Quán Cơm Nhỏ Của Nữ Phụ Cổ Xuyên Kim

Chương 21: Chương 21





Trương Dụ đêm khuya đăng video, trong video cậu ta quay bánh ú nhân thịt cho mọi người xem, sau đó bóc lá nhấm nháp, Trương Dụ ăn một hơi ba cái bánh ú, ăn xong còn la ăn khong đủ, tỏ ý ngày mai nhất định phải tiếp tục đi xếp hàng.

Các cư dân mạng bị khơi cơn đói dậy đêm khuya: "........"
Bánh ú màu sắc đẹp mắt, thịt ba chỉ mềm mại, này làm sao ngủ được.

Bởi vì tới gần tết Đoan Ngọ nên không ít người đã mau bánh ú về nhà, sau khi mọi người bóc bánh ú ra thì không muốn ăn nữa.

Bánh ú của bọn họ chẳng giống của Trương Dụ gì cả huhuhuhu.

Lý Niệm ở đọc được mấy cái bình luận dưới vide của Trương Dụ, bình luận viết là cảm ơn em trai của bà chủ, rất nhiều người không biết vì sao lại cảm ơn em trai bà chủ, cuối cùng có người giải đáp, bởi vì bánh ú nhân thịt là bà chủ làm cho em trai ăn trước cho nên thực khách sau đó mới có phần, sau khi gải thích xong người đó còn làm một tràng khen ngựi công thêm hâm mộ em trai bà chủ.

【 hâm mộ em trai bà chủ thế.


【 Tôi muốn làm em trai bà chủ Mỹ thực trong trí nhớ.


【 Huuhuhu, tôi không cần làm em trai, tôi chỉ cần làm thân thích nhà bà chủ thôi, thân thích nhất định sẽ không cần xếp hàng ăn, sẽ được ăn món riêng bà chủ nấu cho.



Lý Niệm xem video nước miếng chảy ồ ạt lúc này nhớ tới, hình như cô ta cũng là thân thích của Lục Trĩ, là vợ em chồng, là em dâu nha.

Ngay sau đó, Lý Niệm lại tỉnh ngộ, đúng là trước đây cô ta và Lục Trĩ là thân thích, nhưng cô ta cũng không có khả năng được ưu đãi giống em trai Lục Trĩ.

Buổi sáng, người xếp hàng bê ngoài Mỹ thực trong trí nhớ còn nhiều hơn mọi hơn hai đến ba lần, đều là người đến mau bánh ú, trừ những người ở kh udaan cư này còn có những cư dân mạng xem video của Trương Dụ mà tìm đến, vì cái video hôm qua của Trương Dụ mà làm cả đống người phải bò dậy từ trong chăn.

Trương Dụ cũng là một trong số đó, cậu ta nhón mũi chân nhìn về phía trước, nghe mấy người phái trước nói xong, trong lòng cậu ta cực kỳ hối hận.

"Ngày hôm qua xem video của Trương Dụ làm tôi phải dậy ăn một bữa nướng BBQ khuya."
"Ít ra ông còn có mì, tôi đây còn phải ăn lại mà thầu còn thwuaf của buổi chiều đây này, ăn chả có vị gì."
"Khi nào quán này mới mở cửa thế."
"Ôi trời, sao hôm nay Mỹ thực trong trí nhớ đông vậy."
Lục Trĩ tới rồi quán liền đi vào bếp bận rộn, cô đã giao việc xử lý nguyên liệu cho Phùng Thịnh trước rồi đi làm mấy món khách gọi, kết quả các thực khách phát thực khách phát hiện hôm nay bà chủ bán sô lượng đồ ăn rất ít, lsy do là vì Lục Trĩ bận không ngóc đầu dậy được.

Lục Trĩ còn cảm thán: "Nếu đồ đẹ của tôi cũng xuyên qua thì tốt rồi."
Bên ngoài người xếp hàng càng lúc càng nhiều, Lục Trĩ bán xong số lượng các món ăn liền cùng Phùng Thịnh làm bánh ú, hai người làm một mạch cho đến khi gói hết lá mới dừng.

Lục Trĩ rửa tay sạch sẽ cởi tạp dề đi ra ngoài: "Xin lỗi mọi người, hibây giwof chỉ còn lại 130 cái bánh ú, bán hết sẽ nghỉ, trong quá không đủ nhân lực, hôm nay buổi tối trong quán cũng không buôn bán nữa."
Mọi người đều rất mệt, Lục Trĩ quyết định nghỉ ngơi nửa ngày.


Hôm nay, tài xế của Lý Niệm lại xếp hàng àm không mau được bánh ú, bánh ú nhân thịt cũng chỉ bán hai ngày, trừ bánh ú, cô ta cũng không ăn được món nào khác của quán.

Lý Niệm cảm thấy mình sắp đói ngất rồi, mấy ngày hôm trước cô ta bởi vì muốn ăn thịt khô chính tông mà lên máy bay đến thành phố khác ăn, sau khi về hai nagfy liên tiếp một miếng cơm rang đã không được ăn mà bánh ú cũng không còn.

Lý Niệm nhịn không được kéo ra cửa xe xuống, cô ta muốn đi tìm Lục Trĩ, kết quả phát hiện Mỹ thực trong trí nhớ đã đóng cửa, cô ta đứng ở bên ngoài quán, một cơn gió thổi qua, cô ta ngửi được mùi bánh ú nhân thịt.

Buổi tối Lý Niệm về nhà, cơm chiều đã nấu xong, Lý Niệm nhìn một bàn cơm chẳng muốn động đũa.

Trần Triển lo lắng: "Em làm sao vậy, từ ngày hôm qua đã kỳ quái, có ai bắt nạt em à hay là do chứng nóng nảy tiền sản."
Lý Niệm cầm đũa ăn cơm, cơm còn không chưa ăn vào trong miệng, nước mắt cô ta đã ồ ạt chảy ra: "Em muốn ăn bánh ú nhân thịt."
Trần Triển bị Lý Niệm làm cho hú hồn, tính cách Lý Niệm anh ta biết rất rõ, cao ngạo ưu nhã, không bao giờ muốn trộn lẫn chuyện lông gà vỏ tỏi, nhìn như không dính khói lửa phàm tục, làm sao mà hôm nay chỉ vì muốn ăn bánh su nahan thịt mà khóc, Trần Triển vội kêu người đi mau bánh ú, nhưng bị Lý Niệm ngăn lại, nước mắt cũng tuôn càng nhiều.

Lý Niệm vuốt bụng, hai mắt đẫm lệ: "Không phải, là em và con trai anh đều muốn ăn bánh su nhân thịt, cái này phải là Lục Trĩ làm, nhưng em mua không được, đã sai tài xế xếp hàng hai ngày, em cho rằng hôm nay đến sớm hơn hôm qua một tí là có thể mua được, ai biết hôm nay người đến xếp hàng còn nhiều hơn gấp ba, em lại không mua được."
Trần Triển: "........"
Đã biết chuyện trong khoảng thời gian này, Trần Triển còn chưa kịp tiếp thu chuyện Lục Trĩ muốn ly hôm với anh trai lại phải bắt đầu nghĩ cách làm Lý Niệm ăn được bánh ú nhân thịt Lục Trĩ làm, Lý Niệm không đi tìm Lục Trĩ là vì sợ mất mặt, Trần Triển càng không muốn mất mặt hơn.

Trần Triển: "Em đừng xem mấy cái app video kai nữa, toàn là tiêu tiền marketing, Lục Trĩ sao có thể cam tâm từ con dâu nhà giàu đi mở quán ăn được, chắc chắn là cô ta marketing, cô ta không có khả năng nấu ngon đến mức làm người at xếp hàng đâu."
Anh ta an ủi Lý Niệm: "Sau này đừng đi nữa, anh lại tuyển một đầu bếp mới cho em, em muốn ăn gì cứ yêu cầu?"

Lý Niệm há miệng thở dốc, cô ta không biết nên chọn món gì, cũng không biết mình muốn ăn gì, cô ta chỉ biết mình chỉ muốn ăn bán ú nhân thịt và cơm rang trứng Lục Trĩ làm.

Lý Niệm đã điều chỉnh tốt cảm xúc, Trần Triển còn đang tiếp tục tự tưởng tượng: "Trước cô at sẽ mở quán cơm nhỏ, sau đó để ông nội thấy những thứ này rồi dùng nó để đòi tiền ông nội, lấy tiền của anh trai, lúc này quán cơm của cô ta có thể nổi tiếng trên mạng, nếu không có được thứ gì, cô ta có thể cùng sẽ dùng cuộc chiến dư luận để đòi hỏi nhà họ Trần chúng ta, thật là tâm cơ."
Cô ta không biết, cô ta cái gì cũng không biết, cô ta chỉ muốn ăn bán ú nhân thịt và cơm rang trứng.

Trần Triển: "Nếu Lục Trĩ thuận lợi bắt nhận được phí ly hôn còn có thể đủ tiếp tục đem đẻ cô ta nâng cấp lên nhà hàng."
"Giấy thỏa thuận ly hôn cô ta viết không cần phí gì cả."
"Cái này là làm lấy lui làm tiến!"
Trần Triển cảm thấy nếu có thể cho Lục Trĩ một ít tiền mà anh trai anh ta và Lục Trĩ ly hôn được là được, anh trai anh ta sắp về, có thể xử lý chuyện này, anh ta không xía vào nữa.

Trần Triển lại lần nữa dặn dò Lý Niệm không được đi Mỹ thực trong trí nhớ ăn cơm, rồi bảo trợ lý giúp anh ta tuyển đầu bếp, đồng thời còn kêu trợ lý đi mua bánh ú nhân thịt cho Lý Niệm.

Trợ lý Trần Triển xách bánh ú đến, Lý Niệm nếm mấy cái liền chán bỏ xuống, vì thế buổi tối trước khi ngủ, Trần Triển còn dặn đi dặn lại không cho Lý Niệm đến Mỹ thực trong trí nhớ ăn cơm, anh ta không thích Lục Trĩ, cũng không cảm thấy đồ ăn ở Mỹ thực trong trí nhớ ăn ngon, Lý Niệm đồng ý cho có lệ.

Hôm sau, Trần Triển đến công ty đi làm, vừa vào văn phòng đã nghe được tiếng cười xán lạn của trợ lý.

Câu chuyện phải kể từ ngày hôm qua.

Trợ lý Trần Triển đi theo Trần Triển rất nhiều năm, cực kỳ có mắt nhìn, hắn đem sau khi đưa đánh ú đến nhà Trần Triển, Lý Niệm ăn một cái rồi thôi làm anh trợ lý biết ngay Lý Niệm không ưng bánh ú anh chàng này mang đến, anh chàng này cảm thấy việc này này mình làm không được thỏa đáng.

Buổi tối trợ lý Trần Triển gặp bố Trịnh Ý cùng nhau uống rượu, anh chàng cảm thán làm trợ lý cho Trần Triển tuy tiền lương cao nhưng không dễ dàng, làm việc cứ nơm nớp lo sợ, chỉ sợ mình làm sai chuyện gì đó.

Trợ lý Trần Triển: "Vợ ông chủ tôi muốn ăn bánh ú nahan thịt, tôi mua mười mấy loại, có nhà hàng làm, có sản phẩm trên mạng, nhưng vợ ông chủ tôi chả ưng cái nào, cắn một miếng rồi bỏ."

Nhắc tới bánh ú, bố Trịnh ý nghĩ đến chuyện xếp hàng mua được bánh ú ở Mỹ thực trong trí nhớ, cười: "Cậu mua sai rồi, phải mua ở Mỹ thực trong trí nhớ mới đúng, đáng tiếc là bà chủ quán này bận quá nên không bán sẵn, nhưng chỗ tôi còn có hai cái, tí cậu lấy về đi, tôi bảo đảm vợ ông chủ cậu sẽ hài lòng."
Bởi vì chuyện này trợ lý Trần Triển cười cực kỳ xán lạn với Trần Triển, sau khi bố Trịnh Ý tỉnh rượu thì cương quyết cai rượu, chú ta còn chưa ăn đủ sao lại đem cho cơ chứ!
Trần Triển: "Ông chủ, ngày hôm qua tôi thấy bà chủ không ứng bánh ú tôi mua lắm, có thể là tôi mua không hợp khẩu vị bà chủ, ngày hôm qua tôi được bạn cho hai cái bánh ú, bánh này làm bán có hạn, vả lại quán bán bánh này cũng dừng bán rồi."
Trần Triển nhìn bánh ú không được đóng gói chân không trong túi mà đặt tùy tiện vào cặp lồng cơm thì nhíu mày, mở dây buộc bánh ra, Trần Triển bóc lá, nháy mắt ập vào trước mặt là mùi thơm làm Trần Triển sửng sốt, anh ta cầm bánh ú nhân thịt cắn một miếng, mùi thơm và cảm giác dẻo dai của gạp nếp giữ răng môi khiến anh ta cực kỳ hài lòng.

Bánh này cũng quá ngon đi.

Trần Triển là người không thích ăn loại mấy loại bánh mềm mềm dính dính, thế mà vì cái bánh ú này là lại cảm thấy loại đồ ăn mềm mềm dẻo dẻo cũng khá ngon.

Ăn xong một cái bánh ú, anh ta lại bóc thêm một cái bánh khác, hoàn toàn quên mất vừa nãy trợ lý đã nói bánh này bán có hạn, trong quán còn tạm dừng không bán nữa, chờ đến khi ăn xong rồi, anh ta dò hỏi: "Đây bánh ú quán nào?"
Trần Triển trợ lý: "Đây là bánh ú của Mỹ thực trong trí nhớ." Anh trợ lý dừng một chút rồi giải thích: "Ông chủ, chắc là anh không biết Mỹ thực trong trí nhớ, đây là một quán cơm mới mở gần khu dân cư, tuy nh nhưng abf chủ nấu ăn ngon lắm, muốn ăn cơm ở Mỹ thực trong trí nhớ còm phải xếp hàng đợi lâu lắm mới đến lượt."
Trần Triển đang ăn bánh ú: "........"
Không, anh ta biết, anh ta còn biết nhiều hơn trợ lý.

Trần Triển cũng không biết nên nhổ hay tiếp tục ăn bánh ú trong miệng, anh ta há miệng thở dốc: "Mua không được?"
Trần Triển trợ lý: "Mua không được."
Anh trợ lý cũng rất muốn ăn, nhưng là bố Trịnh Ý chỉ cho anh chàng có hai cái bánh.

Trần Triển mấy miếng đã ăn hết hai cá bánh ú, trợ lý Trần Triển đứng ở bên cạnh nuốt nước miếng không nói lời nào.

**** 01/10/2021 – NTP_1512 ****.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.