Quân Cưng Sủng Nhàn Thê

Chương 35: Mở tiệc chiêu đãi lãnh đạo các ngành



Ngày hôm sau, Trưởng Tôn Ngưng vừa ngủ dậy đã là 10 giờ rưỡi. Mới vừa rửa mặt xong, chuẩn bị xuống lầu ăn cái gì đó đã nhận được điện thoại của Trưởng Tôn Hoài An, nói là buổi tối có thể tập hợp đầy đủ người. Trưởng Tôn Ngưng bảo ông ta dẫn tất cả mọi người đến 'nhà hàng Thảo Nguyên Phong Toàn Dương ', còn lại cô để sắp xếp. Thảo nguyên Phong Toàn Dương là quán rượu đặc sắc nổi tiếng nhất huyện Dương Nhạc, rất được những những vị quan chức này yêu thích, mời khách ở đó là lựa chọn thích hợp nhất không thể nghi ngờ.

Lấp đầy bụng xong, vốn định tới 'quán Toàn Dương ' chuẩn bị sắp xếp trước, lúc này lại nhận được điện thoại của Tần Ngũ, ông ngỏ lời sẵn lòng đi theo Trưởng Tôn Ngưng. Trưởng Tôn Ngưng hơi cảm thấy bất ngờ, không nghĩ tới ông ấy sẽ đưa ra quyết định nhanh như vậy, không hổ là người xuất thân từ binh đoàn đặc chủng, dứt khoát quyết đoán, mạnh mẽ vang dội. Trưởng Tôn Ngưng vui vẻ, lại trả hết nợ nần cho ông ấy dựa theo giao hẹn lúc trước, tổng cộng ba vạn 3000 nguyên. Đối với Tần Ngũ mà nói, đây là con số thiên văn, nhưng đối với Trưởng Tôn Ngưng lúc này mà nói quả thực chỉ như chín trâu mất sợi lông - không đáng kể. Nếu dùng số tiền này, mua được người trợ thủ khiến mình thuận mắt lại yên tâm, như thế xem như nó cũng có giá trị.

Tần Ngũ biết ơn, Trưởng Tôn Ngưng cũng không nói thêm với ông nữa, trực tiếp báo cho ông ấy buổi tối đến quán 'Thảo nguyên Phong Toàn Dương ' sớm một chút hội hợp với mình, tiện đà sắp xếp trước.

Không tới năm giờ, Tần Ngũ đã tới rồi, ông thay đổi phong cách cả người mặc trang phụ thoải mái màu đen, tóc tai chỉnh tề, râu cạo sạch sẽ, cả người mười phần phấn chấn, giống như trẻ hơn cả mười tuổi.

“Chú Tần, lúc chú tuổi còn trẻ chắc chắn mê đảo cả một mảng lớn người đẹp đó!” Trưởng Tôn Ngưng không nhịn được nói đùa chế nhạo Tần Ngũ.

Cô thích yên tĩnh, nhưng cũng không phải người mặt than (người ít biểu lộ cảm xúc, thường chỉ có một vẻ mặt), trái lại chính là kiểu người chuyên môn gặp người nói người tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, nếu không trước kia sao có thể được xưng hô là 'Thiên diện Tử Thần'? Nếu Tần Ngũ là người cộng sự muốn hợp tác lâu dài do cô lựa chọn, cô hi vọng giữa bọn họ sẽ có một bầu không khí sung sướng thoải mái.

“Tiểu Ngưng, cháu cũng đừng đùa cợt lão già trung niên như chú chứ, những thứ này không phải đều vì sợ làm mất mặt cháu sao.” Tần Ngũ bị nói có chút xấu hổ, gãi gãi đầu.

“Chú Tần trăm ngàn lần cũng đừng tự coi nhẹ mình, chú vẫn còn trong độ tuổi cường tráng dồi dào lực mạnh mẽ, chuyện về sau còn phải dựa vào chú bỏ ra nhiều tâm tư hơn nữa.” Trưởng Tôn Ngưng coi như là chích ngừa sớm cho ông, để bản thân ông có thể chuẩn bị tâm lý trước.

“Bị con bé như cháu nhìn trúng, chú Tần tôi đây tự nhiên dốc hết toàn lực là được. Cũng đừng chế nhạo chú, cháu mới đúng là người đẹp hiếm có trên trời khó thấy, trên mặt đất khó tìm. Lúc không hóa trang giống như hoa sen mới nở, trang điểm xong rồi lại giống như cây tường vi thơm ngát diêm dúa lẳng lơ, sức quyến rũ không thể đỡ đó!”

Tần Ngũ là người có tính cách phóng khoáng, sảng khoái, sau khi quen thuộc với Trưởng Tôn Ngưng, cũng không hề nói chuyện câu nệ nữa, hi hi ha ha giống bạn già đã làm bạn nhiều năm mang theo sự yêu thương của bậc cha chú. Điểm ấy khiến Trưởng Tôn Ngưng hơi có chút vui mừng, nếu bởi vì ông ấy thiếu ân tình của cô mà khúm núm khắp nơi, thì thực sự phải suy xét thay đổi người rồi.

“Vậy thì mượn lời hay của chú Tần, hi vọng chuyện đêm nay có thể thành công mỹ mãn. Nhưng mà, bốn chữ 'người đẹp hiếm có' này cháu không thích, hồng nhan bạc mệnh, đại hung (một từ chỉ số mệnh không tốt trong bói toán), không tốt. Nhưng nếu chú gọi là tiểu yêu nữ, cháu sẽ rất vui vẻ đó.”

“Cháu đó!” Tần Ngũ chỉ Trưởng Tôn Ngưng, sang sảng cười ha hả.

Hai người tán gẫu xong, cũng đã nhanh chóng đến sáu giờ tối, Trưởng Tôn Hoài An đúng hẹn dẫn người vào phòng lớn bao số 1. Bên trong phòng bao trang hoàng rất có phong cách, hơi thở mạnh mẽ hào hùng của thảo nguyên, đặc biệt bàn ăn cỡ lớn chuyên thiết kế cho những cuộc tụ họp. Thời gian lên món ăn vừa khớp, trước đó mười lăm phút, Trưởng Tôn Ngưng mới dặn dò lấy bàn tiệc Toàn Dương(cừu đủ món), mà mỗi loại đồ ăn đều ấy hai phần giống nhau như đúc.

“Huyện trưởng Lý, các vị cục trưởng, mọi người cứ tùy ý ngồi, trăm ngàn lần đừng khách khí.” Trưởng Tôn Hoài An bắt chuyện, mọi người lần lượt ngồi xuống.

“Hoài An, không phải ông chơi bóng thua, phải mời chúng ta ăn cơm sao, hai người này là?”

Những người khác cũng nghi hoặc, không ngừng đánh giá Trưởng Tôn Ngưng với Tần Ngũ, nhưng người lớn nhất không nói chuyện, mấy người cũng không dám đi quá giới hạn. Huyện trưởng Lý Việt tuổi tác trên dưới tương đương với Trưởng Tôn Hoài An, là người sinh trưởng ở địa phương huyện Dương Nhạc này, nhân dân toàn huyện hiện giờ thể ăn no mặc ấm trong đó, công lao của ông ta cũng không nhỏ, nhưng 'người thợ khéo tay' cũng không bột đố gột nên hồ người đàn bà khéo cũng khó có thể thổi cơm khi không có gạo, huyện Dương Nhạc vẫn không cởi xuống được cái mũ 'Nghèo khó' này như xưa.

“Ừ, đây là cháu gái Trưởng Tôn Ngưng của tôi, vị này....” Trưởng Tôn Hoài An không biết Tần Ngũ, nhìn về phía Trưởng Tôn Ngưng.

“Cậu trí nhớ của cậu cũng thật kém, đây là anh họ cậu, chú họ Tần Ngũ của cháu, ông ấy vừa mới xuất ngoại vài năm mà cậu đã không còn quen biết rồi.” Trưởng Tôn Ngưng ra vẻ con nít nhìn nói, nói ngay ra thân phận Tần Ngũ, cũng không khiến ông ta xấu hổ, so với thái độ bình thản khi đi tìm ông ta lúc trước tựa như hai người khác nhau. Đêm nay mang Tần Ngũ đến, chính là muốn để cho ông chạm trán cho quen mặt, ngày sau làm việc cũng thuận tiện hơn.

Anh họ? Tần Ngũ? Trong đầu Trưởng Tôn Hoài An thắt, xéo không ngừng nhưng vẫn không nhớ ra từ khi nào thì mình có người anh họ như vậy, nhưng mà ông ta cũng không hỏi tới cùng, lại nói chuyện tiếp: “Ừ! Xem đầu óc của tôi này, nhiều năm không gặp nên bất ngờ cũng không nhớ ra nổi.” Diễn đàn lê quý đôn.

Sau đó Trưởng Tôn Hoài An lần lượt giới thiệu gặp mặt, Chu Khai Nam, cục trưởng cục tài nguyên đất đai, đúng là mục tiêu chủ yếu đêm nay của Trưởng Tôn Ngưng. Mặt khác còn có, cục trưởng cục nông nghiệp Lâm Mậu Thịnh, cục trưởng cục chăn nuôi Thẩm Quốc Quân, cục trưởng Trịnh Khắc cục công nghiệp và thương mại, cục trưởng Diêu Băng cục thuế vụ, cục trưởng Tôn Cường cục điện lực, cục trưởng cục giao thông Khâu Cùng cũng đều có mặt.

Chính vì cái gọi là, thực sắc tính dã(ai cũng có sự yêu thích cái đẹp)! Gần đây Trưởng Tôn Ngưng bảo dưỡng hợp lý, da ngọc cơ băng, chỉ cần dùng phấn trang điểm đơn giản, trong thanh thuần trong mang theo yêu mỵ nhàn nhạt, lại không mất đi sự đoan trang thanh lịch. Nên sự xuất hiện của cô vẫn chưa khiến mọi người không vui, ngược lại còn tràn ngập hứng thú đối với bữa tiệc đêm nay.

“Không dối gạt các vị, người làm ông chủ mời các vị đến hôm nay, kỳ thật là Tiểu Ngưng.”

“Ừ? Động tác này của Tiểu Ngưng cũng không nhỏ, tìm chúng ta qua không phải chỉ vì ăn cơm đơn giản như vậy chứ?” Diêu Băng nói trắng ra, theo nghe ngóng, trong tất cả lãnh đạo ở huyện Dương Nhạc, ông ta là người khó dây dưa nhất. Hôm nay mời ông ta tới, cũng là tính toán cho ngày sau, miễn cho gặp chuyện thì lại ôm chân phật không kịp.

Nhàn nhạt cười, khẽ mở môi son, “Diêu cục trưởng yên tâm, hôm nay mời các vị tụ lại chỗ này, là tâm ý nho nhỏ vãn bối(cách xưng hô lịch sự của người nhỏ với người lớn hơn), chi phí cũng đều là tiền riêng của vãn bối, cho nên các vị không cần kiêng kị.” Trưởng Tôn Ngưng nói cũng rất trực tiếp, rõ ràng nói cho ông ta biết, tôi xài tiền bạc của mình, ông không có quyền can thiệp.

Trưởng Tôn Ngưng đứng dậy rót đầy cho mỗi người một ly Bạch Cửu, trở lại chỗ ngồi rót cho mình một ly trà, “Huyện trưởng Lý, các vị cục trưởng, mạo muội mời các vị tới là vãn bối suy nghĩ chưa chu đáo. Các vị đều đã công tác vất vả một ngày, hay là chúng ta ăn no bụng trước nữa rồi hẵng nói chuyện phiếm. Vãn bối không biết các vị có chỗ nào kiêng cữ hay không, cho nên mỗi loại đồ ăn đều chuẩn bị hai phần, một phần mặn, một phần nhạt. Đầu tiên ly rượu này vãn bối kính các vị, trước hết là muốn chào hỏi mọi người đầu năm, thứ hai hi vọng mọi người công tác thuận lợi, từng bước thăng chức.” Dừng một chút, lại nói tiếp: “Ặc..., vốn vãn bối phải uống sảng khoái mấy chén với các vị lãnh đạo, đáng tiếc khoảng thời gian trước xảy ra một chút chuyện bị thương ngoài ý muốn, bác sĩ dặn dò không thể uống rượu, cho nên hiện tại chỉ có thể lấy trà thay rượu kính các vị lãnh đạo trước, sau đó để cho cậu với chú Tần uống vài chén thật tốt với mọi người.”

Tất cả mọi người đều là người đàn ông Đông Bắc, không chú trọng quá nhiều, cũng chú ý tới từ đầu đến cuối Trưởng Tôn Ngưng đều dùng tay phải, Trưởng Tôn Hoài An vừa đúng lúc giảng hòa, lại nâng ly cạn chén uống sảng khoái. Mọi người xem đã lăn lộn trong giới chính trị nhiều năm, cũng đều là nhân tinh (người lão luyện, có con mắt tinh tường), lòng dạ biết rõ Trưởng Tôn Ngưng tất nhiên có việc. Nhiều lần muốn moi ra từ miệng Trưởng Tôn Hoài An, nhưng ông ta vốn cũng không hiểu rõ mọi chuyện, mọi người thấy không có hy vọng lại càng tràn ngập tò mò đối với Trưởng Tôn Ngưng hơn.

Lời nói, cử chỉ, phong cách xử sự của cô, vẫn luôn căng chùng vừa phải, cứng mềm thoả đáng. Phần lạnh nhạt, khiêm tốn, sảng khoái, thông minh, trầm ổn, nghiêm túc, cẩn thận, gian xảo, sâu sắc kia, hoàn toàn không có khả năng có ở tuổi tác của cô, khiến đám người đã sống nửa đời người người như họ cũng không dám khinh thường chút nào.

Rượu qua ba tuần, đồ ăn qua năm món, mọi người uống vui vẻ, ăn tận tính. Ăn no, uống được, nhưng chưa uống say. Này tự nhiên là Trưởng Tôn Ngưng động tay động chân ở trong rượu và thức ăn, nếu không một đám mấy người uống đến say mèm, người nào ký hợp đồng cho cô đây?

Trên Bàn rượu, khiến Trưởng Tôn Ngưng vừa lòng nhất chính Tần Ngũ, ông là một kẻ bố y (dân thường áo vải) đối mặt với rất nhiều lãnh đạo lại không hề có chút luống cuống nào. Phong cách mạnh mẽ, lời nói khéo léo, khiến tất cả mọi người, bao gồm cả Trưởng Tôn Hoài An bên trong đều âm thầm bội phục đối với người 'Anh họ' xuất hiện một cách kì lạ này, nhưng càng bội phục Trưởng Tôn Ngưng, bởi vì bọn họ tự nhiên đều nhìn ra Tần Ngũ nghe lệnh của cô.

“Hoài An, cháu gái này của ông rất thú vị, suy nghĩ so với ông còn sâu sắc hơn.” Sau khi cơm no rượu say, Lý Việt nói, ăn xong, uống qua, cũng là lúc nói chuyện chính sự.

“Ha ha, Đúng vậy đó!” Trưởng Tôn Hoài An phụ họa, “Tiểu Ngưng, cháu có chuyện gì hãy mau nói đi.”

Gần như cùng lúc trong lòng Trưởng Tôn Ngưng cũng đang suy tính đến chuyện này, vì thế chấn chỉnh thân thể nói: “Các vị đều là trụ cột tinh anh của huyện Dương Nhạc chúng ta, trước mặt người sáng không nói chuyện tối, hôm nay vãn bối mạo muội tổ chức tiệc ở đây, thật sự là có việc muốn nhờ.” Tất cả mọi người đều là người tinh tường, ai cũng không chen vào nói trước, cô lại nói tiếp.”Hoàn cảnh trong nhà vãn bối nghèo khó, thường thường phải mặc quần áo rách rưới, nay được được bạn bè giúp đỡ, muốn nhận thầu chút đất đai núi hoang ở gần thôn hy vọng có thể thay đổi gia cảnh thiếu thốn, cho nên mới tự ý năn nỉ cậu, mạo muội quấy rầy các vị lãnh đạo đây.” Nói như vậy, coi như là làm rõ ràng quan hệ với Trưởng Tôn Hoài An, chứng minh ông ta quả thật không biết chuyện này. Đêm nay, Trưởng Tôn Ngưng vẫn đều rất khách khí, làm đặc công lâu, hiểu biết nhất cái lợi và hại của việc dân không đấu với quan.

Mọi người nghe xong, trong óc đều không hẹn mà cùng trào ra một vấn đề: Có thể bạo tay mời mấy người bọn họ ăn cơm như vậy, trong nhà có thể nghèo đến không có gì ăn sao? Nói dóc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.