Bất ngờ không kịp đề phòng, anh chàng tay cầm gậy gỗ trong tay trong phút chốc hét lên, một nhát đâm thẳng vào quần áo, may là chiếc áo lông của y không mỏng, nhưng cũng đâm qua. Cánh tay trái của hắn chỉ sợ thực sự phải nghỉ ngơi một thời gian rồi.
Tránh đòn hung hăng đó, Lục Vi Dân rất muốn một dao đâm vào bụng của đối phương. Nhưng điều đó có khả năng gây ra tai nạn chết người. Dù là tự vệ chính đáng, chỉ sợ cũng sẽ gặp sóng gió nổi lên. Ít nhất thì hiện tại hắn vẫn không muốn gây chuyện. Vì thế nên chỉ là dùng dao nhỏ, cắt ở nơi động mạch cổ của đối phương:
- Đủ rồi, đừng có dồn ép tôi.
Một tên hít vào khí lạnh, nghiến răng kêu không ngừng và một tên nữa đang định xông lên thì đều sửng sốt đến mức giật mình. Lục Vi Dân lúc này mới cảm giác được cánh tay mình dường như không nâng lên nổi, dường như là từ kẽ răng thốt ra mấy chữ:
- Nói cho các anh biết, đừng có mà khinh người quá đáng. Con thỏ tức giận cũng cắn người. Tôi đây cũng không phải là con thỏ. Nếu thật sự muốn rước họa thay cho người ta thì cứ đến thử một lần nữa xem.
Dùng con dao nhỏ nhẹ nhàng vẽ lên cổ đối phương một vạch máu, Lục Vi Dân một tay đẩy đối phương ra, sau đó giẵm chân lên bụng đối phương. Đối phương lảo đảo té lăn ra đất, một lúc lâu vẫn không đứng dậy được. Ba người đều không phải là người giỏi đánh nhau. Vừa mới nhìn là đã biết chỉ là tên côn đồlang thang. Lục Vi Dân chẳng cần đoán cũng biết là ai sai họ đến, cũng không biết là đi theo hai người mình bao lâu mới lựa chọn đúng một cơ hội như thế này.
Ba người nhìn nhau, dường như có chút gì đó như không biết nên làm gì. Lục Vi Dân ung dung thong thả dùng con dao gọt hoa quả vẽ vài đường trong không khí, sắc mặt càng u ám, lạnh lùng nói:
- Còn không mau cút đi?
Ba người lúc này mới không cam lòng nhìn Lục Vi Dân một cái, nói thì thầm vài câu rồi chầm chậm thối lui.
Mãi cho đến khi bóng dáng ba người đó mất hút, Lục Vi Dân lúc này mới nhe răng nhếch miệng lắc cánh tay trái của mình, đã có chút như không thể nâng lên được, Chân Ny đang ở bên mặt tái nhợt bổ nhào vào, lại liên tục hỏi Lục Vi Dân có sao không, kéo Lục Vi Dân đi, nhanh chóng đi báo cảnh sát.
- Thôi đi, Tiểu Ny, báo cảnh sát cũng chẳng có ý nghĩa gì. Ba tên này là do người khác sai đến. Hơn nữa mặt cũng bịt kín như thế, chúng ta đều không quen. Báo án thì có tác dụng gì cơ chứ?
Lục Vi Dân thản nhiên cười, nắm lấy tay của Chân Ny, khẽ hừ một tiếng:
- Tin là qua trận này chúng sẽ không dám đến nữa đâu. Hơn nữa thời gian anh ở Xương Châu cũng không lâu, bọn họ dù có ý này cũng sẽ không có cơ hội lần sau đâu.
- Nhưng về sau nếu như anh trở về lại gặp phải bọn họ...
Chân Ny dường như sắp khóc thành tiếng, đôi mắt cũng ngấn nước.
- Anh biết là ai, đúng không?
Lục Vi Dân vỗ yêu lên khuôn mặt của Chân Ny:
- Ừ, cứ để cho đối phương biết là anh đã biết ai sai khiến chúng đến là được rồi. Cái tên này cũng là ham mê háo sắc, anh sẽ nghĩ cách để khiến cho y biết không có lần thứ hai đâu. Mình đi thôi.
Chân Ny cũng mơ hồ đoán được là ai làm. Lục Vi Dân ở trong nhà máy này cũng không có kẻ thù nào. Chuyện này xảy ra ở bên ngoài, thời gian và địa điểm lại được lựa chọn tốt như thế. Đại Dân lại ít khi quay về, làm sao mà lại tìm đến được một cách chuẩn xác như thế chứ. Chắc chắn là vừa nãy khi ăn khoai nướng thì đã bị theo dõi rồi. Chứng tỏ đối phương phần nhiều là người trong nhà máy. Không là Diêu Bình thì còn có thể là ai cơ chứ?
Y giằng co với mình mấy lần, nhưng mình không cho y thể diện. Thời gian gần đây cũng không đến nữa. Có điều Chân Ny cũng biết rằng y luôn lưu luyến không quên cô, cũng chỉ có đối phương mới có thể có cái thủ đoạn xấu xa như vậy.
“Bộp!”
Diêu Bình chỉ cảm thấy ong ong lên tai. Cái bạt tai này gần như khiến máu mũi y chảy ra.
-Anh, anh làm cái gì đấy?
Diêu Bình vuốt mặt trong cơn giận dữ. Nếu như trước mặt mình không phải là anh trai của y thì dù có là ai y cũng phải liều mạng với đối phương.
- Diêu An, con làm gì thế?
Diêu Chí Bân đang ngồi trên ghế sô fa cũng nhíu mày. Diêu Bình dù có chút lỗ mãng nhưng chuyện đã xảy ra rồi. Hơn nữa cũng không để lại nhiều di chứng lắm. Dạy bảo không lặp lại là được rồi. Ai biết được rằng thằng hai lại giận dữ như thế.
-Làm gì? Anh đánh cho em tỉnh lại, để em đừng có mà nghĩ mình còn chưa lớn, vẫn còn tưởng mình là thằng trẻ con!
Cơn tức giận như một con sư tử đang nổi giận, nét mặt của Diêu An như hận không thể rèn sắt thành thép:
- Diêu Bình, em bao nhiêu tuổi rồi? hai mươi ba tuổi rồi, đã trưởng thành rồi. Em là thân phận gì? Thư ký xử lý công việc của xưởng 195, vậy mà em xem chuyện em đã làm đi? Lại dám làm chuyện như thế với người khác? Em muốn hại cả gia đình đấy hả?
-Em làm sao? Em chỉ không ưa cái tên đó muốn dạy cho hắn một bài học thôi. Họ cũng có để lộ thân phận gì đâu, có gì to tát đâu. Một thằng nhà quê, hắn mà có biết thì cũng làm sao?
Diêu Bình huyệt thái dương giật bình bịch lớn tiếng đáp lại.
- Em muốn trừng trị hắn, xem hắn còn dám kiêu ngạo nữa không? Bản thân em cũng có lộ diện ra thì hắn làm gì được em chứ?
- Đám người bên Chú hai làm việc gì? Anh nói cho em biết, một bọn côn đồ rác rưởi thì có thể làm được gì? Sẽ làm được gì? Nếu như bọn chúng không biết chừng mực gây ra chuyện thì sao? Lục Vi Dân hiện tại chẳng phải là một công nhân trẻ bình thường trong nhà máy, không phải là một thanh niên đang chờ sắp xếp công việc. Hắn ta là cán bộ chính phủ. Chả cần biết là cán bộ ở đâu, chỉ cần xảy ra chuyện, hơn nữa là chuyện ở ngay trong khu sinh hoạt của nhà máy thì em cho rằng Chân Kính Tài sẽ ngốc nghếch mà không nghi ngờ em? Em tưởng rằng mấy tên côn đồ của chú hai thì chính là lấy sắt đánh kim cương, bọn chúng có thể giữ bí mật như liệt sĩ trong nhà trắng hay sao? Trước khi làm việc gì thì cũng phải dùng cái đầu mà suy nghĩ đi chứ?
Diêu An chỉ hận không thể đã văng cái thằng em này ra. Anh ta không thể nào ngờ được Diêu Bình lại đi làm một việc quả thật theo anh ta nghĩ là vô cùng kém trí tuệ như thế.
Nếu thực sự muốn trừng trị đối phương thì cũng phải biết tìm người thích hợp. Không ngờ lại tìm mấy tên côn đồ của chú hai cơ chứ?
Thực sự xảy ra chuyện thì chẳng phải đơn thuần đợi công an đến bắt người hay sao?
Cho dù Lục Vi Dân không biết những người đó. Công an thắt chặt điều tra hơn một chút là đã có thể nắm được tình hình. Nếu thực sự xảy ra án mạng thì đừng nói là đồn công an, dù là cục công an cũng không có ai có thể bảo vệ cho em được!
Lục Tông Quang là chiến sĩ thi đua toàn quốc, là người nhận được huy chương vào ngày mồng một tháng năm. Còn có Chân Kính Tài và Quách Chinh ở một bên như hổ rình mồi. Nói là không thấy gốc rạ đâu, cái này thực sự là viên đạn được đưa lên nòng.
- Lục Vi Dân nếu như xảy ra chuyện thì anh cam đoan Chân Kính Tài và Quách Chinh phải nhảy lên, đào huyệt ba thước cũng phải làm rõ chuyện này. Trong vòng hai mươi tư tiếng đồng hồ thì mấy tên đó liền sẽ bị cục công an bắt. Ngày mai thì em sẽ phải vào bóc lịch cùng chúng!
Diêu Chí Bân nhìn Diêu An với sắc mặt thâm trầm, cũng biết nguyên nhân vì sao thằng hai lại tức giận như vậy.