Trần Tuấn Lực với mong muốn trở thành người bạn vong niên thân thiết của Lục Trạch đã viết xong ca khúc cho anh, rất chi là vừa lòng, ông cảm thấy Lục Trạch là một người thích âm nhạc nên chắc chắn hai người có thể nâng cao tình bạn, nghĩ thế nên Trần Tuấn Lực ngay tức thì nhắn tin cho Tôn Duy.
[Tôi viết xong ca khúc rồi đây, khẳng định vang xa.]
[Có người còn nhanh tay hơn ông bạn rồi.]
[???]
[Có người viết ca khúc cho Lục Trạch rồi, còn đưa đến mấy bộ phim nữa, tiền đề là muốn Lục Trĩ làm vài món ăn.]
[Hu hu hu, đừng nói nữa, tôi đi tìm Lục Trạch!]
Gửi tin nhắn xong Trần Tuấn Lực cực kỳ vừa lòng, vui tươi hớn hở đứng xếp hàng trước cửa Mỹ thực trong trí nhớ, bây giờ rất nhiều người muốn tranh Lục Trạch với ông đó. Nghe nói Mỹ thực trong trí nhớ đang thi công nhà hàng bên bờ sông, diện tích rất rộng cũng rất xa hoa.
Trần Tuấn Lực không hề lo lắng về giá cả sau khi lên nhà hàng của Mỹ thực trong trí nhớ, ông chỉ để ý đến địa điểm, nhưng vẫn có người để ý về giá cả sau này.
Lục Trĩ từ trong bếp đi ra rất nhiều khách hàng hỏi cô về việc mở nhà hàng, còn hỏi giá cả sẽ thay đổi ra sao.
“Bà chủ nhỏ à, sau tiệm lên nhà hàng thì giá sẽ khác bây giờ hả?”
“Cậu nghĩ gì thế, nhà hàng lớn cạnh sông thì sao có thể để giá rẻ như hiện tại được.”
“Bà chủ nhỏ ơi, Mỹ thực trong trí nhớ mở nhà hàng ở mấy nơi thế?”
Lục Trĩ đánh bàn tính cạch cạch, cô cười lên khiến ai cũng cảm thấy như đang tắm mình trong gió xuân: “Các món trong thực đơn hiện giữ nguyên giá, sẽ đẩy thêm vài món giá cao hơn, một số món sẽ do Phùng Thịnh làm. Trong tiệm đổi sang hình thức hẹn trước, mọi người không cần xếp hàng mỗi ngày nữa.”
Dù sao Mỹ thực trong trí nhớ cũng không dựa vào lợi nhuận của riêng nhà hàng, Mỹ thực trong trí nhớ còn bán đồ ăn đóng gói, phần này có khi còn thu về nhiều lợi nhuận hơn. Lục Trĩ nấu ăn tuy nhanh nhưng không thể nấu nhiều được, nếu không thì trong tiệm cũng chẳng giới hạn số lượng làm gì.
Nhắc đến đồ ăn Phùng Thịnh làm có không ít người khen, tuy so với Lục Trĩ thì đang còn non nhưng vẫn rất ngon.
Việc Mỹ thực trong trí nhớ mở nhà hàng bên bờ sông gần trung tâm thành phố đã nhanh chóng nhảy lên hot search, độ hot vượt qua cả buổi biểu diễn của Lục Trạch.
[Mỹ thực trong trí nhớ là số 1.]
[Ôi độ nóng nì, ha ha ha…… bà chủ nhỏ nổi tiếng quãi đạn, độ hot của Mỹ thực trong trí nhớ cao dã man.]
[Tôi rất muốn biết khi nào có thể mua sản phẩm đóng gói trực tiếp ở tiệm???]
[Mỹ thực trong trí nhớ mở nhà hàng có phải sẽ nhiều chỗ ngồi hơn không….. he he.]
[Đừng nói nữa, tôi phải gọi cơm hộp này huhu~]
[Ha ha ha ha ha…..]
Theo sau độ hot Mỹ thực trong trí nhớ mở nhà hàng, việc Lục Trĩ ly hôn cũng bị người khác đào ra, đào luôn mối quan hệ giữa Chu Thành An và Lục Trĩ khiến đương sự là Lục Trĩ vô cùng kinh ngạc. Cô cho rằng phóng viên chỉ ngồi canh tin tức của người nổi tiếng, tuy chuyện này không có vấn đề gì lớn nhưng nếu Lý Lượng không nói thì Lục Trĩ cũng chẳng biết gì, có điều cô không rõ Chu Thành An nghĩ thế nào.
Khách hàng của Mỹ thực trong trí nhớ đọc vụ ly hôn của bà chủ nhỏ xong, biết việc bà chủ nhỏ từng bị mẹ chồng cũ là Trần phu nhân khinh thường thì vô cùng đau lòng.
Phùng Thịnh còn kích động hơn cả Lý Lượng vì bây giờ rất nhiều người thích tiệm, cảm thấy Lục Trĩ vô cùng tốt, ly hôn với Trần Tân là Trần Tân sai, nếu Trần Tân cưới vợ hai thì bà chủ nhỏ của bọn họ cũng không việc gì phải đau lòng.
Phùng Thịnh: “Bà chủ nhỏ à, tối chúng ta có thể ăn khoai tây sợi xào chua cay không?”
Lục Trĩ ánh mắt Phùng Thịnh liền biết ngay ý nghĩ trong đó, cô cười nói: “Được, tối chúng ta ăn.”
Phùng Tịnh cực kỳ thích ăn khoai tây sợi xào chua cay Lục Trĩ làm, nhưng món nào cô làm cũng ngon nên Phùng Thịnh ít khi chủ động nói ra món yêu thích, nghĩ đến việc sắp được ăn khoai tây sợi xào chua cay thì Phùng Thịnh cười ngây ngô, cuối cùng bị Lục Trĩ kéo vào bếp làm thêm món cho cơm tối.
Món khoai tây sợi xào chua cay làm rất đơn giản nên Lục Trĩ cũng không vội, cô ngồi ở quầy thanh toán nhìn ra ngoài, đúng lúc thấy Lý Lượng đi vào, Lý Lượng hỏi ý kiến cô về việc làm sáng tỏ chuyện ly hôn giữa cô và Trần Tân, Lục Trĩ không để trong lòng nên Lý Lượng vui vẻ cầm điện thoại soạn nội dung.
Lý Lượng: “A a a a, bên Trần Tân làm sáng tỏ trước rồi này bà chủ nhỏ, chắc do cộng đồng mạng thảo luận sôi nổi quá đây mà, bên đó nói cô chủ động muốn ly hôn cộng thêm hôn nhân của hai người cũng không có nhiều thời gian chăm sóc lẫn nhau, còn nói nếu cô muốn kết hôn thì sẽ chúc cô hạnh phúc nữa cơ đấy!”
Lục Trĩ rũ mắt: “Anh giúp tôi đăng cái video đi.”
Video rất nhanh đã xuất hiện.
So với bài sáng tỏ bên Trần Tân thì Lục Trĩ tuỳ ý hơn nhiều, trong video cô ngồi trước bàn ăn ở tiệm, cười nhẹ nhàng: “Chào mọi người, tôi là Lục Trĩ, xuất thân bình thường, có thể kết hôn với Trần Tân là vì nhà họ Lục từng giúp đỡ ông nội Trần, Trần Tân cũng chủ động cầu hôn, khi ấy nhỏ tuổi cho rằng Trần Tân thích mình, tôi cũng thích anh ấy nên hai người mới tiến đến hôn nhân. Nhưng không ngờ cuộc sống sau hôn nhân rất khác những gì tôi tưởng tượng nên tôi chủ động muốn ly hôn, sau đó mở tiệm Mỹ thực trong trí nhớ hiện tại.”
Cô dừng một chút, nói tiếp: “Tôi không nhận phí ly hôn vì tôi tự kiếm được tiền, nếu tôi nhận thì có lẽ đã mở luôn nhà hàng ngay từ đầu, mọi người nói có đúng không? Thật sự là ban đầu tôi không để ý tới việc làm sáng tỏ gì, nhưng Trần tiên sinh đã lên tiếng thì tôi cũng không thể phớt lờ. Và nếu không giải thích rõ sẽ gây hiểu lầm, ảnh hưởng đến em trai tôi, Lục Trạch. Cuối cùng, tôi muốn nói Lục Trạch từ đầu đến cuối không nhận bất kỳ sự trợ giúp nào từ Trần tiên sinh và nhà họ Trần.”
Nhà họ Chu.
Chu Thành An xem video, ngoài việc làm sáng tỏ chuyện ly hôn thì cô không nhắc đến việc phóng viên đưa tin quan hệ yêu đương của hai người họ, vừa xem xong thì nhận được tin nhắn của Lục Trĩ, cô hỏi anh định xử lý tin yêu đương như thế nào.
Ông nội Chu: “Thằng nhãi nhà cháu còn không nhanh theo đuổi Lục Trĩ đi, nếu không thì cháu dâu của ông già này cũng bay mất thôi!!!”
Chu Thành An: “Cháu đang nghĩ nên trả lời thế nào.”
Từ lo lắng cho cô giờ Chu Thành An đã chuyển sang bối rối mất tiêu rồi, không lên tiếng thì cũng không được. Anh suy nghĩ một lúc rồi dùng weibo của công ty chia sẻ lại bài sáng tỏ của cả Lục Trĩ và Trần Tân, điểm khác biệt là khi chia sẻ lại weibo của Trần Tân thì anh viết thêm vài dòng.
Đang theo đuổi, sẽ khiến cô ấy hạnh phúc, không cần lời chúc của anh, cảm ơn.
[Ha ha ha ha ha!!!!!!]
[Cười sập nhà….]
[Hu hu hu, mị cũng muốn theo đuổi bà chủ nhỏ.]
[Mị cảm thấy bà chủ nhỏ siêu lợi hại, từ người thường trở thành dâu hào môn, tuy cô ấy không đề cập đến Trần Tân đối xử với mình ra sao nhưng mị chắc chắn Trần Tân không quan tâm gì, sau bà chủ nhỏ mở Mỹ thực trong trí nhớ, bây giờ lại có lão đại theo đuổi~]
[Bà chủ nhỏ của Mỹ thực trong trí nhớ sướng qué đê.]
[Mị mới đi ngang qua Mỹ thực trong trí nhớ, nghe thấy Lý Lượng nói muốn ăn khoai tây sợi xào chua cay….. hu hu hu…..]
[Mị thèm~]
[Được lắm, mị đặt cơm hộp đây.]
……….
Thảo luận trên mạng không hề ảnh hưởng đến Mỹ thực trong trí nhớ, Phùng Thịnh ở trong bếp vội vội vàng vàng bưng đồ ăn ra, thấy Lý Lượng đang chống cằm nhìn mình thì đặt đĩa xuống, nói: “Bạn tốt à, ăn nhiều vào nhé~”
Lý Lượng: “Chúng ta đương nhiên là bạn tốt, nhưng không lừa được người ta đâu nha, mau mang khoai tây sợi xào chua cay bà chủ nhỏ làm ra đây!”
Phùng Thịnh: “……”
Tôn Y: “Món anh làm cũng rất ngon, em sẽ ăn thật nhiều.”
Lý Lượng: “Ha ha ha, nhưng vẫn phải ăn khoai tây sợi xào chua cay trước đúng không?”
Tôn Y tính cách mềm mại, không biết nói dối, không ngờ Lý Lượng nói rất đúng ý khiến cả khuôn mặt cô ấy đỏ bừng.
Lục Trĩ ở trong bếp làm khoai tây sợi xào chua cay, cắt khoai tây rồi rửa sạch và ngâm một lúc sau đó mới bắt đầu vớt ra xào nấu. Cô cho ớt khô vào nồi, bắt đầu xào cùng khoai tây, thêm vài gia vị khác như ớt xanh và hành.
Lục Trĩ bưng khoai tây sợi xào chua cay ra ngoài: “Ăn cơm thôi!”
Lý Lượng: “Thơm quá đi, cay cay cay, mùi này đúng kiểu thơm rõ vị cay luôn, tôi có thể ăn ba bát cơm ngay bây giờ.”
Lục Trĩ: “Vì để mọi người không bị căng bụng nên tôi không cắm nhiều cơm đâu, ăn vừa đủ thôi.”
Lục Trĩ vừa nói xong mọi người nhanh chóng hạ đũa, đặc biệt là Lý Lượng, anh ăn một miếng khoai tây xong ăn thêm miếng cơm to bự, cảm thấy quá ngon luôn, cực kỳ hợp với cơm.
Cay tê tái, khoai tây không mềm mà rất giòn, có vị mặn đi kèm, ngay cả vị chua cũng rất rõ ràng, ớt xanh ớt đỏ ngon không kém cạnh, vị cay tràn ngập.
Ăn cơm xong mọi người bắt đầu dọn bàn ghế, Lục Trĩ tan làm trở về.
Đến dưới tầng gặp được Chu Thành An, cô nghĩ do chuyện trên mạng nên làm anh thấy ngại: “Chuyện trên mạng anh muốn làm sáng tỏ như thế nào?”
Chu Thành An, người đàn ông đang chuẩn bị tỏ tình với bà chủ nhỏ: “……”
“Nãy cô ăn món gì thế?”
“Khoai tây sợi xào chua cay, anh có muốn ăn không, về nhà tôi làm cho anh.”