Lý Từ Từ ở trên mạng làm công tác tư tưởng, biết Mỹ thực trong trí nhớ ra món ăn mới, người xếp hàng cũng rất đông nên mới sáng sớm cô ấy đã đến xếp hàng, đồng thời còn không quên gửi thông báo trong fanclub của Chu Việt.
[Lý Từ Từ: Tôi đang xếp hàng ở Mỹ thực trong trí nhớ, lát nữa sẽ gửi ảnh cho các cậu biết cửa tiệm này tự lăng xê giả cỡ nào]
[Lý Từ Từ: Trong tiệm chỉ có đúng 10 cái bàn, địa điểm thì nằm gần khu dân cư cũ]
[Lý Từ Từ: Cửa tiệm kiểu này mà cũng đòi hot?]
Trong fanclub có rất nhiều fan phụ hoạ theo Lý Từ Từ, đợi Lý Từ Từ gửi ảnh mấy món ăn qua sẽ giúp cô ấy chỉnh sửa, ghép thành video.
Đến số của Lý Từ Từ, vừa vào cửa cô ấy liền gọi ngay món cá hương nhồi thịt mới ra. Vì khách đông nên phải ngồi ghép bàn, cùng bàn Lý Từ Từ còn có ba người khác.
“Thơm quá đi, hôm qua tui vừa biết bà chủ nhỏ cho ra món mới là cá hương nhồi thịt đã thèm phát hoảng rồi. Tui còn tự tay làm cá hương nhồi thịt ăn thử. Sau đó, ha ha… sáng sớm đã phải chạy đến đây xếp hàng.”
“Bà chủ nhỏ ý tưởng ngày càng nhiều ha.”
“Khi bà chủ nhỏ mới khai trương cửa tiệm thì chỉ có đúng hai món, nhiều người ăn ở đây lần đầu xong trực tiếp trở thành khách quen luôn, nhớ lúc Mỹ thực trong trí nhớ vừa mới khai trương ghê.”
Mùi thức ăn trong tiệm thực sự quá thơm, quá hút vị giác mà.
Lý Từ Từ nắm chặt điện thoại trong tay, tự nhắc nhở bản thân, nhiều tiệm cơm cũng có mùi thơm toả ra bốn phía nhưng đâu có ngon, chắc chắn là lăng xê.
Phùng Thịnh bưng khay đồ ăn ra, trên bàn đặt ba đĩa cá hương nhồi thịt và ba bát cơm, màu sắc hấp dẫn. Rất nhanh ba người ngồi cùng bàn với Lý Từ Từ đã bắt đầu ăn, Lý Từ Từ cảm thấy nước miếng của mình sắp chảy ra đến nơi rồi, còn cảm giác trong miệng không có hương vị gì.
Người ngồi đối diện Lý Từ Từ ăn ngon đến nỗi không buồn hé răng nói chuyện câu nào, ăn cực kì say sưa. Anh ta vừa ngẩng đầu liền thấy ánh mắt cả bàn đang đổ về phía mình nên tốc độ ăn ngày càng nhanh.
Cuối cùng cá hương nhồi thịt của Lý Từ Từ cũng được mang ra, cô ấy đã sớm quên lý do mình tới đây hôm nay. Gắp một miếng cá hương nhồi thịt lên ăn, vị chua chua ngọt ngọt khiến cô ấy nuối tiếc không muốn nuốt xuống. Nước sốt của món này chan vào cơm thì đỉnh của chóp, chỉ muốn thêm cơm thêm cơm.
Điện thoại Lý Từ Từ chuông vang liên tục, bây giờ cô ấy đâu có rảnh để trả lời. Vội vàng gắp cá hương nhồi thịt thưởng thức, nhai kĩ nuốt chậm, đến nước sốt cũng không muốn bỏ phí nên chan hết vào cơm đảo đều để ăn. Cố ấy nhìn cái đĩa đã được ăn sạch, bùi ngùi hỏi: “Có thể cho tôi thêm một phần nữa không?”
Phùng Thịnh: “Món này đã bán hết.”
Khi Lý Từ Từ đi về mới mở điện thoại lên xem, rất nhiều người trong fan club của Chu Việt đang chờ ảnh cô ấy gửi để cắt ghép thành video. Thậm chí có không ít lời châm chọc Mỹ thực trong trí nhớ, nói tiệm lăng xê, nói cái gì mà nếu đồ ăn ở đây thật sự ngon thì tại sao vẫn buôn bán ở khu dân cư cũ.
Lý Từ Từ cầm điện thoại trên tay tức đến dậm chân, muốn phản bác lại mấy lời châm chọc nhưng chợt nhớ ra trước đó mình cũng từng nói những câu tương tự thì mặt nóng ran lên, áy náy và xấu hổ.
[Lý Từ Từ: Mấy anti-fan các cậu đừng chửi Mỹ thực trong trí nhớ nữa, bớt ghen tị đi]
[Lý Từ Từ: Các cậu không thể vì thích Chu Việt mà ghét Lục Trạch, ghét lây cả tiệm cơm của chị gái anh ấy được]
Đọc tin nhắn Lý Từ Từ gửi, trong nhóm chat bỗng lặng ngắt như tờ.
[???]
[Mục đích cậu đến Mỹ thực trong trí nhớ là gì?]
[Tui hông hiểu gì hết…]
[Ăn một bữa cơm liền thoát fan? Còn nữa, cậu ta nói chúng ta là anti-fan là có ý gì?]
Fans của Chu Việt cực kỳ tức giận, bọn họ cảm thấy Lý Từ Từ đang bị thế lực đen tối nào đó xúi giục. Nhưng Lý Từ Từ không gửi ảnh thì bọn họ cắt ghép video bằng cách nào? Vì thế mấy ngày kế tiếp fans Chu Việt sôi nổi đến Mỹ thực trong trí nhớ xếp hàng. Cuối cùng bọn họ rất chi là đồng tình với câu nói của Lý Từ Từ, không thể vì thích Chu Việt mà ghét Lục Trạch và Mỹ thực trong trí nhớ được.
Vẫn có fan vẫn cương quyết đi tìm lý do, kết quả đồ ăn của Mỹ thực trong trí nhớ ngon tuyệt cú mèo, không thể tìm ra điểm nào để chê trách nên việc cắt nối, biên tập video đều bị gạt sang một bên.
Chu Việt dùng acc clone trà trộn vào nhóm chat: “…..”
Quá đáng, bọn họ quá đáng quá thể đáng.
Tại sao bọn họ thì vui vẻ đến Mỹ thực trong trí nhớ ăn cơm còn anh thì không? Chu Việt chỉ có thể xem ảnh đồ ăn fans gửi vào nhóm chat, họ còn phổ cập kiến thức về Mỹ thực trong trí nhớ cho fans mới gia nhập. Làm fan phải thật lý trí, bla bla…..
Chu Việt quyết định sau khi <<Mộng tinh thành đoàn>> kết thúc, nhất định, nhất định phải đến Mỹ thực trong trí nhớ. Ăn hết những món fans gửi trong nhóm chat, để xem xem Mỹ thực trong trí nhớ rốt cuộc có phải đang tự lăng xê hay không.
Món tương nấm hương thịt bò ăn kèm cơm bán ra với số lượng cực nhiều, khoảng thời gian này số tiền lãi Lục Trĩ thu vào liên tục tăng cao gấp mấy lần. Khách hàng trong lòng vui vẻ phấn khởi bởi hầu như ai cũng mua được tương nấm hương thịt bò, ăn ngon lại không bị giới hạn số lượng, giá 16 tệ còn rẻ chán.
Phùng Thịnh ngoài lo việc bếp núc còn phải bưng đồ ra cho khách, bận ơi là bận, gầy đi trông thấy. Lục Trĩ sốt ruột tìm thêm nhân viên nhưng vẫn chưa thấy ai thực sự phù hợp. Chu Mỹ Lệ cũng giúp Lục Trĩ tìm vài người nhưng vẫn không phù hợp tiêu chí, làm được việc thì tính cách không hợp và ngược lại.
Giọng nói hớn hở của Lý Bành truyền tới: “Bà chủ nhỏ, em đậu rồi!”
Lý Bành cầm giấy thông báo trúng tuyển vui vẻ chạy vào tiệm. Đợt trước Lục Trĩ khuyên cậu nghỉ ngơi, chuyên tâm ôn tập, còn đồng ý nếu thi đậu sẽ làm món thịt luộc chấm mắm cho cậu ăn. Lý Bành tưởng tưởng đến món thịt luộc chấm mắm Lục Trĩ làm thì động lực lập tức bùng cháy hừng hực, hầu như lúc nào cũng bận ôn tập.
Lý Bành: “Bà chủ nhỏ, trước khi khai giảng để em phụ giúp việc trong tiệm đi, em nghe chị họ nói chị vẫn chưa tìm được người phù hợp. Chỉ có mình Phùng Thịnh thì chị lúc nào cũng phải vội vội vàng vàng tìm người, để em giúp một tay cho chị thong thả phần nào.”
Lục Trĩ: “Vậy cũng được, tiền lương phát cho em như trước kia.”
Lý Bành: “Em nguyện ý làm không công chỉ cần bao cơm là được, chờ em tốt nghiệp xong Mỹ thực trong trí nhớ chắc hẳn đã mở rộng quy mô, đến lúc đó em lại tiếp tục làm cho chị.”
Lục Trĩ đi siêu thị ở gần tiệm mua thịt nạc, thịt mỡ, đậu giá, rau chân vịt và mấy nguyên liệu trong tiệm đang thiếu. Sau khi về liền đi thẳng vào bếp bắt đầu nấu ăn.
Lục Trĩ để thịt nạc thịt mỡ lên thớt nhanh chóng cắt thành từng miếng nhỏ. Lý Bành nhìn những lát thịt vừa nhỏ vừa mỏng được cắt đều nhau y xì đúc thầm cảm thán, nếu cậu có thiên phú về nấu ăn thì nhất định sẽ cầu Lục Trĩ thu nhận mình làm đồ đệ, đáng tiếc, cậu không có.
Thịt luộc trong nồi đổ đầy nước nóng, rắc thêm muối tiêu xay và rượu, còn có gia vị khác được nêm từ từ. Sau khi đánh trứng gà cùng một số nguyên liệu khác đã nấu chín thì Lục Trĩ cho vào trong nồi thịt, rắc thêm xíu muối rồi đảo đều.
Rau chân vịt và đậu giá được rửa sạch cho vào nấu ra nước canh màu xanh lục, trông rất tươi và đẹp mắt. Lục Trĩ cắt nhỏ gừng tỏi rồi bỏ vào trong nồi, mùi thơm toả ra bốn phía. Rau chân vịt được múc ra xào một lần rồi thêm ớt cay và thịt cá đã hầm sẵn, nhỏ lửa để chín vừa, lúc này mùi thơm còn hoà lẫn chút vị cay nồng của ớt đỏ.
Thịt ướp trong nồi rất nhanh đã chín, Lục Trĩ bỏ ra một cái đĩa thuỷ tinh, món cá hầm ớt đỏ cũng được bày ra ngay sau đó, mùi thơm ơi là thơm.
Phùng Thịnh bê đĩa cá hầm ớt đỏ lên định mang ra ngoài, nghe Lục Trĩ gọi liền quay lại, cô rắc thêm chút rau thơm lên: “Tốt rồi.”
Món ngon bày ở trên bàn kích thích vị giác, Lục Trĩ lên tiếng đầu tiên chúc mừng Lý Bành nhận được giấy báo trúng tuyển. Lý Lượng và Phùng Thịnh cũng chúc vài câu mang tính tượng trưng sau đó cả bàn mới bắt đầu động đũa.
Lý Bành gắp một miếng thịt lên ăn, thịt mỏng vừa đủ, vị đậm đà cuốn ơi là cuốn. Ăn xong một miếng liền nhanh chóng gắp thêm, chỉ sợ chậm một chút cả đĩa thịt liền bay sạch sành sanh. Còn có món cá hầm ớt đỏ cay rát cả lưỡi nhưng ngon không cưỡng được.
Lý Bành: “Chậm đã, mấy người từ từ thôi, đây là bà chủ nhỏ làm để chúc mừng tui mà.”
Lý Lượng bị cay, uống mấy ngụm Sprite: “Ồ, nếu lần sau tôi thi đậu thì bà chủ nhỏ cũng làm một bữa để chúc mừng, tôi sẽ cho cậu ăn ké.”
“Anh cũng muốn thi? Anh thi cái gì?”
“Tôi tạm thời chưa có ý định thi gì cả.”
“…..”
Lý Lượng cảm giác đầu lưỡi tê tê nhưng vị cay ngon tới nỗi không thể ngừng: “Lát nữa tôi về nhà xem xem có thể tham gia thi cái gì, không thì, tôi thi đấu đàn dương cầm cũng được.”
Lý Lượng bắt đầu tính toán, trình độ của anh hoàn toàn có thể tham gia, tuy học dương cầm từ nhỏ nhưng từ trước tới nay anh chưa từng tham gia thi đấu lần nào.
Lý Bành: “Được đó!”
Lý Lượng nhìn Phùng Thịnh cầm đũa gắp một lúc mấy miếng thịt rồi chạy liền tức giận nói: “Phùng Thịnh, cậu thật sự khó mà làm nên việc lớn.”
Lục Trĩ: “…..”
Lục Trĩ cười một cái, tiếp tục ăn cơm.
Nhân viên giao đồ uống vừa mang mấy rương Coca vào tiệm liền bị mùi thơm hấp dẫn: “Thơm quá đi, đây là món mới sắp ra sao bà chủ nhỏ?”
Lục Trĩ: “Không phải, chỉ là làm để chúc mừng nhân viên của tiệm thi đậu đại học thôi.”
Nhân viên giao đồ uống: “Haizz, tôi phải xếp Coca nhanh chút, thơm thế này thì chịu sao nổi.”
Đồ uống trong tiệm bán hết rất nhanh, cứ cách mấy ngày lại được giao đến một lần. Không phải là không thể giao nhiều trong một lần nhưng vấn đề là diện tích của tiệm khá nhỏ, không thể chứa quá nhiều đồ uống.
Nhân viên muốn nhanh chóng đem hết toàn bộ đồ uống dọn vào tiệm giúp Lục Trĩ để đi về, nhưng ngửi mùi thơm của món ăn toả ra lại chậm chạm không muốn trở về.