hạ phái binh tiếp viện, tử thủ Bảo Châu, còn có đại tướng Như Vân, người Liêu tất nhiên sẽ bị đánh đuổi."

Hắn phân tích như thế, triều thần lập tức an tâm lại, giống như ăn thuốc an thần vậy, tất cả đều đồng ý với lời Trần Nghiêu Tẩu.

Tạ Nhất cũng hiểu được rất có lý, thế nhưng cậu còn chưa quên, công tích lớn nhất trong lịch sử của Tống Chân Tông, chính là ngự giá thân chinh Đàm Châu, cuộc chiến Tống Liêu Đàm Uyên, đã ở giữa đường này rồi.

Tạ Nhất nhíu mi lại, lại là ngoài khả năng, bản thân căn bản không có bất kỳ tài hoa quân sự nào, kết quả giờ lại phải chủ trì chiến dịch, hơn nữa còn là cuộc chiến Đàm Uyên.

Tạ Nhất trầm ngâm một lát, nói: "Tử thủ Bảo Châu, đích thật là cần tử thủ, nhất định không thể để cho quân Liêu đoạt được Bảo Châu, mặt khác..."

Cậu suy nghĩ một lát, lại nói: "Trẫm còn muốn phái binh trợ giúp Đàm Châu."

"Đàm Châu?!"

Trần Nghiêu Tẩu thiếu chút nữa hô lên, căn bản không thể hiểu được lời của Tạ Nhất.

Dù sao Trần Nghiêu Tẩu không phải là "người có kinh nghiệm", căn bản không biết cuộc chiến Đàm Uyên là gì, mà Tạ Nhất là "người có kinh nghiệm", trong thời kỳ Tống Chân Tông, cuộc chiến Đàm Uyên là chiến dịch lớn nhất, cũng là triều Tống chống lại người Khiết Đan, một trận chiến dịch đánh được xuất sắc nhất, cho nên Tạ Nhất không thể để cho trận chiến dịch này biến thành trận thua, cần sớm làm dự định.

Trần Nghiêu Tẩu lại không thể hiểu, nào chỉ là hắn ta, ngay cả Trương Tế Hiền và Tất Sĩ An cũng không thể hiểu, dù sao Đàm Châu chỗ này ở trên Hoàng Hà, Đàm Châu bị Hoàng Hà đi xuyên qua, chia làm thành Bắc và thành Nam.

Mà Đàm Châu là bề mặt của phủ Khai Phong, nói cách khác, nếu như quân Liêu thực sự xuôi Nam, binh đến Đàm Châu, cũng chính là đi đến phía dưới "chân tường thành" của Đại Tống, đây chính là chuyện nguy cấp.

Thế nhưng phải biết rằng, Đàm Châu có thể ở trên Hoàng Hà, thời đại đó còn chưa có ca nô, quân Liêu là kỵ binh làm chủ, quân đội dũng mãnh hung hãng, thủy chiến đối với bọn họ mà nói vô cùng có hại, thành Đàm Châu có nơi hiểm yếu làm cái chắn, dễ thủ khó công, nhưng lại đi sâu vào trong lòng của Đại Tống, nghĩ như thế nào người Liêu cũng không thể đoạt được Đàm Châu.

Trần Nghiêu Tẩu không tin, hai vị lão tướng gia Tất Sĩ An và Trương Tế Hiền cũng không thể nào tin được, ngược lại là Khấu Chuẩn và Cao Quỳnh cảm thấy, việc của bệ hạ sầu lo cũng không quá đáng.

Cuối cùng vẫn là quyết định trợ giúp Bảo Châu, đồng thời phái binh Đàm Châu tăng mạnh thủ vệ.

Tạ Nhất cảm thấy làm hoàng đế thực sự mệt chết đi, cái gì cũng phải lo, hơn nữa ca múa mừng cảnh thái bình của thái bình thịnh thế đã nói đâu, thế nào còn muốn chiến tranh, mà còn biên quan hỗn loạn, mỗi ngày đều có bách tính bị đánh cướp tàn sát, mỗi ngày đều sẽ báo danh trước mặt Tạ Nhất, Tạ Nhất sợ nhất là nhìn những tấu chương này.

Dù sao cậu cảm thấy mình chỉ là một ông chủ nhỏ kinh doanh quán cơm đêm khuya, sẽ làm chút sáng tạo quảng cáo này nọ, thế nhưng cậu thật sự không có thiên phú quản lý quốc gia, cũng không có thiên phú của hành quân đánh trận.

Nhưng không biết vì sao, mỗi khi thấy những tấu chương này, trong lòng Tạ Nhất luôn sẽ có một chút rung động, loại tâm tình này giống như đã từng quen biết, giống như đã được phủ đầy bụi từ rất lâu...

Tạ Nhất nằm ở trên tháp, cậu nhức đầu muốn chết, mệt muốn chết, cứ một mực lại ngủ không được.

Thương Khâu đi tới, ngồi ở cạnh tháp, đưa tay đặt lên trán của cậu, khẽ xoa đầu cho cậu.

Tạ Nhất nâng lên mi mắt nhìn anh ta một cái, thở dài: "Vừa bắt đầu tôi còn nghĩ mặc thành hoàng đế rồi rất hưng phấn, thế nhưng hiện giờ nhìn lại, thực sự là quá khó khăn, hơn nữa cánh chim vàng còn chưa có tin tức gì, không biết đi chỗ nào rồi, dựa theo hiện giờ mà nhìn, cánh chim vàng chỉ sợ là sắp đưa tới U Đô rồi."

Giọng nói của Thương Khâu rất nhẹ, mang theo khàn khàn nhè nhẹ, không biết có phải lỗi giác của Tạ Nhất hay không, cứ cảm thấy thanh tuyến của Thương Khâu rất dịu dàng. Đáp: "Đi ngủ trước đi."

Tạ Nhất gật đầu, cách xoa bóp của Thương Khâu rất thoải mái, khiến cậu cảm thấy mệt mỏi vô cùng, rất nhanh thì ngủ thiếp đi.

Đại quân chi viện Bảo Châu, danh tướng Đại Tống Dương Diên Chiêu tử thủ Bảo Châu, người Liêu mặc dù có hai mươi vạn đại quân, thế nhưng công lâu không được, không tới nửa tháng, thế công kích đã bắt đầu chuyển yếu, ngược lại công kích những châu khác.

Ở trong lúc quần thần vui mừng khôn xiết, cho rằng bọn họ lại kháng được Khiết Đan lần nữa, quân báo tiền tuyến đột nhiên đến, Tạ Nhất lần thứ hai nửa đêm bị người gọi đi vào triều, chuẩn bị nghị triều.

Lúc Tạ Nhất dẫn theo Thương Khâu đi vào triều đình, thì thấy mỗi một đại thần sắc mặt tái nhợt, lòng người bàng hoàng, không biết xảy ra chuyện gì, trước đó còn nói Bảo Châu đại thắng, người Khiết Đan công lâu không được, lẽ nào xảy ra biến cố gì lớn?

Tạ Nhất ngồi xuống, Khấu Chuẩn đã mặt âm trầm, bẩm báo: "Bệ hạ, việc lớn không tốt, quân báo tiền tuyến, quân Liêu thực sự lấy Bảo Châu làm ngụy trang, dẫn quân xuôi Nam rồi!"

Tạ Nhất vừa nghe, trong lòng "Lộp bộp" một tiếng, quả thế, mục đích lần này của quân Liêu chính là Đàm Châu, mà không phải Bảo Châu.

Quân báo tiền tuyến, quân Liêu từ có góc độ xuất phát, công kích Bảo Châu trước, sau đó ngược lại công kích những khu vực khác, từ Định châu đến Doanh châu, Doanh châu đánh tới Kỳ châu, từ Kỳ châu lại đến Dực châu, từ đó xuôi Nam, hết thảy đều là ngụy trang, mục đích chính là tiến quân thần tốc, cuối cùng từ Dực châu đến Lạc châu, từ Lạc châu lướt qua quân đội thiên hùng, ép thẳng thành Bắc của phía Bắc Đàm Châu Hoàng Hà.

Đàm châu chính là mở ra cửa ngõ, nếu như thành Bắc bị đánh hạ, như vậy đô thành của Đại Tống rất nhanh sẽ phải đổi thành đô thành của người Khiết Đan rồi!

Chúng thần một mảnh ồn ào, Trần Nghiêu Tẩu lời thế son sắt trước đó cũng là vẻ mặt khiếp sợ tro tàn, môi run rẩy, không biết nói cái gì cho phải, giờ đây chỉ có thể vui mừng, bệ hạ có dự kiến trước, cố ý phái binh đi trợ giúp Đàm châu, thế cho nên Đàm châu không có khả năng bị đánh hạ lập tức.

Động tác của người Liêu xuôi Nam rất nhanh, cơ hồ là ra roi thúc ngựa, không muốn làm nhiều tạm nghỉ, không muốn tổn thất binh lực, mục đích chính là Đàm châu, rất rõ ràng, muốn một lần hành động bứng rớt hang ổ của Đại Tống.

Trần Nghiêu Tẩu còn có chút không tin, nói: "Thế... Bệ hạ... Nhưng là người Liêu tiến quân thần tốc, bọn họ... Bọn họ tiếp viện căn bản không đủ, làm sao có thể... Không có khả năng, nếu như chúng ta lúc này chặt đứt đường lui của người Liêu, người Liêu chẳng phải là tự chịu diệt vong? Lẽ nào... Lẽ nào còn có hậu chiêu sao?"

Hắn ta vừa nói như vậy, mọi người lại dâng lên sợ hãi, thảo luận rối rít, sắc mặt cũng vô cùng tái nhợt.

Khấu Chuẩn chủ trương phái binh viện trợ Đàm châu, đồng thời phái binh đi công kích đường lui của người Liêu, cắt đứt qua loa của bọn họ, giải quyết tận gốc cứu thoát Khai Phong.

Trần Nghiêu Tẩu lại khẩn trương: "Nhưng người Liêu nếu thật có hậu chiêu gì đó, đó chính là dẫn quân vào vò, phải làm thế nào cho tốt?"

Cao Quỳnh chắp tay nói: "Bệ hạ, ti tướng còn tra ra được, trước khi trong cung mất trộm sính lễ, đang được bí mật đưa đi Khả Lam*." [Khả Lam là một huyện thuộc địa cấp thị Hãn châu, tỉnh Sơn Tây, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.]

"Khả Lam?"

Tạ Nhất nhíu mày một cái, mấy ngày nay cậu xem quân báo mỗi ngày, đương nhiên biết Khả Lam là nơi nào, Khả Lam là trạm tiếp viện của quân Liêu xuôi Nam Bắc làn này, có thể nói, hai mươi mấy vạn quân Liêu, tất cả đều dựa vào Khả Lam phát lương giúp đỡ, bởi vì Khả Lam hết sức quan trọng, cho nên Tiêu Thái hậu tổng chi huy xuôi Nam lần này, cố ý thiết trí một vạn năm ngàn cung trướng quân* ở Khả Lam.

[Quân Liêu được chia thành: cung trướng quân, bộ tộc quân, kinh châu quân và thuốc quốc quân.

Cung tướng quân, tạo thành từ trai tráng được chiêu mộ cho vua, là quân thân tộc Khiết Đan, túc trực bảo vệ trong tẩm cung vua.]

Cung trướng quân chính quy nhưng là tinh nhuệ của người Liêu, một vạn năm ngàn người tụ tập cùng một nơi, không phải là số lượng nhỏ, có thể nói là canh phòng nghiêm ngặt, người Liêu muốn đem cánh chim vàng đưa đến Khả Lam, nếu quả như thật đã tới Khả Lam, như vậy muốn cướp về, vậy thì khó càng thêm khó rồi.

Khấu Chuẩn chủ trương cắt đứt đường lui của người Liêu, đồng thời tử thủ Đàm châu, lại nói: "Hôm nay người Liêu xuôi Nam, mặc dù khí thế rất lớn, nhưng là bọn hắn vẫn không thể đoạt được bất kỳ một châu nào, lại tổn thất hơn vạn, Đại Tống ta mặc dù bị vây hoàn cảnh xấu, thế nhưng cũng không có tổn thất gì cả, chỉ là sĩ khí không đủ, bệ hạ, thần khẩn cầu bệ hạ, vượt qua Hoàng Hà, cổ vũ khí thế, ngự giá thân chinh!"

Tiếng nói Khấu Chuẩn vừa dứt, trong triều một mảnh ồn ào, ngay cả lão tể tướng như Tất Sĩ An vẻ mặt cũng khiếp sợ nhìn Khấu Chuẩn, nói: "Thế... Thế quá nguy hiểm, khí thế người Khiết Đan rào rạt, sao có thể để bệ hạ ngự giá thân chinh? Bệ hạ chính là vạn kim chi khu, gốc rễ Đại Tống ta, nếu bệ hạ có sơ xuất gì, làm thế nào mới tốt?" [khu: thân thể, cơ thể.]

Khấu Chuẩn chắp tay nói: "Bệ hạ, khí thế quân ta hiện nay không đủ, người Liêu thế đến rào rạt, nếu người Liêu thật sự được lợi ở Đàm Châu, vượt qua thành Bắc, như vậy cơ nghiệp Đại Tống sẽ nguy hiểm!"

Hắn nói xong, có không ít người phái chủ chiến, cũng đồng ý ào ào, thỉnh cầu Tạ Nhất ngự giá thân chinh, Trần Nghiêu Tẩu lập tức đứng lên, nói: "Bệ hạ, tuyệt đối không thể! Tuyệt đối không thể!"

Hắn nói xong, lại nói: "Khí thế người Khiết Đan hung mãnh, nếu như bệ hạ ngự giá thân chinh, có thể vừa lúc trúng ý muốn của bọn họ, nếu bệ hạ có sơ xuất gì, Đại Tống ta nên làm thế nào mới tốt? Không bằng... Không bằng..."

Hắn nói xong, có hơi lắp bắp, dường như cũng nói không nên lời, thế nhưng cuối cùng vẫn nói tiếp: "Không bằng thỉnh bệ hạ suy xét... Dời đô!"

"Dời đô?!"

"Dời đô đi chỗ nào?"

"Ích châu sao?"

"Dời đô? Đây là sỉ nhục!? Chúng ta làm sao có thể bị người Khiết Đan ép dời đô, nếu nói ra, còn thể thống gì nữa?"

Tạ Nhất cau mày, nhìn triều đình, các đại thần có phản đối, có thẳng thắn trực tiếp bắt đầu thảo luận dời đô đi chỗ nào, có thể dời đô đi về Tứ Xuyên, dễ thủ khó công, dù sao thục đạo chi nan nan vu thượng thanh thiên*.

[Là một bài thơ của Lý Bạch. Câu nguyên gốc là đường Thục khó khăn, khó như lên trời xanh, ý là: đường vùng núi của Tứ Xuyên, khó có thể leo lên, đường sá đi như thế, so sánh với trời còn khó hơn.

Chỗ này vận dụng phương pháp cường điệu, miêu tả đường Thục khó đi vô cùng.]

Tạ Nhất nghe âm thanh hót kêu của bọn họ, nhất thời có chút phiền, đáp: "Đủ rồi!"

Tạ Nhất cũng phát giận, trong triều đình nhất thời đã yên lặng lại, mọi người đều giương mắt nhìn hoàng đế trẻ tuổi.

Giọng nói Tạ Nhất trầm thấp: "Dời đô thì không cần suy nghĩ nữa, có rảnh rỗi thảo luận tới chỗ nào tị nạn, không bằng nghĩ đẩy lùi địch thế nào đi."

Cậu nói như thế, Trần Nghiêu Tẩu đã không dám nói tiếp nữa, Khấu Chuẩn trực tiếp đứng lên, đáp: "Bệ hạ, tình thế trước mắt hiện giờ, chỉ có khí thế bất lợi cho quân ta, còn lại vẫn chưa có quá nhiều tổn thất, lực kháng Khiết Đan của Bảo Châu, đã đạt được thắng lợi, mà tiền tuyến một mình người Khiết Đan hăm hở tiến lên, quân ta chỉ cần chặt đứt quân cứu viện Khả Lam, là cũng triệt để bỏ đi nỗi lo về sau."

Tạ Nhất mặc dù không hiểu quân sự, thế nhưng Khấu Chuẩn nói rất có đạo lý.

Tạ Nhất: "Vậy theo lời các vị, ai có thể đi tới Khả Lam, giải quyết tận gốc?"

Cậu vừa nói như thế, mọi người rơi vào trong trầm tư, Trương Tế Hiền chắp tay nói: "Bệ hạ, cựu thần cho rằng, đại tướng Dương Diên Chiêu có thể."

Dương Diên Chiêu chính là Dương Lục Lang tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử, người Khiết Đan cho rằng, chủ tinh thứ sáu của Bắc Đẩu Thất tinh chấn U Yên* phương Bắc, cho nên Dương Diên Chiêu bị người nhìn thành Lục Lang tinh hạ phàm, khiến người Khiết Đan nghe tin đã sợ mất mật. [Ngày nay thuộc phía Bắc Hà Bắc và phía Nam Liêu Ninh.]

Tạ Nhất cũng hiểu Dương Diên Chiêu thích hợp, Trương Tế Hiền lại nói: "Chẳng qua số lượng quân Bảo Châu thiếu, sợ rằng không thể đi tới Khả Lam hoàn thành đánh lén, quân Khả Lam đóng giữ một vạn năm, không chỉ là số lượng khả quan, hơn nữa hết sức tinh nhuệ."

Tạ Nhất suy nghĩ một lát, Thương Khâu đột nhiên nói: "Bệ hạ không ngại phái hai vạn kỵ binh, giao cho Dương tướng quân, viễn phó Khả Lam, giải quyết tận gốc."

Hai vạn kỵ binh đối với một vạn năm cung trướng quân triều Liêu, số lượng là có xu thế áp đảo tuyệt đối, nếu như lại thêm đánh lén trong đêm, có lẽ có thể giành thắng lợi.

Tạ Nhất gật đầu, nói: "Vậy hai vạn kỵ binh, nên do ai đi giao nhận, các vị ái khanh có thể tiến cử ai?"

Mọi người nghe thế, quay đầu nhìn nhau, cũng không biết nên tiến cử ai.

Tình thế của bọn họ hiện giờ rất bị động, người Liêu đã đi về phía Đàm Châu, Tạ Nhất muốn dùng hai vạn binh mã, phát tới Khả Lam, giải quyết tận gốc, cắt mất đường lui của người Liêu, thế nhưng quá trình phát binh này, cần đối mặt chính diện với quân Liêu, hết sức nguy hiểm, nếu là người Liêu lấy được tin tức, ở nửa đường phục kích bọn họ, có thể hai vạn kỵ binh này, đều không thể thành công hội hợp với Dương Diên Chiêu ở Bảo Châu.

Đây chính là một nhiệm vụ gian khổ.

Thời điểm mọi người đang suy tư, Cao Quỳnh đột nhiên bước ra một bước, chắp tay đứng ở chính giữa triều đình, cao giọng nói: "Điện tiền đô chỉ huy sứ, Cao Quỳnh, nguyện lĩnh mệnh!"

Tạ Nhất cúi đầu nhìn Cao Quỳnh, dáng người Cao Quỳnh cao ngất, một thân giáp đen, trên mặt không có biểu tình dư thừa, thoạt nhìn lãnh ngạnh lại lãnh khốc, dáng vẻ giống như đúc với A Lương, chỉ là nói năng thận trọng, trên mặt hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu của thật thà.

Tạ Nhất suy tư một chút, cũng nói Cao Quỳnh là sao Thiên Lang hạ phàm, chiến công cao, nếu để cho Cao Quỳnh lĩnh binh đi giao nhận với Dương Diên Chiêu, có lẽ có thể yên tâm.

Tạ Nhất gật đầu, đáp: "Cao tướng quân, trẫm sẽ đem hai vạn kỵ binh này, giao cho ngươi."

Cao Quỳnh nghe thế, trên mặt nhất thời lộ ra sắc mặt vui mừng, ánh mắt càng thêm thâm trầm sắc bén, chắp tay nói: "Tạ ơn bệ hạ! Ti tướng nhất định thề sống chết tận hiến, không phụ kỳ vọng!"

Tạ Nhất gật đầu một cái, lại nói: "Cao tướng quân lầy này giao nhận với Dương tướng quân, tập kích trạm tiếp viện Khả Lam, đồng thời còn phải đem thứ người Khiết Đan trộm từ trong cung, mang về trọn vẹn cho trẫm."

"Là, ti tướng rõ!"

Tạ Nhất híp mắt một cái, cười nói: "Được, trẫm sẽ chờ tin tức tốt của Cao tướng quân, đợi lúc Cao tướng quân giải quyết tận gốc, chính là ngày trẫm... Ngự giá thân chinh Đàm Châu!"

Cậu vừa nói như vậy, trong triều đình một mảnh ồn ào, đám người Khấu Chuẩn Trương Tế Hiền lập tức quỳ xuống, đều hô muôn năm, những phái chủ hòa khác vừa nghe, nếu tâm ý hoàng thượng đã quyết, hoàn toàn không có ý nghĩ dời đô, cũng không có bất kỳ biện pháp nào, đành phải quỳ xuống, cũng chắp tay hô muôn năm.

Lúc triều nghị kết thúc, chân trời đã chiếu sáng rồi, Tạ Nhất dẫn Thương Khâu từ triều đình đi ra, đi về phía tẩm điện, Thương Khâu thấp giọng nói: "Ngày hôm nay khí thế không tệ, bệ hạ."

Tạ Nhất cười cười, nghe ra Thương Khâu đang trêu chọc mình, đáp: "Tôi cũng không nghĩ rằng có một ngày phải chủ trì chiến dịch."

Tạ Nhất nói xong, thở dài, nói xa xôi: "Không biết lúc nào có thể đem cánh chim vàng lấy về nữa."

Thương Khâu: "Nhanh thôi, Cao tướng quân vài hôm nữa sẽ khởi hành, đi Bảo châu."

Tạ Nhất gật đầu một cái, nhìn tia nắng của chân trời, trong lòng có chút cảm khái nói không nên lời...

Cao Quỳnh lĩnh mệnh, rất nhanh đã muốn khởi hành chạy đến Bảo châu, hội hợp với Dương Diên Chiêu, sau đó cùng nhau dẫn đầu hai vạn kỵ binh, lao tới Khả Lam.

Sáng sớm ngày mai, Cao Quỳnh sẽ khởi hành, để hành động bí mật, không ai tiễn đưa, hết thảy đều là lặng yên không tiếng động.

Cao Quỳnh từ trong phủ đi ra, đi lại rất nặng nề, ở trên đường phố Khai Phong vào đêm, do dự chằn chừ, cuối cùng đi tới trước một cửa phủ, hắn quen cửa quen nẻo đi vào, đẩy ra đại môn, trực tiếp đi vào trong.

Cao Quỳnh rất nhanh đi tới trước một phòng, nhưng có chút do dự, không biết có nên nâng tay đẩy cửa ra hay không.

Hắn do dự một chốc, cuối cùng cắn răng một cái, đang chuẩn bị xoay người rời khỏi, lại nghe âm thanh bên trong nói: "Vào đây."

Cao Quỳnh sửng sốt, vẫn là xoay người lại đẩy cửa đi vào, sau đó nhẹ nhàng khép cửa lại, trong phòng rất hôn ám, bọn hạ nhân đều nghỉ ngơi, không có một chút âm thanh.

Trên tháp rũ màn che, có người nằm ở bên trong, vén màn lên, một bàn tay vẫy về phía Cao Quỳnh, Cao Quỳnh chậm rãi đi tới, đứng ở bên cạnh tháp, nói cung kính: "Đại nhân, ti tướng ngày mai sẽ phải xuất chinh rồi."

Quốc sư vén lên trướng mành, kéo tay của Cao Quỳnh, đem hắn mang lên tháp, quốc sư không mang mặt nạ, một khuôn mặt xinh đẹp giống như tiên tử, cười nói: "Đây không phải là ngươi thích sao?"

Cao Quỳnh gật đầu: "Là."

Quốc sư lại nói: "Vậy ngươi đang do dự cái gì? A Lương, ngươi không thích cảm giác chinh chiến sao? Ta làm tất cả, cũng là vì ngươi."

Âm thanh của quốc sư êm dịu, mang theo một cổ chân thành, Cao Quỳnh gật đầu, đáp: "Là, ti tướng không do dự."

Quốc sư cười, lại có chút cảm giác xinh đẹp, đưa tay ôm lấy vai của Cao Quỳnh, nói: "Ngày hôm nay ta muốn thưởng ngươi, đợi ngươi chiến thắng trở vể, ta lại sẽ thưởng ngươi nữa, ngươi thích không?"

Cao Quỳnh gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt của quốc sư, trong mắt để lộ ra si mê khó có thể tự kềm chế, âm thanh khàn khàn: "Thích."

Quốc sư cười khẽ: "Vậy còn chờ gì nữa? Nhẹ một chút, dịu dàng một chút..."

Ánh mắt Cao Quỳnh thâm trầm, chợt xoay người, từ trên cao nhìn xuống đối phương, quốc sư hết sức thuận theo, còn biểu hiện ra một ít hơi thở yếu nhược, khiến dáng vẻ mảnh khảnh của hắn ta càng lộ vẻ suy nhược...

Bóng đêm càng ngày càng thâm trầm, trong phòng xá đã không còn tiếng động, hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thể nghe tiếng gió thổi mơ hồ, quốc sư nằm ở trên tháp, sắc mặt có chút uể oải, vành mắt hơi đỏ, dường như khóc sưng lên, trên mặt có chút bất lực, đang rơi vào giấc mộng trầm lắng.

Cao Quỳnh ngồi ở bên cạnh hắn ở trên tháp, đưa tay khẽ vuốt ve gương mặt trắng nõn của quốc sư, âm thanh trầm thấp: "Thật muốn nhìn ngươi lần nữa, mãi mãi cũng nhìn không đủ..."

Hắn nói xong, rời khỏi cạnh tháp, đi tới cạnh cửa sổ, ngẩng đầu lên, nhìn trời sao ở nơi xa xôi, ở nơi xa xôi đó, có một vì sao nổi tiếng chóp chóp tắt tắt, gần như sắp rơi xuống...

Ngày thứ hai vừa rạng sáng, quốc sư dậy rất trễ, còn được hạ nhân đánh thức, hắn mở mắt ra, trong phòng xã đã không còn Cao Quỳnh.

Quốc sư nằm lười biếng, nói: "Thái úy đâu?"

Hạ nhân cung kính: "Thái úy sáng sớm đã đi, còn để lại lời nói, để quốc sư chú ý cơ thể, bảo trọng cơ thể."

Quốc sư cười khẽ một tiếng, dường như không coi ra gì, chỉ nói: "Càng ngày càng gà mẹ rồi."

Hai vạn kỵ binh của Cao Quỳnh, trời chưa sáng đã xuất phát, chạy ra Khai Phong phủ, bởi vì là bí mật xuất chinh, cho nên không ai tiễn đưa, lúc sắc trời mờ tối Tạ Nhất và Thương Khâu đã leo lên cửa thành lầu, cúi đầu nhìn Cao Quỳnh một thân giáp đen, cưỡi ngựa đen, thắt lưng cài bảo kiếm, đã ào ra khỏi thành...

Quân đội của Cao Quỳnh khéo léo tránh khỏi quân Liêu xuôi Nam, rất nhanh đi tới Bảo Châu, tin chiến thắng tiền tuyến, đã hội hợp với Dương Diên Chiêu quân Bảo châu, hai người dẫn đầu hai vạn kỵ binh, đánh về phía Khả Lam rất nhanh, dự định dạ tập trạm tiếp viện Khả Lam.

Trong triều nghe được tin chiến thắng của Cao Quỳnh, nghe nói hắn giao nhận thuận lợi với Dương Diên Chiêu, nhất thời cũng một mảnh vui mừng khôn xiết, Khấu Chuẩn cũng đang chuẩn bị chuyện ngự giá thân chinh của Tạ Nhất, Khấu Chuẩn Trương Tế Hiền chuẩn bị đi theo phụng dưỡng, còn có hai nghìn cung nhân, cũng nguyện ý cùng đi.

Lão tướng gia Tất Sĩ An lại có chút chần chờ, ngay cả phái chủ hòa đều đã nhìn ra, lão tướng gia này có chút lùi bước, mặc dù nói rất tốt, thế nhưng cũng không muốn theo đi Đàm châu, dù sao Đàm châu giờ đã biến thành nơi vây công của quân Liêu.

Hai tháng, gần hai tháng, quân Liêu đã một đường từ U Đô phủ tiến quân thần tốc, đánh Đàm châu, quỹ đạo xuôi Nam thế như chẻ tre, Tất Sĩ An sợ hãi cũng là có nguyên nhân.

Tất Sĩ An: "Không phải là cựu thần tham sống sợ chết, Cao tướng quân xuất chinh trước một đêm, cựu thần xem tinh tượng, sao Thiên Lang chớp tắt muốn rớt, chính là dấu hiệu của tai đại họa, cựu thần thỉnh cầu lưu thủ đô thành, lấy bảo hoàn toàn!"

Lão nói như thế, người bên ngoài cũng không có lý do gì từ chối, dù sao có hai tể tướng rồi, Khấu Chuẩn và Trương Tế Hiền nguyện ý theo Tạ Nhất đi Đàm châu rồi, cứ như thế, đúng thật cần phải có người quyền cao chức trọng, lưu thủ đô thành mới đúng.

Tạ Nhất cũng không từ chối thỉnh cầu của Tất Sĩ An, liền đồng ý.

Không đến nửa tháng, Khả Lam gửi đi tin chiến thắng, Dương Diên Chiêu tự mình viết tin chiến thắng, tấu lên Tạ Nhất, tiền tuyến đại thắng, quân Bảo châu của Dương Diên Chiêu cùng với hai vạn đại quân của Tạ Nhất phái tới gặp nhau thành công, bọn họ chưa trở lại Bảo châu, để ngừa thêm phiền phức, thậm chí cũng không hề có nghỉ ngơi chấn chỉnh, ở lúc Khả Lam trở tay không kịp, Dương Diên Chiêu và hai vạn kỵ binh của Cao Quỳnh, đã đánh tới rất nhanh.

Khí trời càng ngày càng lạnh, đêm khuya khô ráo lợi hại, hai vạn kỵ binh ngày đêm đi gấp, ở dưới yểm trợ của gió to và đêm khuya, đánh về phía cung trướng quân của Khả Lam, quân Liêu mặc dù đang bố trí quân đội hoàn mỹ ở đây, một vạn năm ngàn binh mã, thế nhưng bị giết tới không trở tay kịp, âm thanh gọi giết phô thiên cái địa, theo hỏa tiễn thuận gió mà đến, đại doanh trữ hàng lương thực trong nháy mắt hóa thành một biển lửa, quân Liêu Khả Kam tan rã, chạy tứ tán, Cao Quỳnh và Dương Diên Chiêu phân đội ra ba đường, bọc đánh từ ba phương hướng, đem một vạn năm ngàn binh mã một lưới bắt hết, tù binh quân Liêu gần vạn người!

Tin chiến thắng truyền tới Khai Phong phủ, nhất thời trong triều vui mừng khôn xiết, tất cả đều khiếp sợ không thôi, Tạ Nhất lập tức khiến người ta đem tin chiến thắng truyền tới Đàm châu, cổ vũ tướng sĩ Đàm châu, cùng lúc đó, chính thức tuyên bố, ngự giá thân chinh, Tạ Nhất sẽ đem hoàng kỳ, cắm ở trên cửa thành Đàm châu.

Quân Liêu xuôi nam lần đầu bị đánh cho hoa rơi nước chảy, đồng thời quân cứu viện đã đứt, nhất thời rơi vào trong một mảnh hỗn loạn, lúc này lại nghe chuyện hoàng đế muốn ngự giá thân chinh, nhất thời có chút tức nước vỡ bờ.

Đội ngũ của Tạ Nhất gần xuất phát, đi theo hơn hai ngàn người, bao bọc bằng Tể tướng, Quốc sư, Tướng quân, thậm chí nội giám cung nữ, trùng trùng điệp điệp mà xuất phát rất nhanh trước khi lên đường, phái chủ hòa Trầu Nghiêu Tẩu còn ra sức khuyên Tạ Nhất, đừng ngự giá thân chinh.

Tạ Nhất ngồi ở trên ngựa, Trầu Nghiêu Tẩu quỳ gối dưới ngựa: "Thần không phải sợ chết, chỉ sợ bệ hạ bị thương tổn, giờ đây người Liêu bị đoạn hậu, đã chó cùng rứt giậu, mấy ngày qua rất nhiều báo cáo truyền đến người Khiết Đan đánh cướp tài vật lương thực của bách tính, người Khiết Đan nghe nói bệ hạ ngự giá thân chinh, tất nhiên sẽ chặn giết dọc đường, bệ hạ, đoạn đường này sẽ không bình yên, xin nghĩ lại!"

Tạ Nhất cúi đầu nhìn Trầu Nghiêu Tẩu, đáp: "Tâm ý trẫm đã quyết, lòng tốt của ái khanh, trẫm xin lĩnh tấm lòng."

Trầu Nghiêu Tẩu thấy Tạ Nhất tuyệt nhiên, chỉ phải thở dài, đội ngũ đã xuất phát, Trầu Nghiêu Tẩu còn chạy chậm đuổi theo một đường, hô to: "Bệ hạ! Bệ hạ bảo trọng! Bệ hạ bảo trọng!!"

Thương Khâu quay đầu lại nhìn thoáng qua Trầu Nghiêu Tẩu, âm thanh rất lãnh tĩnh: "Yên tâm, ta sẽ hộ hắn chu toàn."

Đội ngũ ngự giá thân chinh xuất phát rất nhanh, từ Khai Phong phủ đi ra, lộ trình đến thành Đàm châu không quá hai ngày, trong thời gian này Khấu Chuẩn đã phát đi binh báo, thỉnh trú quân các lộ, nhất là trú quân Hà Bắc, tập hợp Đàm châu, đến đây cần vương*. [cứu giúp triều đình trong cơn hoạn nạn]

Quân Liêu đã bị áp chế, khí thế trú quân các nơi tăng nhiều, nhận được quân báo của Tướng gia, lập tức kiểm kê binh mã, tập hợp Hoàng Hà, chuẩn bị cần vương kháng Liêu, trong lúc nhất thời đại quân triều Tống tập hợp hơn mười vạn, vây chận Đàm châu, cũng nghe nói Hoàng thượng sẽ đích thân đến đây, khí thế tăng vọt hơn bao giờ hết.

Đội ngũ của Tạ Nhất bởi vì nhiều người, đi không quá nhanh, ngày đầu tiên xuất phát rất yên ổn, mãi cho đến đêm khuya cũng không có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Mọi người ở dịch quán trọ lại, chờ bình minh ngày thứ hai lại đi, Tạ Nhất đứng ở cạnh cửa sổ, cậu lại là đầu tiên tham gia chiến dịch, nhưng lại muốn đích thân đi đánh giặc, cũng là lần đầu tiên mặc áo giáp nặng hơn mười cân, dọc theo đường đi thiếu chút nữa mệt chết, chẳng qua trong lòng mơ hồ có chút kích động, Tạ Nhất cho rằng mình có thể cũng không phải là một người an phận.

Cậu đứng ở cửa sổ, liền thấy một bạch y nhân đứng ở trong đình viện, ngẩng đầu nhìn bầu trời, xiêm y của hắn một thân màu trắng, vóc người uyển chuyển thướt tha, chỉ là trên mặt mang một cái mặt nạ quỷ, nhìn không thấy dung mạo của hắn.

Quốc sư ngẩng đầu nhìn bầu trời, tựa hồ muốn chiêm tinh, chẳng qua trên bầu trời một mảnh trời u ám, dường như muốn mưa, hôm nay một ngôi sao cũng nhìn không thấy.

Ngày thứ hai trời tờ mờ sáng, mọi người liền chuẩn bị xuất phát, Tạ Nhất ngồi trên lưng ngựa, cảm giác cái mông đều cọ đau rồi, chẳng qua vẫn phải tiếp tục đi tiếp, ban đêm hôm nay, bọn họ đã có thể đến thành Nam Đàm châu, ngày mai vượt qua Hoàng Hà, lại có thể đến thành Bắc Đàm châu.

Đội ngũ đi thẳng đến hoàng hôn, mắt thấy thắng lợi trong tầm mắt, đã có binh sĩ cấp tốc cưỡi ngựa mà đến, xuống ngựa, thấp giọng nói vài câu với Khấu Chuẩn, sắc mặt Khấu Chuẩn trong nháy mắt đen thành đáy nồi, vội vàng kêu dừng đội ngũ.

Tạ Nhất một trận khó hiểu, Khấu Chuẩn ngay lập tức tới đây, thấp giọng nói: "Bệ hạ, thám tử tới báo, phía trước có mai phục của Khiết Đan."

Tạ Nhất nhíu mày một cái, Thương Khâu hỏi thăm một chút tình hình, binh mã Khiết Đan mai phục ở đây, khẳng định không muốn để cho Tạ Nhất ngự giá thân chinh, nếu như bọn họ có thể nửa đường chặn giết hoàng đế, như vậy thì có thể vặn rớt oai phong của triều Tống, đến lúc đó triều Tống như rồng mất đầu, tất nhiên phải bận rộn đi lập vua mới, ít nhất trong vòng năm năm, không cách nào chống lại người Liêu.

Khấu Chuẩn: "Bệ hạ, phía trước nguy hiểm, không thể lại tiếp tục đi nữa, người Liêu phái ba nghìn kỵ binh, đều là tinh nhuệ, hiển nhiên có chuẩn bị mà đến."

Bọn họ là hai nghìn quân mã, còn đối phương là ba nghìn kỵ binh, rõ ràng biết lai lịch của bọn họ, hướng phía bọn họ mà đến.

Thương Khâu híp mắt một cái, nói: "Ta có cách."

Trương Tế Hiền: "Không biết biện pháp của Thương tiên sinh là gì?"

Mọi người hạ trại khẩn cấp, làm nghỉ ngơi, mọi người đi vào doanh trướng, thảo luận cách đối phó với địch nhân.

Thương Khâu đem biện pháp nói đơn giản một lần, Trương Tế Hiền lập tức phản đối, nói: "Không được! Tuyệt đối không được! Hoàng thượng là thân thể nghìn vàng, tuyệt đối không thể làm mồi dụ, Thương tiên sinh, ngươi đây là đại nghịch bất đạo!"

Thương Khâu rất bình tĩnh: "Người Khiết Đan là hướng về phía bệ hạ mà tới, nếu như bệ hạ không xuất hiện, người Khiết Đan chẳng lẽ dễ lừa gạt thế? Giờ thám tử phát hiện động tĩnh của người Khiết Đan rồi, nếu như sau khi thám tử không phát hiện động tĩnh của người Khiết Đan thì sao? Chúng ta không thừa dịp lúc này đem phục binh Khiết Đan một lưới bắt hết, chỉ sợ hậu hoạn vô tận."

Giọng của Thương Khâu hết sức lãnh tĩnh, mọi người nghe được lại kinh hồn táng đảm, bởi vì anh ta nói rất đúng, tục ngữ nói có thật, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, lần này bọn họ phát hiện Khiết Đan phục binh, vậy lần sau thế nào? Nếu như không phát hiện, bọn họ rất có thể bị mai phục, ba nghìn kỵ binh Khiết Đan, cũng đủ để cho bọn họ toàn quân bị diệt.

Khấu Chuẩn cau mày, nhất thời không lên tiếng.

Các đại thần đa số phản đối, tuyệt đối không thể mạo hiểm, Thương Khâu lại vẫn cứ một bộ lãnh đạm, chỉ là quay đầu nhìn Tạ Nhất, thanh tuyến rất dịu dàng nói ra hai chữ.

"Tin ta."

Tạ Nhất nhìn địa đồ, lại nhìn Thương Khâu, cuối cùng mở miệng, đáp: "Trẫm tin hắn."

Mọi người an bài rất nhanh, dựa theo kế hoạch chuẩn bị phản phục quân Khiết Đan của Thương Khâu, bọn họ phải lấy ít thắng nhiều.

Thời điểm hoàng hôn, đội ngũ tiếp tục khởi hành, chạy về phía thành Nam Đàm châu.

Khấu Chuẩn và Trương Tế Hiền có chút khẩn trương, chặt chẽ đi theo trái phải Tạ Nhất, không dám rời đi một bước, quả nhiên, đi không bao xa, chợt nghe được một mảnh tiếng la, từ trên đỉnh núi bên cạnh, chợt lao xuống một khói đặc, đó là cát bụi tạo thành do móng ngựa của kỵ binh.

Số lớn kỵ binh Khiết Đan từ trên núi lao xuống, thế như chẻ tre, chuẩn bị giết quân Tống một cách trở tay không kịp.

Khấu Chuẩn lập tức hô to: "Bảo vệ hoàng thượng!!! Bảo vệ hoàng thượng!!"

Hắn hô to như thế, người Khiết Đan lập tức phát hiện Tạ Nhất, gào to lên: "Mặc giáp trắng chính là hoàng đế người Hán!!"

Quân đội Khiết Đan đi về phía Tạ Nhất rất nhanh, Khấu Chuẩn và Trương Tế Hiền lập tức hộ tống Tạ Nhất rút quân rất nhanh, quân đội triều Tống bị đại quân Khiết Đan xông lên, nhất thời có chút tứ tán bỏ chạy, đem hành lý tiếp tế ném xuống đất, cung nữ nội giám liền chạy trốn thật nhanh.

Móng ngựa hí, cung nhân kêu to, trong lúc nhất thời loạn thất bát tao, kỵ binh Khiết Đan thấy cảnh tượng này, lập tức hô to: "Truy kích! Truy! Bắt tù binh hoàng đế người Hán! Lúc cần thiết, giết ——!!"

Tạ Nhất được Khấu Chuẩn và Trương Tế Hiền hộ tống, mũ giáp đều đã rớt, có chút hỗn loạn kinh khủng, mọi người hoảng loạng chọn đại một đường mà chạy, xông về phía trước, đem một phía của quân Liêu mở ra, chạy trốn rất nhanh.

Quân Liêu đuổi theo không bỏ ở phía sau, quân Tống ném mũ cởi giáp, quân Liêu càng đuổi càng hăng, còn bắn cung ở phía sau, một tiếng "Vèo ——!!", một mũi tên bắn tới từ phía sau, thoáng cái bắn lên cánh tay của Tạ Nhất.

"Bịch!!!" một tiếng, Tạ Nhất bị xung kích thật lớn chợt ngã xuống lưng ngựa.

"Hoàng thượng!!"

"Bệ hạ!"

Trương Tế Hiền lớn tuổi, căn bản không chạy nổi, Khấu Chuẩn lập tức phóng xuống ngựa, đem Tạ Nhất đỡ lên, hô to: "Bệ hạ trúng tên rồi, mau! Mau! Yểm hộ bệ hạ!"

Hắn nói xong, đem Tạ Nhất đỡ lên lưng ngựa, lập tức mình cũng nhảy lên theo, mọi người nhanh chóng tiếp tục chạy về phía trước.

Phía quân Khiết Đan thấy người giáp trắng trúng tên, lập tức hô to: "Đuổi theo! Lập tức đuổi theo!!"

Cánh tay Tạ Nhất trúng tên, Khấu Chuẩn nhìn tới kinh hồn táng đảm, Tạ Nhất một bên giục ngựa chạy như điên, vừa nói: "Không sao, cắm vào khôi giáp."

May mà khôi giáp năng hơn mười cân, mặc mỗi ngày rốt cuộc có đất dụng võ, mũi tên mặc dù bén nhọn, thế nhưng lực độ không đủ lớn, bỗng chốc đâm vào trên khôi giáp, chỉ chẳng qua lực đánh vào quá lớn, Tạ Nhất lại giục ngựa chạy như điên, cho nên thoáng cái ngã xuống lưng ngựa, cũng là khôi giáp quá nặng, cho nên trong lúc nhất thời Tạ Nhất không đứng lên nổi, tất cả mọi người cho là cậu trúng tên rồi, Tạ Nhất nghĩ thầm, mình cũng là một diễn viên phái thực lực rồi!

Mọi người một đường chạy như điên, mang theo quân đôi nhà Tống lẻ tẻ, trực tiếp xông vào trong thung lũng, phía quân Liêu cũng vọt vào, khe hẹp chật vật gồ ghề, tốc độ của quân Tống phía trước đã chậm lại, quân Liêu phía sau càng đuổi càng chặt.

"Mau! Đã ở phía trước rồi!"

"Bắt lại hoàng đế người Hán!"

"Giết ——!!!"

Trong nháy mắt, tiếng giết rung trời, nếu không phải người Khiết Đan kêu, tiếng giết từ bốn phương tám hướng tuôn ra, trong lúc nhất thời chấn triệt khe núi, quân Khiết Đan nhất thời có chút hoảng, ngẩng đầu nhìn lên, bốn phương tám hướng của khe sâu, đột nhiên xông ra quân đội đông nghìn nghịt, quân Tống dĩ nhiên sớm có chuẩn bị, đã ở đây phục binh, liền chờ bọn họ vào vò.

Hoá ra Tạ Nhất căn bản không phải thua mà chạy, chỉ là làm mồi câu mà thôi.

Người Liêu nhất thời biết mình trúng kế, người Tống giả dối, dĩ nhiên dùng hoàng đế làm mồi, dẫn bọn họ đi vào khe núi, lúc đó bởi vì gần như sắp bắt được Hoàng đế, hơn nữa Tạ Nhất còn làm bộ trúng tên, cho nên nguời Liêu không có phòng bị, tất cả đều xông vào khe núi.

Trong nháy mắt quân Liêu hỗn loạn, thế nhưng khe núi chật hẹp, bọn họ lúc đi vào gọn gàng ngay ngắn, tiến vào cũng không khó khăn, thế nhưng hiện tại hoảng loạn không chịu nổi, muốn lui ra ngoài, quả thực tựa như đâm vào ngõ cụt vậy, cũng đều là kỵ binh, càng khó rời khỏi.

Lúc này chợt nghe được một tiếng "Vèo ——!!!", một hỏa tiễn mạnh mẽ mà rơi xuống, chợt bắn trúng một Tướng quân Khiết Đan.

Một tiếng "A ——" gào to, người Khiết Đan nhất thời rớt xuống lưng ngựa, trúng ngay trán, trên người nhất thời bốc lên ngọn lửa, ngọn lửa lớn hù dọa ngựa của quân Liêu, ngựa hỗn loạn, đứng thẳng hí lên không ngừng.

Âm thanh "Bịch bịch bịch" bên tai không dứt, quân Liêu lập tức bị ngựa hất rớt xuống, không chỉ như vậy, ngựa chạy loạn, không ngừng giẫm đạp, quân Liêu không kịp chạy trối chết bị giẫm đạp lung tung, không ngừng hô lên.

Có quân Liêu chạy trốn, có quân Liêu lại muốn thề sống chết bắt lấy Tạ Nhất, không ít quân Liêu bỏ ngựa xông vào, nhào về phía Tạ Nhất.

Bên cạnh Tạ Nhất hầu như không có binh mã gì cả, dù sao tất cả quân Tống đều phải mai phục ở đây, bọn họ tổng cộng có hai nghìn binh mã.

Quân Liêu còn muốn thề sống chết đánh một trận, chợt nghe được tiếng "Vèo vèo vèo", hỏa tiễn từ trên trời giáng xuống, chỉ cần là tới gần người của Tạ Nhất, nhất thời đã bị hỏa tiễn đâm trúng trán, đều không ngoại lệ.

"A!!"

"Ở chỗ nào!!"

"Hắn ở trên trời!!"

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy trên đỉnh núi của khe núi, tựa hồ có người đứng ở nơi đó, người nọ một thân giáp đen, tay cầm trường cung, đang làm cung kéo tên, mơ hồ có thể thấy, hắn nửa híp mắt, hai tay mang cái bao tay da màu đen, mũi tên sáng quắc, ngọn lửa bập bùng.

"Xông lên!"

"Giết lên đi!"

Người Khiết Đan nói xong, liền xông lên, thế nhưng không ai có thể nhào lên, Thương Khâu đã đứng ở trên đỉnh núi, hầu như thiện xạ.

Tạ Nhất cũng nhìn tới choáng váng, lúc này đã gần đến hoàng hôn rồi, Thương Khâu một thân hắc y, tay cầm trường cung, thân hình cao to rắn rỏi, mặc dù chỉ có thể nhìn được một cái bóng mơ hồ, lại đẹp trai vô cùng.

Có một loại cảm giác ở dưới đáy lòng của Tạ Nhất nhảy ra mà không nói nên lời, tựa hồ muốn chui từ dưới đất lên, cứ cảm thấy cảnh tượng này dị thường quen thuộc, cũng khiến lòng người rất sợ...

Quân Liêu rất nhanh thì bị bắt làm tù binh, ba nghìn người tán loạn kinh khủng, Thương Khâu rốt cuộc thu tiễn, nhanh chóng từ trên núi giục ngựa chạy như bay xuống, đi tới trước mặt Tạ Nhất, nói: "Bị thương không?"

Tạ Nhất lắc đầu: "Không sao."

Khấu Chuẩn và Trương Tế Hiền lúc này mới thở dài một hơi, hung hăng thở dài một hơi, bọn họ đơn giản là binh đi nước cờ hiểm, nếu không phải Tạ Nhất nói câu "Trẫm tin hắn" kia, Khấu Chuẩn và Trương Tế Hiền cho dù có hai trăm cái đầu, càng không dám kháng nhiệm vụ này.

Đội ngũ bị một đống trở ngại, nhưng vẫn là điểm binh xuất phát, mọi người thu dọn hành trang, đem đồ rớt nhặt trở lại, đánh về phía Đàm châu rất nhanh.

Trong thành Đàm châu đã sớm nhận được tin tức của ngự giá thân chinh, thủ thành thành Đảm châu rất nhanh phá binh nghênh tiếp, rất nhanh đã thấy được quân đội lao nhanh mà tới.

Quân đội mặc dù có chút mệt mỏi, thế nhưng tiếng vó ngựa ào ạt không ngừng, nghe như là nổi tiếng trống, làm người ta dâng trào cổ vũ trong lòng.

Thủ thành liếc mắt liền thấy được Tạ Nhất mặc giáp trắng, liền vội vàng tiến lên nghênh tiếp, bái hạ cao giọng nói: "Thủ thành Đàm châu, bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế!"

Tạ Nhất không kịp nói gì, để thủ thành bình thân, nói: "Hôm nay tà giáo ở thành Nam, sáng sớm ngày mai, đại quân đi về thành Bắc."

"Là, bệ hạ!"

Thủ thành: "Thỉnh bệ hạ đi trước vào phủ nghỉ tạm."

Tạ Nhất lắc đầu: "Không, trẫm lên thành lầu trước rồi hãy nói."

Thủ thành vừa nghe, nhất thời trong lòng có chút xúc động, vội vàng lớn tiếng xưng là, dẫn Tạ Nhất Thương Khâu, còn có đám người Khấu Chuẩn Trương Tế Hiền, đi lên thành lầu.

Đàm châu bất kể là thành Nam hay là thành Bắc, gần đây đều đang giao chiến, người Khiết Đan bởi vì bị chặn đường lui, bởi vậy đã cô quân chiến đấu hăng hái, không còn tài sản để chùn chân nữa, cho nên càng phát ra hung mãnh.

Tạ Nhất leo lên thành lầu, sắc trời đã tối om, cậu có thể thấy bốn phía một vùng ánh lửa, mơ hồ nghe được tiếng kêu giết, nhưng lại không biết truyền ra từ nơi nào.

Tạ Nhất vẫy tay, Khấu Chuẩn lập tức đem một hoàng kỳ nâng lên, cung kính giao cho Tạ Nhất, Tạ Nhất tay cầm hoàng kỳ, đi tới phía trước thành lầu, đem hoàng kỳ "Răng rắc!" một cái, cắm ở trên thành lầu.

Trong lúc nhất thời, quân phòng thủ trên thành lầu nhất thời quỳ xuống, cao giọng hô vạn tuế, cùng lúc đó, quân phòng thủ dưới cửa thành ngước nhìn thành lầu, cũng cao giọng hô vạn tuế, tiếng la truyền đi từng tiếng từng tiếng, quanh quẩn, xa xa không biết có phải thấy được hoàng kỳ hay không, cũng không biết có phải nghe được tiếng la hay không, lại có một loạt tiếng kêu vang vọng trở về, cũng đang hô vạn tuế, âm thanh kia phảng phất là tiếng vang, từng tiếng một, kéo dài không thôi...

Thủ thành nhìn hoàng kỳ, nhịn không được có chút lệ nóng doanh tròng, hai tháng này, người Khiết Đan tiến quân thần tốc, lúc nghe trong triều có người kiến nghị dời đô sang Ích châu, nói thật ra, thủ thành Đàm châu cho là mình cũng bị vứt bỏ, chỉ là hắn ta có chút không cam lòng, vẫn tử thủ Đàm châu.

Nào biết, khiến hắn không nghĩ tới chính là, hoàng thượng không chỉ không vứt bỏ Đàm châu, trái lại để quân mã ở Hà Bắc đến đây cần vương trợ giúp, khiến người ta cảm động là, ở lúc phi thường này, hoàng thượng lại nguyện ý ngự giá thân chinh.

Thủ thành có chút lệ nóng doanh tròng, kích động không kềm chế được, vừa lúc đó, một binh lính đột nhiên leo lên cửa thành, nói dồn dập: "Báo ——!! Dương tướng quân đã tiến vào thành Nam, thỉnh cầu bái kiến bệ hạ!!"

Tạ Nhất vừa nghe, quân đội đánh lén Khả Lam đã chiến thắng trở về rồi, nhất thời một trận mừng rỡ, Dương Diên Chiêu và Cao Quỳnh đã trở về, mang đến tin chiến thắng, dĩ nhiên, cũng mang tới cánh chim vàng, mấy ngày trước Tạ Nhất đã nhận được quân báo, cánh chim vàng đang ở trong tay Dương Diên Chiêu, ra roi thúc ngựa chạy tới Đàm châu, hội hợp cùng bọn họ.

Tạ Nhất liền vội vàng nói: "Mau mời."

Cậu nói xong, nhanh chóng hạ cửa thành, tiếp theo thủ thành đi về phủ đệ, chuẩn bị gặp gỡ các tướng lĩnh chiến thắng trở về.

Thương Khâu cũng đi theo, quốc sư dọc theo đường đi không nói gì, chẳng qua cũng đi theo bọn họ một đường, nghe thấy tin tức khải hoàn của Cao Quỳnh, cũng muốn cùng đi gặp mặt.

Tạ Nhất tự nhiên không có ý kiến gì, liền dẫn theo quan viên cùng nhau nghênh tiếp Dương Diên Chiêu.

Tiếng bước chân "Bịch bịch bịch", Dương Diên Chiêu một thân giáp đen, nhanh chóng từ bên ngoài đi vào, hắn đã không còn trẻ, thế nhưng vóc người cao ngất, khuôn mặt thân thể cường tráng, mũ giáp dưới cánh tay, tay kia nâng một hộp kim, nhanh chóng đi tới.

Tạ Nhất liếc mắt liền thấy được hộp kim kia, bên trong tất nhiên là cánh chim vàng rồi!

Dương Diên Chiêu sãi bước đi vào, nhanh chóng quỳ xuống, cao giọng nói: "Ti tướng Dương Diên Chiêu, bái kiến bệ hạ."

Hắn nói xong, đem hộp kim kia trình lên, Khấu Chuẩn vội tự mình nâng hộp kim, trình cho Tạ Nhất, một tiếng "Răng rắc", đem hộp kim mở ra.

Bên trong quả nhiên là cánh chim vàng, một đôi, vừa lúc hai cái, tuyệt đối không sai được, chạm trổ trông rất sống động, mỗi một cọng lông đều giống như là thật vậy, Tạ Nhất nhận biết.

Tạ Nhất mừng rỡ không thôi, bọn họ rốt cuộc tìm được cánh chim vàng rồi, như vậy là có thể trở lại thực tại rồi.

Ngay lúc Tạ Nhất mừng rỡ, quốc sư đột nhiên nói: "Dương tướng quân, vì sao không thấy Cao tướng quân?"

Dương Diên Chiêu quỳ trên mặt đất, đem mũ giáp cũng đặt xuống đất "Cùm cụp" một cái, từ trong lòng lấy ra một bao bố có dáng hình dài, hai tay nâng lên, trình cho Tạ Nhất.

Tạ Nhất thấy sắc mặt hắn thâm trầm, có chút kỳ lạ, liền đem bao bố mở ra, bên trong dĩ nhiên là một thanh đoạn kiếm, cây đoạn kiếm kia nhìn quen mắt vô cùng...

Thương Khâu híp mắt một cái, thấp giọng nói: "Là Cao Quỳnh."

Dường như đang khẳng định lời nói của Thương Khâu, âm thanh Dương Diên Chiêu trầm thấp: "Bệ hạ, điện tiền đô chỉ huy sứ Cao Quỳnh... Ở Khả Lam bất hạnh chiến vong."

"Không có khả năng!"

Lời của Dương Diên Chiêu còn chưa ra hết, quốc sư đột nhiên quát lên chói tai, nói: "Hắn không thể chết, hắn làm sao có thể chết!?"

———

Edit chương này trong trạng thái mơ hồ đối với 1 con mù lịch sự như mị đây, nên ko biết có sai sót chính tả gì ko nữa ;_;

Chương sau là kết thúc chuyện của cp Thanh Cốt x A Lương rồi nhe mọi người, ráng chờ chương sau nhé:3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.