Quán Cơm Nhỏ Của Nữ Phụ Cổ Xuyên Kim

Chương 43



Edit: Cá

Lục Trĩ muốn tìm công ty nội thất nhưng không rõ chỗ nào tốt, cô còn cần bàn bạc giá cả nên liền đi tìm ông chủ siêu thị trái cây hỏi phương thức liên lạc với công ty nội thất từng hợp tác.

Chủ siêu thị trái cây: “Công ty nội thất này tuyệt đối xịn luôn, cháu nhìn siêu thị của cô chú xem, có phải rất tinh tế không, tất cả đều được công ty này chịu trách nhiệm thiết kế đó.” Nói xong chủ siêu thị hơi ngượng ngùng cười rồi lại nói tiếp: “Chỉ có điều công ty này không hẳn là công ty lớn thôi.”

Lục Trĩ: “Thiết kế rất đẹp ạ.”

Đến chiều thì kiến trúc sư của công ty thiết kế tên Lý Hữu đã đến Mỹ thực trong trí nhớ, thái độ rất hiền hoà: “Bà chủ Lục, cô muốn thiết kế theo phong cách nào, phá hai cánh cửa này ra thông nhau hay vẫn chia riêng hai tiệm, hoặc cô có ý tưởng gì không?”

Lục Trĩ: “Thiết kế tinh tế trông thoải mái, tôi muốn phá thông hai cánh cửa này và để một cửa sổ đơn to ở tiệm bên cạnh, cảm giác không gian sẽ lớn hơn.”

Lý Hữu đứng trong tiệm Lục Trĩ mới thuê nghiên cứu, xoay vài vòng rồi cầm thước đo diện tích, lát sau mới nói: “Tôi sẽ làm vài bản thiết kế, cô ưng bản nào thì chúng ta sẽ trao đổi cụ thể để bắt tay thi công luôn.”

Lục Trĩ: “Vậy phiền anh.”

Lý Hữu về công ty đúng lúc thấy công ty nội thất bên cạnh đang tổ chức hoạt động, rất đông khách hàng tới tới lui lui, trái ngược hoàn toàn với sự quạnh quẽ của công ty mình.

Đồng nghiệp Lý Hữu vừa lúc ra tới liền nói: “Lúc trước đáng lẽ không nên thuê nơi này, công ty bên cạnh marketing mạnh mẽ, mấy khách của chúng ta cũng vì thế mà chuyển sang đó, cậu nói xem chúng ta có nên tổ chức vài hoạt động đê hút khách không?”

Lý Hữu cười khổ một tiếng: “Ban đầu chúng ta chọn nơi này mở công ty cũng đâu biết sẽ có công ty nội thất khác mở ở đây. Thôi, cậu qua đây chúng ta bàn chuyện chút, tôi vừa nhận đơn thiết kế một tiệm cơm đấy.”

Mấy hôm sau Lục Trĩ nhận được bốn bản thiết kế, cô cùng mọi người trong tiệm họp lại xem thiết kế, cuối cùng nhất trí chọn bản thiết kế mang phong cách cổ đại.

Lục Trĩ: “Mấy người cũng thích phong cách này à?”

Phùng Thịnh cười, cảm thấy phong cách này giống cửa tiệm đời trước, cũng coi như một phần an ủi. Còn Lý Lượng thì lại có nhiều ý tưởng hơn với phong cách cổ đại này, ngồi một chỗ nói liên tù tì.

Lý Lượng: “Khí chất của bà chủ nhỏ nhà chúng ta cực kỳ phù hợp với phong cách cổ đại nhé, đến cả thực đơn cũng theo kiểu cổ đại. Quan trọng là, tuy phong cách cổ đại nhưng vẫn pha lẫn chút thiết kế của hiện đại.”

Lý Lượng cười ha hả rồi lại nói tiếp: “Chờ sau này cửa tiệm mở rộng quy mô lên nhà hàng thì nhất định phải thiết kế kiểu đình đài lầu các, nước chảy trong suối, đàn tranh vang vọng.”

Lục Trĩ nghe Lý Lượng nói cũng có thêm ý tưởng, trước khi xuyên qua cô cũng muốn mở một tửu lầu, thuê một nơi bốn tầng để thiết kế. Giờ nghe đến đình đài lầu các, nước suối chảy rồi đến đàn tranh liền nghĩ ngợi, tưởng tượng một chút đã thấy đẹp lắm rồi.

Lục Trĩ: “Ok!”

Lục Trĩ dán thông báo về việc thuê xong cửa tiệm bên cạnh và bắt đầu sửa sang lại để khai trương chính thức ra ngoài cửa, cô còn nhắn tin thông báo cho khách trong nhóm chat của Mỹ thực trong trí nhớ.

[Khi nào giấc mơ mỹ thực bắt đầu thi vậy mọi người ới!!!]

[A a a a a, tôi chỉ muốn ăn cơm ở Mỹ thực trong trí nhớ thôi, không muốn ăn ở chỗ khác đâu]

[+10086]

[Bà chủ nhỏ ơi, bọn tui không cần trang trí đẹp mắt gì đâu, nhiều thêm mấy cái bàn là được rùi~]

[Bây giờ tiệm có mười bàn, tiệm mới thuê bên cạnh cho mười bàn nữa là ổn ròi, nếu có thể thì cho thêm bốn bàn ở trong bếp nữa cũng được~]

[Ha ha ha ha….. ý bà chủ nhỏ sao nè?????]

[Cuộc thi câu chuyện về giấc mộng mỹ thực bà chủ nhỏ sắp tham gia là gì zợ mọi người, có giới hạn số lượng chi hông..?]

[Bà chủ nhỏ ơi, thật sự không cần trang trí lại cửa tiệm đâu, thêm vài bàn là okela ngay.]

Lục Trĩ tìm mua nguyên liệu để làm món mỳ chua cay và miến nhưng tìm mãi không thấy miến nên cô quyết định tự tay làm. Sáng hôm sau Phùng Thịnh mua được khá nhiều đồ ngon như khoai lang và mấy dụng cụ cần thiết. Lục Trĩ và Phùng Thịnh sắm xong liền bắt tay vào làm miến, những chuyện còn lại thì để Lý Lượng lo liệu.

Địa điểm diễn ra cuộc thi Câu chuyện về giấc mộng mỹ thực là khu dân cư bên cạnh, có rất nhiều chung cư, quảng trường cũng rất lớn nhưng người tham gia và khách hàng cũng đông không kém nên vẫn không đủ chỗ đứng.

Hôm nay khi biết vị trí được sắp xếp cho tiệm nhà mình thì Lý Lượng liền hùng hổ đi tìm người phụ trách tranh cãi.

Lý Lượng: “Tôi đã xem vị trí được phân, tiệm Mỹ thực của chúng tôi rõ ràng được phân ở trước tại sao bây giờ lại bị đẩy xuống dưới cùng? Mấy người phải cho tôi một lời giải thích rõ ràng!”

Người phụ trách là một người đàn ông trung niên có cái bụng bia, ông ta nhìn Lý Lượng cảm thấy khá quen mắt nhưng không nhớ được gì, nhấp một ngụm cà phê xong mới nói: “Anh nói vị trí nào, tôi không biết, vị trí sắp xếp ở cuối thì là ở cuối chứ sao, giải thích cái gì. Người trẻ tuổi ấy mà, làm việc không nên kích động nha.”

Lý Lượng thật sự đã thấy bảng vị trí được sắp lúc đầu của Mỹ thực trong trí nhớ, là ở phía trước, anh nói: “Hôm trước ngoài tôi còn có người nhìn thấy vị trí đã phân, có thể chứng minh đúng sai.”

Người phụ trách không kiên nhẫn: “Ai cũng tuỳ tiện nói chứng minh là chứng minh được à, tôi tin chắc, mấy cậu đừng ở đây lằng nhằng nữa, ở cuối thì phải ở cuối, nếu không hài lòng thì đừng tham gia.” Ngừng chút lại nói tiếp: “Còn nữa, nếu tiệm Mỹ thực của cậu ăn ngon thì ở cuối cũng có sao đâu.”

“Người trẻ tuổi này, rượu thơm không sợ hẻm sâu, cậu nói có đúng không?”

“Cậu chẳng lẽ không tự tin với món ăn của tiệm mình à, nếu vậy thì đừng tham gia. Dù sao thì những người tham gia đều là người có kinh nghiệm lâu năm trong nghề, hiểu biết về món ăn của chính mình nha.”

“Tiệm của mấy cậu chắc mới khai trương nhỉ?”

Lý Lượng kìm nén cơn tức: “Ông nói rất đúng, rượu thơm không sợ hẻm sâu! Nhưng chuyện ông đổi vị trí của tiệm chúng tôi thì tôi nhất định không bỏ qua đâu!”

Cho dù ở vị trí cuối thì tiệm bọn họ vẫn sẽ đắt khách, anh tin tưởng bà chủ nhỏ, cũng tin tưởng vị giác của chính mình.

Lý Lượng cười lạnh nhìn người đàn ông trung niên bụng bia một tiếng rồi ra ngoài, đi đến trước cửa liền xoay người: “Đúng rồi, ông đừng nghĩ đến chuyện ăn món của tiệm Mỹ thực trong trí nhớ chúng tôi, tôi sẽ cho ông vào sổ đen.”

Người phụ trách nghe vậy thì cười to, không cho ông ta ăn ớ hở, có ngon đến mấy thì cầu xin, van nài đủ kiểu ông ta cũng chẳng thèm nhé. Cuộc thi này đâu thiếu quầy hàng ngon, đến khi kết thúc cuộc thi chắc ông ta cũng chưa thử hết.

Nhìn biểu cảm không hài lòng của Lý Lượng, ông ta liền thấy anh như học sinh tiểu học vậy, ha ha ha ha ha ha.

Càng nghĩ càng thấy buồn cười, người phụ trách còn đem chuyện này đăng lên vòng bạn bè, chẳng qua không có nhớ tên cửa tiệm nên trong thời gian ngắn có rất nhiều bình luận cũng tỏ ra bản thân cũng không muốn ăn ở quầy hàng đó.

“Chuyện là vậy đó……..”

Lý Lượng kể lại chuyện này cho Lục Trĩ nghe, anh thấy rất áy náy. Dù sao cũng do anh kích động, nhưng anh không nhịn được khi nghe người khác nói đây chỉ là tiệm mới khai trương, không tự biết lấy món ăn của tiệm nhà mình. Người phụ trách kia rõ ràng đang ngầm châm chọc anh và Mỹ thực trong trí nhớ.

Lý Lượng vốn muốn đi đòi công bằng nhưng người phụ trách này thật sự quá đáng nên anh mới không kìm nén được mà nói ra những lời đó.

Lục Trĩ: “Xếp cuối thì xếp cuối, tuy tôi rất ghét những lời ông ta nói nhưng rượu thơm không sợ hẻm sâu, chỉ cần món ăn của chúng ta ngon thì ở cuối cũng không có vấn đề gì.”

Lý Lượng: “Bà chủ nhỏ à, tôi tin cô, chỉ là nhiều khách dạo từ đầu đến nửa đường đã ăn no rồi, căn bản không muốn đi tiếp xuống quầy ở tít phía cuối nữa.”

Lục Trĩ cười nói: “Tôi tham gia cuộc thi này chẳng qua là để cho tiệm có thời gian sửa sang lại, nhưng cũng có rất nhiều khách muốn ăn món của tiệm chúng vậy nên mới tham gia. Những người khác đi dạo không chắc sẽ đi tới cuối nhưng khách hàng của tiệm chúng ta thì khác, bọn họ sẽ trực tiếp đi tìm quầy hàng của chúng ta.”

Phùng Thịnh ở bên kia đã được Lục Trĩ chỉ dạy các công đoạn làm miến nên đang tự bận bịu một mình, hơn nữa, làm còn rất đẹp.

Lý Lượng: “Bà chủ nhỏ à, tôi thật sự nhìn thấy vị trí ban đầu của chúng ta là ở phía trước, còn chưa nói với Phùng Thịnh đâu, tôi thấy người phụ trách kia là đang nhắm vào chúng ta, nhưng chúng ta lại không quen biết gì ông ta cho nên chắc chắn có người chỉ thị. Tôi chắc chắn sẽ giải quyết tốt chuyện này.”

Lục Trĩ nghĩ ngợi xong liền cười một cái, cô đã biết đại khái là ai làm rồi, chẳng qua vì có Phùng Thịnh ở đây nên cô không nói ra: “Làm nhiều miến vậy, chúng ta còn chưa làm mỳ chua cay đâu, để làm mỳ trước đã.”

Nháy mắt Lý Lượng vui vẻ: “Hu hu hu, mấy ngày rồi tôi chưa ăn món bà chủ nhỏ làm đó, tôi cảm thấy mình đã gầy đi rồi.”

Lục Trĩ đi vào trong bếp cởi tạp dề thuận tiện cầm một đĩa cải bẹ ra ngoài đưa cho Lý Lượng: “Cải bẹ này để ăn với mỳ chua cay, tôi tự làm, anh ăn thử xem.”

Lý Lượng cầm đũa gắp một miếng cải bẹ lên ăn thử, vị thanh là chủ yếu nhưng vẫn rất ngon nha.

Lý Lượng: “Sao cải bẹ thôi mà cũng ngon thế hả trời! Lát tôi có thể mang ít về không, tôi muốn ăn với cơm, ăn mấy ngày cũng được.”

Lục Trĩ cười: “Có thể, anh đã ăn hết tương nấm hương thịt bò hôm trước tôi đưa chưa?”

Nhắc đến tương nấm hương thịt bò, Lý Lượng cực kỳ tức giận: “Cô không biết bố tôi quá đáng ra sao đâu, buổi tối tôi về nhà thì bố tôi cũng đang ở nhà, thấy tôi cầm tương về thì hỏi có phải cô làm không, sau đó không thèm nói với tôi một câu mà đã cầm luôn lọ tương ra ngoài.”

Lục Trĩ: “……..”

Lý Lượng vì muốn ăn thêm nên lúc về đã mang theo một bao gạo.

Lục Trĩ: “Lát tôi làm cho anh một bát mỳ chua cay siêu to khổng lồ.” Cô xoay người: “Đúng rồi, để tôi phân công việc rõ ràng, tôi làm mỳ chua cay, Phùng Thịnh phụ trách nấu những món còn lại, còn anh sẽ bưng bê và thanh toán cho khách nhé!”

Lục Trĩ: “Anh có nghe thấy không Lý Lượng?”

Vừa xoay lại cô liền thấy Lý Lượng đã ăn sạch một đĩa cải bẹ, hình như còn chưa đã thèm, vội vàng gật đầu với cô: “Bà chủ nhỏ nè, lát ăn mỳ chua cay tôi muốn có nhiều cải bẹ hơn xíu.”

“Anh ăn nhiều quá, lát ăn mỳ chua cay không cho cải bẹ.”

“Bà chủ nhỏ à~”

“Anh ăn mình mỳ chua cay thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.