Quan Đạo Vô Cương

Chương 230: Chương 229: Làm xằng làm bậy




Bên ngoài chiếc xe jeep với đèn hiệu lóe sáng phanh kít một tiếng ở ngoài cửa, đưa bọn họ lên xe, về rồi từ từ thẩm tra.
Mấy người đàn ông mặc trang phục cảnh sát ùa lên, vừa xô đẩy vừa chắn hai chị em Chân Ny, Chân Tiệp ,Lục Vi Dân và Đồng Lập Trụ, mà Từ Binh lại bị hai người mặc trang phục cảnh sát khác nhưng không có bất kỳ phù hiệu gì kẹp chặt ở giữa, như muốn phòng Từ Binh phản kháng.
Luc Vi Dân đã lâu lắm rồi không được cảm thấy cái loại “đãi ngộ” này, tuy rằng hắn biết Cẩu Trị Lương rất có thế lực ở Phong Châu này, nhưng cái loại ngang nhiên lợi dụng luật pháp tuỳ tiện bắt người. Hắn cảm thấy thật sự coi thường cái khí phách của Cẩu Trị Lương.
Đồng Lập Trụ cũng cảm thấy bất ngờ như thế. Lục Vi Dân là thư kí của Hạ Lực Hành, lại có thể bị cơ quan công an địa phương Phong Châu dùng thủ đoạn chẳng ra làm sao để “xử lý”, đối với anh ta mà nói cũng là mở rộng tầm mắt.
Làm trong nghề công an này đã bao nhiêu năm, đối phương dùng trò hề này để hãm hại Lục Vi Dân và mình, quả thực khiến cho người ta cảm thấy buồn cười. Chẳng lẽ những kẻ kia là không biết thân phận của Lục Vi Dân? Nhưng không biết thân phận Lục Vi dân làm sao lại trực tiếp nhằm đến Lục Vi Dân? Hay là dại gái quá thật rồi?
Bạn gái và chị bạn gái của Lục Vi Dân quả thực rất đẹp, nhưng cử chỉ, cách ăn nói của 2 cô không giống với con gái bản địa Phong Châu, lại thêm cách ăn mặc, trang điểm lại rất mang phong cách tây âu, đến đâu cũng như thiên nga giữa bầy vịt. Chẳng qua là chỉ vì nguyên nhân này mà dẫn đến có người không nghĩ đến hậu quả mà dùng cách vụng về này, có phải có chút khó mà tin nổi?
Nếu quả thực như thế, Đồng Lập Trụ buộc phải nói tình hình trị an của Phong Châu quả thực rất là không thể chịu nổi.
- Cẩu Diên Sinh, anh làm như thế chẳng khác nào đang mang hoạ đến cho bố mình!
Lục Vi Dân lạnh lùng chặn mấy viên cảnh sát đang lao lên muốn tóm mình lại, hơi nghiêng đầu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Cẩu Diên Sinh, nói:
- Tôi quả thực cảm thấy hành vi quá khích mù quáng của anh không thuyết phục chút nào. Rốt cuộc là anh cảm thấy quyền lực của bố anh có thể che lấp tất cả ở Phong Châu này sao? Hay là cái tinh trùng của anh dâng lên não khiến anh tẩu hoả nhập mà? Dùng cách này động đến tôi, anh không nghĩ tới hậu quả sao?

Bị ánh mắt có chút hung bạo của Lục Vi Dân đổ dồn vào người, Cẩu Diên Sinh lần đầu tiên phát hiện bản thân mình lại bị ánh mắt như của con rắn chúa chuẩn bị cắn nhìn trừng trừng. Cảm giác khó chịu đó khiến cho anh ta muốn rụt cổ lại tránh né cái ánh mắt tràn đầy hận thù của đối phương. Mẹ nó chứ, rốt cuộc việc gì đang sảy ra vậy, một thằng oắt con cứ coi như nhà nó có chút thế lực thì đã làm sao? Cẩu Diên Sinh tự động viên bản thân, chỉ có điều mấy câu nói của đối phương như có một lớp khói mù cứ quanh quẩn trong lòng mãi không tan.
- Ha ha, thằng nhãi, mày cho rằng cậu hai họ Cẩu đây chỉ doạ thôi sao, mày và người của mày đã đánh bị thương anh em tao, đó là sự thực? Bây giờ là xã hội pháp chế, đều phải tuân theo pháp luật. Mày phạm pháp thì phải trả giá, đúng không, anh Chu?
Cẩu Diên Sinh vẫn mạnh miệng, nhưng trong lời nói lại không lộ ra cái âm sắc để chuyển vấn đề sang cho người cầm súng kia.
Có lẽ là đã uống nhiều rượu, lời cánh cáo Lục Vi Dân nghiến răng nghiến lợi lại chẳng được người đàn ông đã hơi bị rượu mê hoặc chú ý được là bao, trái lại một câu anh Chu của Cẩu Diên Sinh lại khiến ông ta sung sướng.
- Ha ha, thằng nhóc, đừng có mà ở đây giả thần giả quỷ, đưa chứng minh thư cho tôi xem!
Lục Vi Dân hơi sửng sốt, không ngờ cái tên say khướt kia hoàn toàn không ngốc, còn biết kiểm tra chứng minh thư trước, dùng một câu để chiếm lại lí lẽ:
- Tôi là dân bản địa, không mang chứng minh thư. Hai cô kia là bạn tôi, cũng không mang chứng minh thư.
Trong những năm này chứng minh thư tuy rằng sớm đã làm rồi, nhưng nói thật tần suất sử dụng là rất thấp. Không giống như mười mấy năm sau làm cái gì cũng cần phải có chứng minh thư, thiếu chứng minh thư thì chẳng làm được gì. Chân Ny Chân Tiệp cũng không có thói quen mang chứng minh thư, cũng không ngờ đến có một hai ngày lại phải mang theo chứng minh thư.
Thấy Lục Vi Dân sửng sốt, cái viên cảnh sát vừa nãy bắt cầu cười một cách nham hiểm:

- Không mang? Không sao, vậy đi theo chúng tôi, chúng tôi sẽ tra giúp anh, tìm hiểu thông tin cơ bản của anh. Tôi nghĩ chúng tôi phải tìm hiểu một cách toàn diện thông tin về thân thế của anh, vừa không thể vu oan cho 1 người tốt, lại không thể bỏ sót một kẻ xấu. Tôi làm sao càng nhìn lại càng thấy mấy người các anh lại giống mấy tên tội phạm bị truy nã đang bỏ trốn kia? Ha ha ha ha!
- Ha ha ha ha, anh Chu nói chí phải. Mấy người anh em của tôi cũng bị bọn họ đánh bị thương, hung hãn như thế này, không khéo lại là tội phạm giết người cướp của. Khéo anh Chu lại lập công lớn đó!
Cẩu Diên Sinh và mấy trợ thủ phía sau cũng cười ồ lên. Chỉ cần vào đồn công an, thì chỉ có mấy tên đó là dễ chịu. Đến lúc đó bản thân có thể trêu chọc hai cô nương xinh đẹp không biết trời cao đất dày kia một chút, để cho mấy cô ấy rõ, ở trên đất Phong Châu chỉ có đi theo thiếu gia nhà họ Cẩu thì mới được yên ổn.
Lục Vi Dân lần đầu tiên cảm thấy sự bất tiện của phương tiện thông tin đem lại. Hắn vừa không thể liên lạc được với Trương Thiên Hào, cũng không thể báo cáo được với An Đức Kiện. Mà hội kia tất nhiên là không thể cho mình gọi điện, hy vọng duy nhất chính là thân thế của Đổng Lập Trụ và Từ Binh. May mà 2 người bọn họ đến kịp, nếu không mình quả thực sẽ gây xung đột với đám người Cẩu Diên Sinh, chưa biết chừng lại bị bắt giải về đồn công an, thậm chí phải vào trại tạm giam cũng không chừng.
- Đồn trưởng Chu, tôi là người của phòng công an huyện Nam Đàm, đây là chứng minh thư của tôi.
Tuy rằng không quen vị Chu Đình Quốc này, nhưng Đổng Lập Trụ cũng biết người này. Trước kia y là Đồn trưởng phòng Công an vùng sát cổng thành huyện Phong Châu, bây giờ đồn được đổi tên thành đồn cảnh sát phía tây thành phố. Nghe nói Đồn trưởng Chu này đang cạnh tranh vào chức Phó cục trưởng Cục công an thành phố Phong Châu, cũng là nhân vật có máu mặt trong hệ thống chính trị pháp luật của Phong Châu.
- Phòng công an huyện Nam Đàm?
Chu Đình Quốc sau khi ngạc nhiên thì nhìn Đổng Lập Trụ một cái, nhận lấy thẻ công tác và xem, hơi rượu đã bớt đi không ít, nhưng sắc mặt bỗng chốc tối lại.
Không ngờ lại gặp phải hai tên trong ngành. Nếu như thay đổi lúc trước, suy cho cùng là người nội bộ, y cũng coi như là người hoà giải. Nhưng lần này lại khác, Cẩu Diên Sinh khó khăn lắm mới bày ra được vở kịch này, nếu như mình làm đối phương mất hứng, chỉ sợ sẽ khiến trong lòng người ta không vui vẻ. Mà với tình hình hiện giờ, chỉ sợ nếu như mình giảng hoà, Cẩu Diên Sinh cũng chưa chắc sẽ nể mặt mình, còn có thể sẽ rơi vào cái cảnh mất lòng cả hai.

Bản thân đang ở vào thời kỳ then chốt, không thể có chút sơ xuất nào. Nếu như bị Cẩu Diên Sinh chơi chiêu hiểm trước mặt mấy người sẽ quyết định vận mệnh của mình, chỉ sợ mình sẽ mất đi cơ hội này.
Phòng công an huyện Nam Đàm thì làm sao? Việc bọn họ đánh người của Cẩu Diên Sinh là sự thực, bây giờ chỉ cần bám lấy cái điểm này. Lại thêm một nam hai nữ kia không mang chứng minh thư, đưa về đồn công an thẩm tra 1 chuyến, nói thế nào nghe cũng thuận. Cẩu Diên Sinh cũng không phải nhắm vào hai người ở phòng công an Nam Đàm này, mà là một nam hai nữ kia. Chỉ cần đưa về đồn công an, nghe theo Cẩu Diên Sinh để đám người họ đắc ý một phen, không vượt quá nguyên tắc cơ bản, Chu Đình Quốc cũng có thể gánh vác được. Còn về hai người kia, cùng lắm thì sau này nghĩ cách bù đắp một chút là được.
Muôn vàn suy tính trong thoáng chốc xẹt qua trong đầu Chu Đình Quốc. Biểu hiện của ông ta lại không có sự thay đổi gì quá lớn, chỉ là nghiêm nghị nói:
- Xin lỗi. Người trong ngành cũng không thể vượt quá nguyên tắc, việc này chúng ta phải công tư phân minh. Người anh em, xin mời đi cùng chúng tôi đến đồn công an, muốn nói gì đến đồn công an hãy nói.
Đổng Lập Trụ hơi trầm tư. Anh ta biết việc này sợ rằng có chút phiền phức. Đều nói công an khắp mọi nơi đều là người nhà, thông thường mà nói chỉ cần chưa vượt quá nguyên tắc, người trong ngành đứng ra ít nhiều cũng phải nể mặt. Nhưng không ngờ Chu Đình Quốc này vốn dĩ cũng là nhân vật không vừa, hôm nay lại không nể mặt tý nào. Điều nay cũng có nghĩ là mấy người này sợ rằng rất có thân thế.
Nếu nói đối phương có thân thế Đổng lập Trụ cũng không phải là quá kinh sợ. Mấu chốt là ở chỗ hôm nay đối phương đã sắp xếp kĩ, mình và Từ Binh động tay động chân như vậy, mà đối phương đã lập tức lăn ra như thế, còn cố ý để chảy máu mũi. Âm mưu này đã quá rõ ràng, như muốn sắp đặt cho Lục Vi Dân, không ngờ hai người mình lại mắc vào.
Lục Vi Dân thấy tình hình này tính nếu cứ kéo dài cũng không phải là cách. Người dân xung quanh đã bắt đầu vây xúm lại, nếu như để ầm ĩ lên, bất luận kết quả như thế nào thì đều không có lợi với mình. Bản thân mình cũng không giống loại vô lại như Cẩu Diên Sinh, nếu như chuyện này ảnh hưởng ra ngoài, đặc biệt là khi mình vừa làm thư kí cho Hạ Lực Hành, nếu như thế, khó tránh sẽ gây ra không ít lời thị phi không cần thiết.
- Thôi được, anh Đồng, chúng ta đi theo họ.
Lục Vi Dân suy nghĩ một hồi rồi nhận lời, ánh mắt lại lạnh lùng quét qua Đồn trưởng Chu:
- Đồn trưởng Chu, sự việc này hi vọng ông sẽ xem xét một cách công minh rõ ràng, đừng vì lợi ích trước mắt mà hồ đồ, đừng bị người ta lợi dụng mà không biết.
Lúc này Cẩu Diên Sinh đã đưa theo mấy người chạy sang một chỗ khác, một chiếc xe Honda màu đen chạy đến, lập tức có người đến mở cửa chỗ tay lái phụ, Cẩu Diên Sinh nhảy vào xe, khoát tay:

- Anh Chu, chúng tôi đến đồn công an trước đây.
Có một cảnh sát đã có chút hơi men khoát tay ra hiệu đưa mình đi cùng lên xe, quay đầu lại bên này nói:
- Lên xe đi, có việc gì đến đồn công an hãy nói.
Đổng Lập Trụ và Lục Vi Dân trao đổi ánh mắt, gật đầu. Trong tình hình này nếu lại phản kháng, thì không có ý nghĩa gì, nhưng thật ra Từ Binh rất khó chịu, nhìn trừng trừng mấy tên kia cùng ngành kia như hồ rình mồi.
Trong buổi rạng sáng, chiếc xe cảnh sát đưa đám người Lục Vi Dân đến đồn cảnh sát phía tây thành phố.
Đổng Lập Trụ và Từ Binh oan ức ngồi đằng sau, còn Lục Vi Dân và Chân Ny Chân Tiệp lại ngồi ở giữa, một viên cảnh sát muốn chen chúc ngồi sát bên Chân Tiệp, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của Lục Vi Dân hình như cảm thấy có chút không thích hợp, cuối cùng lại ngồi bên cạnh Lục Vi Dân.
Lúc xuống xe Đồng Lập Trụ không kiềm chế được mà chửi một câu:
- Mẹ nó chứ, thật chưa từng thấy. Làm cảnh sát bao nhiêu năm, lại bị người ta đuổi ra ngồi đằng sau, Phong Châu này rốt cuộc là cái nơi khỉ nào? Một đám khốn nạn làm loạn mà không ai dám quản?




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.