Nhà máy 195 còn gọi là nhà máy cơ khí Lê Minh, gọi tắt là nhà máy Lê Minh, nhưng rất nhiều người thích gọi là nhà máy 195, cảm thấy gọi như vậy sẽ có sắc thái thần bí, nhất là người của nhà máy, càng thích mang tên đó ra để khoe.
Nhà máy 195 có 12 dãy nhà tập thể, phân thành 3 khu nhà, trong mỗi khu có 4 dãy nhà. Lục Vi Dân ở tại khu nhà số 3 ở phía nam nhà máy.
Lãnh đạo nhà máy đều ở Khu nhà số hai, so với các cán bộ công nhân viên khác thì phong cách không giống, nơi bọn họ ở là một tòa tứ hợp viện.
Khi Lục Vi Dân đạp xe đến nhà Chân Ny, chợt nhìn thấy hai người xa lạ đang ngồi trên chiếc Santana màu đen, trong tiểu viện vọng ra tiếng khóc than, hai bóng người ở cửa tiểu viện đang cùng với người bên trong giải thích cái gì đó.
Đã tới chậm!
Lục Vi Dân lồng ngực căng thẳng, không ngờ mình đã đi nhanh như vậy mà vẫn là tới chậm một bước. Người của Ủy ban kỷ luật đã xuống tay.
Thừa dịp Trần Phát Trung lên xe, Lục Vi Dân lặng lẽ dựa vào bên cạnh, sau đó quay đầu lại hướng người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi làm một hành động kín đáo.
Người đàn ông kia cũng rất cảnh giác khôn khéo, sau khi nhìn quanh bốn phía không thấy ai khác, liền hiểu ngay là Lục Vi Dân đang dùng tay ra hiệu cho mình.
Y hơi trầm ngâm, lập tức cúi người ghé vào cửa xe của Trần Phát Trung, giả bộ muốn đi mua một bao thuốc, ra hiệu cho người lái xe cứ lái tới đầu đường bên kia chờ, không cần dừng lại ở cửa đại viện, sau đó lập tức rẽ vào con ngõ nhỏ bên cạnh.
Lục Vi Dân trong lòng mừng thầm. Người này tương đối thông minh, không hổ là nhân vật cao minh đi phá án, lập tức có thể lĩnh ngộ được chỗ e dè của mình.
Lục Vi Dân cưỡi xe đạp đi một vòng, tránh được chiếc xe của Trần Phát Trung rồi chạy đến chỗ người đàn ông trung niên đang đi mua thuốc.
- Cậu là ai?
Người đàn ông trung niên ánh mắt nhìn ra hướng khác, giống như gặp Lục Vi Dân ngẫu nhiên ở hàng bán thuốc lá, giọng điệu bình thản hỏi. Nhân lúc chủ quán không ở đó, vừa khéo tạo cơ hội cho hai người nói chuyện.
- Không cần phải biết tôi là ai, tôi biết ông là ai là được rồi. Tôi có việc muốn nói với ông, cho tôi một số điện thoại có thể liên hệ với ông.
Lục Vi Dân hạ giọng, ánh mắt cũng nhìn ra xung quanh.
Đối phương sửng sốt, nhưng rất nhanh sau đó liền đọc ra một số điện thoại nội bộ.
Lục Vi Dân thuật lại một lần, ghi nhớ trong lòng, nhanh chóng lên xe đạp rời khỏi. Đối phương cũng giả bộ không có loại thuốc lá mình cần, bước đi rời khỏi.
Khi Lục Vi Dân một lần nữa trở lại nhà Chân Kính Tài, cửa chính chỉ khép hờ, Lục Vi Dân nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào.
Phía bên trong cửa sổ được che bằng một màn lụa mỏng nên thấy không rõ lắm, Lục Vi Dân chỉ có thể đại khái nhìn ra trong phòng có bóng người.
- Mẹ, cha rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao cha lại phải đi cùng những người đó?
- Con gái, mẹ cũng không biết, thật sự là quá nhanh. Cha con nói là không có việc gì, là ông ấy bị oan. Cha con tuyệt đối không xảy ra việc gì đâu, chúng ta phải tin tưởng cha con.
Một âm thanh tao nhã có chút nghẹn ngào cất lên.
- Mẹ, chúng ta tin tưởng cha, nhưng những người đó có tin cha không? Chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi yên chờ đợi sao?
Một giọng nói du dương vang lên, không phải tiếng Chân Ny. Giọng nói của Chân Ny còn trong trẻo, dễ nghe hơn một chút. Đây là Chân Tiệp, chị của Chân Ny.
Chị Chân Tiệp lớn hơn Chân Ny hai tuổi, cũng là lớn hơn Lục Vi Dân hai tuổi, hiện tại đang là nghiên cứu sinh Đại học Xương Giang.
- Nhưng chúng ta có thể làm gì bây giờ? Vừa rồi những người đó không phải nói đang ở giai đoạn điều tra xác minh sao? Chúng ta có thể làm gì được?
Lục Vi Dân biết rằng đây là mẹ của Chân Ny, Nhạc Thanh. Là cán bộ công đoàn nhà máy, lúc trẻ cũng là cây văn nghệ của nhà máy 195, cùng với chàng thanh niên phong lưu phóng khoáng Chân Kính Tài tạo thành một đôi trời sinh. Người phụ nữ này ngoại trừ có chút nhan sắc ra thì cũng không có gì đặc biệt. Mặc dù biết chồng mình có mối quan hệ không rõ ràng với một người phụ nữ ở nhà máy Biên Hòa nhưng vẫn có thể khắc chế được cảm xúc của mình.
Tuy nhiên, đối với chuyện yêu đương của Lục Vi Dân và Chân Ny thì lại tương đối tiêu cực, kiên quyết phản đối Chân Ny và Lục Vi Dân yêu nhau, cho rằng hai người không môn đăng hộ đối, sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Tiếng bước chân của Lục Vi Dân kinh động những người trong phòng.
Người của Ủy ban Kỷ luật tới đem Chân Kính Tài đi, Chân Kính Tài vô cùng khiếp sợ cũng không chút phản kháng, chỉ có lớn tiếng nhấn mạnh mình bị người ta hãm hại, yêu cầu Ủy ban Kỷ luật nghiêm túc điều tra, cấp cho ông ta một công đạo.
Mà vợ Nhạc Thanh cùng con gái lớn Chân Tiệp của Chân Kính Tài cũng không bị bắt, nhất là khi Trần Phát Trung rời đi đã nói với hai người rằng hiện tại Ủy ban kỷ luật vẫn đang trong giai đoạn điều tra, hết thảy còn chưa có kết luận, hy vọng người nhà vì đại cục mà phối hợp với Ủy ban kỷ luật, không nên để lộ ra ngoài. Điều này càng làm cho Nhạc Thanh và Chân Tiệp không biết hiện tại nên làm thế nào cho phải.
Ủy ban Kỷ luật là như thế nào hai người tự nhiên rất rõ ràng, lúc này người có thể giúp đỡ cũng chỉ có Bí thư Đảng ủy Cô Minh Lương. Nhưng lúc trước Trần Phát Trung cũng nói bây giờ còn là giai đoạn điều tra, chưa có kết quả rõ ràng, nếu cứ lỗ mãng chạy đến chỗ Cô Minh Lương, e là vấn đề chưa chắc được giải quyết mà ngược lại sẽ làm sự việc huyên náo lên.
Đến lúc đó, nếu Chân Kính Tài xác minh rõ không có vấn đề gì, nhưng ảnh hưởng lại tạo thành, cũng là một vấn đề nan giải.
Nguyên nhân chính là vì như thế, hai mẹ con mới do dự không biết làm thế nào cho phải.
Chân Tiệp đẩy rèm cửa sổ bằng lụa mỏng, thấy Lục Vi Dân đang vội vã đi vào.
Chân Tiệp cố gắng khắc chế cảm xúc của chính mình, ra vẻ trấn tĩnh nói:
- Vi Dân, Chân Ny không có ở nhà, nó đến nhà cô chú rồi. Nhà chúng tôi đang có chút việc, cậu về đi.
Lục Vi Dân trong lòng thở dài một hơi, Chân Tiệp là một cô gái rất giỏi giang, thông minh. Phải nói là cả hai chị em đều hội tụ ưu điểm của Chân Kính Tài và Nhạc Thanh. Chân Tiệp tính cách giống cha, dung mạo giống mẹ, còn Chân Ny thì tính cách có chút giống Nhạc Thanh, dung mạo lại giống Chân Kính Tài.
- Cô Nhạc, chị Chân Tiệp, chú Chân có phải đã xảy ra chuyện hay không?
Lục Vi Dân thần sắc trịnh trọng, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Một câu như sét đánh ngang tai hai mẹ con, khiến hai người toàn thân chấn động, Nhạc Thanh thậm chí thiếu chút nữa té ngã trên đất, sao Lục Vi Dân lại biết được? Nếu Lục Vi Dân đã biết, chẳng phải là toàn bộ nhà máy 195 đều đang ồn ào huyên náo sao? Phải làm như thế nào?
- Lục Vi Dân, làm sao cậu biết được?
Đôi mắt có chút sưng đỏ của Chân Tiệp lộ ra nét kinh ngạc, giọng điệu cũng run rẩy, nhìn sang thấy mẹ đang run run như muốn ngã liền nhanh chóng đỡ lấy:
- Cậu nói đi, làm sao cậu biết được?
- Chân Tiệp, cô Nhạc, vừa rồi cháu đến đây thấy Trần Phát Trung cùng vài người nữa đến, cũng thấy được hai người kia một trái một phải đưa chú Chân lên xe. Chú Chân không nhìn thấy cháu, nhưng nhìn vẻ mặt chú ấy, cháu liền đoán là đã có chuyện gì xảy ra.
Lục Vi Dân giải thích mấy câu, nói tiếp:
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Những người đi cùng Trần Phát Trung là ai?
Nhạc Thanh rốt cuộc khống chế không được cảm xúc, liền òa lên khóc. Mà Chân Tiệp cũng là quay đầu sang bên, hai mắt lệ tuôn như mưa, không thốt lên được lời nào.
Dù sao chuyện này cũng vượt xa khả năng tưởng tượng của họ. Chân Kính Tài sau khi thấy đối phương đến với ý đồ thăm dò xác minh mình thì tuy rằng lòng đầy căm phẫn nhưng cũng không dám lỗ mãng, ngoại trừ tỏ thái độ với Trần Phát Trung ra thì đối với những người khác cũng tương đối tôn trọng.
- Đại Dân, không liên quan gì đến cậu, cậu cứ về đi. Nhà chúng tôi xảy ra chuyện, trong lòng chúng tôi hiện tại rất bối rối. Chân Ny đến nhà cô tôi ở Bảo Khánh, vài ngày nữa mới trở về, chúng tôi hiện tại cũng không liên lạc được với nó.
Chân Tiệp rút ra một chiếc khăn tay lau nước mắt trên mặt, sau đó lại đưa sang cho mẹ. Hiện giờ mẹ cô đang hoang mang lo sợ, trong nhà lại không có ai khác, cô cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
- Chân Tiệp, chị cứ nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì. Càng là thời điểm như thế này càng phải bình tĩnh. Nếu chị tin em thì nói cho em nghe một chút, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp.
Lục Vi Dân cũng biết chuyện yêu đương của mình với Chân Ny, ngoại trừ Chân Kính Tài không tỏ thái độ gì, Nhạc Thanh và Chân Tiệp đều không đồng ý. Nếu nói Nhạc Thanh là bởi vì cảm thấy không môn đăng hộ đối thì Chân Tiệp chính là vì cảm thấy dung mạo của Vi Dân không có gì đặc biệt, không thích hợp với em gái mình nên đối với hắn cũng rất lãnh đạm.
Lục Vi Dân giọng điệu tương đối kiên định, mắt sáng như ngọn đuốc, nhìn chăm chú vào Chân Tiệp. Không giống như tinh thần sa sút dạo thời gian trước mà toàn thân lại toát lên một sự tự tin làm cho Chân Tiệp thấy hơi chấn động.