Quan Đạo Chi Sắc Giới

Chương 42: Cao nhân đối mặt.





Quan Đạo Chi Sắc Giới
Tác Giả: Đê Thủ Tịch Mịch

Quyển I: Tiểu thanh niên ủy ban
Chương 42: Cao nhân đối mặt.

Nhóm Dịch : Huntercd
Nguồn: Sưu tầm



Được Phương Như Hải đứng ra sắp xếp, thời gian cuộc gặp mặt nhanh chóng ấn định vào buổi chiều hôm sau, địa điểm vẫn ở khách sạn Tân Đô.


Sáng sớm, một tia nắng mặt trời yếu ớt chiếu vào phòng, Vương Tư Vũ uể oải bò dậy khỏi giường, bước đến mở cửa sổ nhìn ra ngoài, phát hiện một màn sương dày đặc che kín tầm mắt, toàn thành phố Ngọc Châu đều bị bao trùm trong một màu trắng xóa, những tòa cao ốc sừng sững ẩn hiện qua làn sương mờ ảo, tạo cho người ta cảm giác đang lạc vào chốn thần tiên.

Màn sương cho đến giữa trưa vẫn chưa chịu tan đi, không khí vẫn còn rất ẩm ướt, tầm nhìn bị hạn chế trong vòng mười mấy mét, không khí bị pha loãng khiến hơi thở con người trở nên khó nhọc. Vương Tư Vũ lo lắng trong lòng, vội gọi điện cho Chu Tùng Lâm đề nghị: “Thư ký trưởng, thời tiết xấu thế này lái xe trên đường cao tốc quá nguy hiểm, hay là hẹn lại hôm khác mới gặp mặt được không ạ?”

“Làm thế sao được! Cơ hội hiếm có không thể đổi ngày khác, bây giờ tôi đang trên đường tới nơi rồi, cậu cứ ngồi nói chuyện với người nhà họ Phương trước, không cần lo cho tôi đâu!” Nói xong, Chu Tùng Lâm ngắt điện thoại, ngồi dựa lưng ở hàng ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, tài xế tập trung tinh thần cầm chặt vô lăng, mở đèn pha soi rõ mặt đường, hễ đi một đoạn ngắn lại phải bóp còi tin tin để cảnh báo những chiếc xe khác.

Vương Tư Vũ đến khách sạn Tân Đô sớm nửa tiếng đồng hồ, hôm qua hắn đã đến đây đặt một căn phòng trước, xem qua một lượt thấy không có gì bất ổn, hắn lại hối hả chạy ra ngoài cổng đứng chờ Chu Tùng Lâm và người nhà họ Phương đến nơi.

Lúc này màn sương đã từ từ tan đi, khung cảnh thành phố được tô vẽ thêm càng trở nên rực rỡ, hàng cây hai bên đường lấm tấm từng đóa hoa tuyết, những cành cây trơ trụi nay nhú lên nụ hoa màu bạc, chớp lấp lánh như những hạt pha lê treo trên cao. đọc truyện mới nhất tại .

Một chiếc xe hơi màu đen từ từ lăn bánh tới trước cổng khách sạn, chiếc xe còn chưa dừng hẳn, Phương Tinh đã nôn nóng mở cửa nhảy xuống đường, cô đang mặc chiếc áo khoác lông chồn màu đen, vừa nhìn thấy Vương Tư Vũ liền hí hửng nhảy tung tăng lại gần, nắm lấy tay hắn tỏ vẻ thân mật, đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh, tinh thần phấn khích, mở to mắt thốt lên: “Anh Tiểu Vũ, cảnh sắc ở đây đẹp quá!”

Vương Tư Vũ mỉm cười gật đầu nói: “Phải đó! Thành phố Ngọc Châu rất hiếm khi xảy ra hiện tượng sương mù dày đặc, hôm nay đúng thật may mắn mới có dịp nhìn thấy!”

Tấm thân phì nộn của Phương Như Hải chui ra khỏi xe, bước tới cười tủm tỉm mắng yêu: “Con bé này, nhảy tới nhảy lui không có tí dịu dàng cùa phái nữ gì cả! Thiệt không biết học thói xấu này của ai!”

Phương Tinh mặc kệ ông bố lải nhải, kéo tay Vương Tư Vũ chạy tới dưới gốc cây, đứng bên cạnh hắn như một con mèo dễ thương, bày đủ tư thế tinh nghịch, Trần Tuyết Oanh mặc áo lông chồn trắng lấy máy ảnh ra bấm tanh tách chụp hình giúp hai người.

“Dì Tuyết Oanh, dì cũng đến chụp vài tấm đi!” Phương Tinh phấn khởi vẫy vẫy tay, Trần Tuyết Oanh giao máy ảnh cho chồng, bước tới đứng bên phải Vương Tư Vũ.

“Hắc Bạch song Kiều nữ!” Vương Tư Vũ khoái trá cười thầm, cảm thấy nụ cười của mình hơi gian trá, bèn chột dạ lấm lét nhìn về phía Phương Như Hải, thấy ông vẫn tỏ vẻ bình thường, trái tim đang đập mạnh mới từ từ dịu xuống.

Kế đến Vương Tư Vũ lại chụp chung với Phương Như Hải vài tấm ảnh, 4 người bước vào khách sạn đi lên phòng tán dóc một hồi, Vương Tư Vũ đứng dậy bảo mình phải xuống dưới đón thư ký trưởng, hắn lại đi xuống dưới, ra ngoài cổng chờ đợi Chu Tùng Lâm tới.

Khoảng mười mấy phút trôi qua, một chiếc xe đen mang biển số Thanh Châu đỗ xịch trước cổng khách sạn, Vương Tư Vũ ném điếu thuốc đang hút đi, bước nhanh tới mở cửa xe, Chu Tùng Lâm mang vẻ mặt bình lặng như mặt nước hồ thu bước xuống. Vương Tư Vũ vội cầm giúp chiếc túi trên tay ông, hai người một trước một sau đi vào khách sạn.


Trong phòng, Phương Như Hải đang nói chuyện với Trần Tuyết Oanh, còn Phương Tinh thì bật laptop lên chơi, thấy Vương Tư Vũ quay vào mới cười hi hí đóng laptop lại, đứng dậy cúi chào Chu Tùng Lâm: “Cháu chào chú Chu ạ!”

Chu Tùng Lâm cười toe toét gật gật đầu: “Tiểu Tinh càng lúc càng xinh đẹp đó nha!” Đi đến bắt tay Phương Như Hải vẻ thân mật, hồ hởi nói: “Như Hải huynh, thật là ngại quá, để anh đợi lâu ở đây!”

Phương Như Hải cười ha hà: “Chu huynh không cần khách sáo, anh công vụ bận rộn mà, Tiểu Vũ luôn miệng kể với tôi hiệu quả làm việc của anh đấy!”

Nói chuyện một hồi, Chu Tùng Lâm chỉ toàn nghe Phương Như Hải nhắc hoài điểm tốt của Vương Tư Vũ mà không nói gì về thời tiết đột nhiên trở xấu, cảm thấy lão Phương mập này quan tâm đến Vương Tư Vũ hơn cả mình, sau khi ngồi xuống bèn mỉm cười khen một câu: “Gần đây Tiểu Vũ tiến bộ lắm!”

Phương Như Hải đột nhiên nhận được cuộc gọi, đứng dậy bước ra ngoài nghe, mấy người ở trong phòng nghe tiếng ông chửi oang oang vào máy, Phương Tinh và Trần Tuyết Oanh chắc đã quá quen nên vẫn bình thản như không có gì xảy ra, còn Vương Tư Vũ và Chu Tùng Lâm đưa mắt nhìn nhau, xem ra lão Phương mập thật đúng như lời đồn bên ngoài, tính khí nóng như núi lửa, thế mà có thể nể mặt hai người, điều ấy thật hiếm có.

Thức ăn đã chọn xong, gọi thêm chai rượu Mao Đài, đợi khi thức ăn và rượu được nhân viên phục vụ bày lên, mấy người ngồi đó tán dóc hơn 30 phút mà vẫn chưa thấy Phương Như Kính đến. Phương Như Hải nôn nóng vừa lau mồ hồi vừa xem đồng hồ, lại mười mấy phút trôi qua, Phương Như Kính mới đẩy cửa bước vào, những người trong phòng đứng phắt cả dậy, chỉ có Phương Tinh là vẫn ngồi yên, lầm bằm trách cứ: “Chú hai hư quá! Chú xem mấy giờ rồi kìa! Đáng ghét quá đi!”

Phương Như Kính cởi áo khoác treo lên, kéo ghế ngồi xuống, nhìn thấy Phương Tinh xụ mặt giận dỗi, liền quay sang phía gia đình Phương Như Hải cười ha hả trêu chọc: “Xem nào, hôm nay chú lại chọc giận cô tiểu công chúa nhà mình rồi à?” Xong lại cười tủm tỉm hứa hẹn: “Để hôm khác chú hai mua cho vài bộ áo đẹp chịu chưa nào!”

Phương Tinh lập tức đặt laptop xuống, chạy tới ôm chầm lấy Phương Như Kính, nói: “Cháu biết chú hai thương cháu nhất mà!”

Trần Tuyết Oanh vội kéo áo Phương Tinh, nhắc nhở: “Tiểu Tinh, đang có khách đó!”

Phương Tinh cười hi hí chạy về chỗ, ghé tai Vương Tư Vũ nói nhỏ: “Chú hai em dễ tính lắm!”

Phương Như Hải đứng lên giới thiệu Chu Tùng Lâm và Vương Tư Vũ với Phương Như Kính, Phương Như Kính gật đầu khe khẽ, vẻ mặt vẫn bình thản nhưng lại toát lên nét uy nghiêm. Phương Như Hải tuy là anh trai nhưng đứng trước ông ta lại có phần lép vế, Chu Tùng Lâm khom người về phía trước cúi chào xong, nụ cười cung kính cứ giữ thường trực trên môi.

Phương Như Kính không cao lắm, mặt chữ điền, khí thế dữ dội tạo cho người khác cảm giác bị đè nén, đôi mắt chốc chốc lại bắn ra tia sáng sắc bén, hình như muốn nhìn xoáy vào suy nghĩ của người đối diện, ông rất ít lên tiếng nói chuyện, chủ yếu chỉ ngồi chăm chú lắng nghe, nhưng chỉ cần mở miệng là nói đúng ngay điểm chủ chốt của vấn đề, giọng điệu hùng hồn như mệnh lệnh, không còn phải nghi ngờ gì nữa. Vương Tư Vũ cảm thấy người này quá lợi hại, khiến người ta sản sinh cảm giác thần phục từ trong tiềm thức, hay ít ra không dám đối đầu trực diện với ông.

Trước đó Phương Như Kính đã nghe anh trai kể về Vương Tư Vũ, biết hắn có ơn cứu mạng với nhà họ Phương, hai hôm trước lại nghe Phương Như Hải kể về chuyện tình cảm của Phương Tinh, thế là trong lúc nói chuyện với Chu Tùng Lâm cứ liếc mắt về phía hắn, muốn xem thử cậu trai trẻ này có bản lĩnh thế nào, sau này đủ tư cách làm con rể của nhà họ Phương không.


Vương Tư Vũ chi cảm thấy một luồng áp lực vô hình ép về phía mình, nhưng hắn không thể chống chọi cứng rắn, lại không chịu quay mặt né tránh, đành ngồi ngay ngắn tại chỗ, trên mặt vẫn giữ nụ cười bình tĩnh, ánh mắt tập trung vào đôi đũa trước mặt, trong lòng nhớ tới khẩu quyết của Cửu Dương Thần Công: “Nó mạnh mặc nó mạnh, ta xem như gió thoảng, nó dữ kệ nó dữ, trăng sáng soi lòng sông.”

Cửu Dương Thần Công quả không hổ danh là tuyệt học trong thiên hạ, dùng cách này đối phó với kiếm khí vô hình của phó ban thường vụ ban tổ chức tỉnh ủy là thích họp nhất, Phương Như Kính thử thách Vương Tư Vũ vài lần, phát hiện khí thế của mình không những không quật ngã được hắn, ngược lại chỉ cần khí thế của mình phát ra lộ chút sơ hở là bị chàng trai trẻ phản công ngay, ánh mắt hiền dịu như thôi miên của Vương Tư Vũ tiếp xúc với ánh mắt dữ dội của Phương Như Kính hơn 2 phút, Phương Như Kính mới thu khí thế lại, nghĩ thầm cậu trai trẻ này không tệ, những ai bị khí thế của ông uy hiếp mà không hoảng loạn chả có mấy ai, phải có công lực lâu năm lăn lộn chốn quan trường mới làm được. Phương Như Kính quay đầu sang Phương Như Hải nói nhỏ: “Được đấy! Sau này có thề đào tạo thêm.”

Chỉ có điều Phương Như Kính không biết là từ khi ông ngồi vào bàn, đôi chân của Vương Tư Vũ hình như bị mất kiểm soát, cứ run bằn bật lên ở dưới gầm bàn...

Thời gian công tác của Vương Tư Vũ chưa lâu nên kinh nghiệm tất nhiên không bằng Chu Tùng Lâm, Chu Tùng Lâm tiếp xúc với Phương Như Kính một lúc, như được nhìn thấy bóng dáng của Trương Dương bí thư trong đó, nhủ thầm hai người này quả không hổ thẹn là đối thủ cạnh tranh ngang tài ngang sức năm xưa, đều là hai con cọp dữ, hèn chi không thể cùng phục vụ trong một địa phương được, chẳng phải có câu “Một núi không chứa hai hổ” đấy ư.

Mọi người lại huyên thuyên thêm một lúc, nhân viên phục vụ đem hết món ăn luôn, bày la liệt kín khắp mặt bàn, mọi người bắt đầu vào tiệc. Chu Tùng Lâm tuy mời rượu liên tục nhưng Phương Như Kính chỉ nhấp môi rồi đặt ly xuống, Phương Như Hải đành nâng ly uống cùng Chu Tùng Lâm, nào ngờ một lát sau, Phương Như Kính lại chủ động nâng ly đứng dậy, mỉm cười với Vương Tư Vũ, nói: “Tiểu Vũ, hôm nay chúng ta lần đầu gặp mặt, uống cùng tôi một ly nào!”

Vương Tư Vũ vội đứng dậy cụng ly với Phương Như Kính, hai người nốc cạn ly rượu.

“Cố gắng lên!” Phương Như Kính vỗ nhẹ vào tay hắn, lại lấy từ túi áo ra một tấm danh thiếp đưa qua: “Trên đó có số điện thoại cá nhân của tôi, lúc nào cậu cũng có thể liên lạc với tôi.”

“Cám ơn Phương phó ban!” Vương Tư Vũ ít nhiều cảm thấy áy náy, hành động của Phương Như Kính rõ ràng làm Chu Tùng Lâm mất mặt, nhưng khi hắn liếc nhìn về phía Chu Tùng Lâm không phát hiện ra ông tỏ ra giận dỗi, ngược lại còn cười tươi hơn trước, cảm thấy vị lão tướng lăn lộn chốn quan trường nhiều năm này đúng là đạo hạnh cao thâm, biết cách cư xử trong mọi trường họp.

Phương Như Hải lại luôn miệng nói tốt giúp Chu Tùng Lâm, Phương Như Kính vừa nghe vừa gật gù, chỉ là không tỏ thái độ ngay, mượn cớ cần đi vệ sinh ra khỏi phòng một lát, sau khi quay lại đột nhiên có mười mấy người xem ra là cán bộ trong thành phố bước vào, đến gần mời rượu Phương Như Kính, ông ta vẫn chi nhấp môi rồi đặt ly rượu xuống, đám người kia cũng không dám nán lại lâu, chỉ chào hỏi một tiếng, uống cạn ly rượu xong là biết điều lui ra ngoài.

Ngồi thêm mười phút, Phương Như Kính nói có công việc cần giải quyết, đứng dậy xin phép về trước, khi bắt tay từ biệt Chu Tùng Lâm, Phương Như Kính hạ thấp giọng nói, thốt ra một câu bâng quơ: “Chắc cuối năm nay tôi sẽ đi cùng đồng chí Hạng Trung Nguyên, phó bí thư tỉnh ủy Hoa Tây đến Thanh Châu một chuyến, chắc anh và Hạng phó bí thư có quen biết nhau đúng không? Ờ, cứ thế.”
Chu Tùng Lâm lập tức trở nên kích động, siết chặt tay Phương Như Kính hơn, nói nhỏ: “Cám ơn Phương phó ban!”

Phương Như Kính đi thẳng ra khỏi phòng, Chu Tùng Lâm theo sau tiễn đến tận thang máy mới dừng bước, thấy xung quanh không ai bước theo, mới đưa tay lên lau mồ hôi lấm tấm trên trán, Tin tức mà Phương Như Kính vừa tiết lộ quá quan trọng, nghĩa là Trình thị trường ra đi chắc chắn sẽ trở thành sự thật rồi, người thay thế chức thị trưởng là Hạng Trung Nguyên. Biết trước được tin này, tiếp theo nên làm gì, Chu Tùng Lâm đã có sự chuẩn bị lợi thế hơn đối thủ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.