Trợ lý Danh đẩy kính mắt trên sống mũi, nhìn vào hồ sơ trên tay nói mấy cái tên.
Đặng Lâm nghe xong thì bật cười.
“Trời đánh cái đám phá gia chi tử.
Nứt mũi mà đã sa đọa chốn ăn chơi.
Đuổi, đuổi gấp.
Đem camera giám sát ghi lại gửi về cho nhà tụi nó.
Tôi xem bọn họ xử lý đám nghịch tử này thế nào.
Ai muốn gây sự thì báo cáo trực tiếp cho tôi.”
Nói xong Đặng Lâm hai tay nhét túi quần đủng đỉnh đi xuống tầng dưới, nơi mọi người còn chưa hay biết gì mà vẫn uống rượu nói chuyện phiếm trong tiếng nhạc xập xình.
Đặng Lâm tìm đến một góc trên quầy bar, gọi một ly American Whisky, mắt lơ đãng đánh giá các vị khách.
Wolf Bar vốn là một quán bar thuần túy chuyên bán rượu và thức ăn nhẹ, dành cho những người trưởng thành đến xả stress sau một ngày làm việc.
Nhưng mà dưới sự quản lý của Quý Đan, hai năm nay Wolf Bar dần biến trướng thành Wolf Club, trong bóng tối trở thành một tụ điểm tệ nạn.
Đặng Lâm sầu hết sức, lại nhấp một ngụm rượu.
Chợt từ trên lầu truyền đến tiếng ồn ào, tiếng đập phá cùng tiếng chửi thề loạn hết cả lên.
Đặng Lâm nhíu mày, thật sự là đám trẻ ranh được nuông chiều không biết điều.
“Con mẹ nó quản lý Đan đâu kêu ra đây.
Chúng mày biết bố mày là ai không mà dám động tay động chân đuổi đi? Chúng mày làm ăn thế à?”
Trợ lý Danh dùng ngón trỏ đẩy gọng kính, lãnh đạm nói.
“Cậu Sang, quy định ở chỗ chúng tôi là không sử dụng chất cấm.
Trước kia làm thế nào cậu sử dụng chất cấm ở đây tôi không rõ, nhưng hiện tại chúng tôi đang thanh tra cơ sở.
Mời cậu ra về.”
Trợ lý Danh vừa dứt lời, Lý Đình Sang sét đánh không kịp bưng tai nhấc chân hạ một cước vào bụng anh ta.
Bảo vệ lập tức xông lên, người đỡ trợ lý Danh dậy, người khác bước đến thẳng tay đập cho Đình Sang một trận tơi bời.
Mà sở dĩ đám bảo vệ dám thẳng tay cũng là vì đã nhận được dặn dò, hôm nay có ông chủ chống lưng, kẻ nào gây sự thẳng tay đập.
Cho nên cậu Sang bất hạnh đáng đời mà ăn đòn.
Những cậu ấm cô chiêu khác sau khi thấy Lý Đình Sang ăn đòn thì ngoan ngoãn nối đuôi nhau đi ra, không dám hó hé gì.
Đặng Lâm ngồi phía xa trông thấy hết thảy, nhếch môi cười khinh miệt một tiếng.
Mà những vị khách chứng kiến cảnh này chỉ ngạc nhiên một chút, sau đó không còn để ý khúc nhạc nhỏ ấy nữa.
Chợt sau lưng Đặng Lâm truyền đến một tiếng cười quyến rũ.
“Anh trai, đi một mình sao?”
Tại một căn phòng nghỉ sang trọng trong Wolf Bar, hai bóng người đang quấn lấy nhau không dứt, là Đặng Lâm và cô gái anh vừa gặp dưới quầy bar.
Sau vài lời tán tỉnh, anh đưa cô lên phòng nghỉ trên lầu.
Vừa đóng cửa phòng, hai người đã lao vào nhau.
Đặng Lâm ấn cô gái lên cửa phòng, môi lưỡi không ngừng dây dưa, bàn tay anh không yên phận bắt đầu chu du trên người cô gái dù cách một lớp vải.
Cô gái cũng không yếu thế, hai tay ôm lấy đầu Đặng Lâm đáp trả lại bằng những nụ hôn cuồng nhiệt, một chân nâng lên quấn lấy eo của anh.
Hai người hôn nhau từ cửa phòng, hôn đến giường lớn.
Nhiệt độ trong phòng từng chút từng chút tăng cao.
Cho đến khi cả hai ngả ra giường, trên người cô gái chỉ còn lại nội y, mà quần áo của Đặng Lâm cũng rơi xuống sàn một nửa.
Đặng Lâm nhìn cô gái đang nằm trên giường, hai mắt sóng sánh lửa tình, môi nhỏ hơi sưng khẽ hé mở tham lam hút lấy không khí.
Anh đưa tay xoa nắn đỉnh núi đang phập phồng theo nhịp thở của cô gái.
Cảm nhận được sự mềm mại dưới tay, Đặng Lâm khẽ cười tà mị.
“Babe, em muốn thế nào? Muốn tôi ăn trên này hay…”
Anh kéo dài giọng, đưa tay đến nơi tư mật của cô gái, khàn giọng nói tiếp.
“…ăn ở dưới này?”
Cô gái cả người cảm thấy ngứa ngáy, nũng nịu nói.
“Đừng trêu người ta nữa, đều đến đi.”
Đặng Lâm cười thành tiếng, cúi đầu ngậm lấy một bên đỉnh núi, bên còn lại dùng tay chơi đùa.
Mà tay còn lại cũng không rảnh rỗi đi khám phá nơi tư mật của cô gái.
Cả căn phòng ngập tràn mùi vị kích tình ái muội, tiếng liếm mút, tiếng rên rỉ của cô gái.
Một lát sau đã nghe cô gái lên tiếng vang xin.
“Em không chịu được nữa, mau, mau cho em.”
Đặng Lâm híp mắt, cắn lên da thịt cô, để lại một dấu hôn xanh tím.
Anh ngồi dậy, từ bên trên nhìn xuống cười nói.
“Nếu muốn thì tự đến đây.”
Giữa lúc nóng bỏng, chuông điện thoại của Đặng Lâm lại không hợp thời reo lên.
Nếu chỉ là chuông điện thoại bình thường, Đặng Lâm đã mặc kệ mà tiếp tục cuộc vui.
Nhưng tiếng chuông không biết điều này lại là tiếng chuông đặc biệt, là tiếng chuông nhiệm vụ.
Đặng Lâm vươn tay với lấy điện thoại, một bên ra hiệu cô gái tiếp tục, một bên nặng nề bắt máy.
“Tôi tưởng còn bốn năm tiếng nữa mới đến giờ hẹn.”
“E205, đây là trường hợp khẩn cấp.
Đối tượng nhiệm vụ bỏ trốn rồi.”
“Ý mấy người là sao? Bỏ trốn là sao?” Tim Đặng Lâm hẫng mất một nhịp, ý vị này tức là có rắc rối xảy ra rồi.
“Mau đến tập hợp.
Chúng tôi sẽ giải thích rõ ràng hơn.” Bên kia vội vàng nói như vậy sau đó ngắt máy.
Đặng Lâm thở dài bất đắc dĩ nói với cô gái đang chăm chỉ dưới thân.
“Babe, dừng lại đi.
Tôi có việc phải đi rồi.”
Cô gái ngẩn mặt lên nhăn nhó nói.
“Anh nói vậy là sao?”
Đặng Lâm xuống giường mặc kệ quần áo rơi dưới đất đi đến mở một cánh cửa, bên trong hóa ra là phòng thay đồ.
Đặng Lâm rút trên giá treo một bộ suit đen, lại lựa chọn cravat cùng đồng hồ đi kèm.
“Tôi nói tôi có việc, phải đi ngay.
Em thích thì có thể nghỉ lại chỗ này cho đến trời sáng.” Anh bình thản đáp.
“Này anh đùa với tôi hả? Đã đến bước này rồi anh còn định đi đâu?” Cô gái tức giận mắng.
“Nếu không muốn ở lại thì cứ rời đi.
Không cần lo tiền phòng.” Đặng Lâm thờ ơ nói.
“Nhưng mà đừng có nghĩ táy máy gì ở phòng này.
Phòng này có giám sát hai tư trên bảy đấy.”
Anh liếc mắt nhìn cô gái như biết cô có ý định gì.
Nhìn xem lúc anh mở phòng thay đồ hai mắt cô ta tỏa sáng như đèn pha.
Cũng khó trách, toàn bộ trang phục và phụ kiện trong phòng đều là hàng giới hạn số lượng, hoặc là đặt làm riêng.
Tổng giá trị của căn phòng này là một con số không nhỏ.
Mặc dù bị gián đoạn giữa chừng khiến anh rất bực bội, cũng khiến “em trai” rất khổ sở.
Nhưng mà năng lực kiểm soát của anh khá tốt kèm theo tinh thần trách nhiệm, cho nên Đặng Lâm đành chấp nhận.
Món nợ này anh sẽ từ từ tính với đối tượng kia.
Mặc chỉnh tề quần áo, Đặng Lâm bước đi thẳng ra ngoài, mặc kệ bên trong cô nàng tru tréo tức giận.
Đặng Lâm bước xuống lầu thì gặp trợ lý Danh đứng chờ mình.
Vừa thấy anh, trợ lý Danh đã cung kính nói.
“Sếp, việc của Châu Quý Đan đã xử lý xong.
Nhưng mà phía sau còn có vấn đề khác, không đơn giản như vậy.”
Đặng Lâm nhìn qua một vài thông tin trợ lý Danh đưa, sau đó nhếch môi cười gằng.
“Hay lắm, dám chơi sau lưng tôi.
Anh tiếp tục điều tra phía sau, hiện tại tôi có việc cần xử lý.
Có việc gì báo cáo lại với chú Ba.”
Nói rồi Đặng Lâm ra khỏi quán bar, leo lên chiếc mô tô lúc trước phóng đi.
Đặng Lâm đáp máy bay xuống sân bay nội địa thành phố Phiên An lúc trời tờ mờ sáng.
Có trời mới biết anh mua vé máy bay chuyến gần nhất từ Long Uyên đi Phiên An khó cỡ nào.
Vì tính bí mật của nhiệm vụ cho nên Đặng Lâm không thể điều động máy bay tư nhân, cũng không chạm được đến máy bay quân đội.
Anh đành vội vàng mua vé máy bay dân dụng mà đi.
Nhận được tin nhắn chỉ dẫn, Đặng Lâm từ ga nội địa băng qua cầu vượt đến ga quốc tế để tụ họp với mọi người.
Lúc anh đến nơi thì đội ngũ tiếp đón như bắt được vàng, mừng rỡ kéo anh vào phòng cách ly.
“Rốt cuộc là làm sao?” Đặng Lâm xoa huyệt thái dương nói.
Một Đại úy đặc nhiệm đứng ra chào, sau đó thở dài nói.
“Cậu biết đó, nhiệm vụ lần này của cậu là hộ tống một yếu nhân trong thời gian người đó ở lại Phiên An.
Nhưng mà cô ấy nhân lúc mọi người đang làm thủ tục thì lẻn trốn mất…”
“Khoan, chưa nói cô ấy có năng lực thế nào, một đám người các anh không giữ nổi một cô nhóc mười bảy tuổi?” Đăng Lâm khó hiểu hỏi.
Trong lúc ở trên máy bay, Đặng Lâm đã mở tư liệu về đối tượng nhiệm vụ ra đọc.
Đối tượng là công chúa nước J, tên gọi Aoi Komuro, mười bảy tuổi.
Cha của cô vốn là một thường dân, còn mẹ là cựu công chúa.
Vốn dĩ sau khi hai người kết hôn, mẹ của cô đã không còn là công chúa cũng như đã bị tước danh hiệu hoàng gia.
Sở dĩ mà Aoi trở thành công chúa là bởi vì năm mười hai tuổi cô thức tỉnh dị năng hệ Tâm Trí, Độc Tâm Thuật.
Lần này Aoi đến Phiên An là vì thỏa thuận giữa chính phủ nước V và hoàng gia nước J, tiến hành rèn luyện cho Aoi.
Nhưng mà cô nhóc rắc rối này vừa đáp máy bay đã lén trốn đi khiến tất cả mọi người bàng hoàng.
Đại úy đặc nhiệm nghe Đặng Lâm nói vậy thì cũng ngại ngùng nói.
“Chúng tôi cũng không ngờ cô bé bỏ trốn vì vậy có chút sơ sẩy.”
Đặng Lâm còn định nói gì đó, nhưng mà cửa phòng cách ly bị mở ra, một đoàn năm người đàn ông nước J bước vào.
Bọn họ mặc suit đeo kính đen, trên tai còn đeo thiết bị liên lạc chuyên dụng, trên ve áo lấp lánh huy hiệu hoàng gia J.