Trần Thần đợi hai ngày nhận được điện thoại của shipper nói cải bẹ đến rồi đây, cậu chạy nhanh xuống tầng nhận chuyển phát, ngẫm nghĩ xem nên ăn kiểu gì.
Đây là món duy nhất Mỹ thực trong trí nhớ bán trên kênh online, rất đắt hàng, khách hàng đã ăn đều kết luận món cải bẹ hợp ăn với cháo, với mỳ hoặc xào cải bẹ với thịt, hoặc chiên trứng.
Nhiều người mua được cải bẹ hầu như đều nói không cần nấu cơm, ăn cải bẹ không cũng được, đỡ mất công xử lý thêm chi, lãng phí ra.
Shipper đưa cải bẹ được đóng gói kỹ càng cho Trần Thần: “Cải bẹ đúng không, trước tôi cũng đến Mỹ thực trong trí nhớ ăn mỳ chua cay đó, đến cải bẹ cũng ngon nhở.”
Trần Thần cười cười nghĩ ngợi muốn ăn với mỳ chua cay, cậu ký nhận chuyển phát rồi đứng luôn ở dưới tầng mở đóng gói ra, cầm cải bẹ lên tầng. Nghĩ mãi liền quyết định để chiên trứng ăn, dư lại ăn kèm cháo trắng.
Hai túi còn lại thì làm mỳ thịt cải bẹ và cải bẹ xào thịt vậy, Trần Thần cảm thấy tay nghề nấu ăn của mình chắc cũng được.
Về tới nhà cậu lao ngay vào phòng bếp, bắc nước trong nồi đun sôi rồi chiên trứng lên chảo, trứng chiên khá bình thường nhưng chiên cùng cải bẹ của Mỹ thực trong trí nhớ lại có một mùi thơm khác.
Vừa làm xong thì vợ chồng Trần về, vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm nên hai người nhanh chân đi vào phòng bếp xem Trần Thần làm món gì.
Trần Bằng: “Cải bẹ chiên trứng hả con trai, vừa lúc bố mẹ chưa biết nên làm món mới gì trong tiệm đó, có thể làm thử món này. Mỹ thực trong trí nhớ hay đẩy ra món mới, chúng ta cũng không thể làm mãi mấy món trước kia đúng không.”
Trần Bằng cầm phần trứng chiên cải bẹ lên cắn, hai mắt sáng rực: “Con trai, trứng con chiên chẳng ra gì mà sao cải bẹ ngon thế, còn giòn giòn, tiếc là con chiên trứng nhiều dầu quá, vợ à nếm thử xem.”
Trần Thần nhìn bố mình ăn một miếng rồi đến mẹ ăn một miếng, xong bố lại ăn thêm mấy miếng nữa, ăn hết luôn rồi. Sau đó cậu thấy bố mình cầm cải bẹ lên….
Trần Bằng: “Cải bẹ này xử lý một lần ăn mới đúng vị.” Ông cười: “Con trai à, mua cho bố một thùng về đi.”
Vợ Trần Bằng ăn một miếng cải bẹ: “Không tồi, rất thanh rất ngon, con trai mau đi mua một thùng về đây đi, mẹ cảm thấy so với cải bẹ của Mỹ thực trong trí nhớ không kém chút nào cả.”
Mua một thùng???
Khoan đã, gì mà không kém Mỹ thực trong trí nhớ chút nào???
Trần Thần hít sâu: “Sao bố mẹ biết không kém Mỹ thực trong trí nhớ, có phải bố mẹ đã ăn ở đó rồi đúng không. Mấy hôm nay hai người rất kỳ nhé, có phải giấu con đi ăn ở Mỹ thực trong trí nhớ không, có phải bố mẹ ăn mỳ chua cay không, cá hương nhồi thịt đúng không, có phải bố mẹ ăn bánh bao thịt rồi đúng không!!”
Hôm qua bạn bè Trần Bằng gửi ảnh bánh bao thịt khiến cậu thèm rớt nước miếng, tự ra ngoài tìm cửa hàng bánh bao ăn nhưng chả có vị gì đặc biệt, nhưng vì không thể lãng phí nên cậu phải gắng ăn hết.
Trần Bằng vừa thấy thái độ của con trai liền nói: “Không ăn không ăn, bố mẹ không ăn, sao bố mẹ có thể ăn cải bẹ ở đó chứ.” Vợ chồng ông căn bản không mua được, chỉ ăn mỳ chua cay thì có cải bẹ ăn kèm thôi.
Trần Bằng đâu phải con nít, gì mà ăn kem lại nói là ăn dưa hấu, muốn lừa cậu tin ư: “Không có khả năng, bố mẹ chưa ăn cải bẹ ở đó thì sao có thể nói cải bẹ này không kém chứ?”
Trần Thần cực kỳ tủi thân, cậu không được ăn ở Mỹ thực trong trí nhớ, xếp hàng cũng không được, chỉ có thể mua cải bẹ về ăn. Vậy mà bố mẹ cậu còn ăn sạch cải bẹ chiên trứng của cậu.
Trần Thần: “Bố mẹ tưởng con là trẻ lên ba chắc.”
“Con trai!”
“Chắc chắn bố mẹ đã ăn mỳ chua cay ở Mỹ thực trong trí nhớ rồi, nếu không ăn mỳ chua cay thì cũng đã ăn cải bẹ rồi!”
Trần Thần đang nói cả tràng dài lại thấy bố mẹ mỉm cười nhìn mình, không có chút áy náy nào thì tức giận càng tăng thêm, thế mà bố mẹ không hề áy náy ư, hết sức quá đáng.
Trần Thần tiếp tục dông dài bản thân đáng thương như thế nào, hai vợ chồng Trần Bằng không cảm xúc nhìn cậu khiến Trần Thần không nói được thêm gì nữa. Đến khi cậu im lặng thì Trần Bằng chỉ chỉ cải bẹ trên bàn, mặt trên gói là chữ viết Mỹ thực trong trí nhớ.
Trần Bằng: “Đây là hàng phake à con trai?”
Trần Thần: “……”
Trưa hôm đó Trần Bằng xếp hàng ở Mỹ thực trong trí nhớ, mua bánh bao thịt và cơm, cùng với ba phần mỳ chua cay mang về tiệm, cả nhà họ Trần cùng nhau ngồi trong tiệm ăn đồ của Mỹ thực trong trí nhớ.
Hu hu hu, ăn ngon, quá ngon ngon ngon.
Lần đầu tiên ăn món của Mỹ thực trong trí nhớ, Trần Thần ăn để cơm dính cả hai bên mép, nhoàm cơm ngày càng nhiều.
Chu Mỹ Lệ vén rèm đi vào Mỹ thực trong trí nhớ: “Chị đã nói mà, tham gia cuộc thi Câu chuyện về giấc mộng mỹ thực lời rất nhiều, tuy đánh giá cũng đứng đầu nhưng vẫn không được giải nhất, giải nhì được thưởng ba ngàn.”
Lục Trĩ cười: “Em không quan tâm giải thưởng đâu mà.”
Gì mà giải nhất với nhì, Lục Trĩ là vì khách hàng mới tham gia, đối với giải thưởng cô không có hứng thú gì, dù sao cũng không ảnh hưởng đến doanh thu của tiệm. Những người đã ăn cũng sẽ không vì giải nhì mà bỏ đi không ăn, ngược lại khách ngày càng đông, Lục Trĩ tin rằng chỉ cần kinh doanh và làm video trên app cùng weibo thật tốt thì không có vấn đề gì.
Huống hồ khi quầy hàng tiệm của cô bị chuyển xuống vị trí cuối cùng thì cô đã biết sẽ không đạt được giải nhất.
Lục Trĩ: “Chị đừng giận làm gì, đúng lúc chủ siêu thị trái cây cho người đưa dứa đến, lại tặng thêm ít chuối, em làm bánh chuối, chị ăn thử nhé!”
Lục Trĩ vào bếp bắt đầu xử lý chuối, Phùng Thịnh áy náy đứng bên cạnh: “Bà chủ Lục, em biết vì ai.”
Lục Trĩ không để ý: “May có em đến hỗ trợ, nếu không chị lo đầu đuôi cũng không kịp, còn nữa, em là học trò của chị nhưng cũng là nhân viên của chị đấy nhé! Giờ nhanh ra ngoài quét dọn đi.”
Phùng Thịnh: “Bà chủ Lục.”
Lục Trĩ: “Ba ngàn đâu, chúng ta mỗi người một ngàn nhé!”
Lục Trĩ cắt chuối ép xuống rồi bắt đầu chiên giòn, bên trong rất ngọt, cô bưng đĩa bánh chuối ra cho Chu Mỹ Lệ một phần, lại làm thêm nước hoa quả cho chủ siêu thị, dù sao chuối này cũng là họ tặng.
Chu Mỹ Lệ cầm bánh chuối cắn một miếng: “Chuối này ngọt đấy, vỏ ngoài cũng giòn lắm, hay em cho món này vào thực đơn đi bà chủ nhỏ, đảm bảo càng đắt khách hơn.”
Chu Mỹ Lệ: “Trách không được ai cũng muốn làm em dâu của em, nhưng em trai em bây giờ là người nổi tiếng rồi, thà ở ngoài xếp hàng còn hơn.”
Lý Lượng thấy bánh chuối ngon ngất ngây trời tây, vỏ giòn bên trong mềm mịn ngọt, kết hợp lại đúng đã bụng, anh cảm thấy mình có thể ăn một mâm bánh chuối, à không, hai bàn đầy ắp bánh chuối mới phải.
Bây giờ đúng giờ tan tầm, Lục Trĩ và Phùng Thịnh, Lý Lượng ngồi xuống chia nhau ba ngàn tiền thưởng sau khi ăn xong. Lý Lượng nhận tiền nhớ đến sắp tới sinh nhật bố mình, vậy nên anh cầm điện thoại nhắn tin cho bố.
[Bà chủ nhỏ trả lương cho con đấy, tiền con kiếm được từ mồ hôi nước mắt đấy, con sẽ dùng tiền này mua quà sinh nhật cho bố.]
[???]
[???]
[Bố mày thì không được ăn ở Mỹ thực trong trí nhớ, mày còn bày đặt dùng một ngàn mua quà sinh nhật, không bằng mua nồi bánh bao thịt, mỳ chua cay, tất cả món ở Mỹ thực trong trí nhớ cho bố đi.]
[Ui, con ngày nào cũng ăn ở Mỹ thực trong trí nhớ đấy, ban nãy bà chủ nhỏ còn làm bánh chuối nữa.]
[Mày là con trai tao hả?]
[Bố có nhớ tương nấm hương thịt bò con mang về không.]
Lý Lượng cầm điện thoại vui tươi hớn hở: “Tui về đây bà chủ nhỏ.”
Sau khi Mỹ thực trong trí nhớ đóng cửa, ai về nhà nấy nghỉ ngơi, vẫn nhắn tin trong nhóm chat, thậm chí còn vừa xem Lục Trạch trên TV vừa bàn về chuyện buôn bán trong Cuộc thì về giấc mộng mỹ thực hôm trước. Lục Trĩ và Phùng Thịnh không để ý nhiều, còn Lý Lượng thì rất tức giận, cuối cùng vẫn bị Lục Trĩ thuyết phục cho qua.
Lục Trĩ nói: “Nơi nào ngon, khách hàng là người rõ nhất, người cầm giải nhất chẳng lẽ không thấy thẹn?”
Lý Lượng ngẫm nghĩ, Lục Trĩ nói đúng, cũng biết cô có ý gì, lúc này mới yên lặng ngồi xem Lục Trạch trên TV. Tiết mục này không biết thêm hiệu ứng gì trông rất đẹp mắt, đang chiếu cảnh huấn luyện của các thí sinh.
Chu Mỹ Lệ và khách hàng Mỹ thực trong trí nhớ không vui vẻ, lúc trước quầy hàng hoạt động trong cuộc thi thật sự rất hot, lúc đó đăng video lên nổi rần rần, cuối cùng không cầm được giải nhất?
Khách hàng cũng đang bàn tán bên dưới video và weibo của Mỹ thực trong trí nhớ, nói quầy hàng giải nhất không biết xấu hổ, rất nhanh câu chuyện đã bị đẩy lên hot search.