Quan Đạo Chi Sắc Giới

Chương 32: Nợ phong lưu.





Quan Đạo Chi Sắc Giới
Tác Giả: Đê Thủ Tịch Mịch

Quyển I: Tiểu thanh niên ủy ban
Chương 32: Nợ phong lưu.

Nhóm Dịch : Huntercd
Nguồn: Sưu tầm


Vương Tư Vũ dẫn theo Phương Tinh vừa bước vào nhà Trương Thiện Ảnh, vẫn chưa ngồi nóng ghế, Phương Tinh đã làm hắn đỏ mặt một vố, Vương Tư Vũ vốn định giới thiệu với mọi người như thế này: Đây là con gái của ông thầy trường đại học hồi em còn là sinh viên, tên Phương Tinh, lần này đến Thanh Châu chơi sẵn tiện ghé đây luôn.

Nàongờ hắn chưa kịp mở miệng, Phương Tinh đã cười hi hí nói xen vào trước, còn dõng dạc tuyên bố với mọi người: “Chào các anh chị, em tên Phương Tinh, là bạn gái của anh Tiểu Vũ, năm nay học trung học năm g, sau này nhờ các anh chị dạy bảo ạ!”

Vương Tư Vũ chết trưng tại chỗ, đầu óc choáng váng, nhức đầu ù tai, Triệu Phàm và Hoàng Nhã Lệ đưa mắt nhìn nhau, mấp máy môi nói ra hai chữ, hắn hoàn toàn đọc được đó là gì, “Cầm thú!”

Tội nghiệp cho hắn lại không thể lên tiếng giải thích vào lúc này, đành chán nản ngồi phịch xuống ghế sofa, châm điếu thuốc cúi đầu hút một mình tránh né ánh mắt soi mói của mọi người.

Trương Thiện Ảnh tỏ ra hơi ngạc nhiên lúc đầu, nhưng nhanh chóng hồi phục vẻ bình thường, không những không khó chịu mà còn tươi cười hớn hở kéo tay Phương Tinh vào phòng, hai người huyên thuvên vui vẻ với nhau, còn Hoàng Nhã Lệ vào bếp nấu ăn. Triệu Phàm trước khi chui vào đó giúp một tay còn nháy mắt một cái với Vương Tư Vũ, giơ ngón tay trỏ ra khen ngợi: “Hậu sinh khả ố nha Tiểu Vũ!”

Vương Tư Vũ đứng phắt dậy, chắp tay sau lưng đi một vòng tham quan, căn nhà không rộng lắm, không có phòng sách, kệ sách đặt luôn bên ngoài phòng khách, cách trang trí đơn giản, phòng ốc sạch sẽ, Vương Tư Vũ đứng trước tấm ảnh cưới ngắm nghía hồi lâu, hắn còn nhớ lúc Triệu Phàm lấy vợ, Trương Thiện Ảnh vì tiết kiệm nên không có chụp ảnh cưới, tấm ảnh treo trên tường chỉ mới chụp gần đây thôi, chỉ có điều hai vợ chồng là một đôi kim đồng ngọc nữ nên tấm ảnh chụp sau này vẫn rạng ngời không kém cạnh.


Ngắm nhìn Trương Thiện Ảnh trong ảnh mỉm cười hạnh phúc, trong lòng Vương Tư Vũ chợt chua xót.

Thức ăn bày biện khắp bàn xong, Hoàng Nhã Lệ vào phòng gọi hai người trong đó ra ăn cơm, phát hiện Trương Thiện Ảnh đang cầm một trái quýt bỏ vào miệng Phương Tinh, bèn mỉm cười hỏi: “Hai chị em vừa gặp mặt mà trở nên thân thiết thế nhỉ?
nguồn
Phương Tinh hí hửng khoe: “Chị Tiểu Ảnh đối xử với em tốt lắm đấy nhé! Chị ấy vừa mới tặng em một nhánh cây chạm khắc tuyệt đẹp nè!”

“Chị ấy làm vậy là vì thương ai thương cả nhà, Tiểu Vũ trước kia giống như em trai của chị ấy, được chăm lo từng li từng tí đó!”

Phương Tinh vội bấu chặt cánh tay Trương Thiện Ảnh nũng nịu: “Vậy sau này nếu anh Tiểu Vũ đối xử với em không tốt, chị Tiểu Ảnh nhất định phải giúp em nhé! Anh ấy cứ thích ức hiếp em, đồ đáng ghét!”

Trương Thiện Ảnh gật đầu đồng ý, kéo tay cô bé bước ra ngoài, lúc này Triệu Phàm và Vương Tư Vũ đã uống trước vài ly vào bụng, Triệu Phàm than thở: “Thật ra anh cảm thấy căn hộ có thang máy này chả có gì tốt hơn căn nhà cũ, chi phí bỏ ra cho nó nhiều hơn, hàng xóm thì toàn lạ mặt, ở đây chả thoải mái tí nào!”

Trương Thiện Ảnh lườm chồng một cái, nhắc nhở: “Anh đó! Suốt ngày ca thán, ở lâu rồi thì sẽ quen thôi, cái gì cũng cần phải có thời gian thích ứng chứ!”

Hoàng Nhã Lệ ngồi kế bên liền hùa theo: “Tiểu Ảnh nói đúng đấy! Ai cũng mơ một căn nhà trong khu có thang máy, anh thì có rồi còn chê này chê nọ!” Tiếp đến lại nâng ly mời Vương Tư Vũ, nói: “Lần trước cảm ơn cậu đã giúp tôi thoát nạn lao tù, những đồng nghiệp trước kia của tôi nhẹ nhất cũng bị phán án 3 năm đó, nhưng từ khi cậu lên chức trưởng phòng rồi thì hình như ngày càng bận bịu thì phải, mấy lần muốn tìm gặp cậu để cám ơn mà không được.”

Vương Tư Vũ đứng dậy đón lấy ly rượu, uống cạn một hơi, nói: “Vụ việc lần trước chủ yếu do cuốn sổ tay bản sao của cô là chứng cứ quan trọng, tôi chỉ là chức trưởng phòng nhỏ nhoi, cũng chăng giúp đỡ được gì.”

Vương Tư Vũ ngồi trở xuống ghế, thấy trong chén của mình có thêm rất nhiều thức ăn, Phương Tinh còn cố gắp thêm bỏ vào đó, tỏ vẻ quan tâm: “Anh Tiểu Vũ, uống rượu ít thôi, ăn thức ăn nhiều vào!”

Triệu Phàm vừa uống rượu vừa cười ha hả trêu chọc: “Ít nhất cũng phải bốn năm năm nữa mới lấy nhau được mà, sao bây giờ đă làm bà quản gia rồi?”

Phương Tinh lắc lư hai bím tóc, nhe răng cười hi hi, phản bác: “Phải quản lý chặt ngay từ bây giờ chứ, nếu để sau khi kết hôn thì trễ mất, đàn ông các anh luôn là mối họa tiềm ẩn mà!”

Lúc này Hoàng Nhã Lệ cầm bánh kem sinh nhật từ trong bếp ra, đốt nến sáng rực căn phòng, mọi người vây Trương Thiện Ảnh vào giữa, hát vang ca khúc chúc mừng sinh nhật. Trương Thiện Ảnh nhắm mắt ước một điều rồi phù một hơi thổi tắt nến, mọi người vỗ tay rôm rốp, cắt bánh kem ra vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ.

Phương Tinh hỏi nhỏ Trương Thiện Ảnh: “Chị Tiểu Ảnh, vừa rồi chị đã ước điều gì vậy?”

Hoàng Nhã Lệ ngồi kế bên châm một điếu thuốc dành cho phái nữ, phà khói điệu nghệ, nói xen vào: “Còn phải hỏi à, tất nhiên là ước cùng với ông chồng yêu dấu sống tới răng long đầu bạc rồi, năm nào cũng chỉ mỗi điều ước đó, chả có gì mới mẻ hết!”

Thấy Trương Thiện Ảnh bụm miệng cười tủm tim gật đầu xác nhận, Phương Tinh lộ vẻ ngường mộ thấy rõ, con bé kéo tay Vương Tư Vũ nói nhỏ: “Anh Tiểu Vũ, sau này hai chúng ta tổ chức sinh nhật cùng ước như thế nha! Cảm giác thật lãng mạn quá đi!”

Bây giờ đối sách của Vương Tư Vũ là mặc kệ Phương Tinh nói gì cũng gật đầu nhưng không đáp trả, bằng không dễ nói hớ và cũng không xong với con bé quái chiêu này, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt háo hức mong chờ câu trả lời của Phương Tinh, hắn không nỡ làm cô cụt hứng, đành đáp ngắn gọn: “Được rồi!”

Phương Tinh vui mừng khôn siết, cười tủm tim đỏ mặt ăn bánh kem, Hoàng Nhã Lệ thở dài một tiếng, thốt lên: “Lại là một cô gái si tình ngốc nghếch!"

Triệu Phàm và Vương Tư Vũ lại cụng thêm một ly, hỏi nhỏ: “Nghe nói phe thị trưởng và phe thư ký trưởng gần đây đang đối đầu nhau kịch liệt, trong cuộc họp ủy viên thường trực cứ tranh cãi không ai nhường ai, em thuộc phe nào thế? Đừng đứng sai chỗ mà nguy to đấy!”

Vương Tư Vũ cười ha hả, lắc đầu nói: “Anh thiệt đề cao em quá! Thật ra em chỉ ngồi ngoài làm khán giả mà thôi, sau khi Vương Thu Sinh bị hạ bệ, Trình thị trưởng chỉ còn trông cậy vào Liễu phó bí thư, nhưng Liễu phó bí thư đến tuổi về hưu rồi, sang năm chắc chắn phải ra đi, mất đi hai cánh tay trái phải đắc lực, Trình thị truởng chỉ e chẳng còn hy vọng gì nữa, nhưng chỉ cần ông ta bằng lòng thì ở lại làm chức thị trưởng chắc không thành vấn đề, dù sao năm trước mới có một vị thị trưởng ra đi, nếu cứ thay đổi xoành xoạch thì dễ bị dư luận dị nghị, Trương bí thư chắc chắn không muốn gây ồn ào.”

Triệu Phàm gật gù thán phục: “Lão Trương Dương đó lợi hại lắm! Thủ đoạn inh, tổng biên tập toà soạn của anh cũng nói lão ta giỏi chơi trò ném đá giấu tay!”


Trương Thiện Ảnh kéo nhẹ áo chồng, nhỏ tiếng nhắc nhở: “Không nói về chính trị!” Lại quay sang Vương Tư Vũ đề nghị: “Nhã Lệ từ sau khi mất việc đến nay vẫn chưa tìm được chỗ làm thích hợp, Tiểu Vũ cậu xem có thê giúp được gì không?”

Vương Tư Vũ biết Hoàng Nhã Lệ và Triệu Phàm vẫn còn dan díu vói nhau nên không muốn giúp, bèn làm ra vẻ khó xử, từ chối: “Lần trước giới thiệu chị vào làm là vừa gặp may văn phòng ủy ban có biên chế tuyển dụng, với chức vị hiện tại của em vẫn chưa thu xếp nổi chuyện đó đâu!”

Hoàng Nhã Lệ chả có gì buồn, mỉm cười nói: “Tiểu Ảnh, cậu không cần lo ình, mình không thích hợp làm trong cơ quan nhà nước đâu, với lại cũng không muốn đi làm công ăn lương nữa, mình dự định lập công ty tự kinh doanh, hoặc đến phương nam tìm kiếm cơ hội.”

Phương Tinh ngồi một bên lắng nghe mọi người nói chuyện, đề tài công việc chính trị cô không thể góp lời vào, đành lúc thì nghịch bím tóc, lúc thì nghịch vạt áo, trên đường đến đây Vương Tư Vũ đã căn dặn không được ăn nói lung tung, nên ngoại trừ lời tự giới thiệu chấn động kia ra thì Phương Tinh tỏ vẻ ngoan hiền hết chỗ chê.

Mọi người đang nói cười vui vẻ, đột nhiên bên ngoài vọng vào tiếng đập cửa ầm ầm thô bạo, Trương Thiện Ảnh nhăn mặt nói: “Chắc là đến thu tiền điện, tên nào tên nấy cứ như cướp vậy!” Nói xong, cô chạy vội đi mở cửa, bên ngoài bốn năm gã đàn ông vạm vỡ xông ngay vào nhà, tiếp đến lại xuất hiện hai cha con thong dong bước vào, Triệu Phàm vừa nhìn thấy hai cha con họ liền trắng bệch mặt mày, đập bàn cái rầm, hét toáng lên: “Hai người tìm đến nhà tôi làm gì? Chuyện giữa chúng ta ra ngoài hãy nói!”

Vương Tư Vũ nhìn cách ăn mặc của đám người này là biết ngay họ từ dưới quê lên thành phố, thót tim một cái hoảng hốt, hắn nhớ ra lần trước Triệu Phàm xuống dưới thôn công tác từng xảy ra quan hệ với một cô thôn nữ, xem ra vụ bê bối đó vẫn chưa giải quyết ổn thỏa, lần này gay go rồi, bị người ta tìm đến tận nhà, chết chưa!

“Mày cũng biết sĩ diện hả? Hôm nay tao phải nói rõ ràng ngay tại nhà mày, nói trước mặt vợ của mày!” Gă đàn ông trung niên hùng hổ ngồi vào bàn, vén tay áo lên, vẫy tay với những người đi theo, hét lớn: “Mọi người qua đây, hôm nay chúng ta sẽ ăn ở đây, ngủ tại đây luôn. Hôm nay không làm rõ chuyện này thì chúng ta quyết không đi!”

Phương Tinh sợ hãi chạy đi núp sau lưng Trương Thiện Ảnh, kéo nhẹ tay cô, lo lắng hỏi: “Chị Tiểu Ảnh, đám người này là ai vậy? Đã xảy ra chuyện gì thế?”

Trương Thiện Ảnh ngơ ngác lắc đầu nguầy nguậy, trừng mắt nhìn sang Triệu Phàm, ánh mắt lộ rõ vẻ tuyệt vọng. Triệu Phàm áy náy trong lòng nên không dám nhìn thẳng vào mắt vợ, vội khúm núm cầu xin gã đàn ông kia, nói: “Chú à, chú làm vậy là có ý gì? Lần trước chăng phải đã đưa tiền cho chú rồi sao? Chú cùng đã đồng ý khỏng truy cứu nữa, bây giờ đột nhiên chạy tới nhà tôi chửi bới um sùm, chú nói lời phải giữ lời chứ!”

Gã đàn ông nhếch mép khinh miệt, cầm chai rượu lên tu ừng ực hết sạch, sau đó ném mạnh cái chai rỗng vào góc nhà, đưa tay áo lên lau miệng xong, ung dung nói: “Triệu ký giả, số tiền 5000 lần trước cậu đưa sau đó con gái tôi đã lén trả lại cậu 3000, vụ này tôi còn chưa tính tới, bây giờ nó đã mang bầu, cậu hãy chỉ tôi cách giải quyết đi!”

Nói xong mặc kệ Triệu Phàm đứng như trời trồng ở đó, gã đàn ông gác chân lên cùng với đám người đi theo uống rượu ăn thịt. Triệu Phàm đành quay sang cô gái, hét toáng lên: “Xuân Ny, cô làm vậy là sao? Lần trước chăng phải chúng ta đã nói thế nào, cô quên rồi à?”

Cô gái tên Xuân Ny nghe xong lập tức khóc lóc thảm thiết, quỳ mọp dưới đất mếu máo: “Em muốn đi phá bỏ cái thai, nhưng bố không cho, bố nói phải dùng đứa bé đổi 3 con trâu cày về.”

Gã đàn ông đang nâng ly lên uống rượu, nghe con gái nói thế ném luôn cái ly xuống đất vỡ tan, đứng phắt dậy chỉ thẳng vào mặt Triệu Phàm quát mắng: “Nếu mày còn là đàn ông thì việc mình làm mình hãy đứng ra gánh chịu hậu quả, tại sao ép con gái tao chịu thiệt thòi thế hả? Nếu không phải lần trước nó ngăn cản, tao đă dùng cuốc đập chết mày rồi, hôm nay mày không đưa ra cách xử lý thỏa đáng thì ai cũng đừng mong bước ra ngoài!”

Dứt lời, gã đàn ông vén áo móc ra con dao mổ lợn to đùng dắt ngang eo, đặt cái rầm lên bàn, Triệu Phàm sợ đến độ mặt không còn hột máu, lắp ba lắp bắp: “Chú... chú... có gì từ từ nói! Chú đem dao ra muốn làm gì?”

Gã đàn ông cười gằn: “Bây giờ tao ày 2 con đường, một là ly dị vợ để lấy con gái tao, hai là nộp 2 vạn ra đây!” Vừa nói gã vừa quét mắt một vòng xem xét căn nhà, gật gù nói tiếp: “Căn nhà này được đấy! Con gái tao về làm vợ mày cùng không thiệt thòi, cứ làm vậy đi! Nếu mày lấy con gái tao thì tao miễn luôn tiền sính lễ, dù gì thì nó luôn nhớ tới mày, lúc nào cùng bênh vực ày, thôi thì cho nó làm vợ mày luôn!”

Vương Tư Vũ đứng sang một bên nhíu mày hút thuốc nãy giờ, cuối cùng không chịu được lên tiếng tranh cãi: “Anh tôi có làm gì không phải thì chuyện ấy cũng phải hai bên tình nguyện mới xảy ra, sau khi phá thai chúng tôi có thể chịu chi phí tẩm bổ, số tiền 2 vạn ông yêu cần là quá nhiều! ông đừng được nước làm tới, tôi thấy 5000 là con số hợp lý, tôi thấy con gái ông khóc lóc tội nghiệp nên mới chịu nhượng bộ đấy!”

“Mày là cái thá gì? ở đây đâu đến lượt mày nói chuyện!” Gã đàn ông vung con dao mổ lợn lên, tay kia búng tanh tách vào lưỡi dao bén nhọn, đe dọa: “Mày khôn hồn thì cút ra xa!”

Vương Tư Vũ nheo mắt chồm sát người tới, bình thản nói: “Ông cầm dao xông vào nhà người ta đã là hành vi phạm pháp rồi biết chưa? Tôi nói chuyện lịch sự với ông là nể mặt Xuân Ny có mang giọt máu của anh tôi, bằng không tôi gọi điện một cái là các ông vào nhà đá hết!” xem tại

Gã đàn ông hướng mũi dao vào giữa ngực Vương Tư Vũ, một chiếc cúc áo bật tung, lạnh lùng rít lên: “Mày có ngon thì nhắc lại một lần xem!”

Vương Tư Vũ đập bàn cái rầm, quát to dữ tợn: “Ông định hù dọa ai hả? Tôi thách ông dám hành hung tôi đó, ông mà làm tôi bị thương thì những kẻ đi theo ông đều là đồng phạm, lúc ấy cả bọn bị tống vào tù hết, vợ trẻ con thơ ở nhà họ ai nuôi?”

Bốn năm người đi theo đang cắm cúi ăn như ma đói nghe Vương Tư Vũ nói vậy hốt hoảng buông đũa, chạy tới giữ tay gã đàn ông cầm dao, mấy cái mồm nhao nhao khuyên nhủ: “Chú à, đừng nên tức giận làm bừa, chúng ta ra đây là muốn kiếm một khoản tiền chứ đâu muốn gây ra án mạng!”

Gã đàn ông hậm hực buông con dao mổ lợn xuống, quay sang Triệu Phàm nói: “Vậy thì nộp 2 vạn ra, thiếu một xu cũng đừng hòng tao đi! Mày thì vui vẻ xong về nhà đóng cửa phủi bỏ trách nhiệm, con tao mang bầu suốt ngày khóc lóc thảm thiết, phí tổn tinh thần và bồi thường danh dự cũng đáng con số này rồi, chuyện nó bị mày hại đời giờ đây cả thôn đều biết, mày nói thử sau này ai chịu lấy nó hả?”


Triệu Phàm đỏ mặt tía tai, hồi lâu mới tru tréo: “Con ông đâu còn trong trắng gì mà đòi giá cao thế? Trước đó cô ta đã cặp kè vói Hắc Lão Nhị nửa năm rồi, sao ông không đòi tiền Hắc Lão Nhị xu nào?”

Gã đàn ông tức giận chỉ vào mặt Triệu Phàm chửi: “Mày biết con mẹ gì! Ông già của Hắc Lão Nhị là phó thôn trưởng, lần trước lúc chia đất đã chia cho tao nhiều hơn xem như bồi thường rồi, ai như mày ăn nói tráo trở, nói đưa 5000 xong còn lấy lại 3000, mày có còn là đàn ông không hả?”

Triệu Phàm cúi gầm mặt không dám hó hé, đưa chân đá nhẹ vào gót Vương Tư Vũ, muốn hắn giúp đứng ra giải quyết êm xuôi vụ rắc rối này.

Vương Tư Vũ thờ dài ngao ngán, lại lên tiếng nói xen vào: “Nếu chú vẫn giữ thái độ ngang ngạnh thế này thì chúng ta không thể tiếp tục nói chuyện nữa!”
Dứt lời, Vương Tư Vũ móc điện thoại ra gọi cho Đặng Hoa An, nhờ phái vài nhân viên cảnh sát đến giúp giải quyết, sau khi đọc địa chỉ xong hắn bình thản kéo một chiếc ghế ngồi xuống, những người đi theo gã đàn ông bắt đầu sợ hãi, có người kéo áo gã, ghé tai nói nhỏ: “Lúc chúng ta đến đây chẳng phải đã nói trước chỉ cần kiếm chút tiền thôi mà, đừng làm to chuyện chứ! Chúng tôi còn vợ trẻ con thơ ở nhà đó!”

“Đừng nghe nó hù dọa, bộ tưởng gọi cảnh sát tới là tao sợ hả? Cảnh sát có tới thì càng tốt, thằng chó kia hại đời con gái tao, cảnh sát muốn bắt thì cũng bắt nó trước!" Gã đàn ông vẫn ngoan cố không nhượng bộ.

Vương Tư Vũ đặt điện thoại lên bàn, lấy gói thuốc ra chia ọi người, bình thản chờ đợi, chỉ mấy phút sau, mấy nhân viên cảnh sát đã có mặt, người dẫn đội chính là Tiểu Lý đêm đó Vương Tư Vũ dự tiệc sinh nhật, đội cảnh sát vừa nhìn thấy Vương Tư Vũ liền đứng chỉnh tề vào hàng, đồng thanh hô to: “Chào Vương trưởng phòng!”

Vương Tư Vũ đứng dậy gãi đầu gãi tai, bối rối nói: “Các anh hành lễ với tôi làm gì? Tôi đâu phải cấp trên của các anh!”

Tiểu Lý cười hô hố giải thích: “Đặng đội trưởng đã căn dặn, chúng tôi không dám không nghe theo!”

Vương Tư Vũ quay sang gã đàn ông, dịu giọng hỏi lại lần nữa: “Chúng ta có thỏa thuận được hay không?”
Gã đàn ông đột nhiên giơ tay chạm vào cây dao mổ lợn, mấy nhân viên cảnh sát vừa nhìn thấy con dao to đùng, tưởng lão ta định hành hung, vội rút súng ra hướng cả vào người lão, hét to: “Không được động đậy!”

Đám người đi theo nhìn thấy những họng súng đen ngòm, sợ hãi hai tay ôm đầu quỳ mọp xuống đất, toàn thân run cầm cập.

Vương Tư Vũ vội trấn an: “Hiểu lầm rồi! Họ đến đây để thương lượng với tôi một chuyện, không có ác ý gì đâu! Các anh mau cất súng đi!”

Mấy nhân viên cảnh sát nghe thế mới thu súng lại, Tiểu Lý thông minh biết Vương Tư Vũ không muốn làm to chuyện, gọi cảnh sát tới chăng qua muốn hù dọa lão già hung hăng ấy, bèn cố tình nói Vương trưởng phòng làm chức to ở thành phố, chỉ cần hạ lệnh là cảnh sát sẽ bắt hết các người vào tù.

Gã đàn ông trước kia vì thấy Triệu Phàm nhút nhát nên mới định thừa cớ kiếm một mớ, ai ngờ sau lưng hắn có quan chức chống đỡ nên không dám làm dữ nữa, nói: “Chỉ cần nó chịu trả lại 3000 đã lấy về thì tôi sẽ bỏ qua!”

Trương Thiện Ảnh nãy giờ không lên tiếng đột nhiên bước tới gần, nói nhỏ: “Tôi sẽ đưa chú 5000, nhưng chú phải hứa về nhà không được đánh mắng Xuân Ny nữa, phải mua thức ăn bồi bổ cho cô ấy, chú thấy thế nào?”

Gã đàn ông tất nhiên gật đầu đồng ý cái rụp: “Triệu ký giả, vợ cậu tốt bụng đó! Nếu cậu cũng làm thế thì chúng tôi khỏi mất công lên đây tìm cậu rồi!”

Triệu Phàm đỏ mặt tía tai đứng thu lu một góc không lên tiếng, Truơng Thiện Ảnh lấy 5000 tệ đưa cho gã đàn ông, sau đó quay lưng đi vào phòng đóng cửa cái rầm. Gã đàn ông cầm tiền định đi, bị Hoàng Nhã Lệ ngăn lại, cô viết một tờ giấy xác nhận có nhận tiền, bảo gã đàn ông và Xuân Ny ký tên vào rồi mới để họ rời khỏi.

Hoàng Nhã Lệ liếc xéo Triệu Phàm, giơ tờ giấy trước mặt hắn vẫy vẫy, buông một câu: “Lần sau ăn vụng nhớ chùi mép sạch sẽ đấy!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.