Việc thuê cửa hàng ngày hôm sau đã có tin tức, hàng hoa quả tính tiền thuê theo quý và phí chuyển nhược, Chu Mỹ Lệ tốn không ít công sức mới thương lượng hạ giá xuống chút ít.
Chu Mỹ Lệ: “Bọn họ nói, cửa hàng này vị trí tốn, khách cũng đông nên lúc đầu sửa sang tốn rất nhiều tiền, còn ký liền một lúc hợp đồng 5 năm với chủ nhà. Nếu không phải thế thì em chỉ cần trả tiền thuê cho chủ nhà là được.”
Tiền thuê đã giảm xuống một phần là tốt rồi, ngay cạnh Mỹ thực trong trí nhớ, nếu Lục Trĩ muốn tìm một mặt tiền khác thì cần nhiều thời gian hơn.
Lục Trĩ xoa tay: “Em thuê, em thấy cửa hàng bọn họ đang bán phá giá rất thấp, đợi tối chúng ta qua ký hợp đồng trực tiếp luôn.”
Chu Mỹ Lệ hơi trầm tư: “Em thuê cửa hàng nhanh như vậy, lúc ký hợp đồng bọn họ kiểu gì cũng muốn chiếm thêm chút chỗ tốt từ em.”
Chu Mỹ Lệ vừa về Lục Trĩ liền ghé vào trên quầy thu ngân, bắt đầu tính toán, thuê cửa hàng xong còn cần tu sửa lại, cô muốn tính toán một con số rõ ràng, chỉ là tính rồi lại tính liền phát hiện có khá nhiều mặt hàng cô không rõ về giá, khả năng cao sẽ cần đến công ty nội thất.
Lúc Trĩ quét mắt đánh giá của tiệm hiện tại, muốn gộp thông hai cửa tiệm lại tu sửa một lần.
Phùng Thịnh khiêng bao gạo mới mua về: “Bà chủ nhỏ, em mua gạo về rồi đây.”
Lần này Phùng Thịnh mua gạo hương lài, Lúc Trĩ đi qua phía cậu mở bao gạo ra nhìn, hạt gạo trắng khô ráo không có ẩm ướt, dáng hạt cũng thon dài, cô nói: “Để ra sau bếp đi.”
Phùng Thịnh một mình khiêng mười mấy bao gạo ra sau bếp, chuyển lần lượt từng bao một, lúc sau cậu liền cầm chai nước khoáng uống ừng ừng từng ngụm lớn.
Đúng lúc Lý Lượng và Phùng Thịnh có trong tiệm, Lục Trĩ gọi bọn họ vào bàn ngồi, nói việc cô muốn xây thông hai cửa tiệm thành một.
Lý Lượng: “Tốt quá rồi, về sau có phải sẽ bày bán tương nấm hương thịt bò và cơm ở bên cạnh không?”
Lục Trĩ: “Để tôi tìm công ty nội thất xem qua chút đã.”
Trương Dụ là một food blogger, có rất nhiều fan nhắn tin kêu cậu đi ăn món mỳ sợi thịt kho cà chua ở tiệm Mỹ thực trong trí nhớ, còn nhiều fan trực tiếp viết bình luận bên dưới video của cậu.
Trương Dụ không có hứng thú đối với mỳ sợi thịt kho cà chua, cậu không thích ăn món này nhưng nghĩ tới Mỹ thực trong trí nhớ, hương vị chắc chắn sẽ ngon, lúc này mới mang theo mấy người trong ekip đi ăn.
Một người trong ekip của Trương Dụ: “Anh Dụ, sao anh lại ăn bò viên thế, lỡ no bụng thì sao thưởng thức được món mỳ sợi thịt kho cà chua hở? Em tưởng tượng sắp được ăn ngon là đã vui sướng hết cả người rồi. Mong là Mỹ thực trong trí nhớ ra thêm nhiều món mới, sau đó mỗi kỳ chúng ta đều tới đây làm video.”
Trương Dụ: “Anh không thích ăn mỳ sợi thịt kho cà chua, cũng không thích ăn trứng sốt cà chua.”
Ekip: “Thế lát anh chia bớt sang cho em một nửa đi.”
Trương Dụ: “Oke, không thì em ăn hộ anh luôn đi, anh chỉ giới thiệu lúc đầu tỏ vẻ ăn ngon này kia, nhưng bản thân anh không thích món này nên em ăn thay.”
Ekip: “A a a, thanks anh Dụ nha, tốt quá đi!”
Sau khi xếp hàng tới lượt thì cả ekip vào chỉ còn đúng một phần mỳ sợi thịt kho cà chua. Phùng Thịnh vội vàng bưng phần duy nhất ra, màu của cà chua và trứng gà hoà quyện ở trên mỳ cũng thịt đầy ắp, bên trên còn có thêm hành thái.
Trương Dụ nhìn phần ăn ngập ngừng giải thích: “Vì bản thân tôi không thích món mỳ sợi thịt kho cà chua nên video kỳ này ekip sẽ thay tôi thưởng thức.”
Tuy nhìn món ăn rất chi là bắt mắt nhưng Trương Dụ thật sự không thích ăn món này chút nào. Ekip ngồi cạnh Trương Dụ, cầm đữa gắp mỳ lên cuộn sợi dài thành vòng tròn trên đầu đũa, bắt đầu ăn ăn ăn.
“Ngon quá đi!!!”
“Sốt siêu đỉnh, vị đậm đà của thịt, mỳ thì mềm mềm dai dai, có thêm hành thái mùi càng thơm, nghe nói sợi mỳ là bà chủ nhỏ tự tay làm đấy.”
Trương Dụ ở bên cạnh: “Tuy bản thân tôi thật sự không thích món này nhưng tôi cảm thấy ekip của tôi không chuyên nghiệp tẹo nào, vậy nên vẫn để tôi tự ăn đi.”
Ekip: “???”
Trương Dụ: “Không phải tôi cố ý tạo kịch bản đâu nhé, có một video đăng tải năm ngoái tôi từng nói không thích món mỳ sợi thịt kho cà chua mà lúc đó Mỹ thực trong trí nhớ vẫn chưa khai trương đâu nha.”
Trương Dụ quấn mỳ lên đũa bắt đầu ăn, chua chua ngọt ngọt mang theo mùi hành lá thơm thơm, tốc độ ăn của cậu bắt đầu nhanh hơn, khoé miệng còn dính nước sốt: “Không tồi không tồi, ăn ngon thật.”
Ekip: “…….” Còn không chuyên nghiệp bằng mình đâu.
Hu hu hu, tan tầm phải đến Mỹ thực trong trí nhớ xếp hàng ăn mỳ sợi thôi.
Chén sạch phần mỳ sợi lớn rồi bản thân Trương Dụ cảm thấy tự vả mặt: “Ngon thật sự, tôi đâu có kén ăn, ha ha ha ha ha.”
Trương Dụ nói xong liền thấy Lục Trĩ đi từ trong bếp ra, cậu lại cười: “Bà chủ nhỏ ơi, trong tiệm cô còn nguyên liệu làm món mỳ sợi không, có thể làm giúp tôi thêm một phần không, tôi đã đồng ý với fans sẽ cắt nối biên tập video kỳ này là món mỳ sợi thịt kho cà chua của tiệm cô đó.”
Cậu không thể làm livestream trực tiếp nên đành cắt nối biên tập video đăng lên app, vả mặt liên tục nhưng dẫu sao cậu cũng đã hứa với fans sẽ ăn thử món mỳ sợi ở tiệm Mỹ thực trong trí nhớ.
Lục Trĩ: “Chắc vẫn còn một phần.”
Phùng Thịnh đúng lúc bưng đĩa ra ngoài: “Bà chủ nhỏ ơi, em nhịn không được ăn hết rồi.”
Lý Lượng: “A a a a a, Phùng Thịnh, mỳ sợi thịt kho cà chua của tôi, thế mà cậu lại dám ăn phần cuối cùng. Từ đã, ai cho cậu lại ăn trong giờ làm!!”
Bỗng Phùng Thịnh cảm thấy hoài niệm, lúc cậu mới xuyên đến, trở thành học trò của Lục Trĩ, được ăn món cô nấu thoải mái.
Một lúc sau Phùng Thịnh mới trả lời: “Ban nãy bà chủ nhỏ có nói nếu tôi đói bụng thì có thể ăn nha, đây là phần tôi để lại sau cùng cho mình.”
Phùng Thịnh: “Ăn ngon quá đi, nước sốt nhiều quá đi thôi.”
Lý Lượng: “Bà chủ nhỏ!”
Lục Trĩ bó tay: “Ngày mai lại làm, cho hai cậu phần siêu to khổng lồ.” Cô nói xong mới qua sang Trương Dụ: “Xin lỗi cậu, hiện tại trong tiệm chỉ còn tương nấm hương thịt bò ăn kèm cơm.”
Lý Lượng: “Bà chủ nhỏ, tôi vừa để phần tương duy nhất đó.”
Trương Dụ bó tay, món ngon ở tiệm khiến cậu nguyện ý tự vả mặt, lúc về liền nhanh chóng cùng ekip bắt tay vào cắt nối biên tập để đăng video lên app.
Trương Dụ fans nhiều nên video vừa đăng lên đã ngay lập tức có fans nhảy vào bình luận. Fans xem video đang đợi Trương Dụ đưa ra nhận xét về mỳ sợi thịt kho cà chua thì thấy cậu nói bản thân không thích món này nên ekip ăn thay.
Nhưng sau đó……
A a a a a.
Bạn trong ekip này ăn cũng cuốn quá đi trời ơi.
Trương Dụ giờ thì đang tự vả mặt hả?
Thật ra cũng không sao, fans lại đợi Trương Dụ nhận xét nhưng từ đầu đến cuối cậu không nói lấy một câu, ăn trông ngon nghẻ lắm nha!
[Ha ha ha ha……]
[Kén ăn đây hở?]
[Tui thèm rớt nước mắt….]
[Mỳ sợi thịt kho cà chua này nhìn ngon zậy~]
[Nhớ Mỹ thực trong trí nhớ lắm ròiiiiii]
[Đồng nghiệp hỏi tui nhìn cậu ấy ăn bánh mì thèm lắm hả, chảy cả nước miếng rồi:)) giờ tui đang ngồi ăn bánh mì cùng cậu ấy đây]
[Mỳ sợi thịt kho cà chua của tiệm Mỹ thực trong trí nhớ trông ngon vỡi]
Chủ cửa hàng trái cây sát vách vừa lúc xem thấy video này, hẳn là ở sát vách nên ăn thử nhưng ban đầu chủ cửa hàng trái cây nghĩ tiệm này đồ ăn không ngon đâu, sau mới biết ngon không tưởng mà người xếp hàng thì chật như nêm, vậy nên vẫn chưa qua ăn thử được món nào.
Chủ cửa hàng trái cây là người cực kỳ thích ăn mỳ, lúc xem video video thì nước miếng đã chảy dài.
Chủ cửa hàng trái cây: “Muốn ăn thật.”
Đúng lúc này vợ của ông chủ đi đến hỏi: “Ăn gì cơ?”
Và hai người lại ghé vào cùng xem lại video Trương Dụ ăn mỳ sợi thịt kho cà chua, nãi chuối cùng chùm nho mới ăn vào bụng họ giờ như mất tăm tích, cả hai vợ chồng đều cảm thấy bụng có chút đói.
Ông chủ nói: “Bà chủ tiệm Mỹ thực trong trí nhớ này làm mỳ sợi trông ngon phết.”
Dứt lời, đúng lúc Lục Trĩ và Chu Mỹ Lệ đi vào cửa hàng, Chu Mỹ Lệ tiến lên: “Đương nhiên, nếu không thì vì sao mỗi ngày đều có cả hàng người xếp hàng dài trước tiệm chứ. Hai bác ở sát vách mà lại chưa từng thử ăn ở tiệm luôn.”
Ông chủ: “Không phải do đông người xếp hàng quá sao.”
Chu Mỹ Lệ cười cười không nói gì, bắt đầu giới thiệu: “Đây là bà chủ của Mỹ thực trong trí nhớ, hôm nay sang đây để ký hợp đồng với hai bác, không biết hai bác có thể hạ giá chút được không?”
Ông chủ: “Được được được, chúng ta đều làm kinh doanh trên một con đường, để cho cháu chỗ tốt cũng được, chỉ là không biết ngày mai cháu có thể làm ba phần mỳ sợi thịt kho cà chua cho chúng ta được không?”
Chu Mỹ Lệ chuẩn bị mặc cả nghe vậy thì bật cười một tiếng: “Cháu và bác thương lượng giá cả một ngày, bác không cho xíu chỗ tốt nào, bây giờ lại vì phần mỳ sợi thịt kho cà chua mà nguyện ý để giá tốt cơ đó.”
Ông chủ cười mỉa mai: “Đây không phải do bà chủ nhỏ ký hợp đồng sảng khoái à, không để hai bác phải chờ đợi.”
Chưa chờ Lục Trĩ nói chuyện thì Chu Mỹ Lệ đã nhanh chóng nói: “Được được được, giờ cháu cùng em ấy về soạn hợp đồng, nhanh gọn lẹ, không thì chẳng biết bác phải chịu tiền thuê đến lúc nào nữa.”
Khoảng tiếng sau Lục Trĩ và ông chủ cửa hàng trái cây ký hợp đồng chuyển nhượng thuê cửa hàng.
Ông chủ: “Chờ hai bác dọn dẹp một lát là xong, bà chủ nhỏ cháu mà muốn mua trái cây thì về sau cứ đến siêu thị của hai bác, ở phía trước kia kìa, khoảng hơn 10m, siêu thị trái cây của hai bác vừa ngon vừa rẻ nha.”
Cửa hàng trái cây tương đối sạch sẽ, ông chủ bỏ sáu quả dứa vào túi đưa cho Lục Trĩ: “Mấy quả dứa đây ngọt lắm, cháu cầm về ăn đi.”
Lục Trĩ: “Cháu không ăn hết chỗ này đâu, cháu nhận một quả thôi ạ.”
Ông chủ: “Cháu cứ cầm hết đi.”
Nói xong liền bỏ thêm hai quả thăng long vào tronng túi.
Lục Trĩ xách cả túi trái cây về, nhiều quá mức cô ăn không hết đành để mai đi trại huấn luyện thăm em trai sẽ làm món cơm chiên dứa cho thằng bé.
Hôm sau Lục Trĩ làm xong cơm chiên dứa, lúc mang ba phần mỳ sợi thịt kho cà chua cho ông bà chủ cửa hàng hoa quả liền bỏ thêm phần cơm chiên dứa.
Cùng lúc đó bên trong cửa hàng trái cây mọi người đang bận rộn chuyển trái cây đến siêu thị, ông chủ nói với vợ mình: “Bà chủ nhỏ kia vừa nhìn là biết người tốt, giọng nói nhẹ nhàng thoải mái, nhượng lại cho con bé cửa hàng này tôi thấy tốt đấy chứ.”
Vợ ông chủ còn đang nghĩ đến món mỳ sợi thịt kho cà chua, nghe vậy liền nói: “Ông mở cái video mỳ sợi hôm qua đi, xem lại lần nữa.”
Rất nhanh hai vơi chồng đã ghé vào một chỗ, cùng xem lại video Trương Dụ ăn mỳ sợi thịt kho cà chua.