Quan Đạo Chi Sắc Giới

Chương 4: Khôn ngoan vốn sẵn tính trời.





Quan Đạo Chi Sắc Giới
Tác Giả: Đê Thủ Tịch Mịch
Quyển I: Tiểu thanh niên ủy ban

Chương 4: Khôn ngoan vốn sẵn tính trời.

Nguồn: Sưu tầm






Bữa cơm rộn rã tiếng cười, Vương Tư Vũ và Phương Như Hải cùng uống cạn một chai Mao Đài đắt tiền, lúc cáo từ ra về Vương Tư Vũ đã cảm thấy có hơi chóng mặt, còn Phương Như Hải thậm chí đứng không vững nữa, xiêu xiêu vẹo vẹo tiễn ra tận cổng nắm lấy tay Vương Tư Vũ không chịu buông, trong miệng cứ lặp đi lặp lại câu nói: “Tiểu Vũ… cậu… là đại ân nhân của Phương gia nhà tôi… Phương Như Hải này… mãi mãi biết ơn cậu.”

Vương Tư Vũ tuy đầu óc hơi choáng nhưng tinh thần vẫn còn tỉnh táo, biết hôm nay vì quá vui vẻ nên Phương Như Hải mới uống say đến thế, do gia đình tài xế nhà họ Phương vừa gặp phải chuyện gấp nên đêm nay nghỉ phép, trong lúc hai người từ biệt, Phương Tinh nhanh nhảu chạy ra ven đường vẫy một chiếc taxi.


Trần Tuyết Oanh khó khăn lắm mới đỡ được tấm thân phì nộn của ông chồng lên xe, cộng thêm Vương Tư Vũ và Phương Tinh ra sức đứng đẩy bên ngoài mới nhồi nhét được Phương Như Hải vào taxi.

Tài xế taxi nhăn nhó lái xe phóng đi, Vương Tư Vũ đứng tại chỗ vẫy tay theo, Phương Tinh đột nhiên thò đầu ra khỏi cửa sổ ngoái nhìn lại, Trần Tuyết Oanh hốt hoảng can ngăn: “Tiểu Tinh, đừng làm vậy, chú ý an toàn chứ!”

Phương Tinh bỉu môi chui trở vào, mỉm cười thỏ thẻ: “Dì Tuyết Oanh, dì thấy anh Tiểu Vũ có đẹp trai không?”

Trần Tuyết Oanh khẽ nhăn mặt, nhẹ nhàng trách móc: “Tiểu Tinh, con đừng tơ tưởng chuyện yêu đương nhăng nhít! Chuyên tâm học hành mới là việc con nên làm, nếu sau này không thi đậu vào trường đại học danh tiếng, lúc đó ba con trách phạt thì dì không nói giúp đâu!”

Phương Tinh dùng cả hai tay ôm lấy đầu, nói vẻ sầu não: “Dì đừng nhắc tới hai chữ học hành trước mặt con nữa được không? Hễ nghe tới việc học là đầu con muốn nổ tung rồi đây này!”

Phương Như Hải say mèm gối đầu lên người vợ, khóe miệng rỉ nước miếng ròng ròng, không ngừng lẩm bẩm: “Phạt con! Phạt nặng đó!”

Phương Tinh nhìn bộ dạng say rượu của ba liền cười toe toét, khoái trá trêu chọc: “Ba uống say rồi cứ y như con gấu trúc béo ú nằm ngủ vậy! Thật là dễ thương quá đi!”

Tài xế taxi thở dài một tiếng, tự nhủ gấu trúc đâu có được trọng lượng như ông ta, phải so sánh với gấu bắc cực mới tương xứng ấy. Tài xế giơ tay điều chỉnh góc nhìn của kính chiếu hậu, đôi mắt không ngừng ngắm nghía Trần Tuyết Oanh thông qua đó, hắn làm nghề tài xế taxi đã mười mấy năm rồi, lần đầu tiên chở một vị tiên nữ xinh đẹp như thế, đó là lý do hắn chịu chở gia đình họ Phương, bằng không có trả thêm tiền hắn cũng sẽ từ chối cho Phương Như Hải lên xe, với thể trọng của ông ta e rằng chiếc xe phải vào xưởng làm phẫu thuật mất. Thật không hiểu cô vợ liễu yếu đào tơ kia làm sao chịu nổi sức nặng của chồng lúc trên giường nhỉ?

Trần Tuyết Oanh hình như đã phát hiện bị tài xế ngắm trộm, cô vội quay mặt đi nhìn ra bên ngoài, một cơn gió thoảng qua làm tóc cô phất phơ như dòng suối mượt mà, tài xế loạng choạng tay lái trước vẻ đẹp mê hồn ấy.

Đứng trông theo chiếc taxi từ từ đi xa, Vương Tư Vũ mới sải bước thong dong đi về chỗ trọ, suốt dọc đường hắn không ngừng suy ngẫm về chuyện đời éo le, vụ việc nghiêm trọng mà các vị lãnh đạo trầy vi tróc vẩy cũng không giải quyết được lại bị hắn hóa giải dễ dàng, đó chính là vận số của mình đó chăng? Nhưng nghĩ kĩ hơn, đây không phải công lao của mình, chẳng qua anh em họ Phương nhìn thấu thủ đoạn chính trị đê hèn trong vụ này thôi, họ không muốn làm công cụ bị người khác lợi dụng, mình chẳng qua may mắn biết được tin này trước tiên thông qua cơ duyên trùng hợp.

Vương Tư Vũ hí hửng về đến trước dãy phòng khách sạn, đang lúc tập trung suy nghĩ, vô tình đâm sầm vào Trịnh phó chủ nhiệm đang đi tới, hắn vội rối rít nói câu xin lỗi, vừa định báo tin vui với Trịnh phó chủ nhiệm, ai ngờ lão già Trịnh Đại Quân không hề cho hắn cơ hội mở miệng đã mắng té tát một trận: “Tại sao cậu lại uống say mèm thế hả? Càng lúc càng quá đáng rồi! Tôi dẫn cậu theo đến Ngọc Châu để du lịch đó à?”

Nếu đổi lại là lúc khác, dù trong lòng tức tối Vương Tư Vũ cũng phải trưng ra bộ mặt hối lỗi tiếp nhận lời phê bình, ai bảo người ta là cấp trên chứ, một cán bộ tép riu như Vương Tư Vũ bị mắng chửi vài câu là chuyện bình thường thôi mà!

Nhưng hôm nay rượu vào lời ra, bao nhiêu bực bội chất chứa bao lâu nay trong lòng chợt bùng nổ, Vương Tư Vũ trợn mắt trả treo ngay: “Tôi không phải đến đây du lịch, mà là đến làm việc riêng giùm Trịnh phó chủ nhiệm.”

Trịnh phó chủ nhiệm thấy Vương Tư Vũ dám hỗn xược cự cãi, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, nhưng ông không muốn làm rùm beng lên kinh động những người khác, đành hậm hực rít qua kẽ răng hăm dọa một câu: “Sau này nhớ cẩn thận giữ mình đấy!”

Nói xong, Trịnh phó chủ nhiệm phất tay một cái, mặt hầm hầm bước trở về phòng đóng cửa cái rầm.

Lúc này Vương Tư Vũ mới biết mình lỡ lời, có câu Thà đắc tội quân tử, chớ đắc tội tiểu nhân, hắn biết Trịnh Đại Quân nổi tiếng tâm địa hiểm ác, lại hay thù dai, tin chắc sau khi về Thanh Châu lão ta sẽ tìm cách hãm hại mình, nhưng bây giờ đã lỡ trở mặt với lão ta rồi thì chỉ còn cách làm tới cùng luôn. Vương Tư Vũ nghiến răng một cái, hí hửng nhìn theo bóng lưng Trịnh phó chủ nhiệm, nói: “Trịnh Đại Quân, tôi sẽ cho ông biết tay!”

Trịnh phó chủ nhiệm thò đầu ra khỏi cửa phòng, hậm hực gào to: “Hừ! Thằng nhóc con không biết trời cao đất dày, chỉ cần có Trịnh Đại Quân này một ngày thì mày đừng hòng ngốc đầu lên, tao sẽ giẫm chết mày!”


Quay trở vào phòng, Vương Tư Vũ bắt đầu lo lắng, bây giờ phải tính sau đây? Xem ra lão Trịnh Đại Quân đó không dọa suông thôi đâu.

Đầu hắn rối như tơ vò, thôi thì không nghĩ nhiều nữa, tắm một cái cho sảng khoái, pha một ấm trà nhâm nhi, đầu óc trở nên sáng suốt hẳn, Vương Tư Vũ nảy ra một ý, hiện nay vụ rắc rối kia đã được giải quyết, nhưng chỉ có mình biết được tin ấy, chỉ cần biết cách lợi dụng, nói không chừng đây là một cơ hội tốt để tiến thân, thậm chí còn trả đòn được tên tiểu nhân Trịnh Đại Quân ấy chứ!

Vương Tư Vũ vội mặc lại y phục chỉnh tề, châm một điếu thuốc, sắp xếp lại kế hoạch trong đầu, cuối cùng đẩy cửa phòng bước ra ngoài, nhẹ chân đi đến trước cửa phòng Chu thư ký trưởng, thấy cánh cửa chỉ khép hờ, bên trong có tiếng nói chuyện vọng ra, thì ra Lưu phó ban đang ở trong đó, hắn đành quay về phòng chờ đợi.

Mười mấy phút trôi qua, Vương Tư Vũ một lần nữa đi đến trước cửa phòng Chu thư ký trưởng, bên trong im phăng phắc, chỉ là vẫn sáng đèn như cũ, hắn yên tâm gõ nhẹ vài cái vào cánh cửa.

“Vào đi!” Chu thư ký trưởng tằng hắng một tiếng, giọng nói oai vệ cất lên.

Vương Tư Vũ vuốt lại vai áo, đẩy cửa bước vào, chỉ thấy Chu thư ký trưởng mặc một bộ áo ngủ sọc carô xanh lam, đang ngồi vào bàn hí hoáy viết gì đó, ông ngẩng đầu lên khi thấy Vương Tư Vũ bước vào, chỉ tay về hướng ghế sofa ra dấu cho hắn ngồi chờ, sau đó lại cắm cúi viết tiếp.

Vương Tư Vũ quan sát thấy chiếc gạt tàn thuốc đặt chỗ bàn Chu thư ký trưởng chứa đầy đầu lọc thuốc lá, còn tách trà đã uống cạn từ lúc nào, hắn mau mắn lại gần rót thêm trà nóng vào tách, lại đem gạt tàn thuốc đổ sạch để lại chỗ cũ, sau đó mới ngồi vào ghế kiên nhẫn chờ Chu thư ký trưởng làm xong việc.

Nửa tiếng hơn trôi qua Chu thư ký trưởng mới dừng bút, ông cầm xấp giấy lên nhét vào một túi hồ sơ, tiện tay ném cây bút vào một góc, nắn nắn tay cho bớt mỏi, bưng tách trà lên hớp một ngụm, cuối cùng mới chịu ngẩng đầu lên, từ tốn hỏi: “Tiểu Vương, tìm tôi có việc gì à?”

Vương Tư Vũ mỉm cười trả lời: “Thưa thư ký trưởng, tôi có một việc quan trọng cần báo cáo với ngài, giám đốc Phương của đài truyền hình vừa mới gọi điện thông báo vụ việc đánh phóng viên coi như bỏ qua, ông ấy không định truy cứu nữa, thư ký trưởng có thể yên tâm được rồi!”

Chu thư ký trưởng há hốc miệng kinh ngạc, hồi lâu không nói nên lời, nhưng ông nhanh chóng nhận ra bộ dạng khó coi của mình, liền nâng tách trà lên uống cái ực, sau đó nhíu chặt mày nhìn chăm chú vào Vương Tư Vũ, sắc mặt trở nên nghiêm nghị, gằn giọng hỏi: “Tiểu Vương, có phải cậu đã uống rượu không?”

Ý của câu này phải hiểu là: Có phải cậu đã uống nhiều quá mụ mẫm đầu óc nên đến đây nói nhăng nói cuội không?

Vương Tư Vũ vẫn giữ vẻ mặt bình thản, không hề tỏ ra khiếp sợ trước bộ mặt uy nghi của Chu thư ký trưởng, ngược lại hắn còn nở một nụ cười tự tin, ung dung trả lời: “Dạ đúng ạ thưa bí thư trưởng, lúc 9h tối tôi đã dùng bữa với gia đình giám đốc Phương, chính giám đốc Phương đã hứa với tôi là ông ấy quyết định không truy cứu vụ việc nữa, còn về hai vị phóng viên bị đánh, vào thứ hai tuần tới ông sẽ đích thân nói với họ bỏ qua chuyện này.”

Vương Tư Vũ biết Chu thư ký trưởng sẽ không dễ dàng chịu tin, nhằm chứng minh cho phát biểu của mình, hắn lại lấy từ túi áo ra một tấm danh thiếp, cẩn thận đặt lên mặt bàn.

Chu thư ký trưởng bán tín bán nghi cầm tấm danh thiếp lên, vừa liếc mắt vào đó liền hoảng hốt thốt lên: “Sao cậu lại liên lạc được với giám đốc Phương thế?”

Vương Tư Vũ chớp cơ hội giải thích ngay: “Trước kia tôi đã có chút giao tình với gia đình giám đốc Phương, nhưng vì tôi không dám chắc có thuyết phục được giám đốc Phương giơ cao đánh khẽ hay không nên không dám báo cáo với các cấp lãnh đạo, đêm nay sau khi họp xong thấy mọi người không đưa ra cách giải quyết gì hữu hiệu nên tôi mới tự ý hẹn cả nhà giám đốc Phương ra dùng bữa, nhân lúc ăn uống vui vẻ đã cầu xin giám đốc Phương rộng lượng bỏ qua, thật may mắn là giám đốc Phương chịu gật đầu, ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy bất ngờ lắm!”

Chu thư ký trưởng nghe xong liền chuyển từ sắc mặt nghiêm nghị sang bộ mặt hiền từ, còn đích thân rót cho Vương Tư Vũ một tách trà thơm phức, đưa tận tay cho hắn, tươi cười hớn hở nói: “Tiểu Vương, không cần vội, uống tách trà đã rồi từ từ kể lại đầu đuôi câu chuyện tôi nghe nào!” đọc truyện mới nhất tại .

Vương Tư Vũ hớp một ngụm trà thấm giọng rồi bắt đầu kể, tất nhiên hắn không nói ra việc tình cờ cứu mạng Trần Tuyết Oanh và Phương Tinh, chỉ lặp lại những gì trao đổi với Phương Như Hải trên bàn tiệc, thậm chí vài chỗ nhạy cảm còn được hắn xử lý khéo léo. Chu thư ký trưởng lăn lộn quan trường lâu năm, khi nghe đến đoạn giám đốc Phương cho rằng vụ việc có liên quan đến Vương trưởng ban của ban tuyên truyền, ông đã không còn nghi ngờ gì nữa, xem ra mọi việc trùng khớp với suy đoán của ông trước đây, vụ này có kẻ ngấm ngầm sắp đặt phía sau.

Chu thư ký trưởng liếc vội về phía cửa, sau đó hạ thấp giọng nói thăm dò: “Tiểu Vương, lần này cậu đã lập đại công rồi, tôi thay mặt thành ủy Thanh Châu biểu dương cậu!”


Vương Tư Vũ mau mắn nói ngay: “Tôi đâu có làm việc gì to tát, chỉ là cố gắng hoàn thành nhiệm vụ dưới sự chỉ đạo của thư ký trưởng thôi ạ!”

Đôi mắt Chu thư ký trưởng lóe lên một tia sáng, nụ cười trên khuôn mặt đầy nết nhăn càng lúc càng trở nên rực rỡ, nhủ thầm thằng nhóc này không tham lam lập công, biết nhường vinh dự cho lãnh đạo, đúng là một nhân tài có thể đào tạo.

Thật ra Vương Tư Vũ đã suy nghĩ kĩ càng trước khi đến đây báo cáo vụ việc, một cán bộ tép riu như hắn dù có lập được công lớn thì có ích gì chứ? Chẳng thà nhường công lao đó cho lãnh đạo, đổi lại được lãnh đạo để mắt tới, đó mới là thu hoạch đáng kể. Đạo lý đơn giản như thế nhưng chả có mấy ai làm được, có bỏ ra mới có thu vào, làm người phải biết nhìn xa trông rộng, không nên chỉ chăm chú vào món lợi trước mắt mà quên mất lợi ích lâu dài được.

“Việc này cậu đã nói với ai khác chưa?” Chu thư ký trưởng cầm tách trà lên suy ngẫm một hồi, cuối cùng quăng ra một câu thăm dò.

“Dạ chưa, tôi vừa về đây là tìm gặp thư ký trưởng báo cáo ngay!” Vương Tư Vũ cố tình nhấn mạnh câu trả lời.

Chu thư ký trưởng tất nhiên nghe ra ý của Vương Tư Vũ, ông mỉm cười đặt tách trà xuống, lấy bao thuốc ngoại nhập đắt tiền ra rút 2 điếu, đưa qua cho Vương Tư Vũ một điếu, sau đó dùng hai ngón tay kẹp lấy điếu còn lại, châm lửa đưa lên môi hít một hơi sâu, rồi trưng ra bộ mặt nghiêm túc nói với Vương Tư Vũ: “Cậu làm vậy là đúng lắm! Việc này liên quan đến các quan chức lãnh đạo cấp cao của thành phố, không nên nói lung tung ra ngoài, còn về phía giám đốc Phương, tôi nghĩ vẫn nên tiếp tục theo sát, đề phòng ông ta lại thay đổi ý định.”

Vương Tư Vũ gật đầu lia lịa, hắn tự biết Chu thư ký trưởng nói vậy là thầm nhắc nhở mình giữ mồm giữ miệng, xem ra Chu thư ký trưởng muốn mượn việc này để vẽ vời đây nhỉ? Tiếp đó, Chu thư ký trưởng hỏi thăm vài câu đơn giản về cuộc sống của Vương Tư Vũ, thì ra Vương Tư Vũ từ nhỏ đã mất cha, mẹ hắn vừa qua đời vào năm ngoái, Chu thư ký trưởng an ủi vài câu, huyên thuyên thêm vài phút thì dựa lưng vào ghế sofa ngáp một hơi dài.

Vương Tư Vũ biết điều đứng dậy xin phép cáo từ ngay tức khắc, Chu thư ký trưởng đích thân tiễn ra tận cửa phòng, đưa bàn tay to bè ra bắt tay thân thiết với hắn, nói nhỏ: “Tiểu Vương, cậu khá lắm! Tương lai sáng lạng đó!”

Vương Tư Vũ thót tim một cái, hắn hiểu câu nói này tương đương với một lời hứa, mang theo tâm trạng phấn khởi, Vương Tư Vũ quay về phòng.

Cách hành xử đêm nay của Vương Tư Vũ rõ ràng đã đạt điểm 10 trong mắt Chu thư ký trưởng, xưa nay ông không thích những chàng trai trẻ hiếu thắng ngông cuồng, việc gì cũng cho rằng ta đây là số một, phải như Vương Tư Vũ biết kính trọng lãnh đạo, không tham công tiếc việc mới đáng khen ngợi chứ!

Đóng nhẹ cửa phòng, Chu thư ký trưởng tự nói một mình: “Không ngờ con bé Viên Viên thật biết nhìn người nhỉ! Tiếc là hồi đó mình nhất thời không sáng suốt, làm cho cô con gái yêu nhìn cha như kẻ thù vậy, thật đáng tiếc…”

Vương Tư Vũ trằn trọc mãi trên giường vẫn không ngủ được, cuối cùng hắn đành bật dậy, cẩn thận cầm bức vẽ chân dung Trần Tuyết Oanh ôm vào lòng nằm xuống, cùng người đẹp đi vào giấc mơ phiêu diêu chốn tiên cảnh.

Tuyết Oanh! Đêm nay nàng đi vào giấc mộng của ta, còn giấc mộng của nàng sẽ xuất hiện ai?

Trong một căn phòng nguy nga tráng lệ, Trần Tuyết Oanh khoác trên người chiếc váy ngủ mỏng tang, đang đứng bên cửa sổ thả hồn theo ánh trăng sáng vành vạnh trên cao, sau lưng cô vang lên tiếng ngáy như sấm, Phương Như Hải đã ngủ say…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.